Vol 1
Chương 1: Mayada Shizuru – Học sinh lớp Ba (Phần ba)
1 Bình luận - Độ dài: 4,896 từ - Cập nhật:
3
Sáng ra, tôi thức dậy và ăn cơm.
Thường ngày, tôi sẽ đi ngay đến nhà Rakka, nhưng hôm nay lại hơi đắn đo.
Chuyện xảy ra trên đường từ hồ bơi về nhà hôm qua vẫn còn ám ảnh trong đầu tôi.
Sau khi đắn đo khoảng ba mươi phút, nghĩ rằng nếu không được thì cũng chẳng mất gì, tôi quyết định đến nhà Rakka. Nếu Rakka bảo rằng không muốn gặp thì tôi chỉ cần cho Kinako ăn rồi về là được.
Mẹ Rakka chắc cũng biết tôi đang giúp chăm sóc Kinako.
Đến trước cửa nhà, tôi hít một hơi thật sâu rồi bấm chuông. Thường ngày, cửa sẽ mở ngay mà không có bất cứ phản ứng gì sau khi bấm chuông, nhưng hôm nay phải mất khoảng mười giây mới nghe thấy tiếng "Vâng!" vang lên. Nhận ra đó là giọng của mẹ Rakka, tôi đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
"À, ừm… cháu là Mayada Shizuru, bạn của Rakka ạ."
Tôi trả lời một cách sợ hãi, không biết mình có nói điều gì kỳ lạ không, nhưng rồi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy lời đáp "Cháu đợi một chút nhé". Không hiểu sao tôi thường bị cười mỗi khi giới thiệu tên mình, việc lần này không bị cười cũng là một trong những lý do khiến tôi thở phào. Một lúc sau, cánh cửa từ từ mở ra.
Người ló mặt ra từ khe cửa đúng như tôi đoán, là mẹ của Rakka. Dáng người cô ấy mảnh khảnh, trông trẻ hơn mẹ tôi cả một con giáp ấy chứ. Nhưng kỳ lạ thay, cô ấy trông giống kiểu dễ thương hơn là kiểu đẹp sắc sảo. Tôi vốn đã nghĩ rằng Rakka không giống mẹ kế, nhưng nhờ câu chuyện hôm qua, sự khác biệt giữa hai người càng trở nên rõ rệt hơn. Rakka có khuôn mặt thuộc kiểu đẹp sắc sảo.
"Xin lỗi nhé, Shizuru. Rakka bị sốt từ hôm qua rồi nên hôm nay không chơi được đâu."
Giọng điệu của cô ấy cũng chậm rãi và nhẹ nhàng, khác kiểu hoạt bát của Rakka. Tôi chưa bao giờ thấy người này đứng cạnh Rakka, nhưng có cảm giác so với Rakka thì cô ấy trẻ con hơn nhiều. Nhờ đối mặt với một người mẹ như vậy mà ngay cả đứa không giỏi giao tiếp với người lớn như tôi cũng có thể nói chuyện mà không ngần ngại.
Cơ mà cũng chỉ ở mức tương đối thôi.
"À... cháu không phải đến chơi đâu ạ... cháu đến để cho Kinako ăn."
"Cho Kinako ăn...?"
Mẹ của Rakka tròn mắt nhìn, như thể không hiểu lời tôi nói. Mắt Rakka trong veo như thủy tinh, còn mắt của người này lại ngọt ngào như kẹo bông. Tôi nghe nói cô ấy không giúp chăm sóc mèo, nhưng chẳng lẽ còn không biết cả tên con mèo nhà mình nuôi sao?
"À, Kinako là tên con mèo ạ..."
Đang nghĩ bụng "Mình giải thích cái gì vậy" thì tôi nghe thấy tiếng cười của mẹ Rakka. Việc bị cười khi đang nói khiến tôi sợ rằng giọng điệu hay cách nói của mình có gì đó kỳ lạ.
Nhưng hình như mẹ Rakka không phải đang cười cách nói chuyện của tôi.
"Đương nhiên cô biết tên con mèo nhà mình nuôi chứ. Cô chỉ ngạc nhiên vì Shizuru quá tốt bụng và nghiêm chỉnh khi tốn công đến cho mèo ăn thôi."
Lần này đến lượt tôi bối rối trước phản ứng bất ngờ.
Vậy chẳng lẽ người này định để Rakka đang ốm chăm sóc Kinako sao? Hay cô ấy nghĩ rằng mèo thì bỏ đói một ngày cũng không sao? Dù thế nào thì cũng thật tồi tệ.
"T-Tại từ hôm qua Rakka có vẻ đã không khỏe rồi... cháu nghĩ là nên đề phòng..."
"Vậy sao. Cháu đúng là tốt bụng thật đấy. Cô định cho nó ăn, nhưng cháu đã đến tận đây rồi thôi thì cô nhờ cháu nhé. Như thế Kinako chắc cũng sẽ vui hơn.
Cháu vào đi."
Mẹ Rakka nói một cách nhẹ nhàng rồi đi vào trong, để tôi lại ngoài cổng. Bị bỏ lại ngoài cổng, tôi vẫn đứng đó ngạc nhiên trước những lời của mẹ Rakka. Tôi đã hoàn toàn tin lời Rakka, rằng người mẹ này không hề dính líu gì đến việc chăm sóc Kinako.
Nghĩ kỹ lại thì việc giúp đỡ con gái khi con bé bị cảm là điều đương nhiên mà.
Lời nói của Rakka có ảnh hưởng lên tôi đến vậy đấy.
"Cháu sao thế, Shizuru?"
Mẹ Rakka với gọi trong khi tôi vẫn đang lề mề ngoài cổng chính.
Không muốn mất thêm thời gian và gây thêm lo lắng không cần thiết, tôi vội cởi giày, xếp gọn gàng và nhanh chóng đi đến căn phòng Kinako đang chờ để được cho nó ăn.
Mẹ Rakka đã đợi tôi trước cửa phòng Kinako.
"Cháu biết chỗ để đồ ăn rồi chứ, Shizuru?"
"À... vâng. Cháu biết ạ."
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ Rakka vì cảm thấy có lỗi do đã nghĩ xấu về cô ấy trong lòng, chỉ có thể cúi gằm xuống nhìn đầu gối của cô ấy và ấp úng trả lời một cách thảm hại.
"Vậy tốt rồi. Thôi cô ra phòng khách chờ nhé."
Nói xong, mẹ Rakka rời khỏi phòng.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy rồi mới bước vào phòng Kinako. Khi cửa mở, Kinako căng cứng người trong chốc lát như thể cảnh giác, rồi khi nhận ra đó là tôi, nó liền đến gần dụi dụi người vào.
Trong vài tháng qua, Kinako đã trở nên giống một con mèo bình thường hơn rất nhiều.
Kinako đang trong giai đoạn thay răng và tôi cũng mới bắt đầu cho nó ăn hạt. Tôi vừa quan sát Kinako, vừa ngâm hạt trong nước nóng, hôm nay có vẻ nó sẽ ăn mà không gặp vấn đề gì. Tôi mất vài lượt đổ vào bồn cầu mới xử lý được hết số phân đã tích tụ, sau đó thay nước uống mới cho nó.
- Mẹ Rakka định cho Kinako ăn nhỉ.
Tôi nghĩ bụng, trong khi đôi tay thực hiện những việc đơn giản đã trở thành thói quen.
Rakka đã nhấn mạnh rằng "bố mẹ không giúp đỡ", nên điều này khá là bất ngờ đối với tôi.
Thêm vào đó, ngoài sự "ngạc nhiên", tôi còn có một cảm giác kỳ lạ.
Nếu mẹ Rakka chịu giúp đỡ chăm sóc Kinako thì yên tâm đến nhường nào.
Vậy mà không hiểu sao việc đó lại khiến tôi cảm thấy một sự khó chịu không nói nên lời.
Cảm giác như thể ai đó đi giày vào phòng và lục lọi bàn học của tôi vậy.
Mang theo sự khó chịu đó, tôi không còn tâm trí nào để chơi đùa với Kinako nữa, tôi chỉ hoàn thành những việc tối thiểu rồi vội vã rời khỏi phòng Kinako. Việc cần làm đã làm xong, tôi bước nhanh về phía phòng khách, định chào mẹ Rakka rồi nhanh chóng về nhà.
Không biết vì những suy nghĩ gì mà bước chân của tôi lại nặng trĩu.
Tôi lê từng bước chân về phía phòng khách.
"Ồ, xong rồi à?"
"Vâng, thôi giờ cháu..."
"Cô chuẩn bị quà vặt rồi, ăn rồi hãy về nhé?"
"Ơ?"
Mẹ Rakka chỉ tay dẫn ánh mắt tôi hướng về phía bàn. Trên bàn đúng là có một đĩa bánh quy và sô cô la đã bóc vỏ, với số lượng không giống như dành cho một người ăn. Rõ ràng đó là đồ ăn vặt được chuẩn bị cho tôi, và tôi thì không phải người có ý chí mạnh mẽ đến mức có thể từ chối lòng tốt đó.
"À, vậy thì... cháu xin phép."
Sau khi thấy tôi đã ngồi xuống ghế, mẹ Rakka đi vào bếp.
"Cháu uống hồng trà được không?"
"À, ơ? Hồng trà ạ?"
Tôi hơi lúng túng do chưa bao giờ uống hồng trà và cũng chưa bao giờ được hỏi "hồng trà có được không?". Khi tôi còn đang ậm ừ bối rối thì mẹ Rakka đã gật đầu rồi "À" lên một tiếng.
"À phải rồi. Học sinh tiểu học ít uống hồng trà nhỉ. Thường là nước trái cây."
Mẹ Rakka tự mình gật gù, rồi ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó. Lẩm bẩm "Hình như còn quà cuối năm cất trong đây…", có vẻ cô ấy đang cố tìm nước trái cây cho tôi.
"À, đây rồi. Hạn sử dụng thì... vẫn ổn."
Mẹ Rakka lấy một lon nước trái cây tìm thấy từ dưới tủ bát, cẩn thận rót vào cốc và thêm đá rồi đưa cho tôi. Trông cô ấy có vẻ không quen tay, có lẽ người trong nhà này thường không uống nước trái cây.
"Cảm ơn cô ạ."
Tôi cúi đầu cảm ơn rồi nhấp ngụm nước trái cây.
Nó khác hẳn với loại nước cam ngọt lịm mà tôi vẫn thường uống, đây là loại có vị đắng và chua gắt. Không phải là không ngon, nhưng hương vị của nó không hề khiến tôi muốn uống ừng ực.
- Cảm giác như là nước trái cây của người lớn vậy.
Cứ thế, tôi đưa miếng bánh quy lên miệng theo lời mời. Việc ăn bánh kẹo ở nhà Rakka đã là chuyện hiếm rồi, chưa kể người ngồi trước mặt tôi lại là mẹ cậu ấy nữa, không khỏi khiến tôi cảm thấy thật kỳ lạ.
- Không biết mẹ cậu ấy nghĩ gì mà lại chuẩn bị bánh kẹo cho mình nhỉ.
Là vì tôi là bạn của Rakka, hay định cảm ơn vì tôi đã chăm sóc Kinako? Tôi không rõ lý do, nhưng khi cả hai đối mặt thế này, tôi cảm thấy một sự khó xử không thể tả. Cảm giác khó chịu khiến cơ thể tôi khổ sở, như thể có thứ gì đó đang sôi sùng sục dưới đáy bụng. Sự căng thẳng sôi lên từ đáy bụng hòa cùng với chiếc bánh quy tôi vừa nuốt, tưởng chừng như sắp trào ra khỏi miệng. Thay vì cứ mãi cảm thấy khó xử thế này, thôi thà mình tự mở lời trước còn tốt hơn gấp nhiều lần. Nghĩ vậy, tôi quyết định hỏi mẹ của Rakka điều mà tôi đang băn khoăn.
"Cô ơi... cô có hay giúp chăm sóc Kinako không ạ?"
"Sao nhỉ? Cô không hiểu ý Shizuru "hay giúp" nghĩa là thế nào... Nhưng về phía cô thì, cô hoàn toàn không có ý định giúp đâu. Chính Rakka đã nói là không cần giúp đỡ mà."
"Ơ, vậy sao ạ?"
Câu trả lời thật bất ngờ, tôi cứ ngỡ chính mẹ Rakka đã chủ động nói rằng "Mẹ sẽ không giúp đâu. Mà không, chuyện cũng từ tháng Tư rồi nên tôi không nhớ rõ lắm, nhưng tôi chắc rằng chính Rakka đã tuyên bố "Họ nói tớ có thể nuôi mèo với điều kiện phải tự chăm sóc nó".
Vậy ra ngay từ đầu Rakka đã nói dối sao.
- Tại sao cậu ấy lại nói dối như vậy?
Cậu ấy ghét mẹ kế đến thế sao?
Hay là có một lý do nào khác?
"Đúng vậy đó. Nhưng cũng có những việc nếu không phải người lớn thì không làm được, như đưa đi bệnh viện chẳng hạn. Những việc đó thì cô vẫn giúp. Hôm nay cũng vậy, nếu Shizuru không đến thì cô đã định cho nó ăn rồi."
"Vậy ạ."
Miệng thì trả lời, nhưng trong lòng tôi lại nghĩ khác, "Đương nhiên phải vậy rồi".
Dù chỉ mới nói chuyện với mẹ Rakka một lúc, nhưng tôi cũng phần nào hiểu được rằng cô ấy không phải là người xấu. Hôm qua, tôi đã nói với Rakka rằng "Nếu một người lạ đột nhiên trở thành mẹ thì tớ cũng sẽ khó hòa hợp được. Nên là... mấy chuyện đó từ từ cũng được mà", nhưng có lẽ chính người này cũng đang bối rối với việc đột nhiên có một đứa con gái. Cô ấy là người dễ tiếp xúc đến mức đủ để khiến tôi thông cảm như vậy.
"Mà kể cũng lạ, Rakka đột nhiên đòi nuôi mèo làm cô cũng hết hồn. Ban đầu cô cứ nghĩ "chắc rồi cũng sớm chán chăm sóc thôi", ai dè con bé vẫn tiếp tục cho đến tận bây giờ."
"Thật ra người muốn nuôi mèo là cháu... à không, không phải là cháu bắt Rakka nuôi ạ... Cháu tìm thấy Kinako ở bãi đất trống kia, nhưng nhà cháu không thể nuôi mèo được, ngay lúc cháu đang phân vân không biết phải làm sao thì Rakka đến và nói rằng cậu ấy sẽ nuôi nó ở nhà..."
Tôi không chắc mình có giải thích rõ ràng không. Bố tôi hay mỉa mai rằng "Chẳng hiểu con đang nói cái gì cả". Vì vậy, mỗi lần mở miệng, tôi đều nghĩ mình phải sắp xếp ý tứ cho cẩn thận, nhưng chính điều đó lại càng làm tôi thêm luống cuống và không nói nên lời. Hôm nay tôi đã nói chuyện tương đối bình tĩnh, nhưng tôi vẫn không tự tin rằng mình đã truyền đạt được những gì bản thân nghĩ.
"Ra vậy, Kinako là do Shizuru tìm thấy à."
Nhưng có vẻ như mẹ của Rakka đã hiểu được, điều đó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
"Rakka có vẻ không thích mèo lắm nên khi con bé nói muốn nuôi mèo, cô đã rất ngạc nhiên. Cô đã nghĩ chắc phải có lý do gì đó. Ra vậy, Shizuru là thủ phạm à."
"Hả, thủ phạm ạ?"
Tôi giật mình trước từ ngữ đáng sợ đột ngột được thốt ra.
Nhưng nhìn vào biểu cảm của mẹ Rakka, tôi lập tức hiểu ra mình đang bị trêu. Không, có lẽ bản thân cô ấy cũng không có ý trêu tôi. Người lớn là vậy đấy, họ hay nói những câu đùa khó chỉ người lớn mới hiểu rồi mặc kệ lũ trẻ con. Những lúc như vậy, người lớn thường làm vẻ mặt kiểu như "Chắc bọn trẻ không hiểu đâu". Nhưng cũng có lúc trẻ con cũng hiểu đó là một câu đùa và cảm thấy khó chịu.
Mà không, cô ấy vừa nói một điều quan trọng hơn thế nhiều.
Tôi vội vàng kéo ý thức đang sắp bay đi đâu mất của mình trở lại.
"C-Cô bảo là... Rakka không thích mèo ạ?"
"Chắc là không thích đâu? Nghe bố nó kể, hồi nhỏ nó từng bị mèo cào, từ đó không dám lại gần mèo nữa. Thế nên bố nó cũng ngạc nhiên lắm. Mà có lẽ vì Kinako vẫn còn là mèo con nên mới không sao. Kinako có vẻ cũng quấn người nữa."
Đúng là Kinako hiện tại vẫn không mang cảm giác nó là một "con mèo". Dù đang lớn dần nhưng nó vẫn chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay, mang lại cảm giác giống một linh vật hơn là một sinh vật sống. Nhưng dù là mèo con đi nữa, để mang nó về nhà cũng cần phải có một sự can đảm nhất định. Vào thời điểm đó, Rakka đã bị Kinako mê hoặc đến mức ấy chăng? Hay là có một lý do nào khác? Tôi thử suy nghĩ một chút nhưng không thể tìm ra được lý do nào đủ để bản thân cảm thấy hài lòng.
"Nhưng từ khi cô trở thành mẹ Rakka, đây là lần đầu tiên nó có yêu cầu ích kỷ như vậy, nên cô vui lắm. Có lẽ việc muốn tự mình làm tất cả cũng là một kiểu ích kỷ riêng theo cách con bé, cô muốn tôn trọng điều đó hết mức có thể. Vì vậy, Shizuru à... nhờ cháu lo cho Rakka nhé."
"Ơ..."
Viên đá trong ly nước trái cây mà tôi chỉ mới nhấp một ngụm rồi quên bẵng đi đã tan ra, tạo nên một tiếng "cạch" ẩm ướt. Ý thức của tôi bị âm thanh đó cuốn đi, khiến tôi quên mất mình định trả lời thế nào.
Tôi uống cạn ly nước trái cây như để trốn tránh ánh mắt và lời nói của mẹ Rakka.
Tôi chẳng cảm nhận được hương vị gì cả, chỉ có một cảm giác lạnh buốt tập trung quanh trán khiến đầu tôi đau nhói. Cái lạnh và cơn đau đó, tôi có cảm giác nó giống với những suy nghĩ, cảm xúc hiện tại của mình.
"Ừm... Cháu vào thăm Rakka được không ạ?"
Cũng không hẳn vì lời gửi gắm mẹ Rakka vừa nói, nhưng tôi bỗng dưng muốn gặp cậu ấy vô cùng. Cũng không phải là có chuyện gì muốn nói, tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của cậu ấy, chẳng vì lý do gì cả.
Có lẽ nó giống với thứ cảm xúc gọi là "cô đơn".
Không hiểu sao lúc này tôi lại cảm nhận được cảm giác trống trải khi ở một mình. Dù về nhà sẽ có thể gặp mẹ, và ngay cả bây giờ cũng có mẹ của Rakka ở bên cạnh, nhưng trong tim tôi, chắc chắn đang tồn tại một khoảng trống.
Bản năng mách bảo tôi rằng, chỉ có cách gặp Rakka mới có thể lấp đầy khoảng trống này mà thôi.
Nghe lời đề nghị của tôi, mẹ Rakka mở to mắt, nhướng mày.
"Cháu có thể sẽ bị lây cảm đó?"
"K-Không sao đâu ạ. Cháu... đang nghỉ hè mà."
Tôi tự buột miệng trả lời một câu mà đến chính mình cũng không hiểu là "không sao" ở chỗ nào. Mẹ của Rakka trông có vẻ còn ngạc nhiên hơn tôi, nhưng rồi cô ấy cũng cho phép tôi vào gặp Rakka.
Tôi đi ngang qua người mẹ có vẻ định sẽ đợi ở phòng khách, rồi bước vào phòng gặp con gái của cô ấy.
Có lẽ vì đã đóng kín một thời gian, không khí trong phòng Rakka mang lại cảm giác tù đọng và oi bức lạ thường. Thêm vào rèm cửa cũng được kéo kín, khiến căn phòng mờ tối và mang lại cảm giác ngột ngạt dù khá rộng.
Và từ căn phòng đó mùi hương của Rakka tỏa ra nồng hơn thường lệ
Một mùi hương tựa như sự tươi mát của chanh hòa quyện với vị ngọt lịm của sữa tràn ngập khắp phòng, quấn quýt lấy da thịt tôi. Thậm chí tôi còn có cảm giác ngay lúc này mình có thể chạm vào mùi hương của Rakka.
Có lẽ do không khí oi nồng mà sâu trong đầu tôi bắt đầu nóng lên.
Có lẽ, đây chính là cảm giác "say".
Đầu óc tôi trở nên mơ màng đến mức cảm tưởng như vậy đấy.
Dù tôi đã vào phòng, Rakka vẫn không tỉnh giấc, và dĩ nhiên là cậu ấy không nhận ra sự hiện diện của tôi. Tôi tiến lại gần chiếc giường nơi Rakka đang nằm, phân vân không biết nên đánh thức cậu ấy hay cứ để cậu ấy ngủ. Rakka thở ra những hơi thở nhỏ và nông hơn thường lệ, trên trán dán một miếng dán hạ sốt. Có lẽ vì đã đổ rất nhiều mồ hôi, mái tóc cậu ấy ẩm ướt, bết hết vào da.
Nhìn Rakka ngủ như thế này, tôi không khỏi nghĩ rằng trông cậu ấy thật giống một con búp bê. Nếu không phải vì Rakka đang đổ mồ hôi, có lẽ tôi đã không thể biết được đó có thật là một con người hay không. Rakka lúc ngủ đẹp đến mức khiến tôi hoàn toàn không có cảm giác rằng chúng tôi thuộc cùng một loài sinh vật.
Khi tôi đang quan sát khuôn mặt Rakka ở cự ly gần, cậu ấy chợt sụt sịt mũi...
Thế nhưng, Rakka đã không thể hít hết nước mũi vào, để lại một dòng từ từ chảy dài xuống dưới mũi.
- Đến cả một cô bé xinh đẹp như Rakka cũng chảy nước mũi nhỉ.
Hay phải chăng, bản thân dòng nước mũi đó cũng là một thứ gì đó đẹp đẽ?
Thấy nước mũi Rakka sắp chảy xuống miệng, tôi lấy tờ khăn giấy đặt ở đầu giường để lau dưới mũi cho cậu ấy. Khi tôi định nhân tiện lau cả mồ hôi trên mặt thì Rakka tỉnh giấc.
"À, xin lỗi đã đánh thức cậu nhé, Rakka."
Rakka nặng nề chớp chớp mí mắt vài lần, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt có phần trống rỗng.
"Xin lỗi đã đánh thức tớ á..."
Rakka dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, chớp mắt vài lần rồi nhìn quanh phòng một vòng. Cuối cùng, sau khi đưa mắt nhìn lại phía tôi, cậu ấy như đã nhớ ra tình hình hiện tại và liền vội kéo chăn lên tận miệng.
Đều là con gái với nhau cả, có cần phải ngại ngùng đến thế không.
"Sao cậu lại ở đây..."
Giọng Rakka nghèn nghẹt vì bị tấm chăn che mất, những từ ở cuối câu nhẹ đến mức gần như tan biến.
"Tớ đến cho Kinako ăn, nhưng nghe nói Rakka bị cảm nên..."
"Nếu đã biết tớ bị cảm thì ngoan ngoãn về nhà đi chứ."
"Th-Thăm bệnh đó! Tớ đến thăm bệnh! Còn có chuyện hôm qua nữa, tớ cũng lo cho cậu lắm chứ."
Rakka lẩm bẩm "Hừm?" trước những lời tôi nói rồi lại sụt sịt mũi... Sau đó, như để nghiền ngẫm, cậu ấy lẩm bẩm một lần nữa cụm từ "Thăm bệnh à...", rồi lườm tôi một cái.
Có lẽ vì bị cơn cảm cúm lấy đi sức lực, ánh mắt đó không còn sắc bén như thường lệ.
"Ừm… Rakka à... cậu ổn không? Có thấy trong người mệt hơn hôm qua không?"
"Đêm qua mới là lúc mệt nhất, giờ cũng đỡ rồi. Chắc nghỉ ngơi thêm chút nữa là khỏi thôi, mai cậu cứ đến bình thường là được. Với cả... tớ hỏi một câu được không...?"
"Ừm, được chứ. Gì vậy?"
Tôi hỏi lại mà không suy nghĩ sâu xa.
Dù không hối hận về sự thiếu suy nghĩ đó, nhưng câu hỏi của cậu ấy đã khiến tôi bối rối.
"Nếu như... không có Kinako, liệu Shizuru có đến thăm tớ không...?"
Câu hỏi Rakka đặt ra khó hiểu như vậy đấy.
"Ơ…?"
Tôi không biết phải trả lời câu hỏi của Rakka thế nào nên đã im lặng một lúc. Không còn nghi ngờ gì nữa, mối quan hệ của chúng tôi "dựa trên sự tồn tại của Kinako", theo tôi thì chính Rakka còn cảm nhận điều đó mạnh mẽ hơn tôi ấy chứ. Một đứa như tôi được làm bạn với Rakka là vì có Kinako, "chú mèo con mà chúng tôi cùng nhau tìm thấy", tôi đã nghĩ rằng nếu không có nó, Rakka sẽ chơi với một người bạn khác.
Thêm vào đó, việc ánh sáng trong mắt Rakka dường như đang mờ đi khiến tôi sợ hãi.
Bởi vì tôi có cảm giác đôi mắt ấy như đang phản chiếu một thứ gì đó khác chứ không phải là tôi. Có lẽ ý thức của Rakka đã ngủ mất một nửa và cậu ấy cũng không có cảm giác rằng mình đang nói chuyện với tôi. Phải chăng vì đang ở trong trạng thái mơ mộng nên câu hỏi như vừa rồi mới tuột ra khỏi miệng cậu ấy.
"..."
Trong lúc tôi vẫn im lặng, chưa trả lời được gì thì Rakka đã nắm lấy tay tôi và kéo mạnh. Đang ngồi cạnh giường thì bị kéo tay, khiến phần thân trên của tôi ngã nhào xuống giường. Cánh tay bị kéo đặt lên người Rakka, khuôn mặt cậu ấy ở gần đến mức hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau.
"Phải ha…"
Hơi thở ấm nóng vì cơn sốt phả vào chóp mũi tôi.
Ngay cả đôi mắt ấy cũng mang một hơi nóng âm u, chỉ cần nhìn vào mắt nhau thôi cũng đủ khiến tôi có cảm giác như sắp bị lây bệnh. Khi tôi đang ngẩn ngơ trước đôi mắt ấy và không nói nên lời, một cơn đau nhói chạy dọc cổ tay khiến cơ thể tôi run lên.
"Ui…"
Chỉ cần hạ thấp ánh nhìn đang bị hút vào đôi mắt kia một chút, tôi lập tức hiểu ra nguyên nhân của cơn đau.
Rakka đang cắn vào cổ tay tôi.
Và có lẽ... là cắn hết sức.
Răng cửa thì không sao, nhưng chiếc răng khểnh của Rakka đã mắc vào gân ở cổ tay và xé rách da tôi. Không cần nhìn tôi cũng biết có máu đang chảy, kéo theo một cơn đau buốt như dội thẳng vào trong đầu.
- Đau.
Bởi vì cơn đau vẫn ở mức có thể chịu đựng được, tôi quyết định để cho Rakka làm những gì cậu ấy muốn sau một lúc phân vân không biết nên làm gì. Rakka đã dạy cho tôi biết rằng, việc làm tổn thương người khác hay phải trải qua cảm giác đau đớn là điều không thể tránh khỏi khi gắn kết với một ai đó. Dù phải chịu đựng cơn đau, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh Rakka ngay khoảnh khắc này. Hơn hết thảy, tôi cảm nhận được tình yêu dành cho cô gái tên Rakka này... còn hơn cả cơn đau.
Thấy tôi ngoan ngoãn, Rakka càng cắn mạnh hơn.
Chiếc lưỡi nóng hổi áp vào vết thương, nước bọt thấm vào da thịt tôi.
Tôi cố kìm nén ý muốn rụt tay lại, dùng bàn tay phải đang tự do để xoa đầu Rakka. Khi tôi luồn tay qua mái tóc giờ đây đã mang cảm giác khác hẳn vì mồ hôi, lực cắn trên răng cậu ấy cũng tự nhiên thả lỏng.
Cứ thế, Rakka bắt đầu thở đều và thiếp đi như thể đã yên tâm.
Quả nhiên cậu ấy đã tiếp xúc với tôi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Không, tôi thậm chí còn có cảm giác, người đang mơ không phải là Rakka mà chính là tôi. Thế nhưng, trên cổ tay tôi vẫn còn hằn rõ dấu răng và vết thương ướt đẫm nước bọt, vết thương tiếp xúc với không khí trở nên ẩm và lạnh. Trong bóng tối, tôi ngẩn ngơ nhìn vết thương đang lấp lánh ẩm ướt.
- Phí quá.
Tôi không biết điều gì khiến mình cảm thấy "lãng phí", tôi chỉ mơ hồ cảm thấy như vậy thôi, và như bị thôi thúc bởi cảm giác đó, tôi đưa lưỡi lướt trên cổ tay của chính mình. Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào, vết thương đau nhói lên như thể nhớ lại cơn đau lúc nãy, nhưng hơn thế nữa, tôi cảm thấy đầu lưỡi mình như tê dại.
Cùng với cơn đau đó, tình yêu dành cho Rakka tôi cảm nhận lúc nãy lại trỗi dậy.
Dù đến lúc máu ngừng chảy thì cảm giác tê dại cũng đã biến mất.
Mẹ tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi về nhà sớm hơn thường lệ.
Mẹ bảo mẹ không chuẩn bị bữa trưa, thế là tôi phải ăn mì gói rồi quyết định đọc những cuốn sách về mèo đã mượn ở thư viện cho bài tập đọc hiểu trong kỳ nghỉ hè, bao gồm một cuốn sách hướng dẫn nuôi mèo và một cuốn truyện.
Khi đang lật giở cuốn sách một cách vu vơ, tôi tìm thấy một mục về hành động cắn yêu của mèo.
"Mèo cắn yêu để biểu hiện tình cảm...?"
Trong sách liệt kê một vài lý do tại sao mèo lại cắn yêu chủ, và một trong số đó là để biểu lộ tình cảm. Ánh mắt tôi bất giác hướng về vết thương do Rakka cắn lúc nãy.
- Rakka là con người mà, chắc là không liên quan đâu.
Máu đã ngừng chảy, nhưng phần da bị rách vẫn còn hiện rõ. Ngay cả cơn đau bây giờ cũng trở nên mơ hồ, khiến tôi có cảm giác không chắc vết thương này có phải do Rakka gây ra hay không nữa.
Nhìn vào vết thương không còn đau, trong tim tôi như có một cơn gió lùa qua.
Không hiểu sao giờ đây tôi lại cảm nhận được nó một lần nữa, nỗi cô đơn mà tôi cảm nhận lúc ở nhà Rakka, khi tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy.
Như được bản năng dẫn lối, tôi lại đưa lưỡi lướt trên vết thương ấy.
"Rát..." Vết thương nhói lên như bị thiêu đốt. Hơn thế nữa, trái tim tôi như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại. Lồng ngực bị đè nén đến mức khó thở, nhưng chính cơn đau đó đã lấp đầy khoảng trống trong tim tôi.
Cứ như vậy, tôi tiếp tục liếm cánh tay mình một lúc lâu.


1 Bình luận