Tình Cảm Này Chỉ Như Trò...
Aoi Sekina Misaki Kurehito
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2-1: Nữ Hoàng Trừu Tượng Thất Bại (Ngày thứ 58)

0 Bình luận - Độ dài: 2,398 từ - Cập nhật:

"Tôi thua rồi."

Nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của đối thủ đang cúi chào, tôi—Utakata Tsukino—thở ra một hơi thật sâu.

Cảm giác như đây là lần đầu tiên tôi được thở sau mấy tiếng đồng hồ. Các trận đấu chính thức ít nhiều đều luôn tiềm ẩn sự căng thẳng, nhưng trận hôm nay thì đặc biệt kinh khủng. Đến giờ tôi mới cảm nhận được mồ hôi đang rịn ra ươn ướt sau gáy.

Bằng cách nào đó, tôi đã cầm cự được.

Dạo gần đây, chín phần mười cảm giác của tôi sau mỗi ván đấu đều như vậy. Không phải cảm giác thỏa mãn ngọt ngào của một người chiến thắng, mà là cảm giác nhẹ nhõm vì bằng cách nào đó đã không thua, bằng cách nào đó đã sống sót.

Kết quả còn lại sau trận đấu không phải là "kẻ thắng và người thua", mà là "người chết và kẻ trọng thương".

Sau khi cả hai trao đổi vài lời trong buổi phân tích ván đấu đầy cay đắng, tôi thu dọn đồ đạc và rời khỏi tòa nhà Trung tâm Sendagaya [note76462]. Ngay khi tôi đang định đi thẳng ra ga, một bàn tay bất ngờ vỗ vào vai tôi từ phía sau.

"Xin lỗi, có phải chị là Utakata Tsukino không ạ? Nữ Lưu Danh Nhân đó ạ!"

Một giọng nói lanh lảnh, có phần điệu đà vang lên. Dù cơn mệt mỏi sau trận đấu khiến tôi chỉ muốn phớt lờ, nhưng với tư cách một kỳ thủ shogi chuyên nghiệp, tôi hiểu rõ trách nhiệm quảng bá văn hóa của shogi. Thế là, trong tích tắc, tôi nở một nụ cười quen thuộc, bật "chế độ đối đáp" và quay người lại—

"Đùa đó."

—tôi đã phải nhận lấy một cái nghi thức rửa tội từ thời Showa [note76463] là bị chọc ngón tay vào má, và ngay lập tức hối hận vô cùng.

Phải rồi. Người này, từ xưa đến giờ vẫn luôn làm những trò như vậy.

"...Tại sao sư phụ lại ở đây ạ?"

"Trời ạ, con bé này lúc nào cũng lạnh lạt hết á, Tsuku."

Đáp lại cái vẻ mặt cau có của tôi là một người phụ nữ trung niên với giọng điệu cực kỳ bông đùa.

Tatsumi Marisa. Một người mà nếu chỉ nhìn vào vẻ ngoài lòe loẹt, hở hang của chị ta thì không ai có thể tưởng tượng được, đây từng là một nữ kỳ thủ shogi chuyên nghiệp.

Vừa làm cho đống phụ kiện kim loại trên người kêu loảng xoảng, chị ta nói tiếp.

"Với lại, đã bao nhiêu lần chị dặn em đừng gọi chị là sư phụ nữa mà? Chị có còn tại vị nữa đâu."

"A, con nhớ rồi, ‘dì’."

"Ừm, cái đó thì càng nên bỏ đi nhé, nghe nó già lắm."

Người phụ nữ tuổi băm đột nhiên nghiêm mặt lại. Nhưng tôi chỉ đáp lại bằng một lý lẽ hết sức xác đáng.

"Nhưng mối quan hệ giữa dì Mari và con, nếu bỏ đi tình thầy trò, thì chính là ‘dì cháu’ mà—"

"Làm ơn cứ gọi là chị Mari giùm đi, Tsuku."

"Hầy."

Ngày xưa, dù tôi có gọi là "dì" hay "sư phụ", chị ấy đều cười cho qua. Đúng là khó nghĩ thật.

Nhân tiện, "Tsuku" là biệt danh của tôi, chủ yếu là trong họ hàng gọi thôi. Nghe nói nguồn gốc là do hồi nhỏ tôi bị ngọng, không thể phát âm rõ ràng tên mình là "Tsukino", mà cứ nói là "Tsuku no wa ne, tsuku no wa ne" mãi.

...Người ta vẫn hay nói "tính nết ba tuổi theo đến già", nhưng tôi không ngờ cái biệt danh đó lại theo tôi đến tận tuổi này.

Ít nhất ở những nơi công cộng, tôi mong chị ấy có thể gọi tôi là "Utakata" như một người sư phụ gọi học trò của mình, chứ không phải với tư cách một người dì. Nhưng yêu cầu đó của tôi đã bị bác bỏ chỉ bằng một câu "Không dễ thương tí nào." Ừ, lý do là không dễ thương đấy.

Mà thôi, giờ có chì chiết chuyện đó cũng chẳng để làm gì. Tôi quyết định lái câu chuyện đi tiếp.

"Sư phụ—à không chị Mari, hiếm khi thấy chị đến Hội quán đấy."

"Hửm? À, chị có chút việc ở Sendagaya cho công việc hiện tại ấy mà. Rồi sực nhớ ra hôm nay Tsuku có trận đấu nên ghé qua xem một chút thôi."

"Vậy ạ. Em cảm ơn chị đã cất công—"

Ngay khi tôi vừa nói lời cảm ơn và định cúi đầu thật sâu, chị Mari đã chen vào.

"Em chơi một ván cờ chán ngắt, Tsuku à."

"..."

Đó không phải là lời nói của người dì bông đùa—chị Mari—thường ngày, mà là lời nói của "Sư phụ", người đã dạy cho tôi tất cả về shogi. Tôi nuốt nước bọt, đáp lời.

"Chị... đã xem ạ?"

"Ừm, có xem một chút."

Chị Mari vừa nói vừa khẽ vẫy chiếc điện thoại của mình. Mặt tôi bắt đầu tái đi, tôi quay đi để che giấu, nhưng chị ấy không hề nương tay mà truy hỏi tiếp.

"Việc lối chơi của em quá chắc chắn và cứng nhắc xưa giờ đã vậy rồi, chị không có ý kiến."

"Nếu vậy thì..."

"Có điều,"

Chị Mari nhìn tôi bằng một ánh mắt nghiêm khắc mà ngay cả thời còn là sư phụ, chị cũng ít khi thể hiện ra ngoài.

"Chuyện đó chỉ đúng với điều kiện 'nó phải đi cùng với một niềm tin vững chắc'."

"......"

Tôi không thể nói lại được lời nào, chỉ biết dùng tay phải siết chặt lấy cánh tay trái. Chị Mari thở dài một tiếng.

"Hồi trước, cho đến tận giải Nữ Lưu Danh Nhân, chị không có gì để phàn nàn về em cả. Cái chất riêng của Tsuku lúc đó đã được phát huy theo một hướng rất tốt, và kèm theo đó là những kết quả đáng mừng."

"......"

"Nhưng, có lẽ sau đó, lối chơi của em đã bắt đầu lung lay."

"......Vâng ạ."

Tôi thừa nhận bằng một giọng nói như thể bị nặn ra từ cổ họng. Dường như nhận ra tôi đang gặp khó khăn trong việc diễn tả những khúc mắc của mình thành lời, chị Mari đề nghị chúng tôi vào một quán cà phê gần đó.

Tôi gật đầu, vừa đi theo chị vào quán, vừa cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.

Sau khi đã yên vị và gọi món xong, tôi một lần nữa trút bày tâm sự của mình với chị Mari.

"Nãy chị Mari đã nói... một thời gian trước, em chưa từng có bất kỳ nghi ngờ nào về lối chơi của mình ạ."

"Chị biết. Tsuku từ xưa đến giờ cứ gọi chị là sư phụ, vậy mà lối chơi thì chẳng giống chị tí nào."

"Em nghĩ một phần cũng là vì chị đang tự do tự tại rồi..."

"Á ha ha, trong lịch sử chắc cũng chỉ có mình chị là nữ kỳ thủ chuyên nghiệp phạm lỗi ‘hai tốt’ [note76464] năm lần trong các trận đấu chính thức thôi đó!"

"Đâu phải chuyện đáng để cười đâu ạ."

Hồi đó chắc chị ấy đã phải hứng chịu không ít lời ra tiếng vào, không chỉ từ bên ngoài mà ngay cả trong giới. Vậy mà đương sự lúc nào cũng tưng tửng như vậy, thật là... vừa đáng kính, lại vừa khiến người ta phải bó tay...

"Mà thôi, chuyện của chị để sau đi. Sự do dự của em rốt cuộc là từ đâu mà ra thế?"

"Chuyện đó..."

Ngay khi tôi vừa định giải thích, ly latte sữa đậu đỏ mà tôi gọi đã được mang ra.

"Hi hi."

Sự xuất hiện của món đồ uống ngọt kiểu Nhật yêu thích đã khiến ngay cả một người như tôi cũng phải tạm thời quên đi những phiền muộn của cõi trần, hai mắt sáng rực lên. Ngay sau đó, người phục vụ với vẻ mặt có hơi bối rối, bắt đầu đặt lên bàn những loại gia vị mà tôi đã trả thêm tiền để gọi trước.

"Đây là sữa tươi, mật ong, si-rô phong, và đường que ạ."

"Thật là tuyệt diệu [note76465]. Tôi cảm ơn ạ."

Tôi mỉm cười, lễ phép cúi đầu. Trong lúc chị Mari cười đầy vẻ hoài niệm "Ra rồi đó, cái câu ‘tuyệt diệu’", người phục vụ cũng nở một nụ cười công nghiệp rồi rời đi với câu "Chúc quý khách ngon miệng".

Khi tôi đang chăm chú thực hiện công đoạn tăng cường độ ngọt "như mọi khi" cho ly latte sữa đậu đỏ của mình, chị Mari lên tiếng thúc giục.

"Rồi sao nữa?"

"Một vị được mệnh danh là nữ kỳ thủ thiên tài có một không hai, Utakata Tsukino, tại sao lại sa sút phong độ chứ?"

Trước câu hỏi đó, tôi nhấp một ngụm latte siêu ngọt của mình rồi mới trả lời.

"Dạ thì, dạo gần đây, số lượng người xem các trận đấu của con đã tăng đột biến. Em cũng bắt đầu nghe được nhiều lời bàn tán trên mạng và những nơi khác..."

"Chị cũng thấy vậy. À, nhưng mà..."

Ngay khi chị Mari định nói tiếp, món "Ly parfait Sấm Sét Nhiệt Đới" gì đó mà chị ấy gọi đã được mang đến. ...To thật. Tôi nheo mắt nhìn nó rồi nhận xét.

"Nhìn có vẻ dễ bị đầy bụng ngấy cổ nhỉ."

"Chị không muốn nghe câu đó từ chính em đâu."

Chị Mari liếc nhìn đống đồ ngọt mà tôi đã sử dụng rồi đáp trả. ...Mà thôi, sở thích mỗi người mỗi khác.

Chị ấy mạnh tay dùng muỗng xúc một miếng kem lớn trong ly parfait, khiến người xem như tôi phải thót tim, rồi quay lại chủ đề trước đó.

"Tsuku này, từ trước đến giờ em có phải là kiểu người hay để tâm đến phản ứng trên mạng xã hội không?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy trước câu hỏi đó.

"Không, không hề ạ. Nhưng, có một lời chỉ trích mà ngay cả một người như em cũng không thể làm ngơ được."

"Là gì?"

"Đó là sự nghi ngờ lối chơi của em rất giống với AI... một phần mềm shogi ạ."

"À, lại cái thể loại đó à."

Chị Mari ngừng tay ăn ly parfait, rên rỉ với vẻ mặt chán ghét.

"Hồi chị còn tại vị cũng có suốt à. Mấy cái vụ nghi ngờ gian lận bằng phần mềm shogi ấy."

"Vâng ạ. Em cũng bị nghi ngờ ở một mức độ nào đó."

"Thế? Em có làm thật không?"

"Làm gì có ạ."

"Biết mà."

Chị Mari nói với vẻ "chị biết tỏng rồi" rồi lại tiếp tục ăn ly parfait. Sự tin tưởng tuyệt đối và vô điều kiện đó của chị đã cứu rỗi tôi phần nào, và tôi tiếp tục câu chuyện.

"Bản thân chuyện đó là vô căn cứ, nên cũng không gây ra scandal nào lớn hết. Thật là tuyệt diệu."

"Vậy thì tốt quá còn gì. Nhưng rồi vấn đề nằm ở đâu?"

Trước câu hỏi xác đáng của chị Mari, tôi thở dài một hơi thật sâu rồi trả lời.

"Vấn đề, chính vì vụ việc đó mà bản thân em lại bắt đầu ý thức một cách sâu sắc về sự tồn tại của AI."

"À..."

Chị Mari tỏ ra đã hiểu ra vấn đề. Tôi tiếp tục giãi bày.

"Thật ra em cũng hiểu sự lo ngại của những người đã chỉ ra điều đó. Bởi vì lối chơi của em đi theo con đường 'không ngừng học hỏi và nghiên cứu để tìm ra nước đi tối ưu nhất'."

"Thì kỳ thủ nào cũng vậy mà, nhưng với Tsuku, xu hướng này lại rõ rệt hơn. Cứ như thể sở thích hay thói quen cá nhân gần như không tồn tại trong chiến thuật của em vậy."

"Vâng ạ. Và em nghĩ, hình thái hoàn chỉnh của lối suy nghĩ đó, chẳng phải chính là AI hay sao. Nhưng nếu đã như vậy thì..."

"Em bắt đầu nghĩ, 'Mình cứ như thế này liệu có ổn không?', đúng chưa?"

"Nói ra thật xấu hổ, nhưng đúng là vậy ạ."

"Trẻ người non dạ ghê."

Nói rồi chị ấy bật cười sảng khoái, nhưng ngay sau đó lại tự chữa ngượng một cách khó hiểu, "À không, chị cũng còn trẻ mà." Tôi lờ đi màn tấu hài một mình đó của chị và nói tiếp.

“Và cái giá phải trả khi giờ đây mới bắt đầu tìm kiếm 'lối chơi của riêng mình' là...”

"Thành ra một nữ kỳ thủ nhàm chán, chỉ biết phá vỡ khuôn mẫu cũ của mình, đúng không."

"Hự..."

Tôi gục đầu xuống. Từ xưa đến giờ tôi vẫn luôn như vậy. Tôi cực kỳ giỏi việc đi theo một "đáp án đã được định sẵn", nhưng hễ bị yêu cầu phải tìm ra "đáp án của riêng mình" là tôi lại không biết phải làm sao. Bài tập hè thì tôi có thể làm xong ngay trong ngày đầu tiên, nhưng riêng món "bài nghiên cứu tự do" [note76466] thì lại chẳng bao giờ làm nên hồn. Con người mang tên Utakata Tsukino là như vậy đó.

Chính vì thế, tôi luôn ngưỡng mộ người dì của mình, một nữ kỳ thủ với lối chơi tự do phóng khoáng nên bắt đầu học shogi. Cuối cùng, tôi cũng đã đạt được những thành quả nhất định, và ngay khi vừa có được một chút tự tin vào bản thân... thì lại xảy ra chuyện này.

Hiện tại tôi vẫn đang cầm cự bằng những chiến thắng sít sao, nên thành tích thi đấu vẫn chưa rơi vào tình trạng nghiêm trọng. Nhưng nếu cứ sa sút thế này, mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm. Và tôi có dự cảm, một khi bản thân đã sụp đổ hoàn toàn, mình sẽ không bao giờ gượng dậy nổi nữa. Thực tế, thời còn ở Shōreikai [note76467], tôi đã thấy nhiều không đếm xuể những kỳ thủ như vậy rồi.

Ghi chú

[Lên trên]
Sendagaya (千駄ヶ谷): Một khu vực ở quận Shibuya, Tokyo, nơi đặt trụ sở chính của Hiệp hội Shogi Nhật Bản. Đây được xem là thánh địa của giới shogi chuyên nghiệp.
Sendagaya (千駄ヶ谷): Một khu vực ở quận Shibuya, Tokyo, nơi đặt trụ sở chính của Hiệp hội Shogi Nhật Bản. Đây được xem là thánh địa của giới shogi chuyên nghiệp.
[Lên trên]
Thời kỳ Showa (Chiêu Hòa) kéo dài từ 1926-1989. Hành động chọc má để trêu đùa được xem là một cử chỉ có phần cũ kỹ, lỗi thời, nên Utakata mới ví nó như một "nghi thức" từ thời xưa.
Thời kỳ Showa (Chiêu Hòa) kéo dài từ 1926-1989. Hành động chọc má để trêu đùa được xem là một cử chỉ có phần cũ kỹ, lỗi thời, nên Utakata mới ví nó như một "nghi thức" từ thời xưa.
[Lên trên]
Hai Tốt (二歩 - nifu): Một lỗi cơ bản và sơ đẳng trong shogi. Theo luật, trên cùng một cột dọc không được phép có hai quân Tốt của cùng một bên.
Hai Tốt (二歩 - nifu): Một lỗi cơ bản và sơ đẳng trong shogi. Theo luật, trên cùng một cột dọc không được phép có hai quân Tốt của cùng một bên.
[Lên trên]
Tuyệt diệu (重畳 - chōjō): Một từ cổ và rất trang trọng trong tiếng Nhật, dùng để biểu thị sự hài lòng, mãn nguyện tột độ. Việc Utakata, một cô gái trẻ, lại dùng một từ cổ như vậy cho thấy một nét tính cách khá đặc biệt và có phần "bà cụ non" của cô.
Tuyệt diệu (重畳 - chōjō): Một từ cổ và rất trang trọng trong tiếng Nhật, dùng để biểu thị sự hài lòng, mãn nguyện tột độ. Việc Utakata, một cô gái trẻ, lại dùng một từ cổ như vậy cho thấy một nét tính cách khá đặc biệt và có phần "bà cụ non" của cô.
[Lên trên]
Nghiên cứu tự do (自由研究 - jiyū kenkyū): Một dạng bài tập về nhà rất phổ biến trong các kỳ nghỉ hè ở trường học Nhật Bản. Học sinh được tự do chọn một chủ đề bất kỳ (khoa học, xã hội, lịch sử...) để tự nghiên cứu và trình bày kết quả. Đây là bài tập đề cao tính sáng tạo và tự lập, trái ngược với các bài tập giải toán theo công thức có sẵn.
Nghiên cứu tự do (自由研究 - jiyū kenkyū): Một dạng bài tập về nhà rất phổ biến trong các kỳ nghỉ hè ở trường học Nhật Bản. Học sinh được tự do chọn một chủ đề bất kỳ (khoa học, xã hội, lịch sử...) để tự nghiên cứu và trình bày kết quả. Đây là bài tập đề cao tính sáng tạo và tự lập, trái ngược với các bài tập giải toán theo công thức có sẵn.
[Lên trên]
Shōreikai (奨励会): Hiệp hội Xúc tiến, là trường đào tạo và tuyển chọn kỳ thủ shogi chuyên nghiệp của Hiệp hội Shogi Nhật Bản. Đây là một môi trường cực kỳ khắc nghiệt với các quy định lên và xuống hạng rất nghiêm ngặt. Chỉ một phần nhỏ các thành viên có thể tốt nghiệp và trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.
Shōreikai (奨励会): Hiệp hội Xúc tiến, là trường đào tạo và tuyển chọn kỳ thủ shogi chuyên nghiệp của Hiệp hội Shogi Nhật Bản. Đây là một môi trường cực kỳ khắc nghiệt với các quy định lên và xuống hạng rất nghiêm ngặt. Chỉ một phần nhỏ các thành viên có thể tốt nghiệp và trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận