Arc 5: Nơi những vì sao ghi dấu lịch sử.
Chương 38: Yêu sách của Giáo phái phù thủy.
0 Bình luận - Độ dài: 5,669 từ - Cập nhật:
Khi ánh mắt Subaru chạm đến thứ đó, cậu hoàn toàn chết lặng. Cảm giác như thể hơi thở cậu vừa bị đánh cắp, Subaru hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
“…Mặc dù tôi đã đoán trước được phản ứng này, nhưng quả thật thì tôi vẫn khá ngạc nhiên à nha.”
Giọng nói ấy phát ra một cách bình thản, mang sắc thái trung tính, khéo léo uốn lượn qua từng chữ như thể cố tình lẩn tránh điều gì đó rõ ràng. Mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt đen sắc sảo―― những nét đặc trưng ấy thì cậu không thể nhầm lẫn được. Đó là hình bóng mà Subaru không thể nào quên.
Echidna—Phù Thủy Tham Lam.
“…Mặc dù trông thế này, nhưng tôi, mừm, về mặt giới tính mà nói, tôi là nữ…? À mà không, tôi là một Tinh linh, vậy nên chuyện xác định giới tính cũng khá mơ hồ ha. Có lẽ nên nói tôi đồng nhất với giới tính nữ nhất thì hợp lý hơn chăng?”
“…Một trò đùa tệ hại.” – Subaru nheo mắt lại, giọng cậu trầm hẳn xuống.
“…Ngươi đang nói ngươi chính là Echidna sao?”
Ký ức đầu tiên của Subaru về Echidna là lần cậu đặt chân vào Lăng mộ ở Thánh Địa. Cô ta đã kéo cậu vào một buổi tiệc trà kỳ lạ, nơi ngôn từ ngọt ngào được dùng làm sợi dây, từng chút một biến cậu thành con rối nhảy múa theo ý thích của cô ta. Cô ta muốn mượn thân xác cậu để tìm kiếm câu trả lời cho những điều mà bản thân không thể tận mắt chứng kiến. Một con người đại diện cho sự tò mò đến mức cực đoan.
Và vì thế… Subaru không hề muốn gặp lại cô ta lần nào nữa.
“…Ngươi…Không, cô biến thành cáo thật sao? Đừng có mà giỡn mặt. Giữa lúc hỗn loạn thế này mà cô lại dửng dưng xuất hiện, lần này cô lại đang tính âm mưu gì nữa đúng không?”
“Chờ đã. Nè, nè Natsuki-kun, đừng ra kết luận vội thế, hãy nghe tôi nói trước đã.” – Nắm bắt được tình hình đang tệ hơn dự kiến, Anastasia liền lên tiếng, ngắt ngang luồng suy nghĩ đang trào dâng trong Subaru.
Trước mặt cậu, người đeo chiếc khăn lông cáo trắng quanh cổ là Anastasia. Và chính “nó”― con cáo đó ― đã tự xưng nó là Echidna. Cảm xúc giận dữ trong Subaru giờ không dồn về con cáo nữa, mà chuyển hướng dồn thẳng sang người thiếu nữ đang mang nó.
“Cô bảo tôi phải bình tĩnh! Đừng có đùa với tôi! Cô đang làm cái quái gì với con khốn đó thế? Cô bị dụ dỗ rồi sao? Nhưng ngay từ đầu, cô ta đáng lẽ không thể rời khỏi Thánh Địa mới phải!”- Subaru gằn giọng lên đáp trả, giọng cậu đầy quẫn trí.
“Thật tình thì tôi không hiểu cậu đang nói về cái gì luôn ấy, Subaru-kun… Nhưng tôi gặp Echidna lần đầu cách đây hơn mười năm rồi cơ. Và gần như chưa bao giờ rời xa cô ấy kể từ đó. Có vẻ hơi khác so với những gì cậu đang nói thì phải?”-Anastasia hơi khẽ nghiêng đầu gãi má đáp lại lời quở trách bất ngờ của Subaru.
“…Hơn mười năm?”
Cảm giác tức giận trong lòng Subaru lại nổi lên như lửa bén rơm. Nếu thật sự là như thế, thì chẳng phải cô ta vẫn tự do đi lại, kết nối với thế giới bên ngoài sao? Vậy những gì Echidna từng nói với cậu trong Lăng mộ—rằng cô ta bị mắc kẹt trong “lâu đài giấc mơ”—chẳng lẽ cũng chỉ là lời nói dối?
“…Cô lúc nào cũng vậy. Bộ cô thích nhìn người khác loay hoay trong bóng tối rồi mỉm cười thích thú với sự ngu dốt của họ lắm sao?”
“...Ôi chao, có vẻ như tôi bị cậu ta căm ghét sâu sắc lắm rồi đó, Ana.” – Giọng Echidna mềm mại, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc.
“Mặc dù tôi nghĩ đó là một hiểu lầm khó giải thích, nhưng ít ra tôi đã hiểu ra một số điều.”- Con cáo khẽ ngẩng đầu và nhìn về phía Subaru mà nói.
“Đúng như Echidna nói đấy.” – Anastasia gật đầu xác nhận, giữa họ là một sự thấu hiểu yên bình trái ngược hoàn toàn với cơn giận đang bùng cháy trong Subaru.
Nhìn thấy ánh mắt bình thản của hai người ấy, Subaru liền cau mày khó chịu. Con cáo trắng đang lắc đầu, quả là một cử chỉ kỳ lạ…bởi nó quá giống con người.
“…Tôi thật không biết cậu đang thù ghét một Echidna nào khác, nhưng sự thật đó chẳng liên quan gì đến tôi cả, một chút cũng không luôn ấy nha.”
“…Ý cô là gì?”- Subaru khẽ nhíu mày lại khi nghe tới đây rồi cậu bắt đầu nhìn chằm chằm vào con cáo.
“Đơn giản thôi. Tôi không biết gì về Echidna nào ngoài bản thân tôi cả. Tôi sinh ra đã là một Tinh Linh nhân tạo và chỉ biết mỗi tên của mình. Ngoài ra, tôi còn không có ký ức gì về xuất thân hay quá khứ nữa kia.”
“…Gì cơ?”
Lúc này, Subaru hoàn toàn ngớ người ra. Câu trả lời ấy—nó khác xa với so với cách chuyện của Echidna mà cậu từng biết. Nếu đây thực sự là cô ta, thì từng lời nói đều có thể là một cái bẫy ngôn từ được sắp đặt để đánh lạc hướng cậu.
Một Tinh Linh nhân tạo? Đã thế còn không có ký ức về cậu? Nhưng lại tự nhận mình là Echidna? Cậu không thể nào dễ dàng tin vào những điều đó.
“…Natsuki-kun, giờ trông cậu giống như thể đang tràn đầy sự ngờ vực luôn ấy.”-Anastasia khẽ nhún vai và chỉ ra điều đó khi cô quan sát bộ dạng của Subaru lúc này.
“Tất nhiên là phải thế rồi. Với tôi, người từng đối mặt với bản chất thật sự của Echidna, thì phản ứng thế này là còn đang là bình thường đấy. Ấy khoan, chắc cô cũng biết điều đó ha… Cơ mà chờ đã. Echidna kia nói mình không còn nhớ gì mà đúng không?”
“Cậu thật chẳng có tí ý định nào tin chuyện đó nhỉ… Haiz, mà thời gian lại không có nhiều mới đau đầu chứ.”
Trái ngược với ánh mắt sắc lạnh của Subaru, Anastasia vẫn giữ vững giọng điệu nhàn nhã, như thể đang nói về thời tiết.
Echidna hiện đang làm việc cùng cô ấy ― chỉ riêng điều đó đã đủ để Subaru đặt Anastasia vào danh sách của những kẻ đáng nghi rồi. Dù Julius hay Ricardo đều là những người đáng tin, thì niềm tin đó giờ đây cũng cần phải được xem xét lại. Cậu không thể nào mù quáng trong thời điểm này.
“…Nếu đã nói không có ký ức, vậy tại sao cô lại nói tên mình? Nếu không chắc rằng tôi biết Echidna, thì việc đó chẳng có nghĩa lý gì.”
Cô ta tự xưng là Echidna. Nói rằng mình là một Tinh Linh nhân tạo. Vậy chẳng phải điều đó càng khiến cô ta giống “Echidna của buổi Tiệc Trà” đó hơn sao? Không nên nói là “Echidna trong Quan tài” mà Roswaal vẫn đang tìm kiếm mới đúng.
Nếu vậy… Cậu đang có cả núi câu hỏi muốn hỏi cô ta đây.
…Nhưng giờ không phải lúc.
“…Có vẻ như mọi chuyện chỉ rối tung rối mù như thế này là do Natsuki-kun bỏ lỡ buổi phát sóng.”- Vừa nhìn về phía Echidna rồi nhìn sang Subaru, Anastasia giờ chỉ biết rũ vai xuống mà lắc đầu ngao ngán.
“…Phát sóng? Cái phát sóng thì liên quan đến gì đến cái chuyện của Giáo Phái Phù Thủy này chứ?”
“——Bởi vì một trong các yêu cầu của chúng là ‘Hãy giao nộp toàn bộ Tinh Linh Nhân Tạo’.”
Cáo trắng trả lời thẳng thừng lại nghi vấn của Subaru mà không có lấy một chút chần chừ.
Những lời nói ấy như tiếng chuông rền vang trong đầu Subaru, làm trống rỗng tâm trí cậu. Phát sóng. Yêu sách. Tinh linh Nhân Tạo. Tức là――
“…Không thể nào…”
“Dù cậu có muốn tin hay không, thì chúng cũng đang nhắm đến những Tinh Linh Nhân Tạo… Những kẻ giống như tôi, và cả cô bé đang đồng hành cùng cậu. Nếu vậy, chẳng phải việc chúng ta tới đây để trò chuyện là điều vô cùng hợp lý sao?”
“Làm cách nào cô biết Beatrice là Tinh linh Nhân tạo?”
Subaru nén hơi, siết chặt nỗi bất an khi mở lời hỏi.
“Tôi chỉ… cảm thấy vậy ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô bé.”
Giọng Echidna vang lên khẽ khàng qua chiếc khăn lông cáo trắng quấn quanh cổ Anastasia.
“Có lẽ Beatrice của cậu cũng đã nhận ra ta ngay lập tức. Hẳn đó là—Cảm Ứng của Tinh Linh nhỉ?”
Con cáo trắng đáp từng câu, thái độ của nó cẩn trọng hơn hẳn ban nãy.
Ít nhất, lúc ở khách sạn, Beatrice chưa hề đề cập đến ‘khăn cáo’. Rất có thể cô bé đã cảm nhận được gì đó, nhưng vì không chắc nên đã chọn giữ im lặng.
Tại sao con bé lúc nào cũng gồng gánh mọi thứ một mình vậy chứ…? Ý nghĩ ấy bỗng xẹt qua, bóp nghẹt lấy trái tim của Subaru như một lưỡi dao tàn nhẫn.
“Tộ tin rằng… việc ‘đứa trẻ bên cạnh cậu’ không cảm thấy sự hiện diện của ta cũng là điều tất yếu.”
Echidna hơi cúi đầu, đôi mắt đen lay láy của cô nhíu lại một chút rồi nói tiếp.
“Tôi có nhiều khiếm khuyết với tư cách một Tinh linh: ta không lập Giao ước được, cũng chẳng tự vệ bằng ma thuật. Bù lại, tôi lại rất giỏi trong việc che giấu bản thân… Ít nhất, tôi đã tưởng vậy cho đến lúc này.”
“Không thể lập Giao ước, vậy—Anastasia là gì của cô?”
Subaru cau mày quay sang thiếu nữ chủ nhân chiếc khăn.
“Giữa tụi này không phải mối quan hệ giao ước Tinh linh đâu."
Anastasia khẽ nhún vai, nụ cười mang âm sắc thương nhân mà nói tiếp.
“Nếu bắt buộc phải gọi tên… thì tôi với cô ấy gọi là đồng phạm thì hợp hơn nhiều đó.”
“Tôi chọn dõi theo đứa trẻ này vì muốn chứng kiến tương lai của cô ấy.”
Echidna nở nụ cười thoáng qua và nói
“Mấy năm qua, chúng ta trò chuyện đủ thứ, từ chuyện làm ăn đến mộng tưởng nữa.”
Nhìn sự hòa hợp hiển hiện giữa hai con người—một người & một cáo, Subaru cảm nhận được mối tin cậy đặc biệt.
“Nhưng… sao hai người lại nói hết chuyện này với tôi? Cô cũng đâu có năng lực chiến đấu gì ghê gớm gì đâu." - Subaru khó hiểu hỏi.
“Muốn được tin tưởng thì tôi phải chìa mặt thật ra chứ.”
Con cáo tựa nụ cười lên môi và nói tiếp: “Hơn nửa dân số thành phố đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nếu vướng vào nội chiến chỉ vì một chi tiết cỏn con, hậu quả sẽ rất thê thảm đó nha.”
“Tôi cũng đã ráng can mà cô ấy cũng đâu chịu nghe đâu nhất là sau khi đã quyết.”
Anastasia thở dài và nói tiếp. “Nên… tôi mong cậu nín giận, nghe chúng tôi giải thích trước đã.”
Thật kỳ lạ cho một ‘Echidna’, Subaru nhận ra sự chân thành khác hẳn bóng hình Phù Thủy Tham Lam mà cậu từng gặp. Và rồi, như thể hiểu ý, Anastasia đã tống Julius lẫn Garfiel ra ngoài, để tạo cho họ một không gian đối thoại riêng.
“Dĩ nhiên, tôi sẽ không đời nào đáp ứng yêu sách của Giáo Phái Phù Thủy.”
Anastasia khoanh tay nói,
“Nhưng nếu tôi với Natsuki-kun đều không lên tiếng , thiên hạ sẽ chẳng biết Tinh linh Nhân tạo là cái quái gì. Tôi cần phải dựng nên bức tranh toàn cảnh trước rồi mới đi thuyết phục mọi người từ chối.”
“Tôi cũng chẳng màng nghe tụi điên đề ra trò mèo gì đâu, nên hoàn toàn tán thành.”
Subaru gật đầu, nhưng cậu vẫn nghiến răng vì con cáo tự xưng Echidna.
“Cũng đừng quá để tâm đến cái tên ấy làm gì.” – Anastasia nhún vai. “Echidna mà cậu biết xấu xa đến mức nào cơ chứ, Natsuki-kun? Cậu đối xử với đứa nhỏ này như thế, chẳng phải lag có hơi quá đáng rồi sao?”
“Nếu là một người hoàn toàn khác… thì tôi sẵn sàng xin lỗi.” – Subaru nói, giọng cậu cứng lại. “…Nhưng đúng là… thời điểm, cách nói chuyện và thậm chí cả phong thái đều quá giống.”
“Giống… rồi sao nữa?” – Anastasia nghiêng đầu hỏi.
Subaru cắn môi. Cậu có nên nói ra không?
Về những gì cậu biết… về Tinh linh Nhân Tạo.
Puck, Beatrice―― cả hai đều là Tinh Linh Nhân Tạo, được tạo ra bởi Phù Thủy Echidna.
Nếu giả định rằng con cáo trắng trước mặt cậu cũng là Tinh linh Nhân Tạo, thì rõ ràng… bàn tay tạo ra nó cũng là của Echidna.
Một con người đã từ bỏ thân xác, từ bỏ giới hạn tuổi thọ, để hóa thành Linh Thể―― để được tồn tại mãi mãi, đúng như khát vọng của Phù Thủy Tham Lam khao khát mọi tri thức.
Nhưng nếu vậy… việc cô ta nói mình không có ký ức gì ngoài tên gọi, là thật… hay là giả?
Anastasia từng nói rằng họ đã đồng hành cùng nhau suốt hơn một thập kỷ. Nhưng… thời gian không phải là yếu tố đảm bảo lòng tin. Kể cả có ai đó âm thầm lên kế hoạch suốt mười năm chỉ để chờ khoảnh khắc này… thì Subaru cũng sẽ chẳng lấy gì làm lạ.
“…Cậu trông như thể vừa hồi tưởng lại một ký ức kinh khủng lắm vậy đó.” – Anastasia khẽ chọc mà nói.
“…Thù ghét sâu đậm đến mức ấy khiến tôi càng muốn gặp bản thể kia của Echidna hơn.” – Echidna mỉm cười cay đắng đáp,
“Nhưng, chuyện đó cứ để sau đi. Dù cậu có tin hay không… cũng không quan trọng.”
Nói xong, cô ta quay sang Anastasia, nhẹ nhàng thúc nhẹ dụi đầu vào người cô gái đang im lặng.
“…Ana, hay là cô nói cho cậu ấy biết mọi chuyện đi?”
“À phải rồi nhỉ.” – Anastasia gật đầu, chắp tay lại như thể cô vừa nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“…Nghi ngờ thì để sau. Giờ là lúc nói về yêu sách của bọn Giáo phái phù thủy kia đã.”
“Yêu sách… có phải ý cô là bốn yêu cầu mà bọn chúng đề cập không?” – Subaru nghiêng đầu.
“Ừm. Chúng tôi đã chiếm lại được Tòa Thị Chính, nên giờ chỉ còn lại vài điểm kiểm soát do bọn chúng nắm giữ thôi.” – Anastasia thở dài. “…Nhưng hầu hết yêu cầu đều mang tính khiêu khích, chế giễu. Vậy nên… cậu cố mà giữ bình tĩnh đấy.”
Yêu cầu mang tính chế nhạo… Subaru nghiến chặt răng, lồng ngực cậu phập phồng. Dù đã quen với sự tàn độc của tụi điên đó, nhưng lần này… chúng lại tiếp tục vượt qua mọi ranh giới.
Anastasia khẽ vuốt ve chiếc đuôi trắng của Echidna, rồi liếm môi và lên tiếng――
“Yêu cầu đầu tiên… là giao nộp một Tinh Linh Nhân Tạo. Yêu sách này… đến từ Tội Đồ của Phàm Ăn.”
“…Phàm Ăn…” – Subaru thì thầm.
“…Mặc dù tôi có cả đống điều muốn nói, nhưng tạm gác lại trước đã.” – Anastasia khoanh tay, chậm rãi chuyển ánh nhìn về phía Subaru mà nói tiếp
“Yêu cầu tiếp theo đến từ Phẫn Nộ— ả muốn ta mang cho ả Cuốn Sách Trí Tuệ đã được đem đến thành phố này”
“…——Hả!?”
Subaru gần như nghẹt thở. Tròng mắt cậu co rút lại vì kinh ngạc, phản ứng bản năng của cậu không thể giấu được. Trông thấy điều đó, ánh mắt lục nhạt của Anastasia khẽ nheo lại, như thể vừa xác nhận điều gì đó.
“…Dựa vào phản ứng đó thì… chắc Natsuki-kun cũng biết gì đó về nó đúng chứ?”
“…”
“…Tốt, như vậy thì lại hay. Chuyện này khiến tôi đau đầu mãi rồi.” – Anastasia gật nhẹ, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Echidna thì chẳng biết gì, Julius và mấy người khác cũng thế.”
“…Con cáo đó thực sự nói mình không biết gì ư? Về Cuốn Sách Trí Tuệ đó ấy…”
Nụ cười của Anastasia lại hiện lên, lần này mang chút vẻ thỏa mãn. Sau bao ngày mò mẫm không đầu mối, giờ cô cuối cùng cũng nắm được manh mối quý giá. Nhưng trong nụ cười ấy… chẳng hề có lấy một chút sự dễ thương nào.
Ngược lại, ẩn sau đó là sự cảnh giác lộ rõ kể từ lúc Subaru hỏi câu đầu tiên.
“…Không, tôi thực sự không biết gì cả.” – Echidna lặng lẽ đáp lời bằng giọng điềm tĩnh. “Tuy nhiên, nếu cho phép tôi suy đoán… thì Echidna mà cậu biết có lẽ có liên quan đến cuốn sách ấy, đúng chứ?”
“…Đúng thế.”
“…Vậy thì…” – Anastasia thở ra, nhưng không che giấu được sự bồn chồn. “Dù không muốn cũng phải hỏi… Cái người tên Echidna mà Natsuki-kun từng gặp là loại người như thế nào? Cô ta có liên hệ gì với Giáo phái phù thủy không?”
Khả năng quan sát của Anastasia và cô cáo trắng đều rất sắc bén. Đặc biệt khi bản thân họ có liên quan mật thiết tới nhân vật mang tên "Echidna", việc họ tỏ ra như không biết gì khiến Subaru phải nghi ngờ… liệu tất cả có phải chỉ là diễn kịch?
Nhưng… nghĩ lại thì, cách nghĩ ấy cũng là điều dễ hiểu.
Nếu lời của Echidna—cô cáo trắng—là thật, thì cái tên chỉ đơn thuần chỉ là một sự trùng hợp. Chỉ Subaru mới biết sự thật rằng “Echidna” là người đã tạo ra các Tinh linh Nhân Tạo. Và quan trọng hơn, lịch sử chỉ ghi nhận duy nhất tên của Phù Thủy Đố Kỵ — không có dấu vết gì về các Phù Thủy khác.
Chỉ những ai thuộc phe Emilia mới có chút hiểu biết về Echidna—và từ đó mới có cảm giác bất an khi nghe cái tên ấy.
“…Echidna là tên của một Phù Thủy từ thời xa xưa.” – Subaru hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói.
“…Ngoài Phù Thủy Đố Kỵ, còn tồn tại nhiều Phù Thủy tàn ác khác. Echidna là một trong số đó. Dù thể xác đã tan biến từ lâu, linh hồn cô ta vẫn neo lại thế giới này. Tôi từng gặp cô ta… và từ đó, tôi luôn đề phòng cái tên ấy.”
“…Natsuki-kun này, đầu cậu có sốt không đó?” – Anastasia nhíu mày, nghiêng đầu một cách khó hiểu hỏi. “Cậu đang nói những điều… hơi quá phi lý rồi đấy.”
“…Đầu óc tôi hoàn toàn bình thường.” – Subaru nói dứt khoát đáp lại như xong ánh mắt cậu khẽ trầm xuống.
“…Những Phù Thủy ấy là những tồn tại vặn vẹo, vượt xa lẽ thường. Họ có thể tạo ra cả Tinh linh Nhân Tạo. Chỉ cần tin đến mức đó là đủ rồi.”
“…Nếu vậy thì…” – Echidna nhẹ giọng, miệng khẽ nhếch thành một nụ cười hiếm hoi. “…Tôi có thể gọi người ấy là ‘mẹ’ cũng được nhỉ?”
Lời nói đó, nghe qua như đùa, lại khiến lòng Subaru nhói lên. Cậu không có ý định giấu giếm gì cả… nhưng không khỏi hối hận vì đã không nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu.
“…Biết được bí ẩn về sự ra đời của bản thân vào thời điểm không ngờ tới, cũng là một niềm vui trong cuộc sống.” – Echidna chậm rãi nói, như thể cô đang trân trọng từng chữ.
“…Nếu có dịp, tôi cũng muốn nghe cậu kể kỹ hơn.”
“…Cô là một Tinh linh, nhưng rõ ràng là chẳng biết gì cả. Ngay cả Beatrice cũng biết nhiều hơn cô… Không, nghĩ lại thì… Beatrice chưa bao giờ nhắc đến cô cả. Cô đến từ đâu, và mục đích tồn tại của cô là gì?”
“…Thật đáng tiếc.” – Echidna lắc đầu, ánh mắt cô vẫn không rời Subaru.
“…Dù là hoàn cảnh sinh ra hay cả lý do tồn tại, tôi đều không biết gì. Giờ đây, tôi chỉ đang đi theo bước chân của cô bé thú vị này thôi.”
Cô liếc mắt sang Anastasia như thể để xác nhận. Còn Anastasia thì lặng lẽ chuyển ánh nhìn từ Echidna sang Subaru.
“…Tôi cũng rất tò mò về mối liên hệ giữa Echidna và Phù Thủy kia.” – Anastasia lên tiếng. “Và hẳn nhiên, cô ta không thể không liên quan đến Giáo phái phù thủy. Quay lại chủ đề Cuốn Sách Trí Tuệ đi…”
“…Cuốn Sách Trí Tuệ là nguyên bản của Phúc Âm mà bọn tín đồ điên khùng đó đang dùng…” – Subaru chậm rãi giải thích, mỗi từ thốt ra đều mang theo gánh nặng ký ức.
“…Đó là phiên bản đầy đủ và cũng là nguyên mẫu đầu tiên. Bên trong chúng chứa những tiên đoán về tương lai, hoạt động theo nguyên lý gần giống như của Long Văn Thạch vậy.”
“…Cùng dạng với Long Văn Thạch…” – Anastasia thì thầm, đôi mắt cô ánh lên vẻ nghiêm túc. “…Vậy thì độ tin cậy của nó rất cao. Có khả năng nào chính Phù Thủy là người tạo ra cuốn sách đó không?”
“…Đó là điều cô ta từng ám chỉ.” – Subaru gật đầu. “…Nhưng hai bản được biết đến đã bị thiêu hủy. Nếu có bản sao khác… thì tôi hoàn toàn không biết.”
Một bản từng thuộc về Beatrice, bản còn lại của Roswaal. Cả hai đều đã bị thiêu rụi trong sự kiện tại Thánh Địa.
Cuốn Sách Trí Tuệ của Beatrice đã hóa tro cùng Thư Viện Cấm. Còn quyển của Roswaal, chính Ram đã tự tay thiêu rụi nó—như một cách từ chối tương lai được ghi trong đó.
“Nhưng đó là điều mà Phù Thủy Echidna nói với cậu đúng không?” – Anastasia nghiêng đầu. “…Liệu cậu có chắc rằng cô ta không nói dối?”
“…Chuyện đó thì…”
Lời chất vấn ấy khiến Subaru hơi cau mày. Cậu không muốn phủ nhận quá khứ của mình, nhưng chính cậu cũng hiểu rằng… chẳng có gì đảm bảo lời nói của Phù Thủy ấy là thật.
Chỉ là—Subaru đã từng gặp Echidna. Và chính vì thế, cậu muốn tin lời cô ta.
“…Không tin người, nhưng lại tin vào lời nói.” – Anastasia khẽ cười. “…Đúng là kiểu người rắc rối mà.”
“…Tôi cũng nghĩ vậy.” – Subaru gật đầu, nụ cười gượng gạo hiện lên nơi khóe môi. “…Tôi không định tin cô ta. Nhưng lại tin vào những gì cô ta nói về chuyện này… thật là mâu thuẫn.”
Mọi hành động của Echidna đều được lên kịch bản một cách khéo léo. Tất cả đều để dẫn dắt Subaru thành con rối trong tay cô ta.
Nhưng… điều đó không có nghĩa là toàn bộ đều là lời nói dối. Chính xác hơn, cô ta không nói dối mà cô ta đã nói theo cách khiến cậu hiểu lời cô ta nói ra theo hướng có lợi cho cô ta. Câu hỏi đặt ra là——Subaru tin vào lời cô ta…là vì cậu muốn tin? Hay là cậu vẫn đang vô thức nhảy múa trong bàn tay của Phù Thủy ấy?
"...Tạm thời, bất kể cảm xúc cá nhân của Natsuki-kun ra sao, vẫn còn ba khả năng xoay quanh cuốn Sách Trí Tuệ ấy."
Anastasia khẽ nói, từng lời đều mang theo sự điềm tĩnh thường thấy của cô.
"...Thứ nhất, phù thủy đã nói dối, và thực ra có nhiều hơn hai bản sao được tạo ra."
"...Còn thứ hai là Giáo phái Phù Thủy không hề biết rằng cuốn sách đó đã bị tiêu hủy, nên mới làm ầm ĩ lên vì điều đó... Nhưng còn khả năng thứ ba thì sao?"
Subaru chau mày, hỏi lại với giọng hơi lo lắng.
"...Có khả năng một bản sao nữa vẫn còn tồn tại, kể cả khi lời nói của phù thủy không phải dối trá."
Anastasia nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên, lắc lắc như đang trêu chọc và nói tiếp
"...Chẳng hạn như, một trong hai bản sao kể trên vẫn chưa bị cháy rụi hoàn toàn trong ngọn lửa, mà vẫn còn sót lại phần nào đó thì sao."
"...——Cái gì cơ?"
Ý nghĩ rằng cuốn Sách Trí Tuệ ấy vẫn còn sót lại tàn dư là điều Subaru chưa từng nghĩ đến.
Cậu ngây người ra, mắt cậu mở to khi nhìn Anastasia giải thích.
"...Dù không có gì chắc chắn, nhưng cuốn sách ấy là do một phù thủy tạo ra, đúng không?"
Sau đó, Anastasia nghiêng đầu, cười khẽ mà nói tiếp.
"...Vậy thì cũng không phải là quá khó hiểu nếu nó khó bị tiêu hủy hoàn toàn, hoặc thậm chí còn thuộc loại có thể được phục hồi."
"...Ừ thì... cũng chẳng thể phủ nhận được... Nhưng vấn đề là, ai sẽ tìm ra nó và giữ lại?"
"...Nếu cậu không tận mắt thấy nó bị thiêu cháy, và nơi nó xuất hiện lần cuối lại là một chỗ dễ tiếp cận..."
Anastasia đặt một tay duyên dáng lên môi, ánh mắt xa xăm.
"...Có thể tôi chit đang suy nghĩ quá nhiều thôi, và có lẽ khả năng thứ hai mới là hợp lý hơn. Nhưng dù sao đi nữa, bọn tôi cũng sẽ không chấp nhận yêu sách của bọn chúng."
Một làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo sự im lặng tạm thời giữa hai người.
Ai có thể đang giữ một phần còn sót của cuốn sách đó?
Cuốn sách trong Thư viện Cấm đã bị thiêu hủy cùng với toàn bộ biệt thự. Đường sống còn không có, chứ đừng nói là sách.
Còn cuốn của Roswaal thì sao? Ram đã đốt nó bằng ma pháp, và sau đó, Emilia đã dùng phép làm tàn tro bay tứ tán trong Thánh địa phủ đầy tuyết.
Nhưng nếu — nếu một phần sách vẫn còn sót thì sao? Và nếu cuốn sách ấy thực sự có thể được phục hồi?
Thì cũng không quá bất ngờ nếu có ai đó đã lượm được nó...
"...Nếu ai đó trong phe của tôi đem nó về đây, thì chắc chắn họ đã nói với tôi rồi. Vì vậy, tôi chắc chắn rằng Sách Trí Tuệ không hề ở trong thành phố này."
Subaru khẳng định, nhưng giọng cậu lại bị nhuốm bởi một nỗi băn khoăn khó gọi thành tên.
“Tin hay không là chuyện của cậu.” – Anastasia gấp quạt, giọng nhàn nhã. “Tôi không rảnh đau đầu vì một cuốn sách mình chả rõ hình dáng ra sao.”
Cô không đào sâu thêm; thay vào đó, ánh mắt cô liền chuyển lạnh:
“…Hai yêu sách cuối do Tham Lam và Dâm Dục đưa ra. Thật ra chẳng đáng để bàn, toàn là trò giễu cợt.”
“…Hai kẻ ấy…” – Subaru khẽ nghiến răng. “…Phàm Ăn với Phẫn Nộ cũng chẳng khá hơn. Rốt cuộc chúng đòi thứ gì?”
Anastasia hít khẽ, tựa hồ cô đang sợ rằng Subaru sẽ “bốc hỏa”.
“Dâm Dục ra điều kiện rất đơn giản: ‘Gửi đến tháp điều khiển hai mươi cặp nam nữ đang yêu nhau—đảm bảo ta sẽ không để ai bị tổn hại’… Nguyên văn ngọt ngào thế đấy.”
“Con ả đó—!” – Subaru đập mạnh nắm đấm xuống thành ghế. “…Ả khốn đó đã biến người khác thành ruồi, thành rồng rồi mà cũng bảo là không gây tổn hại gì à!?”
“Tôi cũng đoán thế. Trong mắt ả, thay đổi hình dạng có vẻ không được tính là ‘đau đớn’.” – Anastasia thở dài.
“Còn Tham Lam thì…”
Lời cô bỗng khựng lại, do dự lộ rõ , khiến Subaru liền khẽ nheo mắt,
“…Có chuyện gì sao? Rốt cuộc thì thằng khốn đó đã ra yêu cầu gì?.”
Con cáo trắng chớp đôi mắt đen, cất giọng trầm tĩnh thay chủ nhân:
“…Yêu sách của Tham Lam chính là: ‘Ta muốn cử hành hôn lễ cùng cô dâu tóc bạch kim. Nên ta không cho phép bất kỳ ai can thiệp vào hôn sự này.’”
“Echidna…” – Anastasia thở hắt, chả biết cô có đang nhẹ nhõm vì có nói thay cô không nữa.
Nhưng mọi tiếng động xung quanh đều không lọt nổi vào tai của Subaru
—Hôn lễ. Cô dâu tóc bạch kim.
Chả cần phải suy đoán gì thêm.
“…ĐỪNG CÓ MÀ ĐÙA VỚI TAO!! THẰNG CHÓ ĐẺ KHỐN KIẾP!!!” – Subaru hét ầm lên, đôi mắt cậu sục sôi trong phẫn nộ như thể muốn xé nát cả bầu không khí.
Cơn giận của Subaru bùng nổ tựa như núi lửa phun trào, khiến cả căn phòng dường như rung lên. Anastasia chỉ khẽ cau mày, còn cô cáo trắng thì liền dựng đứng cả mình lên vì luồng sát khí hừng hực ấy.
…Trong tâm trí Subaru, hình ảnh thằng tóc trắng khốn kiếp kia hiện rõ mồn một: một tên điên si mê quyền lực, coi Emilia chỉ như là một con búp bê để khoe khoang “vẻ đẹp”.
“…Beatrice, Sách Trí Tuệ và Emilia—chúng muốn hết? Hah! Đừng mơ tao cho bọn mày có được bất cứ thứ gì, bọn chó!” – Subaru nện nắm đấm vào lòng bàn tay, giọng sôi sục hét lên đầy quyết tâm
“…Tôi sẽ cho lũ đó biết giá của cái trò mèo khỉ chó mà bọn chúng đang chơi!”
“…Tôi cũng đoán trước rồi, nhưng nghe cậu nói ra rành rọt vậy vẫn thật khiến tôi yên lòng.” – Anastasia khẽ cười; nụ cười của cô không phải vì vui, mà vì cô hưởng ứng với ngọn lửa quyết tâm đang cháy rực trong lòng của Subaru.
“…Về phần Tinh linh của tôi—đương nhiên tôi cũng sẽ không giao ra Echidna.” – Anastasia vung nhẹ chiếc quạt gấp trong tay và khẳng định.
“…Chính tôi đã mang Crusch-san lẫn Emilia tới đây, để mặc họ chịu khổ sao đành. Tôi sẽ tính sổ với bọn cuồng giáo đó, buộc chúng phải trả giá sao cho thỏa đáng.”
“Ôi chao, coi Ana hiếu chiến hẳn lên kìa.” – Echidna (cáo) nheo mắt lại đầy thích thú mà nói
Xong, Anastasia chỉ khẽ mỉm cười mà đáp lại.
“…Bởi tôi biết cách biến bàn cờ bất lợi thành thắng lợi. Giờ trốn tránh sẽ chỉ mất trắng mà thôi. Vậy nên, tôi chọn việc nghiền nát Giáo Phái Phù Thủy để thu phí tổn thất.”
Cô không phải chiến binh giáp trụ; chiến trường của cô là ván cờ của sự mưu mẹo. Ở đó, Anastasia đã tích lũy trăm trận kinh nghiệm—và lúc này, khí thế ấy của cô vượt xa dáng vẻ nhỏ nhắn mà cô có.
“…Nếu bắt được Dâm Dục, chúng ta có thể khôi phục lại hình dạng cho Crusch-san cùng mọi nạn nhân. Còn cậu”—Anastasia liếc Subaru—“…công chúa cậu bị cướp mất, cậu có nuốt nổi nỗi nhục này không?”
“…Hỏi thừa!” – Subaru ngay lập tức gầm lên với ánh mắt rực lửa mà khẳng định.
“…Emilia sẽ làm vợ tôi! Tôi sẽ đạp tên Phàm Ăn đó xuống địa ngục rồi giành lại ký ức của Rem! Tôi sẽ tóm ả Sirius hay lải nhải đó và cho ả ê răng! Và tôi chắc chắn sẽ lôi Capella ra và bắt ả xin lỗi mà trả tất cả về nguyên trạng trước khi tôi xử đẹp ả ta!”
“Thật đáng yêu khi hai người xem những điều ‘bất khả’ nhẹ tựa lông hồng như vậy đó nha.” – Echidna cười khe khẽ đáp lại khí thế của họ
. “…Có lẽ đó chính là điểm đó đã thu hút sự chú ý của tôi… đó nha.”
Hai trận chiến đầu đều đã thất bại. Song trận kế tiếp vẫn đang chờ đợi họ. Không ai được chết, và cũng sẽ không để ai chết—đó là chiến thắng mà Natsuki Subaru hướng tới.
“…Ricardo đang lùng kiếm Joshua cùng những đứa trẻ lạc. Chốc nữa anh ta sẽ quay lại, và khi đó ta sẽ mở phiên họp tác chiến hoàn chỉnh.” – Anastasia xếp quạt, đều đều giọng mà nói.
“…Chúng ta cũng cần phải kiểm tra lại tình trạng các hầm trú ẩn và các khu vực quanh tháp điều khiển nữa.” – Subaru gật đầu và bổ sung thêm điều đó.
“Đã nằm trong kế hoạch. Tốt, đầu óc tôi cuối cùng cũng đã vào số tối đa rồi."
Tâm đã quyết, thép sẽ rèn thành lưỡi kiếm; ý chí của hai người họ dồn thành một mũi nhọn duy nhất.
Subaru liếc ra ô cửa kính của hội quán—từ đây cậu chỉ có thêt thấy một góc thành phố, nhưng những tháp điều khiển cổng nước vẫn sừng sững vạch ranh trời trước mắt cậu.
Cậu không biết tháp nào đang giam Emilia, tháp nào đang giữ ký ức của Rem, tháp nào ẩn náu kẻ thù tàn ác. Song…
——Bên trong thành phố này, trận chiến để cứu những người thương yêu vẫn còn đang ——tiếp diễn.


0 Bình luận