Bên cạnh tôi sau giấc ngủ là tiếng chuông báo thức vang đang kêu lên.
Tôi đã không quên chọn đoạn nhạc khó chịu nhất trong kho số các âm mặc định làm chuông báo tránh mà ngủ quên mất.
Nhờ vậy mà cơ thể dần hình thành phản xạ cảnh giác với âm thanh, nhiều khi còn tỉnh dậy trước cả khi chuông reo. Thế nhưng hôm nay thì khác, tôi tỉnh dậy với tâm trạng không thể nói là vui vẻ nổi——dù sao thì, bên cạnh tôi cảm nhận đang có một luồng hơi ấm.
“…Ưm… Tsukasa?”
Tsukasa rúc người dưới tấm chăn mỏng mà ngủ ngon lành, chẳng khác gì một cô mèo… Mà giờ chưa phải lúc nghĩ mấy chuyện đó, hiện tôi đang không giấu nổi sự bối rối của mình.
“Ể! Ể!”
Tối qua Tsukasa ngủ trên ghế sofa, còn tôi thì đáng lẽ phải dựa vào đó mà ngủ thiếp đi. Vậy mà bây giờ cả hai lại đang cùng nằm chung trên giường.
“Ừm……… Yuki………”
Nghe giọng Tsukasa ngái ngủ vừa tỉnh, tim tôi bỗng đập thình thịch. Chiếc áo sơ mi chỉ cởi một cúc khi cô ấy ngủ giờ đã bung hết hai cúc vô tình lộ phần áo lót cùng khe ngực. Cộng thêm gò má hơi ửng đỏ vì mới thức dậy, đôi mắt khẽ hé mở——trông quyến rũ đến khó tin.
“T-Tớ nói nè! Sao tụi mình lại thành ra nằm cùng trên giường thế này hả!”
Tôi quyết định lái sang chuyện khác để che giấu cảm xúc rối ren. Tông giọng tôi trở nên to và cứng nhắc một cách kỳ lạ.
“Nửa đêm qua tớ hơi tỉnh giấc giữa chừng, thấy Yuki nằm ngủ dưới sàn tội quá… nên đã bế cậu lên giường luôn”
“À, ra vậy… cảm ơn.”
“Rồi chắc tớ lăn ra ngủ luôn”
“Thì ra là vậy ha”
Chỉ là ngẫu nhiên, lại còn xuất phát từ sự quan tâm dành cho tôi mà nổi nóng cũng chẳng phải lý do hợp lý, thế là tôi xì xuống ngay.
Nhìn vẻ mặt nửa tỉnh nửa mơ của Tsukasa. Trong đầu tôi bất giác lại vang vọng âm giọng yếu ớt của cô ấy đêm qua. Ngay khoảnh khắc, tôi vội quay đi tránh nhìn vào gương mặt chẳng chút đề phòng ấy.
“À…”
“Hử…?”
Tsukasa có vẻ hoàn toàn không hiểu tôi đang nghĩ gì mà chỉ nghiêng đầu thắc mắc.
Còn tôi thì cũng chẳng hiểu nổi vì sao tim mình lại đập nhanh hơn bình thường——không hiểu nổi tại sao nó lại loạn nhịp vậy.
“T-Tớ đi rửa mặt cái đã!”
Trong lúc rửa mặt, tôi mới chợt nhận ra——lý do khiến tim tôi loạn nhịp. Là bởi tôi đã nhìn thấy một phần mong manh nơi Tsukasa——quá khứ khiến cô ấy ra sức học tập để được mẹ công nhận.
Đó tuyệt đối không phải là rung động vì tình yêu mà đơn giản chỉ là cảm giác căng thẳng phát sinh khi được biết một góc khuất của người khác mà không ai hay biết. Tsukasa hầu như chưa hiểu gì về tôi thế mà tôi lại hiểu được một chút về cô ấy. Chính sự lệch pha này khiến tôi cảm thấy rối bời——chỉ vậy thôi.
Khi nhận thức được điều đó, nhịp tim cũng tự nhiên bình ổn lại. Tôi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
“——À, còn phải làm cả bento nữa. Cả phần của Tsukasa nữa nhỉ.”
Hôm nay là ngày đi học thứ Hai đầu tuần nên cần làm cơm trưa cho cả hai. Tsukasa bảo cô ấy không biết nấu nên toàn bộ công việc đều do tôi đảm nhận không có phân công gì cả.
Tuy cũng có thể phần ai phần nấy lo nhưng nếu xét làm cơm hộp cho một người hay hai người thì thời gian và công sức cũng gần như nhau… Hơn nữa, nếu chia đôi tiền nguyên liệu thì tôi còn thấy lợi hơn về chi phí, vậy nên thế này là hợp lý.
Hộp cơm là đồ mới mua hôm qua. Kích cỡ chỉ bằng một nửa hộp cơm của tôi nên tôi hơi lo liệu có đủ ăn hay không. Dù sao cũng do chính Tsukasa chọn, chắc sẽ ổn thôi.
“Tsukasa ở nhà tớ đã là ngày thứ ba rồi… Ơ, mới ba ngày? Nói thế nào ấy nhỉ?”
Chẳng biết ở trường người ta có phát hiện chuyện Tsukasa và Sayama-san chia tay——à không, chính xác là quyết định giữ khoảng cách——hay chưa nữa?
Vốn dĩ tôi chẳng rành mấy chuyện này nên muốn tám với Yumiri thử. Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa kể với Yumiri chuyện đang sống cùng Tsukasa, chắc tẹo cũng nên kể luôn.
Thật tình thì tôi hoàn toàn không tưởng tượng nổi Yumiri sẽ phản ứng ra sao đây.
“Haiya…”
Tôi vừa ăn sáng vừa thở dài.
“Ừm, ngon ghê”
Về phần Tsukasa, cô ấy chén hết sạch cá hồi nướng, trứng chiên và canh miso với vẻ đầy hài lòng.
Trong lúc rửa chén, tôi mới chợt nhận ra hầu hết việc nhà đều do tôi làm. Những việc ngoài nấu ăn vẫn chưa chia nhau rõ ràng. Thành ra tôi đành giải quyết cho nhanh chóng do thời gian khá là eo hẹp.
“…Kỳ lạ thật, giống giống mô típ cùng nhau đi học?”
Tôi thay đồng phục, chuẩn bị xong xuôi rồi nói vậy.
“Oáp…”
Tôi liếc nhìn sang Tsukasa ngồi gật gù trên ghế sofa, cô ấy vẫn còn chưa thay đồ nữa.
Vẫn còn sớm chút nhưng nếu đợi Tsukasa bắt đầu chuẩn bị từ giờ thì chắc chắn sẽ cập rập mất. Mà bỏ cô ấy lại rồi đi thì trong lòng tôi cũng chẳng yên tâm lắm.
“Tsukasa, đi thôi! Mau chuẩn bị đi!”
“Ể… Hở, trễ vậy rồi sao…?”
Tôi dùng ngôn ngữ cơ thể giục cô ấy. Động tác của cô ấy vẫn lề mề y hệt như lúc mới dậy. Đành giúp cô mặc sơ mi, cài cúc áo, thậm chí chải tóc dùm nữa.
“Ê hề hề, được chăm thế này nhàn ghê”
“Đừng nói mấy câu kiểu đó nữa, nhanh lên! Cơm hộp tớ làm xong rồi đó!”
“Tuyệt thật. Có món gì kèm theo vậy?”
“Khỏi quan tâm, lo mà chuẩn bị lẹ đi!”
Nói nữa mới nhớ, lần học phụ đạo cô ấy cũng đến trễ. Tôi hoàn toàn quên mất chuyện Tsukasa là kiểu người thường xuyên đi muộn, đến thi còn dám nghỉ cơ mà——một cô nàng siêu tùy hứng.
Kết quả là lúc chúng tôi ra khỏi nhà thì chỉ còn mười lăm phút nữa là vào học. Giờ phải đi nhanh mới mong kịp giờ.
Tsukasa trông không có chút ác ý nào và có vẻ cũng chẳng thấy chuyện trễ giờ là vấn đề gì.
“Sao cậu có thể bình thản như vậy?”
“Vì có đến muộn thì ở trường cũng chẳng có chuyện gì to tát.”
Việc cô ấy có thể trả lời như vậy——một điều tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi——chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Có hơi băn khoăn chút tại sao cô ấy chỉ nói “ở trường” nhưng nếu tiếp tục hỏi thì ngay cả tôi cũng sẽ bị trễ mất nên tôi chọn im lặng nửa chừng.
Trường thì gần nhà, tôi nhất định không muốn bị trễ đâu.
“Vậy tớ đi trước đây”
Tôi kịp băng qua cổng trường ngay trước một phút vào học, có thể nói gần như đồng thời với tiếng chuông báo vào lớp. Tsukasa học lớp khác nên không biết có kịp không, giờ mà còn tâm trí nghĩ nữa thì muộn mất.
Bước vào lớp, tôi chạm ánh mắt với Yumiri.
“…………!”
Yumiri đã ngồi sẵn còn tôi dùng ánh mắt nhắn “kịp rồi đó nha~”. Cô ấy liền đáp lại bằng một cái nháy mắt trêu ghẹo.
Tôi vừa ngồi xuống ghế thì giáo viên chủ nhiệm của tôi——thầy Seo——bước vào. Tiết đầu tiên là sinh hoạt lớp, trước tiên phải di chuyển đến nhà thể chất để dự chào cờ.
(Phải di chuyển nữa à…)
Tôi nghĩ vậy rồi lững thững đi về phía nhà thể chất.
“Chào buổi sáng~. Suýt soát thật đấy ngheng.”
Yumiri đợi tôi ở cửa lớp, bắt chuyện trước.
“Thật đấy. Nếu để thầy Seo thấy ai vào sau thầy thì chắc chắn sẽ bị ghi đi trễ không thương tiếc.”
“Không biết thông cảm gì hết, nói là cứng nhắc thì hợp lý nhỉ? Mà thầy ấy khoái ghi trễ thì đúng hơn. Này Haijima, cậu đi trễ đúng là hiếm gặp à nha. Ngủ quên à?”
“Thay vì nói ngủ quên … à thì, ừm——biết bắt đầu từ đâu nhỉ?”
“Ể~ gì thế, Haijima? Có chuyện gì à? Tò mò chết đi được.”
“Để trưa trật tự rồi kể cho. Nhìn kìa.”
Tôi chỉ về phía thầy Seo đang đi cùng các bạn trong lớp đến nhà thể chất, ông ấy nhìn tụi tôi đang tán dóc ngoài hành lang với một nụ cười trắng sáng—rõ ràng đang bảo “Đừng tám nữa, đi mau!”
“A… thầy Seo đang nhìn chằm chằm đấy. Trưa kể nha.”
Sau đó, tôi nghe các thầy cô phát biểu trong lễ chào cờ với cái tâm trí trong đầu hoàn toàn để nơi khác chỉ chờ buổi lễ kết thúc.
“Thôi kệ đi, cũng không liên quan đến tớ. Tóm lại là Tsukasa sẽ dạy tớ học...”
Dứt lời, Yumiri đã “Ò” lên một tiếng rồi đổi chủ đề.
“Tớ hơi thắc mắc... có phải cậu gọi Aomi-san bằng tên không? Tuần trước không phải gọi mà nhỉ?”
“À, đúng đấy. Gọi cô ấy bằng tên vậy thoải mái hơn mà.”
“À thế à... ừm. Cách xưng hô cũng đổi mất tiu, cổ cũng là người đầu tiên đến nhà cậu.”
“Ế—Yumiri, hồi cấp hai ở lò luyện thi chẳng phải tụi mình cũng gọi nhau bằng tên đó sao? Còn về chuyện đến nhà... Tsukasa cũng ở đó, đợi mọi chuyện ổn định chút rồi tớ mới nói nhé.”
“Được rồi—”
Yumiri môi chu lên đáp lại với vẻ hơi không vui.
Tôi chưa từng hỏi lý do vì sao lên cấp ba Yumiri lại đổi sang gọi bằng họ. Yumiri không nói gì và tôi cũng mù mờ về liệu lý do cụ thể nào không, tôi nghĩ chắc có lý do riêng của cô ấy nên không tiện hỏi thêm.
Sau đó, chúng tôi tán gẫu trong khi ăn cơm hộp.
Yumiri có vẻ hơi bồn chồn hay nói cách khác là cô ấy không yên tâm được. Chúng tôi cứ thế nói những chuyện không đâu ra đâu cho đến hết giờ nghỉ trưa rồi thôi.
Đến giờ nghỉ tiếp theo, Yumiri đã trở lại thành bình thường.
Sau giờ tan học, tôi chợt nhớ ra mình chưa hẹn với Tsukasa về cùng nhau.
Mặc dù chắc cô ấy không đến nỗi bị lạc nhưng mà cô ấy cũng không về được vì chỉ có tôi có chìa khóa nhà.
“Vậy tớ đi câu lạc bộ trước nhé.”
“Đi thong thả—”
Yumiri chẳng để ý đến tôi đang rời khỏi lớp với ý định dùng điện thoại liên lạc.
Sau khi Yumiri rời, một học sinh cao lớn quen thuộc xuất hiện ở trước cửa lớp.
Tsukasa Aomi đã đến lớp tôi.
“Yuki, về nhà thôi.”
“À, Tsukasa. Tớ đang định liên lạc với cậu đấy.”
Đến đây vẫn còn không có vấn đề gì xuất hiện.
Nhưng thứ khiến tôi lạnh sống lưng trong tích tắc là học sinh khác xuất hiện đằng sau cô ấy.
“...Cậu.”
Reira Sayama-san đứng khoanh tay sau lưng Tsukasa.
Dáng vẻ ấy của cô ấy, giống hệt một vị thần hộ mệnh.
Tóc cô ấy ngắn hơn Tsukasa một chút, chiều cao cũng thấp hơn. Khác với Tsukasa thuộc kiểu lạnh lùng, cô ấy nổi tiếng là một mỹ nhân kiểu đáng yêu nhưng lúc này đây khuôn mặt hướng về phía tôi lại toát ra một khí thế phi thường.
“Ể, ể? T-tớ á?”
Tại sao chỉ vì Sayama-san nói chuyện với tôi mà tôi lại hoảng loạn như vậy? Mãi sau này tôi mới hiểu lý do.
Vì lúc nói chuyện với Yumiri về Tsukasa, cô ấy nói nếu đứng ở vị trí của Sayama-san sẽ thấy khó chịu, mà đúng là giờ Sayama-san đang đứng ngay trước mặt tôi.
Sayama-san nhìn chằm chằm rồi khẽ gật đầu rồi nói.
“Đúng vậy, Yuki Haijima-san... tôi đang nói cậu đấy.”
Giọng điệu tuy rất bình thản nhưng ẩn chứa cái khí thế đáng kinh ngạc. Thậm chí khiến tôi thắc mắc làm sao một người có thể nào đưa nhiều cảm xúc vào giọng nói đến thế.
Bằng chứng rõ ràng là...
“Ừm, cái này, cái kia, t-t-t-tớ, xin lỗi, cái đó, ư...”
Tôi vô cùng luống cuống.
Sayama-san khoanh tay, nhún vai rồi tiếp tục.
“Một lát nữa... tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Khoan đã, Reira!”
“Tớ cũng có chuyện muốn nói với Tsukasa. Hai người cùng đi.”
“V-vâng...”
Bị Sayama-san gọi, tôi cũng chỉ biết gật đầu.
“Hiểu rồi.”
Tsukasa cũng trả lời bằng giọng hơi căng thẳng khi nghe Sayama-san nói.
“Chúng ta đổi chỗ đi, chuyện này không thể nói ở trường.”
Tôi chỉ biết tuân theo lời Sayama-san. Có lẽ vì thái độ của tôi như vậy, Tsukasa cũng làm theo.
Thế là tôi không nói một lời rời khỏi trường tiến về phía nhà ga đi cùng là cảm giác chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.
Sayama-san chỉ vào quán cà phê ở cửa hướng Bắc rồi bước vào. Giá quán này với cái ví tiền của tôi thì hơi đắt, nhưng không khí lúc này đây khiến tôi không thể chối từ nên cuốn theo chúng tôi đi cùng luôn.
“Ngồi đi.”
Sau khi nhân viên dẫn chúng tôi đến chỗ ngồi, Sayama-san giục chúng tôi ngồi xuống.
Tôi và Tsukasa ngồi cạnh nhau, Sayama-san ngồi đối diện. Sofa bọc nhung rất sang trọng. Bàn cũng mang cảm giác đồ cổ. Những thứ này khiến tôi căng thẳng trong quán không quen thuộc.
Người xóa tan nỗi căng thẳng đó trong chớp mắt chính là Sayama Reira-san đang không rời mắt khỏi chúng tôi.
“Trà đen... thêm sữa. Tsukasa uống cà phê nóng nhé. Cậu uống gì?”
“À, tớ, cà phê sữa...”
Sayama-san không đáp chỉ gập thực đơn lại.
Cô ấy gọi món với nhân viên bằng động tác thuần thục, chỉ lúc đó mới rời mắt khỏi chúng tôi.
Tôi đại khái có thể đoán được Sayama-san muốn nói gì. Mối liên hệ giữa chúng tôi, hiện giờ chắc chỉ có duy nhất một.
Sayama-san lên tiếng gần như đồng thời với lúc tôi nhấp một ngụm cà phê vừa được mang ra.
“...Tsukasa đang ở nhà cậu phải không?”
“...Khụ, khụ... khụ...”
Nghe câu hỏi thẳng thắn không có lời mở đầu, tôi rõ ràng bối rối.
“Này, Reira.”
“Tớ đang không hỏi Tsukasa.”
“Đúng là thế, nhưng cậu đột nhiên kéo Yuki đến đây.”
“Rồi sao?”
Sayama-san đáp lại lời Tsukasa ngay lập tức, Tsukasa phản hồi nhanh không kém.
“Yuki đang bối rối.”
“Tsukasa... tớ không sao...”
Tôi dám ngắt lời cả hai chính vì biết Tsukasa lo lắng cho tôi nhưng vẻ mặt Sayama-san càng lúc càng trở nên nghiêm trọng sau khi thấy phản ứng của tôi.
“...Hai người đã gọi nhau kiểu thân mật rồi à. Cậu đừng lo quá, chi phí ở đây tôi trả, muốn thêm bánh không?”
“Ể... vâng...”
Sayama-san đã tỏ vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe tôi trả lời.
“Yuki...”
Ngay cả Tsukasa cũng có vẻ hơi ngượng.
“Mont Blanc không?”
“Không... cái đó... tớ muốn socola...”
Đáng lẽ không nên gọi bánh mới là đúng. Hơn nữa còn là trong cái bầu không khí ngột ngạt, ít nhất nên nhận lời đề nghị của đối phương đã mới hợp lý.
Tôi vừa nhận ra thì đã quá muộn, Sayama-san đã gọi thêm một phần bánh socola.
Sau đó, chúng tôi im lặng một lúc lâu. Nhân viên mang đồ uống và bánh socola ra. Sayama-san lại lên tiếng sau khi mọi người bắt đầu nhâm nhi.
“Chủ đề đi hơi xa rồi, tôi hỏi lại. Tsukasa đang ở nhà cậu đúng không?”
“...Vâng, đúng vậy... phải.”
Dựa trên tiền đề cảm nhận được vị ngọt của socola. Tâm trạng tôi đã bình tĩnh hơn lúc nãy. Gọi bánh có lẽ là lựa chọn đúng đắn rồi.
“Đừng dùng kính ngữ nữa, chúng ta cùng tuổi mà.”
“Ừ... ừm.”
Thành thật mà nói, tôi không cảm thấy Sayama-san cùng tuổi với tôi. Ngoài việc có ngoại hình trưởng thành ra, cô ấy còn hoàn toàn không sợ đến quán cà phê có phần cao cấp này. Thái độ cũng đường hoàng, lý do tôi nghĩ vật cũng là vì thế.
Mặc dù Tsukasa ngồi bên cạnh cũng không trông như cùng tuổi với tôi nhưng khi thực sự trò truyện sẽ thấy trường hợp của Tsukasa tôi thấy cô ấy dễ gần hơn tưởng tượng, theo ấn tượng ban đầu thì hoàn toàn ngược lại.
Tuy nhiên, tôi cũng hiểu thái độ hiện tại của Sayama-san đang bắt nguồn dựa trên cảm xúc rất đặc biệt.
“Sao cậu biết?”
“Cậu xem cái này đi.”
Sayama-san đưa cho tôi một tờ giấy. Mảnh giấy hình chữ nhật giống hóa đơn, nhìn kỹ thì ra là phiếu gửi hàng.
Thủ tục làm vào Chủ nhật, tức là ngày hôm qua. Kích thước hàng ghi 120, tôi không biết đó là cỡ bao nhiêu.
“À, cái này gửi đến nhà tớ. Chỉ định cho bên giao vào tối nay.”
“Đúng vậy. Chỉ định giao sau 7 giờ tối, cậu ở nhà chứ?”
Thấy tôi gật đầu, Sayama-san rót sữa vào trà đen rồi khuấy. Cử chỉ của cô ấy mạnh mẽ như lời nói, nhưng không hề làm đổ dù chỉ một giọt ngoài hay phát ra bất kỳ tiếng động nào.
“Chắc cậu cũng biết sơ qua về mối quan hệ giữa bọn tôi rồi, nên chi tiết xin miễn bàn. Nói ngắn gọn, Tsukasa từng ở nhà tôi, nhưng chúng tôi quyết định tạm giữ khoảng cách. Tôi thì định gửi đồ đạc của cô ấy về nhà, ai mà ngờ địa chỉ Tsukasa đưa không phải nhà riêng hay khách sạn… mà lại là nhà cậu.”
Nghe Sayama-san nói, tôi bất giác nhìn sang Tsukasa.
“Ể? À, Tsukasa...?”
“...Xin lỗi.”
“Không, không sao đâu. Lần sau nhớ hỏi tớ trước rồi hẵng làm nhé.”
“...Ừm, tớ sẽ nhớ.”
Cuộc trò chuyện giữa tôi và Tsukasa vừa dứt, Sayama-san liền cất tiếng, giọng sắc “Này.” Rồi cô ấy nói tiếp.
“Chuyện đó để sau. Vậy là tôi đã có bằng chứng Tsukasa đang ở nhà cậu. Bởi từ chính miệng cậu nói chứ Tsukasa không tự thừa nhận.”
Cách cô ấy không ngắt lời lắng nghe chúng tôi trò chuyện vẫn có thể cảm nhận được phong thái điềm tĩnh vốn có. Thế nhưng, việc dùng giọng cứng rắn đột ngột để thu hút sự chú ý khiến tôi có cảm giác khó chịu.
Nghe Sayama-san nói tiếp, tôi lại nhìn sang Tsukasa.
“...Có thật không?”
“...Ừm.”
“Vậy để sau nói tiếp.”
Có lẽ vì chúng tôi sắp lặp lại cuộc đối thoại cùng 1 kiểu khiến giọng Sayama-san càng trở nên cứng rắn hơn.
Nhưng có lẽ vì đang ở quán cà phê và muốn kiềm chế, cô ấy khẽ nhắm mắt, hạ giọng rồi nói tiếp.
“Như vậy sẽ làm phiền bố mẹ Haijima, tôi sẽ liên lạc với gia đình Haijima để xin lỗi.”
Sayama-san chuyển ánh mắt từ tôi sang Tsukasa.
“Vậy nên, Tsukasa... về nhà tớ nói chuyện cho rõ đi.”
Câu nói này so với những lời đầy cảm xúc trước đó nghe có vẻ bình tĩnh hơn hẳn.
Nhưng đó không giống như dịu lại mà nói cách khác là lại giống như bước qua ngưỡng kiềm chế mang một vẻ lạnh lừng hơn. Mặc dù là đang thúc giục Tsukasa về nhà nhưng lại có cảm giác một khoảng cách trọng giọng nói ấy.
Tôi lên tiếng trước Tsukasa, trả lời Sayama-san.
“Tsukasa đã hứa sẽ dạy tớ học với điều kiện ở nhờ nhà tớ.”
“...Hê ế. Nhưng đột nhiên đến ở nhờ vẫn sẽ làm phiền gia đình cậu chứ?”
“Không hề đâu. Tớ sống một mình mà, sẽ không làm phiền người giám hộ đâu.”
“Một mình... sống...?”
“—Ừm.”
Tôi bắt đầu cảm thấy lời mình vừa nói có thể khiến tình hình căng thẳng hơn.
Tsukasa không chỉ giấu chuyện mình đang ở nhà tôi mà dường như cũng không kể với cô ấy rằng tôi sống một mình. Lý do Sayama-san nói sẽ liên lạc với bố mẹ tôi có lẽ là vì vậy.
“Vẫn đang... hẹn hò với tôi... mà lại chạy đến nhà một cô gái sống một mình...”
Sayama-san cúi đầu, nói bằng giọng yếu ớt.
Khác hẳn trước đây, lời cô ấy giờ nghe như bộc bạch thật lòng hơn là chất vấn.
Không còn nhắm vào tôi hay Tsukasa, mà như đang tự nói với chính mình. “Lẽ nào, đã muốn tìm người mới rồi sao?”
Câu nói bật ra đầy bất chợt, rõ ràng cho thấy cô ấy đã mất bình tĩnh.
Tôi hy vọng Tsukasa có thể nói gì đó, nhưng cô ấy chỉ nhìn Sayama-san đang lẩm bẩm bằng ánh mắt không thể đoán được suy nghĩ.
Sayama-san mấy lần định nói rồi lại thôi, cuối cùng nhìn cả hai chúng tôi m.
“Lẽ nào, là bắt cá hai tay...?”
“Cái đó, tớ nghĩ cậu có lẽ đang hiểu lầm to đấy.”
“...Sao cơ?”
“Chúng tớ không phải là mối quan hệ như Sayama-san nghĩ đâu—”
Tôi nói được nửa câu thì dừng lại thì bị ngắt lời.
(Khoan, khoan khoan khoan!)
Tsukasa nắm lấy tay tôi dưới bàn.
Bàn tay phải hơi lạnh của Tsukasa siết chặt tay trái tôi.
Tôi hoàn toàn không biết cảm xúc của cô ấy lúc này là gì.
Sayama-san thì vẫn đang trừng mắt chờ tôi nói tiếp, nên tôi không thấy được biểu cảm của Tsukasa bây giờ.
“...Vậy, cái gì?”
“Không, cái đó, ừm... ừm.”
Tsukasa từ từ nhấc bàn tay đặt trên mu bài tôi lên, rồi dùng đầu ngón tay vuốt ve.
Cảm giác ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lông tơ trên da khiến sống lưng tôi tê dại.
Ba ngón tay mảnh khảnh của Tsukasa chầm chậm xoay một vòng quanh, rồi trượt xuống đầu ngón tay tôi.
“Ừm...”
Từng ngón tay của Tsukasa lần lượt đan vào giữa các ngón tay tôi.
Lòng bàn tay Tsukasa như miếng vải mềm mại, bao bọc lấy tay tôi. Chậm rãi nhưng chắc chắn, khiến đầu ngón tay hai đứa áp sát vào nhau.
“Sao vậy?”
“K-không... không có gì...”
Ngón tay Tsukasa lại từ từ rời khỏi tay tôi, rồi lập tức di chuyển đến vị trí lòng bàn tay, như thể muốn chồng lên bàn tay tôi.
Theo phản xạ tôi định nắm chặt tay lại, nhưng ngón tay Tsukasa nhanh hơn lại mở rộng bàn tay tôi ra.
Rồi, ngón tay chúng tôi cứ thế đan xen vào nhau.
“T-tóm lại!”
Tôi không thể thốt ra được cả câu “dừng lại”. Nếu Sayama-san biết chúng tôi đang làm gì, thật kkhông dám tưởng tượng phản ứng của cô ấy vốn đã nóng giận.
Tôi muốn kết thúc cuộc nói chuyện với Sayama-san càng sớm càng tốt.
Tay Tsukasa vẫn không dừng lại.
Lòng bàn tay chồng lên nhau và ngón tay đan xen đều nắm chặt vào nhau. Làn da tiếp xúc dần ấm. Tôi cảm thấy cả tay mình và tay Tsukasa đều hơi rịn mồ hôi.
Khung cảnh diễn ra dưới bàn nên Sayama-san chắc không thấy được đôi bàn tay này.
Ngay cả khi hơi cử động người, ở góc độ này chắc cũng không thấy được.
Thế nhưng, việc tôi đang nắm tay với Tsukasa mà giấu Sayama-san khiến trán tôi toát mồ hôi lạnh.
(Tại sao...?)
Tiếng lòng của tôi dĩ nhiên Tsukasa không nghe được. Nếu tôi lên tiếng, Sayama-san cũng sẽ nghe thấy, rồi nghi ngờ chúng tôi.
Tôi muốn buông ngón tay, nhưng ngón tay thon dài của Tsukasa lại nắm chặt tay tôi.
Tôi chỉ có thể tiếp tục cảm nhận sức nóng bỏng rát truyền thẳng từ tay Tsukasa.
“Tóm lại, là có chuyện gì vậy?”
“Không, ý là!”
Giọng Sayama-san làm Tôi giật mình, người vô thức co người lại.
Cơ thể tôi đột ngột đụng vào bàn, bàn lắc lư một chút, hóa đơn rơi xuống đất.
“À, xin lỗi...”
“Đừng bận tâm... may là không đổ. Không sao, tôi nhặt cho.”
Dù Sayama-san nói vậy, nhưng tôi hoàn toàn không ổn.
“Ơ, khoan, khoan đã...!”
Hóa đơn rơi về phía Sayama-san. Nếu Sayama-san cúi người nhặt, góc nhìn dưới bàn sẽ bị thấy hết.
“...Làm sao vậy?”
“Không, tại tớ làm rơi, để tớ nhặt.”
Tôi vừa định đứng lên, Tsukasa nắm tay tôi chặt hơn.
(Cái—!)
Hơn cả tay, trái tim tôi mới như bị bóp nghẹt.
Tôi thậm chí không có thời gian liếc nhìn Tsukasa, chỉ có thể cố nắm bắt vị trí tương quan giữa hóa đơn và Sayama-san.
“Cậu không nhặt à?”
“Nhặt... nhặt chứ.”
“Vậy mà không với tới phải không? Đừng bận tâm quá.”
“Không không không, không phải thế...”
Tôi không thể tìm thêm lý do nữa.
Từ góc nhìn của Sayama-san, chắc tôi đang nói những thứ vô nghĩa. Tôi hiểu. Dù hiểu...
“Vậy tôi nhặt nhé.”
“À... ờ ờ...”
Tôi cố gắng hết sức để không kêu lên.
Tsukasa hoàn toàn không có ý định buông tay, điều này cảm nhận rõ qua đầu ngón tay hơi đổ mồ hôi của cô ấy.
(Chết rồi... Sayama-san sẽ thấy hết mất...!)
Tôi đành chấp nhận, nhắm mắt lại.
“...Xin lỗi, cảm ơn.”
Sayama bỏ qua tôi đang lo lắng, cảm ơn nhân viên đi ngang qua nhân viên đã giúp nhặt hóa đơn. Hóa đơn đã được đặt lại trên bàn, tôi mới hiểu tình hình chậm một nhịp.
Như vậy, việc Tsukasa nắm tay tôi sẽ không bị Sayama-san phát hiện. Trái tim đập dữ dội cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Haijima-san, cậu thấy nóng à?”
“Ể, không, hơi...”
Bị Sayama-san nói vậy, tôi cảm thấy mồ hôi đang trượt xuống trán. Tôi không thể nói cho cô ấy biết nguồn gốc thực sự của những giọt mồ hôi này.
Tsukasa cuối cùng cũng từ từ nới lỏng tay, buông tay tôi ra.
Tôi liếc thấy biểu cảm của cô ấy——mỉm cười.
(Tại sao...)
Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt. Có lẽ vì vậy, tôi mới có thể chủ động lên tiếng.
“Tớ chỉ vì muốn Tsukasa dạy học mà cho cô ấy ở nhà tớ thôi. Chuyện bắt cá hai tay như Sayama-san nói đảm bảo không có đâu.”
Tôi nói rõ với cô ấy bằng suy nghĩ kỳ lạ rõ ràng.
Cảm giác căng thẳng khi nói ra suy nghĩ trong lòng với Sayama-san so với khoảnh khắc bị nắm tay, chẳng là gì cả.
“Với tớ, bị người khác nghi ngờ lung tung... hơi khó chịu.”
“N-nhưng mà...!”
“Nếu cậu muốn tiếp tục nghi ngờ, thì trực tiếp hỏi Tsukasa.”
Tôi vừa nói xong, Sayama-san trả lời bằng giọng hơi thiếu tự tin.
“Cái này...”
“Vấn đề tình cảm của hai người, tớ mong hai người tự giải quyết.”
Tôi nói tiếp, rồi thêm câu “Cảm ơn đã chiêu đãi, tớ đi trước” rồi đứng dậy.
Thậm chí tôi còn ngạc nhiên vì bản thân có thể diễn đạt rõ ràng suy nghĩ của mình.
Rời khỏi chỗ ngồi, thả lỏng lực ở vai, tôi mới nhận ra mình vừa rồi rất căng thẳng. Tôi cảm thấy đời mình hiếm khi diễn đạt rõ ràng suy nghĩ của bản thân đến vậy.
Tôi đi từ chỗ ngồi trong quán cà phê ra cửa, từ phía sau nghe thấy Tsukasa nói với Sayama-san.
“Như Yuki nói đấy, tớ ở nhờ nhà Yuki, đổi lại dạy cậu ấy học. Chỉ có vậy thôi.”
“Nhưng mà...”
“Hơn nữa—người nói muốn giữ khoảng cách, là Reira đấy.”
Ngay cả trong quán đầy tiếng trò chuyện, giọng hai người vẫn trong trẻo vang lên rõ mười mươi.
Sau đó, tôi nghe Sayama-san dường như còn muốn nói gì đó.
Nhưng tôi không nghe nữa, trực tiếp rời khỏi quán cà phê.
Trời âm u. Cơ thể dù lạnh nhưng vẫn cảm thấy nóng. Có máy lạnh vẫn thấy lạnh từ trong ra ngoài, thật là một cảm giác cơ thể kỳ lạ.
“Yuki.”
“...Tsukasa.”
Tôi bước ra khỏi quán cà phê, đi về phía ga, Tsukasa lập tức chạy theo sau.
Trên đường về nhà, chúng tôi không nói lời nào.
Về được đến nhà vẫn còn hơi sớm so với giờ ăn tối.
Chúng tôi quyết định học chung đến khoảng 7 giờ tối, rồi cùng ăn. Vì thấy hơi mệt, nên quyết định ăn mì ly dự trữ ở nhà. Tsukasa một tô, tôi hai tô.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, giữa đặt ba tô mì ly, chờ chín.
“Sao cậu lại làm vậy?”
Người phá vỡ sự im lặng là tôi.
Tsukasa dừng lại một chút, nhìn thẳng vào tôi.
“...Vì Yuki, cậu trông có vẻ bất an lắm.”
Đôi mắt trong veo ấy chẳng hề giấu giếm hay che đậy điều gì.
Tôi vốn định nói với Tsukasa rất nhiều thứ lắm, nhưng vì câu này mà hoàn toàn không thốt nên lời.
Tsukasa nói đúng, bị Sayama-san gặng hỏi làm lòng tôi rất dao động. Cảm xúc đó quả thực có thể gọi là bất an.
Và thực tế, sau khi bị Tsukasa nắm tay, tôi đã có thể diễn đạt rõ ràng suy nghĩ của mình.
Nhưng mà—
“Nếu Sayama-san phát hiện... cậu định làm sao?”
Tôi vốn định chọn lời cẩn thận, nhưng lại dùng cách diễn đạt trực tiếp hơn tưởng tượng.
“Chúng ta vốn... đã bị hiểu lầm là bắt cá hai tay hay kiểu quan hệ đó rồi... nếu bị thấy nắm tay, chẳng phải càng khó giải thích sao?”
“Có lẽ.”
“Gì cơ?”
Tsukasa nói không chút hối lỗi, tôi không nhịn được phát ra tiếng kỳ lạ.
“Nhưng mà, tớ rất tò mò... nếu Reira nhìn thấy, cô ấy sẽ phản ứng thế nào.”
“—Ể.”
“Tim tớ đập nhanh quá.”
Lưng tôi lạnh toát ngay lập tức.
Tsukasa mỉm cười, gần như giống hệt biểu cảm thấy ở quán cà phê, khác với những nụ cười tôi từng thấy mấy lần trước đây, là nụ cười mơ hồ khó đoán hơn.
“Tim đập nhanh là sao cơ?”
“Làm sao nói nhỉ, khó diễn tả bằng lời lắm. Nghĩ đến việc mọi chuyện có thể trở nên nghiêm trọng, Reira có thể sẽ rất giận dữ—tớ không thể dừng lại được.”
“Là—... vậy à.”
“Lúc hóa đơn rơi, nghĩ đến việc có thể bị Reira nhìn thấy, tim tớ đập còn nhanh hơn. Nhưng mà...”
“Nhưng mà...?”
“Điều tớ muốn thấy nhất, có lẽ là phản ứng của Yuki. Hê hê, cảm giác kỳ lạ này, lần đầu tớ trải qua đấy.”
Vậy ra cảm giác ớn lạnh tôi nhận thấy quả nhiên không nhầm.
Thậm chí còn thấy đáng sợ.
Bởi vì tôi hoàn toàn nắm bắt được mạch suy nghĩ của Tsukasa.
Kết quả là tôi đặt câu hỏi lại khiến những điều không hiểu càng nhiều thêm.
“Tớ không hiểu cảm giác Tsukasa nói, lần sau đừng làm vậy nữa.”
“Tại sao?”
Tsukasa hỏi lại, tôi lập tức trả lời.
“Vì... tớ nghĩ Sayama-san sẽ không thích thế đâu, đừng làm vậy nữa.”
“Cuối cùng vẫn không biết Reira có ghét không nhỉ?”
“Ư ư ư.”
Chẳng biết vì khó giao tiếp hay sao, tôi chỉ còn biết rên lên. Tổng thể những cảm giác gần đây tôi hay rên lên thế này.
“Tớ căng thẳng lắm đấy.”
“Cậu ghét lắm à?”
“Có lẽ... không phải ghét... ừm—... phải nói sao nhỉ... Khoan!”
Tsukasa từ phía đối diện bàn dùng ngón tay chống cằm tôi, nhấc lên. Tsukasa áp mặt lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Khoan đã... cậu làm gì vậy?”
“Nhìn vào mắt cậu, xác nhận suy nghĩ của cậu.”
Tóc Tsukasa phớt nhẹ qua má tôi, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở. Điều cô ấy nói chắc là thật. Dù hiểu vậy, nhưng khoảng cách này lại khiến tôi liên tưởng đến chuyện khác.
Tôi lại một lần nữa cảm nhận được khoảng cách của Tsukasa thực sự có vấn đề.
Bản thân tôi cũng thấy từ “ghét” không phù hợp lắm, không nên dùng. Hơn nữa, tôi nghĩ Tsukasa không thể hiểu được nỗi sợ tôi cảm thấy.
“Tớ hiểu rồi. Tớ không ghét, điều này tớ thừa nhận. Nhưng mà!”
Tôi khiến Tsukasa bỏ tay đang chống cằm tôi xuống, kéo giãn khoảng cách.
“Tóm lại, không chỉ tớ, Tsukasa cũng đã nói với Sayama-san rồi, đây tuyệt đối không phải chuyện bắt cá hai tay hay gì đó. Tuyệt đối không phải, vậy được chưa?”
Đúng vậy, tôi định kết thúc chủ đề này bằng cách xác nhận lại những điều tối thiểu cần thiết.
Mặc dù tôi nhớ đến vấn đề Yumiri đã chỉ ra, nhưng như thế này đã có thể truyền đạt rõ ràng suy nghĩ của mình cho Tsukasa và Sayama-san.
Chúng tôi thậm chí không phải bạn bè—chung quy chỉ là mối quan hệ đan xen vì lợi ích của nhau.
“Ừm, đúng vậy.”
Tsukasa trả lời ngắn gọn.
“Ồ, đã hơn ba phút rồi! Mì mà nhũn thì hỏng mất!”
“Không phải do ngâm mì hai tô một lúc à?”
“...Không sao đâu!”
Tôi mở nắp hai tô mì ly rồi nói vậy.
Nói được điều mình muốn nói khiến tôi nhẹ nhõm đôi chút. Nhưng mặt khác, những cảm xúc khó hiểu Tsukasa ôm ấp trong quán cà phê lại khiến màn sương trong lòng tôi dày đặc hơn.
Tôi nhâm nhi xen kẽ vị cà ri và vị xì dầu gà, hai loại mì ly tuyệt đối không thể trộn lẫn.


0 Bình luận