• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 04

Chương 02 - Full

6 Bình luận - Độ dài: 3,703 từ - Cập nhật:

Translated by HoanBeo1123

Suýt quên rằng hôm nay là 1/6, vậy nên cũng đành up lên nửa cân đường cho mọi người nhấm tạm. Phần còn lại sẽ được update sau.

Chúc các thành viên trong hội –Mãi mãi tuổi 15–  một ngày Quốc tế thiếu nhi vui vẻ.

P/s: Rinko cháy quá ae ạ ><

_________________________________

‘Khoảnh khắc lần đầu gặp em, đến giờ anh vẫn nhớ rõ như in.’

Mái tóc đen óng mượt, đôi má hồng phớt nhẹ, hàng mi buồn rủ xuống.

Cùng đôi mắt chất chứa đầy u sầu.

Một cô em gái đột nhiên xuất hiện trong đời tôi – người con trai vốn là con một.

Đó là Shizuku.

Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em ấy, tôi đã nghĩ rằng không thể có một cô gái dễ thương đến vậy tồn tại trên đời. ‘Chắc hẳn em ấy là một nàng tiên hay một sinh vật kì bí nào đó’, tôi đã thật lòng tin là như vậy.

Trái tim tôi ngay lập tức bị cuốn hút mãnh liệt bởi vẻ đẹp thuần khiết, còn non nớt của Shizuku.

Tôi muốn mang lại nụ cười cho em ấy – người đang chìm đắm trong sự đau buồn vì mất cha mẹ.

Em ấy chẳng bao giờ nói một lời, và luôn mang một khuôn mặt trông như sắp khóc – vậy nên tôi đã làm mọi cách để đem nụ cười của em ấy trở lại.

Tôi dạy em gấp origami, cùng em chơi pháo hoa, dẫn em đi chơi đùa giữa trời tuyết, cùng nhau ra biển ngắm sao…

Tiền tiêu vặt theo đó mà cạn sạch, việc chuẩn bị mọi thứ thì thật khó khăn – nhưng với tư cách là một ‘anh trai’, tôi nghĩ rằng sự vất vả đó cũng là điều hiển nhiên thôi.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ nó cũng chỉ là ‘cái cớ’, một lí do chính đáng để được gần gũi với Shizuku mà thôi.

Dù sao thì… tôi yêu em ấy đến mức đó, và cũng chỉ mong muốn có được sự chú ý của em ấy về bản thân mình.

Thế nhưng, sự quan tâm thái quá một cách vô ích của tôi chẳng những không xoa dịu được trái tim của Shizuku, mà còn biến em thành một cô gái mạnh mẽ một cách vô cảm [note74014] – đến mức mỗi ngày đều buông lời chửi rủa cậu anh trai kế là “chết quách đi”.

Cũng phải thôi – đột nhiên bị một người xa lạ bỗng dưng nhận làm ‘anh trai’, rồi can thiệp vào đủ thứ chuyện cá nhân; với một cô gái đang tuổi mới lớn, thấy phiền phức là chuyện hiển nhiên.

Khi tôi nhận ra điều đó thì mọi chuyện đã quá muộn.

Tính ra chắc cũng đã khoảng năm năm rồi chăng? Mối quan hệ giữa tôi và Shizuku không phải là một tình anh em thắm thiết như tôi thầm mong ước, mà lại trở thành một mối quan hệ lạnh nhạt phổ biến – một người anh trai bị cô em gái ghét cay ghét đắng.

Không một lời trò chuyện, không một ánh mắt – như thể tôi không hề tồn tại.

Vào lúc mọi chuyện tưởng chừng như đã đi đến hồi kết, Shizuku đã bất ngờ sử dụng ‘thuật thôi miên’ lên tôi.

“Onii-chan, xin hãy yêu em thật nhiều!!” [note74015]

Shizuku ngồi lên người tôi, tay lắc đồng xu 5 yên qua lại.

Dĩ nhiên là ban đầu tôi rất kinh ngạc và không khỏi bối rối trước tình huống đó.

Nhưng sự kinh ngạc ấy nhanh chóng bị xua tan bởi niềm vui ngập tràn.

Vì dù tôi có làm gì đi chăng nữa, em ấy cũng chẳng thèm để ý.

Vì dù tôi có làm gì đi chăng nữa, em ấy cũng luôn cho là phiền phức và đối xử với một thái độ lạnh nhạt.

Một Shizuku như thế – cô em gái kế mỗi ngày đều buông lời chửi rủa “chết quách đi” – lại từng cố gắng khiến tôi yêu em ấy, dù rốt cuộc chỉ là một thất bại thảm hại.

Tôi vẫn cố gắng thực hiện những ‘yêu cầu’ dưới cái danh ‘thuật thôi miên’ của Shizuku trong suốt nhiều tuần – mặc cho tinh thần tôi ngày càng bị bào mòn, kiệt quệ.

Tôi đã không ngừng tự dối lòng mình, viện ra đủ mọi lí do – như là để không bị Shizuku giết – chỉ để tiếp tục giả vờ như mình đang bị thôi miên.

Lý do mà tôi không bị thôi miên, và lý do mà tôi luôn chiều theo những ‘yêu cầu’ ích kỉ của Shizuku – rốt cuộc cũng chỉ bắt nguồn từ một lí do rất đơn giản.

“Tôi đã yêu Shizuku trước cả khi bản thân mình nhận ra điều đó.”

Vì thế, dù mang trong lòng biết bao tội lỗi – tôi không thể ngừng sống trong sự lừa dối này.

Tôi có cảm giác như mối quan hệ của chúng tôi, vốn dĩ đã đóng băng suốt bấy lâu nay, đang dần dần chuyển động trở lại.

Nếu có thể tiếp tục được làm ‘anh trai’ của em…

Nếu có thể trở thành một người ‘anh trai’ mang lại nụ cười tới cho em từ tận đáy lòng…

Dẫu cho đó chỉ là một mối quan hệ méo mó được tạo nên bởi thuật thôi miên,

Dẫu cho đó chỉ là một mối quan hệ đầy dối trá đi chăng nữa,

Anh vẫn xin chấp nhận.

_________________________________

Ánh sáng xuyên qua mí mắt, ánh nhẹ lên sắc đỏ.

Tôi chậm rãi mở mắt, ánh sáng dịu dàng len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa màu xanh nhạt.

Với lấy chiếc đồng hồ đang phát ra tiếng tích tắc bên cạnh gối, tôi vừa dụi mắt khi còn đang ngái ngủ, vừa kiểm tra giờ hiện tại.

“Đã mười giờ rồi cơ à…”

Nếu là bình thường, giờ này hẳn đã muộn học; nhưng hiện tại đang trong giữa kỳ nghỉ hè nên cũng chẳng có gì phải vội.

Tôi đặt đồng hồ xuống và cố gắng ngồi dậy, thế nhưng cơn đau nhức ở các khớp xương dần lan rộng ra như muốn biểu tình.

Đã hai tuần trôi qua kể từ sau Lễ hội thể thao, vậy mà những vết thương trên cơ thể tôi vẫn chưa lành lặn.

Để đáp lại ‘thuật thôi miên’ của Shizuku, tôi đã dốc cạn sức để học hành cũng như là rèn luyện cơ thể đến cực hạn, rồi đến ngày chính thức của Lễ hội thể thao cũng liều lĩnh không ít lần.

So với việc phải nhập viện hay để lại di chứng lâu dài, thế này cũng đã là may mắn lắm rồi.

“Oáppppppppp”

Vừa ngáp, tôi vừa gắng gượng cử động cơ thể rã rời tiến về phía phòng khách.

Càng tới gần phòng khách, cơ thể tôi lại càng trở nên nặng nề.

Chẳng phải cơ thể tôi nặng hơn chút nào đâu – chỉ là bản thân tôi có một cảm giác như vậy thôi.

Kể từ ngày đó – cách đây hai tuần – vào cái ngày định mệnh mà mối quan hệ đầy dối trá này chính thức chấm dứt.

“Cạch”

Khi tôi mở cửa phòng khách, ánh mắt tôi và Shizuku chạm nhau. Shizuku vừa ăn xong bữa sáng và đang dọn dẹp bát đĩa.

Một biểu cảm trống rỗng. Hay đúng hơn, có thể nói là một gương mặt vô cảm.

Em ấy chọn một chiếc váy hơi ngắn, cùng áo sơ mi trắng và khoác trên mình một chiếc cardigan màu hồng nhạt.

“Ch-chào buổi sáng, Shizuku.”

Tôi mở lời trong khi gượng cười, cảm giác các cơ má đang co giật không ngừng.

“…”

Shizuku lặng lẽ đặt bát đĩa vào bồn rửa bát, rồi đi lên lầu mà không thèm nhìn tôi lấy một lần.

Tình trạng này đã kéo dài được hai tuần rồi.

Kể từ ngày Shizuku biết rằng tôi không hề bị thôi miên, cô ấy không nói với tôi lấy một lời.

“Haizzz…”

Dù biết rõ là tự mình chuốc lấy, song tôi vẫn không khỏi thở dài nặng nề.

Tôi không muốn chấm dứt mối quan hệ giữa mình và Shizuku.

Dù cho đó chỉ là một mối quan hệ được gắn kết bằng sự dối trá đi chăng nữa, tôi vẫn không muốn nó kết thúc.

Cái giá phải trả cho sự phụ thuộc đó… đã dẫn đến kết cục này.

“… Giờ thì chắc chắn không thể quay trở lại như xưa được nữa rồi nhỉ.”

Giờ đây, khi đã hiểu rõ cảm xúc của bản thân mình lẫn Shizuku, thì cảnh tượng mà trước đây vốn là điều hiển nhiên – Shizuku phớt lờ tôi – giờ lại trờ nên đau đớn đến vô cùng.

Khi tôi còn đang đứng lặng người giữa phòng khách, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên nhịp nhàng, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng đầy u ám của tôi.

“Akkun~ Chào buổi sáng~!”

Một giọng nói vui vẻ vang vọng khắp căn nhà.

Đó là giọng của Rinko.

“Chào buổi sáng.”

Ngay khi thấy tôi ló đầu ra cửa chính và cất lời chào, Rinko liền nở một nụ cười rạng rỡ rồi lao đến ôm chầm lấy tôi.

Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, phối cùng chiếc quần jeans bó sát.

Qua lớp vải mỏng, cảm giác mềm mại và đầy đặn từ Rinko truyền thẳng tới tôi không chút che chắn.

“N-này, Rinko!”

“Cơ thể ông ổn chứ? Còn đau không?”

“Tại bà bất ngờ nhào tới ôm khiến vết thương thêm trầm trọng rồi đấy.”

“Phải nói là được chữa lành mới đúng chứ?”

Rinko cười khúc khích, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể tôi.

“Này Rinko, bà không cần thiết phải đến chăm sóc tôi mỗi ngày đâu. Tôi cũng đã có thể đi lại bình thường rồi mà.”

“Vậy để tui nhận nhiệm vụ chăm sóc ông cho đến khi ông hoàn toàn bình phục nhé~ Ai mà biết được Akkun sẽ lại liều mạng lúc nào chứ, đã thế lại còn thường xuyên ăn uống linh tinh trong kì nghỉ hè nữa. Tui lo cho ông lắm đấy nhé!”

“Tôi rất vui vì được bà quan tâm, nhưng bà không cần phải làm đến mức đó đâu…”

“Tui sẽ làm đến mức đó luôn”

Rinko nở nụ cười tươi, ánh mắt đẫm ướt khi cô nàng đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa.

“Vì tui thích Akkun mà.” – cô ấy thẳng thắn nói.

Vào khoảnh khắc nghe thấy những lời nói quen thuộc đó, một cảm giác tội lỗi trào dâng, chiếm trọn lấy tâm trí tôi.

Tôi đã thôi miên Rinko.

Tôi đã ra lệnh cho Rinko “Hãy sống vì tôi”.

Đúng là một động cơ tồi tệ. Tôi đã thôi miên và điều khiển cô bạn thân – người luôn dành tình cảm cho mình – chỉ để chiều theo sự ích kỉ của Shizuku dưới cái mác ‘thuật thôi miên’.

“Vì bị Akkun thôi miên, nên giờ tui đang sống vì Akkun, và chỉ sống vì một mình Akkun thôi đó”

“Ư…..”

Rinko ôm chặt lấy cánh tay tôi. Theo đó, bộ ngực đầy đặn của Rinko ép sát vào tôi, khiến hình dạng của nó mềm mại lún xuống.

Dù đáng lẽ phải có trọng lượng khủng khiếp, ấy vậy mà nó lại mềm mại đến mức khó tin.

“Rinko, tôi đã nói bao nhiêu lần là bà đừng có ấn ngực vào người tôi rồi mà…”

“Ông không thích à?”

“N-nói chung vấn đề không phải là thích hay không thích! Dù gì thì cũng đừng có ấn ngực bà vào người tôi nữa!”

“Không đâu, tui vẫn cứ ấn vào đó.”

“Tôi đã thôi miên bà rồi đúng không? Vậy sao lại không chịu nghe lời chứ?”

“Thuật thôi miên mà tui bị áp đặt là ‘Hãy sống vì Akkun’, vậy nên không phải chỉ đơn giản là nghe theo mệnh lệnh của Akkun đâu nhé? Tui chỉ đang làm những điều khiến Akkun – người không thể trung thực với những cảm xúc của mình – thấy vui thôi đó.”

“Nếu thế thì chẳng khác gì bà bảo tôi vui khi bị bà ấn ngực vào người cả”

“Nhưng ông vui mà, đúng không?”

Rinko siết chặt cánh tay tôi hơn nữa.

“Nếu ông muốn, tui có thể ‘kẹp vào giữa’ luôn đấy.”

“K-kẹp… vào giữa?”

“Ừm”

“Kẹp cái gì vào giữa?”

“Chính là thứ mà Akkun đang tưởng tượng đấy.”

Rinko cười tinh quái.

“Chỉ cần Akkun chịu thành thật, tui có thể làm bất cứ điều gì mà ông muốn đấy nhé? Tui sẽ làm-bất-cứ-điều-gì vì Akkun luôn đó.”

Giọng nói ngọt ngào của Rinko cất lên, thì thầm kề sát bên tai tôi – như thể đang muốn dính chặt, thấm ướt màng nhĩ bằng chất giọng đầy ẩm ướt và quyến rũ.

“Rinko… tôi…”

Gương mặt của Shizuku bất chợt hiện lên trong tâm trí tôi.

Dù người đứng trước mặt tôi là cô bạn thuở nhỏ mà chính mình đã biến đổi bằng ‘thuật thôi miên’, tôi vẫn không thể nào ngừng nghĩ về Shizuku.

Không thể chịu nổi cảm giác tội lỗi, tôi định trút ra mọi cảm xúc trong lòng, thế nhưng lại bị ngăn lại bởi ngón trỏ của Rinko.

Rinko đưa ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng vuốt nhẹ đôi môi khô ráp của tôi.

“Ông đang định nói gì thế?”

“À… ừm…”

“Akkun là đồ xấu xa đó, có biết không?”

“…”

“Ông đã thôi miên một người như tui – một kẻ yêu Akkun điên cuồng – chỉ để lợi dụng tui làm công cụ phục vụ cho tình địch của mình là Shizuku-chan đúng không? Bắt tui tráo bài kiểm tra, ăn cắp dữ liệu khảo sát của CLB Điền kinh, và còn làm biết bao nhiêu chuyện xấu xa khác nữa đó?”

“…”

Rinko giữ nguyên nụ cười trên môi, thản nhiên tiết lộ toàn bộ sự thật.

“Mối quan hệ giữa Akkun và Shizuku tan vỡ là điều tất yếu thôi. Sao có thể tránh được điều đó chứ? Vốn dĩ mối quan hệ méo mó đó sớm muộn cũng phải sụp đổ mà, phải không? Dù Akkun có cố gắng đến thế nào, Shizuku-chan cũng chỉ biết đòi hỏi mà chẳng hề đáp lại điều gì cả.”

Rinko quấn chặt chân mình vào chân tôi.

“Tôi… tôi…”

“Akkun chỉ cần nghĩ đến mình em thôi là đủ. Chỉ cần nghĩ về em – người đã trở nên kì lạ thế này là đủ rồi… Em cũng sẽ chỉ sống cho riêng Akkun thôi…”

“…!”

Cô ấy thì thầm như rót vào tai tôi, rồi một thứ gì đó ấm áp và đầy ẩm ướt nhẹ lướt qua vành tai.

“Nè, Akkun mau thưởng cho em như mọi khi đi… nhé…”

Trói buộc bởi cảm giác tội lỗi.

Một cảm giác khiến tôi không thể phản kháng lại lời nói của cô ấy.

Lẽ ra tôi mới là người ra lệnh, nhưng mối quan hệ chủ-tớ này lại khiến tôi lầm tưởng rằng mình mới chính là người bị thôi miên.

Đúng như Rinko đã nói – tôi là kẻ xấu xa.

Chính vì vậy, trách nhiệm của tôi...

Tôi phải chịu trách nhiệm vì đã làm Rinko trở nên bất thường như vậy.

“Nhìn về phía em đi.”

“Ừm…”

Nét mặt nghiêm túc của cô ấy bỗng chốc tan biến, đôi má trở nên đỏ ửng.

Rồi từ từ đưa mặt lại gần hơn.

Tôi chậm rãi áp môi lên má của Rinko.

“Fu-ahhhhh~”

Dù chỉ mới đặt một nụ hôn lên má, Rinko đã phát ra một tiếng rên đầy gợi cảm.

“Akkun… Em nhất định sẽ không bao giờ để anh trốn thoát đâu…”

Tôi chỉ còn biết ngây người ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt u tối, vô hồn và đầy vẩn đục của Rinko.

Không thể phản kháng, cũng không thể phủ nhận.

Tôi đã hành động đúng như toan tính của cô ấy… và để rồi bị cô ấy thao túng hoàn toàn.

Chẳng thể hàn gắn mối quan hệ với Shizuku, cũng chẳng thể khiến Shizuku mỉm cười… để rồi lại dựa dẫm vào Rinko một cách yếu đuối như thế này…

Tôi cảm thấy bản thân mình thật thảm hại và ghê tởm chính mình.                     

“Nè”

“…Sao vậy?”

“Akkun lại đang nghĩ về Shizuku đúng không?

“…”

“Akkun cũng thật kì lạ đấy nhỉ. Đúng là gương mặt của Shizuku thì dễ thương thật đấy, nhưng tính cách thì tệ hại cực kì mà? Nếu là tui thì chắc chắn sẽ không bao giờ thích nổi một đứa như cô ta đâu nha~”

“Shizuku cũng có những điểm tốt đó!” – Tôi bất chợt hét lớn.

Đúng là Shizuku là một cô gái rất ích kỉ. Nhưng em ấy cũng là một cô gái quyến rũ đến mức có thể bù đắp cho tất cả những khuyết điểm đó.

Điều đó thì – thân là anh trai – tôi là người hiểu rõ em ấy hơn ai hết.

“Vậy ra… Akkun vẫn chưa từ bỏ Shizuku-chan sao.”

“Á!!!”

Tôi bị giẫm mạnh lên chân.

Những ngón chân của Rinko được phủ một lớp sơn móng chân bóng bẩy, ấn mạnh vào mu bàn chân tôi.

“R-Rinko! Ðau lắm đấy ạ!”

Bầu không khí đầy giận dữ từ cô bạn thời thơ ấu hiền lành khiến tôi vô thức chuyển sang dùng kính ngữ.

“Thôi được rồi…”

Chiếc sofa kêu cót két. Rinko liền áp sát với những hơi thở nóng bỏng – ở khoảng cách gần như môi cô ấy sắp chạm vào môi tôi.

“Đồ ích kỷ như cô ta thì làm sao mà so được với tui~! Tui mới là người xứng đáng với Akkun nè… Tui sẽ khiến Akkun nhận ra điều đó luôn!”

Đúng vào cái khoảnh khắc Rinko nói ra điều đó  –

Cánh cửa phòng khách chầm chậm mở ra.

“Shizuku…!”

Tôi bất giác gọi tên em ấy.

Khi tôi và Rinko đang kề sát nhau trên chiếc sofa, Shizuku bước vào phòng khách, tay cầm chiếc cốc sứ đã uống hết.

Cả trang phục lẫn thái độ đều không khác gì mọi khi. Chỉ có đôi mắt em ấy là hơi đỏ lên một chút.

Shizuku vẫn giữ khuôn mặt vô cảm, nhìn chằm chằm về phía này chừng hai giây, rồi quay người hướng về phía bếp.

Thậm chí cũng chẳng biểu hiện một sự tức giận nào.

Sự thất vọng bao trùm lấy tâm hồn tôi. Giá như được quay trở lại những ngày bị chửi “chết quách đi” như trước còn tốt hơn.

Phản ứng thờ ơ của em ấy khiến tôi – người đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Shizuku – cảm thấy thật khó chịu đến mức ngột ngạt.

“Shizuku-chan! Xin lỗi vì đã làm phiền!”

“Này! Rinko!”

Rinko gọi to bằng một giọng cực kì năng nổ, như thể muốn phá tan bầu không khí nghiêm túc bao trùm Shizuku.

Mặc cho tôi vội vàng ngăn lại, Rinko đứng phắt dậy và tiến về phía Shizuku.

“Xin lỗi nha~ đôi chị vừa mới quấn quýt trong phòng khách đó! Akkun thật sự rất là nhõng nhẽo mà~ Với cả, dạo này Shizuku-chan thường tránh mặt Akkun đúng không? À, đúng rồi! Cuối cùng thì phép thuật cũng bị phát hiện mất rồi nhỉ! Ở trường đã có tin đồn lan truyền nữa kìa! Người ta nói Hayami-kun đã dùng ‘thuật thôi miên’ hay gì đó để ép Shizuku-chan kìa! Tin đồn thật đáng sợ nhỉ! Không biết có ai đang nhìn chằm chằm ở đâu nữa không ta~”

Rinko nói rất nhanh với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

“Này Rinko! Đừng đùa nữa!”

“Akkun im lặng đi!”

Một tiếng hét chói tai vang vọng trong phòng khách.

“Bản chất thật sự của phép thuật chính là ‘thuật thôi miên’. Chị đã nói rồi mà, sớm muộn gì nó cũng sẽ tan vỡ mà thôi.”

“…”

Shizuku lặng im không đáp. Từ chỗ tôi đang ngồi không thể nhìn thấy biểu cảm của em ấy.

Thế nhưng, tôi hiểu rõ tâm trạng của em ấy hiện tại – và điều đó khiến tôi không khỏi đau lòng.

“Nè, chắc hẳn lúc này em đau khổ lắm đúng không? Bị chị cướp mất Akkun, đau đến mức chỉ muốn chết đi đúng không?”

Rinko nắm lấy vai Shizuku, ép cô ấy quay lại.

“Em còn nhớ chuyện ở quán café không? Shizuku-chan, em đã hôn Akkun và nói rằng ‘Anh ấy là của tôi’ đúng không?”

Nước mắt chợt trào dâng trong lòng mắt Shizuku.

Đôi môi em mím chặt thành một đường thẳng, má em ửng đỏ, như thể muốn hét lên.

“Chị cũng có cảm xúc y hệt như em hiện tại đấy. Bị một kẻ hèn hạ như thế cướp đi Akkun, thậm chí lại còn hôn Akkun nữa…”

Rinko nhịp bước trên sàn gỗ, dần tiến tới chỗ sofa nơi tôi đang ngồi.

“Akkun, mau nhắm mắt lại đi”

“Hể…”

“Nhanh lên đi!”

“À ừ…”

Bị vẻ mặt cùng ánh mắt dữ dội của cô ấy áp đảo, tôi vội nhắm mắt lại.

Một mùi hương ngọt ngào chạm vào đầu mũi tôi.

Đây là…

Mùi dầu gội sao?

“………………..”

Cảm giác mềm mại của đôi môi chạm vào tôi.

Tôi biết rõ cảm giác ấy.

“Rinko!”

Tôi lập tức kéo vai cô ấy ra khỏi môi mình.

Đôi môi còn ướt đẫm.

Dây nước bọt mỏng manh kéo dài, nối liền hai đứa chúng tôi.

Từ đôi môi ấy thoang thoảng hương thơm như mùi đào.

Cô bạn thời thơ ấu của tôi ướt đẫm mồ hôi, mỉm cười đầy quyến rũ rồi nhìn về phía Shizuku.

“Rinko nhất định sẽ không trả lại Akkun nữa đâu.”

Ghi chú

[Lên trên]
[強靭な心 (kyōjin na kokoro): trái tim kiên cường, tinh thần thép]
[強靭な心 (kyōjin na kokoro): trái tim kiên cường, tinh thần thép]
[Lên trên]
Bản dịch trước: "Onii-chan, vì em… Em không thể chịu được nữa… Xin hãy yêu em!!”
Bản dịch trước: "Onii-chan, vì em… Em không thể chịu được nữa… Xin hãy yêu em!!”
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

TRANS
Quà này thiếu nhi hưởng k được đâu, để tui hưởng thay cho =)))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
1 buổi đi làm của tui đấy 😭 có ai thương đâu đợi mãi mới được cái comment
Xem thêm
TRANS
@hoanbeo1123: èo ơi, vậy để tôi giúp mấy chương của bác bớt trống trải ha =))
Xem thêm
TRANS
Thanks thớt nhiều, hóng thớt khỏe mạnh, sớm ra chương mới 😁😁😁
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Mong bạn sẽ đón đọc bằng cả trái tim của mình, cũng như để lại vài lời chia sẻ và góc nhìn của bản thân, vậy là đủ rồi 😁
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
vì đã có bình luận nên mình sẽ nhắc nhở viewer đọc tiếp nhé
Rinko quá mạnh-
Xem thêm