"Lạc Tuyết nhanh chạy đi! Chúng tôi không kiểm soát được bản thân rồi!"
Bên ngoài không còn tiếng động nữa... sau khi xác nhận Lạc Tuyết đã rời đi, Sơ Vũ thở phào nhẹ nhõm...
Sơ Hoa cảm nhận trong người có một sự biến động lạ, như có thứ gì đó đang chuyển động. Sơ Vũ cũng cảm thấy sự khó chịu tương tự, cô lo lắng xác nhận với Sơ Hoa:
"Nhanh nói với anh! Bây giờ cảm giác thế nào!"
"Em không biết, cảm giác... như có thứ gì đó sắp trồi ra."
Chết tiệt... lại là cảm giác này... thật kinh tởm... muốn nôn rồi...
Những sợi tơ nhện bắn ra từ miệng họ, quấn lấy cơ thể nhau...
"Anh mau cứu em đi!"
Sơ Hoa giơ cánh tay nhỏ nhắn đối lập với sợi tơ nhện to bấu lấy, cố gắng giãy giụa... nhưng tơ nhện vẫn tăng lên, quấn chặt lấy họ.
"Anh giờ còn khó giữ mình nữa đây!"
(Bản dịch được dịch bởi Tiểu Bạch Bạch duy nhất ở docln.net trên máy tính và docln.sbs trên điện thoại)
Sơ Vũ ngồi trên sàn phòng tắm, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng... cô cố gắng điều chỉnh chút lý trí cuối cùng để suy nghĩ: không thể để cơ thể mình hỗn loạn như vậy, phải kiểm soát lượng tơ nhện ở mức Lạc Tuyết có thể cứu được.
"Sơ Hoa! Em kiềm chế chút! Lát nữa chúng ta làm sao ra được đây!"
"Được... Em sẽ cố thử..."
Sơ Hoa cố gắng hít thở sâu và tập trung để kìm chế tơ nhện, nhưng mỗi lần cố gắng lại khiến cô cảm thấy tuyệt vọng hơn — tơ nhện cuộn trào trong người mãnh liệt, như muốn xé toạc cơ thể cô...
"Ah——!"
Cuối cùng Sơ Hoa không chịu được nữa, đau đớn gào thét. Cơ thể cô co rúm vì đau, nước mắt lăn dài trên má.
Sơ Vũ nhìn em gái đau đớn mà xót xa đến muốn vỡ tim, dù bản thân cũng rất đau, cô vẫn ôm chặt Sơ Hoa, cố dùng hơi ấm và sức mạnh của mình để giảm bớt nỗi đau cho cô...
"Sơ Hoa, đừng sợ, anh đây rồi. Hít thở sâu, từ từ thôi."
Tuy nhiên, nỗi đau của Sơ Hoa không giảm bớt, nước mắt cô tuôn như chuỗi ngọc rơi đứt dây.
"Anh ơi, Em... Em thật sự không chịu nổi nữa rồi. Cứu em..."
Nghe giọng đau đớn của Sơ Hoa... Sơ Vũ nghiến răng chịu đựng, cố gắng giữ bình tĩnh, dù vậy — nỗi sợ hãi và cảm giác bất lực trong lòng vẫn lan rộng không ngừng...
"Sơ Hoa, chúng ta thử lại lần nữa. Tin anh đi..."
Giọng Sơ Vũ thoáng có chút cầu khẩn,
Sơ Hoa gật đầu, cố gắng theo sự chỉ dẫn của Sơ Vũ, mỗi hơi thở khiến cô đau hơn, cơ thể liên tục run rẩy vì đau đớn...
"Anh ơi, em... em không chịu nổi nữa rồi..."
"Sơ Hoa, cố lên. Anh sẽ không để em gặp chuyện đâu..."
Giọng Sơ Vũ cũng ngày càng yếu đi... tiếng tơ nhện dính đặc và hơi thở gấp của hai người vang vọng trong phòng tắm...
Cuối cùng, Sơ Vũ và Sơ Hoa không thể kiềm chế nổi tơ nhện trong người nữa. Họ ôm chặt lấy nhau, nôn ra tơ nhện một cách điên cuồng, tơ nhện lan rộng nhanh chóng trong nhà, rất nhanh bao phủ toàn bộ tầng họ ở...
Không biết vì sao... theo thời gian, hai người dần không còn sợ hãi nữa, ngược lại bắt đầu tận hưởng cảm giác được giải phóng này. Má họ đỏ ửng, ánh mắt lóe lên ánh sáng xanh lạ...
"Cảm giác này... thật kỳ lạ..." Sơ Vũ thì thào, giọng lơ mơ.
"Hình như... rất dễ chịu... hay là chúng ta thôi đừng chống cự nữa đi... dù sao giờ cũng ra ngoài không được rồi!" Sơ Hoa trả lời, giọng cũng đầy mê muội.
Khi Sơ Vũ nhận ra có chuyện không ổn, tơ nhện đã bao trùm toàn bộ tầng... may mắn cư dân ở đây đã đi sơ tán sang thành phố lân cận.
"Ôi trời... làm gì mà thành ra thế này... đây còn là nhà mình nữa không..."
Sơ Vũ hai tay đỡ lấy đầu Sơ Hoa, nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói:
"Sơ Hoa, mau tỉnh lại đi! Dù chúng ta chắc chắn không ra được, nhưng anh lo kiệt tác của chúng ta sẽ lộ thân phận!"
Sơ Hoa quỳ ngồi bên cạnh Sơ Vũ, trên mặt hiện nụ cười mê muội. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác tơ nhện trồi lên từ bên trong thật kỳ lạ,
"Sơ Vũ, em chẳng thấy cảm giác này rất tuyệt sao? Như thể cuối cùng chúng ta có thể buông bỏ hết gánh nặng, thoải mái thả lỏng bản thân!"
Giọng Sơ Hoa mang chút vui sướng. Rõ ràng cô đã hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm kỳ lạ này.
Sơ Vũ nhìn Sơ Hoa, trong lòng cũng cảm thấy một chút cám dỗ — sao tơ nhện trong người lại cuộn cuộn đau đến thế chứ! Thèm từ bỏ hết mọi thứ, thả lỏng mà giải phóng tơ nhện!
Nhưng cô biết không thể buông thả bản thân như vậy. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Sơ Hoa, dịu dàng mà kiên quyết nói:
"Sơ Hoa, anh hiểu cảm giác em. Nhưng chúng ta không thể chỉ nhìn trước mắt. Nếu tơ nhện tiếp tục lan rộng như thế này, có thể ảnh hưởng cả thành phố... lúc đó chúng ta sẽ không tránh khỏi trở thành kẻ thù chung của nhân loại..."
Một đoạn trong giấc mơ của Sơ Vũ lóe lên trong đầu — cảnh tổ nhện khổng lồ bao phủ khắp nơi bằng tơ nhện tràn ngập không gian...
"Anh hiểu lý do... nhưng... như có ai đó đang can thiệp suy nghĩ trong đầu em—"
【Hãy dệt tổ của riêng các con đi... những đứa con của ta...】
Sơ Vũ cũng nghe được tiếng thì thầm đó — có phải con nhện mẹ này quá kiểm soát con cái của mình không đây...
Không ổn... lần này thật sự sắp bị kiểm soát rồi...
......
Trụ sở ABAS, phòng họp tầng thượng. Màn hình chiếu hologram lớn hình vòng cung treo ở giữa, hiển thị hình ảnh vệ tinh mới nhất của thành phố Nguyệt Đán—
Toàn bộ thành phố bị bao phủ bởi tơ nhện, giống như một tổ nhện khổng lồ. Bầu không khí phòng họp nặng nề, lãnh đạo của ba bộ phận ngồi quanh bàn họp, ai cũng tỏ vẻ nghiêm trọng...
Ngồi chính giữa là chủ tịch Hiệp hội nghiên cứu dị chủng — Tiến sĩ Yamamoto khoanh tay đặt trước sống mũi,
"Các vị, tình hình thành phố Nguyệt Đán mọi người đã thấy. Theo thông tin mới nhất của chúng ta, toàn thành phố đã bị tơ nhện của dị chủng Atrax bao phủ hoàn toàn, biến thành một tổ nhện khổng lồ."
Giọng ông trầm và nghiêm túc, ngón tay chỉ vào màn hình hologram, hình ảnh phóng to.
(Bản dịch được dịch bởi Tiểu Bạch Bạch duy nhất ở docln.net trên máy tính và docln.sbs trên điện thoại)
"Đây không phải là sự kiện dị chủng bình thường nữa..." Giám đốc tạm thời khu tiếp nhận dị chủng David Dai nhặt chiếc đùi gà trên bàn cắn một miếng cho hết ngượng, "Atrax là thực thể truyền thuyết, sự xuất hiện của nó báo hiệu chúng ta có thể đối mặt với mối đe dọa chưa từng có."
"Hừ —" Chủ tịch Hiệp hội thợ săn dị chủng Kamishiro bất ngờ đập bàn mạnh, ánh mắt lấp lánh ý chí chiến đấu, "Đừng lo! Chỉ cần vị đại nhân đó ra tay! Dù là dị chủng mạnh đến đâu..."
"Ngốc nghếch!" David Dai la lớn ngắt lời, xương gà vứt bừa trên bàn, "Khởi chiến ẩu sẽ khiến nhiều người phải chết theo! Trí tuệ của Atrax vượt xa dị chủng thông thường, chúng ta còn chưa biết mục đích thật sự! Đàm phán mới là kế sách tốt nhất!"
"Đàm phán? Với quái vật phá hủy cả thành phố sao?!" Kamishiro cười khẩy, "Anh bị gà rán làm cho đầu óc ăn cắp à?"
"Á á á á á——!!!" Tiến sĩ Yamamoto đột ngột ôm đầu kêu la, mái tóc trắng rối bù càng loạn hơn khi bị ông kéo, "Sơ Vũ ca ca với Sơ Hoa tiểu thư còn trong đó! Các người đừng cãi nhau nữa! Nhanh nghĩ cách đi!!"
"Cha đừng làm ầm ĩ, cha đừng làm ầm ĩ..."Lạc Tuyết đứng bên cạnh dịu dàng vuốt tóc ông như dỗ trẻ con, giọng nhẹ nhàng mà kiên định, "Hai người họ nhất định sẽ không sao."
"Đúng vậy." Kamishiro kìm nén cơn giận, nói nhỏ, "Họ là đối tượng bảo vệ trọng điểm của chúng ta, dù thế nào cũng sẽ đảm bảo an toàn cho họ."


0 Bình luận