…
Kane chết lặng.
Làm sao mà cô ta biết được chứ?
Cô ta là đồng bọn của Enya ư?
Khi tâm trí Kane còn đang quay cuồng, “cô chủ tiệm” bỗng bật cười khẽ:
“Đúng là Vạn Yêu Kỳ dùng để luyện hóa và khống chế yêu ma, nhưng phần lớn người đời chỉ biết được một nửa sự thật thôi. Thực ra, món đó do Ma Vương Bất Tử chế tạo để nhốt người yêu của ông ta vào, một pháp khí được tạo ra với mục đích trói buộc vĩnh viễn bên mình.”
“Chỉ là… trước khi kịp dùng lên người yêu, ông ta bị Anh Hùng đánh hội đồng. Thế nên mới chuyển công dụng sang điều khiển linh hồn yêu quái, cho chúng đánh nhau với Anh Hùng.”
“Người khách trước đó ngoài mua Vạn Yêu Kỳ còn mua cả đống… đồ thân mật. Xem ra người đó biết rất rõ công dụng thật sự của cái Kỳ này đấy.”
“Thiếu gia, đoán xem đống đồ đó sẽ dùng lên ai nào~?”
Sau lớp mặt nạ, đôi mắt hồ ly nheo lại như mèo bạc xám, ánh nhìn vừa ranh mãnh vừa thích thú.
“…Tôi muốn biết có cách nào hóa giải Vạn Yêu Kỳ không.”
Kane nheo mắt lại, giọng trầm xuống.
“Cái đó thì còn phải xem người bị luyện là nam hay nữ đã. Vạn Quỷ Kỳ dùng với nam giới và nữ giới khác nhau lắm.”
“Cô chủ tiệm” vẫn không nhìn thẳng vào Kane, giữ nguyên vẻ nhởn nhơ, tay xoắn nhẹ một lọn tóc tím buông dài qua vai.
Chẳng lẽ… phải hy sinh gì đó sao?
Kane ngẫm nghĩ rất lâu, rồi thở dài bất lực:
“Thôi, đến nước này giấu cũng chẳng ích gì nữa.”
“Mmhmm~”
“…Thật ra là… tôi có một người bạn, đang bị một cô gái nhắm tới.”
“Ồ~ Cô gái đó xinh chứ?”
“Không phải chuyện xinh hay không. Nếu phải miêu tả thì cô ta là kiểu người… rực rỡ, giỏi giang trong ngoài, được mọi người yêu quý, suốt ngày chỉ nhìn mỗi cậu ấy. Mà quan trọng nhất là… còn chẳng đòi sính lễ luôn.”
“PFFT!”
“…Cô cười đấy à?”
“Thiếu gia yên tâm, tôi là người bán hàng chuyên nghiệp. Dù có buồn cười cỡ nào cũng sẽ không cười đâu. Khụ… phì…”
“Cô chủ tiệm” khẽ đưa tay che miệng, nhưng cuối cùng vẫn cười đến run cả người, suýt ngã khỏi quầy.
Kane mặt lạnh như tiền. Nếu không phải nơi đây là hy vọng duy nhất, với cái tính của cậu, có lẽ đã bỏ đi từ lâu.
“Xin lỗi nhé, tôi vừa nhớ ra là hôm nay bà nội tôi đi lấy chồng.” – cô chủ tiệm vừa cười vừa kìm chế.
Kane nghiến răng:
“Thôi, có cách không? Không thì tôi qua tiệm khác.”
Cô chủ tiệm nhanh chóng lấy lại thần thái chuyên nghiệp, mỉm cười:
“Thiếu gia yên tâm. Dù là chợ đen nhưng chỗ tôi làm ăn đàng hoàng. Tuy không có món nào phá giải được Vạn Yêu Kỳ, nhưng tôi có vài cách để giúp cậu thoát khỏi tình cảnh hiện tại.”
“Là giúp bạn tôi, không phải tôi.”
“Vâng vâng, ‘bạn’ của thiếu gia.” – cô ta lại che miệng cười, giọng như đang chiều lòng một đứa trẻ.
“Xin chờ chút, tôi đi lấy đồ. Trong lúc đó cậu cứ xem hàng quanh tiệm nhé.”
Nói xong, cô chủ tiệm bước vào trong với dáng đi uyển chuyển đến mức... không thể nào nghĩ đứng đắn nổi.
Kane thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ ít nhất cũng tìm được manh mối rồi.
Thấy cô ta chưa quay lại, cậu bắt đầu nhìn quanh cửa hàng.
Tiệm không lớn, nhưng hàng hóa thì trật kín từng góc tường. Thứ gì cũng có.
Kane cầm đại vài món:
“Tất đen vị dâu?… Tất trắng mùi đậu phụ thối?… Kẹo ‘Yêu Em Cái Dài Nhất’!?… Thuốc thay bi không đau??… Kẹo giọng loli?!”
Cái tiệm này bán cái méo gì thế này?!
Hai lông mày Kane sắp dính vào nhau.
Nhưng nghĩ kỹ lại, game gốc vốn đã không đứng đắn, mấy món “chữa cháy” kỳ cục này cũng không có gì lạ.
“Xin lỗi vì để chờ lâu~ Đây là mấy món tôi gợi ý.” – cô chủ tiệm đặt đồ lên quầy, nụ cười bí hiểm.
Kain nhìn đống đồ, ánh mắt như ông chú trung niên đang đọc tin nhắn lạ trên Zalo, giọng khô khốc:
“…Chắc mấy món này giúp bạn tôi thoát được thật đấy chứ?”
“Yên tâm!” – cô chủ tiệm gật đầu chắc nịch – “Không xử được Vạn Yêu Kỳ thì xử người dùng nó. Đó là cách tôi gợi ý. Quan hệ giữa bạn cậu với cô gái kia thân thiết vậy, chỉ cần khiến cô ta mất khả năng chiến đấu, thì luyện ai được nữa?”
“Hay bạn cậu nhát gái đến nỗi không dám chuốc thuốc luôn hả? Không đến mức đó chứ~?”
Đúng là tiểu yêu chợ đen. – Kane thầm tặc lưỡi, rồi hỏi:
“Giá Bao nhiêu?”
“Giá như cũ thôi~”
“Đắt thế.”
“Đây đã là giá mềm lắm rồi. Chị đây buôn bán nhỏ, sống qua ngày thôi…” – cô ta làm bộ buồn bã, rồi ánh mắt sáng lên:
“Thế này nhé, tôi tặng kèm luôn mấy món cậu đang cầm trên tay. Ok không?”
“…Tôi cần gì kẹo giọng loli chứ, tôi có phải mấy đứa bán trà đâu mà-”
Keng-Keng-!
Tiếng chuông gió vang lên. Ai đó vừa đẩy cửa bước vào.
Một người khoác áo choàng đen chuẩn mẫu chợ đen xuất hiện. Kane ban đầu cũng không để tâm, nhưng rồi cậu nhìn thấy… hai thanh kiếm – một đen một trắng – vắt sau lưng người đó.
Không ổn rồi!
“Lấy cái này, khỏi thối.” – Kane quăng thẻ xuống quầy, vơ nhanh đống đồ và chuồn ra khỏi tiệm.
Ngay lúc đi ngang qua người mới vào...
“Này, anh kia!” – người đó giơ tay muốn giữ Kane lại.
Kane không dừng lại. Trái lại, cậu tăng tốc chạy thật nhanh.
Gió rít bên tai, tim đập thình thịch, tiếng bước chân vang vọng giữa chợ đen tối om.
Trong đầu cậu giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ:
Sao Feng Aotian lại xuất hiện ở đây?!
----------
Trong tiệm
Cô chủ tiệm nhìn chiếc thẻ trên bàn, nhìn quanh tiệm trống trơn, rồi nhìn về phía hai bóng đen – một chạy, một đuổi – đã khuất bóng, nghiêng đầu thở dài:
“Đúng là… khách bình thường như mình càng lúc càng ít đi mà…”
Lúc cô đang lẩm bẩm, tiếng bước chân vang lên từ tầng trên.
Một bà cụ lưng còng chậm rãi bước xuống.
Bà nhìn thấy “cô chủ tiệm” đứng sau quầy thì thở dài:
“Sao lại chui vào đây nữa? Bà đã dặn bao nhiêu lần rồi, trong tiệm toàn đồ đắt lắm đấy.”
“Hehe~ xin lỗi bà ạ~”
“Cô chủ tiệm” - không, cô gái đóng giả cô chủ - thè lưỡi, cởi áo choàng đen, để lộ mái tóc tím uốn nhẹ buông dài đến tận bắp chân.
Bà cụ nhận lấy áo, mặc vào, vừa lục đồ sau quầy vừa hỏi:
“Dạo này có gì hay ho không? Có thấy gì thú vị không?”
Cô gái mỉm cười ngọt ngào:
“Gần đây con cứ thấy có một cô gái… ngày nào cũng kè kè bên con, nhất quyết muốn luyện con vào Vạn yêu Kỳ~”
“Ồ? Cô ta đẹp không?”
“Không quan trọng là đẹp hay không. Nếu phải tả thì… là kiểu người tỏa sáng rạng ngời, ai cũng quý, đảm đang trong ngoài, cả đời chỉ nhìn mỗi một người thôi. Và đặc biệt là… không đòi sính lễ gì hết á~”
________________________
Translated by HgTr


10 Bình luận