• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 2: Mayada Shizuru – Học sinh lớp Năm (Phần Một)

1 Bình luận - Độ dài: 3,874 từ - Cập nhật:

Chương 2: Mayada Shizuru – Học sinh lớp Năm

 

1

 

Khi lên lớp năm, tôi trải qua việc chia lại lớp lần thứ hai trong đời. Dù vẫn không học chung lớp với Yuuko, nhưng tôi chẳng bận tâm nữa, vì mối quan hệ của chúng tôi đã đến mức dù có chạm mặt cũng chẳng thèm chào hỏi nhau. Đối với tôi, chỉ có một vấn đề đáng bận tâm với lần chia lớp này mà thôi, đó là “liệu mình có được học cùng lớp với Rakka không”.

Suốt những ngày nghỉ xuân, đêm nào tôi cũng cuộn mình trong chăn, dâng lời nguyện cầu lên thần linh, và tiện thể cũng không quên cầu nguyện cho Kinako. Bởi lẽ, chính Kinako đã se duyên cho tôi và Rakka. Chẳng biết lời cầu nguyện ấy có chạm đến được đấng linh thiêng nào không, nhưng thật sự dù lên lớp trên, tôi vẫn may mắn được học cùng lớp với Rakka. Còn Kinako, chú mèo con mà tôi ngày đêm cầu nguyện ấy giờ đây đã lớn phổng phao, trở thành một con "mèo trưởng thành(?)" đích thực sau khi đã triệt sản. Nhớ ngày còn bé, nó cứ bị ốm vặt mãi khiến tôi chẳng dám rời mắt. Nhưng gần đây tình trạng cũng đã ổn định, khiến cử chỉ của nó cũng phần nào trở nên thanh lịch hơn. Trước đây, chỉ cần vẫy cây trêu mèo là nó đã chạy nhảy lung tung không ngừng, nhưng giờ có cảm giác như chúng tôi mới là bên được nó ban ơn chơi cùng. Tốc độ trưởng thành của mèo đúng là nhanh đến đáng ngạc nhiên.

Nói về trưởng thành, chiều cao của chúng tôi cũng đột ngột tăng lên trong hai năm qua. Cả hai đứa vốn chỉ cao khoảng một mét tư nay đã vượt quá một mét năm. Sự phát triển nhanh này khiến đầu gối và gót chân tôi đau nhức, gây rất nhiều khó khăn khi đi giày. Có những ngày tôi vô tình va phải khớp nào đó, khiến nước mắt cứ thế trào ra.

Đương nhiên, bạn học xung quanh cũng phát triển tương tự. 

Có điều, dù đã lên lớp năm, nhưng vì vẫn là học sinh tiểu học nên hầu hết bọn họ vẫn còn nét trẻ con, chỉ có vóc dáng ngày càng gần với người lớn. Vẻ ngoài trưởng thành trong khi lời nói hành động lại trẻ con tạo cảm giác có gì đó rất lạc quẻ. Có lẽ vì thế mà sự trẻ con của các bạn cùng lớp tôi còn nổi bật hơn cả hồi lớp ba, lớp bốn

Còn về Rakka thì... cậu ấy dễ dàng vượt qua điều đó

Rakka lớn lên thành một cô bé xinh đẹp đến mức người lớn cũng phải ngoái nhìn. Vốn dĩ từ nhỏ, cậu ấy đã không giống trẻ con, nên giờ đây cảm giác như cơ thể cuối cùng cũng theo kịp tâm hồn, khiến vẻ ngoài hiện tại của Rakka trông rất tự nhiên. Vậy nên, cũng không lạ gì khi tôi có nhiều cơ hội để say đắm Rakka từ góc nghiêng hơn. Mà không chỉ riêng tôi, bất cứ ai nhìn thấy Rakka đều sẽ bị cậu ấy cuốn hút, bất kể giới tính hay tuổi tác. Ngay cả người dành nhiều thời gian với Rakka như tôi đến giờ vẫn chưa thể quen được cảm giác này, vậy nên chắc hẳn những người khác sẽ còn căng thẳng hơn nữa.

Tôi vẫn không thay đổi gì dù đã lên lớp năm, vẫn chăm sóc Kinako sau giờ học.

Phòng của Kinako cũng có nhiều đồ đạc hơn so với trước, cả tôi lẫn Rakka đều đã lớn hơn nên cảm thấy hơi chật chội. Có lẽ vì vậy mà tôi thường xuyên thổn thức khi cảm thấy mặt Rakka gần hơn so với trước.

- Rakka... cậu lớn lên xinh đẹp thật đấy. 

Khi tôi đang tự nhủ trong lòng thì Rakka bất ngờ lên tiếng.

"Hả? Tự nhiên sao vậy?”

Tôi vốn đang ngắm nhìn khuôn mặt Rakka từ phía bên hông, vậy nên không khỏi giật mình khi ánh mắt ấy nhìn lại một cách trực diện.

Cú sốc như thể đang say mê một bức chân dung thì nhân vật trong tranh đột nhiên nhìn lại vậy.

"Ơ? S-Sao là sao..." 

"Không phải chính cậu tự nhiên nói “xinh đẹp” sao? Mắc gì trông cậu lại còn sốc hơn tớ chứ?"

"Ơ..."

Tôi cuống lên, không ngờ mình lại nói ra thành tiếng. Cố nghĩ xem có nên biện minh gì không, nhưng lại không nghĩ ra được lời nào có thể lấp liếm. Sau khi suy nghĩ thêm một lúc, tôi nhận ra rằng có lẽ chẳng cần phải lấp liếm gì cả. Chẳng có lý do gì để phải xấu hổ cả.

Vì ở đây chỉ có tôi và Rakka thôi mà.

Và chắc chắn cảm xúc của tôi cũng không phải thứ gì đáng xấu hổ với Rakka cả. 

"À không, tớ chỉ nghĩ nhặt Kinako về cũng hai năm rồi, cả Kinako và Rakka đều đã thay đổi rất nhiều."

"Tưởng gì, có thế thôi mà..."

Rakka lẩm bẩm, chuyển ánh mắt từ tôi sang Kinako. 

Giọng điệu cậu ấy vẫn gần như là khó chịu như mọi khi, thật khó để nắm bắt được chút cảm xúc nào từ đó. 

Kinako cuộn tròn lại trên đôi chân đang duỗi thẳng của, kêu lên những tiếng đầy dễ chịu khi được vuốt ve đầu. Tôi vô thức ngắm nhìn đường cong mềm mại từ chân, cánh tay cho đến bàn tay của Rakka. 

Tôi chỉ nghĩ rằng chúng thật đẹp. 

"Còn Shizuru thì... Mà thôi, không có gì." 

Ý thức đang lơ đãng của tôi bỗng tỉnh táo hẳn lên vì câu nói lấp lửng của Rakka

“Sao lại nói lưng chừng vậy? Kiểu đó làm tớ tò mò nhất đấy."

Khi tôi cố gắng nói bằng giọng hờn dỗi, Rakka lại nhìn vào mắt tôi.

Tôi đã quen với việc nói chuyện với Rakka... hay đúng hơn, tôi đã vượt qua cả mức độ đó và có thể là chính mình hơn cả khi nói chuyện với bố mẹ ở nhà. Thế nhưng, việc bị đôi mắt trong veo như pha lê ấy nhìn chằm chằm vẫn khiến tôi chưa quen được. Cứ có cảm giác như mọi thứ trong cơ thể và tâm trí tôi... những điều không được để người khác thấy, đang bị đôi mắt ấy nhìn thấu vậy. Má tôi tự nhiên nóng bừng lên và căng cứng lại. Quá mải mê vào đôi mắt ấy, tôi suýt chút nữa đã quên mất mạch cuộc trò chuyện.

"Khuôn mặt không tệ, nhưng lại bị mất điểm vì quần áo và kiểu tóc." 

Vì thế, khi nghe câu đó, tôi không hiểu tại sao mình lại bị nói như vậy. 

Việc bị chê bai thẳng vào trang phục khiến lồng ngực tôi như muốn nghẹn lại.

Nhưng tôi nhanh chóng nhớ lại mạch cuộc trò chuyện.

- À, ý là so với việc Rakka trở nên dễ thương còn mình thì thế nào nhỉ.

Thành thật mà nói, tôi chẳng biết gì về mấy thứ như quần áo, kiểu tóc, hay còn gọi là thời trang chăng? Các bạn trong lớp hình như có nói chuyện về việc đi tiệm làm tóc thế này thế kia, hay mua quần áo ở đâu đó, nhưng đối với người không có bạn thân nào ngoài Rakka như tôi, những chuyện đó hoàn toàn không có chút dính líu nào. Nếu phải mất thời gian vào những thứ như vậy, tôi thà ở bên Kinako và Rakka còn hơn.

“Đúng là trông tớ quê lắm sao?”

Trước mắt cứ hỏi để xác nhận đã, thế nhưng Rakka lại nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên hiếm thấy. 

"Quê đến mức không phải bàn cãi luôn ấy nữa." 

Rakka vốn dĩ đã thẳng tính và không vòng vo, nhưng việc cậu ấy thẳng thừng chém gọn như thế này cũng khá hiếm. Nhát kiếm điêu luyện đến mức tôi không kịp cảm thấy tổn thương hay đau đớn. Nếu đây là lời của một đứa trẻ khác nói, có lẽ tôi đã tổn thương hơn rất nhiều, như thể bị một con dao rọc giấy hoen gỉ cào xé da thịt vậy. Về điểm này thì tôi cảm thấy Rakka rất giỏi trong việc đối xử với tôi. 

"Mà này, cậu mua mấy bộ đồ đó ở đâu vậy?" 

Rakka hỏi, cố gắng kiềm chế sự sắc bén trong ánh mắt và giọng nói. 

Có lẽ chính cậu ấy cũng nghĩ rằng những lời vừa rồi quá gay gắt. 

“Một nửa là mẹ tớ mua cho, nửa còn lại thì họ hàng cho… chắc vậy.”

“Người họ hàng đó là nam phải không?”

“Ừm, đúng thế… sao cậu biết?”

Đúng như Rakka nói, những bộ quần áo này tôi nhận được từ anh họ.

Thế nhưng tôi chưa từng kể chuyện đó cho Rakka nghe, sao cậu ấy lại biết được chứ?

Trong khi tôi đang nhìn vào mắt Rakka, tự hỏi liệu cậu ấy có phải nhà ngoại cảm không, thì bị lườm lại bằng ánh mắt nghiêm khắc. 

"Có gì đâu mà khó hiểu, nhìn thôi là biết ngay mà. À không... tớ cũng không chắc chắn lắm, hay đúng hơn là không muốn tin. Đã là đồ nam mà còn là kiểu lỗi mốt nữa. Thật là, nói sao nhỉ? Miễn bàn.”

"M-Miễn bàn…"

Lần đầu tiên bị nói “Miễn bàn" khiến trái tim tôi giật nảy lên vì sự sắc bén của từ đó. Mà không, sao tim lại phản ứng nhạy cảm hơn cả cảm xúc của tôi chứ?

Ngón tay Rakka vén mái tóc tôi như để trêu chọc.

"Chưa kể, kiểu tóc cũng quê mùa nữa."

Nhưng những lời thốt ra từ miệng cậu ấy thật tàn nhẫn.

Quần áo thì lỗi thời, tóc thì quê mùa. Tôi vốn không tự tin về vẻ ngoài của mình, nên cảm thấy có lẽ đúng là thế thật... Nhưng nếu đúng vậy thì tôi nên làm gì đây? Thành thật mà nói, dù có bị chê như vậy cũng không khiến tôi có hứng thú hơn với việc chưng diện. Việc trước giờ tôi chưa từng gặp vấn đề gì với cách ăn mặc này cũng là một lý do lớn khiến tôi thấy không cần thiết phải ăn diện. Việc thử thách bản thân với những điều chưa từng làm thật nặng nề, không khỏi khiến tôi nghĩ “Cứ để nguyên như bây giờ cũng được mà?” 

"Rakka à, cậu nghĩ tớ có nên ăn diện hơn không...?"

Vì vậy, tôi đành giao phó quyết định đó cho Rakka.

Sau khi nhận được câu hỏi, Rakka lại vén mái tóc tôi lên và ghé sát mặt vào.

Sống mũi như một món trang sức của cậu ấy khẽ chạm vào chóp mũi của tôi, khiến tim tôi lại đập điên cuồng. Ấy thế mà Rakka lại không hề tỏ ra bận tâm chút xíu nào mà cứ thế nhìn thẳng vào tôi.

"Nếu Shizuru không muốn thì đâu cần phải ép buộc làm gì."

Rakka bỏ tay khỏi mái tóc tôi và nói bằng một giọng vô cảm.

- Ừ thì, đúng vậy thật.

Việc tôi trông có quê mùa hay không cũng chẳng liên quan gì đến Rakka cả. Sự hiển nhiên đó khiến tôi hoàn toàn mất đi ý muốn làm đẹp. Nếu Rakka đã nói vậy thì tôi cũng không cần thiết phải ăn diện. Thế nên đáng lẽ câu chuyện này phải kết thúc ở đây rồi, nhưng tại sao tôi lại có cảm giác này chứ?

Cảm giác như bụng đói cồn cào, cổ họng khô khốc.

Cái cảm giác tưởng như nhu cầu sinh lý đó đã lấp đầy lồng ngực tôi.

"Hầy..."

Nhìn thấy tôi như thế, Rakka thở dài như thể vừa đầu hàng điều gì đó. Tôi chợt muốn chết ngay lập tức khi nghĩ rằng tiếng thở dài đó là dành cho mình, nhưng những lời tiếp theo đã thay đổi hoàn toàn trái tim tôi. 

"Nhưng tớ cũng muốn thấy Shizuru ăn diện thật đẹp nữa."

Những lời đó lại khiến trái tim tôi rung động mạnh.

Cụ thể mà nói, nó đập mạnh một cách kỳ lạ, giống như khi chóp mũi chúng tôi chạm vào nhau lúc nãy.

"Th-Thật ư...?" 

Sự run rẩy đó truyền đến phổi, khiến giọng tôi cũng run theo.

"Sao tớ phải nói dối chứ? Đương nhiên là thật rồi."

Nói phải.

Rakka vốn không cần phải nói vòng vo hay nói dối. Vì vậy, mọi lời cậu ấy nói ra về cơ bản là sự thật, thế nên tôi thường bị tổn thương bởi những lời cậu ấy nói.

Nhưng cũng chính vì vậy mà tôi có thể dễ dàng chấp nhận những gì Rakka nói ra.

"Vậy à... Vậy chắc tớ cũng nên thử cố gắng một chút."

Rakka đón nhận sự dũng cảm của tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng.

"Cứ thử nói chuyện với mẹ cậu đi. Nói là con muốn tự chọn quần áo và kiểu tóc. Sau đó tớ sẽ giúp Shizuru chọn những bộ đồ và kiểu tóc phù hợp trong phạm vi ngân sách, rồi Shizuru cứ chọn trong số đó thôi."

"Rakka cũng sẽ giúp ư?"

"Đằng nào thì tớ cũng là người gợi ý mà."

"C-Cảm ơn cậu!"

Tôi hoàn toàn không biết gì về thời trang, nên việc có Rakka hỗ trợ là điều vô cùng quý giá, đến mức gần như trở thành mục tiêu của tôi.

"Vừa hay đến Tuần lễ vàng, nếu đi mua sắm được vào lúc đó thì tốt."

Tôi gật đầu lia lịa để đáp lại lời của Rakka.

"T-Tớ sẽ nói chuyện với mẹ!"

"Không cần phải vội vàng thế đâu, cũng không nhất thiết phai trong Tuần lễ vàng…”

Rakka nói như thể bị áp lực bởi sự nhiệt tình của tôi, nhưng trong tôi, việc đi mua sắm vào Tuần lễ vàng đã trở thành một điều chắc chắn. Rakka nghiêng đầu khó hiểu trước sự thay đổi thái độ của tôi đối với thời trang. Quả nhiên, điều quan trọng nhất đối với tôi vẫn là "Rakka nghĩ gì".

Vì vậy, nếu Rakka muốn "nhìn thấy một Shizuru sành điệu", tôi cũng rất muốn cho Rakka thấy hình ảnh đó. Lời nói của Rakka đã trở thành động lực của tôi.

Đến mức mà sự tồn tại của Rakka đã trở thành nền tảng cốt lõi của tôi. 

 

Khi nghe tôi nói rằng muốn tự chọn quần áo, ban đầu mẹ tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ hơn dự tính và tôi còn được tạm ứng tiền tiêu vặt. Có vẻ như đối với mẹ, việc mua quần áo cho tôi cũng là một gánh nặng khá phiền phức. Thế là đúng như mong muốn, tôi đã có thể đi mua sắm với Rakka vào Tuần lễ vàng.

Tôi thường dành thời gian chăm sóc Kinako cùng Rakka, nên việc đi ra ngoài như thế này là khá hiếm.

Chỉ khoảng một hoặc hai lần trong các kỳ nghỉ dài như nghỉ hè hay nghỉ đông.

Cơ thể yếu ớt của Rakka cũng là một trong những lý do.

Không đến mức ốm yếu, nhưng cứ mỗi lần đi chơi là Rakka lại thường bị cảm. 

Tôi cũng không giỏi đến những nơi đông người lắm, cộng với việc ở nhà chăm sóc Kinako cùng Rakka cũng đủ vui rồi, nên đi chơi vài lần một năm là đủ.

Mặc dù vậy, việc đi chơi với Rakka vẫn là điều gì đó khiến tôi háo hức.

Tôi đã lo lắng không biết liệu những bộ quần áo kiểu như Rakka thường mặc có hợp với mình không, nhưng Rakka không chọn theo sở thích của cậu ấy mà chọn những bộ đồ thực sự phù hợp với ngoại hình của tôi. Ừ thì, đối với tôi mà nói, những bộ đó cũng đã đủ khiến tôi nghĩ "liệu có dễ thương quá không?" rồi. Rõ ràng là Rakka “sành điệu” hơn tôi rất nhiều, điều đó rõ ràng như ban ngày vậy, thế nên tôi chỉ ngoan ngoãn làm theo lời cậu ấy. Sau đó, tôi được dẫn đến tiệm làm tóc để tạo kiểu ,rồi bị "áp giải" đến nhà Rakka để học cách tạo kiểu tóc. Tự mình tạo kiểu tóc có vẻ khó, mà mẹ tôi cũng không thạo mấy chuyện đó, nên trong thời gian tới, tôi sẽ phải đến nhà Rakka trước khi đi học để nhờ cậu ấy chỉnh sửa tóc giúp. Tôi thấy hơi có lỗi với Rakka, nhưng nhờ vậy tôi cũng có thể chăm sóc Kinako vào buổi sáng, nên coi như một công đôi việc.

Thế rồi, đến ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ. 

Ngày đầu tiên tôi ăn diện đi học.

Suốt buổi sáng, tôi đã soi gương hơn mười lần để kiểm tra bản thân, và mỗi lần như vậy tôi lại cảm thấy bộ đồ mình đang mặc thật kỳ cục, khiến tôi muốn mặc lại bộ đồ bình thường… cái bộ mà Rakka gọi là lỗi mốt ấy. Nhưng nếu làm thế, tôi nghĩ Rakka sẽ thực sự tức giận, nên đành miễn cưỡng mặc bộ đồ đã mua trong Tuần lễ vàng. 

Khi tôi ghé qua nhà Rakka trước khi đi học, cậu ấy nhìn trang phục của tôi và gật đầu hài lòng rồi mời tôi vào. Sau khi cho Kinako ăn và dọn dẹp cát xong, tôi được ngồi trước bàn trang điểm trong phòng Rakka. Tôi vốn để tóc dài theo lời mẹ, nên tóc tôi thuộc loại dài trong số các bạn cùng lớp. Tôi đã lo rằng Rakka sẽ cho cắt phăng tóc tôi ở tiệm làm tóc, nhưng vì tiếc mái tóc này, cậu ấy đã cho tạo kiểu gradient(?) mà không thay đổi độ dài. Có lẽ vì là ngày đầu tiên làm đẹp đi học nên Rakka cũng rất hào hứng, cậu ấy cứ thế loay hoay với mái tóc của tôi suốt gần mười phút.

- Được Rakka chạm vào tóc dễ chịu thật.

Phản chiếu trong tấm gương là hình ảnh Rakka đang chăm chú vuốt ve mái tóc tôi. Những ngón tay xinh đẹp như thủy tinh thỉnh thoảng chạm vào da đầu thật dễ chịu, không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy buồn ngủ.

Tuy nhiên, trong lòng tôi còn chất chứa một nỗi bất an lấn áp cả cảm giác dễ chịu đó.

"Tớ ăn mặc thế này liệu có bị người ta cười không...?"

Nếu việc làm tóc xong sớm hơn một chút, tôi đã không phải nói ra điều này. Nhưng vì đã dành nhiều thời gian hơn dự kiến để ngắm nhìn bản thân trong gương, nỗi lo lắng bất chợt tuôn ra khỏi miệng tôi.

"Shizuru nghi ngờ gu thẩm mỹ của tớ sao?"

Rakka hỏi với giọng không để lộ cảm xúc trong khi vẫn không ngừng tay. Tuy tò mò lúc này Rakka đang có biểu cảm gì, nhưng mặt cậu ấy đã bị tóc tôi che khuất nên không thể nhìn thấy được. Điều đó càng làm tăng thêm nỗi lo của tôi.

"Không phải vậy... nhưng mà, một đứa như tớ đột nhiên mặc thế này..."

"Shizuru đáng yêu lắm."

Rakka nói với giọng hơi cứng hơn bình thường một chút.

Đồng thời dừng tay lại và hé mặt ra từ phía sau đầu tôi.

"Chuyện đó có tớ công nhận đây."

Nghĩ bụng có lẽ cậu ấy nói dối để động viên tôi nên giọng mới cứng như vậy, nhưng nhìn khuôn mặt phản chiếu trong gương thì dường như không phải. Rakka có vẻ đang căng thẳng ở một điểm nào đó không liên quan đến việc nói dối hay nói thật, ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua gương liền khẽ lảng đi. Ngay sau đó, Rakka vùi mặt vào tóc tôi và ôm lấy tôi từ phía sau.

"Ơ... Hả...?"

Có lẽ vì cơ thể của Rakka cũng đang trong quá trình phát triển giống như tôi, nên nó vẫn giữ một độ cứng đặc biệt, khác với cả trẻ con lẫn người lớn. Xương cậu ấy chạm vào khiến tôi thấy đau, nhưng vẫn có những phần mềm mại không lẫn vào đâu được, sự tương phản rõ rệt đó khiến não tôi như muốn bốc cháy. Khuôn mặt tôi phản chiếu trong gương đỏ bừng lên thấy rõ, thật xấu hổ làm sao.

Sự cứu rỗi duy nhất trong lúc này là việc Rakka không nhìn thấy mặt tôi. 

"Dù ai chế nhạo Shizuru đi chăng nữa, thì vẫn có tớ là luôn đứng về phía cậu. Đúng là có những lúc cậu hơi hơi chậm đụt, nhưng lại có sức hút đủ để bù đắp khuyết điểm đó. Cứ ngẩng cao đầu đi." 

Vì Rakka đang vùi mặt vào cổ tôi, hơi thở ấm áp của cậu ấy phả vào da thịt khiến tôi rùng mình.

Do đó, dù được bảo hãy "ngẩng cao đầu", lưng tôi cứ dần dần cong lại.

"Hay… chỉ có tớ thôi là không đủ với Shizuru?”

Có lẽ vì tôi mãi không trả lời, Rakka hỏi lại với giọng lo lắng. Mặc dù cơ thể vẫn còn rùng mình, nhưng do không thể tiếp tục im lặng nữa, tôi đành mở miệng.

"L-Làm gì có chuyện đó chứ! Chỉ cần Rakka nói thế thôi là quá đủ với tớ rồi."

Đúng vậy. Giả sử có bị cả lớp có cười nhạo đi chăng nữa, cũng chẳng có lý do gì để khiến tôi phải bận tâm. Vốn dĩ, bạn bè cùng lớp chắc cũng chẳng thèm để ý đến tôi đâu.

- Đã vậy, chỉ cần Rakka đứng về phía mình là được.

Chỉ cần Rakka nhìn tôi thôi là đủ rồi. Nghĩ như vậy, tôi sẽ chẳng bận tâm đến ánh mắt của đám bạn cùng lớp nữa. Mà ngay từ đầu, tôi muốn thử ăn diện cũng vì lý do đó mà.

Rakka khẽ “Ừm” một tiếng hài lòng.

Đáng lẽ cuộc trò chuyện đã kết thúc ở đó, nhưng Rakka lại chẳng hề có ý định rời xa tôi.

Dù có vẻ Rakka đang cố gắng động viên tôi, nhưng dường như chính cậu ấy mới là người đang tìm kiếm điều đó.

Nhưng đó chắc chỉ là ảo tưởng của tôi mà thôi.

Tôi cũng muốn ôm lại Rakka, nhưng chỉ việc được ôm từ phía sau thôi cũng khiến tôi phải gồng hết sức thế này thì không tài nào tôi ôm cậu ấy một cách trực diện được, thế nên tôi chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên. 

Tự nhủ với bản thân rằng hiện tại thế này là quá đủ rồi.

Mùi của Rakka… mùi sữa chanh ngọt ngào vương trên tóc ấy đã tiếp thêm dũng khí cho tôi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận