Rớt môn, cuộc sống chung kết thúc—Mối quan hệ của bốn người rồi sẽ đi về đâu?
“Tsukasa, tớ xin lỗi… Tớ bị điểm liệt rồi…”
Thế là, cuộc sống một mình của Yuki tôi cũng đi đến hồi kết rồi.
Nói cách khác, chuỗi ngày chung sống cùng Tsukasa cũng phải đặt dấu chấm hết—
Tôi không muốn, không muốn phải xa cậu ấy đâu, nhưng đó là lời hứa, không thể nuốt lời được.
Tôi đã cầu xin sự giúp đỡ từ thầy cô và dì Kaori, nhưng bản thân hoàn toàn bất lực.
Để che giấu nỗi bất an trong lòng, tôi đã nói với Tsukasa những lời dối lòng—“Cậu về lại chỗ Reira-san đi”, đó rõ ràng là những lời hoàn toàn trái ngược với tâm tư của tôi, là một cái cớ tồi tệ nhất.
Tôi chìm trong thất vọng, người vực tôi dậy chính là Yumiri, cô bạn thân đã luôn ở bên tôi từ những năm sơ trung.
Cậu ấy không phản đối chuyện tôi sống chung với Tsukasa, nhưng cậu ấy đã nói với tôi bỏ cuộc mới không phải là tôi.
Cảm ơn cậu, Yumiri.
Tôi muốn một lần nữa, thổ lộ hết tâm tư thật sự của mình cho Tsukasa.
Thế nhưng, tôi lại bắt gặp phải quang cảnh mà mình không muốn trông thấy nhất khi tôi vội vã chạy về nhà—
Nơi cuối con đường của mối quan hệ 4 chiều méo mó, một cái kết đầy chấn động lại lần nữa khiến người ta phải rùng mình kinh hãi…!
“Ne… Tsukasa…”
Tôi gần như phản xạ mà gọi tên cô ấy. Tsukasa khẽ chạm vai tôi, ôm lấy tôi rồi đôi môi chúng tôi chạm nhau.
Trái tim tôi đập thình thịch—không ngờ mình sẽ làm chuyện này ở công viên.
Dù vậy tôi vẫn không thể đẩy cô ấy ra.
“…Nhưng mà… tớ cũng thích Sayama-san nữa…”
Gió đêm thổi qua, tiếng đồng hồ nơi xa, chỉ còn lại hơi thở của hai đứa.
“Dồn hết sức mà vung gậy đi, Yuki!”
Mình biết Tsukasa là người cậu thích… vậy mà sao cậu vẫn nói được những lời như thế?
“Vì t-tớ chỉ có một mình thôi mà.”
Tôi và Tsukasa cuối cùng cũng đến khu bể sứa.
Cô ấy nở nụ cười kéo tay tôi đi.
Tsukasa khéo léo điều chỉnh bước chân theo tôi, luôn giữ nhịp riêng của mình để dẫn tôi đi tiếp.
Quãng đường tuy ngắn nhưng tim tôi cứ rộn ràng vừa lo vừa vui.


0 Bình luận