Shujinkou no Osananajimi...
Rakuda (駱駝) Komupi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 5: Khi muốn trả thù, hãy làm thật hăng hái

42 Bình luận - Độ dài: 9,328 từ - Cập nhật:

Một buổi sáng mới. Với quyết tâm bùng cháy trong lồng ngực, tôi mặc đồng phục và mở cửa phòng. Ở đó, một thiên thần tinh quái đang cau có nhìn tôi đầy nghi ngờ.

Ôm một cái được có được không nhỉ?

「Chào buổi sáng, Yuzu!」

「Chào... Kazu, anh biết thuật thôi miên đặc biệt hay gì đó à?」

「Không đâu. Bằng chứng là học sinh và giáo viên ở trường em vẫn chưa bắt đầu tôn thờ em. Với anh, Yuzu vẫn là số một.」

「Không cần bằng chứng kiểu đó, và dù có thể thì cũng đừng làm!」

Hôm nay, em gái tôi lại tsundere như mọi khi. Nhưng chính điều đó mới khiến con bé đáng yêu.

「Vậy, thật sự chuyện gì đang xảy ra vậy... Nếu em nhớ không nhầm thì hồi nhỏ người đó có cùng anh với em… chẳng lẽ từ lúc đó đã—? Nếu vậy thì vẫn giống thôi miên mà.」

Yuzu thì thầm như vừa hiểu ra điều gì đó. Nhưng kết luận là thôi miên thì hơi khiến người anh này buồn một chút đấy.

「Yuzu, có chuyện gì à? Nếu có điều gì khiến em lo lắng, cứ nói ra. Anh sẽ điều tra tận gốc và loại bỏ sạch sẽ nguyên nhân!」

「Chỉ cần nói ‘anh sẽ lắng nghe’ là được rồi, đừng làm quá!」

Nhưng mà nghiêm túc đấy, bất cứ ai khiến Yuzu lo lắng đều là kẻ thù không đội trời chung.

Và kẻ thù thì phải bị tiêu diệt. Chỉ khi ta tiêu diệt kẻ thù, ta mới có thể gọi bản thân là chính nghĩa.

「Không có gì khiến em lo lắng đâu. Nếu anh tò mò thì cứ xuống nhà mà xem.」

Nói vậy xong, Yuzu đi xuống cầu thang. Nhưng trước khi đi hẳn, em ấy dừng lại, má hơi đỏ lên, rồi nhìn tôi chằm chằm.

「Đừng thân mật quá đấy? Em vẫn là số một của anh, đúng không?」

Trời ơi, đáng yêu quá đi mất! Cái gì vậy trời, đúng là thiên thần siêu cấp!

Yuzu mãi mãi là số một, điều đó là chắc chắn! Em ấy còn hơn cả số một — em ấy là số một siêu to khổng lồ!

Ra là như vậy, hóa ra sự tồn tại của Yuzu chính là lý do vũ trụ này được tạo ra. Em gái tôi đúng là tuyệt vời!

Được rồi, mình cũng phải nhanh chóng xuống phòng ăn!

「Chào buổi sáng!」

「Chào buổi sáng, Kazuki-kun!」

「Chào buổi sáng, Kazuki.」

「Chào buổi sáng, Kazu.」

「Chào buổi sáng, Kazupyon.」

「………」

Hửm, có gì đó sai sai ở đây. Đây đáng ra phải là phòng ăn của nhà Ishii chứ?

Bình thường, bàn ăn chỉ đủ cho bốn người. Nếu cần thì chỉ có thể thêm ghế ở đầu bàn thôi.

Chỗ ngồi của bố, mẹ, và Yuzu vẫn như cũ. Đến đây thì vẫn bình thường.

Nhưng tại sao có một người rất quen mặt đang ngồi ở chiếc ghế được thêm vào!?

「Hidaka, cậu làm gì ở đây vậy?」

「Ăn sáng. Món mẹ cậu nấu ngon lắm.」

Ừm, một điều tôi nhận ra là Hidaka đang lo lắng. Nhìn cách nói chuyện ngập ngừng là biết.

Nhưng đó không phải điểm chính!

「Xin lỗi, có vẻ câu hỏi của tớ chưa rõ. Ý tớ là, tại sao cậu lại có mặt trong phòng ăn nhà tớ?」

「Sai rồi Kazuki-kun. Người mua ngôi nhà này là bố. Và chủ nhân thực sự là mẹ!」

「Cháu là bạn của nó, đúng không? Hai đứa đang hẹn hò à?」

Mẹ, người lúc nào cũng điềm tĩnh và chín chắn, nay lại vui mừng như trẻ con. Và thực tế là phần canh miso của Hidaka còn nhiều gấp đôi của bố.

「Không có đâu… Bọn cháu chỉ là đồng nghiệp làm cùng chỗ thôi...」

「Nhanh quá rồi, mẹ ơi! Hiện giờ bọn con chỉ là bạn thôi mà, đúng không, Hidaka-san?」

「Vâng, đúng thế ạ. Chỉ là bạn thôi, thưa bố.」

「Mẹ nó, Yuzuki-chan, nghe chưa? Con bé gọi bố là 'bố' đấy! Nếu có đứa con gái đáng yêu như thế này, chắc chắn bố sẽ tự hào giới thiệu với cả thiên hạ!」

Bố phấn khích đến mức không nhận ra tôi và Yuzu đang đơ mặt.

Và rồi, bố hào hứng kể lại mọi chuyện.

「Sáng nay, khi bố ra lấy báo thì thấy Hidaka-san đứng trước nhà. Khi bố hỏi cháu đang làm gì thế, thì con bé nói muốn đợi Kazuki-kun để cùng đi học. Vậy là rõ rồi còn gì, phải mời vào ăn sáng chứ!」

「Cậu đã dùng bố tớ làm công cụ hả!?」

Tôi nhận ra sai lầm của mình.

Hôm qua sau khi tan học và tuyên bố chiến tranh với Amada, tôi đã đưa Hidaka đến chỗ làm.

Lúc đó, tôi nói rằng không cần giấu diếm nữa, ở trường cũng có thể cư xử tự nhiên. Chúng ta có thể làm bạn như thường.

Cô ấy gật đầu với một cụ cười ngọt ngào, tôi còn thấy nụ cười đó rất đáng yêu.

Nhưng tôi đã quên một điều.

Tiêu chuẩn về sự bình thường của Hidaka không giống tôi. Thứ bình thường với cô ấy, là một điều hoàn toàn phi thường với tôi.

「Đúng như câu nói, 'Muốn bắt quân tướng, phải bắt quân mã trước!' Hahaha!」

Bố ơi, không biết xấu hổ là gì à? Tại sao lại vui vẻ làm quân mã vậy!?

Tôi nhìn bố với ánh mắt thất vọng, nhưng ông lại đáp lại bằng vẻ mặt nghiêm túc.

「Kazuki-kun, bố sẵn sàng đóng vai thằng hề vì gia đình. Nếu làm quân mã có thể khiến con hạnh phúc, thì bố vui vẻ chấp nhận!」

Bình thường không ai kết thúc câu bằng tiếng hí như thế đâu…

「Thôi nào, ăn đi kẻo nguội.」

Mẹ vẫn điềm đạm như thường lệ. Có vẻ như việc chồng hóa quân mã cũng chẳng làm bà lay động.

Khi tôi ngồi xuống, Yuzu bên cạnh thì thào.

「Thấy chưa? Kazu, chắc chắn là anh đã dùng thuật thôi miên đúng không?」

Không thể phủ nhận được…

◆ ◆ ◆

Sau bữa sáng, tôi cùng Yuzu và Hidaka đi học.

Ngay khi ra khỏi nhà, Yuzu lập tức nắm chặt tay tôi. Dù bình thường con bé rất ngại làm vậy.

「Đi nhanh lên, Kazu.」

Tôi suýt rơi nước mắt. Bằng tay còn lại, tôi giơ ngón cái về phía Hidaka.

「Hidaka, làm tốt lắm!」

6e22c071-cd37-444f-93ea-f7c941308e82.jpg

Buổi sáng trên đường đi học, xác suất tôi được nắm tay Yuzu chỉ là 38,7%.

Và kể cả khi được nắm tay, thường cũng chỉ là vài phút cuối trước khi tới ga.

Nhưng hôm nay, chính Yuzu chủ động nắm tay tôi! Thế này chắc sé kéo dài được tận 10 phút!

Thấy vậy, Hidaka lặng lẽ luồn tay vào tay trái còn đang trống của tôi.

「Tớ rất vui khi được Kazupyon khen. Vậy thì, như một phần thưởng, tớ cũng sẽ...」

「Hidaka-san, chị chưa phải là bạn gái của anh ấy mà, phải không?」

「...Chuyện đó!?」

Đây rồi! Ghen tuông kiểu em gái chính hiệu! Mình thật sự hạnh phúc quá đi mất!

Em gái mình đúng là một thiên thần tinh quái!

「Hidaka, Yuzu nói đúng đấy. Đừng làm Yuzu cảm thấy phiền. Thế giới có thể sụp đổ đấy.」

「Nó không sụp đổ đâu!」

「Hừm... Tiếc thật. Tớ bỏ cuộc. Thế giới sụp đổ thì cũng không hay.」

「Đừng có tin thật chứ!」

Xin lỗi, Hidaka. Vị trí số một của Yuzu trong tim tôi vẫn là không thể thay thế.

Hidaka sau đó lên tiếng với Yuzu, vẻ hơi ngập ngừng.

「Em gái… Chị có thể gọi em là Yuzu-chan được không?」

「Gì cũng được… Nhưng mà, Kazu vẫn chưa được phép có bạn gái đâu! Còn phải đợi 100 năm nữa cơ!」

「Vậy thì đến kiếp sau anh cũng chẳng có cơ hội à!?」

「Yuzu-chan đúng là khó khăn thật. Nhưng mà, chị cũng hiểu Kazupyon tuyệt vời như thế nào mà… Tốt lắm!」

Vừa trò chuyện như thế, ba chúng tôi cùng đi đến trường.

Khi đến nhà ga và chuẩn bị tạm biệt Yuzu, em quay sang cảnh báo tôi.

「Ra khỏi đây rồi thì không được nắm tay ai khác đâu đấy?」

Tôi quyết định sẽ ngoan ngoãn làm theo lời em ấy.

「Yên đi nào… tay phải của ta ơi...」

Sau khi chia tay Yuzu, Hidaka cố gắng giữ lấy tay phải của mình bằng tay trái.

Có vẻ cô ấy muốn nắm tay tôi, nhưng vì Yuzu đã ra lệnh cấm nên cô ấy đang cố gắng kiềm chế.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy, tôi chỉ biết mỉm cười và nghĩ về bước đi tiếp theo.

Có lẽ việc sống yên bình như một nhân vật phụ đã không còn là lựa chọn nữa.

Nhưng tôi không hối hận. Một khi đã quyết tâm trả thù, tôi sẽ thực hiện đến cùng.

Chuẩn bị đi, Amada. Tao sẽ kéo mày xuống địa ngục.

Tuy nhiên, quay lại với thực tại…

「Hidaka, cậu đang làm gì thế?」

「Tớ bị cấm nắm tay, nên tớ quấn tay mình quanh tay cậu. Như vậy không tính là phạm luật đúng không?」

Trông cô ấy đắc ý như vậy, tôi chỉ biết thở dài đầu hàng.

「Được rồi, nhưng chỉ đến ga ở trường thôi đấy nhé.」

「Okay~」

Có thể nếu Yuzu nhìn thấy cảnh này, tôi vẫn bị xem là đã phạm quy.

Nhưng nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Hidaka như thế, tôi thật sự không nỡ nào từ chối được.

◆ ◆ ◆

Khi đến trường cao trung Hirasaka, tôi bước vào lớp 1-C, và ngay lập tức trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Cũng phải thôi, vì tôi vừa đến cùng với Hidaka Mikoto mà.

Buổi sáng yên bình đã kết thúc. Giờ là lúc bắt đầu cho một thứ thú vị hơn: kế hoạch trả thù.

Khi tôi vừa ngồi vào chỗ, Amada trông có vẻ bất an, và tiến lại gần.

「He-hey, Ishii. Cậu và Mikoto là…」

「Không có hẹn hò.」

Trong kế hoạch trả thù này, tôi đã đặt ra một nguyên tắc cho bản thân: không lợi dụng tình cảm của Hidaka.

Dù là chuyện hôm qua sau khi tuyên chiến với Amada hay là hôm nay, mọi hành động tôi làm với Hidaka đều không phải để khiến Amada ghen tuông, mà chỉ để hướng sự chú ý của hắn ta về phía tôi.

Hidaka đúng là hơi... không, phải nói là rất... thậm chí là cực kỳ chủ động. Nhưng tôi nợ cô ấy rất nhiều. Việc lợi dụng Hidaka cho kế hoạch trả thù là điều tôi tuyệt đối không làm.

Hơn nữa, cũng bởi vì cảm xúc căm thù này, tôi vẫn chưa thể xác định rõ tình cảm thật sự của mình dành cho Hidaka.

Có thể tôi thực sự thích cô ấy.

Nhưng liệu đó có phải là tình yêu thuần túy, là sự biết ơn, hay chỉ là hệ quả từ hành động trả thù này? Tôi vẫn chưa biết được.

Chính vì thế, tôi phải hoàn thành xong cuộc báo thù này trước đã. Khi ấy, tôi chắc chắn sẽ có được câu trả lời.

「Thật sao? Hai người thực sự không hẹn hò?」

Chắc khó để Amada tin được điều đó, có lẽ vì hắn ta biết cảm xúc của Hidaka dành cho tôi.

Bản thân tôi cũng không biết vì sao Hidaka lại thích mình. Dù muốn hỏi, tôi cũng xấu hổ đến mức không thể mở lời. Nhưng từ việc Amada cũng nhận ra, chứng tỏ đã từng có điều gì đó trong quá khứ xảy ra giữa ba người chúng tôi.

Có khi thật ra tôi vốn chưa bao giờ là một nhân vật phụ.

「Thật đấy. Nhưng bọn tôi là bạn. Và vì vậy, bất kỳ ai cố lợi dụng tôi để tiếp cận Hidaka, sẽ phải đối mặt với tôi. Tôi tuyệt đối không để yên đâu.」

「.......!」

Tôi cố tình nói đủ lớn để cả lớp đều nghe thấy.

Tôi biết rất rõ, có khả năng sẽ có người khác trong lớp bắt chước cách mà Amada từng dùng trong kiếp trước.

「Ra vậy… Ừ, mình cũng thấy thế… gugh…」

Ồ, Amada-san, cuối cùng mày cũng không thể che giấu cơn giận của mình được nữa nhỉ?

Dù cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng gương mặt hắn ta rõ ràng đang cứng đờ.

Không may thay, tôi không còn là Kazuki yếu đuối và hèn nhát như trước nữa đâu.

Bây giờ tôi là Kazuki đang nhiệt tình tận hưởng việc trả thù.

Thân xác của Ishii Kazuki này được cấu tạo từ lòng hận thù và sự tự tin vô tận!

「Thật tốt khi cậu có thể hiểu.」 — tôi nói kèm theo một nụ cười ngạo mạn.

Oops, có vẻ tôi đã chơi hơi lớn nhỉ~?

「…………!」

Amada ngay lập tức quay mặt lên bảng, có lẽ không muốn để tôi thấy biểu cảm của cậu ta thêm nữa.

Nhưng, cuộc trả thù này mới chỉ bắt đầu. Giai đoạn khó khăn nhất vẫn còn ở phía trước.

Mục tiêu ban đầu, ngăn Amada tiếp cận Hidaka thông qua tôi, đã hoàn thành.

Nhờ vậy, những “nữ chính” từng ép buộc Hidaka phải thân thiết với Amada có lẽ cũng sẽ phải dừng lại.

Tôi đã đề cập đến việc cố tiếp cận Hidaka bằng cách gián tiếp như vậy là hèn nhát.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Vẫn còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.

Mục tiêu cuối cùng của tôi là đảm bảo Amada không bao giờ có thể làm tổn thương gia đình tôi hay Hidaka thêm lần nào nữa.

Tuy nhiên, điều đó không dễ. Amada không phải loại người trực tiếp hành động.

Trong kiếp trước, Amada chỉ ra tay vào thời điểm cuối cùng, khi hắn ta đã chắc chắn là sẽ thắng.

Trước đó, toàn bộ kịch bản đều được thực hiện bởi người bạn thân Tsukiyama và các nữ chính xung quanh hắn ta.

Ngay cả khi tôi bị bắt nạt công khai, Amada cũng chỉ ngồi im, để người khác hành động thay.

Tất cả các nữ chính phải lòng Amada vốn đều là những người tuyệt vời.

Nếu toàn bộ dàn nữ chính từ kiếp trước đứng về phía Amada, thì chắc chắn tôi sẽ thua.

Hiện tại, Amada đã có bốn người ủng hộ mạnh mẽ.

Dù con số này vẫn còn ít so với hơn mười người mà hắn ta có vào cuối kiếp trước của tôi, nhưng nó vẫn là một mối đe dọa lớn.

Vì thế, tôi sẽ không đối đầu trực tiếp với Amada.

Bước đầu tiên là làm suy yếu lực lượng của hắn ta bằng cách nhắm vào những người ủng hộ.

Mục tiêu đầu tiên? Như dự đoán, cậu ta đã đến.

「Này, Ishii. Cậu định giở trò gì đấy hả?」

Với ánh mắt sắc lẹm, Tsukiyama, bạn thân của Amada, bước lại gần bàn tôi.

Hừ, tên ngốc cả tin cuối cùng cũng đến. Tôi biết chắc cậu ta sẽ hành động nếu Amada bị đối xử thiếu tôn trọng.

「Ý cậu là sao?」

Tôi đứng dậy, giả vờ như không hiểu gì.

Việc tiếp theo của tôi là chặn đứng hành động của Tsukiyama.

Bố của cậu ta là sếp của công ty mà bố tôi đang làm việc, và ông ta vô cùng nuông chiều Tsukiyama. Nếu cậu ta cứ muốn gì làm nấy, bố tôi có thể sẽ bị sa thải.

「Hôm qua tôi đã nói rồi đúng không? Dừng cái kiểu cư xử đó với Teru đi.」

「À, tôi đã làm theo lời cậu đấy chứ. Tôi đã thay đổi thái độ rồi mà.」

「Tôi không có bảo thay đổi theo kiểu đó!」

Tsukiyama thô bạo túm lấy cổ áo tôi.

Điểm yếu của Tsukiyama là cảm xúc dễ bị kích động.

Nếu bình tĩnh hơn, có lẽ cậu ta sẽ chọn một địa điểm thích hợp hơn, như một căn phòng nơi chỉ có đồng minh của cậu ta.

Nhưng không, cậu ta lại chọn chính lớp học, nơi bạn cùng lớp có thể chứng kiến tất cả.

Có lẽ cậu ta nghĩ ai cũng đứng về phía mình. Thật ngây thơ!

Trong kiếp trước của tôi, tôi biết rõ mọi người thực sự nghĩ gì.

「Tất cả bạn học đều nghe thấy cậu nói 'Tôi ghét cậu ta'. Ai cũng sẽ bị tổn thương nếu bị nói như vậy. Hôm qua tôi đã cố nhẫn nhịn vì Teru, nhưng hôm nay thì không. Giờ thì, xin lỗi Teru đi!」

「Tôi phải xin lỗi vì điều gì?」

「Làm sai thì xin lỗi, chuyện thường tình, đúng không?」

Vẫn bị nắm cổ áo, tôi liếc nhìn quanh lớp.

Amada chỉ đứng đó, nín thở quan sát mà không hề ngăn cản Tsukiyama.

Nếu thật sự là người tốt, hắn ta hẳn đã bước tới can ngăn Tsukiyama rồi.

Nhưng vì hắn ta không làm vậy, tôi hiểu rằng hắn ta đang lợi dụng tình hình này để làm xấu đi hình ảnh của tôi.

Khốn kiếp, Amada, người thật sự có lỗi trong chuyện này là mày.

Trong khi đó, các bạn học khác có vẻ đang do dự, nhưng phần lớn nghiêng về phía tôi.

Dù Tsukiyama đẹp trai, thông minh và nổi tiếng, nhưng hành vi thô lỗ của cậu ta khiến họ thất vọng.

Ngay cả trong kiếp trước của tôi, danh tiếng của cậu ta cũng tụt dốc nghiêm trọng vào năm hai.

Thậm chí cậu ta còn bị gọi là “Hoàng tử đáng thất vọng”.

Haha, gài bẫy một tên đẹp mã ngây thơ không biết gì đúng là khiến tim tôi phấn khích.

「Này, Tsukiyama. Tôi hỏi chút được không?」

「Sau khi cậu xin lỗi Teru thì tôi sẽ trả lời.」, cậu ta đáp lạnh lùng.

Tôi từ từ lấy điện thoại ra khỏi túi. Tsukiyama nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, không đoán được tôi định làm gì. Giờ là lúc ra đòn quyết định, Tsukiyama! Nhận lấy này!

「Sao cậu không gửi tôi ảnh buổi giao lưu lớp hôm đó?」

「Gì? …A!」

Kukuku! Đúng như tôi nghĩ, cậu nhớ rồi nhỉ? Đây chính là sai lầm chí mạng của cậu!

Thứ Sáu tuần thứ hai sau khi nhập học, cậu đã tổ chức buổi giao lưu của lớp, đúng không? Lúc đó tôi bảo không đi được vì có phỏng vấn xin việc làm thêm, và cậu đã xin thông tin liên lạc của tôi, hứa sẽ gửi ảnh sau. Nhưng thực tế thì sao? Cậu chưa bao giờ gửi bức ảnh nào cả, đúng không?

「Lúc đó tôi thực sự rất vui đấy. Dù tôi không thể tham gia, nhưng một người tuyệt vời như Tsukiyama lại cố công hỏi xin thông tin liên lạc và hứa gửi ảnh. Thế nên tôi đã chờ... cứ chờ mãi... những bức ảnh đó. không phải vì muốn có ảnh, mà vì tôi trân trọng sự quan tâm đó từ cậu, Tsukiyama.」

「Đó là vì...」

Cậu ta thả cổ áo tôi ra và lùi vài bước.

Thế nào? Cậu đang cảm thấy bị dồn ép, đúng không? Cảm nhận bầu không khí trong lớp đang thay đổi đi!

「Tôi... tôi quên mất. Nếu cậu nhắc thì tôi đã gửi rồi. Sao cậu không nói với tôi?」

Nói á? Ha, chỉ có kẻ mặt dày hoặc đầu đất mới có thể nói ra điều đó. Một đứa yếu đuối và hay rối trí như tôi thì sao có thể chứ?

「Này, đừng nói là cậu chỉ lợi dụng tôi để xin thông tin liên lạc của người nào đó nhé?」

「......!!」

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt Tsukiyama trở nên tái mét.

Nhớ rồi chứ? Ngay sau khi xin thông tin liên lạc của tôi, cậu đã xin thông tin của Hidaka luôn, đúng không? Tsukiyama, cậu đẹp trai, nên mấy cô gái luôn để ý từng hành động của cậu. Chắc lúc đó họ cũng nghĩ, “Có khi nào Tsukiyama thích Hidaka không nhỉ?” Nhưng vì không chắc nên họ chọn cách im lặng để tránh rắc rối.

Nhưng giờ thì tình hình đã khác rồi. Nhất là sau khi mọi người vừa thấy một “bộ mặt đáng sợ” của cậu.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đẩy nhẹ một cái?

「Thật à? Tôi lúc đó cũng cảm thấy kỳ kỳ. Tại Tsukiyama thực sự cứ như kiểu thích Hidaka ấy?」

「Tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng vì không ai nói ra, nên tôi cũng không dám chắc.」

「Mà này, ảnh đó lẽ ra phải được gửi rồi chứ? Bảo quên là nói dối chứ gì?」

Thế đấy, tin đồn bắt đầu lan ra. Một khi ai đó mở lời, những người khác sẽ hùa theo. Còn đáng sợ hơn cả thảm họa tự nhiên!

「Tôi… tôi…」

Cảm thấy thế nào, Tsukiyama? Người luôn quen với việc trở thành tâm điểm của suy nghĩ tích cực, giờ bị chỉ trích và đồn đại như vậy.

Nhưng tôi biết rõ điểm yếu của cậu. Cậu có lòng tự ái rất cao, và luôn muốn được coi là người đúng. Vì thế, tôi đưa ra một cái phao cứu sinh, một lối thoát để kết thúc đẹp.

「À mà, chắc không phải thế đâu nhỉ. Cậu đã giúp đỡ lớp rất nhiều từ đầu năm học rồi. Nếu tôi thật sự muốn mấy tấm ảnh đó thì đáng lẽ tôi phải chủ động hỏi cậu. Xin lỗi nhé.」

「Ể? À… ừ…」

Tốt lắm. Cậu ta cắn câu rồi. Giờ thì, kết thúc màn kịch này thôi.

Tôi quay sang nhìn Amada, người đang nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

「Amada, xin lỗi về hôm qua. Tôi có hơi nặng lời.」

「Hể? Không sao đâu… tôi ổn mà…」

Rõ ràng biểu cảm cậu ta nói điều ngược lại. Khuôn mặt đó đầy thù hằn. Amada, mày chắc hẳn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi đúng không?

Sau đó, tôi quay lại phía Tsukiyama.

「Thế nào? Thế là đủ rồi chứ?」

「Ừ. Nếu cậu đã xin lỗi thì không còn chuyện gì nữa. À, tôi cũng xin lỗi!」

Tsukiyama cúi đầu xin lỗi tôi, to và rõ ràng.

Rồi cậu ta quay lại phía các bạn cùng lớp.

「Xin lỗi mọi người vì vừa rồi mình đã gây ồn ào.」

Các cô gái đã buôn chuyện khi nãy cũng bắt đầu dịu xuống. Không ai muốn làm mọi chuyện căng thẳng thêm nữa sau khi Tsukiyama đã xin lỗi.

「.........」

Sau khi giờ sinh hoạt đầu buổi kết thúc, dù bầu không khí trong lớp đã trở lại bình thường, vẫn có một điều nổi bật.

Tsukiyama hoàn toàn không rời khỏi chỗ ngồi.

Bình thường, cậu ta chắc chắn sẽ đến bắt chuyện với Hidaka hoặc Amada. Nhưng hôm nay, cậu ta chỉ ngồi im, cúi đầu xuống.

Khi tôi liếc sang, cậu ta cũng nhìn tôi thoáng qua. Tôi khẽ gật đầu, và cậu ta đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhõm.

Một bước đã hoàn tất. Như vậy, tôi đã đóng đinh chắc chắn vào vị trí của Tsukiyama. Cậu ta sẽ không dám giở trò với tôi nữa.

Cậu ta biết rằng nếu làm vậy, các cô gái sẽ bắt đầu bàn tán: “Hóa ra cậu ta chỉ giả vờ xin lỗi à? Đồ dối trá.”

◆ ◆ ◆

Giờ nghỉ trưa, vì cảm thấy không khí trong lớp hơi nặng nề, tôi quyết định ra ngoài. Tôi đến chỗ bàn ăn ngoài trời trong khu vực căng tin, một nơi khá vắng người.

Như thường lệ, Hidaka lại không mời mà đi theo, và ngồi xuống đối diện tôi với vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

「Ka~zu-ppyooon! Lúc sáng cậu ngầu quá đi! Lần sau tớ cũng muốn giúp!」

「Hidaka, đừng gọi tớ như thế nữa được không?」

「Lúc Kazupyon đóng vai bad boy, nhìn ngầu lắm luôn! Kazupyon đúng là số một! Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời!」

「Hidaka…」

「Gì thế?」

Cô ấy nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt ngơ ngác.

「Lúc sáng... Chuyện tớ làm có hơi tàn nhẫn mà, đúng không?」

「Bất cứ ai dám làm phiền Kazupyon đều là kẻ địch. Mà đã kẻ địch thì phải bị trừng trị.」

Cô ấy nói bằng giọng nghiêm túc, khiến tôi chỉ biết bối rối.

「Thông thường thì người ta sẽ thấy như vậy là hơi quá đáng đấy.」

「Tsukiyama là thảm họa biết đi. Cậu ta chỉ lợi dụng vị thế của mình để bắt nạt Kazupyon. Thật ra, Kazupyon làm vậy là còn nhẹ tay lắm rồi đấy.」

Với Hidaka, Tsukiyama có vẻ chỉ vừa đủ để được xem là con người. Không rõ đó là tin tốt hay xấu nữa.

「Hơn nữa, nếu cậu ta không sớm bị ngăn lại, thì sẽ gây rắc rối cho bố chồng của mình, đúng không?」

「Khoan đã. Làm sao cậu biết chuyện đó? Tớ chưa kể cho ai mà!」

「Fufun~ Với một người chủ động và chăm chỉ như tớ, chắc chắn phải biết những chuyện thế này rồi!」

A… quả là thế hệ ‘chủ động và chăm chỉ’ ngày nay có khác.

「Vậy thì cậu cũng biết kế hoạch tiếp theo của tớ rồi à?」

「Cậu định xử lý cái nhóm ngu ngốc vây quanh con khỉ Amada đó, đúng không?」

Như mọi khi, trong mắt Hidaka, Amada vẫn không được xem con người. Ít nhất thì hắn ta vẫn còn nằm trong nhóm linh trưởng.

「Amada sẽ không hành động trừ khi bị dồn vào chân tường. Nên cậu đang tính từng bước tước đi sức mạnh của cậu ta, đúng chứ? Dễ hiểu mà.」

「Đúng là như vậy, nhưng sao cậu lại biết rõ đến thế?」

「Bởi vì cậu ta trước giờ vẫn luôn như vậy mà.」

「Ý cậu là… từ rất lâu rồi à?」

「Hồi tiểu học, sơ trung, cũng y chang. Lúc nào cũng than vãn, kêu ca, rồi nhờ người khác giúp như con nít. Nhưng đến khi có chuyện tốt thì cậu ta lại tự lao ra giành công. Tớ ghét cay ghét đắng cái loại hèn nhát đó.」

Là bạn từ nhỏ nên dĩ nhiên Hidaka biết những điều mà tôi không biết. Cô ấy còn hiểu rõ bản chất thật sự của Amada từ lâu rồi.

「Nhưng mà, Kazupyon, có một điều cậu không được hiểu lầm.」

「Hiểu lầm? Ý cậu là gì?」

「Việc tiêu diệt vây cánh của cậu ta là bước đi đúng đắn. Nhưng sau đó, đừng chủ quan. Amada sẽ trở nên thực sự nguy hiểm khi bị dồn đến đường cùng.」

「Thật hả? Tớ không nghĩ cậu ta lại nguy hiểm đến thế.」

Hidaka lắc đầu, ánh mắt như mang theo nỗi sợ hãi.

「Không đâu. Căn bản cách suy nghĩ của cậu ta đã không bình thường rồi. Khi bị dồn ép, cậu ta sẽ không ngần ngại mà bất chấp luật lệ.」

Vậy ra hắn ta là kiểu người sẽ vượt qua cả ranh giới đạo đức. Có vẻ đó chính là điều đã xảy ra khi hắn ta hủy hoại cuộc đời tôi ở kiếp trước.

「Hồi nhỏ, cậu ta từng nổi giận với tớ. Cậu ta đánh tớ rồi nói, 'Cậu là nữ chính! Cậu chỉ được thích nhân vật chính thôi!' rồi cướp đi món đồ quý giá của tớ. tớ muốn lấy lại, nhưng lúc đó sợ quá.」

Hắn ta đánh Hidaka, lảm nhảm những điều vô lý, rồi cướp đi món đồ quý giá của cô ấy.

「Cậu ta không phân biệt nổi đâu là hiện thực, đâu là tưởng tượng sao?」

「Vậy… vậy là Amada đã đánh cậu thật hả? Cậu có sao không?」

「Chỉ bị gãy răng. Mà cũng là răng sữa, nên không sao.」

「Thế mà không sao à!? Hắn đánh cậu mạnh tới mức gãy răng á!?」

「Nhưng, tớ ổn mà. Nếu là vì Kazupyon, tớ sẽ─」

「Dù là thế vẫn không được.」

Tôi nghiêm túc ngăn cô ấy lại.

Ừ, có thể cô ấy nói đúng. Nếu cô ấy chịu nhún nhường và hòa thuận với Amada, mọi chuyện có thể được giải quyết.

Nhưng đó không phải là cách đúng đắn. Tôi không muốn cô ấy trở thành vật hy sinh vì tôi.

「Hidaka, cậu không cần phải làm thân với Amada. Nếu cậu muốn thì tớ không cấm, nhưng nếu không muốn thì đừng ép bản thân.」

「…Cậu thật không công bằng. Nhưng Kazupyon nghiêm túc thế này cũng tuyệt lắm!」

Cô ấy đã trở lại vui vẻ như thường lệ.

「Vậy tớ có thể làm gì để giúp cậu đây?」

「Có lẽ là giúp tớ phân tích kế hoạch của Amada. Cậu hiểu cậu ta hơn tớ mà.」

「Chuyện đó thì dễ ợt! Nhưng, tớ phải luôn là người đầu tiên cậu hỏi ý kiến, được chứ?」

「Được thôi. Nhưng vì sao thế?」

「Bởi vì tớ càng giúp nhiều, Kazupyon sẽ càng phụ thuộc vào tớ hơn! Tuyệt vời!」

「Ờ… ừm…」

Hidaka đúng là chưa bao giờ che giấu suy nghĩ của mình. Nhưng dù vậy… cô ấy quá mức yêu tôi thì phải.

Cảm giác có hơi lạ.

◆ ◆ ◆

Khi tôi về nhà từ chỗ làm thêm và đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo trong phòng, thì có tiếng gõ cửa vang lên.

「Kazu, em vào được không?」

「Có chuyện gì vậy?」

Đồng hồ chỉ 10:15 đêm. Yuzu, trong bộ đồ ngủ và vẫn còn ngáp, bước vào phòng.

Tôi lập tức dang hai tay chuẩn bị ôm em ấy.

「Em sẽ không ôm anh đâu.」

「...Chậc! Đúng là thiên thần tsundere」

「Em không phải tsundere hay thiên thần gì cả! Kazu mới là người quá tự tiện ấy!」

Tại sao em gái tôi lại dễ thương đến vậy chứ?

Có vẻ như em ấy có điều gì đó muốn nói, nhưng lại ngại không thốt ra được. Gương mặt lộ rõ vẻ lưỡng lự, và em ấy cứ mân mê đầu ngón tay.

「Ư-ưm... Kazu, anh nghĩ sao về Hidaka-san?」

「Khó trả lời thật đấy. Ngoại hình cô ấy rất thu hút, tính cách thì hơi kỳ lạ, nhưng anh rất quý cô ấy. Chính xác hơn thì mỗi ngày anh đều tự hỏi vì sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại thích mình.」

「Ế! Kazu, anh quên rồi à?」

「Quên? Ý em là sao?」

Khoan đã. Câu nói đó là sao chứ?

「Vậy ra Yuzu đã quen Hidaka từ trước à?」

「Ể?! À, không hẳn là vậy... đúng hơn là em vừa mới nhớ ra thôi...」

Vậy là, mình và Hidaka đã gặp nhau từ trước? Nếu giờ em ấy mới nhớ ra thì chắc hẳn đó là chuyện từ rất lâu rồi.

「Anh có thể nghe chi tiết hơn được không?」

「...Không muốn.」

Yuzu bĩu môi, tỏ vẻ bực tức và kiên quyết từ chối lời đề nghị của tôi.

「Nếu Kazu quên, thì em cũng không muốn nói. Với lại, Hidaka-san cũng có lỗi. Nếu thật lòng thích anh, thì lẽ ra lúc đó chị ấy nên nói về thứ chị ấy nhận được từ Kazu chứ...」

「A! Không có gì hết! Quên nó đi!」

「Ừ, được thôi.」

「Hả!? Anh bỏ qua dễ vậy hả! Bình thường thì phải tò mò hơn chứ?」

「Bởi vì anh quên, nên là lỗi của anh. Nếu đó là chuyện quan trọng, thì anh sẽ phải tự nhớ ra. Với lại, nếu anh cứ ép Yuzu mà bị em ghét, chắc anh sẽ khóc suốt ngày cho đến khi mặt dài ra như Chariot Titan mất.」

「Anh phải biết cái cách so sánh đó dị lắm đấy!」

Tất nhiên là tôi thấy tò mò. Nhưng cũng không cần phải truy hỏi mọi chuyện đến cùng.

Hidaka đã giúp đỡ tôi trong hiện tại lẫn tương lai. Như vậy là quá đủ rồi.

「Thôi, nếu anh đã nói vậy... À mà này, Kazu. Ngày mai là thứ Bảy, anh có kế hoạch gì chưa?」

「Xin lỗi, anh muốn hẹn hò với em lắm, nhưng ngày mai anh có việc không thể dời được.」

「Em còn chưa nói gì mà!」

「Nhưng nghe giọng em là như đang rủ hẹn hò vào ngày nghỉ rồi còn gì?」

「Không phải! Em chỉ định rủ đi chơi nếu anh rảnh thôi!」

「Em không biết à? Ngoài kia người ta nói anh em mà rủ nhau đi chơi vào ngày nghỉ thì cũng gọi là hẹn hò đó.」

「Thế giới em biết nó không có như vậy! Vậy rốt cuộc anh có kế hoạch gì?」

Ánh mắt sắc như dao của Yuzu khiến tôi nổi da gà.

「Anh định đi đổi điện thoại. Phải làm luôn vào ngày mai.」

「Hmm. Nếu vậy thì cho em đi cùng với. Em cũng không có gì làm.」

「Được thôi. Vậy anh sẽ rút số tiền mừng tuổi đang tiết kiệm ra và đặt bàn ở một nhà hàng sang trọng──」

「Không cần làm quá vậy đâu!」

Ôi trời, ít nhất cũng để anh làm được điều đó chứ.

Yuzu đúng là không nhận ra được bản thân mình quý giá đến mức nào. Đó là khuyết điểm duy nhất của em ấy.

「Vậy mai chúng ta đi cùng nha. Đừng có lên lịch gì khác đó.」

「Đương nhiên. Vì tương lai của Yuzu, nhất định phải đi cùng nhau.」

「Rồi rồi. Tương lai gì chứ... Kazu cứ thích làm quá mọi chuyện...」

Em ấy vừa lẩm bẩm vừa đóng cửa phòng lại. Tôi cũng dứt hẳn khỏi dòng suy nghĩ đang miên man nãy giờ.

「Thứ Hai tuần tới là ngày mình mong đợi nhất, ngày sắp xếp lại chỗ ngồi.」

Tôi chỉ ước là không phải ngồi gần Amada nữa. Nhưng thật ra trong kiếp trước, tôi cũng chẳng nhớ mình đã ngồi ở đâu.

Với biết bao biến động xảy ra trong kiếp thứ hai này, kết quả bốc chỗ có thể cũng sẽ thay đổi. Tuy nhiên, vì luôn có duyên bị vận rủi bám theo, tôi cũng nên chuẩn bị tinh thần cho việc lại phải ngồi cạnh Amada.

Chà, cũng chẳng cần nghĩ quá xa.

Cho đến lúc này, phía Amada và các nữ chính vẫn chưa có động thái gì sau khi tôi khiến Tsukiyama bị trói chân.

Nhưng rất có thể bọn họ đang âm thầm lên kế hoạch.

Dù tình hình có phần sáng sủa hơn, nhưng lực lượng của Amada vẫn chưa suy giảm nhiều khi chỉ có Tsukiyama bị phong tỏa.

Và điều đáng sợ nhất vẫn là các nữ chính đang mê muội vì Amada, đặc biệt là Iba, người dẫn đầu cả nhóm.

de366d01-de2e-4594-a56b-e658d35400a1.jpg

Iba và Ushimaki, không chỉ có ngoại hình nổi bật mà còn là những người có cá tính mạnh mẽ, tự tin, khiến họ nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của lớp.

Đặc biệt là Iba, với đầu óc nham hiểm cùng thủ đoạn bất chấp đạo đức, cô ta là đối thủ mà tôi phải cảnh giác cao độ. Tuy nhiên, hiện tại, kẻ gây phiền toái nhất lại không phải là hai người đó.

Kanie Kokoro.

Cô ta sở hữu ngoại hình và tính cách dễ khơi gợi bản năng bảo vệ của đám con trai.

Theo tôi, những người dễ thu hút đồng minh nhất chính là những người khiến người khác cảm thấy “tội nghiệp.” Con người ta có xu hướng thỏa mãn về mặt cảm xúc khi giúp đỡ những ai trông đáng thương.

Vì vậy, chiến lược tôi đã dùng với Tsukiyama sáng nay hoàn toàn không thể áp dụng với Kanie.

Nếu làm gì đó tương tự, chắc chắn tôi sẽ bị gán mác kẻ xấu ngay lập tức.

Tuy nhiên, tôi có một lợi thế, thông tin về các nữ chính mà tôi có được từ tương lai.

Ở kiếp trước, tôi từng bị ép phải nghe Amada kể đi kể lại về chuyện tình cảm của cậu ta.

Và vì bản thân khi ấy vừa ghen tị, vừa tò mò, tôi đã ghi nhớ toàn bộ, bao gồm cả những điểm yếu của các nữ chính ấy.

「Tôi sẽ hạ gục từng người một. Đừng nghĩ rằng chỉ vì dễ thương là có thể được tha thứ...」

Chính các người đã hủy hoại gia đình tôi bằng cái mớ rom-com ngớ ngẩn đó.

Giờ đến lượt tôi hủy hoại mấy thứ lãng mạng ngu xuẩn của các người.

Chuẩn bị đi, Amada. Tao sẽ cho mày thấy rằng mày chỉ là một tên phản diện khoác áo nam chính mà thôi.

Amada Teruhito (Phần 1)

Từ khi còn nhỏ, tôi đã yêu thích anime và manga.

Có lẽ là bởi vì cha mẹ tôi cũng thích những thứ đó và thường sưu tầm chúng.

Vì thế, từ lúc bắt đầu hiểu được thế giới xung quanh, tôi đã có một thứ để ngưỡng mộ. Đó là ước mơ trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện.

Lúc còn nhỏ, chẳng phải ai cũng như thế sao?

Chúng ta đều muốn trở thành anh hùng, đều mơ ước được giống như họ.

Trong vô vàn thể loại, điều tôi ngưỡng mộ nhất là nhân vật chính trong các câu chuyện rom-com.

Vì theo tôi, trở thành nhân vật chính trong thể loại đó dễ dàng nhất. Trong truyện hành động, bạn cần có huyết thống đặc biệt, tài năng bẩm sinh và sự rèn luyện khắc nghiệt. Trong truyện trinh thám, bạn phải có trí tuệ phi thường.

Nhưng nhân vật chính trong rom-com thì lại khác.

Bạn chẳng cần phải làm gì cả. Dù không có tài năng, không nỗ lực, thậm chí ngoại hình cũng bình thường, chỉ cần có tính cách đủ tốt là để có thể xây dựng mối quan hệ với các cô gái.

Không có hiểm họa chết người như trong truyện hành động, cũng chẳng có những vụ án mạng như trong truyện trinh thám. Trong một thế giới an toàn, bạn có thể sống hạnh phúc.

Tuy nhiên, ngay cả khi còn nhỏ, tôi cũng đã nhận ra một điều.

Chuyện như vậy không thể xảy ra.

Trong thực tế không có gì dễ dàng đến thế cả, đâu thể tình cờ gặp một cô gái xinh đẹp như trong truyện. Chưa kể, các nữ chính trong truyện thường có xuất thân hoặc hoàn cảnh đặc biệt. Gặp được một người như thế còn khó hơn cả trúng xổ số.

Vậy nên, tôi chỉ giữ giấc mơ đó trong lòng và tận hưởng những ngày thơ ấu yên bình.

Cho đến khi tôi gặp cô ấy...

Hidaka Mikoto.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ngay trước khi vào tiểu học, ở một công viên cách nhà tôi khoảng mười phút đi bộ.

Tôi thực sự kinh ngạc. Tôi không thể ngờ được rằng trên đời lại có một cô bé xinh đẹp đến như thế.

Mikoto đang chơi một mình, tôi đến bắt chuyện, và chúng tôi nhanh chóng thân thiết.

Sau đó, tôi bắt đầu tìm hiểu về Mikoto từ cha mẹ và những người hàng xóm xung quanh.

Thì ra, Mikoto không có quan hệ huyết thống với người mẹ hiện tại. Cô ấy là con của người tình của cha.

Cha của Mikoto là người vô cùng chăm chỉ và tập trung vào công việc, nhưng lại bỏ bê gia đình. Dù đã mua một căn nhà lớn, ông ta hiếm khi ở nhà, vì thường xuyên phải đi công tác xa.

Tuy nhiên, do có thu nhập cao, mẹ của Mikoto không thể phàn nàn điều gì.

Rồi một chuyện đã xảy ra.

Trong một chuyến công tác xa, cha của Mikoto đã ngoại tình với một người phụ nữ khác và sinh ra Mikoto.

Người phụ nữ ấy ban đầu nuôi Mikoto, nhưng sau đó đã bỏ rơi cô bé cho cha của Mikoto, rồi biến mất không dấu vết.

Bị ép buộc, cha cô ấy đưa Mikoto về nhà, điều đó dĩ nhiên khiến người mẹ vô cùng tức giận.

Thế nhưng, ít ra cha mẹ Mikoto vẫn còn chút đạo đức và lý trí. Họ quyết định nuôi Mikoto, vì họ tin rằng đứa trẻ không có lỗi.

Tuy nhiên, trong gia đình ấy, không hề có tình yêu.

Người mẹ chỉ dành tình cảm cho chị gái của Mikoto, người thực sự là máu mủ của bà ấy, còn người cha thì chỉ cung cấp tiền bạc.

Mikoto, cảm nhận được sự thiếu yêu thương, đã nhận ra sự thật cay đắng đó từ khi còn rất nhỏ.

Không muốn trở về căn nhà lạnh lẽo không có tình yêu ấy, cô thường dành thời gian một mình trong công viên.

Giống như định mệnh vậy. Thượng Đế đã đưa Mikoto đến bên tôi.

Chính vào lúc ấy, tôi cảm thấy vô cùng chắc chắn.

Tôi nhận ra rằng mình đã có được một điều còn khó hơn cả trúng xổ số, đó là quyền được trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện tình yêu.

Và tôi tin rằng, tất cả những đau khổ mà Mikoto phải chịu trong kiếp này là để cô ấy có thể được tôi yêu thương và yêu lại tôi.

“Đừng lo”, tôi đã nghĩ như vậy khi ấy, “tôi sẽ là người cứu rỗi em và mang lại hạnh phúc cho em.”

Từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi đều đến công viên chơi với cô ấy mỗi ngày. Lần nào tôi cũng chào cô ấy bằng nụ cười rạng rỡ.

Tôi xem cô ấy như một cô gái cần được cứu giúp, và tôi thì trở thành một người hùng tốt bụng. Tôi nghĩ, chắc chắn Mikoto cũng đã bắt đầu thích tôi. Nhưng tôi biết, chúng tôi vẫn còn là trẻ con, chưa phải lúc để bắt đầu một mối tình nghiêm túc.

Tất nhiên, tôi cũng hiểu rằng cố gắng giải quyết vấn đề gia đình của Mikoto vào lúc ấy là điều sai lầm. Câu chuyện này còn chưa bắt đầu cơ mà. Đây mới chỉ là phần chuẩn bị cho phần mở đầu mà thôi.

Tôi phải để Mikoto cảm nhận rõ ràng sự khắc nghiệt trong gia đình mình. Không sao cả, bởi vì cuối cùng tôi sẽ là người xuất hiện để cứu rỗi cô ấy.

Tuy nhiên, suy nghĩ ấy bắt đầu thay đổi kể từ khi cậu ta xuất hiện.

Hôm đó là một ngày Chủ nhật.

Tôi vừa trở về từ nhà bà cùng gia đình vào buổi chiều. Như thường lệ, tôi đến công viên để gặp Mikoto. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ.

Mikoto đang chơi cùng một cậu bé và một cô bé. Cậu ta trạc tuổi tôi, còn cô bé thì có vẻ nhỏ hơn.

Điều khiến tôi ngạc nhiên không phải là sự hiện diện của họ, mà là nụ cười mà Mikoto thể hiện, một nụ cười mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Đôi mắt cô ấy ánh lên niềm hạnh phúc thuần khiết, pha lẫn sự ngưỡng mộ. Đó rõ ràng là một biểu cảm mà cô ấy chưa bao giờ dành cho tôi. Dù khi ấy tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng tôi đã ngay lập tức nhận ra: Mikoto có tình cảm đặc biệt với cậu bé đó.

「Cái quái gì thế này? Người đầu tiên thích Mikoto là mình cơ mà. Cô ấy phải thích mình chứ!」

Tôi tức điên người.

Sau đó, tôi thấy cậu bé đó tặng thứ gì đó cho Mikoto — một chiếc vòng tay. Mikoto vui vẻ nhận lấy và ngay lập tức đeo vào. Ngực tôi như muốn nổ tung vì giận dữ.

Tôi hỏi người lớn xung quanh xem cậu ta là ai. Họ nói rằng cậu ta không phải người sống ở khu vực này, chỉ là tình cờ cùng gia đình đến đây chơi. Nhà họ ở khá xa.

Một lúc sau, bố cậu bé đến đón. Cậu ta và em gái vẫy tay chào Mikoto trước khi rời đi. Khi họ rời đi, tôi nghe thấy bố cậu ta gọi tên cậu: “Kazuki”.

Cái tên đó khắc sâu trong trí nhớ tôi.

Hôm sau, tôi giả vờ như không biết gì và đòi chiếc vòng từ Mikoto. Không đời nào tôi để người con gái tôi thích đeo món quà từ người khác.

Ban đầu, Mikoto kịch liệt từ chối. Cô ấy cầu xin: “Làm ơn, đừng lấy thứ này!” Lần đầu tiên cô ấy thực sự phản kháng tôi. Nhưng tôi vẫn cướp lấy nó bằng vũ lực.

Từ ngày đó, Mikoto không đến công viên nữa.

Nhưng tôi không lo lắng. Trong nhiều câu chuyện, vẫn thường có những xung đột nhỏ giữa nhân vật chính và bạn thuở nhỏ. Nhưng rồi cuối cùng, người bạn thuở nhỏ đó vẫn sẽ yêu nhân vật chính mà thôi.

Vì vậy, tôi tin chắc, đây chỉ là một phần trong câu chuyện của chúng tôi.

Hơn nữa, tôi và Mikoto học cùng tiểu học. Dù cô ấy không đến công viên nữa, chúng tôi vẫn có thể gặp nhau.

Điều quan trọng hơn là Kazuki không học trường này. Nghĩa là, cậu ta chỉ là một công cụ tình tiết, một phương tiện tạo ra mâu thuẫn giữa tôi và Mikoto. Và với tư cách là nhân vật chính, tôi biết cuối cùng mình sẽ là người chiến thắng.

Tôi tiếp tục thể hiện tình cảm với Mikoto dù cô ấy luôn từ chối. Đến khi tốt nghiệp tiểu học, tôi còn thổ lộ tình cảm, nhưng bị từ chối thẳng thừng.

Tuy vậy, tôi không giận. Tôi biết, câu chuyện của chúng tôi chỉ thực sự bắt đầu khi lên cao trung. Lúc đó, tôi chắc chắn sẽ khiến cô ấy thuộc về mình.

Với niềm tin đó, tôi tham dự lễ khai giảng tại trường cao trung Hirasaka.

Nhưng số phận lại trêu ngươi.

Kazuki, người tôi nghĩ chỉ là một “công cụ tình tiết”, lại xuất hiện tại cùng một ngôi trường.

Dù chỉ gặp cậu ta một lần cách đây nhiều năm, tôi chưa bao giờ quên khuôn mặt đó. Tôi thậm chí còn giữ lại chiếc vòng tay như một biểu tượng của sự căm ghét.

Khi tôi thấy Mikoto nhìn Kazuki bằng ánh mắt y hệt như ngày xưa, tôi biết cô ấy vẫn còn nhớ cậu ta.

「Sao lại như thế này? Rõ ràng mình là nhân vật chính cơ mà. Sao nó lại ở đây?」 tôi nghiến răng suy nghĩ trong cơn giận.

Tuy nhiên, tôi biết không thể hành động hấp tấp. Là nhân vật chính, tôi phải sử dụng các quy tắc. Nếu không thể loại bỏ Kazuki, tôi sẽ biến cậu ta thành một nhân vật phụ đúng nghĩa.

Vậy nên, tôi quyết định tiếp cận cậu ta trước. Sau buổi lễ khai giảng, tôi mỉm cười chào hỏi.

「Chào, tôi là Amada Teruhito. Rất vui được gặp cậu.」

「À, tôi là Ishii Kazuki. Cũng rất vui được gặp cậu.」

Kazuki nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của tôi. Điều khiến tôi yên tâm hơn cả là cậu ta không nhớ ra Mikoto. Tuy vậy, cậu ta có vẻ quan tâm đến vẻ ngoài của cô ấy.

Không sao cả. Tôi sẽ đảm bảo rằng sau cùng, Mikoto sẽ chỉ nhìn thấy tôi.

Thật ghê tởm, chỉ chăm chăm vào vẻ ngoài đúng là loại rác rưởi. Tôi mới là người yêu toàn bộ con người Mikoto, cả bên trong lẫn bên ngoài. Dù gì thì tôi cũng là nhân vật chính, còn Ishii chỉ là vai phụ mà thôi.

Sau đó, như thể Thượng Đế đang nói “Ngươi chính là nhân vật chính,” hàng loạt sự kiện thuận lợi bắt đầu xảy ra với tôi ở trường Hirasaka.

Trường Hirasaka có tỉ lệ nữ sinh xinh đẹp cao hơn các trường khác, và các cô gái ấy đều mang theo những vấn đề đặc biệt. Nếu tôi tiếp cận họ với tư cách một nhân vật phụ bình thường, họ sẽ dễ dàng bị chinh phục.

Tất nhiên, điều này chỉ có thể xảy ra vì tôi là nhân vật chính. Tôi cũng dần thu thập được những nhân vật nữ phụ bên cạnh mình.

Trong truyện rom-com, sự tồn tại của những cô gái này là điều không thể thiếu. Dù có khả năng tôi đã hiểu nhầm, và Mikoto không phải nữ chính, thì có sẵn vài sự dự bị cũng không thừa. Càng nhiều nhân vật nữ càng tốt.

Hơn một năm kể từ khi nhập học, thế giới xung quanh tôi đã trở nên hoàn hảo.

Nữ chính không biết cách thành thật với cảm xúc của mình, Hidaka Mikoto.

Hoàng tử Tsukiyama, đẹp trai nhưng hơi thô lỗ nên dần đánh mất sự yêu mến.

Những cô gái trung thành, luôn âm thầm yêu tôi và sẵn sàng giải quyết mọi rắc rối mà tôi gặp phải.

Những nhân vật phụ như Ishii, chỉ đơn giản là để lấp đầy khoảng trống.

Người thường có thể nghĩ rằng “Thật tuyệt khi mọi chuyện tiến triển suôn sẻ nhưu vậy,” nhưng với tôi thì khác. 

Tôi là nhân vật chính trong câu chuyện rom-com này. Vậy nên, đây là điều đương nhiên.

Tất nhiên, tôi biết rõ tình cảm của các nhân vật nữ dành cho mình, nhưng tôi giả vờ như không biết.

Bởi vì nhân vật chính thì luôn phải tỏ vẻ ngốc nghếch, đúng không?

Tuy nhiên… mặc cho tôi đã trải qua biết bao nhiêu tình tiết rom-com, Mikoto vẫn không thích tôi.

Tôi đã làm đủ cách để cô ấy chú ý, nhưng Mikoto luôn đặt Ishii lên hàng đầu.

Nếu cứ tiếp diễn như vậy, tôi không thể đạt được cái kết đúng đắn. Mặc dù vẫn có khả năng tôi bị nữ chính từ chối và kết thúc cùng một nữ phụ, nhưng tôi chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc.

Ishii là chướng ngại vật. Vậy thì tôi phải làm gì? Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc loại bỏ nó, đúng không?

Hãy biết ơn đi, Ishii. Tôi sẽ cho cậu một vai diễn thật thú vị trong câu chuyện này.

Này nhé, chẳng phải khán giả rất thích tình tiết người bạn tốt thực chất là kẻ phản bội sao?

Được rồi, tôi sẽ chơi theo hướng đó.

Dù có hơi lệch khỏi khuôn mẫu rom-com một chút, cũng không sao.

Thêm chút yếu tố từ thể loại khác sẽ khiến câu chuyện thú vị hơn.

Tôi sẽ lồng vào một phân cảnh nơi nhân vật chính trừng phạt kẻ xấu như một anh hùng.

Tình tiết sẽ là: nữ chính từng yêu một người, nhưng khi thấy người đó rơi vào bóng tối và phản bội tất cả, cô đau khổ nhận ra người luôn bên cạnh cô mới là người xứng đáng nhất.

Và tôi đã thành công.

Khi tôi vờ tâm sự với các nữ phụ về những nỗi lo của mình, họ lập tức hành động.

「Hãy để bọn tớ xử lý chuyện này」, họ nói. Thật tuyệt vời.

Những cô gái đó đã cố tình dàn dựng, khiến Ishii rơi vào cạm bẫy.

Bạn biết không? Họ thậm chí còn nói dối tôi: “Ishii đe dọa bọn em, còn chụp ảnh lén nữa”.

Trời ạ, quá đáng thật chứ? Nhưng tôi vẫn nhập vai như thường.

Cuối cùng, tôi bước lên sân khấu do các nữ phụ dàn dựng, để trừng phạt Ishii.

Cảm giác ấy thật sảng khoái. Nó mất hết tất cả, kể cả gia đình, rồi cuối cùng… tự sát.

À thì, nhân vật phụ phá hoại nhân vật chính thì tất nhiên phải biến mất thôi. Đó là cái kết hợp lý cho câu chuyện này.

Lẽ ra sau đó chỉ còn lại việc chinh phục Mikoto, đáng lẽ là như thế.

Nhưng tôi thực sự đã bị sốc. Ba ngày sau khi Ishii chết, Mikoto cũng tự tử.

Lạ thật. Vậy ra cô ấy không phải nữ chính sao?

Amada Teruhito (Phần 2)

Tại sao chứ! Tại sao mọi chuyện lại không diễn ra suôn sẻ!?

Chẳng phải tôi là nhân vật chính sao? Vậy tại sao những chuyện khó chịu cứ liên tục xảy ra với tôi!?

Tôi gặp lại Ishii Kazuki tại buổi lễ nhập học. Cuộc gặp đó tự thân đã là một tai họa, nhưng tôi đã xử lý ổn thỏa.

Với tư cách là nhân vật chính của câu chuyện này, việc những điều tốt đẹp xảy đến với tôi là chuyện đương nhiên.

Đúng như dự đoán, tôi và Ishii học cùng lớp, thậm chí chỗ ngồi còn gần nhau. Thật hoàn hảo để trở thành bạn bè.

Vậy nên, tôi cố gắng đẩy cậu ta vào vai một nhân vật phụ hỗ trợ mình, bằng cách cư xử thân thiện.

Thế nhưng, dù tôi có tiếp cận bao nhiêu lần, cậu ta vẫn kiên quyết từ chối.

Vì vậy, tôi đã đặc biệt nhượng bộ cậu ta.

Ban đầu tôi chỉ định để cậu ta làm một nhân vật phụ bình thường, nhưng tôi đã nâng cấp cậu ta lên làm bạn thân.

Trong truyện rom-com, chỉ cần có một người bạn thân là đủ. Nhưng tôi đã cho cậu ta làm người thứ hai.

Và kết quả thì sao? Cậu ta vẫn từ chối, thậm chí còn thân thiết với Mikoto mà chẳng có ý định làm bạn với tôi.

Cứ như thể cậu ta mới là nhân vật chính, còn tôi chỉ là vai phụ.

Không thể nào. Tôi mới là nhân vật chính.

Bằng chứng là Tsuki đã trở thành bạn của tôi, còn Hime, Mooka, và Koro dễ dàng trở thành những nữ phụ bên cạnh tôi.

Nếu vậy, Ishii thực sự là ai?

Tôi là nhân vật chính. Không thể nào cậu ta lại là nhân vật chính.

Cậu ta giống như một tên phản diện cứ xuất hiện ngáng đường tôi mọi lúc...

À, giờ thì tôi hiểu rồi.

Thì ra là tôi đã hiểu sai hoàn toàn.

Ra là vậy... Ishii chưa bao giờ là bạn hay nhân vật phụ.

Nó là kẻ phản diện trong câu chuyện này, một nhân vật được sinh ra chỉ để làm nổi bật tôi, với tư cách là nhân vật chính.

Bạn biết đấy, giống như trong manga hành động, những tên phản diện nhỏ bé xuất hiện ở phần đầu truyện chỉ để làm nổi bật sức mạnh của nhân vật chính vậy.

Tôi hiểu rồi. Đây là một sai lầm lớn của tôi với tư cách nhân vật chính.

Những kẻ phản diện đầu truyện không bao giờ nhận ra sự chênh lệch sức mạnh với nhân vật chính, và luôn tỏ ra thù địch.

Dù nhân vật chính có cố gắng tiếp cận thân thiện bao nhiêu, thì chúng cũng luôn kiếm cớ để gây sự.

Đó chính là Ishii Kazuki. Không có gì lạ khi tôi không thể hòa thuận với nó, dù tôi đã cố gắng thế nào.

Ồ, thì ra từ đầu mọi thứ đều đã diễn ra đúng theo cốt truyện.

Ngay cả khi Tsuki bị nó hạ gục trong một cuộc tranh luận, đó cũng chỉ là bước đệm để nâng tôi lên cao hơn.

Là nhân vật chính, tôi chỉ có một việc duy nhất phải làm.

Tôi phải hợp tác với các nhân vật nữ và đánh bại tên phản diện xấu xa này.

Bình luận (42)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

42 Bình luận

tệ hơn anh ryo long e đó, thg này ph để mấy anh cao to đen hôi trong mấy bộ en ti a xử lý bắt nạt mới phê
Xem thêm
TRANS
N9 cũng 44 thì liệu có giống main k nhỉ, nếu giống thì giờ ẻm thành yan cũng k lạ 😅
Xem thêm
Có khi ẻm là yan sẵn từ đầu rồi á stalk người ta, ý định đột nhập vào nhà rồi,...
Xem thêm
TRANS
@Leonardo TriềuĐăng Vinci: thì tui nghĩ nữ chính cũng hồi quy giống main nên thành yan mới stalk kiểu đó á.
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm
Bảo r cắn nửa viên th dell nghe cứ thik cắn cả viên cơ xog h như này 😃
Xem thêm
đấy chỉ là bề nổi thôi. t cắn 2,3 viên vẫn bình thường, vẫn thoải mái. tình trạng của nó ít nhất phải là cả lọ hoặc cả thùng💀
Xem thêm
cho tui hỏi xíu. Tui mới đọc nên hơi loạn, phần 1 của thằng sv amada là về quá khứ và góc nhìn của nó ở kiếp trước còn phần 2 là ở kiếp này à. Hay nó cũng đc trở về qk như main
Xem thêm
Pov của nó ở kiếp trc và kiếp này thôi
Xem thêm
Haizzz gặp đc 1 thg còn tồi tệ hơn anh long 😮‍💨😮‍💨😮‍💨
Xem thêm
đúng thật cứ tưởng along đã là Sinh Viên lắm r. Nào ngờ thằng này là Bố của along=)))
Xem thêm
@Hốc Trưởng Wibu: a long tuy hơi SV nhưng còn bt giúp main. Còn thg này thì cook
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
T nói thiệt m sẽ được xếp chung mâm với 3/ là buộc luôn, sai thế del nào đc
Xem thêm
thằng amada bú đá quá liều rồi:vv
Xem thêm
thằng này bú đá nhiều hơn số lần t lọ
Xem thêm
ảo tưởng quá r đấy
Xem thêm