• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 09

5 Bình luận - Độ dài: 1,252 từ - Cập nhật:

Kể từ đó, tôi đã lên kế hoạch đủ mọi cách để giảm mức độ yêu thích của Furai dành cho mình. Nhưng Furai thực sự rất cứng đầu.

Ngày thứ nhất, tôi đã đóng vai một thằng trai hư.

"Ăn mặc à? Chuyện đó có quan trọng gì chứ!"

"((Daiki-kun, em muốn bảo vệ anh♡ K-yun))"

Thất bại.

Ngày thứ hai, tôi vào vai một kẻ nhai kẹo cao su.

"Thì là, thì là thế đó. Nhai, nhai, và thế là, nhai, nhai" ← Nhai kẹo cao su

"((Giọng nhai kẹo cao su của Daiki-kun thật tuyệt vời♡ Haa, em muốn thu âm và nghe mãi mãi))"

Thất bại lần nữa.

Ngày thứ ba, tôi đóng vai một thằng đàn ông thích con gái.

"Cô bé đó cũng dễ thương nhỉ. Cô bé này, cô bé kia, và cô bé đó nữa."

"((Hả? Daiki-kun, anh đang nói gì vậy? Trong khi em ở đây, anh lại nhìn những cô gái khác sao? Có lẽ mình nên nhốt Daiki-kun vào một nơi không có ánh sáng thôi nhỉ?))"

Ừm, thất bại. Hoặc đúng hơn, tôi đã làm tăng mức độ Yandere của cô ấy.

Tôi đã điều tra và thử nhiều cách để giảm sự yêu thích, nhưng không có cách nào hiệu quả với Furai cả. Thay vào đó, có lẽ sự yêu thích và mức độ Yandere lại tăng lên.

"((Chết tiệt, tại sao Furai lại cứng đầu đến vậy!?))"

Cứ như thế này, tôi có lẽ không thể ngăn chặn tương lai bị Furai giam cầm. Cả người tôi run rẩy.

"Mày ổn không, Daiki? Mặt mày xanh xao quá."

Sau khi tan học, Miyajima nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều nên máu đã rút hết.

"Tao không sao. Chỉ là bây giờ thôi. Hơn nữa, đã đến giờ ăn trưa rồi, mày không cần phải đến chỗ bạn gái sao?"

"Đúng rồi! Hôm nay bạn gái làm cơm hộp cho tao♪ Vậy nha"

Miyajima vui vẻ bước ra khỏi lớp học, có lẽ vì bạn gái đang làm cơm hộp cho cậu ấy. Chết tiệt, thật ghen tị vì trông cậu ấy hạnh phúc quá! Tôi chỉ có một tương lai duy nhất là bị giam cầm!!

Khi tôi đang nghiến răng, tay áo đồng phục của tôi bị kéo.

"Ừm."

"Fuu, Furai."

Khi quay lại, tôi thấy Furai đang đứng đó. Cô ấy cầm hộp cơm, nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh. Hình ảnh đó thật dễ thương đến mức khiến tôi phải thốt lên, "(Đẹp không... không thể được! Đừng có mê đi nhé,!!)"

Phịch!

"Hả?"

"Haah, haah."

Để đánh tỉnh bản thân không bị cuốn theo cảm xúc, tôi mạnh tay tát vào má mình. Furai nhìn tôi với vẻ mặt nghi hoặc.

Tôi để lại dấu vết trên má mình, rồi cố gắng mỉm cười với Furai. "Nó là hộp cơm, đúng không?"

"Ừm."

"Vậy thì, ăn thôi nào."

Thực tế, tình huống này vốn không phải điều tôi mong muốn. Nhưng do tình thế, tôi đã phải ăn cơm cùng Furai. Thực ra, cũng do phần lớn là lỗi của Miyajima.

Kể từ khi Miyajima có bạn gái, tôi đã ngồi một mình ở góc lớp để ăn cơm (bởi bạn bè của tôi chỉ có Miyajima và Niiro mà thôi).

Thật ra ăn một mình tôi đã quen nên không sao cả, nhưng sau khi Furai bám riết lấy tôi, Miyajima đã nói với Furai: "Daiki, cậu ấy đang ăn cơm một mình, sao không ăn cùng nhau nhỉ?" Tôi nghĩ Miyajima đã nói điều đó để thể hiện lòng tốt và cũng nhằm tạo cơ hội cho tôi và Furai gần gũi nhau hơn.

Chết tiệt, Miyajima...

Furai gật đầu và kể từ đó, chúng tôi đã cùng nhau ăn cơm ở góc lớp. Cả hai chúng tôi thực sự không nói gì nhiều, nên cuộc hội thoại gần như không có. Cảm giác ngượng ngùng nhưng Furai lại có vẻ hạnh phúc.

Rồi hôm nay, như thường lệ, tôi cùng Furai ăn cơm.

Chúng tôi ngồi gần nhau, chuẩn bị lấy hộp cơm ra từ cặp.

"Hả?"

Nhưng hôm nay, trong cặp của tôi không có hộp cơm nào. Thay vào đó, có rất nhiều dụng cụ khác nhau, khiến tôi chợt nhớ ra.

"(Đúng rồi! Để giảm sự yêu thích với Furai, tôi đã để dụng cụ vào cặp còn quên mất hộp cơm!?)"

Nếu đã quên thì cũng chẳng còn cách nào khác. Vậy thì chỉ cần đi mua thôi. Nghĩ vậy, tôi bắt đầu tìm ví trong cặp. Nhưng ví cũng không tìm thấy.

"Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy!!"

"(Ví cũng không để trong cặp, mà để quên ở nhà rồi!! Mình đang làm cái quái gì vậy!!)" Chỉ có chai nước trà. Khoảnh khắc xác định rằng tôi không có bữa ăn. Không còn cách nào khác, đành phải nhịn thôi.

"Ừm."

"Hả?"

"Ừm, ừm."

Khi tôi nghĩ vậy, có gì đó chọc chọc vào tôi. Nhìn lại, Furai đang ngồi trước mặt tôi và dùng thước chọc vào tay tôi một cách rất nghiêm túc.

"À thì, Furai, có chuyện gì vậy?" Tôi nghiêng đầu với vẻ tò mò. Về phần Furai, cô ấy gắp một miếng gà rán trong hộp cơm, rồi nói,

"A."

"Hả?"

"Cho tớ."

Thật bất ngờ, cô ấy đã đưa nó cho tôi.

"T, tớ không cần đâu! Cậu cứ ăn đi, Furai."

Tôi vội vàng từ chối, nhưng Furai lắc đầu.

"Không có."

"Hể?"

"Không có cơm hộp."

Nghe đến đó tôi đã hiểu. Furai nhận thấy tôi quên mang cơm, nên muốn cho tôi một phần trong hộp cơm của mình. Không, làm vậy thì...

"N, nhưng..."

"Không được."

"Hử!?"

Khi tôi định từ chối lần nữa, Furai đã nhét miếng gà rán vào miệng tôi một cách ép buộc. Vì bị ép buộc, tôi chỉ còn cách ăn. Tôi nhai ngấu nghiến. Miếng gà rán đã nguội nhưng lại được tẩm ướp rất kỹ, rất ngon.

"Ngon."

Khi tôi nói vậy, tôi có cảm giác khóe miệng Furai khẽ nhếch lên.

"Thêm nữa."

"Phug!?"

Sau đó, Furai tiếp tục nhét hết món này đến món khác trong hộp cơm vào miệng tôi, khiến tôi như muốn nghẹt thở.

"((T, tôi không hề bị cảm động đâu nhé!???))"

"......"

"Ôi trời ơi, Furai và Kurama đang thân mật quá nhỉ~"

"Đúng vậy, họ có phải đang hẹn hò không?"

Thực ra, cả Daiki và Furai đều đang bị chú ý. Những người bạn của Niiro đang cười đùa, nhìn về phía họ.

"Này, Niiro, cậu có nghĩ như vậy không?"

Khi người bạn của Niiro, Usa (một cô nàng cá tính), quay lại hỏi Niishiki, thì đột nhiên...

Bùng!

"Ni-Niiro!?"

Niiro đang nghiến chặt đôi đũa mà cô ấy đang cầm, nhìn chằm chằm về phía Daiki và Furai.

"Ở trong lớp mà lại thân thiết như vậy. Tại sao, tớ cũng chưa từng làm như thế với Daiki cả!!"

Niiro nói trong giọng điệu đầy cay đắng, môi cô ta mím chặt lại trong sự ghen tức. Nhìn thấy phản ứng của cô ấy, những mọi người xung quanh không thể kiềm chế, đều bật cười với vẻ ngạc nhiên.

"Niiro-chan, cậu chỉ cần thẳng thắn thôi mà!"

Trong khi Niiro thể hiện sự khó chịu của mình, những tiếng cười và trò chuyện của mọ người vẫn tiếp tục vang vọng trong lớp học.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Thuyền chưa chìm
Xem thêm
thằng 4 bịch sữa thằng không có bịch nào
Xem thêm