• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 04

8 Bình luận - Độ dài: 1,635 từ - Cập nhật:

"Xin cảm ơn!”

Tôi nhận những thứ mà mình đã thanh toán từ nhân viên thu ngân và nhét chúng vào chiếc túi vải thân thiện với môi trường mà tôi mang theo.

“…”

Hừm… các bạn có hiểu không?

Đúng thế. Tôi đã mua hết những thứ mình cần mua rồi.

Mà vẫn chẳng có cô gái nào bắt chuyện với tôi cả!!!

"…"

Sao mà chỉ mỗi tôi là không được nói chuyện với con gái vậy hảảảảảả!!!

Tôi vốn nghĩ do chỗ này là siêu thị chứ không phải cửa hàng tiện lợi nên mình sẽ có cơ may được trò chuyện cùng với cô gái nào đó...

Và ờ... khi bước vào siêu thị thì đúng là có vài người nhìn tôi là con trai thật. Nhưng cứ hễ tôi đi ngang qua, là mọi người lại bơ luôn một cách công khai. Đến cái lúc tôi chạm mắt và nở nụ cười thì họ sủi đi đâu mất tiêu rồi.

Những chuyện xảy ra sau đó thì cũng khá nhanh chóng.

Tôi cứ thế mà đi đến khu đồ ăn vặt, chọn loại khoai tây chiên mình yêu thích, rồi cũng tranh thủ mua tí đồ uống và ra quầy thu ngân. 

Và giờ thì tôi đang ở đây.

Cũng chỉ là mua sắm bình thường thôi.

À thì, việc có thể đi mua sắm bình thường thế này chắc hẳn là điều mà mọi người đàn ông ở thế giới này mơ ước. Nhưng mà…

Nhưng... chẳng phải vụ này có hơi sai sai sao?

Sao chỉ mỗi tôi là không được ai bắt chuyện, không gây xôn xao, không ai đỏ mặt vì tôi chứ?

Đây có thật sự là thế giới "đảo ngược trinh tiết" không vậy?!

Nhưng con mẹ nó, dù có than trời bao nhiêu lần đi chăng nữa thì trong lòng của tôi vẫn cảm thấy trống rỗng.

“…”

Tôi xách chiếc túi vải và lặng lẽ đưa mắt nhìn quanh siêu thị.

Trong siêu thị toàn là phụ nữ.

Ở thế giới này thì do đàn ông rất hiếm, nên phụ nữ ai nấy đều chăm chút về mặt ngoại hình, và ở đây thì ai cũng đều xinh đẹp cả.

Ngay cả mấy cô bạn cùng lớp của tôi, ai cũng là mỹ nhân hết!

Mà thật ra thì ai cũng đều cực kỳ xinh đẹp cả! Từ cái lúc đẻ ra đến giờ, tôi chưa từng gặp ai không xinh hay không dễ thương...

Vậy nên, nếu được phụ nữ bắt chuyện hay thậm chí là tán tỉnh, thì với tôi đều hời. Nhưng mà…

“Này, cậu kia là…”

“Ừ, đúng là cậu nhóc đó rồi…”

Những người phụ nữ trong siêu thị có để ý đến tôi thật, nhưng thay vì bắt chuyện thì họ lại cố lảng tránh.

Cứ như thể tôi là covid-19 vậy.

“Haizz… nó tệ đến mức này thì đúng là hết cứu…”

Tôi rơi vào tình cảnh này từ khi nào ấy nhỉ?

Hồi còn nhỏ, chắc cỡ còn học tiểu học, tôi vẫn giao tiếp bình thường với phụ nữ mà.

Chẳng lẽ đó là lần cuối cùng tôi được người ta để ý tới sao?

◇◇

“Cậu đang làm gì thế, Ikuto?”

“Ơ, Rui!?”

Vừa ra khỏi siêu thị, thì tôi liền thấy Rui đang đứng khoanh tay đợi tôi trong bộ thường phục với vẻ mặt bực bội.

“Sao Rui lại ở đây…? À, khoan, đừng bảo là…”

Khi tôi vừa đoán ra thì Rui đã giơ điện thoại lên.

Vệ sĩ nam sinh được phép gắn GPS vào điện thoại của đối tượng bảo vệ, nên họ luôn biết vị trí của người đó.

Hơn nữa, cứ mỗi khi đối tượng bảo vệ rời khỏi nhà thì sẽ luôn có một tiếng chuông báo động vang lên.

“Đừng bảo là vì tớ đã tự ý ra ngoài một mình nhé?”

“Đoán đúng rồi đấy. Vậy... đi ra ngoài một mình là thế nào hả?”

Rui nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

Ừ, chắc là cậu ta đang giận rồi.

“À, ờ… tại khoai tây chiên ở nhà rồi ấy, nên tớ mới chạy đi mua…”

“Chỉ vì mấy bịch khoai tây chiên mà cậu dám chui vào một ổ những con "hổ đói" hả, Ikuto? Bộ cậu là bitch à?”

[note74642]

“Bitch cái quái gì! Tớ còn bị con gái tránh như tránh tà ấy, tủi thân lắm rồi đây này!”

“Chẳng phải đó là chuyện thường của huyện sao?”

“Ừ thì cậu không sai, nhưng mà…”

“Dù sao thì,”

Rui ngắt lời tôi bằng một giọng điệu cứng rắn.

“Cậu nghĩ tớ hộ tống cậu từ lúc đi học đến lúc về nhà là vì cái gì hả? Chẳng phải là vì để bảo vệ cậu khỏi lũ biến thái lúc nào cũng thèm khát đàn ông sao? Nếu Ikuto không có ý thức về an nguy của mình như vậy… thì đừng trách tớ sử dụng biện pháp mạnh."

“V-Vâng…”

Bị mắng là đúng rồi, lần này tôi chắc chắn là người sai. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, thì Rui với tư cách là vệ sĩ của tôi sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

“Biết tội chưa?”

“V-Vâng…”

“Vẫn chưa đủ chân thành.”

“Hả!?”

“Hehe, có muốn được tha thứ không?”

Rui cúi xuống, nhìn thẳng vào mặt tôi.

Do gương mặt đẹp trai ấy đột nhiên sát lại gần nên tôi có hơi giật mình.

“Em muốn… được đại ca tha thứ ạ…”

Tôi dè dặt trả lời trong khi cố quan sát phản ứng của Rui.

“Ừm... Do vội chạy đến đây nên tớ có hơi khát, cậu cho tớ xin một chai nước được không?”

“À, được chứ… Nhưng tớ chỉ có nước cam với soda thôi.”

“Thế thì nước cam đi.”

Tôi lấy chai nước cam từ túi vải và đưa cho Rui.

Cậu ta mở nắp chai và tu ừng ực ngay tại chỗ.

“Ừm, ngon thật. Mà chắc là do cậu đưa nên vị của nó còn ngon hơn bình thường.”

Anh bạn đẹp trai ấy nở một nụ cười tươi tắn.

Ừ, Rui đã trở lại bình thường rồi.

May quá, may quá.

Giờ thì đến lượt tôi nhé.

“Này, Rui.”

“Hử?”

Khi Rui vừa đậy nắp chai nước, tôi liền nói.

“Ngực cậu bị sao thế?”

“Hả?”

Rui ngẩn người, tròn mắt nhìn tôi.

Từ lúc gặp Rui, tôi đã để ý rồi.

Ở phần ngực của Rui… có gì đó phồng lên.

Nó còn to hơn cả mấy người trong siêu thị nữa. Trông như cậu ta đang giấu hai trái dưa hấu trong đó vậy.

“À, cái này…”

Rui nhận ra ánh mắt của tôi, vội lấy tay che ngực.

“Rui, đừng bảo là…”

Rui lảng mắt đi, môi mím chặt.

Đúng như tôi nghĩ…

“Cậu cố tình giả gái để dọa tớ về sự đáng sợ của con gái, đúng không? Nhưng mà vô ích thôi! Do chẳng ai bắt chuyện khi đi siêu thị nên tớ đã đủ tổn thương rồi... Haiya.”

“…Haaaaaaaa.”

Tôi nghe thấy tiếng thở dài từ Rui…

Chắc là cậu ta đang nghĩ tôi quá cứng đầu hay gì đó.

“Ikuto, cậu đúng là đồ mít đặc… à không, đúng hơn là siêu chậm tiêu.”

“Mít đặc cái gì! Ừ thì đúng là có hơi ngốc thật!”

"Tự nhận luôn rồi à.”

Thẳng thắn thì có gì sai chứ!

Tôi chỉ muốn được con gái vây quanh và lập một dàn harem mà thôi!

“Nó không phải cái kiểu ngốc mà cậu đang nghĩ đâu…”

“Hử? Cậu nói gì cơ?”

“Không có gì.”

Rui quay lưng lại và bĩu môi.

Đúng lúc đó, tôi thấy phần ngực của cậu ta khẽ đung đưa.

“Nhưng mà Rui ngực to thế này cũng hợp đấy.”

“Hả?”

Rui lập tức quay lại nhìn tôi.

Tôi lại chăm chú quan sát cậu ta.

Chỉ vì có ngực mà trông Rui khác hẳn.

Mái tóc ngắn màu bạc, gương mặt đẹp trai nhưng nhìn kỹ thì lại có nét dễ thương.

Khác với chiếc quần đồng phục hơi rộng, chiếc quần jean vừa vặn khiến bắp đùi cậu ta trông đầy đặn một cách bất thường.

Rồi cái eo thon gọn tương phản với "tâm hồn" đầy nổi bật.

Rui bây giờ trông như một cô nàng tomboy cực kỳ quyến rũ.

"Ừm, dễ thương lắm. Thế này thì hoàn toàn có thể..."

Khoan, tôi đang lảm nhảm cái đéo gì thế này!

Chỉ vì không được cô gái nào để ý mà lại nổi hứng thú với một anh chàng như Rui thì không ổn một chút nào!

“Thật không…?”

“Hả?”

"Cậu nói thật không?”

Rui bất ngờ tiến sát lại.

Với đôi mắt có phần hơi đáng sợ…

Và bộ ngực khủng bố kia thì sắp chạm vào tôi rồi.

Nhưng mà, bên trong chắc cũng chỉ là hàng độn thôi đúng không? Hay là xin sờ thử một lần cho biết?

“Này, Ikuto. Cậu nghĩ gì về tớ lúc này?”

“Ể? À thì cũng... dễ thương?”

“Thật không?”

“Thật, nhưng tại sao…?”

Rui hỏi một cách dồn dập… Và dưới áp lực đó, tôi đã vô tình thành thật trả lời dù cuối cùng lại hỏi ngược cậu ta.

“Vậy à… Hmm, ra là thế à.”

“Rui?”

Không hiểu sao cậu ta lại đột nhiên che miệng bằng tay.

“À không có gì đâu. Do hôm nay cậu không gặp chuyện nên tớ tha cho cậu đấy.”

"Em cảm ơn đại ca!"

May quá, thế là đã xong chuy—

"À. Tớ cũng đã báo cáo với gia đình cậu về việc cậu ra ngoài một mình rồi đấy."

“Hả…?”

Khoan... cái đó thì không ổn tí nào…

Ghi chú

[Lên trên]
ビッチ (bitchi): Không muốn dịch thẳng ra nên mình dùng từ tiếng anh.
ビッチ (bitchi): Không muốn dịch thẳng ra nên mình dùng từ tiếng anh.
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

💪🦴?
Xem thêm
Cái này là ngu có chọn lọc
Xem thêm
Nghe rất vai gãy nhưng lại ko vai gãy tí nào
Xem thêm
Kịch bản thế mà a cx nghĩ ra dc
em cx ạ
Xem thêm