Summer Ghost
Otsuichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn Tập

Phần 02

0 Bình luận - Độ dài: 1,761 từ - Cập nhật:

Chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè năm ngoái.

Tôi đứng trên sân thượng của một tòa nhà, mắt nhìn xuống dưới, lòng tự hỏi rằng nếu nhảy xuống thì mình sẽ chạm đất sau mấy giây.

Nghe đồn trong số nam giới có ý định tự vẫn, những người chọn cách nhảy lầu chiếm khoảng bảy phần trăm. Đây là hình thức phổ biến nhất ở những khu đô thị có nhiều tòa nhà cao tầng, nhưng phải lưu ý để tránh liên lụy đến người khác. Có những trường hợp nhảy lầu tại nơi đông người qua lại, vô tình giết chết mất người ở dưới. Nhưng có lẽ những người quyết tâm tự vẫn vốn đã đánh mất lý trí rồi, họ nào có thể lo lắng cho người khác được.

Lúc tự tử mình nên chọn tòa nào nhỉ? Để cho chắc thì độ cao lý tưởng phải trên hai mươi mét. Khi nào rảnh mình sẽ khoanh vùng lại sau vậy. 

Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì tiếng chuông điện thoại vang lên, báo hiệu có tin nhắn mới. Hình như hai người tôi hẹn đã đến rồi.

Rời sân thượng, tôi đi thang máy xuống tầng có quán cà phê. Khi tôi bước vào, một giai điệu du dương khẽ vang lên, không khí mát rượi nhờ có điều hòa. Ở chiếc bàn tròn cạnh cửa sổ, một cặp nam nữ mặc thường phục ý chừng học sinh cấp ba đang nhìn tôi chăm chú.

Dù là lần đầu gặp mặt, tôi đã nhận ra ngay. Cô gái hẳn là Harukawa Aoi, còn cậu con trai là Kobayashi Ryo. Chúng tôi đã nhắn tin qua lại từ mấy hôm trước.

Tôi tiến lại chiếc bàn họ đang ngồi.

“Hai cậu là Aoi với Ryo nhỉ?”

“À, vâng.” Aoi cúi đầu chào, vẻ mặt có phần căng thẳng. Cô ấy nhỏ nhắn, đáng yêu hệt một con thú nhỏ.

“Rất vui được gặp cậu, Tomoya.” 

Ryo gọi tên tôi, tay giơ lên chào. Cậu ta trông thật nổi bật với gu thời trang đường phố, gương mặt thanh tú và từng cử chỉ đều toát lên một phong thái rất riêng.

Tôi kéo ghế ngồi vào bàn. Vì là bàn tròn nên khi ngồi đối diện nhau, đứa này cách đưa kia 120 độ. Trước hết, cả ba gọi đồ uống, rồi trò chuyện đôi chút để xoa dịu đi sự căng thẳng vào lần đầu gặp mặt. Qua cuộc trò chuyện, chúng tôi biết được tuổi tác và nơi sống của nhau. Tôi và Ryo 18 tuổi, đều là học sinh cấp ba năm cuối. Còn Aoi 17 tuổi, hiện đang học lớp 11.

Sau một hồi im lặng, chúng tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề. Tôi lấy ra một tấm bản đồ từ trong cặp, rồi trải rộng lên bàn.

“Được rồi, giờ chúng ta bắt đầu thảo luận về “Summer Ghost” nhé?”

Ở vùng ngoại ô ngay tại ranh giới tỉnh, xưa kia từng có một phi trường.

Nghe nói, phi trường đó được xây dựng theo mệnh lệnh của Lục quân Nhật Bản từ thời chiến tranh Trung - Nhật. Vào giai đoạn cuối của Thế chiến thứ hai, nơi đây là căn cứ của phi đội tiêm kích với nhiệm vụ đánh chặn máy bay thả bom vào không phận thủ đô. Sau chiến tranh, một hãng hàng không tư nhân đã sử dụng phi trường này cho các chuyến bay không định kỳ tới những hòn đảo xa xôi. Nhưng cách đây không lâu, hãng hàng không ấy đã phá sản, sân bay cũng vì thế mà đóng cửa. Nhà ga và đài kiểm soát không lưu đã bị dỡ bỏ từ lâu, giờ chỉ còn trơ lại khu đất trống mênh mông với đường băng. Nghe đâu chính quyền tỉnh đang có ý định tận dụng khu đất thì phải. Nhưng kể từ khi tôi nhận thức được mọi thứ xung quanh tới giờ, phi trường này vẫn chẳng đổi khác gì, như thể đã bị người đời cho vào quên lãng.

Thỉnh thoảng, vẫn có vài đám trẻ lẻn vào khu đất đó chơi. Và từ vài năm trước, bọn trẻ đã rỉ tai nhau về một truyền thuyết đô thị mang tên “Summer Ghost”.

“Lần đầu người ta phát hiện ra “Summer Ghost” là vào mùa hè ba năm trước. Nghe bảo một nhóm học sinh cấp hai đã tự tiện lẻn vào phi trường để đốt pháo hoa, rồi tình cờ nhìn thấy nó.”

Vừa giải thích, tôi vừa chỉ tay lên tấm bản đồ toàn khu. Phi trường nằm giữa vùng đất chỉ toàn đồng bằng sông nước, được biểu thị bằng một khoảng trắng hình vuông nhỏ.

“Lần thứ hai là vào mùa hè năm sau. Một đám nhóc tiểu học lẻn vào phi trường và gặp phải nó. Nghe nói, khi ấy lũ trẻ cũng đang chơi pháo hoa cầm tay trên đường băng.”

“Pháo hoa à…” Ryo lẩm bẩm.

“Người ta nói chỉ cần đốt pháo hoa ở đây vào mùa hè là nó sẽ xuất hiện. Cũng có những người khác từng thấy rồi. Nào là một gia đình, nhóm “quái xế”, một người nào đó một thân một mình lẻn vào phi trường… Tất cả đều gặp vào mùa hè, và họ đều đang đốt pháo hoa.”

“Nếu lời đồn là thật thì “nó” là một cô gái nhỉ?” Aoi cất tiếng hỏi.

Tôi lấy cuốn sổ phác thảo từ trong cặp ra. Cầm trên tay chiếc bút chì ký họa, tôi cố gắng truyền tải hình ảnh vừa hiện lên trong tâm trí mình ra mặt giấy.

“Là một cô gái khoảng chừng 20 tuổi. Tóc đen dài, mặc váy sẫm màu. Nếu phác họa thì chắc là sẽ trông như thế này.”

Tôi nhanh chóng hoàn thành bức phác thảo về “Summer Ghost” dựa trên những thông tin góp nhặt được trên mạng. Aoi nhìn bức vẽ của tôi với vẻ thán phục, tấm tắc ngợi khen:

“Cậu vẽ đẹp thật đấy, Tomoya.”

“Hồi cấp hai tớ có tham gia CLB mỹ thuật ấy mà.”

Khi ấy tôi chỉ toàn vẽ tượng bán thân. Giờ ngẫm lại thì đúng là hoài niệm thật.

“Là ma mà cũng có chân cơ à.” Nhìn bức vẽ của tôi, Ryo lên tiếng.

“Theo như mấy lời đồn trên mạng thì có đấy.”

Summer Ghost.

Ma nữ chỉ xuất hiện vào mùa hè.

“Tớ nghe nói đó là hồn ma của một cô gái đã tự sát đấy, không biết có thật không nhỉ?” Aoi hỏi.

“Chả rõ nữa. Nói chung lời đồn vẫn chỉ là lời đồn thôi. Đến lúc gặp được ta cứ hỏi thẳng cổ là rõ đầu cua tai nheo ấy mà.”

Chúng tôi nhắn tin cho nhau, hẹn gặp nhau tại đây ngày hôm nay là để gặp được cô ấy.

Rời quán cà phê, ba đứa bọn tôi lên đường.

Sau khi mua đủ các loại pháo hoa tại một siêu thị, cả bọn leo lên xe buýt. Chiếc xe lăn bánh, rồi rời khỏi khu thương mại sầm uất trước nhà ga. Ngoài cửa sổ, những mảnh đất hoang vùng ngoại ô dần hiện ra, thế chỗ cho những ngôi nhà ở đang ngày một thưa thớt dần. Hành khách lần lượt xuống hết, cho đến khi trong xe chỉ còn lại bác tài và ba đứa chúng tôi.

Nơi chúng tôi xuống xe là một trạm dừng heo hút, nằm ngay sát ranh giới hai tỉnh. Vừa đi vừa dò bản đồ, chúng tôi men theo một con đường đất để tiến vào phi trường bỏ hoang. Mặt trời bắt đầu khuất bóng, hoàng hôn cũng dần buông xuống.

Thấy Aoi đột ngột dừng bước, Ryo quay đầu nhìn lại.

“Sao thế?”

“À không… Chỉ là… nghĩ lại thì ma cũng hơi đáng sợ.”

“Vậy cậu về đi cũng được. Tớ thì vẫn đi tiếp.”

Nói rồi Ryo bước tiếp, tôi cũng đi theo cậu ta. Thấy thế, Aoi liền cuống quýt đuổi theo sau.

Liệu hồn ma mang tên “Summer Ghost” có thật sự tồn tại?

Chúng tôi chẳng biết nữa. Nhưng dù vậy, cả bọn vẫn muốn gặp được và trò chuyện cùng cô ấy vì có nhiều điều muốn hỏi.

Cảm giác khi chết như thế nào?

Có đau đớn lắm không?

Có khổ sở lắm không?

Là một hồn ma, hẳn cô sẽ giải đáp được những thắc mắc đó. Vì cô ấy đã trải qua rồi mà.

Vừa lúc ấy, chúng tôi bước lên một ngọn đồi. Tôi nhìn xuống, thấy một khu đất mênh mông được bao quanh bởi hàng rào lưới thép trải dài trước mắt. Có một đường băng vắt ngang qua mảnh đất bằng phẳng hình chữ nhật ấy. Nhìn từ xa, ta cũng có thấy rõ vẻ tiêu điều, đổ nát của phi trường vì không được tu sửa. Nơi lý ra là một tòa nhà nay chỉ còn lại phần móng làm bằng bê tông. Trên phần đất còn lại, cỏ dại mọc um tùm.

“Kia là phi trường bỏ hoang à?”

“Chắc là vậy rồi.”

“Vào bằng lối nào bây giờ?”

“Cứ lại gần đi đã.”

Chúng tôi đi xuống đồi. Hàng rào lưới thép phân định ranh giới khu đất đã hoen gỉ và méo mó. Sau một hồi men theo hàng rào, chúng tôi tìm thấy một chỗ bị hỏng. Đó là một lỗ hở không mấy tự nhiên, như thể bị ai tàn phá. Cả bọn đã chui qua cái lỗ đó để vào bên trong.

Rẽ đám cỏ dại, chúng tôi bước lên mặt đường băng.

“Oa, tuyệt quá! Ở đây thích thật đấy.” Aoi thốt lên bằng tông giọng hứng khởi.

Mặt đất bằng phẳng trải dài tít tắp, như nối liền với đường chân trời nhuộm ánh hoàng hôn phía đằng xa. Ryo đặt chiếc túi đựng pháo hoa xuống đường băng, đổ hết mọi thứ ra ngoài. Chúng tôi đã mua rất nhiều loại pháo hoa khác nhau.

“Cậu nghĩ “Summer Ghost” có thật sự tồn tại không?” Ryo hỏi.

“Cũng có khả năng đấy chỉ là lời đồn thôi. Biết đâu ba năm trước người ta đồn thổi vậy cho vui thì sao?”

“Sao lại là ba năm trước?”

“Vì cho đến mùa hè ba năm trước thì chưa từng có ai thấy nó cả. Lạ ở chỗ là câu chuyện “Summer Ghost” lại được lan truyền rộng rãi từ trước đấy.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận