Về Việc Một Cô Gái Xinh Đ...
桜ノ宮天音 Minh hoạ: Unasaka
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1: Học kỳ đầu tiên

Chương 7: Khoảnh Khắc Hai Người

5 Bình luận - Độ dài: 1,407 từ - Cập nhật:

Sao lại thành ra thế này? Đi chơi ngày nghỉ thì tình cờ gặp Mikami. Đến lúc này thì ổn.  

Đáng lẽ sau khi mua sách ở hiệu sách ngẫu nhiên thì mỗi người đi về... vậy mà giờ tôi lại đang ngồi đối diện cô ấy trong một quán cà phê sang trọng thế này?  

Ai đó giải thích hộ tôi với... Chắc chẳng ai giải thích đâu, biết ngay mà.  

"? Có chuyện gì sao ạ?"  

"...Không, không có gì. Chỉ là tớ chưa quen mấy chuyện này thôi... Hơi căng thẳng một chút."  

"Anh Kirishima ít khi đến quán cà phê nhỉ. Ra là vậy..."

Có vẻ Mikami đang hiểu nhầm, không phải tôi không quen địa điểm này mà là không quen tình huống này. 

Gặp nhau ở hiệu sách có thể coi là tình cờ, nhưng ngồi cùng nhau ở quán cà phê này... cứ như một buổi hẹn hò vậy. Chỉ có hai người khác giới trong cùng một không gian. 

Không phải ngẫu nhiên mà là do cả hai cùng chủ ý tạo ra tình huống này... Ôi trời, sao tôi không từ chối nhỉ?  

...À, tôi không thể từ chối. Bị cuốn theo dòng chảy sự việc, hay đúng hơn là khi hoảng loạn thì đã đồng ý mất rồi. 

Dù sao sự việc đã xảy ra, có trách móc cách nào cũng không thay đổi được kết quả.  

"Đây là quán quen của em. Không gian yên tĩnh, cà phê và trà đều ngon tuyệt nên sau khi mua sách em thường ghé qua đọc sách ở đây."  

"Sao cậu lại dắt tớ đến đây? Nếu để đọc sách thì một mình sẽ tập trung hơn chứ?"  

"Ừm... Nếu phải nói thì là do bất chợt nghĩ đến... có lẽ vậy?"

"Do bất chợt nghĩ đến ư? Cậu dắt tớ đi chỉ vì lý do tùy hứng như thế sao?"  

"Vâng, có gì lạ ạ?"  

Lời nói như sét đánh với tôi đang căng thẳng vì tình huống hai người khác giới. Hóa ra chỉ có mình tôi để ý chuyện này thôi sao? Hay là tôi đang bị trêu đùa đây?  

"Tuy đã qua giờ ăn trưa như ngày thường đi học, nhưng hôm qua và hôm kia chúng ta đều ăn trưa cùng nhau ở chỗ đó. Nên hôm nay gặp được, em nghĩ tiện thể cùng nhau thì tốt... À, hay là anh đã ăn trưa rồi ạ?"  

"Không, tớ chưa ăn."  

Thật sao? Cô ấy đã nghĩ đến chuyện đó ư? Cũng đúng... Dù đã qua giờ nhưng đúng là khoảng thời gian đó. 

Nhưng mà, đây là ngày nghỉ mà? Khác với ngày thường đấy? Liệu có ai lại muốn ăn trưa với tôi vào ngày nghỉ không nhỉ...

"Vậy thì tốt quá. Ở đây đồ ăn nhẹ cũng rất ngon. Đây là menu ạ."  

"Cảm ơn. Cậu không cần xem à?"  

"Em đến đây nhiều nên nhớ hết menu rồi. Em cũng thường gọi món cố định nên anh cứ thoải mái chọn đi."  

Ừ thì, khách quen thì nhớ menu cũng phải, kiểu người không thích mạo hiểm sẽ có món tủ của mình.  

Tôi nhận lời mở menu xem lướt.  

"Xong rồi."  

"Nhanh quá nhỉ. Hay là set bánh sandwich ạ?"  

"...Chuẩn."  

"Fufu, đây cũng là xu hướng và biện pháp đối phó nhỉ."

Quyết định nhanh chóng món mình gọi, Mikami đoán trúng phóc. Ừ thì từ thói quen ăn trưa của tôi cũng có thể suy ra được... 

Nhưng chuẩn bị cả mấy chuyện vớ vẩn đó để làm gì? Và cái vẻ mặt hơi đắc ý đó tạo nên khoảng cách với ấn tượng lạnh lùng thường ngày, khiến tôi cảm thấy... xao xuyến.  

"Em sẽ gọi set trà và bánh quy như mọi khi. Anh chọn đồ uống gì trong set ạ?"  

3cf0d977-a844-420f-994a-55687039e232.jpg

"Ừm... vậy cho tớ cà phê đá."  

"Hiểu rồi ạ. Em sẽ gọi món ngay nhé."

Mikami gọi nhân viên một cách thuần thục và đặt món trôi chảy. Một nữ nhân viên trông có vẻ lớn tuổi hơn đến ghi order, nhưng không biết mọi người trong quán nhìn chúng tôi thế nào nhỉ? 

Kiểu như một cặp đôi--- à không, không nên nghĩ mấy chuyện đó. Cô ấy là đóa hoa trên cao mà. Mikami đã nói rồi, chỉ là ý nghĩ bất chợt thôi. 

Cô ấy không có ý gì khác đâu. Vì vậy đừng kỳ vọng quá. Tự làm tự chịu thật vô nghĩa.

Chờ vài phút, đồ ăn được mang ra trông ngon đúng như lời Mikami nói. Sandwich là món khoái khẩu của tôi. 

Tôi vốn kén ăn nhưng phải công nhận món này ngon không chê vào đâu được. Ngon đến mức muốn trở thành khách quen luôn.

"Ngon không ạ?"

"Ừ, ngon lắm."

"Em mừng quá."

"Sao cậu trông tự hào thế?"

"Muốn người khác biết đến thứ mình thích, rồi mong họ cũng thích nó, chẳng phải là điều bình thường sao?"

"Vậy hả?"

"Vâng, đúng vậy ạ. Vì như thế là có thể chia sẻ khoảng thời gian yêu thích cùng nhau."

Chia sẻ, huh? Đúng rồi, có câu nói "Niềm vui nhân đôi khi được sẻ chia". Khoảng thời gian này là niềm hạnh phúc của Mikami. 

Nhưng hôm nay tôi cũng đã hiểu được niềm vui đó. Có phải niềm vui khi ở cùng nhau sẽ nhân đôi không?

(...Cũng không tệ.)

Tôi thất bại trong "debut" cấp 3, trở thành kẻ cô độc. Trong lớp không ai thèm quan tâm đến đứa lập dị như tôi. 

Nhưng không hiểu nhân duyên thế nào, Mikami Hina - đóa hoa trên cao của trường - lại không chịu để tôi yên.

Ban đầu tôi nghĩ do ơn cứu giúp. Nếu không, cô gái đứng top bảng xếp hạng trường sao lại quan tâm đến kẻ bét bảng như tôi? Đáng lẽ sau khi trả ơn, mối liên hệ giữa chúng tôi đã chấm dứt.

Nhưng Mikami Hina vẫn không chịu để tôi yên. Cô ấy không trả lại cho tôi sự cô độc. Không những thế, dù không muốn kỳ vọng nhưng có vẻ khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng thu hẹp...

Và tôi - kẻ đã thấy mối quan hệ này... không tệ chút nào. Thời gian bên cô ấy dù không nói gì cũng thấy thoải mái, tôi không ghét điều đó.

"Có chuyện gì sao ạ?"

"...Không, không có gì."

Tôi suýt buột miệng hỏi "Tại sao? Vì sao?" Nói cách khác, tôi muốn hỏi "Sao cậu cứ bám lấy tớ thế?"

Nhưng tôi dừng lại kịp thời. Lý do không quan trọng đến thế. Chỉ cần biết đó là cảm xúc của cô ấy muốn làm vậy, và tôi đã chấp nhận điều đó. 

Miễn là cùng hướng đi thì mọi thứ khác không quan trọng. Hiện tại... như vậy là đủ.

"Cảm ơn anh hôm nay. Em rất vui."

"Tớ mới phải cảm ơn cậu vì đã giới thiệu quán ngon. Cảm ơn."

Không xa nhà lắm, có lẽ nên ghé vào ngày nghỉ. Quán yên tĩnh, dễ chịu, có lẽ nên mang theo đồ học bài vào lần sau.

"Trời sắp tối rồi, em phải về đây."

"Ừ. Chiều rồi nhỉ... nhanh thật."

Khi gặp cô ấy, mặt trời còn cao giữa ban ngày, giờ đã ngả về chiều, bầu trời nhuộm màu hồng cam.

Nghĩ lại, thật lạ khi tôi có thể ở bên bạn khác giới lâu thế. Cả hai đều chìm vào thế giới riêng, nhiều lúc không nói gì, nhưng vẫn thấy thoải mái. Thật may khi không khí không trở nên gượng gạo.

"Để tớ tiễn cậu ra ga."

"Ơ... cảm ơn anh nhưng em không đi tàu điện ạ."

"Hả? Cậu không đi tàu á? Thấy cậu ở hiệu sách gần ga nên tớ tưởng... Thôi vậy chia tay ở đây nhé."

"Vâng. Hẹn gặp lại anh thứ Hai."

"Ừ, hẹn gặp lại."

...Tôi ngạc nhiên khi câu nói đó tuôn ra tự nhiên không chút do dự. Cuộc trò chuyện với giả định sẽ gặp lại này đúng chất học sinh tuổi teen, khiến tôi suýt bật cười.

Lại gặp lại à? Chắc lại bị cô ấy "phục kích" ở chiếc ghế dài quen thuộc ấy nhỉ? Vừa nghĩ vu vơ như vậy tôi vừa bước đi.

"Ơ."

"Hả?"

--- Cùng hướng về nhà với Mikami.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

TRANS
Tfnc
Xem thêm