Arc 5: Nơi những vì sao ghi dấu lịch sử.
Chương 39: Tinh thần hiệp sĩ và kẻ đến muộn
0 Bình luận - Độ dài: 7,111 từ - Cập nhật:
Sau khi một lần nữa xác lập lại quyết tâm, cả hai người, Subaru và Anastasia, lặng lẽ rảo bước xuống tầng bên dưới, nơi sảnh tiếp khách vẫn còn vương lại thứ mùi khó chịu của xung đột và máu tanh.
Nơi Subaru tỉnh lại là tại tầng ba của Tòa Thị Chính — tầng giữa trong tổng số năm tầng của tòa nhà, nơi vốn thường được dùng để làm phòng hội nghị. Và giờ, hai người họ đang rời khỏi nơi ấy.
“Vì tầng năm đã bị phá hủy hoàn toàn bởi hơi thở của rồng, nên giờ tầng bốn ở đây đã được coi là tầng cao nhất rồi. Những nạn nhân của Dâm Dục đều được tập trung và nghỉ ngơi ở đó.”
“…Thế còn thiết bị truyền thanh ma thuật thì sao? Liệu nó có còn không, khi mà cái tầng trên cùng đó bị cháy sạch như vậy?…”
“Cậu khỏi cần lo về việc đó. Cái thứ đó đã được người bên ta tháo ra và cất kỹ đi cả rồi. Cái thiết bị đó trông như một hộp kim loại lớn nên khá dễ mang theo. Tôi nghe nói nó hoạt động bằng cách thu âm thanh ta phát ra được hộp thu lại rồi phát qua mấy thiết bị cảm âm được gắn khắp thành phố thì phải.”
Khi nghe Anastasia mô tả thứ đó như thế, Subaru liền liên tưởng đó có thể là một dạng ăng-ten thu sóng… hay cũng có lẽ là một thứ gì đó giống như loa phát thanh?
Dù thế nào đi nữa, cái bộ ma cụ gồm hộp kim loại và thiết bị phát âm ấy đã được phe bọn họ thu hồi an toàn. Cùng với đó là các con tin — có lẽ đó là những tin tốt hiếm hoi mà Subaru được nghe sau khi tỉnh dậy sau cuộc chiến chiếm lại Tòa thị chính tới giờ.
Dù vậy, cậu vẫn không thể phủ nhận rằng các ma cụ ở thế này luôn đi kèm rủi ro, và việc được biết rằng các con tin đã được "an toàn" vẫn chẳng khiến cậu yên tâm nổi.
“Vậy ý cô là, tất cả những người đã bị con ả Capella làm biến dạng ngoại hình đều đã được đưa lên tầng bốn?”
“Yeah, dù cho là họ đã bị ả biến thành ruồi, hay trong một trường hợp khác là biến thành rồng, thì tâm trí của họ vẫn còn là con người. Họ vẫn hiểu những gì chúng tôi nói, và biết lắng nghe các chỉ thị được đề ra… Dù thành thật thì, chưa chắc đó đã là chuyện tốt.”-Anastasia khẽ thở ra một hơi mà trả lời Subaru với giọng có phần nặng nề.
“…”
Đến cả Subaru cũng không thể chắc điều đó là may mắn hay là bi kịch. Việc bị biến thành thứ không phải con người, mà vẫn giữ lại được ý thức — điều đó hẳn đã biến thực tế thành một cơn ác mộng dai dẳng đối với những nạn nhân đó.
Liệu họ có đánh mất chính mình không? Sống khi mà mất đi cơ thể chỉ còn lại ý thức bị đày đọa trong cái nhà tù dị dạng gọi là ngoại hình mới của họ, liệu có thể được gọi là sống? Cậu không biết, cậu không hiểu, và cũng không có tư cách ra vẻ hiểu biết bởi vì người biết, người hiểu sẽ chỉ có những nạn nhân trải qua việc kinh khủng đó mà thôi.
“Bọn họ vẫn có thể di chuyển bình thường. May mắn rằng chưa có ai trong số họ tìm đến cái chết. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nên phần lớn bọn họ vẫn chưa kịp hiểu nổi việc đang xảy ra với mình… Nói ngắn gọn là, nếu ta có thể xoay chuyển tình hình trước khi họ kịp nhận thức được tình cảnh và rơi vào tuyệt vọng, thì mọi chuyện sau đó vẫn còn cứu vãn được.”- Vừa đi, Anastasia vừa sơ lược lại tình hình hiện tại cho Subaru.
“Tự sát…?”- Ngay khi cậu lẩm bẩm lời đó trong miệng, Anastasia liền đánh mắt nhìn về phía cậu với một biểu cảm kỳ lạ và nhàn nhạt nói
“Yup, cậu không thấy đó cũng là một mối lo sao?”
“…”
Subaru không thể dễ dãi đưa ra câu trả lời cho câu hỏi ấy. Nhưng đồng thời, điều đó cho thấy Anastasia đang nhìn đánh giá tình hình với một cái đầu lạnh và lí trí hơn nhiều so với cậu.
“Còn thở là còn gỡ, còn sống, là còn hy vọng, đó là châm ngôn đanh thép của Thương nhân bọn tôi. Xong, nếu những người đó mất đi ý chí để sống, để đấu tranh, thì dù còn thở, họ cũng chỉ là mấy cái xác không hồn mà thôi. Dù sao thì, với con người à không với mọi giống loài có trí tuệ, thì thứ ta không bao giờ được phép đánh mất chính là khát vọng để đấu tranh giành giật lấy sự sống trong thế gian nghiệt ngã này."
Dù chẳng thể thấy được nét mặt người đang đi phía trước, Subaru vẫn cảm nhận được sự kiên định chắc chắn hằn in trong từng lời nói của cô.
Và cậu đồng tình với điều đó.
Chỉ cần còn sống, là còn có thể thay đổi, còn có thể đương đầu với vận mệnh. Còn sống, thì dù sai lầm và gục ngã thì ta vẫn có thể sửa sai, bắt đầu lại với một lựa chọn mới trên đường đời.
---
“Anastasia-sama.”
Liền có một giọng gọi vọng xuống cầu thang khiến cả hai người họ dừng bước. Người gọi họ lại, chính là Julius, anh ta là người đầu tiên nhận ra họ trở lại.
Sảnh tiếp khách ở tầng một vốn là nơi Subaru không hề để tâm mà quan sát kỹ. Nhưng giờ đây, chỉ cần liếc mắt qua thôi, cậu cũng có thể thấy rõ tàn tích của một trận chiến dữ dội đã từng diễn ra tại nơi này.
Bàn ghế thì ngổn ngang. Tường phòng thì bị xé toạc bởi các vết chém của kiếm, cháy sém lại vì ma thuật lửa. Và còn có những vệt máu dù đã được lau đi thì vẫn lờ mờ ẩn hiện.
Dù đau đớn vì thất bại trước Phàm Ăn, nhưng Julius rõ ràng là chưa từng nao núng dù chỉ một chúttrong trận chiến ấy.
“Cuộc nói chuyện của người với Subaru thế nào rồi?”
“Có hơi dài dòng một chút, nhưng kết quả thì vẫn êm đẹp. Cũng như chúng ta, Natsuki-kun cũng không có ý định đầu hàng. Vậy nên…”
Nói được nửa chừng, cô liền khẽ gật đầu rồi hướng ánh mắt sang nơi khác. Phía đối diện bậc thang, thân hình lực lưỡng của Ricardo dần hiện ra, ông ta đang đứng chặn ngay cửa vào của sảnh tiếp khách. Subaru nhớ rằng trước đó Anastasia đã nói ông ta đang tìm kiếm những người sống sót.
“Ricardo, anh về rồi à. Bên ngoài thế nào rồi?”
“Cô nghĩ mặt tôi trông như người vừa nhận được tin vui sao? Tình hình tệ lắm, tệ lắm lun đó, tiểu thư. Và có vẻ nó sẽ còn tệ dần đi theo thời gian nữa. Haa, cái lũ giáo phái phù thủy chết tiệt đó thật sự giỏi gây chuyện đến mức khiến người ta phải đau đầu."
Ricardo sau đó khẽ nhăn mặt lại mà thở ra một hơi nặng nề, rồi xoa xoa cái đầu chó của mình trong khi ra lệnh cho vài thành viên Iron Fang. Một số họ được cử đi canh gác, số còn lại được cho đi nghỉ ở cuối hành lang.
“Gây chuyện? Ý ông anh là đám Giáo Phái Phù Thủy đó lại gây họa gì nữa sao? Tình hình hiện tại của chúng ta đã rối lắm rồi mà còn… thế rốt cuộc chúng lại làm gì nữa vậy?"
“Là tại buổi phát sóng đó, đội trưởng. Cái phát sóng khốn kiếp đó.”
Người đáp lại câu hỏi từ phía Subaru là Garfiel, người đang từ từ trên cầu thang bước xuống, vẻ mặt cậu ta đanh lại trong khi nghiến răng giận giữ. Nghe vậy, Subaru liền khẽ nhíu mày vì cậu muốn có một lời giải thích rõ ràng hơn.
“Phát sóng… Ý cậu là cái đoạn chúng nêu điều kiện ấy à? Bộ chúng còn nói thêm gì khác sao?”
“Không có gì quá lố, chỉ là chúng đang rêu rao khắp thành phố rằng chúng đã nghiền nát lực lượng tái chiếm Tòa Thị Chính. Nhưng cách mà ả Tổng Giám Mục Đại Tội Dâm Dục nói chuyện… cứ như là rỉ độc vào tai vậy á."
“Nhờ ả ta mà giờ tinh thần chiến đấu của người dân trong mấy nơi trú ẩn tôi tới đều đã suy sụp hoàn toàn. Dù có hét to thành phố đã được chiếm lại, cũng khó lòng vực dậy được họ.”
Julius khẽ nhắm mắt lại, với tay siết chặt chuôi kiếm đeo trên hông, còn Ricardo thì khẽ nhăn mặt mà than vãn về tình hình. Subaru nghe xong thì cậu lập tức hiểu ngay cái "gây chuyện" mà họ đang nói tới là gì.
Trước đó, Capella đã phát đi một đoạn truyền thanh, nêu yêu cầu cùng với thông tin rằng Subaru và nhóm cậu đã thua cuộc trong chiến dịch tái chiếm tòa thị chính.
Với những người dân bình thường — không có năng lực chiến đấu — đó chẳng khác nào tuyên án tử với họ. Còn những ai có thể chiến đấu, lại hiểu được sự thật còn cay đắng hơn.
Nếu như cả Subaru và những người mạnh nhất cũng thất bại, thì còn ai có thể cứu vãn thế sự được đây?
Buổi phát sóng đó không chỉ là để thông báo. Mà đó là một đòn tấn công tinh thần, nhằm phá nát ý chí kháng cự còn sót lại bên trong người dân tại các nơi trú ẩn. Đó là một đòn đánh hiểm hóc, đẩy đối phương vào tuyệt vọng mà không thể kháng cự.
“Dựa vào hồ sơ ở Tòa Thị Chính, tôi đã tìm được vị trí của tất cả các nơi trú ẩn trong thành phố. Tôi cũng đã đi đến từng nơi gần đó để kiểm tra… Nhưng chắc mọi người cũng đoán được kết quả rồi đấy.”
Ricardo khẽ cất lời xác nhận nỗi lo sợ đang lớn dần trong lòng Subaru. Vấn đề không nằm ở chỗ họ cần khích lệ dân chúng ra sao, mà nằm sâu trong trái tim họ — nơi đã bị bóp nghẹt bởi bàn tay độc ác của Giáo Phái Phù Thủy. Những kẻ đó, tính cách tệ hại của chúng là vô song trong việc chà đạp lên trái tim và ý chí con người.
“Không có quyết tâm thì cũng sẽ chẳng có lòng dũng cảm. Trận chiến tiếp theo sẽ thực sự nguy hiểm đây…”
Trái ngược với cơn giận dữ trong lòng Subaru, Anastasia chỉ trầm ngâm, tay đưa lên cằm mà suy tư. Nghe được giọng nói nhỏ nhẹ ấy, Subaru khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô, và cô liền tiếp lời với một câu hỏi nhẹ nhàng như thể là điều hiển nhiên.
“Nếu người ta nghĩ rằng ‘dù có chiến đấu cũng chẳng thể thắng nổi’, thì điều đó sẽ khiến họ đầu hàng ngay cả khi chưa bắt đầu. Vậy Subaru-kun, cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?”
“Họ sẽ rơi vào tuyệt vọng và chán nản… đó là điều cô muốn nói sao?”- Subaru nhẹ giọng đáp lại trong khi nhăn mày, xong, Anastasia chỉ khẽ lắc đầu và nói.
“Nếu họ chỉ đơn thuần muốn ôm đầu, bó gối lại mà ngồi khóc, thì họ còn có chút dễ thương như trẻ con ấy chứ? Nhưng mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế đâu. Xem nào, trong tình thế mà người dân tuy mất đi khả năng chiến đấu nhưng vẫn còn khát khao sống, thì cậu nghĩ họ sẽ làm gì tiếp theo?”
“…Vậy ý cô là——”
Subaru đã hiểu điều mà Anastasia muốn nói đến. Và một cơn rùng mình liền chạy dọc sống lưng cậu ngay sau khi ngộ ra tình hình. Thật quá đáng sợ. Nhưng nếu đây chính là mục đích của Giáo Phái Phù Thủy, thì cậu nghĩ điều này thật hợp với cách của lũ điên đấy, xong cũng ghê tởm vì điều đó.
Như để khích lệ luồng suy nghĩ đang run rẩy bên trong Subaru, Anastasia liền vỗ hai tay vào nhau, và tiếp tục nói.
“Đáp án để họ được ‘giải thoát’ đã được lũ khốn đó đưa ra rồi đấy — dưới hình thức một yêu cầu. Cho nên, sẽ chẳng lạ gì nếu có những kẻ ngu xuẩn, liều mạng tìm cách thực hiện những điều đó mà không màng tới hậu quả. Từ chủ nhân của Tinh Linh Nhân Tạo, đến kẻ nắm giữ Cuốn Sách Trí Tuệ… Thậm chí, mấy cặp yêu đương hay vợ chồng cũng có thể vì vậy mà bị lôi ra ngoài.Haha, xấu hổ thật nhưng cách sống còn bằng cách luôn tìm ai đó để đổ lỗi, đem người đó ra chịu tội thay đã ăn sâu vào máu của chúng ta mất rồi, nhất là với những người không hay biết gì như họ.”
“Nhưng… không phải ai cũng sẽ làm chuyện cực đoan đến thế, đúng không!?”-Subaru hét trả lại như thế trong khi nhăn mặt lại vì cậu hiểu rõ tình hình hiện tại của họ tệ cỡ nào.
“Tất nhiên. Vẫn sẽ có người không chấp nhận đổi lấy mạng sống của mình bằng mạng sống của người khác, những con người nhân văn cố giữ lấy đạo đức để chúng không tuột khỏi tay. Những người như vậy sẽ tìm cách bỏ trốn khỏi thành phố. Dù là gì đi nữa, chỉ cần cơn hoảng loạn mà nỗi sợ bọn Giáo phái phù thủy gây ra lan rộng và thấm nhuần vào người dân, thì ta sẽ không thể tránh khỏi cảnh thành phố rơi vào thế hỗn loạn, khi đó chúng ta cũng đành bó tay vì không còn cách nào cứu vãn tình thế được nữa.”
Chỉ cần sự hoảng loạn ấy lây lan thì sẽ chắc chắn sẽ không khác gì bệnh dịch của tâm trí, khi đó chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng đủ khiến cán cân vốn đã mong manh trước giờ sụp đổ hoàn toàn. Chỉ cần cậu tưởng tượng cảnh cả thành phố bị Giáo Phái Phù Thủy kiểm soát bằng nỗi sợ hãi cũng khiến lòng cậu đau như cắt.
Từng kẻ trong số chúng đều nắm giữ thứ quyền năng tối thượng — thứ quyền năng có thể hủy diệt tất cả chỉ bằng một ngón tay.
“…Trước khi chuyện đó xảy ra, liệu chúng ta có thể đi khích lệ từng người không?”-Subaru khẽ mở lời đưa ra ý kiến như thế.
Xong, Anastasia liền nhanh chóng lắc đầu phủ định điều đó
“Subaru-kun… cậu biết việc cậu vừa nói hoàn toàn chẳng thực tế chút nào mà, đúng không?”
“Tôi biết! Tôi biết chứ! Nhưng, nhưng nếu ta không làm gì, thì tình hình thật sự tuyệt vọng rồi!”-Subaru gằn giọng hét lên như thế trong khi siết chặt tay lại vì chính cậu cũng đang không biết cách xoay chuyển cục diện.
Hoảng loạn là phản ứng tất yếu của sinh vật sống trước nỗi bất an. Và cách duy nhất để đối đầu với cơn thùy triều hoảng loạn ấy, chính là thắp lên một tia hy vọng trong tim những con người đang bị nỗi tuyệt vọng và sự bất an vây khốn ấy.
“Chúng ta đang chuẩn bị phản công —— chỉ cần nói như thế thôi, cũng đủ mang lại chút hy vọng để ngăn chặn phần lớn sự hỗn loạn rồi, không phải sao?”
“Ít nhất thì ta nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc sẽ phải gánh lấy tổn thất, khi tình hình đang tiếp tục chuyển biến xấu như thế này thay vì bỏ công bỏ sức ra, làm chuyện vô ích. Tôi không nghĩ cái chuyện đó xứng đáng với công sức bỏ ra của chúng ta.Bọn họ rồi sẽ lại nổi loạn một lần nữa thôi.”
“Chờ, chờ chút đã, Anastasia-san. Ý tôi đâu có phải là như vậy!”
Thái độ của Anastasia khiến Subaru cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu cau mặt lại, và lời đáp lại từ cô chỉ là một tiếng thở dài mệt mỏi.
“Lý tưởng của Natsuki-kun — không để một ai phải hy sinh — tuy đó là một lý tưởng đáng quý và nhân, nhưng nó hoàn toàn không thực tế, nói đúng ra đó chỉ là mơ tưởng hão huyền mà thôi. Lực lượng của chúng ta giờ đã chịu quá nhiều thiệt hại ngay ở giai đoạn đầu rồi. Nếu ta không chấp nhận chịu thiệt và trả giá ở mức tối thiểu, thì không thể vượt qua được khó khăn lần này đâu. Điều đó đã rõ ràng vậy mà.”
“Lần đầu… và cả lần thứ hai… đúng là như vậy. Nhưng đó không đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận những hy sinh sắp tới! Trái lại, điều đó chả phải chính là thứ mà chúng ta cần tránh bằng mọi giá sao!?”- Khi Subaru gằn cổ lên đáp lại như thế, Anastasia chỉ đáp lại cậu bằng một tiếng thở dài và một cái cau mày nhẹ.
“Nếu đây là đòn phản công cuối cùng và chắc chắn giành thắng lợi, thì tôi đã đồng ý với cậu rồi. Nhưng hiện giờ tình hình không phải như thế. Chỉ những người sẵn sàng tiếp tục bơi, kể cả khi biết thuyền sẽ chìm, thì mới nên được đưa lên tàu. Còn những ai chỉ biết chìm nghỉm trong tuyệt vọng mà buông bỏ mọi thứ thì chỉ là một đống gánh nặng dư thừa mà thôi.”
“——! Dù là thắng hay thua đi nữa——!”- không để cho Subaru hoàn thành câu mà cậu muốn hét vào mặt cô, Anastasia liền cắt ngang lời cậu và nói.
“Nếu thua, tất cả chúng ta sẽ chết chìm hết cả! Nếu cậu không quan tâm đến thắng hay thua, thì hãy nói về sống hay chết! Natsuki-kun, lý tưởng không hi sinh của cậu quá đỗi trẻ con rồi đấy, cậu nên biết rõ mình đang đứng ở đâu và đang gánh trên vai những gì đi!”
Sự giận dữ tích tụ trong lời của Anastasia chỉ càng khiến ngọn lửa bên trong Subaru bùng lên mạnh mẽ hơn.
Để ngăn tình hình không tệ hơn vì xung đột nội bộ, Julius liền đưa tay ra ngăn Subaru lại, không cho cậu tiến tới gần hơn. Nhưng ánh mắt của anh lại không hướng về Subaru — mà là về phía Anastasia, như thể đang đứng về phía cậu. Anh khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại.
“Anastasia-sama, tôi hiểu cảm xúc của người. Nhưng tôi cũng đồng tình với Subaru. Dù rằng không thể xóa bỏ mọi lo lắng mà người đang nghĩ đến, nhưng tôi thà đối mặt với chúng còn hơn là làm trái với lòng mình. Làm tổn hại tinh thần chiến đấu của ta lúc này… chính là điều mà lũ Giáo Phái Phù Thủy mong muốn nhất.”
“J-Julius!”
Việc Julius lên tiếng đứng về phía cậu — dù phải trái lệnh chủ nhân của mình — khiến Subaru sững sờ. Và chính từ điều ấy, một niềm tin mạnh mẽ liền dâng lên trong lòng cậu. Nếu Julius, hình mẫu của chính nghĩa, người được xưng tụng là “Hiệp sĩ xuất chúng nhất”, cũng nghĩ như vậy… thì Subaru đâu thể sai?
Nhưng Anastasia chỉ quay sang nhìn Julius, tay mân mê chiếc khăn choàng quanh cổ mà nói với giọng có phần mệt mỏi.
“Cậu nghĩ ta thích nói về chuyện hy sinh lắm sao? Ta thậm chí còn không chắc cảnh hỗn loạn mà các nơi trú ẩn đang gặp phải! Rốt cuộc, tất cả chỉ là khả năng. Nhưng chẳng lẽ chúng ta có thể chuẩn bị cho từng khả năng rắc rối riêng lẻ như thế trong tình hình này?”
“Nhưng…”
“Cậu không còn là đứa trẻ nữa, chắc cậu hiểu mà, phải không? Với nguồn lực hạn chế như hiện tại, cách duy nhất để ta đối phó với Giáo Phái Phù Thủy là dồn toàn lực vào để tấn công. Dù cho là vậy, thì chúng ta vẫn chỉ làm được từng ấy mà thôi. Nếu cứ vì lo toan những chuyện nhỏ lẻ xung quanh mà dàn trải lực lượng, thì đừng nói là thắng hay cứu lấy ai,làm việc nửa vời, việc nọ , việc kia như thế thì chỉ có thua te tát mà thôi!!"
Những lời ấy nghe ra thật lạnh lùng và tàn nhẫn làm sao, điều đó khiến cho Julius chỉ còn biết cắn môi lại như một đứa trẻ đang bị cha mẹ trách mắng. Nhưng đồng thời, cũng là lời đáp thẳng thừng cho ý tưởng liều lĩnh của Subaru.
Dĩ nhiên, không phải Subaru không hiểu điều mà Anastasia muốn nói.
Gánh nặng để cứu lấy chỉ một sinh mạng… thật sự là vô cùng nặng nề. Để cứu một người thôi đã là điều vô cùng khó khăn. Mà càng có nhiều người cần được cứu, thì chuyện cứu lấy tất cả lại càng không tưởng.
Xác suất mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát cũng vì thế mà tăng lên. Cứu càng nhiều người, khả năng thất bại và chịu những mất mát ngoài dự kiến càng lớn.
Tất nhiên, đến cả một đứa trẻ cũng có thể hiểu ra sự thật đơn giản này.
Như thể là nếu ta quá tham lam và ôm lấy quá nhiều quả táo trên tay, thì sẽ càng dễ làm rơi chúng. Hoặc, cũng có thể là vì ôm quá nhiều, mà vấp ngã giữa đường do không thấy được bước chân mình. Hay đơn giản hơn — vì cánh tay con người không đủ khỏe để ôm trọn cả thế giới.
“Chúng ta đang nói về chiến thắng. Người lớn thì nên biết nhượng bộ, thay vì cứ hành xử như mấy đứa trẻ hư. Danh dự Hiệp sĩ của cậu chẳng rẻ mạt đến mức không phân biệt được điều đó, đúng không?”
Julius không đáp lời. Anh chỉ khẽ khép mắt lại khi nghe từng lời Anastasia. Trong khoảnh khắc anh cúi đầu xuống, Subaru thấy rõ hai nắm tay đang siết chặt sau lưng anh. Rõ ràng là Julius không muốn phản bác thêm nữa.
Nhưng――chính vì thế mà.
“Buông xuôi tại đây cũng đồng nghĩa với việc làm hoen ố lòng kiêu hãnh của một Hiệp sĩ.”
“…Nè, Natsuki-kun, nãy giờ cậu có chịu nghe tôi nói gì không vậy? Cậu đang hành xử giống hệt cái lần gặp đầu tiên của chúng ta ở Hoàng Thành đấy. Qua bao thăng trầm như thế, giờ cậu cũng đã là Hiệp sĩ rồi đấy, nhớ không?”
“Phải. Giờ, tôi cũng là một Hiệp sĩ rồi. Và chính vì tôi là một Hiệp sĩ, nên tôi sẽ không bao giờ khuất phục!”
Cậu ấy hét trả những lời đó với giọng tràn đầy quyết tâm, dù cho hiểu rõ sự khắc nghiệt của thế gian.
Cậu biết càng ôm nhiều quả táo trên tay, thì khả năng chúng rơi khỏi tay càng cao.
Nhưng Subaru và Julius không phải là đang ôm táo. Thứ họ ôm trong tay còn quý giá hơn thế. Họ không phải đang ôm những trái cây dù đánh rơi thì cũng không để lại hậu quả, thứ mà họ níu giữ trong tay chính là sinh mạng con người.
Những sinh mạng biết gào thét, biết khóc lóc, và đáng được trân trọng. Không lí nào họ đành lòng buông tay những con người đang cầu cứu họ được.
“Đây là điều mà tôi đã luôn xem trọng từ đầu. Dù thế giới này có thay đổi ra sao, tôi vẫn sẽ để bị điều này chi phối. Đạo lý, thường thức nơi đây vẫn chưa đủ sức làm tôi từ bỏ những điều mình tin tưởng đâu!”
“…Cậu lại bắt đầu huyên thuyên mấy điều bí ẩn rồi ha… Nhưng sự thật là, trong trận chiến với Bạch Kình (Cá Voi Trắng), và cả sau đó là trận chiến với Tổng giám mục Lười Biếng của Giáo Phái Phù Thủy… khi đó chắc chắn là đã có người chết. Chắc chắn là đã có thương vong. Natsuki-kun nhìn cho rõ đi, đây là hiện thực, cái gì mà không hi sinh một ai? Nhìn vào đống xác chết lạnh ngắt của những người từng sánh vai vào cửa tử với cậu, cậu còn có thể nói như thế sao!?”
“Đừng có mà xem tôi là kẻ ngốc, Anastasia. Tôi hiểu rằng họ đã chết, tôi hiểu cái happy end của tôi được đánh đổi bằng sinh mạng người khác, nhưng dẫu thế, hai việc này hoàn toàn khác nhau. Những con người đó biết rõ mình đang làm gì và họ vẫn quyết tâm sẵn sàng đương đầu với nọ dù phải trả giá ra sao! Họ đã bước vào chiến trường với sự chuẩn bị, với quyết tâm như thế, dù không ai muốn chết cả. Giữa người sẵn sàng hy sinh và dân thường vô tội — sự khác biệt là quá rõ ràng!”
Cậu biết rõ mình đang nói ra những điều không thực tế, thậm chí có thể là phi lý. Tất cả những gì cậu nói chỉ là ngụy biện, bởi vì cậu biết rõ mình đang đong đếm giá trị sinh mạng của mỗi người. Nhưng đó là điều Subaru tin tưởng, cậu chỉ có thể nói như thế. Và trong làn ranh mong manh giữa sống và chết, loại ý chí mà những người đó đang mang, việc nhận thức cái chết ấy là điều quan trọng nhất.
“Người dân nơi đây không nên bị buộc phải chuẩn bị cho cái chết. Chính họ phải là người quyết định có nên xem đây là chiến trường hay không. Họ không có nghĩa vụ phải mang tâm thế của những người lính. Bỏ họ lại phía sau… là sai lầm.”
“Nhưng kể cả sai, họ vẫn sẽ bị tấn công, dù chưa chuẩn bị gì. Khi chuyện đó xảy ra, chẳng phải chính họ cũng sẽ buộc phải chuẩn bị tinh thần hay sao?”-Anastasia càng cau mày dữ dội hơn mà buông lời phản bác.
“Không. Những ai sẵn sàng chiến đấu… sẽ phải đương đầu với những kẻ cũng sẵn sàng chiến đấu. Đó chính là lý do Hiệp sĩ tồn tại — để bảo vệ những người không thể tự bảo vệ chính mình! Đó là hình mẫu Hiệp sĩ mà tôi hướng đến! Là hình ảnh oai phong mà tôi từng giả vờ trở thành trước đám trẻ con dân làng còn ngây thơ kia!”
Từ khi khoác lên mình tước hiệu Hiệp sĩ, Subaru đã sống với ước mơ của mình. Cách nghĩ vĩ đại như vậy, với cậu, là điều hoàn toàn tự nhiên. Đám trẻ trong làng nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ mỗi khi cậu thốt ra những lời mạnh mẽ, hào sảng.
Và, tất nhiên, Emilia cũng từng nhìn cậu bằng ánh mắt ấy.
Vì vậy nên, giờ đây cậu đã đủ dũng khí để nói ra điều này bằng tất cả niềm tự hào mà cậu có trên phương diện là một hiệp sĩ.
“Là Hiệp sĩ của Emilia, tôi muốn chiến đấu vì cô ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác không quan trọng. Anastasia-san, Julius chiến đấu vì cô — nhưng anh ấy không chỉ dừng lại ở đó. Một Hiệp sĩ sẽ không bao giờ hài lòng chỉ với thế. Họ luôn muốn trở nên oai phong, đáng tin cậy trong mắt tất cả mọi người.”
“…”
“Đặc biệt là Julius. Kể cả khi hấp hối, tên đó cũng sẽ giữ cái vẻ ngầu lòi ấy cho đến cùng, tôi chắc chắn đấy. Bởi vì anh ta chính là là Hiệp sĩ Xuất Chúng Nhất. Nói cách khác, anh ta là người luôn muốn trông ngầu hơn bất kỳ ai.”
Anastasia không nói gì, cô chỉ biết sững sờ trước những lời ấy. Còn Subaru thì giơ ngón cái chỉ về phía Julius đang ngượng ngùng giữ im lặng ở bên cạnh mình.
Một bên là một Anastasia đang câm lặng không nói gì, một bên là một Julius chết lặng người lên vì xấu hổ — cảnh tượng hiếm thấy này khiến Subaru không khỏi mỉm cười, dù cậu biết rõ đây không phải lúc thích hợp để đùa.
“Đánh bại kẻ ác — đó là mục tiêu đơn giản. Nhưng thắng để mà sống tiếp với mặc cảm vì đã hi sinh ai đó, là chuyện nực cười chẳng có gì hay ho. Giang tay cứu lấy tất cả mọi người và ra tay đánh bại mọi ác nhân. Kể cả khi không làm được, chí ít cũng phải xuất phát từ niềm tin đó, tôi nói có sai không?”
Việc chọn chấp nhận hi sinh ngay từ đầu khác hoàn toàn với việc bất lực trong việc ngăn chặn sự hi sinh.
Tất nhiên, cách nghĩ ấy có thể bị xem là ích kỷ, là sự tự mãn — nhưng――
“…Sống để thỏa mãn chính mình là cách sống con người nhất. Đúng vậy, người anh en, tôi hoàn toàn đồng ý với cậu.”
“——!”
Bỗng đang trong phút cao hứng, liền có một giọng nói lạ vang lên, chen ngang những lời lẽ lý tưởng vừa được Subaru cất lên. Và người đó — cũng đứng về phía cậu.
Mọi người đều bất ngờ, cùng hướng ánh mắt ra phía cửa Tòa Thị Chính. Người đàn ông đứng đó đảo mắt qua lại trước sự chú ý đổ dồn về phía mình, trông anh ta có vẻ không mấy thoải mái.
“Này, nhìn tôi kiểu nhiệt tình như vậy làm tôi sợ lắm đó nha. Tôi biết là độ quyến rũ của mình không còn như trước, nên cũng chẳng chắc có đáp ứng được kỳ vọng của mấy người không…”
“…Al.”
Là Al — người đã biến mất sau khi rời khỏi khách sạn sáng nay. Trông anh ta vẫn như cũ, người không một vết thương, và vẫn giữ nguyên giọng điệu đùa cợt mà không chút ác ý.
Không bước vào trong, anh ta chỉ nhìn quanh căn phòng một chốc, mắt anh dừng lại trên từng người một.
“Chỉ có từng này người quen trong Tòa Thị Chính thôi sao? Hồi sáng chẳng phải còn đông hơn à?”
“…Họ đang ở trên lầu, cùng với Crusch-san. Còn anh… sao lại đến đây?”
“Khi hỗn loạn xảy đến, tôi tìm cho mình một chỗ bí mật để trốn thật kỹ mà không để ai tìm ra. Sau khi tình hình lắng xuống, tôi mới chịu ló đầu ra và nghe được buổi phát thanh. Vì thế, nên tôi tới đây. Nghĩ bụng người anh em chắc chắn có dính líu tới vụ này, hoặc ít nhất cũng tìm được ai đó biết chuyện gì đang xảy ra.”
Vừa nói, Al vừa dùng tay chơi với đường viền chiếc mũ sắt, tạo ra tiếng vang kim loại nhỏ nhẹ. Nhưng ngoài Subaru, không ai có thể vui nổi trước lời giải thích ấy.
Dù sao thì, anh ta là một trong số ít người có khả năng chiến đấu — thế mà lại chọn ưu tiên cho sự an toàn của bản thân.
“Này, đừng nhìn tôi kiểu đó chứ. Xin lỗi vì tôi không thể có mặt, chỉ trách sao trời trớ trêu thôi. Với lại, tôi không nghĩ kết quả sẽ thay đổi dù tôi có tới hỗ trợ hay không.”
“Ê này, đội trưởng. Cái gã này đang cố khiêu khích bọn mình đấy à?”
Garfiel là người đầu tiên mất kiên nhẫn với thái độ của Aldebaran. Sự thản nhiên của Al khiến cậu ta giận tím mặt.
Nghĩ kỹ lại thì… Al và Garfiel chưa từng gặp nhau lần nào. Hôm Priscilla xuất hiện ở khách sạn, Garfiel đã không có mặt ở đó. Có lẽ lúc này trong mắt cậu, Al chỉ là một gã lạ mặt khả nghi và đáng ngờ.
“Khoan đã, khoan đã, Garfiel! Đây là Al, hiệp sĩ của Priscilla – một trong các ứng cử viên hoàng gia . Dù sao anh ta chưa chính thức gặp cậu. Tôi chưa kịp nói với cậu điều này, nhưng cả năm ứng viên hiện đều có mặt trong thành phố.”
“Chính xác thì, tôi chỉ là thuộc hạ của công chúa thôi, tôi chẳng thể nhận mình là hiệp sĩ gì đâu, Người anh em. Tôi chẳng thể dám tự nhận mình cao siêu đến thế đâu. À mà này, tôi nói thế không phải có ý xúc phạm gì đâu nha.”
Dù Subaru đã ra sức ngăn Garfiel bốc hỏa, nhưng cách Al đáp lại lời giới thiệu của cậu khiến gân xanh bên thái dương Garfiel giật giật rõ rệt.
“Được rồi, đủ rồi đấy! Mấy người ồn ào quá rồi đó!”
Anastasia vỗ tay lớn, dập tắt bầu không khí đang nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát kia. Đôi mắt tròn xoe của cô lập tức chuyển sang Al.
“Anh cũng giống y như chủ nhân của mình — xuất hiện một đột ngột rồi làm loạn bầu không khí cả lên. Đúng là kiểu tính cách tệ hại làm sao. Gây sự lúc này chỉ khiến người khác khó chịu thôi, nên anh ngưng được rồi đó.”
“Ối chà, lời góp ý của cô cay nghiệt thật đấy. Nhưng tiếc là, tôi vốn sinh ra tính tình đã như này rồi, nên tôi chịu thôi. Ai gặp tôi cũng bảo tôi phá nhịp sinh hoạt của họ. Mà… đôi lúc điều đó cũng khá hữu ích như một kỹ năng sinh tồn đó nha.”
Al đưa ngón tay thọt vào khoảng trống giữa mũ sắt và cổ, gãi gãi gáy như thể anh ta bối rối vì chính bản thân mình. Anastasia quyết định lơ anh ta đi mà quay mặt sang phía Subaru, thở dài khe khẽ nói.
“Mặc dù mọi chuyện có vẻ phức tạp hơn chút, nhưng kế hoạch của tôi vẫn không đổi. Nếu con đường đến chiến thắng đòi hỏi phải hi sinh, thì tôi sẽ lập kế hoạch với điều đó trong đầu. Còn nếu Natsuki-kun vẫn khăng khăng không muốn hy sinh bất kỳ ai… thì cậu tự đi mà nghĩ cách của mình đi. Dù sao thì, tôi cũng muốn tránh việc hi sinh nếu có thể.”
“Vậy… cô sẽ không ngăn tôi đến các nơi trú ẩn khác nữa chứ?”
“Nếu cậu còn dư thời gian đến thế, thì cứ việc đi đi. Dù sao, chúng ta cũng cần thêm nhân lực chiến đấu. Nếu trên đường cậu gặp ai có thể cầm vũ khí, hãy cố gắng thuyết phục họ tham gia cùng chúng ta.”
Anastasia quyết định nhượng bộ một chút, miễn cưỡng chấp nhận kế hoạch của Subaru. Thuyết phục cô thay đổi hoàn toàn là điều không thể, nên với Subaru mà nói, cô chỉ cần nới lỏng dây để cho Subaru làm theo cách riêng của mình là đủ.
“Đây, cậu hãy cầm theo một chiếc Gương Truyền Tin này đi. Thời gian giới hạn là sáu tiếng — cậu nhớ phải quay lại trước lúc đó. Tôi không thể nhân nhượng hơn thế được đâu, nhớ rõ đấy.”- Anastasia vừa nói vừa đưa cho Subaru, cái Metia quen thuộc mà cậu từng dùng hồi đối đầu với Lười Biếng.
“Giới hạn thời gian à… Phải rồi, tôi vẫn chưa hỏi — hạn chót cho các yêu cầu đó là khi nào thế?”
“Là tối nay, ngay khi ngày mới bắt đầu —— tức là ta chỉ còn vỏn vẹn chín tiếng mà thôi.”
Lần này, Julius là người trả lời thay Anastasia.
Nếu còn sáu tiếng nữa là tới buổi họp chiến lược, thì Subaru sẽ chỉ có khoảng ba tiếng sau khi quay về để chuẩn bị. Và trước đó, cậu còn phải nghĩ ra cách thuyết phục Anastasia. Chưa kể, họ vẫn chưa có biện pháp tiêu diệt hoàn toàn Giáo Phái Phù Thủy. Chỉ khi nào hoàn tất toàn bộ kế hoạch ấy — thành phố này mới thực sự được cứu.
Nhưng vậy vẫn chưa đủ.
Giải cứu Emilia. Giành lại ký ức của Rem khỏi tay Phàm Ăn. Hồi phục những người bị biến dạng bởi Dâm Dục. Chỉ khi hoàn thành mọi điều trên, Subaru mới có thể gọi đó là một chiến thắng trọn vẹn.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa ha… Anastasia, cô có bản đồ đánh dấu các nơi trú ẩn không?”
“Có chứ. Đây là bản đồ mà Ricardo và đám trẻ Iron Fang dùng — nơi họ đã đi và sẽ đến.”
Anastasia trao cho cậu tấm bản đồ mà Ricardo đã đánh dấu. So sánh với bản đồ tổng thể, có thể thấy Ricardo đã chọn đi tới những nơi xa nhất. Nghĩa là, các nơi trú ẩn gần Tòa Thị Chính vẫn còn đang bỏ trống — điều này rất thuận tiện cho Subaru, người chỉ có thể di chuyển bằng chân.
Cứ như thể, có ai đó đã đoán trước rằng cậu sẽ hành động vậy.
“Subaru, hãy cho phép tôi đi cùng với cậu.”
“Julius? Không, anh thì không được. Anh sẽ là trợ giúp tuyệt vời, nhưng nếu Tòa Thị Chính không đủ người bảo vệ thì tất cả chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.”
Julius tình nguyện đứng ra làm hộ vệ, nhưng Subaru đành phải từ chối anh ta. Cậu không thể để thiếu hụt chiến lực phòng thủ nơi này thêm nữa.
Ricardo đang tuần tra bên ngoài, còn Subaru định mang theo Garfiel. Wilhelm tuy đang ở trên lầu, nhưng bắt ông gánh vác toàn bộ việc phòng thủ thì có hơi quá sức. Hơn nữa, phe Crusch vẫn chưa gượng dậy nổi sau cú sốc mất trí nhớ của chủ nhân họ.
Dù miễn cưỡng, Julius vẫn khẽ gật đầu. Biểu cảm căng thẳng của anh ta hiện tại khác hẳn vẻ bình tĩnh thường ngày, cho thấy lòng anh ta đang rối bời như nào. Vì thế, Subaru liền vỗ nhẹ lên vai anh, rồi nghiêng cằm về phía Garfiel.
“Garfiel, đi với tôi. Tôi sẽ đến các nơi trú ẩn còn lại, tìm thêm người có thể chiến đấu. Chúng ta phải kết thúc sự hỗn loạn kéo dài này càng sớm càng tốt.”
“…Hiểu rồi. Anh cứ để việc đó cho tôi, đội trưởng!”
Dù trả lời hơi chậm, nhưng Garfiel vẫn gật đầu dứt khoát. Subaru nhìn lại bản đồ, cậu nhẩm trong đầu xem nên xuất phát từ đâu trong thành phố Pristella là tốt nhất. Ưu tiên hàng đầu của cậu lúc này là bổ sung thêm chiến lực—— vậy thì, tìm được Reinhard sẽ là nước đi lý tưởng nhất.
“Có lẽ cậu nên bắt đầu từ nơi trú ẩn gần khách sạn thì hơn? Tôi đoán Công chúa sẽ không rời xa khỏi chỗ đó đâu.”
“Nếu vậy, ta sẽ đi theo đường này để… Khoan đã.”
Subaru ngừng lại khi thấy Al đưa ngón tay chỉ lên bản đồ, như muốn chen ngang kế hoạch của cậu. Nghiêng đầu thắc mắc, Subaru hỏi:
“Anh cũng định… đi cùng luôn à?”
“Ừ đấy. Đi một mình thì khó lắm đúng không? Mà nếu tôi không đi tìm Công chúa, thì tôi cũng gặp rắc rối mất. Biết chuyện sẽ ra thế này, thì tôi đã không rời khỏi cổ rồi, kể cả khi bị cổ đuổi đi nữa. Giữa đống hỗn loạn này, tôi không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không sớm tìm ra công chúa đâu đó .”
“…Chuẩn kiểu chủ - tớ mẫu mực rồi đấy, trời ơi.”
Dù cảm thấy hơi kỳ lạ, xong, Subaru vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì có thêm người trợ giúp. Garfiel thì ngược lại — mặt cậu ta cau lại rõ rệt khi nghe tin Al sẽ đi cùng. Với một người lạ, và vào đúng thời điểm then chốt thế này, cậu chẳng thể không đề phòng.
Tuy nhiên, dù Al có phiền nhiễu, anh ta cũng thực sự muốn đi tìm Priscilla.
“Nói về Priscilla… tôi thấy cô ấy lần cuối ở công viên phố Một, trước vụ tấn công khoảng mười lăm phút. Nếu cô ta không rời khỏi khu vực đó, chắc chắn cổ đang ở nơi trú ẩn gần đó.”
“Thật à? Tin này quý như vàng luôn đó, người anh em. Vậy thì, ta hãy bắt đầu từ đó đi!”
Al đập lưng Subaru vài cái, vui mừng ra mặt. Subaru, Al — những con người mang vẻ mặt hớn hở — và ngược lại, Garfiel — một bán thú nhân đang hằm hằm, khó chịu — đã cùng rời khỏi Tòa Thị Chính mà hướng thẳng tới các nơi trú ẩn gần nhất.
Và người hướng mắt mà nhìn họ rời đi là――
“Ối dào, lần này cô bị xem như phản diện thật rồi ha, Ana?”
“Im đi, đồ cáo khăn quàng. Tôi biết rõ điều đó rồi, không cần cô phải nhắc đâu, bé cáo. Nếu Natsuki-kun còn nói được những lời hùng hồn đó khi quay về… thì cậu ta đúng thật là một tên đần thúi dù học bao nhiêu cũng chẳng chịu khôn ra.”
Anastasia thở ra một hơi nhẹ nhẹ, vừa nói, ánh mắt cô vừa đượm vẻ bất lực, trong khi chiếc khăn lông trắng trên cổ cô khẽ động đậy như thể nó đang cười thầm.
Không một ai khác để ý đến cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy.


0 Bình luận