• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

20. Chịu đựng đau đớn

0 Bình luận - Độ dài: 1,521 từ - Cập nhật:

Không thể nào? Lại đến nữa rồi à? Mình chỉ muốn một mình xem anime cho đã thôi mà, ồ ồ ồ ồ...

“Đây rồi đây!” Nghe tiếng chuông cửa, Sơ Vũ miễn cưỡng lê bước đi mở cửa — cô hé cửa, không ngẩng đầu lên nói, “Tủ lạnh có dưa hấu em thích nhất, đồ ăn vặt trên tủ muốn ăn thì tự lấy, chị còn muốn xem anime tiếp!”

“Chị ơi...”

Giọng yếu ớt của Sơ Hoa khiến Sơ Vũ choàng tỉnh ngẩng đầu lên — nhìn thấy em gái đang ôm bụng dựa vào khung cửa, những lọn tóc trước trán dán đầy mồ hôi lạnh trên da, khuôn mặt vốn hồng hào giờ trắng bệch như giấy,

“Sơ Hoa!”

Sơ Vũ mới chú ý đến sự khó chịu của Sơ Hoa, chiếc máy tính bảng trên tay “bịch” rơi xuống thảm cửa. Cô vội vàng đỡ lấy em gái đang run rẩy sắp ngã — lạnh quá!

“Em sao thế? Có phải ăn phải cái gì bị hỏng không? Hay là bị sốt rồi?”

Sơ Hoa yếu ớt lắc đầu, cả người như chiếc lá rụng dựa vào vai chị gái.

Phía sau đồng phục của Sơ Hoa ướt sũng, dính chặt vào lưng gầy còm của cô. Sơ Vũ lập tức dìu em lên ghế sofa, quỳ trên thảm lo lắng kiểm tra tình trạng của em.

“Chị... Chị... đi lấy thuốc cho em!”

Giọng cô khẩn trương đến mức thay đổi cả tông. Cô khom mông bới tung hộp thuốc trong hoảng loạn, thuốc hạ sốt, thuốc tiêu hóa, nhiệt kế rơi vãi hết một nền nhà...

“Sao cảm giác chị lại lạnh nhạt với em hơn rồi vậy?”

Nghe lời Sơ Hoa, hành động của Sơ Vũ chững lại. Cô ngoảnh đầu lén nhìn em gái cuộn người trên sofa — Sơ Hoa đang ôm gối gối đầu trông thật thương cảm, như con mèo con bị bỏ rơi.

Lúc biết Sơ Hoa không phải là “em gái nhân vật chính” mà là “em gái thật” cô rất vui... nhưng! Hiện giờ Sơ Hoa cao hơn cô tận 5 độ! Điều đó cô không thể chấp nhận được! Trong thế giới em gái của cô, em gái phải nhỏ nhắn dễ thương, luôn dựa dẫm mới là dáng vẻ hoàn hảo!

Emmm... thay vì nói lạnh nhạt với Sơ Hoa hơn... thà nói là từ trạng thái “yêu em gái điên cuồng” đã trở lại lý trí — trước kia ước muốn dính líu 24 giờ với em, thậm chí em đi vệ sinh cũng đứng ngoài cửa nói chuyện...

(Bản dịch được dịch bởi Tiểu Bạch Bạch duy nhất ở docln.net trên máy tính và docln.sbs trên điện thoại)

Sơ Vũ hít sâu một hơi, cầm thuốc và nước ấm trở lại cạnh sofa. Cô nhẹ nhàng gạt lọn tóc mồ hôi dính trên trán Sơ Hoa,

“Uống thuốc trước đi, rồi nói với chị chỗ nào khó chịu nhé?”

Sơ Hoa lắc đầu,

“Những thuốc này không chữa được đâu.”

Lần này Sơ Vũ thật sự hoảng.

“Không... không chữa được?”

Bộ não cô tự nhiên hiện lên vô số hình ảnh kinh khủng — tường trắng bệnh viện, mùi cồn sát trùng, tiếng báo động chói tai của máy điện tim...

Không phải là bệnh nan y chứ! Không... không thể nào!

“Không được... không được!” Cô lao tới ôm chặt Sơ Hoa. Nước mắt trào ra như vỡ đập, làm ướt cổ áo đồng phục em gái, “Chị không cho phép em chết! Nếu em dám chết, chị sẽ mở ảnh rồi suốt ngày nhìn…”

Nói đến đây cô nghẹn lời, chỉ còn cách giấu mặt thật sâu vào vai Sơ Hoa.

“Phì phì phì!” Sơ Hoa như con mèo bị đạp vào đuôi nổi lông xù lên, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng hiện chút máu sắc, “Ai bảo Sơ Hoa sắp chết? Chị ngốc đừng nguyền rủa em!”

Cô bực dọc đẩy chị ra, kết quả lại kích thích cơn đau trong người, lại “xè” một tiếng hít vào một hơi lạnh.

“Ê?” Sơ Vũ đứng đó đầy nước mắt hết hồn, “Nhưng... nhưng hồi nãy em rõ ràng nói...”

“Ừ ừ... thực ra là thế này...” Sơ Hoa không thoải mái vặn mình, lấy tay áo che miệng khẽ ho vài tiếng, “Sơ Hoa mỗi khi vào phòng thí nghiệm là sốt ruột muốn bác sĩ trợ giúp nghiên cứu cơ thể mình ngay...”

Giọng cô ngày càng nhỏ đi, “Kết quả xảy ra chút trục trặc...”

“Trục trặc gì vậy!”

Sơ Vũ đột ngột nắm lấy cổ tay em, móng tay cứa vào da — cô chợt để ý thấy cánh tay Sơ Hoa nổi những đốm tím bất thường, giống như bị bỏng lạnh tỏa ánh sáng rợn người...

“Đau đau đau!” Sơ Hoa cố vùng rút tay lại, ngứa ngáy xoa cổ tay đỏ ửng rồi bắt đầu giải thích —

“Hơi độc hình như mất kiểm soát rồi...” Bụng cô đột nhiên co thắt, đau làm cuộn cả người lại, “Chúng liên tục tiết ra lượng lớn độc tố trong cơ thể Sơ Hoa... nóng rát đau lắm ạ, đau lắm ồ ồ ồ...”

Sơ Vũ nhón chân, ân cần vuốt đầu em:

“Vậy là em phải chịu đựng không giải phóng ra?”

“Ừ...” Sơ Hoa khóc rưng rức gật đầu, “Thuốc giải độc ở phòng thí nghiệm đều dùng hết... Sơ Hoa lại không thể giải phóng ngoài môi trường...”

Cô bất ngờ túm lấy góc áo chị như chắt lấy phao cứu sinh, “Nên Sơ Hoa chạy đến đây, hỏi chị liệu có cách chữa tốt nào không...”

“Thì... thực ra chị cũng không hiểu rõ về cơ thể Atrax... Trước là nhện tơ bây giờ lại là độc tố...”

Sơ Vũ chưa nói hết câu đã bị Sơ Hoa ngắt lời —

“U ồ... chị ơi... Sơ Hoa thật sự... không chịu nổi nữa rồi...”

Sơ Hoa đột nhiên cong người dữ dội, những ngón tay nhỏ xíu siết chặt tay vịn sofa, khớp ngón trắng bệch vì lực.

“Đợi, đợi chút! Sơ Hoa em—”

Thấy em gái ngửa cổ đột ngột, một dòng dịch nhầy màu xanh dính đặc từ miệng phun ra, phun thẳng vào mặt Sơ Vũ như súng cao áp.

“Phịch—”

Chất độc dính nhớp nháp với mùi tanh xộc thẳng khắp mặt Sơ Vũ, vài giọt còn văng vào miệng cô đang há to vì sốc.

Độc tố chạm da phát ra tiếng “xèo xèo”, bốc lên làn khói trắng quái dị.

“Chị ơi!”

Sơ Hoa hoảng loạn bịt miệng, nước mắt lăn thành từng hạt. Cô vội vã dùng tay áo lau mau, nhưng bị Sơ Vũ nắm lấy cổ tay lại.

“Đừng lo, chị không sao!”

Sơ Vũ cố chịu đựng cảm giác nóng rát, giả vờ nhẹ nhàng lau mặt. Dịch nhầy xanh chảy dọc cằm nhỏ giọt trên cổ áo... đánh dấu lên cổ áo trắng tinh nơi cô mặc những lỗ cháy đen sậm...

“Nhưng... nhưng độc tố của Sơ Hoa có thể ăn mòn cả thép... ” Cô thận trọng thọc tay chạm má chị, “Chị thật sự không đau sao?”

“Vết thương nhỏ thế này nhanh lành thôi.” Cô nhẹ nhàng nắm tay em, “Đau thì sẽ có chút, nhưng không ăn thua gì với nỗi đau em đang chịu. Nếu được, anh thật sự muốn chịu thay em một phần...”

“Chị thật sự muốn chịu đựng nỗi đau của Sơ Hoa à?”

Sơ Hoa đột ngột ngẩng đầu lên, đồng tử phát ra ánh sáng xanh kỳ lạ.

“Nghĩa là gì?”

(Bản dịch được dịch bởi Tiểu Bạch Bạch duy nhất ở docln.net trên máy tính và docln.sbs trên điện thoại)

Chưa kịp Sơ Vũ phản ứng, môi đỏ thắm của Sơ Hoa đã nhẹ nhàng phủ lên môi cô — môi mềm mại của cô mang chút hương ngọt, cô có thể cảm nhận hơi thở gấp gáp phả trên mặt mình...

Chờ chút đã! Đây là chuyện gì vậy! Sơ Hoa... Sơ Hoa hôn tôi sao? Cô chìm đắm trong hạnh phúc nhỏ bé này chừng hai giây —

Giây tiếp theo, một lượng lớn độc tố ào vào khoang miệng cô như nước lũ tràn đập —

“Ụm ụm ụm ụm... ụm ụm ụm...”

Sơ Vũ trợn mắt, cổ họng đau cháy rát đến xé lòng, như có ai đổ dung nham nóng bỏng vào thực quản cô. Cô phản xạ đẩy em ra, nhưng cơn đau dữ dội bên trong làm cô hoàn toàn mất sức...

Hóa ra “chịu đựng nỗi đau” là như thế này...

Cô run rẩy ôm bụng, lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng và cảm giác dịch chuyển. Độc tố hoành hành trong cơ thể, dần ăn mòn nội tạng, nhưng lại bị năng lực tự chữa lành kỳ lạ của cô không ngừng sửa chữa...

Đáng ghét... sao vẫn chưa dừng... mình sắp chết...

Tầm nhìn của Sơ Vũ bắt đầu mờ đi, cơn đau dữ dội gần như làm cô ngất lịm...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận