Có một câu chuyện về Sumire Sumireno, học sinh xuất sắc nhất trường đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Vào ngày hôm đó, toàn bộ học sinh năm ba có chuyến đi dã ngoại, nên bài phát biểu trong buổi họp toàn trường lẽ ra do phó chủ tịch hội học sinh năm hai đảm nhận.
Nhưng thật không may, phó chủ tịch bị nhiễm bệnh và vắng mặt.
Không còn lựa chọn nào khác, giáo viên đã nhờ đến Sumireno, một học sinh năm nhất nhưng vô cùng nổi tiếng vì tài năng vượt trội.
Dù chỉ được thông báo trước nửa tiếng, cô ấy không hề tỏ ra hoảng loạn.
"Em luôn lắng nghe bài phát biểu của các anh chị khóa trên, nên sẽ ổn thôi ạ. Nếu cần, em rất vui được giúp."
Sau đó, cô ấy đứng trước toàn thể học sinh và đọc một bài phát biểu dài 3 phút, khéo léo lồng ghép các chi tiết theo từng mùa mà không hề vấp.
Nhưng phần quan trọng nhất của câu chuyện xảy ra sau đó.
Ngay sau bài phát biểu của Sumireno, phó chủ tịch thư viện, một nữ sinh, bước lên. Phó chủ tịch phải thông báo vài điều về việc sử dụng thư viện, nhưng việc phải thay thế một học sinh năm ba khiến chị ấy quá căng thẳng đến mức đứng chết lặng trên sân khấu, không nói được lời nào.
Sự im lặng ngượng ngùng kéo dài, và khi một số học sinh bắt đầu nhận ra, vài tiếng cười khẽ lan ra hội trường, khiến chị ấy càng thêm căng thẳng.
Phó chủ tịch cứng đờ như tượng, và ngay khi một giáo viên chuẩn bị can thiệp—
Một tiếng rít chói tai từ micro vang lên khắp hội trường.
Khi mọi người ngơ ngác nhìn quanh, giọng Sumireno vang lên qua loa.
"Xin lỗi mọi người."
Nếu cô trực tiếp chỉ trích tiếng cười của học sinh, điều đó chỉ khiến sự lo lắng của phó chủ tịch thêm rõ ràng. Thay vào đó, cô đã gõ vào micro, thu hút sự chú ý của họ.
Sau đó, cô thong thả bước lên sân khấu, nói: "Mình vô tình mang theo micro kết nối loa đi mất. Lỗi của mình," rồi đổi micro cho phó chủ tịch.
Tôi không biết cô ấy đã làm gì trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, nhưng phó chủ tịch ngay lập tức lấy lại bình tĩnh và hoàn thành các thông báo như không có chuyện gì xảy ra.
Suốt một thời gian sau đó, sự việc này trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi giữa học sinh.
Sumireno thực sự phạm lỗi sao? Hay cô ấy cố tình nhận lỗi để giúp đỡ phó chủ tịch?
Tôi khó tin cô ấy lại vô tình mang micro rời sân khấu, nên cho dù có hơi thiếu tế nhị, tôi đã hỏi thẳng.
"Hửm? Đó hoàn toàn là lỗi của tớ! Seiichirou-kun, cậu nghi ngờ quá đấy."
"Vậy cậu nói gì với chị ấy khi đưa micro?"
"Tớ bảo, ‘Hãy tưởng tượng có một bức tường vô hình giữa chị và mọi người. Điều đó sẽ giúp chị thấy thoải mái hơn.’ Đó là mẹo nhỏ của em để giảm căng thẳng. Có lẽ không cần thiết, nhưng em cũng rất lo khi phải lên sân khấu đó."
"Cậu cũng lo sao? Bất ngờ đấy."
"Tớ không hiểu tại sao điều đó lại làm cậu ngạc nhiên," cô ấy hứ một tiếng.
Sumireno, một cô gái luôn chu đáo và nhanh trí như vậy, có vẻ đã nảy sinh tình cảm với tôi.
Bất kỳ nam sinh trung học bình thường nào chắc sẽ vui mừng khôn xiết vì điều đó.
Ban đầu, tôi chỉ cố gắng trở thành một người “đủ tốt" để cô ấy không thấy tôi kỳ lạ—dù sao thì vì hoàn cảnh đặc biệt, chúng tôi hiện đang sống chung. Nếu nỗ lực đó có kết quả, tôi nên vui mới phải.
Nhưng có lý do khiến tôi không thể dễ dàng chấp nhận điều đó.
◇
Tôi nhét đồng phục trường vào tủ và thay bộ đồng phục làm việc.
Đó là loại đồng phục ngay lập tức gợi lên hình ảnh một nhân viên phục vụ bàn—cổ điển và đơn giản. Áo sơ mi trắng, quần đen, và tạp dề buộc quanh eo.
Dù trông có vẻ trang trọng, phần co giãn ở hai bên quần giúp dễ di chuyển và thay đồ nhanh chóng.
Tôi nhìn thấy mình trong gương trên cửa tủ. Cố gắng mỉm cười, nhưng trông thật cứng nhắc. Thật không may, đây là khuôn mặt duy nhất tôi có thể làm bây giờ.
Kìm nén tâm trạng u ám, tôi bước ra khỏi phòng.
Đèn hành lang không bật, nhưng những tia nắng nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ ở cuối hành lang chiếu sáng không gian. Cửa sổ cũ kỹ, phủ đầy bụi bẩn lâu năm, làm ánh sáng có chút khuếch tán.
Phòng được giao cho tôi nằm ở tầng hai, ngay đối diện phòng của Sumireno. Vì vậy, chúng tôi thường gặp nhau khi chuẩn bị đi làm.
Như bây giờ.
"Ah."
"Ah"
Sumireno vừa mở cửa phòng và ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng nhanh chóng mỉm cười.
Cô ấy cũng mặc đồng phục làm việc.
Áo gile đen trên áo sơ mi trắng, váy dài đến đầu gối, và tạp dề.
Bộ đồng phục đơn sắc trang trọng vốn là tiêu chuẩn cho một nhân viên phục vụ nhà hàng, nhưng khi Sumireno mặc, nó càng tôn lên vẻ duyên dáng thanh thoát của cô ấy.
Hôm nay, tóc cô ấy được buộc thành đuôi ngựa, kiểu tóc rất hợp với vẻ tươi sáng vốn có của cô đến mức khó có thể rời mắt.
"Lại nữa à? Hôm nay chúng ta thật ăn ý đấy."
Sumireno cười ngượng ngùng.
Làn da trắng gần như trong suốt của cô ửng hồng nhẹ. Dù vẻ ngoài luôn gọn gàng và điềm tĩnh, cơ thể cô lại phản ánh cảm xúc rõ ràng. Tôi thấy sự tương phản đó rất thú vị.
Không—nói thật, cô ấy cực kì dễ thương.
Tôi cố mỉm cười, che giấu bất kỳ dấu vết nào của suy nghĩ trong đầu.
"Tớ ở đây cũng lâu rồi mà."
"Đúng vậy. Seiichirou-kun là một trong những ‘cựu chiến binh’ lâu năm nhất của chúng ta mà nhỉ."
"Tớ không dám nhận như vậy đâu. Chỉ mới 6 tháng, cộng thêm 2 tháng kể từ khi bố của cậu đưa tớ đến đây thôi."
"Nhưng tớ vẫn nhớ lần đầu tiên cậu đến đây, cậu đã nói, ‘Để việc pha cà phê cho tớ!’ mà. Trông cậu có vẻ rất chuyên nghiệp đó."
"Chắc chắn tớ không có nói thứ gì xấu hổ đến vậy."
"Cậu nói thật mà! Và lúc đó quán đang gặp khó khăn với cà phê, nên với tớ, Seiichirou-kun trông như một anh hùng thực thụ vậy. Cậu ngầu lắm đó."
Điều này hơi quá mức rồi. Bình thường tôi sẽ đùa lại, nhưng sau những gì xảy ra trên tàu lúc nãy, tôi khó mà đáp lời.
"Tớ muốn khoe với bạn bè về cậu đấy."
Nụ cười nhếch môi của Sumireno cho thấy rõ cô ấy đang trêu chọc tôi, và điều đó khiến tôi bực mình vì không nghĩ ra được câu đáp trả nào đủ hài hước.
"Nếu mọi người biết chúng ta sống chung thì sẽ bắt đầu những tin đồn kỳ lạ mất."
"Cậu nghĩ vậy sao?"
"Chắc chắn rồi. Và nếu chỉ trong nội bộ học sinh thì còn đỡ, nhưng nếu phụ huynh biết được—"
"Nếu họ biết?"
"Hội phụ huynh sẽ báo cho bố cậu, và chú ấy sẽ hiểu lầm mất!"
Đó là điều tôi không thể để xảy ra được.
"Chờ đã… bố tớ có nói gì với cậu à?"
"Như thế nào?"
"Cậu biết đấy, kiểu một người bố có con gái sẽ nói ấy. ‘Đừng lại gần con gái tôi!’ hay gì đó tương tự chẳng hạn. Bố toàn hay lo lắng đến mức mệt mỏi luôn thôi."
"Chú ấy chỉ quan tâm đến cậu thôi."
"Vậy… vậy bố có bảo cậu đừng lại gần tớ không?"
Rõ ràng Sumireno đang ám chỉ rằng đây là điều cô ấy lo nhất.
"Không đời nào. Chúng ta đang nói về bố cậu đấy. Chú ấy không nói những chuyện nhỏ nhen vậy đâu."
"Bố tớ dù sao cũng hơi cẩu thả. Bố còn chẳng nói với tớ cậu là con trai cho đến tận khi đưa cậu đến đây cơ mà."
Đó là vào tháng Ba.
Do nhiều vấn đề gia đình, tôi không còn chỗ nào để đi. Lúc đó, chú ấy—tức là bố Sumireno—xuất hiện, đưa tôi về và quyết định tôi sẽ sống cùng với gia đình Sumireno.
"Nghe đây, Seiichirou. Ông bố vô dụng của cậu, Nitta, kiểu như anh em của ta. Hay đại loại vậy."
Đối với tôi, người mang họ mẹ là Watari, cái tên Nitta vừa quen thuộc, vừa mang lại cảm giác khó chịu sâu sắc.
Ban đầu, tôi nghĩ chúng tôi có quan hệ huyết thống.
"Không đâu. Nitta và ta chỉ có cùng một người thầy thôi."
Thầy?
"Trong ngành."
Tôi chắc lúc đó mình đã nghiêng đầu khó hiểu. Bố tôi là một barista, vậy đây là mối quan hệ nghề nghiệp sao? Nhưng tôi chưa từng nghe đến tên Sumireno trước đây.
"Chúng ta sẽ đến nhà bố mẹ vợ của ta. Họ kinh doanh một quán cà phê gia đình ở đấy."
Vậy chú muốn cháu giúp việc ở quán cà phê?
"Vì cậu là con trai của Nitta, ta kỳ vọng cậu sẽ giỏi pha cà phê. Nhưng không phải như cậu nghĩ đâu. Quán cà phê do con gái ta điều hành hoàn toàn."
Tôi vẫn nhớ cách chú ấy hắng giọng, tỏ vẻ nghiêm túc bất thường.
"À, nhân tiện, con bé là học sinh trung học."
Chờ đã… con gái chú là học sinh trung học?
"Ừ. Và con bé cực kỳ dễ thương. Nó thực sự là một mỹ nhân, ngay cả khi là dưới góc nhìn của một người ngoài. …Và ta đưa cậu vào sống chung với nó."
Nước mắt chú ấy rưng rưng khi siết chặt nắm tay.
"Nghe đây, cấm động vào Sumika! Nếu cậu làm gì bậy bạ với nó, ta sẽ giết cậu, rồi tự tử theo!"
Bố của Sumireno có mái tóc ngắn như dân lướt sóng, làn da rám nắng khỏe mạnh, và quan trọng nhất—ông có thân hình như một vận động viên thể hình. Vậy mà, trong bộ vest đắt tiền, ông lại đỏ hoe mắt khi hét lên.
Thành thật mà nói, tôi hơi hoảng sợ.
"Ta ít về nhà vì công việc, nên càng lo hơn…"
Vậy thì đừng nhận cháu về chứ?
"Im đi! Ta không thể yên tâm nếu không làm vậy! Mọi thứ sẽ ổn nếu cậu chịu đựng thôi! Hiểu chưa?! Đối xử tốt với con gái ta! Hòa thuận với nó! Nhưng đừng yêu nó!"
Bố của Sumireno đã cho tôi một nơi ở, cơ hội để học tập, và cách kiếm tiền.
Vì vậy, tôi đã quyết định duy trì mối quan hệ tôn trọng và thân thiện với gia đình Sumireno.
Yêu Sumireno, như lời cảnh báo của bố cô ấy, là điều không thể.
Tôi sẽ không phản bội niềm tin đó.
"Đừng nói xấu về bố cậu nữa."
"Tớ không nghĩ cậu cần phải khách sáo vậy đâu."
"Tớ từng như một lãng khách đói khát. Chú ấy đã nhận tớ như một lãnh chúa nhận tay sai. Tớ không muốn làm chú ấy phật lòng. Một ngày nào đó, tớ hy vọng sẽ đền đáp ơn huệ này."
"Cậu cứng nhắc quá. Seiichirou-kun, cậu đã là một phần của gia đình rồi nên không cần nghĩ vậy đâu."
Dù cô ấy có nói thế, nhưng đây là sự thật. Tôi không thể thay đổi cảm giác đó. Nhưng đồng thời, hoàn toàn từ chối lòng tốt của cô ấy cũng không đúng.
"Xin lỗi vì không phải là một nữ sinh trung học."
"Này! Cậu trêu tớ đấy à!"
Tôi phải đùa giỡn đôi chút—nếu không, cuộc trò chuyện giữa hai học sinh trung học sẽ không còn được bình thường nữa.
Không quá gần, nhưng không quá xa.
Dù Sumireno bảo tôi không cần khách sáo, tôi vẫn chỉ là người ở nhờ. Tôi không phải gia đình, nhưng cũng không được phép tự mãn. Mất đến 8 tháng để tìm ra sự cân bằng mong manh này, và tôi không muốn phá hỏng nó.
Cô ấy ưỡn ngực, tay chống hông, nhưng nhanh chóng nghiêng đầu.
"Có chuyện gì sao?"
"Ừm? À… Seiichirou-kun, lời nói của cậu tuy bình thường, nhưng cảm giác như cậu giống như lúc chúng ta mới gặp ấy. Như… cái nụ cười lịch sự giả tạo kia kìa? Chúng ta không ở trường hay làm việc bây giờ, cậu biết không?"
"K-không, không phải vậy! Không phải như vậy đâu!"
Tôi ấp úng, giọng run run.
"Đó là hoảng loạn đấy."
"N-này! Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, đúng không? Nghĩ đến đó làm tớ hơi căng thẳng thôi!"
"Chẳng phải hơi sớm để căng thẳng sao?"
Đó là một cái cớ tệ hại, ngay cả theo tiêu chuẩn của tôi.
"Ừm, tớ có vài lo lắng… về học tập ấy mà."
Cô ấy thở dài nhẹ và nhún vai.
"Thế thì cậu phải cố gắng hơn chứ!"
Cô ấy có thực sự tin tôi không? Dù sao đi nữa, tôi cố gắng lấy lại giọng điệu bình thường.
"…Có khi tớ nên gian lận."
"Ý tưởng tệ quá! Nếu như dựa vào gian lận, cậu sẽ gặp rắc rối lớn khi không thể thực hiện nó nữa."
"Được rồi, được rồi. Tớ sẽ học đàng hoàng."
"Đúng tinh thần rồi đấy!"
Sumireno bỗng nhiên phấn chấn, như thể vừa nảy ra ý tưởng.
"Hay là giảm giờ làm ở quán cà phê cho cậu nhỉ?"
"Ổn mà. Tớ sẽ gặp rắc rối mất nếu lương bị giảm quá nhiều. Và tớ đã qua kỳ thi chuyển cấp rồi nên hãy tin tớ một chút đi."
"Làm việc ở quán chúng ta, tớ không thể bỏ qua một nhân viên đang sắp trượt môn được… Nhưng tớ biết cậu luôn vượt qua khi cần thiết."
"Nghe điều đó từ một học sinh xuất sắc nhất trường không an ủi lắm đâu."
"Tớ không phải thiên tài! Tớ chỉ làm được nhờ sự hỗ trợ từ mọi người xung quanh thôi!"
"Ôi trời, đúng là câu nói của một học sinh gương mẫu."
Sumireno liếc nhìn điện thoại để xem giờ.
"Thôi đi xuống dưới thôi! Chắc Touno-san cũng muốn nghỉ ngơi rồi!"
"Chết! Chắc chắn chị ấy sẽ trêu vụ này mất!"
Cô ấy vội vã chạy xuống cầu thang gần đó, và tôi đi theo sau. Cầu thang trong nhà hơi dốc, nên tôi cẩn thận bước từng bước, giữ mắt nhìn phía trước.
Vài sợi tóc nhẹ bay ra khỏi mái tóc đuôi ngựa của Sumireno, đung đưa theo nhịp bước.
◇
Gia đình Sumireno điều hành một quán cà phê tên Sumire, và ngôi nhà của họ được xây liền với cửa hàng.
Tầng một và một phần tầng hai là khu vực sinh hoạt, phần còn lại là quán cà phê.
Quán mở cửa từ thời bùng nổ cà phê vào những năm thập niên 1980, và dù nội thất đã được cải tạo nhiều lần, không khí vẫn mang đậm phong cách quán cà phê pha trộn giữa chất hiện đại và cổ điển.
Ở phía sau hậu trường, sự kết hợp giữa thiết bị mới và cũ tạo cảm giác như một phiên bản thu nhỏ của Biệt thự Winchester.
Chẳng hạn, hành lang nối từ quán cà phê đến khu ở mang cảm giác mộc mạc của một hành lang đất truyền thống, nhưng đèn trần đã được thay bằng đèn LED.
Tôi thay giày làm việc và đi qua hành lang kết nối, dẫn đến phòng thay đồ và kho của nhân viên. Cuối hành lang, tôi bước vào bếp của quán cà phê.
"Cuối cùng cũng đến! Chào mừng trở lại, sếp."
Một người phụ nữ chào chúng tôi.
Chị ấy cao ngang tôi, với đôi chân dài mảnh mai cho đến dáng vẻ như người mẫu. Mái tóc nâu đỏ gợn sóng buộc lỏng lẻo, mang phong cách rock-and-roll táo bạo và hơi nổi loạn.
Ibuki Touno.
Chị Touno luôn nói tuổi của mình là "bí mật," nhưng có lẽ chị ấy đã ngoài 20.
Khi Sumireno không có mặt, chị ấy là nhân viên kỳ cựu điều hành quán cà phê.
"Xin lỗi, Touno-san! Chúng em hơi muộn."
"Không sao đâu, Sumika. Chỉ cần tăng lương cho chị là được."
"Em sẽ trả bằng tình cảm! Tối nay làm một bữa tối hoành tráng nhé!"
"Chẳng phải chỉ là bữa ăn của nhân viên thôi sao?"
"Nếu có thêm bia thì sao?"
"Đó là cách nguy hiểm để đối xử với người lớn đấy, cô bé."
Chị Touno cười nhếch môi đầu hàng giả vờ, lắc đầu. Dù đang đùa, tay chị ấy vẫn làm việc hiệu quả, cắt đôi chiếc bánh mì kẹp và bày lên đĩa. Cách chị ấy làm việc có hơi thô—một ít nhân trứng salad tràn ra ngoài.
"Touno-san, cảm ơn vì đã vất vả."
"Chào mừng trở lại, Seiichirou. Em hơi muộn đấy—có phải đang tán tỉnh Sumika không?"
"Chỉ là trò chuyện thôi."
"Hmm. Trường học thế nào?"
"Không có gì đặc biệt ạ."
Chị Touno chớp đôi mắt sắc sảo hình hạnh nhân. Cách chị ấy quan sát khiến tôi có linh cảm không lành.
"Có chuyện gì vui à? Hôm nay em có vẻ khác thường."
Tôi cứng người, và Sumireno lập tức bám lấy nhận xét đó.
"Đúng rồi đó? Cậu có vẻ hơi lạ đó!"
"Chắc chắn thằng này vừa bị tỏ tình rồi chứ gì."
"Cái gì?! Không đời nào! Thật sao?!"
Sumireno thốt lên đầy ngạc nhiên và nhìn tôi.
Tôi không hiểu phản ứng đó có nghĩa gì, và trong sự bối rối của mình, tôi vô thức nhìn sang chỗ khác.
Trong lúc đó, chị Touno tiến lại gần tôi. Với vẻ ngoài của mình, chị ấy có thể dễ dàng được coi là một người phụ nữ trưởng thành và thanh lịch—nếu tính cách của bà chị này không quá phiền phức. Vì lý do đó, tôi chưa từng một lần bị thu hút bởi chị ấy.
"Vậy sao? Seiichirou? Em có định kể cho tiền bối nghe không?"
"Đừng tỏ ra lớn hơn khi chuyện này chẳng liên quan đến công việc. Phiền lắm."
"Đồ ngốc. Chị không nói với tư cách tiền bối ở quán cà phê—mà là tiền bối về tình cảm đấy."
"Càng phiền hơn nữa! Thôi đi chị! Đi nghỉ đi, để em lo phần còn lại!"
Tôi kiểm tra các phiếu đặt hàng dán trên tường bếp.
"Ồ, cảm ơn. Bàn 3. Set bánh mì kẹp thịt nguội. Cà phê pha."
Sau một lúc, cứ nghĩ bà chị cuối cùng cũng chịu buông tha tôi. Nhưng thay vào đó, chị ấy ghé sát Sumireno, thì thầm với giọng thấp.
"Khả nghi lắm, phải không?"
"Rất khả nghi luôn! Seiichirou-kun đang cố gắng quá mức đấy!"
Tại sao Sumireno lại hăng hái đào sâu chuyện này vậy?
Cô ấy thậm chí không biết tôi đã nghe được bình luận đó. Thường thì chuyện này là chủ đề nhạy cảm, đúng không? Cô ấy không nên cẩn thận hơn sao?
Có gì đó không ổn.
Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong đầu, nhưng giờ tôi phải pha cà phê.
Lịch sử của Sumire gần như gắn liền với văn hóa cà phê Nhật Bản.
Ngay cả bây giờ, dù khách hàng đa dạng hơn và những đơn hàng không phải cà phê tăng lên, danh tiếng của quán vẫn dựa vào một thứ: Cà phê.
Điều đó đúng cả sau khi chủ cũ, người đã pha cà phê từ khi quán khai trương, đột ngột qua đời… và dù chủ quán hiện tại, Sumireno, không thể tự pha cà phê vì một số lý do nhất định.
Tôi mở tủ lạnh lấy ra một hộp nước kín, bên trong ngâm một bộ lọc nel. Nhìn qua trông như một chiếc mặt nạ vải ẩm, nhưng khi mở ra, nó tạo thành một túi hình nón. Đây là chìa khóa cho kỹ thuật pha nel drip—một phương pháp cổ điển của Nhật để chiết xuất cà phê.
Trong không gian bếp chật hẹp, nơi hai người khó có thể đi lướt qua nhau, tôi di chuyển với sự thuần thục.
Khi công việc bắt đầu nhộn nhịp, chị Touno cuối cùng cũng rút lui, trong khi Sumireno bắt đầu chuẩn bị bánh mì kẹp thịt nguội không mù tạt. Cô phết bơ và mayonnaise lên bánh mì hấp, thêm thịt nguội và rau xà lách, rồi lấy một đĩa để bày, đi ngang qua tôi trong quá trình đó.
Một mùi hương ngọt ngào thoảng qua.
Không phải nước hoa, không phải dầu gội—chỉ là sự ngọt ngào tự nhiên, sạch sẽ.
Tập trung nào, tôi tự nhắc mình, lắc đầu nhẹ.
Kĩ thuật nel drip được phổ biến trong thời kỳ bùng nổ quán cà phê Nhật Bản vào thời Chiêu Hòa.
Đầu tiên, tôi đổ nước nóng vào bình pha để làm ấm. Sau đó, tôi đổ nước ra và đặt cà phê xay mới vào bộ lọc, từ từ rót nước nóng vào.
Cà phê trong bộ lọc nel bắt đầu nổi lên, phồng lên như một chiếc bánh kếp trên chảo.
Đó là bằng chứng cho sự tươi mới—chứng tỏ hạt cà phê vừa được rang gần đây.
Tôi luôn thích ngắm khoảnh khắc này, như thể đang nhìn một bông hoa nở.
Nước nóng thấm lấy tinh túy của cà phê, lọc xuống bình bên dưới, tạo ra một ly cà phê đậm đà, thơm ngát.
Tôi rót cà phê vào cốc, đặt lên đĩa, rồi để lên khay bếp.
Một mùi thơm đậm đà, rang chín tỏa ra từ chất lỏng màu nâu đậm.
Sumireno, cầm đĩa bánh mì kẹp, tiến lại gần kiểm tra cà phê.
"Ừm. Cà phê của Seiichirou-kun thơm y như của bà tớ vậy. Giá mà tớ có thể pha cà phê như vậy thì tốt quá."
"Nếu dùng cùng loại hạt, mùi thơm sẽ không thay đổi mà?"
"Dù vậy, mùi vị vẫn khác khi người khác pha chứ."
"Cậu thậm chí còn không biết mùi vị thế nào mà."
"Hừm?"
Cô ấy nhíu đôi lông mày được cắt tỉa gọn gàng.
"Đó là lý do tớ cần cậu ở đây, Seiichirou-kun!"
"Chà, đó cũng là lý do tớ được đưa đến đây."
Tôi nhớ lại ngày đầu đến nhà Sumireno.
Để bắt đầu công việc ở Sumire, tôi đã pha cà phê cho Sumireno, bố cô ấy, và chị Touno.
Nhưng khác với những người khác, Sumireno do dự.
Lúc đó, tôi nghĩ cô ấy chỉ miễn cưỡng chấp nhận một người ở chung nhà lạ mặt.
Nhưng không phải vậy.
Sau một lúc lúng túng, cô ấy cuối cùng cũng lên tiếng, trông thực sự áy náy.
"Ừm… Thật ngại khi nói điều này sau khi cậu đã vất vả pha, nhưng… tớ thực ra không uống cà phê."
Chắc tôi đã trông ngơ ngác lắm khi nghe điều đó.
"Cậu biết vậy mà còn trêu tớ? Hơi ác đấy nhé."
"Xin lỗi mà. Nhưng hãy mang nó ra trước khi nguội."
"Rõ rồi~"
Vẫn chu môi, Sumireno đặt bánh mì kẹp thịt nguội và cà phê lên khay. Trong tích tắc, biểu cảm của cô chuyển thành nụ cười ấm áp, chuyên nghiệp khi mang đơn hàng ra bàn 3.
Quán cà phê sáng sủa và thân thiện, được lót ghế sofa đỏ. Ba chiếc quạt trần cổ treo trên đầu quay chậm chạp—cũ đến mức thay bằng loại hiện đại có lẽ sẽ rẻ hơn, nhưng vẫn là nét đặc trưng cho không khí cổ kính của quán.
Bàn 3 nằm xa cửa sổ, nhưng lại gần máy lạnh, khiến nó là một trong những chỗ ngồi ấm áp hơn.
"Cảm ơn ông hôm nay lại ghé, Nakamura-san! Hình như đầu gối ông hôm nay tốt hơn rồi nhỉ!"
"Ồ, cháu để ý à, Sumika-chan! Đúng vậy, cuối cùng ông cũng tìm được một nhà vật lý trị liệu giỏi! Ngay khi biết mình có thể quay lại uống cà phê ở Sumire, ông đã vội đến luôn! Uống cà phê hòa tan một mình ở nhà không giống được. Và Sumire gần đây trông cũng ổn lắm!"
Bất cứ khi nào Sumireno phục vụ khách, họ luôn trở nên vui vẻ hơn.
Một chút trò chuyện nhẹ nhàng. Một nụ cười trao đổi với khách quen.
Với họ, cô ấy như một cô cháu gái ngọt ngào, quan tâm.
Đó là một phần vai trò của cô ở đây.
Khi giờ ăn tối đến, quán cà phê trở nên nhộn nhịp.
Thực đơn của Sumire đầy những món ăn kiểu phương Tây cổ điển trong quán cà phê. Có quá nhiều lựa chọn đến mức ngay cả khi ai đó ăn ở đây hàng ngày, họ cũng không phải lặp lại món trong gần hai tuần.
Và dù giá cả thấp hơn các chuỗi cà phê lớn, khẩu phần ăn lại rất đầy đặn—vì vậy giờ ăn luôn đông khách.
Với chị Touno quay lại làm việc, cả bếp và khu phục vụ đều hoạt động hết công suất.
Dù vậy, giữa cơn bận rộn, một suy nghĩ dai dẳng vẫn gặm nhấm lấy tôi.
Chẳng phải bình thường người ta sẽ bận tâm khi nghĩ rằng người mình thích có thể có đối thủ sao?
Hay đúng hơn… Sumireno thực sự có tình cảm với tôi?
Tôi vẫn không thể tin nổi.
Điều gì ở tôi mà cô ấy có thể thích chứ?
Có lẽ cô ấy chỉ bị lừa bởi vẻ ngoài "đủ tốt" của tôi.
Đúng là lũ bạn có bảo rằng tôi có tiếng là bất ngờ được con gái ưa chuộng, nhưng ở trường có rất nhiều nam sinh đẹp trai hơn, được con gái chú ý nhiều hơn mà.
Hơn nữa, tôi biết Sumireno không phải kiểu người đánh giá người khác theo cách đó.
Nhưng nếu không phải vậy, thì lý do gì khiến cô ấy thích tôi?
Tôi không kiêu ngạo đến mức nghĩ mình có gì đặc biệt.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ quá mức—rắc rối ập đến.
"Tôi đợi mãi! Cà phê của tôi đâu?!"
Một khách hàng quát Sumireno.
"Seiichirou, sắp xong chưa?"
Tôi đã pha nhanh nhất có thể, nhưng chị Touno từ bên cạnh liếc tôi một cái rõ ràng.
"Đừng giục," tôi lẩm bẩm. "Nếu rút ngắn thời gian chiết xuất, cà phê sẽ nhạt đi mất."
"Ừ, nhưng ông khách kia đang tức đấy."
"…Được rồi. Em sẽ pha cà phê ngon đến mức khiến ông ta phải hối hận vì đã sốt ruột."
"Ôi, nhìn em kìa—giờ đã biết cách xử lý khách chuyên nghiệp rồi!"
Chiết xuất quá mức dẫn đến đắng, chiết xuất không đủ dẫn đến nhạt.
Dù bất kể tình huống, tôi luôn pha cà phê với nhịp độ ổn định.
Ngay cả khi Sumireno cúi đầu xin lỗi, tôi vẫn tập trung—dù đã vội mang cà phê ra ngay khi xong.
Khi tôi đến gần, cô ấy nháy mắt nhanh với tôi.
"Xin lỗi vì đã để quý khách đợi," tôi nói, đặt cốc xuống. "Đây là Sumire Blend của chúng tôi."
Người đàn ông nhấp một ngụm và phát ra tiếng "hừm" trầm ngâm.
Vị đắng nhẹ ban đầu, theo sau là độ chua tươi sáng và ngọt ngào tinh tế—đó là đặc trưng của Sumire Blend.
Khách vẫy tay, ra hiệu cho tôi đi.
Tôi muốn nghe ý kiến của ông ta, nhưng Sumireno khẽ đẩy, cho tôi biết là đủ rồi. Vậy là chúng tôi rút lui.
Trên đường ngắn trở lại bếp, Sumireno khẽ huých vai tôi.
"Ấn tượng lắm."
"Gì cơ?"
"Cậu đó, Seiichirou-kun."
Một luồng điện chạy qua tôi.
"Seiichirou-kun."
Quán cà phê đầy rẫy tiếng trò chuyện, giống như khi trên tàu. Dù vậy giữa tiếng ồn, tôi vẫn nghe rõ ràng được giọng của Sumireno.
Hay là tôi nghe nhầm?
Vì thái độ của cô ấy chẳng thay đổi chút nào. Và tôi đã giữ khoảng cách, duy trì ranh giới đúng mực trong suốt 6 tháng qua. Thật kỳ lạ nếu có thể phát triển tình cảm trong khoảng cách đó.
Đúng vậy, chắc chắn là vậy.
Với sự trăn trở được giải quyết, tôi quay lại công việc, một cảm giác khó chịu kỳ lạ xuất hiện.
◇
Từ đó, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Khi lật biển "đóng cửa" và tiễn khách hàng cuối cùng ra quán, tôi cuối cùng cũng thở phào.
"Được rồi, một ngày làm việc nữa hoàn thành! Chị đi tắm đây—còn lại giao cho mấy đứa!"
Chị Touno, người đã đứng tiếp khách cả ngày, lê bước đi. Tôi không biết chị ấy đang cường điệu hay thực sự mệt nữa.
Sau khi tiễn chị ấy đi, Sumireno tiến lại gần tôi.
"Xin lỗi vì hôm nay. Hãy nghỉ ngơi một chút trước khi hoàn thành các công việc đóng cửa."
Nếu chỉ là sự nhầm lẫn, thì bối rối sẽ chỉ khiến tôi xấu hổ hơn thôi. Bình tĩnh lại. Đừng hành động gì lạ.
"Được thôi. Cậu muốn gì?"
"Tớ để cậu quyết! Còn cậu, Seiichirou-kun?"
"Như thường lệ."
Tôi bước vào bếp, lấy hạt Mocha từ bình thủy tinh, làm nóng lại nước ấm và làm nguội đến nhiệt độ lý tưởng trước khi chiết xuất cà phê.
Rót cà phê vào cốc được đánh bóng sáng như gương, tôi đặt nó trước Sumireno, người đã ngồi vào quầy.
"Đây."
"Cảm ơn."
Những luồng hơi mỏng bay lên từ cốc cà phê.
Cô nhìn vào bề mặt tối, phản chiếu gần như thấy được hình ảnh của mình.
Tôi ngồi xuống bên cạnh. Trên quầy là một ly trà đá cô ấy đã chuẩn bị cho tôi, những giọt nước đọng chảy xuống thành ly.
"Cậu nghĩ là gì?" tôi hỏi.
"Mocha! Mùi thơm trái cây nhắc nhở rằng cà phê không chỉ là hạt mà còn là trái! Nó có độ sâu sắc nói lên lịch sử! Như thể tớ được đưa đến một cảng đông đúc ở Trung Đông—đầy cát và sắc xanh đậm!"
"Ừ, đúng rồi. Cậu thực sự có khứu giác vượt trội hơn hầu hết barista đấy."
"Hừ, không chỉ khứu giác đâu. Tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy vị giác của tớ cũng sắc bén không kém."
Theo thói quen—hoặc có thể là do ý thức về thứ bậc—tôi đợi Sumireno nhấp ngụm đầu tiên.
Cô ấy nâng cốc lên môi.
Tôi đã biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào.
"Đắng…"
"Biết ngay mà."
Cô lè lưỡi, hơi vụng về, và rũ vai xuống.
"Thật nực cười, đúng không? Con gái của chủ quán cà phê mà không uống được cà phê…"
"Không cần ép mình đâu. Quán cà phê không chỉ có cà phê—còn nhiều thứ khác để thưởng thức mà."
"Tớ không ghét nó! Tớ yêu màu sắc đậm đà, mùi thơm rang, thậm chí chỉ là ý tưởng về nó!"
"Đó chính là điều làm cà phê tuyệt vời."
"Tớ biết… nhưng độ đắng quá sức chịu đựng của tớ."
"Chán nhỉ, tớ đã vất vả pha một cốc ngon thế này cơ đấy."
"Xin lỗi…"
"Tớ chỉ đùa thôi mà. Đừng buồn thế."
Chết dở, tôi thực sự làm Sumireno buồn mất rồi. Vai cô nàng rũ xuống.
"Tớ muốn giỏi về cà phê hơn… như Touno-san. Hay như cậu, Seiichirou-kun."
"Hm?"
Tôi do dự không biết có nên sửa lại lời của Sumireno không.
Không hẳn là vấn đề nếu cô ấy nghĩ vậy, nhưng đây có thể là cơ hội để tôi đề cập đến sự khó chịu nhẹ nhàng mà tôi đã cảm thấy nãy giờ. Tôi cũng tin rằng cô ấy sẽ không phật ý nếu tôi làm vậy.
"Chờ chút."
"Hm? Có chuyện gì sao?"
"Tớ cũng không thích cà phê."
"Hả?"
Đôi mắt vốn đã to của Sumireno mở to hơn nữa.
"Tớ chưa từng đề cập à?"
"Không đời nào, cậu nói dối. Cậu lại trêu tớ đúng không?"
"Tớ không nói dối."
"Nhưng cậu luôn bảo nó tuyệt vời mà!"
"Đó chỉ là ý kiến khách quan. Quan điểm chung thôi."
"Cậu còn thử vị nữa, đúng không?"
"Ừ, nhưng chỉ nếm thử thôi—không uống hẳn."
"Ồ… Giờ cậu nhắc, tớ chưa bao giờ thấy cậu uống cà phê trong giờ nghỉ!"
"Thấy chưa?"
Bây giờ Sumireno có vẻ như đã tin, tôi nhấp một ngụm trà đá một cách khoa trương. Thực ra, tôi chưa bao giờ uống một cốc cà phê tử tế ở Sumire. Có lẽ cô ấy không để ý, nhưng trong giờ nghỉ, tôi luôn chọn trà hoặc cacao.
"Hmm, nhưng cậu có thể pha cà phê đúng không? Và cậu pha rất giỏi nữa. Sao lại thế được?"
"Tớ biết khi nào nó ngon. Mẹ tớ mê cà phê nên đã huấn luyện tớ. Tớ không thích uống, nhưng lại giỏi pha. Đó thực ra là lý do bố cậu đưa tớ đến Sumire."
"Ồ, đây là lần đầu tớ nghe về mẹ cậu đấy!"
Cô ấy lại ngạc nhiên. Đó là kiểu biểu cảm như muốn hỏi, Có ổn nếu tớ hỏi không?
Mỗi khi Sumireno nghe được điều gì mới, cô ấy luôn có vẻ hơi hào hứng.
"Không phải tớ giấu gì đâu. Bà ấy yêu cà phê đến mức cuối cùng làm việc ở một quán nổi tiếng. Chỉ vậy thôi."
"Tuyệt quá! Vậy tớ có thể hỏi về bố cậu không?"
"Không biết nữa. Tớ không nhớ nhiều về ông ấy."
Nói đúng hơn là không muốn nhớ.
Ít nhất, sự thật đúng là mẹ tôi đã dạy tôi cách pha cà phê. Vậy nên tôi không nói dối.
"Cậu không thích cà phê vì vị nó đắng quá sao?"
"Hả?"
"Cà phê."
Ồ, thì ra ý cô ấy là vậy. Tôi thấy nhẹ nhõm một chút.
"Đời đã đủ đắng rồi. Sao tớ phải cố uống thứ đắng nữa chứ?"
"Đó thực sự là lý do để không thích sao?"
Tôi suy nghĩ một lúc.
"Dù là cà phê đen hay với sữa và đường, nó là loại đồ uống quá cân bằng. Tớ không thích cảm giác thiếu quyết đoán khi uống nó, có lẽ là vậy."
"Nghe giống như cậu đang nói về người cậu thích ấy…"
"…Và nó không hợp với tớ."
"Mm?" Cô nghiêng đầu.
"Khi còn nhỏ, tớ pha cho mẹ. Bây giờ, tớ pha cho khách. Uống cà phê tự bản thân pha cho mình cảm thấy… không đúng."
"Cậu có chắc là không thích thật không?"
"Còn một điều nữa, dạ dày tớ yếu."
Tôi đưa ra một cái cớ ngẫu nhiên. Không phải lỗi của Sumireno, nhưng tôi hơi hối hận khi nói quá nhiều. Sự tránh né của tôi với cà phê không phải vì mùi hương hay vị, nên khá khó cho người khác hiểu.
Khi tôi đang nghĩ vậy, biểu cảm của Sumireno trở nên nghiêm túc.
"Tớ vui khi đánh giá của chúng ta tốt hơn sau khi cậu bắt đầu làm ở đây, nhưng tớ thực sự cần học cách pha cà phê."
"Chẳng phải đó là điều tốt sao?"
"Không đâu. Không đúng gì cả khi cả quản lý và nhân viên chủ chốt của quán cà phê đều không thích cà phê. Nếu tớ muốn xây dựng lại Sumire, tớ cần phải uống được nó—và pha nó giống như bà từng làm."
"Nếu cậu nói vậy."
"Xin lỗi. Tớ biết cậu không thích, nhưng tớ cần sự giúp đỡ của cậu. Cậu là người duy nhất tớ có thể dựa vào, Seiichirou-kun."
Tôi không nhịn được mà cười.
"Thực hành cách uống cà phê hả?"
"Tớ phải làm! Một quản lý quán cà phê không uống được cà phê thì thật tệ hại! Và không thể nếm được thứ mình phục vụ khách—bà tớ sẽ xấu hổ lắm!"
Bà của Sumireno.
Tôi biết người đó quan trọng với cô ấy đến mức nào.
"Cậu muốn bảo vệ quán cà phê bà ấy để lại đúng không."
"Ừm. Đó là lời hứa tớ đã hứa với bố. Nếu đã tiếp quản, tớ không thể để nó rơi vào nợ nần được. Và điểm số của tớ không được giảm. Nếu vi phạm bất kỳ quy tắc nào, quán sẽ bị đóng cửa và phá bỏ ngay lập tức. Vậy nên tớ phải làm tất cả để giữ chân khách quen."
Tôi ngước nhìn trần nhà trên quầy.
Ngay cả trong ánh sáng mờ ảo của quán cà phê đã đóng một nửa cửa, tôi vẫn thấy những vết tích mờ nhạt để lại từ nhiều năm kinh doanh.
Sumireno cũng ngước lên. Với cô, có lẽ ngay cả những dấu vết đó cũng chứa đựng một loại ký ức—những năm tháng nỗ lực và làm việc chăm chỉ.
"Cậu biết không, dù tớ không uống cà phê, nhưng tớ thực sự rất yêu nó. Chỉ cần mùi hương thôi cũng khiến tớ thấy thoải mái. Vậy nên tớ nghĩ… nếu có thể thực sự hiểu được hương vị, điều đó sẽ thật tuyệt vời."
Cô ấy nói như đang chia sẻ một giấc mơ.
Tôi biết Sumireno yêu cà phê. Cô ấy luôn trông rất vui khi xem quá trình pha drip, và cô biết nhiều về nó hơn một barista trung bình. Khứu giác của cô ấy cũng rất nhạy— có thể nhận ra loại hạt chỉ qua mùi thơm.
Đó là lý do tôi luôn pha cà phê cho cô ấy. Không như tôi, cô nên có thể uống được. Hiện tại, chỉ là vị giác của cô ấy chưa theo kịp thôi.
Nếu tôi có thể giúp cô ấy chạm đến giấc mơ đó, dù chỉ một chút… tôi sẽ vui.
"Làm tốt lắm. Để tớ làm lại thành café au lait nhé?"
"Việc cậu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ khiến tớ hơi tổn thương đấy."
"Rồi, rồi. Tớ không muốn đứng dậy nữa đâu, nên—xin lỗi nhé."
Tôi lấy bình sữa đã đặt trên quầy và rót vào cốc của cô, thêm một ít đường. Mượn thìa từ đĩa của cô, tôi khuấy đều, biến cà phê pha thành café au lait.
Ban đầu tôi chỉ rót nửa cốc cho Sumireno. Giờ sau khi cô ấy đã nhấp một ngụm, tỷ lệ giờ đây là khoảng 6 phần sữa và 4 phần cà phê.
Cô nhấp thêm một ngụm nữa.
"Vẫn hơi đắng, nhưng ngọt và ngon…"
"Vị giác của cậu thật vô dụng."
"Này, những người không chịu được đắng thường nhạy cảm hơn với độc tố đấy nhé! Đó là lợi thế của tiến hóa đấy!"
Cô nhíu mày nhìn tôi nhưng vẫn cầm cẩn thận cốc cà phê, nhấp thêm ngụm nữa.
Khi mới gặp, tôi đã nghĩ sự nhạy cảm với vị đắng của Sumireno là do cô ấy đã quen sống trong sung sướng. Nhưng khi biết gánh nặng cô mang, giả định đó lập tức biến mất.
Cô ấy hạ cốc khỏi môi, thở nhẹ và lẩm bẩm—
"…Cậu biết không, tớ thực sự yêu không khí yên tĩnh của quán sau khi đóng cửa."
"Ừ, tớ cũng vậy. Nó thật hoài niệm."
Như một lớp học vắng sau giờ học. Như khung cảnh công viên lúc hoàng hôn. Kiểu gì đó tương tự. Âm nhạc sẽ làm nó tuyệt hơn, nhưng loa trên trần quán Sumire dường như đã hỏng một thời gian rồi.
"Thời điểm này vào đêm thật dễ chịu, đúng không?"
"Ừ. Tớ hiểu ý cậu."
Khi tôi đồng ý, cô che miệng và kìm một cái ngáp.
"Tớ chưa từng thấy cậu ngáp trước đây, Sumireno-san."
"Tớ là học sinh gương mẫu đấy. Tớ cố kìm lại khi ở trường và làm việc."
"Cậu tự ý thức quá về những chuyện kỳ lạ rồi đấy."
"Còn cậu thì quá chu đáo với chúng tớ đúng không, Seiichirou-kun?"
"Không hẳn."
"Thật sao?"
"Cậu không tin tớ à?"
"Hoàn toàn không. Cậu và tớ có nhiều điểm chung lắm."
"Ở chỗ nào?"
Cô ấy cười.
"Đó là bí mật. …Thôi, bắt đầu đóng cửa đi. Nếu không ngày sẽ chẳng bao giờ kết thúc mất."
Cốc cà phê của Sumireno đã cạn từ lúc nào không hay.
"Ừ, chắc vậy…"
Sumireno đã nhầm một điều.
Nếu hiện tại trông tôi có vẻ thoải mái, đó chỉ là vì tôi đã đi đến kết luận.
Giờ tôi đã chắc chắn rằng những gì tôi nghe trên tàu là hiểu lầm.
Tôi không tự tin lắm về khả năng nhận ra những điều tinh tế trong chuyện tình cảm của bản thân, nhưng khi quan sát bạn học ở trường yêu thầm nhau, hành vi của họ thường khá rõ ràng với người ngoài.
Dù lần này tôi là bên liên quan, tôi vẫn tự coi mình là người có thể giữ được sự khách quan.
Và Sumireno không có gì khác thường so với mọi khi.
Chắc chắn rồi.
Lúc đó, tôi hoảng loạn và có lẽ đã nghe nhầm, biến một cái tên ngẫu nhiên trong đầu thành tên mình. Có nhiều hành khách khác trên tàu, đủ loại tiếng ồn chồng chéo… chắc chỉ là nghe giống tên tôi thôi.
Nó hợp lý. Và cũng thật xấu hổ.
Phản ứng của tôi là quá mức cần thiết. Điều đó chỉ chứng tỏ tôi nhỏ nhen đáng thương đến thế nào.
Ừ. Chỉ vậy thôi.
Không đời nào Sumireno lại thích tôi được.
◇
"Cậu ta à?"
"Đúng vậy, anh chàng Sumika nhắc đến đấy—Watari Seiichirou."
"Cũng đâu có tệ nhỉ?"
"Không phải vấn đề đó! Nhìn cậu ta đi—trông lúc nào cũng trầm tư, chán đời!"
"Vậy là vì khuôn mặt?"
"Mà thôi kệ đi! Vấn đề là cậu ta không có vẻ là kiểu người sẽ giúp Sumika khi cậu ấy cần!"
Sáng hôm sau, tôi đứng ngây người trong lớp học của mình.
Tôi đang giết thời gian trên điện thoại trước khi giờ học bắt đầu thì nghe thấy mấy cô gái đang nói chuyện.
Gần cửa lớp, ba cô gái đang đứng nói chuyện với bạn tôi, Saji—một người thoải mái—và nhìn vào bên trong. Không nghi ngờ gì nữa—ánh mắt họ đang dán chặt vào tôi, người đang lướt điện thoại một cách vô tư.
…Họ vừa nói "Sumika" sao?
Chờ đã, đừng nói với tôi—họ là bạn của Sumireno?
Tôi cứng đờ như đá.
Thỉnh thoảng, bạn của Sumireno có ghé qua Sumire. Mỗi khi điều đó xảy ra, tôi thường trốn trong bếp. Và giờ nghĩ lại, mấy cô gái này trông quen quen.
Trước khi tôi kịp thu thập suy nghĩ, chuông reo lên, và mấy cô gái rời đi. Saji quay lại chỗ ngồi phía sau tôi.
"Saji, chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Ừm, tao nghĩ họ là con gái từ lớp A."
Lớp A. Lớp của Sumireno. Một cảm giác lạnh gáy chạy dọc sống lưng tôi.
"Họ không tìm tao đấy chứ?"
"Hả? À, họ chỉ hỏi tao ai là Watari Seiichirou, và tao đã nói với họ! X-Xin lỗi!"
Không nghi ngờ gì nữa.
Đây là mấy cô gái trên tàu—những người đã ném hàng loạt câu hỏi ngớ ngẩn vào Sumireno.
Chắc họ đến đây chỉ để đánh giá tôi vì tò mò thôi.
Hoàn toàn không biết cảm giác của tôi.
"Mày biết họ không, Seiichirou?"
Saji hỏi, giọng bối rối.
"Không, chưa từng thấy họ bao giờ."
"Thật sao?"
"Saji, đừng kể với ai về mấy cô gái đó nhé? Nếu có ai hỏi, cứ giả vờ không biết gì."
"Ừ-Ừm… Được rồi."
Saji không phải người hay bép xép, nên tôi cũng an tâm.
Nhưng trước khi tôi kịp thư giãn, hai người bạn của tôi—Hachiya, tên hề của lớp, và Youji, tên thất tình—lén lút đến gần, thì thầm với vẻ đồng mưu.
"Này, Seiichirou, mấy cô gái đó tìm mày à?"
"Họ từ lớp nào vậy?"
Tất nhiên, mấy gã này không bao giờ bỏ lỡ cơ hội tò mò.
"Tao không biết họ. Không liên quan gì đến tao."
"Không cần phải nói dối, Seiichirou~"
"Mày không cần xấu hổ đâu!"
"Tao nói là tao không biết rồi mà. Và mấy đứa chúng mày phiền quá—yên lặng đi, giờ học bắt đầu rồi."
Hai đứa này tuy ngốc nghếch, nhưng vẫn tôn trọng giáo viên và quy định trường học. Điều đó nên đủ để chúng nó bỏ qua.
…Ít nhất là tôi nghĩ vậy.
"Này."
Một giọng nói gọi, từ người mà tôi hiếm khi nói chuyện.
Một cô gái tóc vàng, khá cô độc trong lớp chúng tôi tiến đến.
"Mấy cô gái tìm cậu là từ lớp A, đúng không? Cậu biết ai ở đó không?"
Thời điểm quá tệ.
Trước khi tôi kịp phản ứng, hai tên ngốc kia quay lại.
"Chờ đã, họ từ lớp A?!"
"Vậy là mày biết nhiều về Sumireno Sumika!"
"Seiichirou, mùa xuân cuối cùng cũng đến với mày rồi sao?"
"Người đặc biệt của mày là ai? Nói bọn tao biết đi!"
"Thôi nào, không cần ngại—kể hết đi mà!"
Cô nàng tóc vàng cố chen vào—"Này, đợi đã"—nhưng lời của cô bị lấp đi bởi sự hào hứng của hai tên kia.
"Tao đang học. Để tao yên."
"Ôi, ngượng rồi kìa~”
"Thật là một tên sát gái mà!"
Sự trêu chọc không ngừng kéo dài cho đến khi giáo viên đến. Tôi đã quen xử lý hai đứa này, nên vẫn xoay sở được. Nhưng thật lòng, nếu chúng nó có thể tôn trọng giờ học, thì cũng nên học chút tế nhị cơ bản đi là vừa.
…Chờ đã.
Điều đó có nghĩa là—
Sumireno thực sự đã gọi tên tôi hôm đó.
Nếu chuyện này tiếp diễn, tôi sẽ không còn mặt mũi nào để dám đến nhà Sumireno nữa.
Tôi ôm đầu trong tay.
◇
Hôm đó, tôi gần như không tiếp thu được gì trong lớp.
Như thể linh hồn tôi đã rời khỏi cơ thể, lơ lửng đâu đó trên đầu.
Tôi lang thang trở về nhà Sumireno trong trạng thái mơ màng. Vừa bước qua cửa, tôi va phải người tôi không muốn gặp nhất bây giờ.
"Ối!"
"Eh? Có chuyện gì vậy, Seiichirou-kun?"
Sumireno trông lo lắng và bước lại gần hơn.
"Không có gì hết!"
"Hả? Nhưng…"
Sumireno đã mặc đồng phục quán cà phê. Hôm nay, cô ấy buộc lỏng tóc thành hai bím ở gáy. Mái tóc thả xuôi thường ngày rất đẹp, nhưng kiểu tóc mềm mại này cũng rất hợp với tính cách của cô.
"Cậu hành động lạ lắm, Seiichirou-kun. Có chuyện gì xảy ra sao?"
"Ừm…"
Cô ấy nghiêng đầu, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Hành vi đáng ngờ của tôi chẳng giúp gì cả.
Tôi cần đổi chủ đề.
Kiểu tóc mới của cô là cách hoàn hảo để làm điều đó.
"À, ừm, kiểu tóc này! Cậu đã để như vậy lần đầu chúng ta gặp nhau đúng không?"
Đôi mắt cô sáng lên. "Ồ! Cậu nhớ sao? Tớ vui lắm đó!"
Cô ấy xoay người trái phải như thể kiểm tra mình trong gương, cho tôi nhìn rõ.
Hai bím tóc của cô đung đưa mềm mại theo mỗi chuyển động.
"Cậu thấy sao?"
"Trông đẹp lắm."
Tôi cố trả lời trơn tru, không muốn tỏ ra lúng túng, nhưng giọng tôi lại vỡ ra.
Xấu hổ quá.
Cô ấy nở nụ cười nghịch ngợm, trêu đùa. Là loại nụ cười khiến tôi cảm thấy cô nàng này có thể thoát khỏi bất cứ chuyện gì.
"Hehe, có khi tớ nên để tóc như này mãi để cậu thích nhỉ."
"Được thôi. Tớ đi thay đồng phục đây."
Giữ nét mặt hoàn toàn bình thản, tôi bước qua cô và vội vàng đi sâu vào nhà.
Một giọng nói vang lên sau lưng tôi.
"Đùa thôi mà!"
Tôi leo cầu thang. Thịch, thịch, thịch. Tiếng bước chân cơ học của chính mình vang vọng trong đầu.
"Tớ nói đùa thôi, Seiichirou-kun! Cậu nghe không? Chỉ là đùa thôi! À, và đừng dùng ngôn ngữ lịch sự nữa, được không?"
Giọng Sumireno hoảng hốt vang lên trong góc tâm trí tôi.
Hóa ra cô ấy chỉ đùa. Tôi sớm nhận ra—vì sau đó cô đã lặp đi lặp lại điều đó với tôi mãi.
Nhưng không quan trọng. Tinh thần tôi đã chết.
Cuộc đời thực sự thay đổi nhiều đến thế chỉ vì việc thích hay không thích ai sao?
Có lẽ đó là lý do tôi liên tục mắc lỗi trong ca làm hôm đó.
Đầu tiên, tôi làm vỡ một cốc. Đó là lần đầu tiên trong 5 tháng, và cú sốc khiến tôi choáng váng. Những chiếc cốc của Sumire có màu trắng với họa tiết vàng—một thương hiệu ngay cả tôi cũng nhận ra. Hơn nữa, chúng được người chủ cũ chọn lọc kỹ lưỡng, mang về từ nước ngoài—
"Tớ xin lỗi. Tớ làm vỡ kỷ vật của bà cậu mất rồi."
"Không sao đâu. Chúng ta có nhiều cốc cho khách mà. Quan trọng là cậu không bị thương."
Nghe vậy chỉ càng khiến tôi khó tha thứ cho bản thân. Cảm giác tội lỗi đè nặng, và như để nhấn sâu thêm, tôi lại phạm sai lầm khác.
Tôi phục vụ một vị khách lớn tuổi món mì Ý Napolitan thay vì bánh mì kẹp mà họ gọi. Tệ hơn, đó là giữa giờ cao điểm bữa tối hỗn loạn. Thêm vào đó, khách không hề nhận ra sai sót và đã bắt đầu ăn, nên chúng tôi phải làm bánh mì từ đầu.
Và Napolitan vốn còn không phải trách nhiệm của tôi. Tôi thậm chí không thể dọn dẹp mớ hỗn độn của mình.
Không nói lời nào, Sumireno và chị Touno tự động nhận thêm công việc. Điều đó càng khiến tôi khó chịu hơn.
Sau khi đóng cửa, Sumireno đến gần tôi.
Biểu cảm của cô ấy không phải lời mời thường lệ đi pha cà phê sau ca làm. Đó là một ánh nhìn nghiêm túc, chuyên nghiệp—gương mặt thực sự của một quản lý.
"Seiichirou-kun, với tư cách quản lý, tớ cần nói chuyện với cậu!"
"Vâng, thưa cô." Tôi không còn cách nào khác ngoài đứng thẳng và tuân theo.
◇
Sau giờ làm.
Chỉ còn đèn trên quầy và bếp sáng. Tôi đứng bên trong với Sumireno.
Thường thì đây là giờ cô ấy thực hành uống cà phê. Nhưng hôm nay, thái độ nghiêm túc của cô cho thấy—trước tiên, chúng ta cần giải quyết một việc.
"Được rồi, xem lại những lỗi hôm nay nào."
"Ừm," tôi lẩm bẩm, cúi đầu xin lỗi.
Sự im lặng nặng nề kéo dài giữa chúng tôi khi Sumireno cứ nhìn chằm chằm. Đôi mắt to của cô ấy nhìn thẳng vào tôi, mang theo thứ gì đó gần với sự thương cảm.
"Seiichirou-kun, nếu có gì phiền lòng, cứ nói với tớ."
"Không có gì lớn lao đâu."
"Vậy thì nói đi. Cậu vẫn đang làm quen với mọi thứ ở đây, đúng không? Nếu cậu gặp khó khăn gì, tớ muốn giúp. Dù là trút giận hay chỉ trò chuyện—tớ sẽ lắng nghe."
Cô là quản lý của quán Café Sumire. Đó là trách nhiệm của cô ấy để đảm bảo không gì làm gián đoạn hiệu suất của nhân viên. Nhưng với tính cách tốt bụng vốn có, tôi biết cô ấy nói vậy chỉ vì quan tâm.
Tôi không muốn cản trở cô ấy.
Nhưng vấn đề đè nặng lên tôi quá lớn để nói ra ngay lập tức.
Dù vậy, nếu tôi quan tâm đến cô, tôi cần lấy lại tinh thần.
"Ừm…"
"Ừm?" cô khuyến khích, biểu cảm chân thành.
"…Cậu không thấy máy sưởi hơi nóng sao?"
"Không đâu!"
Mồ hôi lăn trên trán tôi—không phải vì nóng, mà vì xấu hổ tột độ. Tôi cố né tránh cuộc trò chuyện, nhưng cô ấy không để tôi thoát.
Tôi ép miệng mình hoạt động qua sự căng thẳng.
"…Có phải con người phải yêu ai đó không?"
"Hả?"
Sự nghi ngờ của Sumireno hiện lên rõ ràng. Đó là một câu hỏi kỳ lạ, đột ngột.
Tất nhiên cô ấy sẽ thấy lạ. Tôi đang hỏi cái quái gì vậy chứ?
"Có ai tỏ tình với cậu à, Seiichirou-kun?"
Giọng cô ấy nhẹ nhàng, gần như trêu chọc để tạo không khí thoải mái.
Tôi không thể trả lời. Việc phải nói rõ ra bằng lời cảm giác thật đáng sợ.
"………………"
"Chờ đã, có ai tỏ tình với cậu thật à?"
Tôi không chắc nữa. Nhưng nếu có… có lẽ là cậu.
Đôi mắt cô mở to, môi run nhẹ.
Đừng làm khuôn mặt đó… Nó chỉ khiến tôi hiểu lầm thêm thôi.
"Không, không phải vậy… Chỉ là—" tôi lúng túng viện cớ. "Cậu có bao giờ cảm thấy không? Rằng có lẽ cả đời này, không ai sẽ thích cậu? Kiểu cô đơn đó?"
Tôi vừa ném ra một trong những câu hỏi lớn nhất về ý nghĩa cuộc sống.
Hồi ức này sẽ khiến tôi xấu hổ đến chết mất.
"Xin lỗi, nghe ngớ ngẩn lắm nhỉ."
"Không ngớ ngẩn chút nào đâu! Tất nhiên tớ muốn được yêu. Tớ vui khi khách hàng tận hưởng thời gian ở đây! Và khi tớ tra mình trên mạng rồi thấy phàn nàn thì tớ cũng buồn lắm!"
Sumireno tiến lại gần, mùi hương sắc nét, ngọt ngào của cô làm mờ suy nghĩ của tôi.
"Cậu ổn mà, Seiichirou-kun! Cậu có những mặt rất ngầu! Cậu luôn gánh chịu những lời phàn nàn bất công mà không do dự—thật sự đáng tin cậy!"
"Tớ… có những mặt ngầu sao?"
"Nhìn khách quan thì có!"
"Vậy không phải ý kiến cá nhân của cậu…"
"Đ-Đợi đã, chắc nghe tệ lắm nhỉ! Để tớ nói lại… Ưm… Cậu đơn giản là ngầu!"
"Nghe vậy còn tệ hơn!"
"Ừ-Ừm, chắc vậy nhỉ…"
"Dù sao thì, cậu như gia đình với tớ vậy. Ý kiến của cậu sẽ bị thiên vị. Tớ không phải kiểu người có thể trở thành một anh hùng vĩ đại hay gì đó. Nên thỉnh thoảng… tớ tự hỏi."
"Ai cũng tự hỏi những chuyện như vậy."
Dù tôi đặt câu hỏi viển vông, cô ấy lại đối xử nghiêm túc với nó.
Đây có thể là cơ hội của tôi.
"Khi nào cậu có thể thích ai đó, Sumireno-san?"
Vì tôi vẫn chưa hiểu.
Tại sao cô ấy lại nói thích tôi?
Cô ấy chỉnh lại tư thế và hắng giọng. Chút ửng hồng lan trên má khi cô quay đi. Hành động đó tuy kỳ lạ nhưng sao mà đáng yêu thế không biết.
"Ừm… Câu này khó trả lời. Tình yêu không thực sự theo logic."
"Ừ, chắc không theo đâu nhỉ…"
"Nhưng luôn có lý do. Như sự tò mò chẳng hạn."
"Tò mò?"
"Ừ. Nếu thứ gì không thu hút sự chú ý của cậu, cậu sẽ không đầu tư vào nó. Và nếu không đầu tư, cậu sẽ không thích hay ghét nó."
"Vậy… thứ gì khiến cậu tò mò bây giờ?"
Cảm giác đó là cách nhanh nhất để có câu trả lời, nên tôi cứ hỏi tiếp.
"Hmm. Để xem. Có một chuyện gần đây khiến tớ bận tâm lắm."
"Bận tâm?"
"Và nếu cậu giúp, tớ có thể giải quyết ngay lập tức."
Sumireno liếc lên tôi, biểu cảm hơi do dự.
"Nếu giúp được, tớ sẽ làm bất cứ điều gì. Đó là lý do tớ ở đây mà—để giúp cậu."
"Vậy tớ sẽ nhận lời cậu nhé! Được rồi, nghe đây."
Cô giơ một ngón tay trên tay phải.
"Ibuki Touno-san."
Rồi cô giơ một ngón tay trên tay trái.
"Và tớ—Sumireno Sumika."
"Tớ biết cả hai là ai mà."
"Touno-san là Touno-san. Nhưng tớ lại là Sumireno-san. Không thấy kỳ lạ sao? Kỳ lạ lắm đúng không!"
Hai má và tai Sumireno đỏ lên khi cô nói với sự quyết tâm của một đứa trẻ. Tôi tự điền vào khoảng trống trong đầu, ghép lại những gì cô ấy đang cố nói.
"Cậu đang nói về cách tớ gọi cậu, đúng không? Có vấn đề gì sao?"
"Cậu gặp tớ với Touno-san cùng lúc, nhưng lúc đầu cậu gọi Touno-san là ‘Ibuki-san’ mà!"
"Ừ, chắc vậy."
"Nhưng rồi, ở một thời điểm nào đó, chị ấy thành ‘Touno-san’!"
"Giờ cậu nhắc… tớ bắt đầu gọi chị ấy vậy từ khi nào nhỉ? Cậu nhớ không?"
"Đừng cố né tránh câu hỏi!"
"À, vâng thưa quý cô…"
"Vấn đề là, tớ luôn là ‘Sumireno-san’!"
"Chờ đã, đó là vấn đề lớn khiến cậu tò mò sao?"
Sumireno nghiêng người về phía trước, không kiềm chế được nữa.
Chuyện không đi theo hướng tôi mong đợi.
Khi tôi chớp mắt ngơ ngác, mặt cô ấy càng tiến lại gần.
"Gọi tớ bằng tên nữa đi!"
"Vậy ra là đến mức này rồi…"
Với chị Touno thì dễ vì chị ấy lớn tuổi hơn nhiều. Nhưng gọi một cô gái bằng tuổi tôi bằng tên riêng một cách đột ngột—có gì đó cảm thấy không ổn với cái tính cách nghiêm túc quá mức của tôi.
"Ý tớ là, với tư cách quản lý, cậu đáng được tôn trọng."
"Cậu gói ghém quá nhiều sự ‘tôn trọng’ đến mức còn thêm ‘-san’ nữa!"
"‘Sumireno-san’ không… tự nhiên hơn sao?"
"Không đâu! Cậu chỉ dùng họ của tớ để giữ khoảng cách, đúng không?"
Thì ra cô đã nhìn thấu rào cản nhỏ của tôi.
"Tớ nghĩ mọi thứ vẫn ổn như hiện tại…"
"Có thể cậu nghĩ vậy, nhưng tớ nghi ngờ người khác cũng nghĩ thế!"
"Chờ đã, cậu chịu đựng chuyện này suốt thời gian qua sao?"
Hôm nay cô ấy sao vậy? Cô ấy kiên trì đến bất thường. Thật sự là vấn đề lớn đến thế sao?
"Ừ! Tớ đã nhẫn nhịn nửa năm—từng chút một, mỗi ngày!"
"Nhưng nếu Touno-san nghe thấy và nói gì đó thì sao…?"
"Touno-san không có ở đây bây giờ!"
"Không thấy kỳ lạ khi tớ đột nhiên thay đổi cách gọi cậu sao?"
"…Nếu cậu từ chối, tớ có thể yêu cầu thứ gì đó lớn hơn đấy."
Trong một khoảnh khắc, ánh sáng rực rỡ như mặt trời mà cô luôn mang theo dao động, để lộ một đốm tối nhỏ—một tia gì đó khác thường.
Tôi không còn lựa chọn.
Đây không phải lời tỏ tình hay gì đó quá lớn cả. Chỉ là gọi tên thôi. Tôi có thể xử lý chuyện này.
Tốt hơn là nhượng bộ trước khi Sumireno nâng độ khó lên nữa.
Tôi nuốt nước bọt.
"S-Su… Sumika…san…"
"Hmm? Tớ không nghe rõ lắm."
Cô ấy đưa tay lên tai một cách khoa trương, đôi mắt lấp lánh đầy nghịch ngợm. Chuẩn một tiểu quỷ trá hình.
"…Sumika-san."
"Vâng~?"
Thỏa mãn, cô nở nụ cười dịu dàng quen thuộc.
Cố không mất thế thượng phong, tôi chỉnh lại tư thế và biểu cảm.
"Như vậy đủ rồi, đúng không, Su—"
"‘Su’?"
"…Sumika-san."
"Cậu có thể bỏ kính ngữ nếu muốn."
"Điều đó… hơi quá với tớ."
"Thật là…"
Sumireno mỉm cười, trông vừa hài lòng vừa hơi ngượng ngùng. Tai cô ấy vẫn còn đỏ.
"Nếu cậu thấy ngượng thì đừng ép tớ! Chuyện này cả hai đều lúng túng mà!"
"Nhưng nếu tớ không làm vậy, cậu sẽ cố giữ khoảng cách mãi mất!"
Cô ấy đã bắn trúng tim đen. Bộ não tôi bị tổn thương nghiêm trọng.
Và cô chưa dừng lại.
"À mà này, cậu không bao giờ được quay lại gọi tớ là ‘Sumireno-san’ thêm lần nào nữa!"
"Chờ đã, mãi mãi? Không nên đặt quy tắc sao? Như chỉ khi hai đứa mình ở riêng chẳng hạn…"
"Như vậy không phải càng tệ hơn sao?"
"…Cậu nói cũng đúng."
"Ồ, tớ biết rồi! Nếu gọi nhau bằng tên ở mọi nơi trừ trường học thì sao?"
"Nhưng chúng ta đâu tương tác ở trường!"
Thấy tôi luống cuống, cô ấy do dự, rồi hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ—
"Cậu thực sự không muốn sao? Tớ không nghĩ yêu cầu này kỳ lạ lắm…"
"Giờ thì cậu lại để tớ quyết định à…"
Tôi không biết cô ấy đang đùa hay đây là bình thường nữa. Nhưng một điều rõ ràng—Sumireno thực sự muốn tôi cô ấy bằng tên.
"Ahh, không được… Ý chí mình đang sụp đổ trước yêu cầu của quản lý…"
"Lần này nhượng bộ đi mà! Làm ơn đó! Tớ muốn cậu gọi tôi bằng cách thân thiết hơn! Chúng ta đã biết nhau hơn nửa năm rồi! Nếu cậu cứ giữ lễ nghi như vậy tớ thấy cô đơn lắm!"
"…Tớ đã nói sẽ làm bất cứ gì để giúp, đúng không? Được thôi."
"Biết ngay là có thể trông cậy vào cậu mà, Seiichirou-kun!"
Sumika mỉm cười mãn nguyện.
Được rồi, thế nào cũng được. Chỉ là cái tên. Không phải vấn đề gì lớn.
"Được rồi, giờ nói lại đi!"
"…Sumika-san."
"Vâng~?"
Cô cười khúc khích như cánh hoa đung đưa trong gió.
"………"
"Lần nữa đi! Chỉ một lần nữa thôi!"
"…Sumika-san."
"Vâng~?"
Cuộc đối thoại ngọt ngào này sẽ làm tan chảy não tôi như phô mai chảy mất.
"Nếu muốn tớ dùng tên, đừng làm nó có vẻ cố ý thế!"
"Được rồi, được rồi, lần cuối cùng, hứa đấy! Sau đó chúng ta dọn dẹp và đi ngủ! Đồng ý không?"
"Sumika-san cho ngày hôm nay đã hết hàng! Hết hàng rồi!"
"Cậu vừa nói rồi đấy!"
Khuôn mặt của Sumika rạng rỡ trong vui mừng, và tôi quay đi, cảm giác như vừa rơi vào bẫy của cô.
"Xin lỗi, xin lỗi. Có lẽ tớ hơi quá đà."
"‘Buổi kiểm điểm’ này rốt cuộc là gì chứ…"
"Rất hiệu quả đúng không, cậu không nghĩ vậy sao, Seiichirou-kun?"
Tôi muốn ôm mặt. Cuộc trò chuyện này quá ngớ ngẩn—hoàn toàn khác với cách cô ấy thể hiện ở trường.
Tôi lẽ ra phải giữ khoảng cách. Nhưng từng chút một, cô ấy kéo tôi lại, chậm rãi nhưng chắc chắn.
◇
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm và quét dọn ngoài Sumire.
Nhớ lại đêm qua, tôi cảm thấy một cảm giác hỗn hợp kỳ lạ giữa xấu hổ và bất an.
Mùa đông đang dần đến, mùa đông đầu tiên của tôi ở Sumire. Dù vậy, dù gió lạnh lẫn mưa đá, hai bên má tôi vẫn nóng ran.
Cuối cùng đã đến giờ mở cửa. Ở trong bếp, tôi làm nước ép bên cạnh Su—Sumika—cô ấy đang nấu một mẻ mì Ý Napolitan.
"S-Sumika-san. Ba đĩa, đúng không?"
"Ừm! Cảm ơn!"
"Rõ rồi."
Tôi lấy đĩa và đặt lên quầy.
Trong lúc làm, cô ấy bất ngờ nghiêng vào, gần đến mức như thì thầm.
"Gọi bằng tên thật sự tự nhiên hơn, đúng không, Seiichirou-kun."
Tôi đã nghĩ về chuyện này trước khi ngủ—phản ứng ngượng ngùng chỉ càng làm nó tệ hơn. Và càng phản ứng, tôi càng cảm thấy như đang cho Sumika niềm vui không cần thiết.
Vậy nên tôi quyết định xử lý với vẻ thờ ơ hoàn toàn.
"Ừ, ừ. Tốt cho cậu."
"Ừ, ừ. Rất tốt, rất tốt."
Sumika, vẫn trong tâm trạng tuyệt vời, bắt đầu dọn mì Ý Napolitan.
"Chị đến lấy đồ ăn đây."
Đúng lúc, chị Touno bước vào từ nhà Sumireno, khoác áo jersey. Hôm nay là thứ Bảy, ngay sau giờ cao điểm trưa nên chúng tôi luân phiên nghỉ.
Chị Touno ngáp dài và tiến lại gần tôi.
"Vừa làm xong đây."
"Mmm, thơm quá. Không gì sánh bằng mì Napolitan của Sumire sau một đêm nhậu!"
Chị ấy liếc qua vai tôi và nhìn đĩa thức ăn.
Với mì Napolitan, mọi người thường chia thành phe Thịt Nguội và phe Xúc Xích. Sumire quyết liệt theo phe Xúc Xích. Món ăn đầy ắp nguyên liệu—rất nhiều rau, nhiều xúc xích, phủ đầy sốt cà chua ngọt ngào kết hợp hoàn hảo với phô mai bột. Chỉ cần một miếng cũng đủ làm bất kì ai vui lên.
Sumika lấy một bát salad nhỏ từ tủ lạnh.
"Xong rồi. Seiichirou-kun, nhớ ăn khi có cơ hội nhé."
"Cảm ơn, Sumika-san."
Ngay khi tôi nói tên cô ấy, chị Touno khựng lại.
"…Sumika-san? Hmm?"
Tôi đã tránh gọi tên Sumika suốt sáng để né phản ứng này, nhưng ngay cả khi tôi thử gọi, chị ấy cũng nhận ra ngay.
"Ồ hố hố hố, Seiichirou?"
"…Gì vậy?"
Tất nhiên, bà chị này sẽ trêu tôi đến chết rồi. Một điều tôi học được từ khi đến nhà này là phụ nữ trưởng thành thường thích đùa với người trẻ hơn.
Tôi liếc Sumika, im lặng cầu cứu, nhưng cô ấy chỉ giơ khay như khiên chắn, che nửa mặt dưới, mỉm cười với tôi từ xa.
Đồ phản bội.
Caesar trong lòng tôi sắp khóc vì bị phản bội thì chị Touno đột ngột lên tiếng.
"Này, Seiichirou, em có biết không?"
"Biết gì?"
"Cô bé nữ sinh kia? Em ấy rất bận tâm về việc bị gọi bằng họ đấy. Luôn tự hỏi liệu em không thích em ấy vì chuyện đó."
"Vì chuyện đó sao?"
"Ừ. Vì chuyện đó đó."
"Và cậu ấy tham khảo ý kiến đồng nghiệp?"
"Một đồng nghiệp kỳ cựu, cảm ơn nhé."
Với nụ cười nham hiểm, chị ấy cầm khay mì Napolitan và đi mất, ngân nga về việc mình đang đói.
Tôi quay sang Sumika. Và nhìn chằm chằm.
Cô che mặt sau khay như một tấm khiên chắn tạm thời.
Tôi bước tới.
"Này, Sumika-san. Tớ cũng muốn ăn trưa, cậu có thể đưa tớ một khay không?"
"…Bây giờ thì không."
"Tại sao không?"
"Chỉ là… để tớ yên một chút. Làm ơn."
Khi tôi cố vòng qua, cô ấy luống cuống giữ mặt mình khuất đi.
Nhưng tôi đã biết.
Vì tôi cao hơn cô ấy.
Từ góc độ của tôi, tôi rõ ràng thấy đầu tai và trán cô—đã nhuộm màu đỏ rực.
Thì ra cô ấy đang ngượng.
"Sumika-saaan? Sao vậy? Sao cậu lại dùng ngôn ngữ lịch sự rồi."
"………"
"Chẳng lẽ sau khi trêu tớ thế, giờ cậu lại là người ngượng à?"
"…Cậu ác lắm."
Lời thì thầm nhỏ nhẹ của Sumika chỉ khiến tôi nghĩ—
Cô ấy thực sự rất đáng yêu.
Tôi không thể để cô ấy thích tôi được.
Nhưng trước đó—
Vấn đề lớn hơn là tôi không thể để mình thích cô.
Ở bên ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi lặng lẽ.


5 Bình luận
tem vội nhen