Arc 6: Đại sảnh ký ức
Chương 13: Tiếng cười giễu cợt giữa lòng cát (Side-B)
0 Bình luận - Độ dài: 5,824 từ - Cập nhật:
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
Đáp lại cử chỉ ấy của Ram, Subaru giơ cao chiếc đèn lên về hướng mà Ram đang chỉ. Vệt sáng nho nhỏ của cây đèn trên tay rọi lên lối đi phía trước, cho phép họ nhìn thấy một một đoạn đường đang hẹp dần rồi tách làm đôi――
“Là ngã ba.”- Subaru lẩm bẩm khi nhìn thấy việc đoạn đường cậu phải đi giờ đã được phân ra làm hai hướng khác nhau.
“Bên phải hoặc bên trái, chúng ta chỉ được chọn một. Giờ ta nên chọn hướng nào đây?”- Anastasia giơ ngón trỏ lên và chỉ về phía trước rồi đung đưa nó qua lại, song cô giơ thêm một tay nữa mà và giơ chúng ra trước mặt Subaru, mỗi bên tay cô đưa ra, là một lựa chọn mà họ phải chọn lấy.
“Vào giờ khắc quyết định thì hãy đi về phía bên phải – Kurapika từng nói vậy.” - Nheo mắt nhìn cử chỉ đó của Anastasia, Subaru khẽ lẩm bẩm trong miệng mình như thế.
“Huh, người tên Kurapika đó là ai vậy?”- Nghe thấy một cái tên lạ hoắc, Anastasia liền khẽ nghiêng đầu thắc mắc.
Thực tế thì, Subaru nhớ mang máng rằng cậu từng nghe về việc khi lạc đường, con người thường sẽ vô thức đi về phía bên trái.Xong điều đó xảy ra, là vì hướng đó thuận theo tay thuận, chân thuận hay dựa vào vô số yếu tố bản năng tương tự khác thì cậu không rõ, tuy vậy cậu biết cái hành động cảm tính ấy không phải điều tốt. Bởi thế, cậu muốn tin vào “quyết định của một nhân vật thông thái” nọ và chọn bên phải, cơ mà――
“Vậy thì, Barusu, giờ ngươi muốn đi hướng nào?”
"Thú thực thì tôi muốn đi về phía bên trái.”
“Thế còn lời của người tên Kurapika đó thì sao?”
“Này, này rốt cuộc Kurapika-san trong miệng mọi người là ai vậy?”
Trong tình huống phải đưa ra lựa chọn giữa ngã ba, cả ba người họ cũng đồng loạt đưa ra những câu nói chẳng ăn nhập gì với nhau. Subaru đáp lời rằng cậu muốn rẽ trái, Ram thì tung ra các câu hỏi dồn dập và Anastasia thì hùa theo mà pha trò bằng một câu hỏi không thực sự quan trọng.
Dĩ nhiên nếu ta chỉ nghe lời bọn họ nói ra, thì đoạn đối thoại của họ lúc nãy hệt như những trò đùa vu vơ trên bàn chuyện phiếm. Xong thực tế lại khác biệt vô cùng, bởi hiện tại gương mặt của cả ba người họ đều căng cứng cả lại vì căng thẳng, ánh mắt thì ngập tràn một nỗi bất an mơ hồ. Đến cả Patrasche – một con địa long không thể giao tiếp – cũng gườm gườm nhìn về phía bên phải một cách đầy e ngại.
Bởi vì hướng đó đang tỏa ra một cảm giác tiêu cực khó tả – tựa như một luồng “tử khí” lạnh lùng xoáy vào da thịt, khiến mọi giống loài đều sẽ ngần ngại mà lại gần. Nó vừa mơ hồ, xong cũng cụ thể đến mức khiến người ta run rẩy.
Một cảm giác khiến họ lạnh gáy, một khí tức bất thường khiến cho bản năng của họ rung lên những hồi chuông cảnh báo. Con đường đó theo lý là con đường chính xác, xong, linh cảm của họ lại bảo rằng đường đó là "tử lộ", đi vào chắc chắn sẽ chết.
“Hướng bên phải cực kỳ nguy hiểm. Con đường đó gợi cho tôi một linh cảm cực kỳ tồi tệ.”
“Thật khó tin, nhưng phải hiếm lắm mới có dịp Ram và Barusu có chung ý kiến như thế này. Vậy còn Anastasia-sama, người nghĩ sao?”
“Theo truyền thống của người Kararagi thì khi gặp biến nên thuận theo đa số… và đã có hai phiếu bầu cho việc không rẽ phải. Thành thật mà nói, thì tôi cũng có cảm giác chẳng muốn chọn con đường đó một xíu nào.”
Nói xong, Anastasia liền khẽ nhún vai, vòng tay áo lùng bùng ra rồi bắt chéo tay để ra dấu “bác bỏ”.
Cả ba người bọn họ đều nhìn về phía con đường bên phải một cách đầy e ngại.
Như vậy, không chỉ có Subaru; mà cả Ram lẫn Anastasia thậm chí cả Patrasche đều có chung một trực cảm rằng: họ tuyệt đối không được rẽ phải.
“Vậy thì chỉ còn bên trái thôi. Mặc dù nó cũng gợi cho tôi cảm giác chẳng tốt đẹp gì cho cam.”
“Thế ngươi muốn quay lại à? Làm vậy cũng chẳng giải quyết được chuyện gì đâu.”
“Không có gì để mất cả, đó là điều chị muốn nói phải không? Có lẽ tôi chỉ đang bi quan quá thôi.”
Khi thấy Subaru ngập trong sự đắn đo và lưỡng lự không biết nên đi hay không, Ram và Anastasia bèn thúc giục cậu. Thế rồi, cậu đành gượng nhún vai mà bước lên trước dẫn đầu, hướng về phía bên trái.
Càng rời xa hướng bên phải, cái áp lực vô hình bủa quanh họ cũng dần nhẹ bớt đi, khiến đôi vai cậu chậm rãi thả lỏng.
"Chậc, chỗ quái quỷ này đúng là một nơi khó chịu.”
Ram khẽ thì thầm lời đó trong miệng
và Subaru cũng im lặng gật đầu tán đồng với điều đó.
Bởi trong lồng ngực cậu, có “thứ gì đó” vừa hớn hở reo lên khi họ quay lưng với hướng bên phải. Và chỉ nghĩ đến việc là mình vừa thuận theo tiếng gọi ấy thôi cũng đủ khiến cậu sởn tóc gáy.
---
Hiện thời,“Tổ đội bất lực (bất khả chiến đấu)” đã lầm lũi đi bên trong lòng hang này thêm mấy giờ đồng hồ kể từ đoạn ngã ba ấy.
“――――”
“――――”
“――――”
Càng vào sâu, những câu từ, lời qua tiếng lại giữa ba người cũng dần trở nên thưa thớt. Hiện thời, trong khi họ mệt mỏi lê từng bước, bóng tối mênh mông và sự im lặng tuyệt đối trong cái hang ngầm này đang dần bào mòn lấy tinh thần họ.
Subaru đoán đã mấy tiếng trôi qua, nhưng cũng có thể cậu chỉ gặp ảo giác và thực tế không lâu đến thế. Xong, họ chả biết rằng mình đang tận dụng thời gian hiệu quả hay là chỉ đang lãng phí nó vô ích nữa ―― nhưng họ có thể chắc chắn được một điều: đó là họ chưa có tiến triền gì trong suốt chuyến đi.
“…Giờ nghĩ lại, lẽ ra lúc nãy ta nên rẽ phải mới đúng?”
“Ngươi giữ im lặng suốt nãy giờ chỉ để than vãn có thế thôi sao? Thôi ngươi im đi cho ta nhờ, đừng khiến Ram phải thấy nhục giùm nữa.”
Ngay khi, Subaru bật đôi môi khô khốc mà buông lời ca cẩm, tức thì cậu liền bị Ram châm chọc bằng giọng cay nghiệt. Nhưng ngay chính lời mỉa mai đó của cô giờ cũng thiếu đi phần sắc bén – chứng tỏ cô cũng đang bị nỗi lo gặm nhấm.
Tuy là đường cát lún, nhưng họ chắc cũng đã đi được vài cây số rồi. Ấy vậy mà cái hang này vẫn kéo dài bất tận mà chả thấy điểm dừng. Nếu phía trước chỉ là ngõ cụt, họ sẽ phải quay lại từ đầu.
“…Cơn mưa ánh sáng bắn xuống xối xả trên sa mạc lúc đó…mọi người có biết nó là gì không?”
Để tránh sa lầy vào không khí tuyệt vọng và u ám, Subaru đã chủ động đổi chủ đề nói chuyện. Đó là về luồng sáng xả xuống tới tấp từ Tháp Canh – cái cơ chế phòng thủ mà Hiền Giả thiết lập – thứ đã kích hoạt chuỗi sự kiện dẫn đến tình cảnh hiện tại.
“Cái đống đấy là kim châm.”
“Kim… châm?”
Ram đáp gọn lỏn không rõ đầu đuôi, khiến Subaru khó hiểu mà nhíu mày, thấy vậy cô liền khẽ thở dài, mà đưa những ngón tay vuốt nhẹ vài lọn tóc hồng của mình rồi nói thêm.
“Về nguyên lý chi tiết thì ta không rõ, song mấy thứ bắn tới chỗ chúng ta là những cây kim dài nhỏ đã được gia công đặc biệt và được yểm ma thuật cường hóa nhiệt độ. Khi đâm xuống, chúng sẽ bốc hơi như khi bị bắn bởi ma thuật hệ hỏa. Thân kim có vẻ là hàng đặc chế, bởi vì khi chúng vừa chạm vào cát thì sẽ liền vỡ vụn rồi tan biến.”
“…Giữa tình cảnh hỗn loạn như vậy mà chị còn dư hơi mà nhìn rõ thế sao?”
“Với Ram, thì một cái liếc là đủ.”
Khả năng quan sát của Ram quả thật chẳng “bình thường” chút nào. Nếu Subaru cũng phải trố mắt ngạc nhiên vì điều đó, thì đến Anastasia cũng phải lắc đầu tỏ vẻ thán phục mà thôi.
“Theo chị thì mục đích của cuộc tấn công đó là gì?”
“Quá rõ ràng, điều đó là để diệt trừ bất cứ kẻ nào bén mảng tới gần Tháp Canh… Cái khó hiểu là nó chỉ chăm chăm nhắm vào Barusu mà nã. Nhưng có lẽ là vì, nguyên tắc cơ bản trong một trận chiến là triệt hạ mấy mục tiêu yếu trước, ngươi có nghĩ thế không?”
“Khỉ thật, lập luận ấy của chị, tôi thật không phủ nhận nổi!”
Chính nhờ cái mác “mục tiêu yếu” ấy mà nhóm họ lúc đó không mất lấy một mạng nào. Rốt cuộc, việc Subaru—kẻ yếu—mang theo ma thuật "Bất khả xâm phạm" hoá ra lại là cứu cánh của cả đoàn. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là…
“Chắc chắn cuộc gặp gỡ ‘thân thiện’ của chúng ta với vị Hiền Giả kia sẽ không dễ dàng đâu ha.”
"Cậu đánh giá như vậy là vội quá đấy. Bởi vì khi nghĩ theo góc độ của người đó, chúng ta mới là nhóm người lạ không rõ mục đích trông chả khác gì lũ xâm nhập trái phép khác. Biết đâu ta vẫn còn có cơ hội thương thảo.”- Trái ngược với Subaru, Anastasia lại đưa ra ý kiến dưới góc độ của một thương nhân, song khi ấy Ram chỉ đáp lại gọn lỏn như sau.
“Nếu đối thoại thất bại, thì ta chỉ cần bắt trói cái lão Hiền Giả ấy lại là xong. Lúc đấy, thì ta chỉ cần cho hắn nếm trải chút đau đớn là ắt hắn sẽ tự giác mở miệng thôi.”
“Chị gái à, lời chị nói sao nghe giống lời của lũ cường hào, ác bá quá vậy!?”
“Nếu đã muốn đạt được thứ mình cần, thì phải có biện pháp mạnh. Ngươi nên nhớ chuyến đi này của chúng ta không phải chuyến đi dã ngoại của trẻ con đâu đấy.”
Sự bình thản lạnh lùng trong mắt Ram đã khiến cho Subaru phải khựng lại. Cô ấy sẵn sàng làm mọi thứ vì Rem—đó mới là quyết tâm thật sự.
――Trong một khoảnh khắc, cậu chỉ biết nghiến chặt môi lại, xong bỗng Patrasche đột ngột hãm bước, mà nheo cặp mắt rồng của nó lại mà cảnh giác.
“Ngươi sao vậy, Patrasche? Có chuyện gì sao?”
Thấy biểu hiện bất thường của Patrasche, Subaru khẽ đưa tay ra vuốt ve cổ nó. Song, tức thì sau đó, Ram đã lên tiếng để giải đáp thắc mắc ấy.
“――Ngươi có ngửi thấy gì không?”
Nghe thế, Subaru liền ngẩng mặt lên và dùng mũi để ngửi, song cậu chợt nhíu mày vì cậu có thể ngửi thấy được mùi của khói, phảng phất đâu đây.
“…Đây có phải mùi củi cháy không?”- Anastasia khịt mũi ngửi và rồi cất lời hỏi Ram, người đang ngồi trước cô.
“Tôi không nghĩ nơi này có gì đó như là bếp núc đâu. Nhưng quả thực đây là mùi của một thứ gì đó đang cháy.”
“Nếu có lửa ở đây… phải chăng rằng ở phía trước có người?”
Cả Ram lẫn Anastasia đều giữ im lặng trước lời đó của Subaru—họ không thể dễ để gật đầu trước giả thuyết ấy song cũng chẳng thể gạt bỏ. Song, việc có khói lửa bốc lên từ phía trước thì không còn nhầm lẫn gì nữa, Ram từng đoán rằng nó gợi cho cô mùi khói của nhà bếp, vậy tức là phải có người đang đốt lửa.
Dù cho đó là lửa trại, hay là một nồi súp đang bốc hơi.
“Có khi nào phía trước là Emilia và những người còn lại không?”
“Nếu họ cũng bị ném tới đây thì cũng có khả năng. Chỉ là tôi không biết việc họ chọn nhóm lửa ở chỗ hang động này có hợp lí hay không… về việc này, tôi sẽ để cho hai người tự quyết.”
"....."
Dù cho đó là ai, thì đầu tiên bọn họ phải xác nhận bằng mắt trước đã rồi mới tính tiếp. Bàn luận thêm nữa cũng chẳng ích gì.
Ý tưởng vẫy gọi và kiểm tra ý định bên kia cũng từng hiện ra trong đầu cậu, song Subaru nhanh chóng gạt nó sau khi nghe lời tiếp theo của Anastasia.
"Dù có người ở cuối con đường, song ta cũng chả có gì đảm bảo rằng người đó sẽ thân thiện đâu."
Giả sử, người chào đón họ không phải Emilia và những người khác mà là Hiền Giả thì sao? Thật khó tin, khi mà vị Hiền Giả suốt ngày chui rúc trong tháp lại có ngày hạ cố xuống đây, song khả năng đó không phải là không thể xảy ra.
Trong trường hợp đó, nếu vị Hiền Giả kia tiếp tục bày tỏ ý định thù địch, thì việc họ bị tấn công ngay khi chạm mặt là rất có khả năng.
“Ta nên tắt đèn rồi đi tiếp thôi? Nếu phía trước có ánh lửa, thì ít nhất ta cũng không cần dùng tới đèn, ý tôi là nếu muốn thăm dò ý đồ của họ, thì ta nên giấu mình đi trước đã.”
“Tôi đồng ý. Suy đoán quá nhiều cũng chỉ làm mất thời gian của chúng ta mà thôi, chi bằng cứ tiến lên kiểm tra xem sao .”
Anastasia gật đầu với đề xuất của Subaru và rồi sau đó Ram cũng lặng lẽ tán thành. Thế rồi, hai cây đèn mà họ cầm trong tay liền tắt phụt, chỉ còn lại mỗi ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ cây đèn trong tay Subaru để mà dẫn đường.
“Barusu.”
“Sao thế?”
“Nếu có biến, bọn ta sẽ bỏ ngươi lại mà chạy đấy. Ngươi đừng có mà thù ta vì chuyện đó nhé."
"Hai người mà bỏ tôi lại thật là tôi nguyền rủa hai người suốt đời suốt kiếp luôn đấy.”
Trước lời dọa nạt của Ram—hay nói đúng hơn, là lời khích lệ tinh vi—vì có lẽ cô thừa biết rằng lúc này Subaru đang bất an ra sao, Subaru liền kêu lên như thế để sốc lại tinh thần.
Dưới quầng sáng yếu ớt do chiếc đèn mà Subaru đang cầm, khóe môi Ram liền khẽ cong lên thành một nụ cười nhẹ. Và, trong khi không nhận thấy cử chỉ đó của cô, Subaru lặng lẽ hít sâu vào một hơi, đặt một tay lên vách cát bên cạnh mà bắt đầu men theo nó mà đi vào sâu trong cái hành lang dài và hẹp ấy. Ngay khi cậu cảm thấy hơi thở nóng hổi của Patrasche dồn ngay sau lưng thì mùi khói lửa sộc vào mũi cậu cũng càng lúc càng nồng.
“――! Là ánh lửa…”
Ngay trước mắt tất cả bọn họ, hiện đang có một vệt đỏ lập lòe nhấp nháy trong hang động tối tăm.
Subaru lập tức tắt đèn của mình đi, và rồi cậu khẽ ra hiệu cho những người phía sau giữ im lặng. Sau đó cậu cúi thấp người, tay lần theo mép cát mà lặng lẽ tiến lên.
Một bước, rồi hai bước―― khi cậu càng tiến lên phía trước, cậu có thể thấy ánh lửa hắt ra từ phía bên kia góc. Với lối đi hơi chếch sang trái một chút, và đốm lửa cậu đang tìm hiện nằm ngay chỗ đó.
Lặng lẽ đi qua khúc quanh với lưng chạm vào vách, Subaru liền hé mắt nhìn về phía bên kia. Khi ấy, một làn gió nóng rát liền khẽ lướt qua trán làm cậu bất giác chớp mắt—và đúng khoảnh khắc ấy, cát dưới chân cậu liền lún xuống.
“Cái quái—!?”
Không kịp vươn tay bám vào vách, Subaru chỉ có thể chịu việc cả người mình trượt dài và lăn xuống con dốc cát dài chừng mười mét. Những hạt cát mịn cực kỳ khó bám, nên cậu chả thể trụ vững mà dừng việc ngã xuống lại được để rồi đầu cậu ta chúi thẳng vào đống cát sau cú ngã nhào ấy, cát len vào miệng khiến cậu vội đứng dậy ho khan để phun chúng ra.
“Khụ! Phụt! Lại là cát… Khoan, cái gì đây…”
Subaru lắc đầu mà nhìn quanh sau khi nhổ cát ra khỏi miệng. Trong cơn hoảng loạn, cậu đã làm rơi mất cây đèn trong tay. Khi cậu cúi mình xuống, quờ quạng tay để tìm nó thì bỗng cậu chạm phải vật gì đó cưng cứng. Thoạt đầu cậu đã nghĩ đó là cây đèn của mình, thế nhưng cảm giác khi cầm lại khác hẳn: vật cậu đang cầm là cái gì đó thon dài, xơ giòn như que gỗ. Khi cậu thử nhấc nó lên—thì liền thấy thứ đó nhẹ tênh với bề mặt khô tróc
“Cái quái gì vậy…?”
Trong bóng tối dày đặc, dù áp sát, hay căng mắt ra nhìn thì cậu cũng chẳng biết đó là gì. Vậy nên, cậu quyết đưa mũi lên ngửi xem sao—và rồi một mùi khét của than củi nồng nặc liền sộc thẳng vào mũi cậu.
"....."
――Ngay khi cậu vừa nảy sinh ý nghĩ ấy, một luồng sáng liện hiện lên sau lưng cậu.
Đó là những thứ có những dải khói dài phía trên, chúng có màu đỏ, rực rỡ và nguyên thủy, được cho là khởi nguồn của nền văn minh. Phải, thứ đang bập bùng trong mắt cậu sau khi ngoái đầu nhìn lại—là một ngọn lửa. Sau đó, ngay khi ngọn lửa ấy thắp nên ánh sáng xua tan bóng tối xung quanh, Subaru liền nhìn rõ được thứ cậu đang cầm là gì.
......Đó là một bàn chân, một bàn chân của một sinh vật nọ bị đốt cho cháy đen.
Và xung quanh chỗ cậu đang ngồi, còn vô số tàn tích của những thứ từng là sinh vật sống, nhưng giờ chúng cũng đều vặn vẹo và bị đốt cháy thành than đen tương tự với cái trong tay cậu, để rồi nằm lổn nhổn khắp nền cát như một đống rác.
Phải, Subaru vừa trượt chân rơi thẳng xuống vào chốn tử địa của một đống xác bị thiêu cháy thành than.
“Ohh!!!… A, AAAAAAAAAAA!”
Tức thì cậu liền ném phắt mẩu xác cháy đen đó ra khỏi tay và đảo người lại toan bỏ chạy—nhưng sau lưng cậu liền bùng lên một cảm giác khủng khiếp, hơi nóng táp vào gáy khiến cậu lại bổ nhào xuống cát. Cuối cùng sau khi cậu quay đầu nhìn lại, cậu liền phải đối mặt với sinh vật ghê tởm phía sau.
“――――KSHEEEEEEGHHH!”
Đó là một tiếng rít chói tai đến phi lý, khiến Subaru phải sững người lại, run rẩy trước nó.
Tại sao tiếng gầm của lũ Ma Thú lúc nào cũng khơi dậy nỗi ghê tởm tận cùng của con người?
Bởi cái thứ âm thanh chói tai ấy chẳng khác nào tiếng khóc thét phiền nhiễu của hàng ngàn đứa trẻ sơ sinh.
Thứ đang đứng trước mặt Subaru là một tồn tại đầy báng bổ khi so sánh với những chúng sinh được Mẹ thiên nhiên tạo ra, nó đứng sừng sững và bùng cháy giữa đống xác bị lửa thiêu rụi— nó là một Ma thú mà cậu chưa từng gặp qua với một lớp lông phủ màu than sẫm.
Song, nó khác với các Ma Thú mà Subaru từng biết. Lẽ dĩ nhiên, tất cả lũ ma thú đều là những sinh vật ghê tởm, méo mó và đáng sợ tuy vậy chúng luôn phỏng theo các sinh vật sống trong tự nhiên.
Kể cả các Đại Ma Thú như Bạch Kình hay Thỏ Khổng Lồ, cũng đều có dáng vẻ phỏng theo một loài động vật bình thường. Đa số các ma thú mà cậu từng gặp qua đều giống như thế.
Nhưng, con Ma Thú đang đứng trước mặt cậu thì khác, nó tồn tại cứ như là để đạp đổ thường thức mà Subaru tin vào kể từ khi cậu đến thế giới này vậy.
“――――KSHEEEEEEGHHH!”
Con ma thú lại một lần nữa gầm lên cái tiếng thét khủng khiếp đến đinh tai nhức óc đó. Thoạt nhìn vào, thì thứ tồn tại báng bổ trước mặt cậu kia sở hữu dáng dấp của một con ngựa.
Nó có bốn chân gầy nhưng rắn chắc, và cũng sở hữu thân hình vững chãi của giống loài chuyên phi nước đại ấy. Đến cả phần hông cũng vươn ra chùm đuôi dài khua quét.
Đến đó vẫn ổn, nếu nhìn từ dưới lên thì sẽ không thấy gì quái lạ, ấy vậy mà trên chỗ đáng lẽ ra phải là cổ ngựa, lại mọc ra một thân người. Thân người ấy có thêm hai tay giống như của những người đàn ông lực lưỡng. Tuy vậy vẫn không có phần đầu nào được trông thấy trên cái thân người ấy. Thay thế cho đầu, ở chỏm cổ của sinh vật ấy mọc vọt lên một chiếc Sừng— loại dấu hiệu đặc trưng của Ma thú, thứ phân biệt chúng với mọi loài động vật khác.
Cái sừng kia đã thay thế vị trí của cái đầu. Cơ mà điều đó đặt ra một câu hỏi, nếu thứ đó không có đầu thì nãy giờ nó gầm rú kiểu gì? Câu trả lời đã ở ngay trước mắt. Từ bụng của cái thân người kia có một đường nứt chạy dọc xuống dưới há tung ra tạo thành khuôn miệng: và bên trong cái hốc dị hợm đóng vai khoang miệng của sinh vật ấy là một hàm răng nanh mọc chi chít theo chiều ngang, nó liên tục khép mở đề khẳng định sự tồn tại của mình.
"Đồ quái vật.”
Ngay cả việc gọi thứ đó là Ma thú cũng là một sự báng bổ đối với tạo hóa chúng sinh.
Theo hiểu biết của cậu thì thứ đó trông giống với loài huyễn tưởng được gọi là Nhân Mã, một loài là sự pha trộn giữa người và ngựa, với nửa trên là người, nửa dưới là ngựa. Song, thứ tồn tại sở hữu hình hài méo mó và ghê rợn kia cứ như là loại tồn tại sinh sau đẻ muộn, đầy dị dạng vì bị ai đó bỏ ngang giữa chừng trong khâu tạo hình vậy.
Sau lưng thân người đó mọc ra một bờm lửa bùng cháy, sức nóng mà nó tạo ra nhuộm đỏ cả phần cát trong hang bằng những đốm lửa nhỏ lập lòe.
Chỉ nhìn vào thứ sức mạnh kinh hoàng ấy thôi, Subaru cũng ngay lập tức biết rõ ai là tác giả của cái bãi tử địa trải đầy vô vàn mấy cái xác cháy đen như rơm rác này—chính cái thứ trước mặt cậu đã thiêu cháy mọi sự sống tồn tại ở nơi đây.
“――――”
Tay của sinh thể nửa người nửa ngựa ấy là tay người, với đủ năm ngón.
Chân thì là chân của ngựa, rắn chắc và hoàn chỉnh với một bộ móng guốc đen sì như tro.
Xét tới chiều dài cơ thể, thì sinh vật ấy phải chừng sáu, bảy mét – một dáng dấp vừa vặn để xông pha giữa mê lộ được tạo nên bằng cát.
Nói cách khác, thứ thống trị mê động này chính là con quái vật trước mắt Subaru.
“Vậy ra, đó là một cái bẫy.”
Kìm nén hơi thở, Subaru buông lời tuyệt vọng.
Xong, cậu liền vội vã giật tay ra sau lưng và nắm chặt lấy cán roi được dắt ở hông. Nhưng ngay cả khi làm được điều đó… cậu vẫn không tin mình có thể làm được gì.
Và rồi, đối mặt với một Subaru đang bất lực, con dị chủng ấy – loại Ma thú không đầu – nghiêng cái cổ trống rỗng của nó, từ lồng ngực dày đặc cơ bắp và vết nứt, cất lên một tiếng rít như nghìn đứa trẻ sơ sinh gào khóc đồng thanh vang vọng khắp không gian:
“――――KSHEEEEEEGHHH!”
Ngay khoảnh khắc đó, Subaru liền vung chân đạp cát, đá văng một khối xác cháy đen về phía nó.
Khối xác ấy nhẹ hẫng, chẳng có một sức nặng gì, nhưng làm thế vẫn tốt hơn là đứng yên chịu trận.
Tức thì, Subaru vươn tay bấu vào dốc cát dựng đứng mà loạng choạng leo lên, toan quay lại đường cũ để chạy trốn – miễn là điều đó giúp cậu thoát khỏi thứ sinh vật quái đản kia.
Chuyện nó có đuổi theo hay không thì cậu không biết.
Nó không thèm ăn thịt – mà nó sống chỉ để đốt cháy mọi thứ. Một con quái vật tồn tại như một thiên địch của sự sống, một ngọn lửa cháy đỏ đem lại sự hủy diệt mang màu sắc xám đen của tro tàn.
Tàn sát con người là bản năng của Ma Thú, hiểu rõ điều đó, Subaru biết chắc việc bỏ chạy cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng cậu vẫn nghĩ thầm trong bụng rằng việc câu kéo thời gian thì cũng sẽ giúp tình hình được cải thiện hơn một chút.
“Kafuu――”
Đúng lúc đó, Subaru nhận ra một sự thật rùng rợn rằng: cơ thể cậu chưa từng cử động lấy một li.
Cậu chưa hề đánh lạc hướng bằng việc đá một mảnh xác cháy đen, cậu cũng chưa hề vươn tay trèo lên dốc cát mà chạy trốn, cậu cũng chưa vươn tay ra chạm vào cán roi. Natsuki Subaru đã không thể nào làm được bất kỳ hành động nào trong số những hành động mà cậu đã nghĩ tới ấy.
――Bởi lẽ, hơi thở của con Ma thú kia, tựa như hỏa ngục đã thiêu cháy toàn thân Subaru trước khi cậu làm được bất cứ điều gì kể trên.
“――Ah.”
Sự thật ấy ập đến một cách muộn màng và khi nhận ra điều đó, Subaru liền cất lên một tiếng hét đầy đau đớn.
"Aaaaaaaaaaaaghhhhhhhhhhh!!!!!"
Đáng lí cậu phải kêu lên một tiếng thét thất thanh như thế, song vì cổ họng bị thiêu cháy, vậy nên cả dây thanh quản lẫn phổi đều đang bỏng rát trong đau đớn và dần dần bị lửa thiêu rụi, khiến cho cậu không thể bật nổi một tiếng kêu nào nói gì đến tiếng hét.
Bề mặt da phồng rộp cả lên, một tấc da bị thiêu rụi đều sủi bọt lên như những bọng nước, rồi nổ lách tách như da lợn quay trong lò.
Máu cậu lúc này đang sôi lên như một nồi nước áp suất. Máu sủi lên từ lồng ngực, trào ra tán loạn trong từng mạch máu. Vô số chất dịch trong cơ thể cậu cũng đang sôi lên sùng sục, thậm chí cả mấy chất mà cậu không biết cũng đang bay hơi.
“――――”
Không thể lăn. Không thể quằn quại. Subaru chỉ có thể chết đứng khi bị nhấn chìm trong cơn đau trong lúc bị lửa thiêu rụi.
Cơ bắp, mỡ, mô mềm và nhiều thứ tạo nên hình thể con người của cậu cũng đang tan chảy, chảy xệ xuống lớp da không còn tồn tại và cháy thành than.
Nỗi đau đấy dần cũng bị lu mờ, khi mà chính ý thức của cậu cũng đang dần tàn lụi. Subaru giờ không còn cảm nhận được thân thể của mình nữa – với ý thức mơ hồ, cậu ta bắt đầu gặp ảo giác khi thấy mình bị nhấn chìm trong địa ngục dung nham cháy bỏng không lối thoát.
Bỏng. Đúng rồi, bỏng…
Cậu nhớ cậu từng đọc trong sách rằng có nhiều giai đoạn bỏng khác nhau, và khi đạt đến giai đoạn ba thì sẽ để lại sẹo, da bị bỏng sẽ bị hủy hoại đến mức cần phải ghép da. Cậu cũng biết được rằng nếu bị bỏng trên ba mươi phần trăm thì sẽ gây ra chứng khó thở và có thể dẫn tới tử vong.
“――――”
Lông trên người cậu bị cháy rụi đến từng nang lông. Màng nhĩ chảy ra và rồi dịch nhầy trong não cũng bắt đầu tuôn ra từ lỗ tai cậu.
Phần môi và lợi cũng bốc hơi – để lộ phần răng trắng nham nhở.
Lưỡi cậu co rúm lại trong cơn đau khi bị thiêu cháy đến mức nó chảy thành một chất dịch và chuôi tuột xuống cuống họng khônh còn tồn tại của cậu mà chảy ra ngoài.
Không sao cả. Cậu giờ cũng coi như là chết rồi. Dù cho còn chút tro tàn ý thức sót lại thì nó cũng sớm tiêu tan mà thôi, không có lẽ cậu đang cầu mong nó tan biến nhanh lên vì cậu không muốn phải chịu đựng việc này thêm nữa.
Dù vốn cậu đã có một khuôn mặt không hề tuấn tú hay dễ mến gì, nhưng liệu khi nó bị hủy hoại, thì không biết có còn ai nhận ra cậu không nhỉ?
“Nè, Emilia-tan… Beako… Rem… liệu các em… còn nhận ra tôi chứ?”
Một ý nghĩ nọ nhập nhòe hiện lên rồi cũng ngay lập tức vụt tắt.
Xong.
“――rusu!”
Bỗng có giọng ai đó vọng đến.
Bị lửa thiêu rụi, tầm nhìn của cậu hoàn toàn bị nhuộm đỏ. Chìm trong biển lửa, mọi thứ cậu 'thấy?' cứ lay động, lướt qua từ màu đỏ rồi sang màu trắng. Không giờ cậu đã mù lòa rồi, máu trong người giờ cũng đã cạn khô, có lẽ cả mi mắt cũng bị tan chảy cùng với đó tuyến lệ và dịch nhầy trong nhãn cầu cũng sẽ bay hơi sạch sẽ để rồi trao cho cậu một khoảng đen tối om không một tia sáng.
Có tiếng ai đó vừa gọi cậu. Cậu đã nghe thấy giọng ai đó. Một giọng nói nức nở tựa như tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Ai đó… đã chạy xuống chỗ này.
Ngốc thật. Tại sao họ lại làm thế, đáng lẽ họ nên bỏ cậu lại rồi bỏ chạy thụt mạng luôn đi cho rồi.
Thậm chí mấy người đó còn đã từng nói sẽ vứt bỏ cậu không thương tiếc khi gặp biến, ấy vậy mà khi chuyện xảy ra thật thì họ lại mò xuống tận đây mới khổ.
Cơ mà đi xuống là gì? Giờ, bên nào là bên trái, bên nào là bên phải đây? Phương hướng là gì, cậu cũng không biết nữa.
Một con ngựa… một con người… Trông khác nhau… Nóng quá… Gì đó đang tan chảy…Gì đó đang bị thiêu đốt.....kệ đi...mình....buồn ngủ quá rồi....
Tan chảy ra như sáp cả ý thức lẫn cơ thể, và rồi hoàn toàn lụi tàn mà biến mất khỏi thế gian.
※※※※※※※※※※※※※
“――Ngươi còn tính ngủ tới bao giờ nữa đây? Dậy đi, đồ Barusu lười biếng.”
“Guah… ugh!?”
Một cú thúc mạnh vào sườn khiến Subaru hét lên một tiếng đau đớn trong khi bất động.
Ý thức mới bị nung chảy khi nãy của cậu giờ đã khôi phục lại đột ngột – cậu bật người, mồ hôi lạnh đẫm trán.
“Ể, cái gì… chỗ này là…”
Cậu đưa mắt nhìn quanh – và thấy mọi thứ tối om. Không thể thấy gì hết. Song, điều đó khơi gợi nên phần nhỏ của cái địa ngục mà cậu mới bị dày vò chỉ mới vài giây trước.
“Hiiyaaaa…?”-Cậu cất nên một tiếng thét the thé, rồi ôm người run lẩy bẩy.
“Ngạc nhiên thật. Ta không ngờ ngươi lại sợ bóng tối đến mức co rúm cả lại như thế này luôn đấy? Đúng là chẳng khác gì trẻ con.”
“――Ah…”
Cụp mắt nhìn xuống, Subaru khẽ mở to mắt kinh ngạc khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy.
Dưới ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn mà cô đang cầm, khuôn mặt Ram dần hiện ra – một khuôn mặt lạnh lùng, xong cũng liền dịu đi sau khi thở ra một hơi. Sau đó, cô lặng lẽ cúi xuống và vuốt ve má Subaru bằng tay.
“Mặt ngươi lúc này đúng thật là thảm hại.”
“…Mặt tôi… liệu nó có đang tan chảy không?”-Subaru cất nên một câu khẽ khàng và the thé đến mức khó mà nghe ra khi cậu được Ram suýt xoa và vỗ về
“――Ngoại trừ khi ngươi đứng trước Emilia-sama, ta chưa từng thấy ngươi trông đáng thương như này bao giờ luôn đấy.”
Lòng bàn tay của cô gái đang chạm vào má cậu thật ấm áp. Thật khác biệt với hơi nóng địa ngục mà ngọn lửa kia mang lại, hơi ấm cậu cảm thấy lúc này lại khiến cậu thấy khoan khoái và thanh thản tới lạ kỳ.
Nhờ thứ cảm giác tương phản ấy, nên giờ Subaru đã định thần lại và hiểu rõ chuyện đang xảy ra.
Một lần nữa, cậu đã chết và rồi quay trở lại.
Và cậu đã Trở về từ Cõi Chết với một điểm lưu mới– khác với điểm lưu cậu có khi trải qua những cái chết trên cồn cát trước đó.
Cậu nhớ có người từng nói với cậu rằng: "Nếu ai đó muốn chinh phục mê cung cát thì người đó sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng."
――Và như thể muốn khẳng định sự thật ấy, giữa lòng biển cát lạnh lẽo, đến từng hạt cát mịn dưới chân, Subaru cảm thấy như có ai đó đang quan sát cậu để mà cất lên những tiếng cười giễu cợt, nhạo báng những nỗi đau mà cậu đang trải qua.
Phải, một tiếng cười giễu cợt của vùng Cồn Cát.


0 Bình luận