Translated by HoanBeo1123
Một làn gió nhẹ lướt qua má tôi.
Tôi chầm chậm mở mắt, một ánh sáng màu cam nhạt len lỏi chiếu vào.
Tấm rèm trắng khẽ đung đưa. Cơ thể tôi đau nhói từng cơn.
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi.
Đây có phải là… bệnh viện?
“…”
Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng có một thứ gì đó mềm mai ấm áp ép chặt trên bụng, khiến tôi chẳng thể nhúc nhích.
Tôi nhấc đầu lên, liếc mắt nhìn xuống dưới.
“…Shizuku.”
Shizuku đang nằm trên giường nơi tôi ngủ, hơi thở êm đềm của em ấy thổi nhẹ lên cơ thể tôi.
Khuôn mặt của em ấy trông thật yên bình như một vị nữ thần – không có một nếp nhăn nào giữa hai hàng lông mày duyên dáng, cùng những đường nét thanh tú, hoàn hảo đến đáng kinh ngạc.
Hẳn là em ấy đã chăm sóc tôi trong suốt quãng thời gian hôn mê.
Ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Shizuku một lúc, bỗng hàng mi dài của em ấy chớp nhẹ.
“Onii-chan…?”
“Chào buổi sáng, Shizuku.” [note73816]
“Onii-channnnnnnn!”
Ngoài lời ‘chào buổi sáng’ ngay sau đó, Shizuku còn ôm chầm lấy tôi với một cú húc mà bất kì câu lạc bộ bóng bầu dục cũng phải ngả mũ cúi chào.
“Ối!”
“Trời ơi! Em lo quá…”
Vừa nói, em ấy vừa rơm rớm nước mắt.
“Xin lỗi vì đã làm em lo lắng. Quan trọng hơn, kết quả của cuộc thi thế nào?”
Shizuku liền lấy ống tay áo của chiếc áo – mà chắc ai đó đã cho mượn – để che đi nửa khuôn mặt mình.
“Onii-chan đã thắng, tất nhiên rồi. Anh đúng là người tuyệt vời nhất!”
Dưới ánh nắng huyền ảo, vì một lí do nào đó, em ấy trông thật ngượng ngùng trong khi trả lời tôi.
Ánh hoàng hôn phản chiếu lấp lánh trên những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt Shizuku.
Có thể chỉ là ảo giác mang lại do ánh hoàng hôn, hoặc âm thanh trên giọng nói thật ngọt ngào của em ấy; nhưng tôi có cảm giác như Shizuku đang mỉm cười – dù chỉ một chút thôi.
Bao cảm xúc mà tôi dồn nén bấy lâu nay đã vỡ oà. Mắt tôi nhoè đi, không thể nhìn rõ gương mặt Shizuku qua làn nước mắt.
“Onii-chan! Anh bị đau ở đâu sao?”
Tôi ôm chặt lấy Shizuku giữa lúc em ấy còn đang hoảng loạn.
Sợi dây gắn kết giữa tôi và Shizuku được hình thành bởi một lời nói dối. Mối quan hệ đầy dối trá này được tạo nên từ thôi miên.
Dù mang trong lòng biết bao tội lỗi, tôi vẫn sẽ tiếp tục sự lừa dối này.
Tôi đã trăn trở suốt bao đêm ngày – Liệu điều này có thực sự mang lại hạnh phúc cho Shizuku? Liệu nó có thể khiến em ấy mỉm cười thật lòng…?
Sau khi trở thành một chú hề thảm hại cho Shizuku và vượt qua biết bao thử thách, cuối cùng tôi cũng đã tìm ra câu trả lời cho mình.
Có lẽ – cũng chưa thể gọi là nụ cười trọn vẹn, thế nhưng tôi nhận ra gò má Shizuku đã thả lỏng và bớt căng thẳng hơn mọi khi.
Như vậy – cũng là quá đủ rồi.
“Anh hạnh phúc lắm… Thật sự rất hạnh phúc…!”
Nếu tôi thua cuộc, số mệnh của Shizuku đã nằm trong lòng bàn tay của Hayami.
Một chiến thắng thật sít sao. Thật may mắn, dường như tất cả những vì tinh tú trên trời đều cùng lúc mỉm cười và sắp đặt mọi cơ hội cho tôi.
Nhẹ nhàng, tôi vuốt má Shizuku và chải tóc cho em ấy.
“Dù có phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn và thử thách đi chăng nữa, chỉ cần anh còn có em ở đây, vậy là đủ rồi. Shizuku đừng làm anh lo lắng quá nhiều nhé!”
Những lời nói này – chẳng phải là sự ảnh hưởng hay kết quả bởi thuật thôi miên, chỉ là những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng tôi, Ichigaya Aoto.
“Em rất xin lỗi, Onii-chan.”
Đây là một lời xin lỗi chân thành từ Shizuku – quả đúng là một điều hiếm có. Shizuku chính là người khơi mào cho những thử thách này. Suýt nữa thì tôi đã thất bại thảm hại, và hẳn là Shizuku sẽ coi nó như một ‘giới hạn’ sức mạnh của thuật thôi miên.
Tôi chi biết nhắm mắt lại, cầu mong sao cho những thử thách thôi miên trong tương lai sẽ bớt khó khăn hơn một chút.
Chính xác thì – tôi mới chỉ cố gắng nhắm mắt lại mà thôi, vì ngay khi tôi có ý định kéo rèm ra và cầu nguyện, cánh cửa phòng y tế bỗng dưng bị mở tung với một lực kéo mạnh mẽ.
Người đứng trước ngưỡng cửa chẳng phải Rinko, mà cũng chẳng phải Sensei.
ĐÓ LÀ HAYAMI –
“Bất ngờ chưa!”
Hayami đứng ở đó với một đôi mắt đỏ sọc. Cơ thể hắn ta lấm lem bùn đất và ướt đẫm mồ hôi.
Điều làm tôi kinh ngạc nhất đó chính là lớp bùn đất phủ đầy trên người Hayami, cái tên mà lúc nào cũng ăn diện chỉn chu gọn gàng.
Còn cái thứ đáng chú ý hơn là vật mà cậu ta đang cầm trên tay trái kia, thứ mà tôi biết rất rõ.
Nó chính là ‘sợi dây gắn kết mối quan hệ giữa tôi và Shizuku’, cũng là thứ khiến mối quan hệ của ba chúng tôi trở nên thật rối rắm và khó xử.
“Tại sao… cậu tìm được quyển sách đó?”
Shizuku lập tức thốt lên – đúng vậy. Hayami đang cầm trên tay quyển sách lẽ ra là của Shizuku.
Quyển sách đó nói về ‘Thuật thôi miên’.
Bắt đầu từ nó và kết thúc cũng bởi chính nó. Chắc hẳn chín tầng địa ngục đang xoay vần cái thứ gọi là ‘quả báo’ dành riêng cho chúng tôi.
“Haha! Tao biết là có điều gì đó rất kì lạ mà! Làm gì có chuyện Shizuku-san lại thân thiết với cái loại người như mày! Tao biết chắc chắn phải có một bí mật nào đó… Và rồi tao tìm thấy nó! TRONG-CẶP-CỦA-SHIZUKU-SAN ĐẤY!
Đôi mắt Hayami trợn ngược lên đầy điên dại, nước bọt hắn văng toé ra tùm lum, và mọi lý trí dường như đã rời bỏ hắn.
Niềm kiêu hãnh của hắn bị tổn thương đến mức độ phải tìm tới một lí do để bấu víu, một lời giải thích hợp lí cho mối quan hệ của chúng tôi… Một người bình tĩnh khi vô tình nhìn thấy quyển sách ‘thuật thôi miên’ hẳn sẽ chỉ cười khẩy và bỏ qua, chứ không liên hệ nó với mối quan hệ của chúng tôi trong hiện tại.
Nhưng Hayami hiện tại không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn khao khát chiến thắng và mong muốn chúng tôi thất bại. Hắn buộc phải tin vào thứ ngớ ngẩn như ‘thuật thôi miên’ là có thật. Ấy vậy mà, hai cái sai lại tạo thành một sự đúng đắn.
“Biểu cảm của mày… Tao đã hiểu ra rồi!”
Khuôn mặt của tôi giờ đây đã mất tự chủ mà co giật.
“Mày thực sự đã thôi miên Shizuku-san và bắt cô ấy làm theo ý của mày. Mày đang cố gắng thao túng cô ấy ư?”
Tôi thực sự phải nói gì đó nhưng miệng tôi lại không thể cất nên lời. Tôi cố gắng há ra nhưng những lời nói nghẹn lại trong cổ họng.
Nếu tôi thể hiện rằng ‘Mình biết quyển sách đó là gì’ tại đây, thì sẽ lộ ra sự thật rằng tôi không hề bị Shizuku thôi miên.
Trong lúc tôi còn đang ú ớ, Shizuku lên tiếng.
“Quyển sách đó là của bạn tôi ép tôi cầm thôi! Trả lại đây…!”
“Hình như cậu rất sốt sắng muốn lấy lại thứ mà mình chẳng quan tâm đấy nhỉ… Shizuku-san… hay là cậu đang bị thôi miên?”
Hayami cười khẩy. Tôi biết chắc chắn về điều mà hắn sẽ làm.
“Để xem là – quyển sách này có thực sự chỉ là một trò đùa ngu ngốc do bạn bè bày ra để trêu đùa cậu không nhé!”
Lập tức mở quyển sách ‘thuật thôi miên’, Hayami lấy ra một đồng xu 5 yên được buộc xuyên qua bởi một sợi dây từ trong túi.
Không còn thời gian để quay đi nữa!
“Shizuku-san… Tớ đến giúp cậu đây! Tớ sẽ ghi đè thuật thôi miên của thằng chó đó bằng thuật thôi miên của chính mình…!”
Ôi không! Shizuku vừa mới ngủ dậy! Em ấy hiện đang hội tụ đủ mọi yếu tố để bị thôi miên!
“THẰNG CHÓ HAYAMI!”
Tôi bật dậy khỏi giường và cố gắng tới bên Shizuku, nhưng cơ thể loạng choạng đầy vết thương của tôi không cho phép điều đó, và tôi lại ngã lăn ra sàn. Mũi tôi va mạnh xuống đất một lần nữa và máu lại bắt đầu rỉ ra.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hayami sử dụng câu nói quen thuộc khiến Shizuku chú ý.
“Thả lỏng cơ thể đi nào… cho đến khi cậu hoàn toàn thuộc về tôi.”
Vào khoảnh khắc tiếng nói của Hayami vang vọng trong phòng y tế, đôi vai cảnh giác của Shizuku bỗng chùng xuống. Cơ thể em ấy trở nên lâng lâng. Đó là tín hiệu xấu báo hiệu tôi rằng: ‘Thuật thôi miên’ đã hoàn toàn xâm nhập vào tâm trí Shizuku.
“Thằng chó kia, dừng lại!”
Nếu Hayami tiếp tục, chắc chắn Shizuku sẽ bị điều khiển.
Tôi bò lê bò lết như con sâu tiến về phía hắn.
“Đừng có ngáng chân tao thêm lần nào nữa! Tao sẽ giết mày!”
Hắn giật lấy đôi kéo lớn trên mặt bàn. Đôi mắt đỏ sọc vẫn nhìn thẳng vào tôi.
“Tao sẽ thôi miên Shizuku-san trước mặt mày… như cái cách mà mày đã làm với cậu ấy… và tao sẽ… he-he-he…”
Hayami nở một nụ cười xấu xa độc ác toát ra từ sâu trong tâm trí.
Cơn giận dữ và sự lo lắng xé nát tâm trí tôi. Không khó để đoán được Hayami sẽ làm gì Shizuku trước mặt tôi sau khi thôi miên.
“AAAAAAAAAAA!”
Tôi gắng gượng cơ thể đau nhức này bật dậy.
Tôi quyết định rồi – Tôi không quan tâm rằng hôm nay tôi có thể sẽ chết ở đây. Nhưng chắc chắn tôi phải cứu được Shizuku!
Khoảnh khắc ngay trước khi tôi nhảy lên để sống còn với Hayami, Shizuku chậm rãi quay lại đối mặt với tôi.
“Onii-chan… Em xin anh…!”
Đôi mắt em ấy trống rỗng.
Em ấy đang trên bờ vực của việc mất đi ý thức.
Khó mà giữ lại được sự tỉnh táo, càng khó hơn để điều khiển cơ thể khi đang ở trong trạng thái thôi miên – chính tôi cũng đã từng trải qua điều đó.
Lẽ ra em ấy không thể suy nghĩ, chứ đừng nói đến việc là có thể cử động khi quyền năng đó chi phối tâm trí em.
Vậy mà, em vẫn gắng gượng, dùng hết ý chí chỉ để nói với tôi:
“Chạy...”
Đó là một mệnh lệnh – gửi tới ‘tôi’ khi đang trong trạng thái thôi miên.
Trong khi ý thức đang mờ dần, dù chính bản thân đang gặp nguy hiểm, Shizuku vẫn lựa chọn ra lệnh cho tôi:
“Chạy đi…!”
Quyền năng của thuật thôi miên là tuyệt đối.
Tôi đã phải giả vờ rằng mình đã bị thôi miên. Để không phá hỏng mối quan hệ với Shizuku, tôi đã phải tiếp tục sống và lừa dối như thế.
Chắc chắn, đây là mệnh lệnh dễ nhất mà tôi từng nhận được.
Chắc chắn là dễ hơn so với việc phải tuyên bố rằng ‘tôi thích Shizuku hơn bà’ trước mặt cô bạn thuở nhỏ.
Chắc chắn là dễ hơn so với việc đóng vai nhân vật chính trong chính cuốn Light Novel về cô em kế do chính tôi viết.
Chắc chắn là dễ hơn việc giả gái trong buổi ký tặng sách đầu tiên trong đời.
Chắc chắn là dễ hơn việc thôi miên cô bạn thuở nhỏ, đứng đầu trong kì kiểm tra, và giành chiến thắng trong cuộc thi chạy tiếp sức.
Rõ ràng là mệnh lệnh này dễ hơn hẳn.
Nếu bây giờ tôi không tuân theo mệnh lệnh của em ấy, thì mọi công sức trước đó cũng sẽ trở thành vô ích.
“…”
Để không bị ghét bởi Shizuku, để không phá vỡ mối quan hệ giữa hai chúng tôi, tôi đã phải giả vờ như bản thân mình bị thôi miên.
“Cũng không hẳn là như vậy nhỉ…”
Câu nói của Rinko chợt ùa về vào lúc này.
“Akkun, cậu có biết tại sao thôi miên của Shizuku không thể tác động lên cậu không?”
Lí do mà tôi không hề bị ảnh hưởng bởi thuật thôi miên – Ngay trong khoảnh khắc nguy hiểm này, cuối cùng tôi đã hiểu:
“Vào thời điểm bị thôi miên, nếu gợi ý hoặc mệnh lệnh nào đã được tồn tại từ trước đó, thì thuật thôi miên sẽ bị vô hiệu.”
Tôi đã bao biện rằng ‘Shizuku là em gái mình’ để che giấu những cảm xúc đó, rồi lại dùng vỏ bọc của thuật thôi miên để nguỵ trang cho chúng.
Để mà ngồi ngẫm lại, nếu cảm xúc đó không thực sự có thật – liệu tôi có dám liều mạng vì cái sự ích kỉ đến kì quặc của em ấy không?
“Tôi đã yêu Shizuku trước cả khi bản thân mình nhận ra điều đó.”
Chính vì vậy mà tôi không bị thôi miên. Chính vì vậy mà tôi phải giả vờ bị thôi miên. Nhưng giờ đây, việc đó không còn quan trọng nữa.
Đôi mắt của Shizuku trống rỗng, thất thần nhưng nhoà lệ.
“Shizuku-san! Hãy lắng nghe yêu cầu đầu tiên của tôi!”
Hayami chuẩn bị ra lệnh cho em gái tôi.
Dùng hết sức bình sinh, tôi đứng vững và tiến tới.
“ĐỪNG CÓ LÀM EM GÁI TAO PHẢI KHÓC!” – tôi đấm thẳng vào mặt hắn.
“Arghhhhhhhhhh!”
Miệng hắn phụt máu. Hayami lao vào tường rồi ngã sõng soài xuống sàn.
“Cái gì…? Bằng cách nào…?”
Phía sau Hayami, thuật thôi miên của hắn đã thất bại; và Shizuku, người vừa lấy lại được nhận thức, ngay lập tức buột miệng thốt lên.
Tôi đã không tuân theo mệnh lệnh của Shizuku.
Đó là bằng chứng rõ ràng rằng tôi không bị thôi miên bởi Shizuku.
Nhưng tôi không hề hối hận – vì vốn dĩ tôi đã không hề hối hận.
Thôi miên – cũng chỉ là một phương thức giúp tôi thắt chặt mối quan hệ với Shizuku-chan, giúp tôi được nhìn thấy em ấy vui cười trở lại.
Vì người em gái mà tôi yêu, tôi sẵn sàng sống và chìm trong sự lừa dối này.
Đó cũng là lí do tại sao tôi không thể tha thứ cho Hayami vì đã làm Shizuku khóc. Điều đó còn đau đớn hơn gấp vạn lần so với việc bị Shizuku ghét bỏ nếu em ấy biết tôi không hề bị thôi miên.
Chỉ đơn giản là như vậy.
“Anh xin lỗi Shizuku. Onii-chan của em đã lừa dối em trong suốt khoảng thời gian qua.”
“…Hể?”
Kết thúc của một nỗi đau khắc khoải. Kết thúc của sự dối trá.
Và rồi, cuối cùng – Một câu chuyện thực sự giữa chúng tôi có thể bắt đầu.


3 Bình luận