Chỉ mình tôi biết rằng cô...
Miikami Kota Yuga (ゆが一)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 04:Cơ Duyên, Định Mệnh, Đặc Biệt và Cậu Ấy

8 Bình luận - Độ dài: 8,214 từ - Cập nhật:

vài ngày đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu nhồi nhét các lịch học đến chóng mặt cho Nagi.

Để bù lại khoảng trống kiến thức mà cô ấy bỏ lỡ trong thời làm idol, tôi phải bắt đầu lại từ những kiến thức cấp hai. Nhưng nhờ những nỗ lực đó, thành tích học tập của Nagi cuối cùng cũng bắt đầu ổn định trở lại.

Vì thế nên hiện giờ tôi đang nhờ Miyahara điều chỉnh lại lịch học nhóm.

Còn tôi thì tranh thủ ghé gặp một nhân vật chủ chốt khác trong chuyện này.

“Em xin phép! Mutsu-senpai có ở đây không ạ?”

Vừa dứt lời, tôi đường hoàng bước vào lớp của các đàn anh đàn chị, lập tức hứng trọn những ánh nhìn nghi ngờ từ những học sinh bên trong.

Dù đang là giờ nghỉ trưa, khi người ra kẻ vào liên tục, thì cảm giác bị soi mói thế này cũng đủ khiến người ta cảm thấy thấy lạc lõng. Nhưng với một kẻ đã quá quen bị chú ý mỗi khi đi cùng Mea như tôi, thì áp lực kiểu này chỉ như muỗi mà thôi.

“Ơ, Kurusu-kun à?”

Tôi quay về phía giọng nói quen thuộc và thấy Mutsu-senpai đang mỉm cười, vừa gọi vừa chạy tới chỗ tôi.

“Chào senpai. kouhai dễ thương rất hâm mộ chị đến đây mời chị đi ăn trưa nè,” tôi nói, kèm theo một nụ cười đầy tự tin.

Senpai hơi chớp mắt ngạc nhiên, rồi bật cười khúc khích.

“Thế thì chị không thể từ chối một lời mời thẳng thắn như vậy rồi. Được thôi, chị sẽ để em hộ tống chị đi.”

Ngay khi senpai gật đầu, đám con trai trong lớp những kẻ rõ ràng vừa hóng xong cuộc trò chuyện liền xôn xao bàn tán.

Xem ra Mutsu-senpai rất được lòng đám con trai trong lớp. Mà, cũng dễ hiểu thôi.

“Ở đây có vẻ ồn ào quá. Mình lên phòng hội học sinh ăn nhé?” senpai nói, như để né bớt ánh nhìn của mọi người, rồi cầm túi và bước ra khỏi lớp.

Cả hai chúng tôi cùng bước cạnh nhau trên hành lang đông đúc giữa giờ trưa.

Tôi đảo mắt xung quanh, cảnh giác với khả năng bị ai đó quen biết nhìn thấy. Thấy vậy, senpai liếc qua, rồi cúi sát lại trêu chọc, đưa mặt gần sát tôi.

“Ve vãn người ta thế này ổn không đấy? Coi chừng vợ cậu ghen đấy nha~”

“Không sao đâu. Giờ này chắc Nagi-chan đang bị vùi đầu bởi đống bài tập em giao rồi. Cũng giống như câu ‘mèo vắng thì chuột lộng hành’ ấy mà.”

Senpai khúc khích cười, có vẻ khá thích thú trước cái kiểu tỉnh bơ của tôi.

“Chà, đúng là một ông chồng hư hỏng. Nếu vậy thì chị phải chăm sóc cưng chiều em thật chu đáo với tư cách ‘bà vợ tạm thời mới được.”

Vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới phòng hội học sinh. Senpai mở khóa và mời tôi vào.

“Ngồi đi, chị pha trà cho.”

“Cảm ơn chị.”

Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế xếp gần đó, còn Senpai thì pha hai tách trà xanh từ ấm điện rồi ngồi xuống đối diện.

“Vậy, hôm nay em cất công tới tìm chị là vì chuyện gì thế?” chị hỏi, nhấp một ngụm trà sau tiếng “Itadakimasu” , rồi đi thẳng vào vấn đề.

“Tất nhiên là để gần gũi với chị hơn rồi, Senpai. Nhưng ngoài chuyện đó ra, em đến báo cáo chuyện nhóm học cũng đã lên lịch xong.”

Tôi vừa trả lời, vừa nhai ổ bánh mì mua ở căng-tin.

“Ồ, cảm ơn em đã nói. Thế khi nào mới bắt đầu?”

“Sau giờ học thứ Hai tuần sau. Đó sẽ là buổi đầu tiên. Tụi em cũng tính tổ chức thêm vài buổi nữa cho mấy bạn không đi được.”

Chị gật đầu, có vẻ không ngạc nhiên lắm, như thể mọi thứ đều trong tầm dự đoán.

“Nghe hợp lý đó. Buổi đầu chị sẽ tham gia. Mấy buổi còn lại thì tụi mình bàn thêm, tùy xem có bao nhiêu người muốn tham gia, ha?”

“Vâng ạ. Còn phải xem cả tình hình chuẩn bị của Nagi thế nào nữa.”

Tôi vừa nói vừa hình dung cảnh Nagi đang vật lộn với đống bài tập mình giao. Senpai bật cười, vẻ mặt đầy thích thú.

“Em nghiêm khắc với Nagi-chan ghê đó.”

“Thì...cậu ấy cũng chịu được mà. Nagi là kiểu người mà em tin là có thể làm được đến mức đó.”

Tôi đâu phải quái vật, đâu có đẩy việc bất khả thi lên người khác. Chính vì tin rằng Nagi đủ sức nên tôi mới ép cậu ấy làm thế.

“Quan hệ của hai em tốt ghê. Chị hơi ghen tị đó,” Senpai cười. “Mà hai đứa quen nhau lâu chưa?”

“Bọn em là bạn từ cấp hai. Dù sau đó cậu ấy chuyển trường, bọn em cũng chỉ mới gặp lại khi vào trường này mà thôi.”

“Ra vậy. Thảo nào lúc đầu em không giúp Nagi-chan. Chị tưởng em luôn ở phe em ấy cơ.”

Senpai gật đầu, như vừa hiểu ra chuyện gì đó ,Rồi đột nhiên, ánh mắt nghiêm túc hơn một chút.

“Nếu lúc đó chị là người mời em trước khi em gặp lại Nagi-chan em có về phe chị không?”

“Chắc là có ạ. Vì chị xinh quá mà, chắc em không thể từ chối nổi đâu.”

Tôi trả lời thật lòng. Senpai thở dài.

“Tiếc thật. Em đáng tin cậy lắm, Kurusu-kun. Nếu chị kéo được em về phía mình từ đầu, biết đâu đã thành một mối tình luôn rồi ấy chứ.”

“Giờ vẫn còn kịp mà,” vừa nói vừa bắt chước cái kiểu nửa đùa nửa thật của senpai.

“Ồ? Chị dùng em làm gián điệp được không đây?”

“Cứ thử đi ạ. Nếu chị thấy hứng thú, em sẽ tiết lộ hết thông tin chị cần.”

Tụi tôi vẫn nói đùa với nhau như thường lệ, nhưng bầu không khí đã hơi đổi khác.

Như thể… đang chuẩn bị bước vào một cuộc đàm phán thực sự vậy.

“Vậy thì chị nhận lời thật đấy,” Senpai nghiêng đầu. “Nhưng chị vẫn thắc mắc tại sao Nagi-chan lại mất công tổ chức nhóm học thêm cho mấy bạn năm nhất? Chị tưởng em ấy đã nắm chắc nhóm đó rồi mà? Giờ lo ‘nuôi cá đã bắt’ làm gì nữa?”

Câu hỏi không ngoài dự đoán. Với Senpai người vẫn chưa biết nhóm học sinh ở dãy nhà cũ đã phản bội thắc mắc như vậy là dễ hiểu thôi.

“Ừ thì, để con cá đã câu được trốn mất thì ngốc quá còn gì. Tiếc là bọn em mới chỉ có hơn ba tháng tiếp xúc với đám năm nhất thôi. Họ có thể quay về phe chị bất cứ lúc nào. Vậy nên phải tranh thủ ghi điểm bằng mấy việc thế này để giữ họ lại chứ.”

Tôi né tránh ánh nhìn dò xét của chị ấy bằng một nụ cười, rồi đưa ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn từ trước.

“Hừm… Thế sao lại kéo cả chị vào kế hoạch đó? Chị mà nhập hội thì chắc chắn sẽ lấy đi một nửa phiếu bầu còn gì.”

Lại một câu hỏi nữa nằm trong kịch bản. Tôi giả vờ nhăn mặt, nhún vai đầy ngán ngẩm.

“Thật ra là do lúc đầu em tưởng Nagi vẫn như hồi xưa rất thông minh. Kế hoạch được vạch ra dựa trên điều đó. Nhưng khi gặp lại thì… ôi trời, cậu ấy đã thành một mớ hỗn độn. Em buộc phải tìm một ‘giáo viên dự phòng’ phòng cho chắc.”

“Chị hiểu rồi. Dù có phải nhường đất cho đối thủ một chút, còn hơn làm mọi người thất vọng rồi bị quay lưng đúng không.”

“Chính xác luôn ạ.”

Dĩ nhiên, tất cả những gì tôi vừa nói đều là dối trá.

Chúng tôi không nhắm đến học sinh năm nhất. Việc mời Senpai chỉ là để đánh lạc hướng, giấu đi chuyện nhóm học sinh ở dãy nhà cũ đã đổi phe.

“Nhưng mà, trong vô số lựa chọn an toàn hơn, tại sao lại là chị?”

Câu hỏi cuối cùng của chị làm tôi bất ngờ. Có vẻ lần này, chị thật sự tò mò. Tôi lặng lẽ, trả lời bằng giọng nhỏ hơn.

“…Vì em không có nhiều bạn. Nagi cũng vậy. Cả hai đứa đều sống trong xã hội rất hạn hẹp mà.”

Trớ trêu thay, đây lại là phần duy nhất hoàn toàn đúng 100%.

Nagi cực kỳ nhút nhát, còn tôi vì sống kiểu mặc kệ đời trong suốt thời gian cấp ba thì ngoài Miyahara ra, chẳng còn ai thân thiết.

Thật là thảm hại mà.

Tự thú những thứ yếu đuối nhất của mình ngay giữa trận chiến chiến lược… đúng là chơi dại.

“À… xin lỗi, chị hỏi chuyện không nên rồi,” Senpai quay mặt đi, như thể thật sự cảm thấy có lỗi. Chắc lời tôi nói nghe quá thật, đến mức khiến chị không dám đùa tiếp.

“Khụ… Chị hiểu rồi. Chị sẽ giúp đỡ đàng hoàng nhé,” chị nói, lấy lại nụ cười và đổi chủ đề.

Không hiểu sao, chính sự thật ấy lại khiến senpai tin tưởng hơn. Vấn đề là... cái giá của việc ‘chạm vào vết thương lòng’ lần này có lẽ hơi đắt rồi.

Sau khi kết thúc bữa trưa và hoàn thành mục tiêu ban đầu, tôi nghĩ đã đến lúc nên rút lui để dưỡng thương một chút.

“À này,” Senpai lên tiếng đúng lúc tôi đứng dậy, như thể cố tình chờ đến lúc đó rồi mới nói. “Đổi lại việc chị giúp tụi em tổ chức học nhóm, em giúp chị một việc được không?”

“Chị cứ nói ạ, không thành vấn đề.”

Dù là giao dịch đôi bên cùng có lợi, nhưng về hình thức thì tụi tôi vẫn nợ Senpai một lần. Giúp đỡ một hai chuyện cũng chẳng thiệt thòi gì.

“Thật ra thì… dọn dẹp phòng Hội học sinh vẫn chưa xong. Đáng lẽ giờ này phải chuẩn bị bàn giao rồi, nhưng chị bận quá. Nếu em giúp một tay thì tốt quá.”

Chị Senpai mỉm cười ngượng ngùng, như thể đang cố giấu đi sự sơ suất của mình.

Nụ cười đó khá dễ thương, khiến tôi hào hứng đứng dậy.

“Để em lo cho. Em sẽ dọn sạch chỗ này ngay luôn.”

“Ôi, đáng tin quá đi! Cùng nhau làm nhé!”

Chị Senpai đúng thật rất biết cách khích lệ người khác.

Nhờ vậy mà tôi bước vào đống việc chân tay nặng nhọc với tâm trạng khá vui vẻ.

Chúng tôi sắp xếp lại tài liệu, tổng hợp kết quả các chính sách và những điều rút ra thành cẩm nang, rồi vứt bỏ những vật dụng không cần thiết.

Và trong quá trình đó, điều rõ ràng là việc dọn dẹp bị chậm không phải vì chị Senpai lười biếng.

Mà là do những thành tựu của hội học sinh trước đây quá khủng khiếp.

Không chỉ mở cửa lại khu nhà học cũ, họ còn giải quyết xung đột giữa học sinh, trực tiếp đàm phán với thầy cô, và cải tạo lại hơn 20 nội quy lỗi thời. Chỉ cần nhìn qua đống tài liệu thôi cũng thấy cuộc sống học đường đã được cải thiện hơn đáng kể.

“…Thật sao? Họ làm được hết chừng này trong một năm á? Hội học sinh trước đúng là không thể tin nổi.”

Năng lực của họ vượt xa mức ngưỡng mộ, gần như chạm tới mức thán phục rồi.

“Hehe, đúng không? Anh trai chị giỏi lắm đó,” chị Senpai đáp, ánh mắt ánh lên chút tự hào khi nghe người khác khen anh mình.

“Ngôi trường này có vẻ nhiều truyền thống nhỉ? Hồi em mới vào học, còn bao nhiêu quy định lạc hậu. Vậy mà hội học sinh cũ dọn sạch hết chỉ trong một năm.”

“Xem chừng đúng thế thật. Em từng nghe rằng mấy đời chủ tịch hội học sinh ở đây sau này đều thành công trong chính trị hay kinh doanh, nhưng nếu họ đều giỏi cỡ vậy thì cũng dễ hiểu.”

Không chỉ là chính sách màu mè.

Sau khi mở lại dãy nhà cũ cho các CLB yếu, họ còn cấm việc tham gia hai câu lạc bộ để ngăn hiện tượng “thành viên ma”, rồi thêm vị trí kiểm toán tài chính vào hội học sinh để ngăn việc dùng ngân sách sai mục đích. Bất kỳ lỗ hổng nào cũng được họ tính đến và xử lý đầy kỹ lưỡng.

Kế nhiệm một người như vậy chắc chắn tạo ra áp lực kinh khủng.

Tôi thật sự rất ấn tượng, nhưng biểu cảm của chị Senpai đột nhiên trầm xuống.

“…Dù vậy, anh chị cũng có những điều không suôn sẻ.”

Chị ấy lẩm bẩm rất nhỏ.

“Không suôn sẻ... là sao ạ?”

Chị nhanh chóng trở lại với nụ cười thường ngày, đưa tập tài liệu lên trước mặt.

“Ừ thì, như việc to tát là không chịu dọn phòng hội học sinh này chẳng hạn.”

“À ha ha, đúng là để lại một di sản... không mấy tốt đẹp lắm.”

Chúng tôi nhìn nhau rồi cùng bật cười trước cú tai hại vừa rồi.

Với cảm xúc đan xen giữa sự kính trọng và chút oán trách dành cho những người tiền nhiệm đã để lại thành tích lẫn phiền phức, chúng tôi tiếp tục công việc.

Khi đã làm được kha khá, giờ nghỉ trưa cũng gần kết thúc.

“Phù… Vậy là mình đã dọn được kha khá rồi nhỉ, phần còn lại chắc tự chị lo được rồi. Cảm ơn em nha, Kurusu-kun,” Senpai nói, lau mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn quanh phòng với vẻ mãn nguyện.

Ở trường này, chủ tịch hội học sinh thường được tiến cử vào đại học, nên việc dọn dẹp thường do họ và các thành viên còn lại làm trong thời gian tự chọn vào tháng Hai. Nhưng năm ngoái, chủ tịch bận thi cử, còn chị Mutsu là người duy nhất còn lại, nên việc dọn dẹp mới bị dời đến tận bây giờ.

“Không sao đâu ạ. Em thấy vui vì được giúp chị một tay. Với lại, nếu không dọn chỗ này thì người khổ sẽ là Nagi tân chủ tịch hội học sinh.”

“Trời, nói hay ghê! Tiếc là tương lai đó sẽ không xảy ra đâu, thành ra em đang làm không công rồi đó,” Senpai trêu đùa nhẹ.

Sau khi cùng nhau hoàn thành công việc, bầu không khí giữa chúng tôi đã trở nên thân mật kỳ lạ, giống như hai người bạn lâu năm rồi ấy.

Có lẽ cũng vì thế mà chị nói tiếp điều này:

“Nè, chị hỏi thật được không?”

“Dạ? Chị cứ hỏi đi ạ.”

“Với tư cách là người ngoài nhìn vào, em thấy ai hợp làm chủ tịch hội học sinh hơn, chị hay Nagi-san?”

Tôi im lặng suy nghĩ.

Chị Mutsu-senpai rõ ràng có tố chất của một chủ tịch xuất sắc. Dù cứ khen anh trai suốt, nhưng đóng góp của chị ấy được thể hiện rõ ràng qua tài liệu, không thể phủ nhận.

Còn Nagi thì sao? Cô ấy có tố chất làm chủ tịch không? Nói thật là không chút nào.

Lý do cậu ấy tranh cử là vì chuyện cá nhân, và kéo tôi vào cũng vì điều đó.

Rõ ràng ai là người phù hợp hơn.

“Nagi,” tôi đáp không chút do dự.

“Tại sao?”

Tôi mỉm cười thật tươi.

“Vì em sẽ đảm bảo cậu ấy đủ khả năng.”

Nagi đang cố làm rung chuyển cả ngôi trường này vì lý do cá nhân, và muốn đánh bại một senpai xuất sắc như vậy. Nếu đã vậy, tôi sẽ không để cậu ấy làm nửa vời. Khi đã thắng, cậu ấy có nghĩa vụ phải trở thành một chủ tịch hội học sinh còn giỏi hơn cả chị Senpai.

“…Ra vậy. Em đúng là một chiến lược gia đáng gờm mà,” Senpai mỉm cười nhạt, giọng như lời khen thật lòng.

Có lẽ cũng vì thế mà tôi cảm thấy hơi cắn rứt.

“…Không hẳn đâu ạ. Thật ra ngoài cuộc bầu cử ra, em còn một mục tiêu lớn khác nữa. Em không chỉ đang làm để Nagi thắng mà còn vì mục tiêu đó. Nên em chẳng phải chiến lược gia cao thượng gì đâu.”

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã buột miệng nói ra điều mà chính Nagi cũng chưa từng nghe.

“Nè, Kurusu-kun, tại sao em đồng ý giúp chiến dịch tranh cử của chị?”

Khi Nagi hỏi câu đó, tôi đã trả lời thật lòng, không nói dối một lời.

Nhưng tôi chưa nói cho cậu ấy biết toàn bộ.

Có một cảm xúc, một lý do, mà tôi vẫn giấu kín.

“Ồ? Là gì vậy?” Senpai hỏi.

“Bí mật. Là điều không ai hiểu nổi đâu, chỉ là nỗi ám ảnh của riêng em thôi.”

Tôi đã vạch ra một ranh giới, và Senpai cũng không hỏi thêm gì nữa. Chị chỉ gật đầu, nụ cười điềm tĩnh của chị chẳng để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

“Vậy thì tiếc thật. Thôi thì chị sẽ chúc em đạt được mục tiêu đó.”

“Cảm ơn chị. Em xin phép về trước.”

Tôi cúi nhẹ đầu rồi rời khỏi phòng hội học sinh.

Hành lang gần như trống rỗng, giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc.

Tôi thở dài, rồi khẽ nhắm mắt lại.

Sau bờ mi, tôi thấy lại cảnh hoàng hôn của ngày hôm đó ngày tôi gặp Mea lần đầu tiên.

Với Nagi, những ngày ấy có lẽ đã là quá khứ. Một đoạn ký ức cậu ấy muốn chôn giấu, một “quá khứ đen tối” mà cậu chỉ muốn quên đi.

Nhưng với tôi thì không.

“…Không thể kết thúc như thế này được.”

Câu chuyện giữa tôi và Mea bắt đầu từ ngày đó, và đến giờ vẫn chưa kết thúc.

Cho dù Nagi có muốn chôn vùi nó đến thế nào đi nữa… tôi sẽ không chấp nhận điều đó.

“Tôi sẽ khiến Nagi đối mặt với nó.”

Tôi lẩm bẩm một mình rồi bắt đầu bước đi.

Mang theo một mục tiêu… mà tôi không thể nói với Nagi.

Và rồi, thứ Hai đến.

“Ugh… Có đến 50 người ở đây luôn á? Đông hơn cả một lớp học rồi còn gì…” Nagi rên rỉ, nhìn chằm chằm vào chồng đề bài mà chúng tôi đã chuẩn bị cho buổi học nhóm tại phòng chức năng.

Chúng tôi đến sớm để chuẩn bị, nhưng vừa nhìn thấy đống tài liệu đó là cậu ấy chùn bước liền.

“Với một khối khoảng 300 học sinh, thì đây là khoảng một phần sáu rồi. Nếu biến được ngần này thành người ủng hộ, thì coi như thắng lớn đấy,” tôi lên tiếng động viên.

Thế nhưng vẻ mặt lo lắng của Nagi vẫn không hề thay đổi.

“Nhưng chắc phân nửa trong số họ sẽ nghiêng về phía chị Senpai mất Không, có khi còn hơn… Xét về độ thu hút, chị ấy chắc chiếm đến 70% cũng nên…”

Hóa ra điều khiến cậu ấy căng thẳng chính là việc buổi học nhóm này theo một cách nào đó là cuộc đối đầu trực tiếp với Mutsu-senpai.

Nếu vậy thì đơn giản thôi. Đã đến lúc chiến lược gia của cậu ấy xuất trận.

“Đừng lo. Dù có là một chọi một, thì bọn mình vẫn là hai đánh một mà. Cùng lắm thì tớ quyến rũ hết mấy bạn nữ cho xem, nên yên tâm đi!”

Tôi nở một nụ cười tự tin nhất có thể. Thế nhưng, Nagi chỉ lặng lẽ nhìn tôi một lúc rồi cúi mặt xuống.

“Chắc chị ấy lấy đến 90% mất.”

“Này! Sao tỉ lệ lại tăng thêm 20% rồi hả?!”

Đó là một phán đoán hoàn toàn không thể chấp nhận được mà.

Trước khi tôi kịp phản bác, Nagi ôm bụng rên rỉ:

“Ugh…Đau bụng quá ..H-Hay là mình huỷ buổi hôm nay luôn đi nha?”

“Cậu biết rõ nhất là không thể làm vậy mà.”

Tôi lườm cô ấy một cái. Lại cái trò trốn chạy phút chót nữa.

“Tớ biết… Nhưng mà…”

Tâm lý “đậu hũ” của Nagi vẫn yếu như mọi khi. Nhưng như người ta nói, “làm rồi sẽ quen thôi.” Một khi các học sinh tới đủ, chắc mọi thứ sẽ ổn tôi nghĩ vậy, thì đúng lúc đó, cánh cửa mở ra.

“Yo! Nagi-chan, Reo-kun! Tớ đưa mọi người tới rồi đây!” Miyahara người đã giúp tụi tôi tập hợp học sinh la lên, dẫn đầu cả một nhóm học sinh như vịt mẹ dẫn đàn con vậy.

“Ồ, Tsumugi. Cảm ơn cậu đã mất công tới đây,” Nagi nói, gương mặt dịu lại khi thấy người quen.

“Không có gì đâu! Tớ không tham gia được nên làm vậy coi như bù đắp,” Miyahara đáp, mày hơi cau lại như có chút áy náy.

“Trang phục thi đấu gây rắc rối cho cậu à?” tôi hỏi, hơi lo lắng.

Cậu ấy lắc đầu, cười.

“Không đâu! Trái lại là đằng khác! Tớ học được biết bao nhiêu kỹ thuật và mẹo mới, tràn đầy cảm hứng luôn! Chỉ là khâu hoàn thiện hơi khó mà thôi. Mấy chị senpai cũng máu lắm đấy!”

Miyahara trông như đang rất vui vẻ, chẳng có vẻ gì là nói dối.

“Thế nên tớ sẽ dốc sức ở giai đoạn cuối! Hai người cũng cố lên nhé!”cậu ấy chào kiểu diễu binh rồi rời đi với năng lượng y như lúc bước vào đây.

“Tsumugi trông có vẻ rất phấn khích,” Nagi nói, có vẻ nhẹ nhõm khi mà người hướng dẫn mà cô ấy giới thiệu phát huy tác dụng.

“Ừ. Mong là cả hai bên đều thu được kết quả tốt,” tôi đáp, mắt lướt qua các học sinh đang dần ổn định lại chỗ ngồi.

Nagi, có lẽ nhớ lại vai trò “giáo viên” của mình, lại bắt đầu căng thẳng trở lại.

“Xin lỗi vì đã để mọi người đợi. Chị có đến muộn không?” Chị Mutsu-senpai vừa đúng lúc xuất hiện.

“Không đâu ạ. Chị tới đúng lúc luôn,” tôi đáp.

Dù là người lớn hơn, biểu cảm hơi ngại ngùng của chị vẫn toát lên vẻ dễ mến khiến tôi thấy đầy ấm lòng.

Chắc Nagi cũng cảm thấy thế và hơi thả lỏng.

“…Cậu hưng phấn quá mức mỗi khi gặp Senpai thì phải? Giọng cậu nghe vui hẳn lên luôn ấy,” Nagi lẩm bẩm.

Trái với kỳ vọng của tôi, Nagi trừng mắt nhìn, đầy nghi ngờ và khó chịu vô lý.

“Làm gì có chuyện đó. Cho dù Senpai có cực kỳ cuốn hút, dễ bắt chuyện và hoàn toàn đúng gu của tớ đi nữa, thì cũng đâu có nghĩa tâm trạng tớ phấn chấn liền đâu.”

“Càng nói càng thấy đáng ngờ đấy!”

Trong lúc tôi đang cãi lại, Senpai khẽ cười.

“He..he, hai đứa vẫn thân thiết như mọi khi nhỉ.”

Nhận ra mình bị chị ấy nhìn bằng ánh mắt trìu mến, mặt Nagi đỏ bừng, vội cúi đầu.

Có lẽ muốn thay đổi không khí,Nagi nhanh chóng ngẩng lên, hắng giọng lại rồi nói với các học sinh.

“Vậy thì…bắt đầu buổi học nhóm thôi. Mọi người làm thử bài tập đã nhé. Bọn tớ sẽ hướng dẫn tuỳ theo kết quả của mọi người.”

Theo chỉ dẫn của Nagi, các học sinh mỗi người nhận một đề rồi ngồi vào chỗ.

Thấy vậy, tôi âm thầm thở phào.

Ở trong một căn phòng kín với hàng chục người là điều quá sức ngay cả với người hướng ngoại, huống chi là Nagi. Tôi đã lo cậu ấy sẽ lại cứng người vì ám ảnh chuyện cũ, nhưng có vẻ cậu ấy đã vượt qua rồi.

Buổi học nhóm này chắc sẽ suôn sẻ thôi.

Vì Nagi không còn cần tôi hỗ trợ, sự chú ý của tôi chuyển sang phía Senpai.

Nếu chị ấy mà đứng lớp một mình, toàn bộ công lao sẽ về phe senpai mất. Nhưng nếu tôi kè kè bên cạnh, thì ít nhất có thể chia đều và phần công. Để hạn chế lượng người ủng hộ của chị ấy, ở bên chị là lựa chọn chiến lược đầy đúng đắn.

Dựa trên kết quả bài kiểm tra, bọn tớ sẽ chia nhóm cho mọi người. Nếu có thắc mắc gì thì cứ hỏi nhé," Nagi tuyên bố. Cô ấy đã hoàn thành bài kiểm tra từ lúc nào và giờ thì đang lo chuyện phân nhóm, trong khi tôi còn đang mải mê với mớ suy nghĩ chiến lược.

Trong lúc đó, tôi lặng lẽ tiến lại gần Senpai.

"Senpai này, dạy cho mấy kouhai chưa quen chắc cũng vất vả lắm ha? Chị có muốn em theo giúp một tay không?"

Tôi nở một nụ cười tươi roi rói kiểu kouhai thân thiện, trông có vẻ ngoan ngoãn và nhiệt tình chắc chắn sẽ khiến chị ấy siêu lòng thôi.

"Ha ha, nụ cười của em trông y như mấy tên bán hàng lừa đảo ấy , chẳng hề thấy chút thành ý nào trong mắt luôn," Senpai nhận xét đầy thẳng thắng, không hề nương tay.

Tôi cứ tưởng mình đã thất bại thảm hại rồi, vậy mà không hiểu sao chị ấy lại gật đầu đồng ý với cái lời mời chẳng đáng tin của tôi.

"Ừm, nếu em đã đề nghị vậy thì chị nhận nhé."

"Hay quá! Em sẽ là trợ thủ trung thành của chị!" Tôi vội đáp lại, hơi bất ngờ vì được nhận lời thật. Tôi cũng thoáng cảnh giác không biết chị có âm mưu gì không đây, nhưng vì mình là người chủ động nên không thể quay xe được nữa rồi.

Khi tôi chuẩn bị bước về phía Senpai, có ai đó kéo nhẹ gấu áo tôi.

Quay lại, tôi thấy Nagi đang đứng đó, hai má phồng lên, mặt phụng phịu rõ ràng.

"...Cậu định sang với Senpai thật à? Tớ nhát lắm đấy, biết không? Ở một mình chắc tớ lại đơ người ra mất."

"Thì nãy giờ thấy cậu làm ổn mà, nên tớ nghĩ chắc cậu không sao đâu..." Tôi nói, chẳng hiểu sao lại thấy hơi áy náy trước giọng điệu giận dỗi của cậu ấy.

Có vẻ lời giải thích đó chẳng mấy hiệu quả, vì Nagi nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ươn ướt vừa trách móc.

"...Ra là, chỉ cần tớ ổn thì cậu sẽ đi với Senpai. Hừm…Biết ngay mà. Cậu thích chị ấy hơn tớ đúng không? Miễn là công việc không bị ảnh hưởng, cậu sẽ chọn chị ấy ngay."

"K-Không phải như vậy đâu!" Tôi lắp bắp phản bác.

Sao càng giải thích tôi lại càng cảm thấy tội lỗi hơn thế này?

Chẳng còn cách nào khác tôi phải thay đổi kế hoạch và ở lại với Nagi.

"Được rồi, hôm nay tớ sẽ hỗ trợ cậu."

Tôi cố thỏa hiệp, nhưng vẻ không hài lòng của Nagi chẳng giảm đi chút nào. Cậu ấy quay mặt đi, hậm hực nói nhỏ..

"...Không cần phải miễn cưỡng ở lại đây với tớ đâu."

"Tớ không miễn cưỡng. Tớ yêu Nagi-chan mà, nên tất nhiên là muốn dành thời gian ở bên cậu càng nhiều càng tốt rồi."

Lời tỏ tình thẳng thừng của tôi khiến tai Nagi đỏ rực, dù cậu ấy vẫn cố quay mặt đi.

"Ugh... Cậu nói mấy câu đó tự nhiên quá đấy..." cậu ấy lí nhí nho nhỏ..

Ồh? Có vẻ là có tác dụng, có khi nên đẩy thêm chút nữa...

"Tớ nói mấy câu như vậy lúc nào cũng được. Muốn tớ hét to tỏ tình giống như lần trước không?"

Tuyên bố gần như đe dọa đó khiến mắt Nagi mở to đầy hoảng hốt.

"Khoan đã! Nếu cậu làm thế ở đây thì ai còn tập trung học được nữa chứ!"

"Vậy thì cậu cho tớ ở lại với cậu nhé?"

"Đ-Được rồi! Chỉ cần đừng nói mấy thứ kỳ cục nữa là được!"

"Rõ rồi!"

Nhẹ nhõm khi Nagi cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, tôi quay sang Senpai.

"Xin lỗi Senpai! Có vẻ Nagi đang ghen nên em sẽ ở lại với cậu ấy nhé!"

"Thật là... Cậu chẳng hiểu gì hết! Đồ ngốc, Kurusu-kun!"

Nagi đỏ bừng từ tai đến tận cổ, nhận ra ánh mắt xung quanh đang dồn về phía mình nên liền nấp sau lưng tôi bằng mấy động tác nhỏ nhỏ, trông chẳng khác gì một con thú nhỏ dễ thương.

Mà thôi, ít nhất tôi cũng cho mọi người thấy được một khía cạnh đáng yêu mới của Nagi rồi. Vậy tính ra cũng là thắng lợi rồi.

Dù ban đầu có hơi rối ren, nhưng một khi buổi học bắt đầu thì ai nấy đều tập trung một cách đáng kinh ngạc.

Tinh thần học là điều hiển nhiên, nhưng có lẽ việc có một đàn chị như Senpai góp mặt cũng tạo ra một mức áp lực vừa đủ để mọi người nghiêm túc hơn.

Buổi học nhóm đầu tiên kéo dài đến mười phút trước khi tan học và kết thúc một cách suôn sẻ.

"Phù, mọi chuyện suôn sẻ rồi nhỉ. Hai đứa làm tốt lắm," Senpai nói, vừa vươn vai khi cả bọn rời khỏi phòng nghe giờ đã trống trơn.

“Ừm, làm tốt lắm,” Nagi đáp lại, giọng cô ấy hơi mệt nhưng vẫn mang theo chút cảm giác hài lòng.

“Cảm ơn chị đã giúp hôm nay nhé, Senpai,” tôi nói thêm.

Senpai mỉm cười. “Không có gì đâu. Là lời nhờ vả từ một kouhai dễ thương mà.”

Tiếng chuông báo tan học cuối cùng vang lên.

Nghe thấy vậy, Nagi khe khẽ “A” một tiếng.

“Tớ phải mang chìa khóa phòng chức năng trả lại cho giáo viên. Tớ quay lại liền,” cậu ấy nói rồi chạy đi.

“Ừ, tớ đợi ở cổng chính nhé,” tôi gọi với theo.

Chỉ còn lại tôi và Senpai, hai người cùng đi dọc hành lang, bàn luận về buổi học nhóm.

“Chắc lần nào cũng nên cho làm bài kiểm tra đầu vào. Như vậy dễ theo dõi sự tiến bộ hơn,” tôi gợi ý.

“Ừ. Hôm nay bọn họ tập trung tốt đấy, nhưng nếu dần quen rồi thì sự căng thẳng ban đầu sẽ mất đi, nên phải có biện pháp dự phòng,” Senpai đáp.

“Với cả,mình có thể nhờ những bạn tiến bộ rồi đứng lớp ra phụ nữa.”

Chúng tôi tiếp tục trao đổi, cùng lên kế hoạch cho buổi học sau.

Khi đến khu để giày, Senpai nở một nụ cười.

“Chị cười gì thế ạ?” tôi nghiêng đầu hỏi.

Chị lắc đầu nhẹ nhàng. “Không, chỉ là…cảm giác này thật hoài niệm. Trước khi hội học sinh giải tán, ngày nào bọn chị cũng bàn luận như thế này.”

Nụ cười của chị đượm chút hoài niệm.

“Chắc là vì em giỏi như mấy người đó đấy, Kurusu-kun.”

“Chị nói quá lời rồi. Em là cái đứa vụng về đầy lỗi lầm thôi.”

Ngay cả hôm nay, tôi cũng đã không hiểu hết suy nghĩ của Nagi khiến cô cậu giận, rồi ở CLB may vá, tôi suýt bị gạt ngay phút chót. Mỗi ngày với tôi đều là một bài học cần phải rút kinh nghiệm.

“…Hội học sinh đời trước cũng đâu có hoàn hảo. Họ từng mắc một sai lầm rất lớn,” Senpai nói, giọng chùng xuống.

“Vậy ạ? Chị kể thử được không? Em muốn biết, để nếu sau này Nagi làm hội trưởng thì còn biết đường mà tránh.”

Senpai gật đầu, vẫn giữ tông giọng trầm. “Năm ngoái, trong trường từng xảy ra một vụ bắt nạt rất nghiêm trọng. Nạn nhân bị vứt hết đồ đạc, thành ra đi học mà không có sách vở hay vở ghi gì cả.”

Giọng chị cứng lại khi kể về góc tối của ngôi trường này.

“Đương nhiên, hội học sinh đã ra tay. Bọn chị dùng ngân sách của hội để mua lại toàn bộ dụng cụ học tập cho bạn đó, còn đưa bạn ấy vào hội để bảo vệ. Nhưng mà…”

“Không có hiệu quả?” tôi hỏi tiếp, khi thấy chị ngập ngừng.

Senpai gật đầu.

“Ngôi trường này nổi tiếng mà, đúng chứ? Nên thỉnh thoảng cũng có vài đứa gọi là 'con nhà người ta' vào học. Cái đứa bắt nạt đó là một trong số ấy. Nó vu cho hội học sinh dùng tiền công vào việc riêng.”

“…Thật là khốn nạn mà.” Tôi buột miệng, cảm thấy buồn nôn chỉ khi nghe đến chuyện đó.

Senpai nở nụ cười.

“Đúng không? Tất nhiên là anh trai chị,ý chị là hội trưởng cũng phản bác lại. Nhưng trường lại không muốn một vụ bắt nạt bị phanh phui, mà mấy thầy cô bảo thủ từ trước vốn đã không ưa hội học sinh từ năm ngoái rồi. Vậy nên họ cố ép mọi thứ thành lỗi của hội học sinh làm thất thoát tiền.”

“Không ai phản kháng lại sao ạ?”

“Bọn chị có chứ. Tụi chị đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng… nạn nhân thì lại nói không muốn rắc rối thêm nữa rồi chuyển trường đi.”

Giọng Senpai trống rỗng, thấm đẫm nỗi buồn.

“Anh chị... đã không giữ người đó lại... là vì chị.”

“Vì…Senpai á?”

“Ừ. Khi đó, ngoài chị ra thì tất cả thành viên hội học sinh đều là học sinh năm ba. Nếu vụ việc bị kéo dài, thì sau khi họ tốt nghiệp, chị sẽ phải đối mặt một mình với mấy thầy cô đầy khó nhằn. Vậy nên… họ thỏa hiệp, để bảo vệ chị.”

Giọng chị ấy nghe có vẻ rất bình thản, nhưng hai bàn tay siết chặt đến mức như sắp bật ra.

Với một người lúc nào cũng có vẻ thờ ơ và giữ khoảng cách, sự bộc lộ cảm xúc này thật sự khiến tôi choáng ngợp.

“…Mà, dù họ có lo lắng thì chị vẫn vùng lên chống lại hết. Cuối cùng, ai cũng ra tay giúp đỡ, và chị đã ép được trường cùng cái đứa bắt nạt đó phải thừa nhận mọi chuyện.”

Chị kể lại như một chiến tích, giọng kiêu hãnh.

Nhưng tôi hiểu rõ, đó chẳng phải là chiến thắng.

“…Nhưng muộn rồi. Người kia không trở lại, và chuyện anh chị từng để một học sinh phải chịu khổ chỉ vì chị thì vẫn không thay đổi. Đó gọi là chiến thắng không có giá trị gì cả.”

Vết sẹo duy nhất mà cũng là vết đau sâu nhất trong hội học sinh mà Senpai từng tự hào.

Biết rằng vết sẹo ấy là cái giá để bảo vệ mình, hẳn là rất khó để chị chấp nhận được.

“…Vậy nên chị mới tranh cử lần này à?”

“Ừ. Chị muốn biến hội học sinh mà anh trai chị hằng mơ ước thành hiện thực lần này. Nếu không làm được, thì nó sẽ mãi mãi là một điều dang dở mà thôi.”

Người bình thường chắc đã quay lưng lại với hội học sinh từ lâu rồi vì không thể chịu nổi vết thương đó.

Nhưng chị lại chọn đối mặt, mang theo nỗi đau ấy, chấp nhận mọi sự đánh đổi… chỉ để tiến tới những lý tưởng mà chị tin tưởng.

“Đó là một quyết tâm đáng nể thật,” tôi thốt lên.

Một người đàn chị thật sự xứng đáng để được kính trọng.

Tôi rất vui vì hôm nay đã nghe được cảm xúc thật của chị ấy.

Dù rằng, có thể tất cả đều nằm trong chiến lược của chị.

“Này, Kurusu-kun. Em muốn một vụ trao đổi không?” Senpai cất lời, ánh mắt chứa đầy quyết tâm, phá tan sự im lặng vừa lắng vừa rồi.

“Một vụ trao đổi sao?” Tôi hỏi lại, dù trong lòng đã lờ mờ đoán được là gì rồi.

“Em từng nói rồi mà, đúng không? Rằng ngoài chuyện giúp a Nagi-chan thắng, em còn có một mục tiêu khác.”

“…Ừm, em có nói vậy thật.”

“Chị sẽ giúp em thực hiện mục tiêu đó. Đổi lại, chị muốn em về phe chị trong cuộc bầu cử này.”

Hẳn là chị ấy đã tham gia buổi học nhóm này vì mục đích muốn chiêu mộ tôi.

Giống như bọn tôi mời chị để giấu đi số phiếu gốc, chị cũng đang giả vờ nhắm đến phiếu của lũ năm nhất để che đậy ý định kéo tôi về phía mình. 

Mà, thành thật thì… cũng không phải một thỏa thuận tồi.

Mục tiêu của Nagi là nối lại mối quan hệ giữa hội học sinh và công ty quản lý. Nếu Mutsu-senpai có thể làm được điều đó thay, thì kể cả Nagi có thua cũng chẳng sao. Với một người ghét bị chú ý như Nagi, điều đó có khi lại còn tốt hơn.

Nếu tôi gật đầu ngay bây giờ, có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.

Nghĩ vậy, tôi nhắm mắt lại… để nhìn lại tất cả những chuyện đã xảy ra.

Đó là kỳ nghỉ hè năm nhất cấp hai của tôi.

Vì công việc của bố khiến gia đình phải chuyển nhà liên tục, tôi tranh thủ kỳ nghỉ dài để quay về thăm lại thị trấn cũ.

Tôi háo hức muốn được đi dạo qua những nơi gợi nhiều kỷ niệm, muốn gặp lại những người bạn cũ.

Tối hôm ấy, đắm chìm trong những dòng suy nghĩ ấy, tôi thấy mình đang ngồi một mình trên xích đu trong công viên.

Hoàng hôn đang lắng xuống mang theo thứ ánh sáng mờ ảo, khiến khung cảnh trở nên kỳ lạ và bất an cứ như chỉ cần lơ là một chút thôi là tôi sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Tôi vẫn nhớ cảm giác ấy rất rõ.

Và rồi chuyện đó đã xảy ra.

“Này tên kia, sao lại ngồi đây thế?”

Một cô gái xuất hiện, giọng điệu kỳ lạ như thể bước ra từ một cuốn tiểu thuyết cổ vậy.

Trang phục gothic lolita nổi bật, mái tóc bạc phi thực, đôi mắt hai màu... tất cả toát lên vẻ phi nhân, gần như là giả tạo. Ấy vậy mà chính cái vẻ “không chân thật” ấy lại khiến ánh mắt sáng rực và khí chất tỏa ra từ cô ấy càng thêm sống động, như một thứ gì đó chạm vào hiện thực.

“…Không có gì. Tôi định đi gặp một người bạn cũ, nhưng… mọi chuyện chẳng được như mong đợi,” tôi đáp, chưa rõ vì sao mình lại buột miệng than thở với người lạ mặt kia. Có lẽ là vì bị khí chất kỳ lạ của cô ấy làm cho choáng ngợp.

“Hửm? Hai người cãi nhau à?” cô gái nghiêng đầu hỏi, giọng nghe ra lại chân thành lạ thường, chẳng giống vẻ ngoài lập dị ấy chút nào.

Tôi bất giác bật cười. Cười chính bản thân mình.

“Không đến mức ấy đâu.”

Tôi chẳng còn sức để giữ vẻ ngoài kiên cường nữa. Tự lúc nào, lòng tôi như mở ra.

“Đó từng là người bạn thân nhất của tôi. Nhưng… cậu ấy hầu như chẳng còn nhớ tôi là ai. Đối xử với tôi như một người lạ.”

Vì chuyển trường quá nhiều lần, tôi đã không suy nghĩ kỹ khi trở về đây. Nhưng giờ nhìn lại, điều đó thật dễ hiểu mà 

Tôi chỉ sống ở thị trấn đó có một năm. So với những người bạn khác, sợi dây tôi từng tin là gắn bó hóa ra lại mong manh đến vậy.

“Với tôi, cậu ấy là người bạn thân nhất. Còn với cậu ấy, tôi chỉ là một trong số rất nhiều gương mặt mờ nhạt mà thôi. Đó là sự thật, dù đau lòng đến mấy.”

“Hừm… Một hiểu lầm chẳng ai có lỗi cả. Đừng để ý ánh nhìn của người khác. Nếu những kỷ niệm đó quý giá với ngươi, thế là đủ rồi. Ta cũng thường bị đánh giá là kỳ quặc, nhưng ta chẳng quan tâm chút nào cả! Há há há!” cô bật cười sảng khoái, không một chút xấu hổ nào.

“Nghe thuyết phục đấy… nhưng tôi không được tự do như cô đâu. Những kỷ niệm đó quý giá là bởi tôi từng tin cậu ấy cũng trân trọng chúng.”

Tôi ngẩng nhìn bầu trời đang dần tối lại.

“Cứ mỗi lần chuyển trường, tô ilại cố gắng hòa nhập, làm quen, kết bạn… nhưng rốt cuộc, có lẽ với họ, tôi chẳng là gì cả. Nghĩ vậy… thật là đáng sợ mà.”

Nếu tôi biến mất ở đây ngay lúc này, ngày mai cuộc sống của họ vẫn sẽ tiếp diễn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thậm chí, chỉ cần một tháng sau, cả những người bạn hiện tại cũng sẽ trở về nhịp sống như cũ.

Ý nghĩ đó khiến tôi rùng mình. Như thể sự tồn tại của mình chẳng mang ý nghĩa gì cả.

Đó là một sự thật mà tôi vẫn luôn né tránh và giờ thì không thể quay mặt đi được nữa.

Chắc chỉ là nỗi bất an tuổi mới lớn, một thứ “chuunibyou” ai cũng trải qua rồi sẽ vượt qua.

Nhưng với tôi lúc đó, nó như thể một hố đen sâu thẳm vừa mở ra dưới chân vậy.

“Vậy thì sao ngươi không thử trở thành một người không thể bị lãng quên à?” cô ấy nói, đôi mắt lấp lánh..

“Không đời nào. Tôi đâu có tài cán gì đặc biệt, cũng chẳng muốn nổi bật.”

Thế rồi, trong khi trò chuyện, tôi bắt đầu mơ hồ nhận ra thứ mình thật sự mong muốn.

“…Tôi không cần nổi tiếng hay chứng tỏ mình hơn ai. Tôi chỉ muốn…có một điều gì đó sẽ không tồn tại nếu không có tôi.”

Một điều gì đó sẽ sụp đổ nếu tôi biến mất.

Một điều gì đó khiến tôi không thể thay thế.

Một điều gì đó khiến tôi trở nên thật đặc biệt.

“Vậy thì! Ta có thứ hoàn hảo cho ngươi đây!” cô ấy cười ranh mãnh, rồi chẳng hiểu từ đâu rút ra một chiếc máy ảnh kỹ thuật số.

“Hiện tại, bọn ta đang tìm một người chụp ảnh. Muốn thử chụp ta không?”

Câu nói đột ngột ấy khiến tôi cau mày.

“…Ra là vậy. Cô bắt chuyện với tôi vì chuyện này à?”

“Chính xác! Được chụp ảnh cho ta là một vinh dự đó! Ngươi sẽ đủ tư cách gọi mình là thứ đặc biệt!” cô ưỡn ngực đầy tự tin, như thể đang tuyên bố một điều hiển nhiên.

Chỉ trong khoảnh khắc, tôi gần như tin cô ấy thật. Nhưng rồi lập tức quay về với thực tại.

“‘Đặc biệt’ cái gì chứ. Cô chỉ chọn tôi vì tình cờ tôi đang ngồi đây thôi.”

“Đúng vậy. Nói thật thì, ai cũng được,” cô gật đầu không chút ngại ngần.

“Thế thì….”

“Nhưng giữa hàng đống ‘ai cũng được’ ấy, ngươi lại là người được chọn. Như vậy gọi là duyên phận đó nha!”

“…Lý lẽ gì mà rối thế,” tôi nhăn mặt, nhưng lại bất giác rung động.

Lo lắng, bối rối, và…có một chút háo hức.

“Nếu xem đó là ngẫu nhiên, nó sẽ mãi chỉ là ngẫu nhiên. Nhưng nếu ngươi hành động với niềm tin đó là định mệnh, nó có thể trở thành định mệnh. Ngươi chọn cái nào?”

Cô ấy chìa tay ra với tôi.

Mọi lý trí đều gào lên: “Tránh xa ra! Con bé này đáng ngờ lắm!” Có thể là lừa đảo, hoặc một trò chơi ác ý nào đó.

Nhưng nhịp tim tôi đập mạnh đến mức át cả lý trí ấy. Và gần như theo bản năng, tôi nắm lấy tay cô.

“…Được thôi. Coi như trả ơn vì đã chịu nghe tôi than thở. Tôi sẽ tham gia… một chút.”

Tôi viện cớ như vậy, nhưng trong lòng dâng trào một niềm phấn khích không thể tả.

Cảm giác… được tự mình chọn lấy số phận.

Những gì xảy ra sau đó dù tốt hay xấu đều bắt đầu từ chính lựa chọn của tôi vào khoảnh khắc đó.

“Rất tốt! Từ giờ trở đi, ngươi là đồng minh của ta đấy!” cô nàng tuyên bố, ánh hoàng hôn vàng rực phủ lên dáng người nhỏ nhắn.

Nụ cười rạng rỡ ấy khiến tôi muốn rút điện thoại ra chụp ngay một tấm đó là điều đặc biệt đầu tiên mà tôi có được trên con đường mà mình đã chọn.

Và như thế, mối liên kết giữa tôi và cô gái tự xưng là “Ác Mộng Tai Ương” bắt đầu.

Thứ “đặc biệt” mà rôi tìm thấy trong buổi chiều hôm đó... đến giờ vẫn còn sống mãi trong tim tôi..

Vậy nên…

0239953d-f09f-4bf4-9de1-56fab41d4c37.jpg

“Xin lỗi, nhưng em không thể đồng ý.”

Câu trả lời tuôn ra như phản xạ, cắt ngang dòng hồi tưởng.

Một thoáng im lặng.

Senpai khựng lại, như thể vừa nuốt xuống một nhịp thở rồi mới cất tiếng hỏi.

“…Có thể cho chị biết lý do không?”

“Dù kết quả có ra sao, em muốn Nagi chiến đấu bằng tất cả những gì cậu ấy có, cho đến tận cùng.”

Cậu ấy đã thẳng thắn bộc bạch suy nghĩ và nói rằng cần đến tôi. Để đáp lại sự chân thành đó, ít nhất tôi cũng nên chia sẻ thật lòng của mình.

“Nagi giỏi hơn chị tưởng rất nhiều, Senpai. Nếu nghiêm túc, có lẽ cậu ấy còn có thể thắng cả chị mà không cần em. Nhưng chính cậu ấy lại đang tự giấu đi phần tuyệt vời đó.”

Nói ra thì... thật sự rất khó chịu.

Mea lúc nào cũng xem bản thân là trung tâm của thế giới, kéo tất cả vào quỹ đạo của mình một cách đầy bừa bãi.

Thế mà không hiểu bằng cách nào, cậu ấy luôn khiến mọi người xung quanh vui vẻ, khiến họ tỏa sáng.

Chính điều đó đã thu hút tôi. Tôi ngưỡng mộ câuh ấy vì điều đó.

Được ngồi ở hàng ghế đầu, chứng kiến cậu ấy sống hết mình… đó chính là điều “đặc biệt” đối với tôi.

Một chỗ ngồi mà giờ đã không còn nữa.

“Chị là đối thủ tuyệt vời đấy, Senpai. Chính vì có một người mạnh như chị đứng ở phía đối diện, em và Nagi mới có thể chiến đấu hết mình.”

Nếu tụi tôi có thể dốc toàn lực như cách Mea từng làm, vượt qua được một đối thủ mạnh như chị…

Thì có lẽ, Nagi sẽ một lần nữa chấp nhận cách sống của Mea.

Đó là mục tiêu của riêng tôi.

Và vì thế, Senpai, chị phải tiếp tục làm đối thủ của bọn tôi.

“…Ra là chị bị từ chối rồi à,” Mutsu-senpai thì thầm, giọng có chút nhẹ buồn, nhưng rồi lại nở một nụ cười dịu dàng.

“Chà. Chị cứ tưởng là Nagi-chan bám lấy em, ai ngờ em mới là người không dứt ra được. Toang thật rồi chị chẳng moi được kẽ hở nào cả.”

Giọng điệu đùa cợt của chị ấy khiến tôi chỉ biết nhăn mặt.

“…Mà chuyện công việc với tình cảm là hai chuyện khác nhau. Nếu chị tiếp cận em với tư cách tình cảm thì em sẵn lòng bất cứ lúc nào đấy.”

“Haha… xin lỗi, nhưng chị không tách bạch được như vậy. Dù sao thì mình cũng là đối thủ của nhau mà.”

“Chậc… bị từ chối rồi à,” tôi đáp, cảm thấy hơi nhói trong lòng.

Senpai đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng vỗ một cái.

“Này, giờ thì cả hai chúng ta đều là kẻ bị từ chối đấy. Muốn cùng nhau xoa dịu vết thương không?”

“Nhưng cũng là hai đứa đi từ chối người ta, cảm xúc nó cứ lẫn lộn sao ấy…”

Tôi cươi còn Senpai thì cười đáp lại với vẻ nhẹ nhàng, như thể cuộc trò chuyện căng thẳng ban nãy chưa từng xảy ra vậy.

Khi Nagi quay lại, bầu không khí giữa tôi và Senpai đã trở nên thoải mái như những người bạn, không còn chút căng thẳng nào.

Khó ai nghĩ được rằng đây lại là không khí giữa hai kẻ vừa hạ đầy quyết tâm.

e6efbc84-d732-4347-be60-129681ab94c1.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
chap này là chap khó dịch và sai sót nhiều nhất mọi người thấy không hay nói mình để mình sửa lại ạ cảm ơn mọi người.
chap này là chap khó dịch và sai sót nhiều nhất mọi người thấy không hay nói mình để mình sửa lại ạ cảm ơn mọi người.
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

TRANS
Oioi bóc tem bộ này (dù chx đọc chap nào:))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
vãi that
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
giả bộ up 35%chuongp-Zp-SPASG-o.jpg
Xem thêm
Kiếm đâu ra thế?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
@The Lazy Dragon: X bạn ơi
Xem thêm