"E he he... Anh nói gì vậy? Mắc cười ghê á... Ừm. Em cũng yêu anh."
—Bởi vì nhỏ đang chim chuột với bạn trai của mình chứ sao!
"Hả? Ừm, em đang ở chỗ làm thêm, nhưng mà... À, không sao đâu, không sao đâu. Giờ quán không có khách nào hết. A ha ha, chứ ai lại đi nói mấy chuyện này trước mặt người khác, anh khéo lo."
Ồ, xem ra mình không được tính là "đàn ông", mà đến cả tư cách là "con người" cũng không có luôn thì phải.
Bàn tay đang cầm cuốn sách hướng dẫn của tui bất giác siết lại. Nhưng, dù cho có là một tờ giấy mỏng và rẻ tiền đến đâu, sách hướng dẫn cũng là một component đáng trân trọng của boardgame. Tui cố nén lại, ngăn không cho nó bị nhàu. Tự dưng tui thấy buồn cho chính bản thân mình, vì ngay cả trong lúc này vẫn có thể dùng lý trí để điều khiển lực của ngón tay.
Tui vô thức nhìn vào những dòng chữ trong sách, đồng thời cố gắng hướng ý thức vào dòng suy tưởng của bản thân, cốt để ngăn những lời nói của nhỏ lọt vào tai.
...Chắc giờ cũng không cần phải giải thích nữa, nhưng đây chính là lý do lớn nhất khiến tui không thể tỏ tình với nhỏ.
Một cô nàng gyaru vừa xinh đẹp, tính lại tốt, đến một thằng như tui mà cũng đối xử dịu dàng, dĩ nhiên là phải có bồ rồi.
Ừm, mà, nghĩ kỹ lại thì cũng chỉ có thể kết luận là "chuyện đương nhiên rồi". Tui đâu có tự luyến đến mức nghĩ mình là người đàn ông duy nhất nhận ra sự quyến rũ của nhỏ, và ngay từ đầu nhỏ cũng đâu có nói dối là mình còn độc thân. Thậm chí, ngay từ giai đoạn đầu khi tụi tui bắt đầu có những cuộc trò chuyện riêng tư, tui đã được nghe về sự tồn tại của cậu bạn trai đó rồi.
Nói cách khác, tui đã ngu ngốc mà phải lòng nhỏ, ngay cả khi đã biết rõ nhỏ là hoa đã có chủ.
Thật sự, không còn từ nào khác để diễn tả ngoài hai chữ "ngu ngốc".
Thế nên, tui thậm chí còn không có tư cách để gọi đây là một cuộc thất tình. Chỉ là câu chuyện về một thằng khốn đi yêu thầm người đã có bồ, vậy thôi.
Tỏ tình dĩ nhiên là chuyện không tưởng. Hơn nữa, đối với tui bây giờ, tui chỉ muốn bằng mọi giá ngăn chặn cái thứ tình cảm này bị bại lộ, dù chỉ một chút. Không, phải là tui bắt buộc ngăn chặn nó.
Bởi vì đối với một người đã có một nửa để yêu thương, không có gì phiền phức và kinh tởm hơn việc bị một người đồng nghiệp ở chỗ làm dành cho thứ tình cảm ích kỷ, đúng không?
Đối với cậu bạn trai của nhỏ Takanashi cũng vậy. Chắc chắn cậu ta sẽ chỉ cảm thấy khó chịu khi biết bạn gái mình bị một người đồng nghiệp ở chỗ làm để ý. Và tệ nhất, điều đó có thể trở thành lý do khiến nhỏ nghỉ việc ở đây.
Thế nhưng, đối với quán cà phê này, Takanashi Mifuru là một sự tồn tại không thể thiếu. Đối với cả ông chủ, cả khách hàng... và không cần phải nói, đối với cả tui, Tokiwa Kotarou.
Ai cũng mong nhỏ có thể làm việc ở đây thoải mái và vui vẻ.
Nói tóm lại là.
Tình yêu của tui, là thứ mà trong mắt bất kỳ ai, cũng chỉ là một vật cản. Và tình yêu của tui, cũng là thứ mà dù có làm thế nào, cũng không chịu biến mất.
Thật ra, "tui nghỉ việc" có lẽ là giải pháp đơn giản và tốt nhất cho tình hình hiện tại. Nhưng chuyện đó đâu có đơn giản như vậy.
"...Chà."
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, tui lấy ra xem thì thấy có một tấm ảnh vừa được đăng lên nhóm LINE của quán. Một gã trai ăn chơi tóc vàng (dù đã tứ tuần), da màu lúa mì, đeo kính râm và nhe hàm răng trắng đến bất thường, đang kẹp ván lướt sóng dưới nách và tự sướng với biển cả sau lưng. ...Là ông chủ tui đó.
<Sáng mai, một con sóng lớn sẽ đến. ...Biển cả Hawaii đã thì thầm với tôi như vậy.>
"‘Hôm qua, hôm kia biển cũng thì thầm với ông y chang vậy còn gì, đồ chết tiệt!’"
Trong cơn tức giận, tui suýt ném luôn cả cái điện thoại, nhưng đã cố kiềm lại được. Ngay lúc đó, một yêu cầu "như thường lệ" từ ông chủ được gửi đến.
<Vậy đó, nên là dạo tới, mọi chuyện trong quán **trông cậy vào cậu hết đó, ‘Quản lý tạm quyền’ Banjo-kun.>
"Hầy..."
Tui bất giác ôm đầu. Phải. Đây chính là lý do lớn nhất khiến tui không thể dễ dàng từ bỏ công việc này.
Tui mà nghỉ việc, cái quán cà phê boardgame này sập tiệm ngay.
Thiệt đó, không phải do tui tự mãn hay gì đâu. Chẳng qua là vì hiện giờ, tui đang gánh vác đến 90% công việc của một quản lý. Không, dĩ nhiên là bình thường nếu tui nghỉ thì đã có ông chủ lo, nhưng—thì đó, ông ta là người như vậy đó. Và điều đáng buồn, ông chủ đó không hề có chút đam mê nào với "boardgame" cả. Phải nói là, ông ta thiên về tư duy của một nhà đầu tư hơn. Ngay khi ông ta phán cái quán cà phê boardgame này là một "mô hình kinh doanh phiền phức và không có lãi", ông ta sẽ ngay lập tức chuyển đổi nó sang một concept khác. Trên thực tế, nội thất của quán đã bắt đầu bị "Hawaii-hóa" một cách đáng kể do ảnh hưởng từ sở thích của ông chủ rồi.
Nói cách khác, nếu tui nghỉ việc, ít nhất cái "quán cà phê chủ đề boardgame" này chắc chắn sẽ chấm dứt.
Trời ạ, sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Tui, một thằng otaku mạt hạng, không biết đã gánh vác thứ trách nhiệm to lớn này trên vai từ lúc nào.
Ban đầu, tui chỉ là một nhân viên làm thêm tạm thời, được thuê vì có chút kiến thức về boardgame. Rồi dần dần, tui được hỏi ý kiến về việc nhập game mới. Tiếp theo, tui được khuyến khích đề xuất thực đơn đồ ăn phù hợp với quán, rồi đến việc đàm phán nhập hàng cho thực đơn đó, rồi xem xét lại hệ thống điều hòa—cứ thế, tui bị giao cho hàng loạt công việc phát sinh.
Cuối cùng, ông chủ đã giao cho tui 90% việc quản lý cửa hàng, và lên đường đi lướt sóng trong một chuyến đi mạo danh là "tu nghiệp".
Một khối lượng công việc khủng khiếp không thể tin được đối với một nhân viên làm thêm. Vậy mà lương của tui chẳng được thêm đồng nào, đúng chuẩn một công ty "đen [note75736]". Gần đây, tui thậm chí còn phải dùng đến cả con dấu chính thức [note75737] của ông chủ. Thật sự, cái quán này sập bất cứ lúc nào cũng không có gì lạ—không, phải nói nó vẫn chưa sập tiệm mới là chuyện lạ. Tình hình của cái quán này, hiện tại là như vậy đó.
Nếu chỉ nghĩ cho bản thân, có lẽ tui nên nghỉ quách cái công việc này ngay lập tức.
Người mình thương thì suốt ngày kể lể chuyện bồ bịch, ông chủ thì vô trách nhiệm, công việc thì quá tải, rốt cuộc chẳng được chơi boardgame thỏa thích, và trên hết, lương thì bèo bọt.
Hoàn toàn không phải là một sự trao đổi đồng giá [note75738], một tình cảnh không thể tệ hơn. Thế nhưng...
Tui vô tình ngước mắt lên khỏi điện thoại, nhỏ Takanashi vẫn đang vui vẻ nói chuyện với bạn trai.
"À, ừm, chuyện đó thì em cũng hơi lo. Tại quán em vắng khách thật mà—"
Xem ra chủ đề vẫn là về công việc này. Nhỏ Takanashi liếc nhìn về phía tui, rồi không hiểu có ý gì, nhỏ mỉm cười và vẫy tay nhẹ. Tui cũng cười trừ và khẽ vẫy tay đáp lại. Ngay lúc đó, nhỏ Takanashi vẫn nhìn về phía tui và nói với bạn trai của mình.
"Nhưng mà, em thích công việc này lắm."
"Ự..."
Tui không thể nhìn vào mắt nhỏ được nữa. Bất giác, tui phải quay mặt đi chỗ khác. ...Dù không phải được tỏ tình, nhưng sao tim tui cứ đập thình thịch như trống dồn. Nhỏ Takanashi có vẻ chẳng hề nhận ra sự bối rối của tui, tiếp tục nói với bạn trai qua điện thoại.
"Vừa nhàn, vừa rảnh, lại còn thoải mái, đỉnh của chóp còn gì? Lại còn được nói chuyện với Usa như vầy nữa."
Nhỏ Takanashi hồn nhiên nói bằng một giọng vui tươi không chút giả tạo. Tui thở dài một tiếng "hầy...", nhưng rồi lại vô thức nhìn ngắm khuôn mặt nghiêng của nhỏ bằng một ánh mắt dịu dàng.
—Phải, đây chính là lý do thật sự khiến tui không muốn cái quán này phải đóng cửa.
Cho dù lý do đó có là "để nhỏ có nhiều thời gian rảnh với bạn trai" đi chăng nữa, thì tui vẫn muốn bảo vệ công việc mà người tui thương yêu thích, càng lâu càng tốt. Tui muốn dang tay che chở cho nó.
Dĩ nhiên, nếu cái quán này phải đóng cửa vì kinh doanh thua lỗ, thì đó là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng ít nhất, tui không thể nào chấp nhận được việc nó phải đóng cửa sớm hơn "chỉ vì tui nghỉ việc".
Kết quả là, tui cứ thế này, dây dưa, chần chừ mãi—
"Ừm. Thiệt tình, anh bắt em nói bao nhiêu lần nữa đây. ...Em yêu anh nhiều lắm, Usa."
—phải ngồi ở ghế hàng đầu mà "thưởng thức" cảnh người mình thương chim chuột với bồ của nhỏ gần như mỗi ngày. Hừm, chắc kiếp trước tui thường đi đá đít mấy cặp động vật đang giao phối hay sao ấy nhỉ, mà cảm giác như tui đang bị đày xuống một tầng địa ngục vậy. Chứ nếu không phải vì lý do đó thì không tài nào giải thích nổi.
Để đánh lạc hướng bản thân, tui với tay lấy một viên kẹo được đóng gói riêng trong cái rổ đặt trên bàn. Đó là loại kẹo miễn phí dành cho khách. Đúng chất một quán cà phê boardgame, viên kẹo hình vuông mô phỏng một viên xúc xắc. Đây là hàng mẫu được một công ty bánh kẹo ở địa phương cung cấp miễn phí với mục đích quảng cáo. Có một điểm khác với xúc xắc thật, đó là tất cả các mặt của một viên kẹo đều có cùng một con số. Trong những gói kẹo được đóng riêng lẻ là những viên chỉ có mặt 6, hoặc những viên chỉ có mặt 1. Nói cách khác, bản thân việc mở vỏ kẹo cũng mang ý nghĩa như một lần gieo xúc xắc.
Nhân tiện thì, viên kẹo tui vừa mở ra có mặt số "3".
Không phải 1 cũng chẳng phải 6, một con số hơi thấp hơn giá trị trung bình một chút. Sao nhỉ, đúng là một con số rất giống tui. —Và rồi.
"?"
Ngay khoảnh khắc tui định cho viên kẹo vào miệng, nhỏ Takanashi, trong lúc vẫn đang giữ điện thoại trên tai, liền gõ "cộc cộc" lên bàn để gây chú ý.
"Ừm. Chắc hôm nay em sắp được về rồi đó? Còn anh thì sao?"
Thấy tui nghiêng đầu khó hiểu, nhỏ vẫn tiếp tục cuộc gọi nhưng dùng cử chỉ để ra hiệu cho tui. Tay phải nhỏ làm điệu bộ như đang cầm một vật gì đó nhỏ nhỏ rồi đưa lên miệng.
"Ờm... À, chắc là cô muốn ăn kẹo?"
Tui lờ mờ đoán ra, hỏi lại bằng giọng thì thầm. Nhỏ Takanashi gật gật đầu. À ra là vậy. Một tay đang cầm điện thoại nên không bóc vỏ kẹo được đây mà.
Tui lẩm bẩm "hiểu rồi", rồi quyết định ăn viên kẹo của mình trước đã, viên kẹo mà chỉ một giây nữa thôi là tui đã cho vào miệng rồi—
"?"
Ngay lúc đó, nhỏ Takanashi gõ lên bàn "cồm cộp cộp!", mạnh hơn lúc nãy. Nhìn qua thì thấy, không hiểu sao trông nhỏ có vẻ hơi bực mình. Tui ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Lát sau, nhỏ Takanashi lại từ từ dùng ngón tay để ra thêm chỉ thị. Xem ra... ý của nhỏ là thế này.
<Đút. Viên. Đó. Cho. Tui. Ăn.>
"Hả? Không, tại sao lại—"
Nói đến đó tui chợt nhận ra. Phải rồi, loại kẹo này có đủ thứ vị. Trong một bịch lớn có ba vị chanh, cola và soda, mỗi vị sáu viên. Và viên tui đang định ăn là vị chanh... nhưng khi nhìn vào cái rổ kẹo trước mặt, tui thấy chỉ còn lại vị cola và soda.
"À... Cô Takanashi thích vị chanh đúng không?"
Nhỏ Takanashi lại gật gật đầu. Chết rồi, mình làm chuyện không phải rồi. Bình thường tui luôn cực kỳ cẩn thận khi chọn vị kẹo mình ăn vì nhiều lý do, nhưng hôm nay vì quá mải mê lẩn tránh thực tại mà tui đã vô ý lấy trúng viên vị chanh cuối cùng. Tệ hơn nữa là, tui thậm chí còn dùng ngón tay cầm trực tiếp vào viên kẹo. Dù ngay trước đó tui đã rửa tay bằng cồn, nhưng một viên kẹo đã bị tui chạm tay trực tiếp vào, chắc chắn không thể ăn được rồi.
"Xin lỗi cô, để tui vào kho lấy túi mới ra bổ sung, cô chờ một chút—"
<Đút. Viên. Đó. Cho. Tui. Ăn.>
Nhỏ Takanashi vừa chỉ vào viên kẹo trên tay tui, vừa chỉ vào miệng mình để ra hiệu. Con người này là sao vậy, Jaian [note75739] hay gì? Là kiểu người một khi đã nổi ham muốn lên là không thể kiềm chế được à?
Nhưng mà nói gì thì nói, tui cũng đã lỡ cầm tay vào nó rồi.
Để nhỏ thấy rõ sự thật này, tui chìa viên kẹo đang cầm ra phía nhỏ.
"Nè, viên này tui lỡ chạm vào rồi—"
Vừa nói, tui vừa đưa viên kẹo ra. Ngay khoảnh khắc đó—
"Nhom."
"Ể..."
Như thể một con cá đớp mồi câu.
Đôi môi ẩm ướt của nhỏ Takanashi ngậm lấy viên kẹo. —Và cả đầu ngón tay của tui nữa.
「…………」
Nhỏ dùng đầu lưỡi, khéo léo liếm lấy viên kẹo từ tay tui.
Và đúng khoảnh khắc tôi nghĩ đôi môi của nhỏ đã rời ra trong tiếng "chụt" quyến rũ ấy thì...
Nhỏ nhìn thẳng vào mắt tui với vẻ gì đó đầy khiêu khích, rồi mấp máy môi, không thành tiếng.


2 Bình luận