• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồng liên Thiếu nữ

Chương 22: Mob đánh bại phản diện xấu xa nhất

6 Bình luận - Độ dài: 2,178 từ - Cập nhật:

Tôi kìm nén lại cảm giác sợ hãi…

“Tôi biết anh đang ở đó đấy. Ra mặt đi.”

Từ góc đường, một tên đội mũ trùm bước ra, và đó là Sakamoto. Hắn vẫn đội cái mũ đó, nên tôi không thấy rõ mặt hắn.

“Hiếm khi có dịp thế này, hay là tháo mũ ra đi? Nếu anh sợ tôi đến mức không dám lộ mặt... mà thôi, tôi cũng chẳng ép…”

Sakamoto chậm rãi đưa tay ra để tháo mũ, để lộ một khuôn mặt đầy tức giận, như thể đã mất hết lý trí. Hắn nghiến răng ken két, lấy một con dao từ trong áo ra. Tôi cũng thủ thế, cầm hai khẩu súng hơi cay trong tay.

Liệu thứ này có đủ để chiến thắng không? Lỡ như con dao đó đâm thẳng vào chỗ không có từ điển che thì sao? Nỗi lo đang dâng lên, nhưng tôi vẫn phải đối mặt hắn ngay tại đây.

Tôi sẽ chấm dứt cái [bad ending] này!! Và để có thể cứu Hibara Karen!!

“Mày giống hệt thằng ôn đó, khiến tao phải nhớ lại nỗi nhục… Tao không thể tha thứ được. Bao nhiêu năm ôm mối hận này, cuối cùng tao cũng có thể trả…”

“Thật là phiền phức. Thù hằn cái kiểu này đúng là kinh tởm.”

“Tao sẽ giết mày!!”

“Tao luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào, nhưng nhân tiện thì hãy kể về quá khứ của mày đi. Chắc cũng chẳng có gì to tát đâu, nhể.”

Tôi khiêu khích hắn, khiến Sakamoto run lên vì giận dữ, và bắt đầu nói. Hắn chĩa con dao về phía tôi, như muốn khoe khoang rằng mình đantg chiếm ưu thế. Đúng là không thể xem thường hắn được mà.

“Được thôi!! Để tao kể nhé! Hồi tao còn cao trung, có một đứa tên Akai Kohana… Áaaa!!”

Giữa lúc hắn đang kể, tôi chơi bẩn bắn súng hơi cay vào hắn. Chẳng cần nghe hắn lải nhải làm gì cho mệt. Tôi đã biết hết rồi, và cũng không thể bỏ qua được khoảnh khắc hắn đang mất cảnh giác.

“Mắt tao!!!”

Tada!! Đây là súng hơi cay phiên bản nâng cấp, pha thêm tương ớt gochujang[note78501] . Đau hơn, rát hơn, thấm hơn rất nhiều.

Tôi ngay lập tức gọi cảnh sát. Chắc hẳn Karen-senpai cũng đã gọi rồi, nhưng phải chắc ăn cái đã.

“Moshi moshi, có phải cảnh sát không ạ? Ở gần tiệm kẹo Qichise, một tên có cầm dao đang quậy phá ở đây, rất nguy hiểm. Làm ơn đến ngay đi ạ!”

Sakamoto không mở nổi mắt nhưng vẫn lao về phía tôi theo hướng có âm thanh. Tôi nhanh chóng cúi xuống, khiến hắn bị vấp ngã, nằm sõng soài ra đất. HAHAHA, chết chưa con!

Hắn kêu lên vì cơn đau mắt, tôi nhân cơ hội đá thẳng vào trứng dái hắn.

“Mắt tao!!!”[note78502]

Lần trước thì tôi không bị kết tội gây thương tích, nên lần này tôi tự tin có thể hạ gục hắn. Dù chỉ là bằng cách nhắm vào dái hắn…

Tôi đá liên tục, thi thoảng bắn thêm vài phát hơi cay vào mồm khi hắn há ra vì đau, để có thể câu giờ cho cảnh sát đến. Dĩ nhiên là tôi vẫn sợ chứ! Nên việc đầu tiên tôi phải làm là đá văng cái con dao ngay từ đầu.

----

Hắn bị xích gọn. Tôi cũng đã bị đưa đi… và lại bị mấy anh zai cảnh sát nhìn kiểu "Lại là cậu nữa à!!!". Nhưng lần này thì tôi cũng được thả ra sau một lúc.

Bị mấy ảnh nhìn như một tên kỳ quặc thì tôi có hơi tổn thương thật…

Nhưng cũng nhờ hắn quá mù quáng vì thù hận, mọi thứ mới trở nên dễ dàng hơn.

Kế hoạch đã thành công gần như hoàn hảo rồi. Tôi bảo hắn kể lại chuyện quá khứ để khiến hắn mất cảnh giác rồi bắn hơi cay, đá liên tục vào dái hắn để câu giờ cho cảnh sát đến. Đúng là một lựa chọn sáng suốt. Dái là một điểm yếu chí mạng của đàn ông, có luyện tập đến mấy cũng chẳng bớt thốn được.

Thành công lần này là vì hắn đang trong trạng thái điên loạn, không đủ tỉnh táo để có thể phán đoán.

Hắn vốn dĩ đã bất thường sẵn rồi, và khi gặp được Hibara Karen đã làm mối hận thù đó bùng lên, khiến hắn dễ mất kiểm soát. Tôi lợi dụng cái tính cách đó để đấu tay đôi với hắn, nhưng đúng là vẫn đáng sợ thật đấy.

Nỗi sợ về cái chết chẳng dễ để làm quen một chút nào. Vì đã phải đối mặt với stalker và tên tâm thần cầm dao, tôi hiểu rõ điều đó. 

Dù cho có chuẩn bị kỹ đến đâu đi chăng nữa, sợ vẫn là sợ. Có lẽ là một thiên tài thì khác, nhưng tôi chỉ là một kẻ tầm thường. Một cảm giác tự ti thoáng qua, nhưng tôi đã tống được Sakamoto vào tù, nên tạm thời không cần phải lo nữa. Karen-senpai sẽ không phải chết.

Nhưng vẫn có một chuyện khiến tôi bận tâm, đó là gia đình Hibara.

Dù vậy, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến [bad ending]. Nó có thể sẽ xảy ra nếu là trong [main story], nên tôi cũng không cần can thiệp, và tôi cũng chẳng làm được gì nếu can thiệp. Tôi không thể ngăn cản Hibara Kohana và Hibara Enra ly hôn.

Đó là vấn đề về gia đình, nên tôi không cần phải nhúng tay vào. Và dù có muốn, tôi thì có thể làm được gì?

Dù có ly hôn hay không, thì thế giới cũng chẳng thể sụp đổ được. Trong [main story], họ ly hôn nhưng thế giới vẫn được cứu. Vậy suy ra, tôi không cần phải xen vào. Nhưng…

Tôi nhớ lại ánh mắt của Karen-senpai trên tàu, khi nhìn thấy một cặp gia đình đang hạnh phúc với vẻ mặt ghen tị và buồn bã.

Trong cốt truyện, cha mẹ cô ấy đã ly hôn. Karen-senpai có vẻ đã nhận ra được sự bất hòa giữa họ từ lâu, nhưng cô ấy không dám thừa nhận, không đủ can đảm để đối mặt với họ và rồi cuối cùng đối mặt với ly hôn.

Cha mẹ cô ấy, Hibara Kohana và Hibara Enra, là bạn cùng lớp với nhau từ hồi cao trung. Trong cốt truyện, Sakamoto chỉ xuất hiện trong quá khứ của họ, không hơn. Hắn chỉ là một nhân vật phụ để làm nổi bật lên tình yêu của họ.

Nhưng trong phần [If Story], hắn trở thành giáo viên của trường Nhất Sắc, và trở thành một kẻ tồi tệ nhất. Trong cả hai câu chuyện, việc cha mẹ của Karen-senpai cứu nhau khỏi Sakamoto chỉ là sự khởi đầu cho hôn nhân của họ.

Trong[If Story], sự rạn nứt giữa hai người chỉ được nhắc sơ qua thôi, nhưng rõ ràng là khá sâu sắc. Sau cái chết của Karen-senpai, họ ly hôn mà không chút phản đối nào.

Dù vẫn có sự khác biệt giữa [main story] và [If Story], tôi tin cha mẹ cô ấy sẽ ly hôn. Vì trong cả hai thế giới, rạn nứt giữa họ cũng đã tồn tại từ lâu.

Vậy, câu hỏi: tại sao mối quan hệ giữa họ lại rạn nứt? Vì họ làm cùng công ty với nhau. Ban đầu, họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc, nhưng làm chung công ty với nhau là một sai lầm.

Hibara Kohana, trước đây là Akai Kohana, có một tài năng và nhan sắc vượt trội, cô thăng tiến rất nhanh, được gọi là một tinh anh cua công ty. Hibara Enra tuy là một người rất nỗ lực, nhưng chỉ vậy thì không đủ. Khoảng cách giữa họ ngày càng lộ rõ. Làm chung công ty khiến điều đó càng trở nên lộ liễu hơn.

Trong công ty, họ bị so sánh vì là vợ chồng. Enra-san bắt đầu trở nên tự ti, tự hỏi rằng liệu mình có xứng đáng được ở bên cô ấy hay không. Kohana-san nhận rằng ra chồng mình đang có những trăn trở vì bị so sánh với mình, nhưng cô không biết nên nói gì. Cô sợ bị hiểu lầm là một con người đang thương hại chồng mình.

Chuyện này đã kéo dài trong nhiều năm. Ban đầu chỉ là một chút bất an thôi, nhưng khoảng cách dần lớn lên, lớn đến mức mà họ không còn nói chuyện nữa. Họ đã cố giấu con điều này, nhưng ngay cả điều đó cũng không thể làm nổi.

Từ khi nào? Và cứ ở trong tình trạng thế này liệu có ổn không? Cả hai người họ đều nghĩ vậy, nhưng vẫn mãi lạc lối… Và rồi đến mùa đông năm Karen-senpai trở thành [ma pháp thiếu nữ], họ ly hôn.

Họ không ghét nhau. Họ yêu nhau, nhưng chính vì thế mà họ trở nên lạc lối. Sự sụp đổ của gia đình Hibara thật khó chịu. Karen-senpai được mẹ nuôi, đổi tên thành Akai Karen. Cha của cô trở về nhà bố mẹ, nhưng câu chuyện không được nhắc lại nhiều sau đó nữa.

Hibara Karen, không , là Akai Karen, mang trong mình một nỗi hối hận lớn. Cô tự trách mình không thể thay đổi được gì, dù đã nhận ra nhưng lại thiếu can đảm. Nhưng nhờ bạn bè cũng là [ma pháp thiếu nữ], cô đã khóc, an ủi nhau, và cô quyết tâm tiến lên.

Giờ đây, cô ấy không thể nói được gì với cha mẹ cô, nên sẽ không ngăn cản được ly hôn. Nhưng đó cũng không phải là vấn đề mà tôi có thể giải quyết. Tôi không cần phải hành động để sửa chữa gia đình cô ấy.

Dù trong lòng vẫn còn nhiều vướng bận, tôi bước về nhà.

----

Sau khi chia tay Izayoi-kun, tôi nhận được tin cậu ấy đã hạ gục tên tâm thần kia và giao cho cảnh sát. Tôi thở phào, nhưng đồng thời lại tự ghê tởm bản thân.

---Tôi chỉ biết chạy trốn thôi.

Chỉ biết trốn tránh mọi thứ. Đắm mình vào trong thế giới 2D có lẽ cũng chỉ là cái cớ để che giấu đi thực tại. Để lảng tránh sự bất hòa của cha mẹ…

Đêm đó, cảnh sát đến nhà tôi. Hóa ra kẻ bị bắt chính là Sakamoto Noritsugu, giáo viên trường Nhất Sắc mà tôi đã gặp. Cha mẹ tôi sốc khi nghe tên hắn. Theo lời khai, hắn nhắm đến tôi chỉ vì mối hận thù với cha mẹ tôi, và cảnh sát đến để hỏi thêm chi tiết.

Hắn khai rằng Izayoi-kun giống papa của tôi, người đã từng bảo vệ mama, khiến hắn chuyển ý định giết sang cậu ấy. Nguyên nhân là do Izayoi-kun đã cảnh cáo hắn ở trường Nhất Sắc, khiến hắn bám đuôi cả hai bọn tôi để loại bỏ Izayoi-kun trước.

Cha mẹ đã kể cho cảnh sát về thời cao trung của mình. Tôi cũng có mặt, nhưng đây là lần đầu tôi nghe chuyện này. Tôi sốc vì những gì đã xảy ra, và kinh hoàng khi mối hận thù đó lại quay lại sau bao năm.

Nếu không có Izayoi-kun, chuyện gì sẽ xảy ra đây? Có khi ngay tại trường Nhất Sắc, tôi đã bị hắn làm gì đó. Hoặc bị bám đuôi và gặp những chuyện kinh khủng.

Hóa ra… vì thế mà Izayoi-kun đã trở nên cảnh giác đến vậy. Không biết tại sao, nhưng cậu ấy đã nhận ra rằng Sakamoto-sensei là một tên nguy hiểm sớm hơn ai hết và tự hành động.

Thật đáng kinh ngạc… Và thật đau đớn. Tôi ghen tị.

Giá mà tôi có đử can đảm như cậu ấy, có lẽ gia đình tôi đã khác rồi. Nhưng tôi lại không có dũng khí. Nếu tôi có thể can đảm như Izayoi-kun…

Tôi nói với cảnh sát rằng tôi không bị gì cả, và rồi họ rời đi.

“Karen, con ổn chứ?”

“Vâng, con không sao ạ mama.”

Mama ôm tôi. Tôi cảm nhận được sự lo lắng của bà ấy. Papa cũng nhìn tôi với ánh mắt lo lắng xen lẫn nhẹ nhõm.

Tôi ước rằng papa cũng sẽ ôm tôi. Ước rằng cả ba chúng tôi có thể hòa hợp với nhau.

“Thật may quá, Karen. Cậu bé Izayoi-kun là người thế nào vậy?”

“Ờm, đó là kouhai của con ạ, kiểu như là một người bạn otaku…”

“Vậy à. Papa muốn cảm ơn cậu ấy, nên mời cậu ấy đến nhà mình vào lần tới nhé.”

“Vâng, con biết rồi, papa.”

Dù trong lòng còn chút bất an, tôi trở về phòng. Liệu có còn đường quay lại không đây…?

Ghi chú

[Lên trên]
Gochujang, hay còn gọi là tương ớt Hàn Quốc, là một loại gia vị lên men truyền thống của Hàn Quốc, có vị cay, mặn, ngọt đặc trưng. Nó được làm từ bột ớt, gạo nếp, bột đậu nành lên men và muối, sau đó được ủ lên men trong hũ đất nung. Gochujang là một thành phần không thể thiếu trong nhiều món ăn Hàn Quốc như tteokbokki (bánh gạo cay), bibimbap (cơm trộn), và nhiều món súp, hầm khác.
Gochujang, hay còn gọi là tương ớt Hàn Quốc, là một loại gia vị lên men truyền thống của Hàn Quốc, có vị cay, mặn, ngọt đặc trưng. Nó được làm từ bột ớt, gạo nếp, bột đậu nành lên men và muối, sau đó được ủ lên men trong hũ đất nung. Gochujang là một thành phần không thể thiếu trong nhiều món ăn Hàn Quốc như tteokbokki (bánh gạo cay), bibimbap (cơm trộn), và nhiều món súp, hầm khác.
[Lên trên]
không hiểu chỗ này lắm, đá vào dái thì phải đáu dái quá chứ :))
không hiểu chỗ này lắm, đá vào dái thì phải đáu dái quá chứ :))
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Anh này mạnh
Xem thêm
Bro thật sự tàn ác đến mức không cho thằng phản diện kể về quá khứ bi thương của mình :))) Đã thế còn triệt sản nó nữa chứ
Xem thêm
bro quyết định không nghe phản diện nói hết câu
Xem thêm
TRANS
Thank trans, hóng main hành động tiếp
Xem thêm
Đọc thôi cũng thấy thốn
Xem thêm