Một đốm lửa dần thành hình trên đầu que pháo bông. Thuốc pháo bọc trong giấy xoắn chảy ra, quánh lại thành một thứ nom như giọt lửa.
Phần dưới đốm lửa rực sáng hơn phần trên. Vì khi không khí xung quanh nóng lên, tạo thành một luồng khí đối lưu, đốm lửa sẽ liên tục được tiếp thêm oxy từ phía dưới. Pháo bông cháy bập bùng, rồi chẳng mấy chốc mà tóe ra những tia lửa.
Trong một khắc, ánh sáng bừng lên dữ dội. Côn trùng bỗng thôi rả rích, bốn bề tĩnh lặng như tờ. Đã một năm rồi tôi mới có lại cảm giác này. Thời gian như ngừng trôi, sợi dây níu giữ ta với thế giới này trở nên mong manh hơn bao giờ hết. Đó là phép mầu chỉ tồn tại ở nơi đây.
Bên cạnh tôi là Aoi, còn đối diện là Ryo.
Ba đứa chúng tôi tụm lại, lặng ngắm que pháo bông rực sáng.
“Lâu rồi chúng mình mới tụ tập lại như này nhỉ?” Aoi nói.
“Ừm, cũng phải. Dạo này tớ hơi bận, mãi mới về được đây. Xin lỗi vì đã để mấy cậu đợi nhé.” Tôi đáp lại với một cái gật đầu.
“Đừng bận tâm làm gì, gặp được nhau là mừng rồi. Mới đó mà hết một năm rồi nhỉ?”
Ryo ngước nhìn lên cao.
Bầu trời ngay trước lúc hừng đông chẳng phải màu đen, mà đúng hơn là màu xanh thẳm.
Trong tâm trí tôi bỗng hiện lên hình bóng của một người con gái.
Một người con gái mong manh, nhạt nhòa và vô định.
0 Bình luận