• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồng liên Thiếu nữ

Chương 20: Chuuni Mob

1 Bình luận - Độ dài: 1,940 từ - Cập nhật:

”Cảm ơn mọi người vì hôm nay.”

“Bên chúng tôi mới phải cảm ơn.”

Hai trưởng ban tổ chức bắt tay nhau. Các thành viên ban tổ chức trường Nhất Sắc tiễn chúng tôi đi, nhưng Sakamoto không có mặt trong đó. Chắc hẳn anh ta không dám xuất hiện trước mặt tôi.

Cuối cùng cũng được về, nhưng từ bây giờ mới là lúc quyết định. Tôi không thể hoàn toàn đoán được đối phương sẽ hành động như thế nào, nhưng tôi cũng nắm được đại khái rồi.

Khó mà nghĩ rằng anh ta sẽ hành động ngay hôm nay luôn… Có lẽ là bắt đầu từ mai, anh ta sẽ lảng vảng loanh quanh gần trường Minno iro, nhắm vào tôi và Hibara Karen.

Tôi nghĩ sự thù hận của anh ta đã phần nào được hướng về tôi, nhưng nếu anh ta thấy Karen-senpai trước, có thể anh ta sẽ ra tay với cô ấy. Nếu là vậy, tôi chỉ còn cách kích hoạt lại kế hoạch "đưa đón" này. Có thể sẽ làm những tin đồn kỳ lạ về chúng tôi lan ra nhanh hơn, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm.

Các thành viên ban tổ chức trường Minno iro cúi chào rồi quay lưng rời khỏi cổng trường. Nhưng tôi vẫn chưa về ngay.

“Xin lỗi, ai đó có thể trao đổi thông tin liên lạc với tôi không?”

Mọi ánh mắt từ cả hai trường đều đổ dồn về tôi. Chắc chắn họ đang tự hỏi tại sao.

“À, ý là… tôi cảm thấy ngôi trường này thật tuyệt, tôi muốn được tìm hiểu thêm ấy mà.”

Các thành viên ban tổ chức trường Nhất Sắc nhìn nhau. Chẳng có lý do gì để từ chối tôi cả, nhưng cũng chẳng có lý do gì đặc biệt để đồng ý.

Tuy nhiên, Fukumoto Narumi mỉm cười và lấy điện thoại ra.

“Tôi sẽ trao đổi thông tin liên lạc với cậu. Không có lý do gì để từ chối một người muốn tìm hiểu về trường chúng tôi cả.”

“Cảm ơn chị nhiều.”

Chúng tôi trao đổi số điện thoại. Việc này không có ý nghĩa gì to tát, chỉ là để đề phòng và xác nhận.

Sau khi đổi số, chúng tôi kiểm tra lại và nhìn nhau.

“Cảm ơn chị nhiều.”

“Không có gì, cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào nhé.”

…Cô ấy đúng là một con người tốt bụng mà. Mà cổ cũng khá dễ thương nữa chứ. Nhưng trong phần [If story], cô ấy chỉ là nhân vật phụ không mấy nổi bật thôi… Tỉnh lại đi tôi ơi, cứ nghĩ mấy cái chuyện này... tôi giờ trông cứ như là một thằng ngốc ấy! Giờ không phải lúc để suy nghĩ vớ vẩn!!

Trước tiên, với cái độ tuổi tinh thần của mình hiện tại, tôi nghĩ đến mấy cái chuyện này là sai rồi. Dù có là người chuyển sinh đi chăng nữa, tôi cũng phải giữ được cái gọi là đạo đức. Tôi cất điện thoại đi, cúi đầu lần nữa.

“Cảm ơn mọi người hôm nay nhiều ạ.”

“Chúng tôi mới là người phải cảm ơn.”   (đoạn này cứ lặp đi lặp lại ấy, bực hết cả mình, cảm ơn gì lắm thế)

----

Cuộc họp liên trường kết thúc suôn sẻ. Trên đường về, các thành viên ban tổ chức chia nhau thành các nhóm lẻ tẻ. Hibara Karen đi cạnh tôi, tò mò hỏi.

“Cậu thích ngôi trường đó đến thế à? Đúng là thư viện trường này có light novel thì đúng là tuyệt thật, nhưng…”

“À, ừm… Em thấy không khí ở đó hợp với mình thôi. Ừ, đại loại vậy…”

“Ừm. Công nhận không khí ở đó khá tốt.”

Tôi trả lời qua loa, cố gắng đánh trống lảng. Có thể người khác sẽ nghĩ rằng việc làm của tôi bây giờ là lạ, nhưng nếu nó có thể giúp tôi thêm được lợi thế, tôi chẳng ngại đâu.

À, mà việc tôi xin số của trưởng ban tổ chức bên đó, nếu để đám lớp mình biết thì chắc sẽ có rắc rối to. Đặc biệt là Sasamoto, có khi sẽ lấy cái bút chì rồi ném như cái phi tiêu. Chắc là không chết tôi đâu, nhưng đau lắm nên tôi xin kiếu.

Đến ga, chúng tôi lên tàu và lắc lư theo nhịp tàu cho đến khi về trường. Người thì nghịch điện thoại, người thì đọc light novel, người thì ngủ, còn tôi thì luôn trong trạng thái căng thẳng.

Dù cho có nghĩ thế nào thì tôi cũng không tin Sakamoto lại ở đây, nhưng tôi vẫn thủ sẵn súng hơi cay, phòng trường hợp cần phải ra tay ngay. Nếu 1v1 với anh ta, tôi tự tin mình sẽ thắng. Nhưng nếu bị tấn công bất ngờ, mọi chuyện có thể đảo ngược. Thôi, phải tập trung cảnh giác xung quanh mới được.

Hử!? Cái tên đội một cái mũ trùm kia, có vẻ là Sakamoto? Tôi nhìn chằm chằm anh ta.

Bỗng dưng vai tôi bị vỗ nhẹ.

“Đừng có nhìn người ta chằm chằm thế chứ em.”

“Xin lỗi, tại em thấy hắn hơi khả nghi…”

“Yên tâm đi. Người đó không phải là đặc vụ đang nhắm vào cậu hay gì đâu…”

“Cậu đúng là một tên chunnibyou mà.“ Cổ nói vậy rồi lại đọc light novel tiếp. Đúng lúc đó thì tàu đã đến ga, tên đội mũ trùm bước xuống.

Hóa ra chỉ là người thường thôi à. Ăn mặc kì lạ như thế thì làm sao mà không khả nghi chứ.

Hử? Lại có một tên đội một cái mũ lụp xụp nữa kìa. Hắn có phải là người bình thường không nhỉ?(?)

Vai tôi lại bị vỗ mạnh một lần nữa.

“Đã bảo là đừng có nhìn người ta chằm chằm như thế!”

“Chờ chút đã, senpai. Em phải kiểm tra xem có nguy hiểm gì không đã.”

“…Cậu bệnh nặng lắm rồi đấy.”

Hiểu lầm như thế này thì tôi cũng chẳng có đau lòng hay gì đâu. Không có là không có nhé. (tsun)

Cuối cùng, gã đó cũng không phải là người nguy hiểm. Tàu đã đến ga gần trường, cả nhóm xuống và giải tán. 

----

“Senpai, để em đưa chị về.”

“Hả? Thôi thôi, chị tự về nhà được mà.”

“Không, nhân tiện em đưa chị về luôn.”

“Nhà tôi xa lắm đấy.”

“Không sao đâu!”

Nghe tôi khăng khăng như vậy, Karen-senpai đành bước vào ga. Nhà cô ấy ở hướng ngược lại với trường Nhất Sắc. Tôi chưa nắm rõ vị trí nhà cô ấy lắm, nên đây cũng là một cơ hội.

Từ ngày mai, tôi phải bắt đầu lại vai trò "người hộ tống"… không, ý tôi là bảo vệ ấy. Nắm được vị trí nhà cô ấy là một điều kiện tối thiểu cần phải có.

Ngồi trên đoàn tàu lắc lư thêm bốn mươi phút nữa, chúng tôi xuống tại một ga. Trong lúc đi tàu, tôi liên tục quan sát mọi người, rồi lại bị Karen-senpai nhắc nhở liên tục. Vì tôi vẫn không dừng lại, nên cuối cùng cô ấy cũng mất kiên nhẫn, đập mạnh vào đầu tôi một phát.

“Senpai, chị đừng tức giận như vậy chứ.”

“Giận chứ! Bảo em bao nhiêu lần mà vẫn không dừng!”

“Tại vì em có một linh cảm xấu lắm, nên em không còn cách nào khác ạ.”

Karen-senpai ôm đầu rồi dừng bước, nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ mặt ngán ngẩm.

“Nè, Izayoi. Bỏ cái bệnh chuunibyou đó đi. Trong anime hay light novel, tôi thấy mấy nhân vật kiểu này hoài nên tôi cũng không ghét đâu. Nhưng xét theo về góc độ xã hội ấy, cậu trông rất phiền phức luôn. Và nhìn kiểu gì thì cũng thấy giống mấy kẻ lập dị.”

“…”

“Nghe này, em phải phân biệt được thực tế và ảo tưởng. Không thì sau này em sẽ khổ đấy. Tôi, với tư cách là một senpai lớn tuổi hơn em, khuyên thật đấy.”

Bị một người sau này sẽ dùng cái sức mạnh kỳ ảo để chiến đấu nói thế, tôi chẳng thấy thấm tháp chút nào. Với lại, xét về tuổi tiền kiếp, tôi mới là senpai chứ.

“Nè senpai, em không bị chuunibyou đâu.”

“Không, em đang bị đấy. Em không phân biệt được ảo với thực đâu.”

Hành động của tôi đúng là có hơi kỳ cục thật, nên bị nói thế này cũng chẳng trách cổ được. Nhìn vẻ tự tin của cô ấy như thám tử tóm được hung thủ, có phủ nhận thêm cũng vô ích thôi.

“Thôi, mình đi tiếp đi, em sẽ đưa senpai về nhà.”

“Ừ, đi thôi. Chúng ta vừa đi vừa nói cũng được mà.”

Suốt chặng đường đi đến nhà Karen-senpai, tôi bị nghe giảng về việc phải "tốt nghiệp" khỏi chuunibyou.

Dưới ánh hoàng hôn, cô ấy dừng trước một ngôi nhà hai tầng khang trang.

“Đây là nhà tôi. Cảm ơn vì đã đưa tôi về. Nhưng đừng quên những gì tôi đã nói nhé.”

“Vâng, em hiểu rồi.”

Việc sáng mai đến đón cô ấy, tôi sẽ liên lạc sau. Giờ cứ tạm biệt cổ đã. Tôi quay người rời đi.

“Gặp lại ngày mai nhé, senpai.”

“Đi đường cẩn thận nhé.”

Tôi cúi chào cô ấy lần nữa rồi rời đi. Như Karen-senpai đã nói, nhà cô ấy khá xa nên khi về đến nhà tôi, trời đã tối mịt rồi.

----

“Con về rồi đây.”

Sau khi được Izayoi-kun đưa về, tôi nhìn theo em ấy một lúc rồi mới bước vào nhà. Nói "con về rồi đây" dù biết rằng chẳng ai đáp lại, nhưng tôi vẫn cứ thốt ra theo thói quen vậy. Lát nữa chắc là papa sẽ về. Sau đó là mama.

Hôm nay cả nhà mình có được quây quần và ăn cơm cùng nhau không? Hay lại như mọi khi, chỉ có tôi với papa?

Mama bận lắm, thường thì đến tận chín giờ tối mới về. Papa lại không bận đến thế, nhưng vẫn mang theo công việc để về nhà làm.

Dạo này tôi cũng ít thấy hai người họ nói chuyện với nhau. Họ làm cùng một công ty, chắc hẳn đã nói chuyện rất nhiều ở đó, nên về nhà họ không cần nói nữa. Tôi muốn nghĩ vậy, nhưng tôi cảm giác là không phải vậy.

Cả hai nói rằng mình bận việc nên khó có thời gian ở cùng nhau, nhưng tôi nghi ngờ là họ cố tình về lệch giờ nhau. Nếu tôi dám nói ra điều đó, có phải sẽ tốt hơn không? Giá mà tôi có đủ can đảm…

Tôi không dám lên tiếng. Tôi đã nhận ra điều đó từ lâu. Có gì đó không ổn ở họ, như thể hai người đang dần xa cách nhau vậy. Nhưng tôi vẫn cứ giả vờ như không thấy, rồi trốn tránh. Và giờ tôi vẫn vậy.

Lỡ đâu, cứ thế này thì… gia đình tôi có thể sẽ tan vỡ mất? Mỗi lần tôi nghĩ vậy, tôi lại cố gắng lấp liếm bằng một lí do nào đó. Không phải thế, không thể nào.

Trong khi tôi trốn tránh, hai người họ lại càng ngày càng xa nhau hơn. Tôi biết mà vẫn không làm được gì.

Làm ơn, xin hãy cho tôi dũng khí. Bất kỳ ai cũng được.

Để cả nhà lại có thể vui vẻ bên nhau…

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận