High School DxD Dx
Ishibumi Ichiei Miyama-Zero
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Khúc Tình Ca Gửi Thiên Thần Tái Sinh

Chương 02: Tuyệt Đỉnh!! Mặt Nạ Onii-chan.

3 Bình luận - Độ dài: 8,564 từ - Cập nhật:

Phần 1:

 

“Ah… chuyện này không ổn chút nào…”

Tôi, Hyoudou Issei, đang đứng giữa một căn phòng lớn, thở dài thườn thượt.

Hiện tại, tôi và các bạn đang ở dinh thự gia tộc Gremory, nhà của Hội trưởng Rias. Tuy nhiên, gọi đây là “lâu đài” thì có vẻ hợp lý hơn là “dinh thự”.

Tối qua, chúng tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ của Hội trưởng. Bà ấy nói: “Mẹ có một việc muốn các con giúp.” Và đó là lý do vì sao chúng tôi có mặt ở đây hôm nay.

“Ta muốn tất cả các con phân loại và xử lý những thứ vô dụng mà Rias đã mua từ Nhật Bản.” — bà nói ngay khi vừa thấy chúng tôi.

Theo như tôi được biết, Hội trưởng Rias đã gửi tất cả những món đồ chị ấy thấy thú vị ở Nhật về nhà mình ở Địa ngục. Vì vậy, phòng của chị ấy đầy ắp những thứ được mua từ Nhật.

Từ bộ giáp samurai cho đến áo khoác của Shinsengumi[note73597], thậm chí còn có cả mô hình thu nhỏ của tháp Tokyo — căn phòng chất đầy quà lưu niệm từ khắp nơi ở Nhật Bản. A, chị ấy còn có cả những mô hình gỗ hình con gấu – không chỉ một mà là nhiều cái!

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được phòng của Hội trưởng ở dinh thự lại chất đầy những món đồ đến từ Nhật Bản như vậy.

“…Chị không bao giờ muốn cho mọi người thấy căn phòng bừa bộn này…” Hội trưởng Rias đỏ mặt, nói trong ngượng ngùng.

…ra là đây chính là lý do chị ấy không muốn cho chúng tôi xem phòng mình khi chúng tôi đến đây trước đó.

Mẹ chị ấy thì đang mắng:

“Chuyện này xảy ra là vì con không suy nghĩ kĩ càng trước khi mua đồ… Trời ơi, thói quen tiêu xài của con giống hệt cha con. Ta sẽ phải xem xét lại tiền tiêu vặt của con.”

…Ồ hô, có vẻ như bà ấy đang rất giận. Hội trưởng Rias thực sự giống mẹ mình, chỉ khác ở màu tóc.

Trông bà ấy còn rất trẻ… nếu đứng cạnh Hội trưởng Rias, tôi có thể nhầm hai người là chị em.

Mà, Ác quỷ có khả năng thay đổi ngoại hình, nên tôi cũng không đoán được tuổi thật của bà ấy. Dù sao thì bà ấy vẫn rất xinh đẹp.

Dù sao đi nữa, chúng tôi phải chuyển đồ của Hội trưởng xuống kho dưới tầng hầm hoặc là vứt đi. Thế là, chúng tôi bắt đầu làm việc ngay.

“Hội trưởng… vì có nhiều mô hình gấu gỗ giống nhau, em vứt bớt vài cái được không?”

Khi Kiba hỏi vậy, Hội trưởng bắt đầu hoảng hốt. Đó là những con gấu gỗ được bán làm quà lưu niệm ở miền Bắc Nhật Bản.

“Đợi…đợi đã Yuuto! Chị đã đặt tên cho từng con rồi…”

“Yuuto-san, chỉ cần giữ lại một con thôi, mấy con còn lại có thể vứt đi.” Mẹ của Hội trưởng cắt ngang lời chị ấy bằng giọng nghiêm túc.

“N-Nhưng mẹ! Ở Nhật người ta tin rằng khi làm vậy sẽ bị nguyền rủa…”

“Rias. Mẹ thấy tốt khi con quan tâm tới văn hóa Nhật, nhưng hiện tại chúng ta không ở Nhật. Với lại, mấy con đó đều giống nhau cả. Cứ vứt đi, Yuuto-san. Ta cho phép với tư cách là mẹ Rias. Hãy xử lý chúng đi.”

“KHÔNGGGGGG! Bob! Daikichimaru! Reonnnnnnn!”

Vì bị mẹ ra lệnh, Yuuto đành mang những con gấu gỗ đi trong khi vẫn xin lỗi Hội trưởng Rias. Nhìn thấy cảnh đó, Hội trưởng hét lên những cái tên của mấy con gấu. Có vẻ chị ấy đặt tên cho chúng vừa theo kiểu Nhật vừa theo kiểu phương Tây!

Tại nhà Hyoudou, chị ấy luôn tỏ ra như một onee-sama chín chắn và đáng tin, nhưng khi ở nhà mình, chị ấy lại hành xử khác hẳn, thật là mới mẻ khi thấy vậy. Ai cũng bật cười khi chứng kiến cảnh đó.

Nhân tiện, mắt tôi cứ bị phân tâm bởi bộ ngực khổng lồ của mẹ Hội trưởng. Vì bà ấy mặc chiếc váy cổ chữ V khoét sâu, nên tôi có thể thấy rõ bộ ngực đang lắc lư.

“Xin lỗi, nhưng tôi cũng muốn nhờ mọi người sắp xếp lại các khoản thù lao nhận được từ công việc của Ác quỷ. Mấy khoản đó để ở trong kho dưới lòng đất.”

Grayfia-san, người đang mặc trang phục hầu gái, nhờ chúng tôi trong khi tay đang bận ôm đồ.

“”””VÂNG!”””” — Chúng tôi đồng thanh trả lời.

Ra là tất cả những thứ chúng tôi nhận được từ các bản hợp đồng đều được chuyển về đây. Hôm nay tôi đã biết được thêm vài điều mới.

“Đây, uống trà đi.”

“Phù… Ngon quá.”

Chúng tôi đang uống trà do Asia pha và nghỉ ngơi ở một góc của kho dưới tầng hầm.

Wow. Nơi này to thật! Toàn bộ khu vực dưới tầng hầm như một kho báu tích lũy và được chia thành nhiều khu riêng biệt. Nghe nói nơi này lớn đến mức có thể chứa được vài sân vận động Tokyo Dome.

Nơi đây chứa đầy báu vật được tổ tiên truyền lại. Không biết các quý tộc khác có nơi như thế này không nữa.

Nhân tiện, tất cả kho báu ở đây đều được phân loại và xếp hạng theo từng nhóm. Vì chúng tôi đang phân loại và di chuyển toàn bộ những thứ nhận được như thù lao công việc về đúng khu vực của chúng, nên đến cuối cùng ai nấy đều mệt rã rời. Mọi người gần như ngã gục hết cả.

Tài sản của giới siêu giàu đúng là khổng lồ… ngay cả khi công việc làm ăn sụp đổ, họ vẫn có thể sống sung túc chỉ nhờ bán đi những kho báu này trong một thời gian dài.

Vì sau này tôi sẽ độc lập và xây dựng một kho báu giống thế này, tôi nên nhân cơ hội này học hỏi cách thức quản lý và vận hành những thứ như thế.

À khoan, trước hết tôi còn phải lên hạng và xây được dinh thự riêng cái đã. Vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước.

Khi tôi đang nghỉ ngơi và uống trà, thì nhìn thấy một bóng người đang ra hiệu cho mình…

“Ise-kun. Lại đây một chút.”

Là một người đàn ông có mái tóc đỏ thẫm. Đó là Sirzechs-sama… Hở, là gọi tôi sao? Có vẻ vẫn chưa ai khác để ý thấy ngài ấy. Khi tôi chỉ tay vào mình, Sirzechs-sama gật đầu.

Thấy vậy, tôi liền chạy tới chỗ ngài ấy. Thì ra ngài ấy cũng đang ở nhà hôm nay.

“Sirzechs-sama, có chuyện gì vậy ạ?”

“Ừm. Ta nghe nói là cậu sẽ tới dinh thự Gremory, nên nghĩ đã đến lúc rồi. Ta muốn cho cậu xem một thứ. Đi theo ta.”

Nghe vậy tôi hơi bối rối, nhưng vẫn đi theo Sirzechs-sama mà không hỏi thêm.

Tôi rời khỏi kho dưới tầng hầm và đi dọc hành lang mất khoảng 10 phút. Wow, dinh thự này to thật! Dù đã đến đây vài lần nhưng tôi vẫn bị lạc. Đây là đâu vậy chứ?!

“Chúng ta đến rồi.”

Sirzechs-sama dừng lại trước một cánh cửa được trang trí xa hoa. Bên trong…

Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một màn hình khổng lồ! Oa, ghế ngồi được sắp xếp như trong rạp hát vậy! Còn có cả tầng hai và hệ thống đèn nữa!

Đây là… rạp hát trong dinh thự Gremory sao?

Khi tôi còn đang kinh ngạc trước quy mô của rạp hát, Sirzechs-sama ngồi xuống chiếc ghế chính giữa tầng trệt.

“Lại đây ngồi đi.”

“À, vâng.”

Tôi ngồi xuống cạnh Sirzechs-sama. “Ờm, đây là nơi nào vậy ạ?”

Sirzechs-sama trả lời:

“Đây là nơi chúng ta dùng để tiếp đãi khách quý. Ta thường chỉ dùng nó khi cần trình chiếu gì đó cho khán giả nhưng… thật ra thì vài năm mới dùng một lần.”

Vài năm mới dùng một lần… Có quá nhiều chỗ xa hoa lãng phí ở đây rồi.

Trong khi tôi vẫn đang ngạc nhiên về thói quen tiêu xài của người giàu, Sirzechs-sama mở ra một cuốn sổ album trông khá giống album ảnh. Bên trong là các tấm đĩa có chữ viết gì đó — viết bằng bảng chữ của Ác quỷ.

“…Rias. Lần tắm đầu tiên?”

…cái gì thế này? Tôi tò mò nên hỏi Sirzechs-sama. “Đây là cái gì vậy…?”

Sirzechs-sama lấy một tấm ra và cho tôi xem.

“Đây là thiết bị ghi hình được dùng ở Địa ngục. Đã tồn tại hàng thế kỷ rồi. Ngày nay chúng ta có bán cả máy quay từ thế giới con người, nhưng với 72 gia tộc Trụ cột thì chúng ta vẫn dùng mấy thứ này. Coi như là một truyền thống vậy. Thiết bị ghi hình này cũng khá giống máy quay phim.”

Ra là vậy. Sirzechs-sama dịch chuyển tấm đĩa đó đi đâu đó.

Ngay lúc đó, đèn trong rạp tắt, và một đoạn video bắt đầu chiếu trên màn hình. Không lẽ cả rạp chiếu này vận hành bằng ma lực?

“Ta muốn cho cậu xem thứ hay ho. Album này là bản ghi chép sự trưởng thành của Rias. Và ta sắp chiếu cho cậu xem thời Rias còn là một đứa trẻ.”

…Tuổi thơ của Hội trưởng sao…? “Tôi… tôi muốn xem!”

Tò mò của tôi tăng vọt! Tôi sắp được xem thời thơ ấu của Hội trưởng Rias! Đúng vậy, Sirzechs-sama dẫn tôi đến đây để cho tôi xem cái này!

Nhưng tại sao chỉ cho mỗi tôi xem? Có lý do gì khiến ngài ấy không thể cho người khác xem chăng?

Khi tôi còn đang thắc mắc, đoạn video bắt đầu chạy trên màn hình. Sirzechs-sama mỉm cười.

“Hehehe, muốn xem đúng không? Vậy cùng xem nhé.”

A, nét mặt đó…! Biểu cảm ấy nói lên sự háo hức không thể che giấu của ngài ấy khi muốn cho tôi xem đoạn video này. Nếu Hội trưởng biết chuyện này thì chắc chắn sẽ là có chuyện lớn.

[Onii-sama đáng ghét! Ise đồ ngốc!]

Và chắc chắn chị ấy sẽ nổi giận với chúng tôi… Tôi cũng đang lo lắng về chuyện sẽ xảy ra sau đó, nhưng tôi vẫn rất muốn xem!

Tò mò không kìm nổi, tôi quyết định xem đoạn video.

“Cảnh này là khi Rias tiễn ta đi làm.”

Ồ hô, tôi cảm nhận được sự ấm áp trong gia đình này.

À, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi đã nghe câu chuyện này từ Hội trưởng Rias trước đây. Khi Sirzechs-sama bận rộn với công việc, chị ấy luôn tiễn anh ấy đi và chào đón ngài ấy khi trở về nhà.

Nếu tôi nhớ không nhầm...

Câu chuyện của Rias Gremory.

[Anh đi làm đây, Rias.]

[Vâng, Onii-sama. Chúc anh đi bình an.]

[Hmm. Khi anh trở về, anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện về Cây Sephiroth[note73599] và các thiên thần nhé.]

[Vâng, Onii-sama. Em sẽ chờ.]

… đại loại như vậy. Nó mang lại cảm giác nghiêm túc, phong thái của tầng lớp thượng lưu, và tôi đã có chút ngưỡng mộ điều đó.

Khi tôi vẫn đang suy ngẫm về câu chuyện của Rias Gremory, thì có ai đó xuất hiện trong video. Đó là Sirzechs-sama, và ngài ấy trong video trông không khác gì so với hiện tại.

Có những người hầu đang đứng bên ngoài cổng chính cùng với Sirzechs-sama, và cả mẹ của Hội trưởng cũng có mặt. Bà ấy vẫn xinh đẹp như mọi khi!

[Thôi được rồi mẹ. Con đi làm đây ạ.]

[Vâng, hãy cố gắng vì Địa ngục nhé.]

Trông như một cuộc trò chuyện bình thường giữa mẹ và con trai… Hửm? Tôi không thấy Hội trưởng Rias đâu cả… Trong khi tôi đang cố tìm kiếm chị ấy, thì nghe thấy một giọng nói vô cùng dễ thương.

[Oniiiiii-samaaaaa!]

Hội trưởng Rias phiên bản mini đang ôm một con gấu bông và chạy về phía Sirzechs-sama.

Dễ thương quá!!! Giống hệt khi chị ấy bị biến thành trẻ con lần trước… Đáng yêu chết mất!!! Khoan, chị ấy thực sự đã nói “Oniii-samaaaa” sao?!

Sirzechs-sama trong video mỉm cười và bế Hội trưởng Rias lên.

[Rias, có chuyện gì thế?]

Sirzechs-sama nói bằng một giọng dịu dàng, nhưng nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt đáng yêu của tiểu Hội trưởng.

[Oniiii-samaaaaa. Anh đã hứa với Rias là sẽ đọc truyện cho em nghe mà… Nhưng giờ anh lại đi sao...?]

[Anh xin lỗi Rias, nhưng có chuyện quan trọng xảy ra. Anh phải đi làm.]

Nghe vậy, tiểu Hội trưởng ôm chặt lấy Sirzechs-sama. Ngài ấy tỏ ra áy náy.

[Vậy thì Rias cũng đi nữa!]

[Hmm… điều đó hơi rắc rối một chút…]

Khi Sirzechs-sama đang lúng túng, mẹ của Hội trưởng cố gắng kéo tiểu Hội trưởng ra khỏi anh trai mình.

[Rias, đừng làm khó anh con. Con biết anh con là người rất quan trọng với Địa ngục như thế nào mà.]

Tuy nhiên, tiểu Hội trưởng nhất quyết không buông Sirzechs-sama ra.

[Không chịu đâu! Oniiii-samaaa là Oniiii-samaaaa của Rias mà!]

[Hahaha. Rias nhà ta đúng là một đứa trẻ con.] Đó là những gì tôi đang chứng kiến.

Hội trưởng! Có vẻ hơi khác với những gì chị kể trước đó đấy nhỉ?!

Oniii-samaaaa?! Đọc truyện cổ tích á?! Quên cái kiểu quý tộc cao sang đi. Tôi đang thấy một đứa trẻ cứ bám riết lấy anh trai mình thôi!

Mẹ của Hội trưởng thở dài trong video.

[Sirzechs, con đang chảy máu mũi kìa… Thật tình, con nuông chiều Rias quá rồi đấy.]

Xin lỗi mẹ của Hội trưởng! Con gái của bác đáng yêu đến mức con cũng sắp chảy máu mũi theo mất rồi!

“Ria-tan lúc đó dễ thương thật.”

…! Ma vương-sama ngồi cạnh mình đang mỉm cười, đồng thời chảy máu cam và rơi nước mắt?!

“Hồi còn nhỏ, Rias cứ bám lấy ta suốt. Con bé cứ gọi ‘Oniiii-samaaaa’ và rất trẻ con. Chúng ta ngủ cùng nhau, rồi cùng tắm chung nữa. À, Ria-tan hồi nhỏ… Giờ chỉ còn tồn tại trong những đoạn ghi hình như thế này thôi… Nhưng Ria-tan hiện tại đã lớn lên và trở thành một người phụ nữ xinh đẹp rồi nên…”

Siscon! Một ông anh cuồng em gái trầm trọng ở đây!

Ngài ấy còn đang lẩm bẩm như thể đã đạt tới giác ngộ luôn rồi!

Đây là Ma vương đấy mọi người! Đây là Ma vương Lucifer huyền thoại đấy!

[Mẹ, con có thể mang theo…]

Sirzechs-sama trong video hỏi, nhưng mẹ ngài ấy chỉ lắc đầu.

[Không được. Con đang nói gì vậy… Con cũng cần phải nghiêm túc lên chứ. Nếu Ma vương của Địa ngục như vậy thì người dân làm sao ngủ yên được.]

Mẹ của Hội trưởng nói trong lúc nhìn về phía máy quay.

…ai đang quay video vậy…?? Tôi nghe thấy một giọng quen quen.

[…Khuôn mặt Ria-tan khi còn trẻ con thật tuyệt!]

…đó là giọng nói đầy phấn khích của cha của Hội trưởng.

Đúng là cha nào con nấy mà!

“À. Cha cũng đã chảy máu mũi và rơi nước mắt vì hạnh phúc khi thấy Rias hành động như vậy.”

Sirzechs-sama giải thích. Gì cơ?! Hóa ra là vậy à?! Có vẻ lý do Hội trưởng lại được chiều chuộng như thế này là do hai người này! Khi tôi nhìn kỹ vào video, ngay cả các người hầu cũng đang cười gượng gạo.

Mẹ của Hội trưởng thở dài một cách nặng nề và nói:

[… tại sao tất cả đàn ông trong nhà này lại như thế này chứ…]

Tôi cũng nghĩ giống bác, mẹ của Hội trưởng. Nhưng mà tiểu Hội trưởng đúng là đáng yêu quá sức mà. Thú thật, việc thích tình huống này cũng không phải là điều quá vô lý. Tôi hoàn toàn hiểu cho cánh đàn ông nhà Gremory.

Khi tôi còn đang cười gượng, Sirzechs-sama lấy ra một đĩa ghi hình khác và lại dịch chuyển nó đi đâu đó.

Hình ảnh trên màn hình thay đổi.

“Tiếp theo là khi con bé chơi với Sona.”

Hội trưởng Sona ư? Trên màn hình là tiểu Hội trưởng Rias và tiểu Hội trưởng Sona. Hai người họ đang...

[Không! Stella là món quà mà Oniiii-samaaaa tặng cho tớ!]

[Rias thật là keo kiệt! Cho tớ mượn một chút đi mà.]

Họ đang tranh giành nhau một con gấu bông.

Và rồi, tai họa xảy ra.

XẸT!

Tai của con gấu bông bị xé rách.

Con gấu bông đã trở thành nạn nhân trong trận chiến giữa hai tiểu thư.

Cả hai nhìn chằm chằm vào con gấu bị rách với ánh mắt sững sờ.

[Uuuu…. Tai của Stella rơi mất rồi……]

Ngay sau đó, tiểu Hội trưởng Rias bắt đầu khóc.

[Uuuu…. Stella mà Oniiii-samaaaa tặng cho tớ bị hỏng mất rồi~~~~!]

Nhìn thấy thế, tiểu Hội trưởng Sona cũng bật khóc và xin lỗi:

[Uuuuah! Tớ xin lỗi Riaaaaa!]

[[Uuuuaaaaaaaaaa!]]

Cả hai nhào vào người thân của mình mà khóc nức nở. Đó chính là Sirzechs-sama và Leviathan-sama.

[Ahahaha. Đừng khóc nữa, Ria. Anh sẽ gọi người hầu đến sửa lại tai cho Stella nhé.]

[My my, So-tan cũng đừng khóc nữa. Em đã xin lỗi rồi thì hai đứa nên làm hòa với nhau đi.]

Hai người họ đang an ủi các em gái của mình. Sirzechs-sama và Leviathan-sama lại cười.

[Có vẻ như chúng ta chiều các em quá mức thật.]

[Ừ, nhưng tôi vẫn dạy con bé tử tế mà.]

[Ria của chúng tôi cũng được giáo dục tử tế đấy.]

[Đúng vây, nhưng ngoài ra So-tan vẫn…]

…Trong video, hai Ma vương bắt đầu tranh luận. Sau khi đặt hai cô bé đã khóc mệt lên giường, họ quay lại… tiếp tục cãi nhau.

[….Serafall, tôi nghĩ chúng ta nên phân thắng bại một lần cho rõ ràng.]

[Đúng vậy Sirzechs. Tôi cũng đang nghĩ thế đây.]

Cả hai người bắt đầu phát ra luồng khí kỳ quái và hét lên:

[RIA CỦA CHÚNG TÔI DỄ THƯƠNG HƠN!]

[KHÔNG ĐỜI NÀO, SO-TAN NHÀ TÔI DỄ THƯƠNG HƠN NHIỀU!]

[Vậy thì đi theo tôi! Tôi sẽ cho cô xem đoạn video Ria-tan lần đầu tiên hát!]

[Thế thì tôi cũng sẽ cho anh xem video [So-tan lần đầu tự thay đồ] mà tôi mang từ nhà đến!]

Hai đại siscon bắt đầu cãi nhau kịch liệt, khoe nhau những bộ sưu tập album video các em gái của mình!

…Sirzechs-sama và Leviathan-sama mà làm mấy trò này thật sao… Tôi còn biết nói gì nữa đây? Hình tượng về các Ma vương-sama của tôi lại một lần nữa… sụp đổ.

Ngay lúc đó, mẹ của Hội trưởng lại xuất hiện trên màn hình.

Bà nhăn trán, chân mày giật giật vì tức giận:

[Hai người đang làm gì vậy…?]

[M-Mẹ… à thì… chuyện là thế này… bọn con đang nói về Rias và Sona…]

[A! Bọn con không cãi nhau đâu ạ…]

Khi hai người họ còn đang lắp bắp giải thích, thì bà bắt đầu phát ra một luồng khí giận dữ và giơ nắm đấm lên.

[… Hai Ma vương của Địa ngục lại đi khoe khoang và tranh cãi vì các em gái của mình… Hai người nghĩ mình có thể gánh vác được trách nhiệm đó à?! Sirzechs! Lại đây! Hôm nay mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu! Cả con nữa Serafall! Mẹ của con là bạn học của ta từ thời còn đi học! Vậy nên con cũng như con gái của ta! Hai đứa sẽ phải hối lỗi cùng nhau đấy!]

[Vâng….]

[Vâng thưa mẹ….]

Hai người trưởng thành – đáng lẽ phải biết suy nghĩ hơn – đã bị mẹ của Hội trưởng mắng thẳng mặt. Không chỉ vậy, cả hai người này đều là Ma vương, những người gánh vác trọng trách của cả Địa ngục.

“Hahaha. Hồi đó, ta với Serafall chưa bao giờ dám ngẩng đầu lên trước mặt mẹ!”

Sirzechs-sama cười lớn… Tôi không nghĩ giờ ngài ấy dám làm vậy nữa đâu? Mà thực ra, tôi còn nghĩ ngài ấy cũng không dám làm thế với vợ mình – Grayfia-sama.

Sau đó, Ma vương-sama lại tiếp tục khoe về em gái mình qua một video khác.

[Cảm ơn mọi người đã đến đây tối nay.]

Tiểu Hội trưởng nói bằng một giọng khá máy móc. Có vẻ chị ấy đang rất căng thẳng khi đứng trên sân khấu.

Trên màn hình là cảnh mini Hội trưởng đang chơi piano trong một buổi hòa nhạc.

“Buổi biểu diễn piano đầu tiên của Ria-tan… Khách mời từ tất cả các Trụ cột đều được mời đến nghe tài năng của con bé…”

Sirzechs-sama lại tiếp tục màn độc thoại đầy siscon của mình.

….Tôi thực sự không biết nên cảm thấy thế nào! Nhìn thấy quá trình trưởng thành của Hội trưởng Rias vừa vinh quang vừa cảm động! Nhưng mà, có Sirzechs-sama vừa cười vừa khóc ngay bên cạnh khiến tôi không thể nào tập trung nổi!

Nói đơn giản thì… tôi thực sự rất tò mò về video đó, nhưng sự cuồng nhiệt quá đà của Sirzechs-sama khiến tôi lại thấy tụt hứng.

Sirzechs-sama sau đó lấy ra một chiếc đồng hồ nhìn rất đắt tiền từ áo khoác và kiểm tra giờ.

“Hmm, muộn thế này rồi sao. Nếu còn ở đây lâu hơn nữa, có lẽ người khác sẽ bắt đầu nghi ngờ mất.”

Sirzechs-sama dừng video lại và cất chiếc đĩa vào lại album. Khi tôi đang nhìn vào album, tôi thấy một đĩa có chữ “BÍ MẬT” viết bằng chữ của Ác quỷ.

Sirzechs-sama nhận ra tôi đang nhìn cái đĩa đó.

“Cậu có hứng thú à? Cái này… hmm, được rồi…”

Sirzechs-sama đột nhiên im lặng và có vẻ đang suy nghĩ gì đó. Ngài ấy đang nghĩ gì vậy…?

“Ừm, được rồi.”

Chiếc đĩa được dịch chuyển và ánh sáng lại mờ đi. Video bắt đầu chiếu lên màn hình.

Trên màn hình là… một tiểu Rias đang ngủ. Chị ấy đang ôm con gấu bông của mình.

“… Ơ… Hội trưởng đang ngủ sao?”

“Đúng vậy, cái này là…”

Cảnh lại chuyển tiếp… lần này là cảnh tiểu Rias đang ngủ trên ghế sofa. Sau đó là hàng loạt video khác, tất cả đều là cảnh tiểu Rias đang ngủ.

Đây là….

“Chẳng lẽ đây là… một bộ sưu tập cảnh Hội trưởng Rias đang ngủ?”

Sirzechs-sama gật đầu. À, tôi đoán đúng rồi.

“Đây là hồ sơ ghi lại các gương mặt lúc ngủ của Rias khi con bé lớn lên. Đây là một trong những kỷ vật quý giá nhất của ta. Ta có đầy đủ các đoạn từ lúc Rias còn nhỏ… nhưng mà khi con bé lớn lên, ta không thể ghi lại được nữa. Đáng tiếc là bộ sưu tập này bị gián đoạn giữa chừng.”

Sirzechs-sama thở dài khi nói thế, nhưng mà….

Khi còn nhỏ thì có thể coi là đáng yêu. Nhưng nếu làm thế với một nữ sinh trung học thì chắc chắn ngài sẽ bị liệt vào loại biến thái!

“Vì vậy, ta đã nghĩ đến điều này…!”

Ngài ấy quay lại và nắm lấy tay tôi.

“Người duy nhất có thể tiếp nối con đường này, chính là cậu, Ise-kun. Cậu không muốn khôi phục lại một báu vật dang dở hay sao?”

Ngài vừa nói cái quái gì vậy?!

“C-Cái gì cơ…?”

“Từ giờ trở đi, chính cậu sẽ là người ghi lại gương mặt lúc ngủ của Rias!”

………………ờm………………

Khi tôi vẫn còn đang đứng hình chưa biết phải phản ứng sao, Sirzechs-sama nắm chặt tay lại và hô lớn:

“Vậy thì bắt đầu từ tối nay! Đúng rồi! Ta sẽ làm chuyện này!”

“Hả? Cái gì?”

Ngay cả lúc đó, tôi cũng không hiểu Sirzechs-sama đang nói cái gì nữa. Nhưng mà tối nay… tôi sẽ tiến thêm một bước gần hơn… để trở thành một tên biến thái.

Đêm khuya…

Sau khi đã dọn dẹp phòng của Hội trưởng ở dinh thự Gremory, chúng tôi trở lại nhà Hyoudou.

Khi mọi người đã ngủ say, Sirzechs-sama và tôi gặp nhau ở một căn phòng trống trên tầng thượng.

“Đêm khuya là thời điểm lý tưởng để ghi lại gương mặt lúc ngủ của em gái mình. Đặc vụ Hyoudou, cậu cũng nghĩ thế đúng không?”

Người vừa nói điều đó mặc một bộ đồ giống hệt một con dơi bảo vệ một thành phố nổi tiếng trong một bộ phim nào đó… Và người đó chính là Sirzechs-sama.

Tôi… tôi không còn lời nào để nói. Đây vượt qua cả mức khả nghi, đây là đỉnh cao của biến thái rồi.

Trong khi đó, tôi thì chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ.

“…Vâng, Sirzechs-sama.”

Sau khi nghe câu trả lời của tôi, Sirzechs-sama búng tay cái tách.

“Cậu đang nói gì thế? Ta không phải là Sirzechs. Ta là thủ lĩnh của Lực lượng Ghi hình Ria-tan lúc ngủ, Mặt nạ Onii-chan!”

…Tôi không biết nên nói gì nữa. Ngài ấy đang tạo dáng rất kỳ quặc… Không, tôi nên gọi ngài ấy là Mặt nạ Onii-chan mới đúng…!

Làm ơn đi! Quay về cái thành phố đó đi! Không thì về lại Địa ngục đi! Ở đây là nơi yên bình! Ngài đang phá hỏng sự yên tĩnh đó đấy!

Người này, có vẻ như chỉ biết chơi cosplay. Không biết ngài ấy có thật sự làm việc gì đúng nghĩa của một Ma vương không nữa…

“Nghe kỹ đây, đặc vụ Hyoudou. Mục tiêu của chúng ta chỉ có một – ghi lại gương mặt lúc ngủ của Rias Gremory. Nhân tiện, chính cậu sẽ là người ghi hình. Chỉ có cậu mới làm được chuyện này.”

Mặt nạ Onii-chan vừa nói vừa đưa tôi một chiếc máy quay.

“… Bình thường em vẫn ngủ chung với chị ấy mà. Không thể quay khi đó luôn sao?”

Tôi làm mặt dài ra. Cách đó có vẻ đơn giản nhất… nhưng Mặt nạ Onii-chan lắc đầu.

“Không được. Nếu muốn có tính liên tục và đồng nhất thì không thể làm thế được. Hãy nghe kỹ! Ghi lại gương mặt khi ai đó đang ngủ là một việc mà người ta làm dù biết là không nên. Điều cậu phải làm là bước nhẹ nhàng, lén lút vào phòng và ghi lại gương mặt đáng yêu của một đứa trẻ, một người mẫu nữ, hay người mình yêu mà không bị phát hiện. Cảm giác hồi hộp đó, chính là điều tuyệt vời nhất!”

…Kể cả khi nói đầy tự tin như thế thì… cuối cùng ngài vẫn đang làm điều mà chỉ bọn biến thái mới làm. Đây là tội phạm!

Và cái gì mà tính liên tục chứ?! Tôi ghét cái kiểu Ma vương như thế này!

“Ngài cũng từng làm thế với Grayfia-san à?”

“Tất nhiên.”

“Và kết quả là?”

“Suýt chết. Lần đầu tiên, ta cảm thấy mình gần cái chết đến thế.”

Trời ạ! Ngài ấy thực sự đã bước tới bờ vực của cái chết!

Ngay cả là người trong gia đình, nếu ngài làm mấy chuyện bệnh hoạn như vậy, con gái cũng chẳng tha thứ đâu.

Không chỉ thế, Grayfia còn là người từng cạnh tranh danh hiệu Nữ Quỷ vĩ đại nhất với Leviathan-sama đấy! Chỉ một trò đùa kiểu đó thôi là đủ để mất mạng rồi!

“Nhưng đừng lo. Người quay lần này là cậu nên chắc an toàn thôi. Cứ để Địa ngục lại cho ta lo.”

“Uuu… Tại sao tôi lại dính líu với những người thế này chứ…”

Tôi muốn khóc mất! Người đứng đầu xã hội quỷ đang gây áp lực cho tôi!

Càng tiếp xúc với Sirzechs-sama, tôi càng hiểu thêm về mặt không nghiêm túc của ngài ấy! Giờ tôi mới hiểu vì sao bốn Ma vương lại có thể cư xử thoải mái với nhau như vậy!

“Ta muốn cậu tiếp nối công việc này sau tôi! Chỉ có cậu mới có thể ghi lại gương mặt ngủ của Rias sau này! Ta chỉ có thể trông cậy vào cậu! Hãy xem hôm nay như là buổi lễ kế thừa! Rồi! Từ giờ ta sẽ ra lệnh. Xuất phát!”

Nói xong, Sirzechs-sama tiễn tôi đi. Uuuu… chuyện quái gì đang xảy ra thế này… Tôi đang làm việc mà ngài ấy xem như thú vui. Và kế thừa cái gì cơ chứ…!

Tôi đeo tai nghe vào tai rồi rời khỏi tầng trên.

Điểm đến là phòng của tôi ở tầng hai.

Hiện tại, Hội trưởng Rias và Asia đang ngủ ở đó. Tôi đã nằm ngủ với họ, nhưng sau khi chắc chắn họ đã ngủ, tôi mới lén ra gặp Sirzechs-sama.

Tôi đã ra khỏi phòng mà không bị phát hiện, nhưng lúc quay lại, vẫn có nguy cơ bị bắt gặp.

…Tôi cố gắng hết sức để bước nhẹ nhàng, giảm tối đa sự hiện diện của mình.

Tôi đang làm cái quái gì vậy? Đây là nhà tôi. Tại sao tôi lại phải hành động như một tên trộm trong chính ngôi nhà của mình?

Khoan đã, đừng nghĩ nữa. Càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Khi tôi đến tầng bốn, tôi nghe thấy tiếng trong tai nghe:

[Cậu đang ở đâu rồi. Hết.]

“Tôi đang ở tầng bốn. Hết.”

[Rõ, tiếp tục tiến. Hết.]

Chúng tôi như đang chơi trò điệp viên vậy. Sirzechs-sama rất nghiêm túc, nhưng rõ ràng là ngài ấy đang tận hưởng trò này.

…Thôi kệ, đừng nghĩ nữa.

Khi tôi chuẩn bị đi xuống… “…Ise-kun?”

Có ai đó gọi tôi. Và tôi nghe tiếng bước chân từ cầu thang.

…Là Akeno-san!

Chị ấy đang mặc yukata, xõa tóc, và đang đi lên từ tầng dưới!

“…Akeno-san…”

Chuyện này không thể tốt đẹp được!

Tôi không ngờ sẽ gặp chị ấy ở đây! Gương mặt tôi cứng đơ lại.

“…Em làm gì ở đây giữa đêm thế này…?”

Akeno-san hỏi với vẻ mặt bối rối.

À, chị ấy đang cầm một chai trà. Có lẽ chị ấy khát nước và xuống tầng một để lấy? Đúng là thời điểm tệ hại nhất!

Khi tôi đang cố nghĩ cách thoát khỏi tình huống này thì…

“E-Em… Em muốn gặp Akeno-san…”

Tôi nói thế với vẻ mặt cứng ngắc.

Mình đang nói cái gì vậy chứ?!

Nói "Em muốn gặp chị" vào lúc giữa đêm với một người phụ nữ thì chẳng khác nào đang tỏ tình hay ám chỉ muốn làm chuyện đó với cô ấy!

Mà… thật ra tôi cũng muốn, nhưng Hội trưởng mà biết thì tôi chết chắc!

Tôi bắt đầu hoảng loạn, nhưng Akeno-san lại đỏ mặt rồi rơm rớm nước mắt.

…P-Phản ứng gì thế này…?

“Chị hạnh phúc lắm… Em muốn gặp chị sao…”

Hu… Akeno-san ôm chầm lấy tôi!

Cảm giác từ cơ thể căng tròn mềm mại của chị ấy xuyên qua lớp vải mỏng của bộ yukata… Khoan đã, cảm giác này là… không mặc áo ngực?!

Bộ ngực đồ sộ của Akeno-san ép sát vào người tôi qua lớp vải mỏng. Tôi sắp chết rồi! Ở lại thế này tôi sẽ mất mạng mất!

Máu mũi tôi phun ra. Thế này thì không ổn cho nhiệm vụ chút nào!

Hay là… tôi nên nói thật và nhờ chị ấy hợp tác?

“T-Thật ra thì, Akeno-san…”

Tôi định mở miệng thú nhận, nhưng Akeno-san lại mỉm cười và nói: “Chị hạnh phúc lắm, Ise” – khiến tôi không thể nói được nữa.

Chưa hết, chị ấy còn để ý đến chiếc camera tôi đang cầm!

Xong rồi! Ai lại đi gặp phụ nữ giữa đêm mà còn cầm theo camera chứ?!

“…Camera? Ise-kun, em muốn… quay lại ‘chuyện đó’ với chị sao…?”

Hiểu lầm nghiêm trọng rồi! Quay một người phụ nữ lúc đêm khuya là hành động chỉ có biến thái mới làm!

Nếu cứ tiếp tục thế này, Akeno-san sẽ ghét tôi mất!

Nhưng Akeno-san lại tỏ vẻ bối rối hơn là tức giận.

“…Ise… em muốn ghi lại lần đầu tiên của chúng ta sao…? Nhưng… nếu là Ise thì…”

Akeno-san đỏ mặt, vừa lẩm bẩm vừa trông mong.

Tôi phải làm sao đây?! Chị ấy đang mong chờ điều gì đó từ tôi!

Thật ra, tôi muốn bỏ luôn cái trò ngu ngốc của Ma vương-sama và chơi với chị ấy cả đêm còn hơn!

Khi tôi đang kẹt trong tình huống ấy, tôi nghe tiếng trong tai nghe:

[Có chuyện gì sao? Nếu vậy, hãy chĩa camera về phía người đó và nhấn nút xanh. Hết.]

Tôi không biết hắn có hiểu tình huống hiện tại của tôi không, nhưng Mặt nạ Onii-chan vừa cho tôi cách giải quyết vấn đề.

Ch-Chĩa camera vào người… rồi nhấn nút xanh? À, cái nút này.

Khi tôi nhấn nút—camera rung nhẹ và một vòng tròn ma thuật nhỏ xuất hiện từ ống kính!

Nó bắn thẳng về phía Akeno-san!

“…Ara…?”

Đôi mắt chị ấy trở nên lờ đờ, rồi chị ấy mất ý thức và gục xuống.

Tôi nhanh tay đỡ lấy chị ấy trước khi chị ấy ngã xuống sàn.

[Camera đó có một vài tính năng để xử lý những tình huống khó. Nhấn nút xanh sẽ kích hoạt một phép ngủ. Hết.]

Mặt nạ Onii-chan giải thích.

…Một phép ngủ?! Cái máy quay này còn có thể làm gì nữa vậy?!

“…Tôi gặp người quen và tình huống có hơi rắc rối. Tôi đã dùng chức năng ngủ của camera. Hết.”

[Rõ. Xin tiếp tục nhiệm vụ. Hết. À, nhớ đưa cô ấy về phòng trước đã. Hết.]

“Rõ… Haaa…”

Tôi thở dài rồi bế Akeno-san đang ngủ say về lại phòng của chị ấy.

Sau khi đặt Akeno-san lại lên giường và bước ra ngoài, tôi cảm nhận được một luồng khí hiện diện!

“…Nyan… Senpai…?”

Lần này là Koneko-chan, cô bé đang nửa tỉnh nửa mê!

Đúng rồi, Koneko-chan ở cùng tầng với Akeno-san mà.

Nhưng… bộ đồ ngủ của em là một chiếc áo sơ mi trắng duy nhất thôi sao?!

Dù tôi không phải lolicon, tôi cũng bị lay động chút ít…

Nếu là Koneko-chan lúc tỉnh táo, chắc chắn em ấy sẽ nghi ngờ và tra hỏi tôi vì đang cầm camera, nhưng—

“…Nyaaa… Senpai… Toilet…”

Toilet? Koneko vừa nói thế vừa ôm chầm lấy tôi!

…Hu! Cái… cảm giác này là gì vậy?!

Tôi không cảm thấy có… đồ lót! Chỉ có làn da mềm mại của cơ thể con gái!

Phần dưới của Koneko-chan mềm mại quá! Không mặc quần lót! Không mặc quần lót thật sao?! Koneko-chan, em không thể đi lại như vậy được đâu! Khoan… em cũng không mặc áo ngực luôn à?!

Tôi còn có thể nhìn thấy thứ gì đó nhỏ nhỏ và mang tính nguy hiểm lấp ló qua khe áo sơ mi đang mở!

Koneko-chan trở nên dễ tổn thương khi đang ngủ!

Nếu là ban ngày, em ấy chắc chắn đã đấm tôi vì mấy suy nghĩ đen tối rồi! Nhưng giờ thì, em ấy chỉ rên khẽ như mèo con rồi tựa vào tôi một cách ngoan ngoãn!

Đây là chiêu đặc biệt của Nekomata sao?!

Chết tiệt! Kohai của tôi đáng yêu quá trời!

Tôi cố gắng hết sức để giữ vững lý trí, rồi dẫn em ấy đến nhà vệ sinh.

Sau đó, tôi đưa Koneko trở lại giường ngủ, rồi cuối cùng cũng xuống được tầng dưới.

Tầng 3 là nơi ba mẹ tôi ngủ nên tôi phải hết sức cẩn thận.

Cuối cùng… tôi cũng về được phòng mình.

…Tại sao tôi phải chịu khổ thế này chỉ để về phòng chứ?

Tôi đang nghĩ như vậy thì bất ngờ nghe giọng nói quen thuộc — kẻ đã gây ra mọi rắc rối: tên Ma vương-sama cuồng em gái.

[Hãy báo cáo tình hình hiện tại. Hết.]

“Tôi đã đến nơi. Bắt đầu nhiệm vụ. Hết.”

[Chúc may mắn. Hết.]

Haa… Giờ thì, phải quay nhanh gương mặt đang ngủ của Hội trưởng và kết thúc cái nhiệm vụ ngu ngốc này càng sớm càng tốt.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa, không gây tiếng động và lẻn vào.

Một bước… hai bước… Tôi cố gắng giảm hiện diện của mình hết mức và tiến gần tới giường.

Trên giường, Hội trưởng và Asia đang ngủ say sưa.

…Hội trưởng hất văng một phần chăn ra, và nhờ thế, tôi có thể thấy rõ bộ đồ ngủ cực kỳ khiêu gợi của chị ấy.

Đó là một bộ negligee[note73598] đỏ tươi mỏng tang. Gợi cảm quá mức!

Đôi chân chị ấy lộ ra, và vì dây vai tuột xuống nên một bên ngực của chị ấy gần như phơi bày hoàn toàn!

Ngực! Mông! Đùi! Tôi có thể hát một bài ca với ba từ đó!

Tôi thầm nghĩ… Mỗi đêm tôi đều ngủ chung với một onee-sama mặc đồ quyến rũ thế này.

Dạo gần đây, vì đã quá quen nên mỗi lần nằm lên giường là tôi ngủ luôn.

Ngủ chung với Hội trưởng và Asia đã trở thành điều hiển nhiên.

Nếu tôi nhớ không nhầm, Hội trưởng luôn mặc thế này để ngủ và ôm tôi.

Nhờ vậy mà có lúc, tôi còn dùng ngực chị ấy làm gối ngủ nữa.

…Ngay trong tầm tay tôi là một người phụ nữ hoàn hảo nhất.

…Ực.

Tôi nuốt nước bọt, rồi kéo tóc mình một cái!

Tôi mỗi đêm đều ở trong tình huống như thế này, vậy mà tại sao tôi chưa từng lợi dụng nó chứ?! Uuuuu! Tôi đúng là thằng ngốc! Một tên ngốc đáng thương!

[Đặc vụ Hyoudou, có chuyện gì sao? Hết.]

Tôi nghe thấy giọng của Ma vương-sama cuồng em gái vang lên đúng lúc tôi đang lạc trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.

À phải rồi. Tôi đang tham gia cái trò chơi ngớ ngẩn do “Mặt nạ Onii-chan” nghĩ ra.

“Không, chỉ là một chút mâu thuẫn tuổi trẻ thôi. Tôi đã đến mục tiêu; sẽ thực hiện nhiệm vụ. Hết.”

[Rõ. Hãy nhanh chóng quay lại gương mặt đang ngủ của Rias và trở về. Hết.]

Ừ, đúng rồi. Phải nhanh chóng quay lại và rút lui.

Mà “trở về” nghe hơi kỳ, vì đây vốn là phòng tôi mà.

Thôi, tạm gác lại chuyện đó. Nhưng mà… gương mặt khi ngủ của chị ấy thật đáng yêu.

Vừa đẹp, vừa dễ thương.

Tôi bắt đầu hiểu lý do vì sao Sirzechs-sama lại muốn “quay lại gương mặt khi ngủ của Hội trưởng”.

Ngài ấy muốn lưu giữ lại ký ức này. Đó là một gương mặt mà ai cũng muốn giữ lại làm kỷ niệm.

Và ông ấy muốn tôi tiếp tục “truyền thống” đó… cũng không hẳn là tệ.

Tôi vừa nghĩ như vậy, vừa lấy camera ra định quay—

Thì Hội trưởng từ từ mở mắt ra!

“…Ara, Ise? …Em đang làm gì vậy?”

Chị ấy dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy! Chết rồi! Chị ấy tỉnh mất rồi!

Tôi hoảng loạn, không biết làm gì, đành giấu camera ra sau lưng.

“À, à… Chỉ là em nghĩ gương mặt đang ngủ của chị rất dễ thương thôi…”

Tôi tránh ánh mắt của chị ấy. Hội trưởng ngáp một cái, rồi mỉm cười.

“Ara, tự nhiên em lại nói vậy sao?”

Chị ấy bước ra khỏi giường và ôm chầm lấy tôi!

Bộ ngực mềm mại của chị ấy ép sát vào tôi! Mềm kinh khủng luôn!

Uwaa! Ngực của Hội trưởng đúng là tuyệt vời!

Không chỉ thế, khi chị ấy ngồi dậy, dây áo tuột xuống hẳn, để lộ toàn bộ bộ ngực — kể cả cặp nhũ hoa hồng hào!

Hội trưởng vòng tay qua cổ tôi, rồi ghé sát mặt vào tôi.

“…Chúng ta thử ngủ theo một cách khác nhé?”

“N-Ngủ… kiểu khác…?”

Tôi hỏi lại với máu mũi trào ra, còn Hội trưởng thì chỉ cười khúc khích.

“Ufufufu. Đúng vậy, hãy gần gũi với nhau hơn.”

“Gần… hơn?”

“Ừ, hãy ngủ trần và ôm nhau. Chỉ cần ôm nhau thôi là được. Nhưng mà… trước đây mình cũng từng làm vậy rồi, liệu giờ làm lại có còn hiệu quả không nhỉ?”

“…Không đời nào! Tuyệt vời nhất luôn ấy!”

Ngủ… trần sao?!

V-Việc này có được xem là “bật đèn xanh” không vậy?!

Hay chỉ đơn thuần là ngủ trần thôi?! Nhưng nếu đã như thế rồi thì… rất có thể sẽ tiến xa hơn chứ?!

Nam nữ trẻ tuổi, ngủ trần ôm nhau… việc tiếp theo là gì thì ai cũng hiểu!

Nhưng mà tôi đang trong nhiệm vụ với mặt nạ Onii-chan … Sirzechs-sama nữa!

Nhưng! Giờ chuyện đã đến mức này rồi thì… tôi muốn quên hết tất cả và ngủ luôn!

Ma vương-sama, thành thật mà nói, tôi muốn hủy nhiệm vụ này ngay lập tức và ngủ luôn!

Gối ngực của Hội trưởng là thiên đường!

Vừa lúc tôi chuẩn bị phó mặc cho số phận thì…

[Đặc vụ Hyoudou. Tình hình thế nào rồi? Đã ghi hình chưa? Hết.]

Giọng của Onii-chan Mask vang lên trong tai nghe.

“…Vừa rồi, em có nghe thấy giọng của onii-sama không?”

Hội trưởng phản ứng lại với giọng nói nhỏ phát ra từ tai nghe của tôi!

Vì đang là đêm khuya nên âm thanh có thể vang rất rõ!

Chị ấy nhìn tôi với ánh mắt sắc như diều hâu — rồi lập tức nhận ra chiếc camera giấu sau lưng và tai nghe trên tai tôi.

Sau khi giật lấy chiếc camera từ tay tôi, chị ấy cũng nhét tai nghe vào tai mình.

“…Giọng này… Onii-sama? Anh đang làm cái gì vậy?”

Chị ấy nhìn chằm chằm vào tôi…

“Huuu… Có chuyện gì vậy?”

Asia cũng tỉnh dậy!

Sirzechs-sama… nhiệm vụ thất bại. Kết thúc rồi.

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”

Cơn giận của Hội trưởng đã đạt mức tối đa.

Chị ấy nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đáng sợ. Bên cạnh chị ấy, Asia bối rối, không biết nên làm gì, chỉ biết đứng nhìn.

Asia, xin lỗi vì anh đã làm em thức dậy.

Tôi và mặt nạ Onii-chan quỳ gối trong căn phòng trên tầng cao nhất.

“Thật ra là có lý do cho chuyện này mà…”

Khi mặt nạ Onii-chan vừa mở lời giải thích, Hội trưởng thở dài.

“Trước hết, onii-sama, làm ơn cởi cái mặt nạ và bộ đồ đó ra.”

Nghe vậy, mặt nạ Onii-chan làm một tư thế cực kỳ... "cool ngầu".

“Ahahaha! Ta không phải là onii-sama của ngươi đâu, Rias Gremory! Ta là thủ lĩnh của [Đội Ghi hình Gương mặt ngủ của Ria-tan] — Mặt nạ Onii-chan!”

“…Grayfia… em nên gọi onee-sama chứ?”

Vừa nghe vậy, mặt nạ Onii-chan – chính là Sirzechs-sama, liền tháo mặt nạ nhanh như chớp và cúi đầu xin lỗi.

“Anh sai rồi. Xin lỗi, Rias.”

Yếu! Quá yếu đuối, mặt nạ Onii-chan!

Ngài sợ vợ đến mức đó sao?!

Sau đó, Sirzechs-sama bắt đầu giải thích mọi chuyện.

Nói rằng ngài ấy muốn quay lại hình ảnh dễ thương của cô em gái, và mong tôi tiếp tục “sự nghiệp” đó bằng cách ghi lại giai đoạn trưởng thành của cô ấy.

Hội trưởng giận tới mức không thể tả được.

Cả người chị ấy run lên vì tức giận.

“…Rias? Có chuyện gì vậy?”

Sirzechs-sama không hiểu được phản ứng của em gái mình.

Và rồi, cơn giận của Hội trưởng bùng nổ, trút xuống cả hai chúng tôi.

“Onii-sama là đồ ngốc! Ise là đồ đại ngốc! Nếu như Ise chỉ cần hỏi chị một tiếng thôi thì…

Onii-sama sao lại phải làm tới mức này chứ… Em không rõ với onii-sama thì thế nào, nhưng nếu là Ise thì—…”

Hội trưởng liếc nhìn tôi, trong mắt hiện rõ sự thất vọng và cả nước mắt…

Rồi chị ấy nhanh chóng rời khỏi phòng.

“A, Rias onee-sama!”

Asia vội chạy theo cô ấy.

“H-Hể, vậy là ta không được phép hả…?”

Câu “Em không rõ với onii-sama nhưng nếu là Ise…” đã khiến Ma vương-sama bị sốc toàn tập.

“Không, ngài không được phép.”

—Kuh. Có thêm một giọng nói vang lên!

Khi tôi nhìn theo hướng đó thì… một người hầu gái tóc bạc với sát khí bốc ngùn ngụt xuất hiện!

Grayfia-san! C-Cô ấy ở đây từ lúc nào vậy?!

“Sirzechs-sama, tôi đã nghe hết rồi. Giờ thì, hãy về thôi.”

Grayfia-san túm lấy áo Sirzechs-sama.

Dưới chân cô ấy là một ma pháp trận đã kích hoạt sẵn.

“A-Anh biết mình sai rồi… tha thứ cho anh, Grayfia.”

“Em sẽ nghe ngài giải thích ở dinh thự. Ngài có thời gian mà đúng không?”

Grayfia-san tỏa ra một áp lực kinh khủng, còn Sirzechs-sama thì tái mét mặt mày.

“Xin ngài hãy suy nghĩ lại về lỗi lầm của mình, Sirzechs-sama. Tôi sẽ giao ngài ấy cho Grayfia-sama. Giờ thì, Hội trưởng...”

“Issei-san, cậu có điều gì muốn nói với cô ấy đúng không?”

“Vâng! Em phải xin lỗi chị ấy!”

Đúng vậy, mình phải xin lỗi chị ấy! Dù là do Sirzechs-sama xúi giục, nhưng sự thật là tôi đã cố quay video khuôn mặt lúc ngủ của Hội trưởng mà không có sự cho phép của chị ấy.

Tôi thật là một thuộc hạ tồi tệ! Tôi chắc chắn đã làm tổn thương cảm xúc của chị ấy!

Nghe lời đáp của tôi, Grayfia-san mỉm cười.

“Vâng, hãy làm điều đó. Giờ thì, Sirzechs-sama, xin hãy trở về Địa ngục cùng em.”

“V-Vâng, vậy thì ta giao lại phần còn lại cho cậu, Ise-kun… Nhưng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với ta nữa…”

Sau khi tiễn họ đi, tôi vội vã quay về phòng.

Cửa phòng mở toang. Khi nhìn vào trong, tôi thấy chăn trên giường phồng lên ở giữa. Chắc hẳn Hội trưởng đang ở trong đó.

…Tôi đã quá bất cẩn và vui vẻ quá mức. Thật tồi tệ! Ý nghĩ đồi bại của tôi chắc hẳn đã làm tổn thương Hội trưởng!

“…Em xin lỗi.”

Tôi xin lỗi và tiến lại gần giường.

“Dù em đã bị cuốn vào sở thích kỳ quái của Sirzechs-sama, em vẫn thật vô tâm... Cố gắng chụp ảnh khuôn mặt đang ngủ của Hội trưởng… Nhưng xin hãy nghe em nói.”

Tôi giãi bày cảm xúc của bản thân.

“Khuôn mặt đó thật đáng yêu! Đáng yêu đến mức… em hiểu được cảm xúc của Sirzechs-sama… Em vẫn muốn ngủ cùng với chị.”

Tôi tiếp tục. Tôi nghĩ mình không nên dừng lại. Tôi phải nói ra cảm xúc thật của mình. Dù có bị mắng sau đó, tôi vẫn muốn nói thật!

“Em xem chúng ta như một gia đình. Khi ở bên nhau, em cảm thấy rất thoải mái. Và em muốn được ngủ cùng chị. Không phải vì… à, có thể là một chút ham muốn… khoan, em đang nói gì vậy… Ý em là… cái cảm giác khi chúng ta ôm nhau ấy…”

Không ổn rồi! Ý nghĩ của tôi đang đi sai hướng! Tỉnh lại đi!

“Em muốn ngủ cùng với chị! Xin hãy để em được thấy khuôn mặt đáng yêu đó chỉ một mình em thôi! Làm ơn, hãy cùng ngủ với em!”

Tôi đã nói ra cảm xúc thật! Haaaa. Nếu như vậy vẫn chưa đủ… thì ngày mai tôi sẽ xin lỗi tiếp! Nhất định cảm xúc của tôi sẽ đến được với chị ấy!

Hội trưởng động đậy một chút. Và rồi từ từ lộ ra khuôn mặt… CÁI GÌIIIIIIII?!

Mình sốc đến mức mắt suýt rơi ra ngoài khi thấy khuôn mặt đó ló ra từ trong chăn!

“…E-Em không ngờ… Issei-senpai… lại nghĩ về em như thế…”

Đó là cậu em hậu bối giả gái – Gasper!

Sao thằng này lại ở đây?! Gasper đỏ mặt không hiểu sự ngạc nhiên của mình.

“Em cảm ơn những lời anh nói, nhưng đây là lần đầu tiên… và bọn mình lại đều là con trai nữa…”

DỪNG LẠI NGAY, GASPER!

Ngoài mặt thì dễ thương thật đấy, nhưng chú mày vẫn là con trai mà! Tôi không có hứng thú với con trai đâu!

“E-Em đang làm gì ở đây hả?!”

“…E-Em quyết định sẽ ngủ ở đây đêm nay… Chỉ cần có cái hộp là em ngủ được ở đâu cũng được… nên em đang dùng phòng trống ở đây…”

Tôi không hề biết điều đó! Em ấy quyết định từ khi nào vậy?!

Đúng rồi! Tên này thân với Koneko-chan! Nếu chơi với em ấy đến khuya rồi ngủ lại đây thì cũng không quá lạ! Nhưng tại sao lại là phòng mình?!

“E-Em không ngủ được… nên định tìm anh Issei senpai xem anh còn thức không… Nhưng không thấy ai, chỉ thấy chiếc giường to trống trơn… Em tò mò không biết giường ở đây mềm thế nào…”

Thì ra em ấy đến khi tôi đang bị lôi lên tầng trên! Tôi cứ tưởng Hội trưởng đã quay lại đây!

Gasper nói với giọng kiên quyết như thể vừa đưa ra quyết định:

“N-Nếu anh đồng ý… thì em sẽ ngủ cùng anh… n-nhưng xin đừng làm điều gì kỳ lạ với em… em là con trai đó…”

“Dù cậu có năn nỉ thì tôi cũng không làm đâu! Đồ ngốc!”

AAAAHHHH! Không thể tin nổi! Em ấy hiểu lầm nghiêm trọng rồi!

RẦM!

Có tiếng gì đó rơi xuống đằng sau. Khi quay lại, là Hội trưởng và Asia đang đứng trước cửa! Dưới sàn là khay đồ ăn vặt bị đổ!

“…Ise, chuyện này là sao hả…?”

Đôi mắt chị ấy bắt đầu co giật và phát ra khí tức nguy hiểm!

“H-Hội trưởng! Asia! Hai người đi đâu vậy?!”

“Bọn em xuống bếp. Rias onee-sama nói Chị muốn giải tỏa căng thẳng bằng cách ăn một ít đồ ăn vặt'”

Asia kể lại chi tiết! Trời đất! Xuống bếp sao?! Hóa ra chị ấy đi ăn vặt để giải tỏa căng thẳng! Vậy là chị ấy không về thẳng phòng!

Cơ thể Hội trưởng bắt đầu run lên và nhìn tôi bằng ánh mắt sát khí.

“Sau Onii-sama, giờ lại đến Gasper! Chị sẽ tra hỏi em đến sáng, chuẩn bị tinh thần đi, Ise!”

“EM XIN LỖIIIIIIIIIIIIIII!”

Cuối cùng, tôi phải xin lỗi suốt cả đêm để xóa hết mọi hiểu lầm.

Tôi nghĩ mình nên từ bỏ việc tham gia sở thích của Sirzechs-sama. Nhưng linh cảm mách bảo rằng tôi vẫn sẽ còn bị cuốn vào nữa…

Grayfia-san, cứu em vớiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!

Ghi chú

[Lên trên]
Là một lực lượng cảnh sát đặc biệt hoạt động vào cuối thời Edo của Nhật Bản
Là một lực lượng cảnh sát đặc biệt hoạt động vào cuối thời Edo của Nhật Bản
[Lên trên]
Là một loại váy ngủ thường mang phong cách gợi cảm, mềm mại và tinh tế. Thiết kế thường ôm sát cơ thể, có thể có chi tiết xẻ tà, dây mảnh, hoặc hở lưng, tạo cảm giác mềm mại và nữ tính.
Là một loại váy ngủ thường mang phong cách gợi cảm, mềm mại và tinh tế. Thiết kế thường ôm sát cơ thể, có thể có chi tiết xẻ tà, dây mảnh, hoặc hở lưng, tạo cảm giác mềm mại và nữ tính.
[Lên trên]
Cây Sephiroth hay còn gọi là Cây Sự Sống là một khái niệm trung tâm trong Kabbalah, một trường phái huyền học của Do Thái giáo. Nó mô tả cấu trúc của vũ trụ, một hệ thống phân loại các thế lực, chiều không gian và các sinh vật thần thánh trong vũ trụ DxD. Cây Sephiroth được nhắc đến như một "trục" của vũ trụ, nơi các "ExE" (Existence x Erosion) – những thế lực siêu việt ngoài tầm hiểu biết của các vị thần – có thể ảnh hưởng đến sự cân bằng của toàn bộ thế giới. Các chiều không gian/thế giới như Thiên đường, Địa ngục, Valhalla, Olympus,... có thể được "ghim" lên một vị trí nào đó trong mô hình Sephiroth, ám chỉ sự liên kết và trật tự vũ trụ.
Cây Sephiroth hay còn gọi là Cây Sự Sống là một khái niệm trung tâm trong Kabbalah, một trường phái huyền học của Do Thái giáo. Nó mô tả cấu trúc của vũ trụ, một hệ thống phân loại các thế lực, chiều không gian và các sinh vật thần thánh trong vũ trụ DxD. Cây Sephiroth được nhắc đến như một "trục" của vũ trụ, nơi các "ExE" (Existence x Erosion) – những thế lực siêu việt ngoài tầm hiểu biết của các vị thần – có thể ảnh hưởng đến sự cân bằng của toàn bộ thế giới. Các chiều không gian/thế giới như Thiên đường, Địa ngục, Valhalla, Olympus,... có thể được "ghim" lên một vị trí nào đó trong mô hình Sephiroth, ám chỉ sự liên kết và trật tự vũ trụ.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Truyền thống nhà gremory:mẫu quyền là tất cả bất tuân là còn cái nịt
2 ae cần phải cố gắng nhiều hơn nữa nhé:]]
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đọc chap này cười ko nhặt được mồm :))))
Xem thêm
@Mirai16:có vụ mấy ô ma vương làm siêu nhân ko ta :]]
Xem thêm