"Phòng y tế lúc 6 giờ chiều..."
Sau giờ học, tôi giết thời gian trong lớp rồi đến phòng y tế đúng như lời Furai nói.
"(Sao Furai lại gọi mình đến phòng y tế nhỉ? Thôi kệ, làm nhanh rồi về.)"
Tôi kéo cửa phòng y tế, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi.
"Furai đâu rồi?"
Tôi nhìn quanh nhưng không thấy Furai đâu cả. Phòng có bốn giường, rèm đều đã được kéo ra hết. Có vẻ như y tá cũng không có ở đây, bàn làm việc của cô ấy được dọn dẹp rất ngăn nắp.
"Lạ thật. Đã 6 giờ rồi mà."
Tôi đành ngồi xuống chiếc ghế tròn gần đó. Tiếng ghế kêu "kít kít" phá tan sự tĩnh lặng.
"Cậu ấy còn chưa đến nữa..."
Tôi vừa nghĩ vừa định lấy điện thoại ra nghịch thì nghe thấy một tiếng động khác ngoài tiếng ghế.
"Hả?"
Tiếng gì vậy?
Vừa quay lại, tôi cảm thấy có một áp lực lên cổ mình. Giật mình ngoảnh lại, Furai đang ôm chặt lấy cổ tôi!
Ngực cậu ấy mềm mại áp sát vào lưng tôi, khiến tôi bối rối vô cùng.
"Furai!? Cậu... Cậu làm gì vậy?"
"......"
"Y, Furai?"
Furai chỉ im lặng, ôm chặt lấy cổ tôi. Đôi mắt cậu ấy vô hồn, không trả lời.
"(Đồ...)"
"Hả?"
"(Đồ phản bội.)"
Tôi nghe thấy tiếng lòng Furai. Tôi không hiểu ý nghĩa của lời nói đó.
"(Đồ phản bội? Rốt cuộc là sao...)"
Tôi vừa định mở miệng thì...
"Ưm!"
"!?"
Đột nhiên, Furai hôn lên môi tôi. Tôi không ngờ tới chuyện này, đầu óc trống rỗng, không thể động đậy.
"Ưm chụt chụt."
"Haa, ưm chụt."
Có lẽ vì thế mà Furai chiếm thế thượng phong, đẩy tôi vào thế bị động.
Nụ hôn đầu đời, lại còn với người mình thích.
"Aa..."
Có lẽ vì tôi hé miệng nên lưỡi Furai đã tiến vào khoang miệng. Lưỡi quấn lấy lưỡi, nước bọt hòa quyện.
"Y, Yo...u... ưm chụt."
"Haa, ưm chụt, chụt."
Tôi không thể thở nổi, đầu óc quay cuồng. Cứ thế, sức lực trong người tôi dần cạn kiệt.
Rầm.
Tôi ngã xuống sàn.
"Y, Furai, tại sao?"
"......Vì cậu đã phản bội tớ."
"Hả?"
Furai nói rồi leo lên người tôi, đè tôi xuống. Cậu ấy dùng một tay giữ chặt tay tôi, tay còn lại khéo léo cởi nút áo đồng phục của tôi.
Áo đồng phục mở ra, Furai mặc một bộ đồ lót màu đen. Ngực cậu ấy có vẻ lớn hơn bình thường, tôi giờ mới biết cậu ấy thuộc tuýp người "hàng khủng".
"Cậu... Cậu làm cái gì vậy!?"
Tôi hoảng hốt muốn đẩy cậu ấy ra nhưng vì vừa hôn xong nên không còn sức lực, không thể nhúc nhích. Thấy vậy, Furai hơi nhếch mép cười. Đôi môi cậu ấy bóng loáng vì dính nước bọt, nụ cười ấy càng thêm phần quyến rũ. [note75306]
"!"
"Daiki...kun."
"Yo...u"
"(Daiki-kun, em sẽ khiến anh sướng ngất ngây. Đương nhiên, em sẽ khiến anh không thể sống thiếu em.)"
Tiếng lòng Furai vang vọng trong đầu tôi. Có vẻ như cậu ấy muốn làm "chuyện đó" với tôi.
Tôi nhận ra mình đã quá ngây thơ.
"(Không được! Mình phải ngăn cậu ấy lại!!)"
"Y, Furai! Tớ nghĩ là không nên làm chuyện này ở phòng y tế đâu..."
Tôi cố gắng hết sức để trấn an cậu ấy.
"Không sao đâu."
"Hả?"
"Thầy cô sẽ không đến đâu."
"(Em biết hôm nay thầy cô sẽ về sớm vì em là thành viên ủy ban y tế mà. Chính vì vậy, em mới có thể làm chuyện này với Daiki-kun.)"
"(Vậy ra, cậu ấy chọn phòng y tế là vì thế!?)"
"Daiki-kun, được không?"
"!!"
"Mình làm... thật nhiều nhé?"
Môi Furai lại gần. Được làm "chuyện đó" với người mình thích... Tôi rất vui... nhưng...
"Không được!!!" [note75307]
"!"
Tôi bật dậy, đẩy mạnh Furai ra.
"Daiki...kun."
"Furai, tớ nghĩ là không nên làm chuyện này..."
"......"
Tôi khuyên nhủ Furai. Cậu ấy thì ngạc nhiên, rồi trừng mắt nhìn tôi.
"(Daiki-kun, anh dám tự ý đi chơi với con nhóc kia trong khi em là vợ chưa cưới của anh! Đồ phản bội!)"
"Vậy ra cậu thấy rồi à!!"
"Ể?"
"À, không, ý tớ là... Y, Furai. Tớ có một thứ muốn tặng cho cậu!!!"
Tôi tiến đến chiếc cặp sách để trên sàn, lấy ra chiếc bánh madeleine định tặng cho Furai.
"Cái này là để cảm ơn cậu vì bữa trưa hôm qua. Tớ rất cảm kích!"
"......"
"Thì là, hôm qua tớ nhờ Niiro giúp mua đó! Nên là!"
"(Nên là, bình tĩnh lại đi!!)"
Tôi nhắm chặt mắt, đưa bánh madeleine cho Furai. Tôi sợ không dám nhìn mặt cậu ấy.
"(Thì ra là vậy. Vậy là anh không hẹn hò với con nhóc kia .)"
Một lúc sau, tôi nghe thấy giọng nói tiếng lòng của Furai. Giọng cậu ấy có vẻ nhẹ nhõm hơn.
"(Cảm ơn anh, Daiki-kun. Em yêu anh.)"
Cùng với giọng nói đó, tôi cảm thấy chiếc bánh madeleine trong tay mình biến mất. Tôi rụt rè mở mắt, thấy Furai đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh.
"Cảm ơn cậu."
"! À ừm."
Tôi gật đầu rồi cầm lấy cặp sách.
"Vậy, tớ đi nhé!!"
"......"
Tôi chạy khỏi phòng y tế.
Chạy với tốc độ bàn thờ.
"(Tại mình mà cứ ở lại với Furai trong bộ dạng đó thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra mất!!)"
Mặt tôi đỏ bừng, người nóng ran. Đừng xem thường tuổi đời = tuổi còn zin = mối tình đầu bị "bẻ lái" của tôi chứ!
"(Mình... Mình nên làm gì mới đúng đây!!)"
◇
"......Đồ nhát gan."
"(Nhưng mà, em thích cái vẻ đó của anh.)"
Furai liếm môi.


9 Bình luận