Shinmai Maou no Keiyakush...
Tetsuto Uesu Nekosuke Ookuma
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 2: Kìm Nén Cảm Xúc Đang Dâng Trào

1 Bình luận - Độ dài: 12,631 từ - Cập nhật:

Phần 1:

Thưởng thức Yakiniku cùng với Takigawa và y tá của trường Hasegawa.

Rồi bị Maria ép chơi game khiêu dâm, và sau khi biết được thì Mio đã mắng té tát hai người bọn họ vì điều đó. Và ngày hôm sau đã đến.

Vào giờ ăn trưa của Trường Hijirigasaka, Toujou Basara đã bị bao vây.

Sự việc diễn ra ở sân sau khuôn viên trường, nơi khá vắng vẻ. Basara bị hơn mười nam sinh vây kín không lối thoát, lưng cậu dựa vào tường. Vì hôm nay Takigawa nghỉ phép, nên trong giờ nghỉ trưa, cậu đã đến căng tin một mình thì bị chặn lại ở hành lang với câu “Cậu là Toujou phải không?”, như một thám tử khi bắt được nghi phạm. Trước khi kịp gật đầu, hai tay cậu đã bị túm chặt và lôi đi. Thực ra Basara cũng muốn xác nhận vài chuyện nên không phản kháng, nhưng

“Ờm… Các anh cần gì ở tôi?”

Vì là đàn anh, Basara dùng giọng điệu lễ phép.

Nói vậy thôi chứ,

Cậu cũng đoán được phần nào lý do chuyện này rồi. Naruse Mio, em gái kế của cậu, và Nonaka Yuki, bạn thời thơ ấu của cậu. Cả hai cũng là bạn cùng lớp với cậu luôn, là những người được xem như thần tượng trong trường với biệt danh “Công chúa Mio” và “Công chúa Yuki”. Vì chỉ mới chuyển đến trường dạo gần đây nên Basara không rõ chuyện ở đây lắm, nhưng theo Takigawa, họ còn có cả fan cuồng nhiệt. Và,

“Nghe nói cậu đang sống chung với Công chúa Mio… Cậu không làm gì kỳ cục với cô ấy chứ?”

“ Bọn tôi lóng ngóng nghe được chuyện Công chúa Yuki ôm cậu, nhưng có thật là cả hai chỉ là bạn thưở nhỏ không?”

Hai gã có vẻ là thủ lĩnh phe Mio và Yuki đang chất vấn cậu ấy. Rõ ràng họ xem hai cô gái như tài sản riêng của họ thông qua những lời lẽ vừa rồi.

Thật là, những kẻ như này thực sự tồn tại ư.

Năng động, nghiêm túc, quê mùa hay hơi lông bông. Tính cách của fan của Mio và Yuki quả thật đa dạng. Nhưng giờ phút này, tất cả đều đồng lòng. Ánh mắt thù địch chĩa về phía cậu nói lên điều đó một cách nhanh chóng và mạnh mẽ.

Dù vậy, đây không phải ánh mắt của kẻ bị thao túng hay mất đi lý trí.

Đàn ông ghen tương không thể xem thường được, nhưng vẫn có cách xử lý.

Cảm xúc cực đoan thường tạo ra sơ hở để lợi dụng. Basara từng dò xét thành phần fan của Mio và Yuki, nhằm đề phòng nếu như bị ma tộc điều khiển nhắm vào Mio, và ít nhất mấy tên trước mặt cậu không phải là vấn đề đáng lo ngại.

---Cơ mà, vì tương lai của Mio, giải tán mấy nhóm này sẽ an toàn hơn.

Và--- dù trong tình thế hiện tại, Basara vẫn dễ dàng áp mấy tên bình thường dù cho số lượng có nhiều cỡ này.

Cậu quan sát vị trí và nhịp thở của các nam sinh, mường tượng ra hành động của những tên đó trong đầu.

Cậu sẽ tiến tới một bước, chỏ tay vào cằm hạ gục tên gần nhất. Kế tiếp cậu đấm vào bụng hai tên hai bên còn đang ngơ ngác nhằm khống chế chúng. Tiếp đó, lợi dụng khoảnh khắc những tên khác đang bàng hoàng, cậu sẽ xông tới, tận dụng tận dụng tư thế đang nhào tới của một tên, người vừa mới bắt đầu di chuyển, ở phía bên phải cùng và ném hắn sang phía bên trái. Khi đó hắn sẽ đâm sầm vào hai tên khác. Rút ngắn khoảng cách với năm tên còn lại cùng một lúc với tốc độ cực cao, cậu sẽ dùng đầu gối của một tên đang gồng sức để làm bàn đạp nhảy lên, rồi dùng lòng bàn chân đạp vào gáy của hắn để lấy đà nhảy ra phía sau hai tên thủ lĩnh, hai tên đang đứng ở phía đằng sau cùng, và hạ gục chúng với đòn chặt vào cổ. Nhìn thủ lĩnh của chúng gục ngã, hai tên còn lại sẽ mất hết ý chí chiến đấu. Chỉ cần đe dọa nhẹ là chúng sẽ từ bỏ Mio và Yuki. Nhưng,

Như vậy thì có hơi quá đáng.

Basara không còn là một Anh Hùng đặt nhiệm vụ lên trên tất cả. Cậu đã quyết định bảo vệ Mio, nhưng chỉ với tư cách là gia đình. Hơn nữa, cậu không có quyền từ chối tình cảm của những kẻ đang đứng trước mặt cậu. Không ai ngoài Takigawa là chịu nói chuyện với cậu cả, cho dù chỉ là xã giao bình thường. Nếu như cậu hành động sai lầm bây giờ, dù không tệ như trò chơi cậu và Maria cùng chơi đêm hôm qua, nhưng nó sẽ khiến cho cậu càng bị cô lập hơn và biến cuộc sống học đường đầy mới mẻ của cậu thành một “BAD END” với khẩu hiệu bí mật “Forever Alone”. Vì vậy, im lặng và không chống cự là lựa chọn tốt nhất. Một khi đã rõ cần thể hiện ra ngoài như thế nào, Basara giữ im lặng, khi đó

“Này, nói gì đi chứ…!”

Như đã đoán từ trước, một tên mất kiên nhẫn, định túm lấy Basara.

“Mh? Mấy em đang làm gì thế?”

Bỗng một giọng nói vang lên từ trên cao. Nhìn thoáng qua, đó là một giáo viên nam đang nhìn xuống từ hành lang tầng hai.

Đó là Sakasaki Mamoru, giáo viên chủ nhiệm của Basara. Thấy thầy ấy, lũ nam sinh

“Tch… Chúng tôi không làm gì cả.”

tặc lưỡi rồi lầm bầm bỏ đi, để lại Basara. Có vẻ như chúng đã có ý định tha cho Basara lần này. Sakasaki nhìn theo họ, rồi nói

“Geez, fan của Naruse và Nonaka quả là nhắm vào em nhỉ, Toujou.”

“Dạ, vâng… Chắc thế ạ.”

Basara đồng thuận đáp lại, ngước nhìn thầy Sakasaki.

“Nhưng thầy đã cứu em. Cảm ơn thầy ạ.”

“Tôi chẳng làm gì cả. Đáng lẽ tôi nên cảnh cáo chúng nghiêm túc, nhưng tôi không muốn tình hình của em tệ hơn vì điều đó.”

Sakasaki cười khô khốc.

“Nhưng nếu chúng làm gì em… không, nếu có vẻ chúng định làm gì đó, hãy báo tôi ngay.”

“…Vâng. Cảm ơn thầy.”

Khi Basara gật đầu, Sakasaki nói “Hẹn gặp lại” rồi biến mất vào hành lang.

“Giờ thì… mình phải nhanh đến cửa hàng thôi.”

Cậu không muốn tham gia lớp học buổi chiều với cái bụng rỗng. Basara bước đi với hy vọng vẫn còn đồ ăn.

“---Basara.”

Một giọng nói nhẹ nhàng khiến cậu dừng lại. Cô gái bước ra từ bóng cây trong sân trường chính là

“Yuki… Ra vậy. Cậu đã gọi giáo viên.”

“Ừ, tớ nghĩ điều đó tốt hơn là tự thân tớ xuất hiện.”

Yuki gật đầu. Đúng vậy, một số trong đó là fan của Yuki. Thay vì để cho Yuki bất cẩn lên tiếng bảo vệ, làm mọi chuyện phức tạp hơn, thì việc nhờ bên thứ ba là Sakasaki can thiệp vào là hợp lý.

“Cảm ơn vì đã giúp tớ… Có chuyện gì sao?”

Basara hỏi khi thấy người bạn thuở nhõ lặng lẽ nhìn mình.

“…Thực ra, tớ có việc muốn nhờ cậu, nên tìm cậu.”

“Việc cần nhờ? Sao đột nhiên khách sáo vậy…”

“Tớ muốn cậu đi cùng tớ vào cuối tuần này… Basara có bận gì không?”

“Không… tớ không có kế hoạch gì cả.”

Nghe vậy, Yuki nói “Tớ mừng quá” rồi nắm chặt tay áo đồng phục của cậu.

Rồi với tông giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng, cô nói.

“Vậy là đi hẹn hò nhé, Basara--- chỉ hai chúng ta thôi.”

Phần 2:

Giờ đã là sáng thứ bảy.

Basara rời khỏi nhà, đi đến điểm hẹn với Yuki dưới bầu trời trong xanh, hoàn hảo cho một buổi hẹn hò.

Điểm hẹn ở trước nhà ga vào lúc 10 giờ. Cậu đến sớm hơn thời gian hai người hẹn nhau khoảng mười phút, nhưng Yuki đã đứng đợi sẵn ở đó.

“Chào buổi sáng, Basara.”

Hôm nay là ngày nghỉ, Yuki đang mặc một bộ thường phục. Đây là lần đầu cậu thấy cô không mặc đồng phục, nên cảm giác của bộ thường phục này mang lại khá là mới lạ. Dù vậy, tính cách của Yuki vẫn được phản ánh thông qua gu ăn mặc của cô. Phong cách phối đồ giản dị, gồm một chiếc cardigan hơi tối màu, toát ra vẻ ngây thơ của Yuki.

---Tuy nhiên, nước da trong trẻo của Yuki không thể bị lu mờ bởi trang phục đơn điệu được. Thực tế, nhiều người qua đường đã bị Yuki hớp hồn. Một số người còn dừng lại để ngắm nhìn cô ấy một cách say mê. Basara cảm thấy một chút thượng đẳng trong lòng.

“Chào buổi sáng, Yuki… Tớ tưởng mình sẽ đến trước, nhưng tớ đã để cậu đợi lâu rồi nhỉ?”

“Không. Tớ cũng chỉ vừa đến thôi.”

Yuki lắc đầu.

“Vừa đến--- Từ khi nào cơ?” “…Một tiếng trước.” “Hả… Sớm thế?”

Trời, như thế là quá sớm rồi. Sớm đến mức cậu không còn cảm thấy vui vì cô ấy đợi mình, mà thay vào đó là cảm giác áy náy nổi lên.

“Ít nhất thì gọi cho tớ một tiếng chứ. Thế thì tớ đã đến sớm hơn rồi.”

“Không sao đâu. Tớ muốn đợi cậu.”

“Ừm, nếu cậu thấy ổn thì thôi… Nhưng Yuki này, lần sau nếu đến sớm quá thì hãy gọi tớ nhé. Tớ không muốn để người khác phải chờ mình.”

“Lần sau…”

Lặp lại câu thì thầm đó như một chú vẹt, nét mặt của Yuki trở nên rạng rỡ hơn một chút.

“…Được. Tớ sẽ làm thế.”

“Ừ, cảm ơn cậu. Giờ thì chúng mình đi thôi.”

Nói rồi, Yuki và Basara bước về phía cổng soát vé của ga tàu. Điểm đến của họ là khu mua sắm ở trung tâm thành phố.

Vì là ngày nghỉ, sau khi bước qua cổng soát vẻ, họ được đón chào bằng khu vực đứng chờ đang đông nghịt những người có cùng ý định xuống phố giống họ. Họ xếp vào một hàng tương đối ngắn và một chiếc tàu cập bến không lâu sau đó.

Tuy nhiên, con tàu này đã chật kín và Basara và Yuki lên tàu, số lượng hành khách cũng tăng lên theo. Không còn chỗ ngồi, cũng như là tay vịn nào trống cả, nhưng may mắn thay Basara cùng với Yukiđã tìm được một khoảng trống gần cửa nối giữa hai toa.

Yuki dựa lưng vào cửa, còn Basara rơi vào tư thế đứng che chắn phía trước Yuki. Dù vậy thì khoảng trống là có hạn, khiến cơ thể họ vô tình chạm vào nhau.

Ugh, điều này…

Một tư thế may mắn--- à không, khá là khó chịu. Một phần cảm xúc của cậu đã bộc lộ ra ngoài.

Nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài cảm nhận hơi ấm và cơ thể mềm mại, củng với mùi hương ngọt ngào từ Yuki.

“Ehm… Cậu ổn chứ, Yuki?”

Vì đoàn tàu bắt đầu di chuyển, cậu hỏi, mặt hơi ửng đỏ.

“Tớ ổn. Còn cậu…?” “Tớ cũng--- Uwa!?”

Một cú xóc mạnh của đoàn tàu khiến đám đông đẩy Basara về phía trước.

“Ah…” “X- Xin lỗi!”

Yuki đỏ mặt nói cụt lủn, còn Basara vội vàng xin lỗi. Trước đó họ đã tiếp xúc trực tiếp với nhau rồi, nhưng tình thế hiện tại lại càng trở nên éo le hơn nữa. Chân phải của cậu--- nói đúng hơn là đầu gối của cậu đã lọt vào giữa đùi Yuki, tách chúng ra hai bên.

Và nếu nói về đùi, thì nó hoàn toàn nằm dưới váy của Yuki. Thực sự thì,

Uwah, có phải đây là…

Cảm giác mềm mại đang kẹp lấy đầu gối cậu từ hai phía chắc chắn là phần đùi bên trong của Yuki.

Nếu vậy, thì cảm giác mềm mại trên đùi cậu chính là

“Mm… Basara, chân cậu… đang chạm vào…” “X-Xin lỗi…!”

Một tình huống “đụng chạm” đáng báo động. Mỗi khi tàu rung nhẹ, Yuki lại rên lên nhỏ nhẹ một tiếng “Mm” và toàn thân run rẩy.

Đó là một tình huống cực kỳ khó xử.

Basara cố gắng rút chân lại, nhưng vì có người khác sát đằng sau lưng cậu, nên cậu lại bị đẩy về phía trước. Không chịu bỏ cuộc, cậu lặp lại hành động đó vô số lần, trong khi Yuki ôm chặt lấy ngực cậu. Hai gò má của cô đỏ bừng vì xấu hổ, ánh mắt chĩa xuống đất.

“B-Basara… mọi cử động của cậu… đều cọ xát vào nó.”

Lời nói vừa được phát ra với một tông giọng yếu ớt. Hiểu được ý nghĩa đằng sau câu nói đó, nhịp tim của Basara tăng vọt.

“---X- Xin lỗi! Tớ không cố ý… Tớ nên làm gì bây giờ?”

“Chỉ cần đứng yên… Mm, như vậy sẽ… ổn thôi.”

“Ư- Ừ--- Còn gì nữa không?”

“…Vòng tay… ra sau lưng tớ… rồi ôm tớ một chút.”

“---Hả? T- Tại sao…?” “Vì lưng tớ đang bị ép vào cửa… Nó có hơi đau một chút.”

À, phải rồi. Basara không còn lựa chọn khác. “Ư- Ừ, vậy tớ xin phép…”

Như Yuki yêu cầu, Basara vòng tay ra sau lưng cô và ôm lấy cô.

Khi đó, một khoảng trống nhỏ giữa lưng của Yuki và cánh cửa xuất hiện.

“G- Giờ thì sao?” “Mm… Đỡ hơn rồi.”

Basara thở phào nhẹ nhõm khi nghe những lời đó, nhưng tim cậu vẫn còn loạn nhịp.

Cơ thể Yuki ấm áp, mềm mại, và tỏa ra mùi hương ngọt ngào--- Và hơn hết:

Chân phải của Toujou Basara vẫn còn đang được kẹp giữa đùi của Nonaka Yuki.

Từ toa tàu bên cạnh, có người đang bí mật theo dõi Basara và Yuki--- Mio và Maria.

“Ôm ấp nhau trên tàu, trông hai người này diễn như một cặp tình nhân ngốc nào đó vậy.”

“……………”

“Chúng ta nên làm gì, Mio-sama? Tạm thời cứ theo dõi--- Mio-sama?”

“……………”

“Mio-sa— Au!? Đau quá. Mio-sama, đó không phải tay vịn, mà là cổ tay em. Cổ tay em đấy!”

“H-Hoho. Anh ta bảo đi chơi với Nonaka, nhưng lại làm mấy chuyện như này trên tàu sao.”

Trong lúc đang kiềm nén cơn giận giữ của bản thân lại hết sức có thể, tay phải của Mio đồng thời siết chặt lại.

“Hiii. Xin hãy bình tĩnh, Mio-sama! Cổ tay em sắp gãy rồi!”

Giọng nói tuyệt vọng của Maria không lọt vào tai Mio.

Suy cho cùng thì, phía bên kia của hai cánh cửa, là Basara đang ôm Yuki vào lòng

---Basara đã thông báo với cô rằng cậu ấy sẽ đi chơi với Yuki vào buổi tối hôm qua.

Khi cậu hỏi “Em có đồng ý không?”, cô không thể từ chối. Dù Mio và Basara là gia đình và cậu đã hứa sẽ bảo vệ cô. Và thậm chí họ đã lập Khế Ước Chủ Tớ, dù có lệch so với dự định ban đầu một chút. Tuy vậy, Mio không có quyền kiểm soát Basara 24/7. Tuy nhiên,

E, Em có quyền lo lắng mà.

Không phải là Mio định phá rối buổi hẹn hò của Basara và Yuki. Nhiều chuyện đã xảy ra giữa Mio và Yuki vì vị thế của họ, nhưng qua trận chiến trên sân thượng và công viên, đối đầu với tên mặt nạ trắng, họ đã hiểu nhau hơn được một chút.

Nhưng Yuki lại luôn chủ động trong những tình huống kỳ lạ. Như đột nhiên ôm lấy Basara khi hai người tái ngộ, hay đi vào nhà của họ và xông vào nhà tắm khi Basara đang ở trong đó. Không thể tránh khỏi việc cô ấy sẽ làm điều gì đó không tưởng khi chỉ có hai người bọn họ.

Vì vậy, việc Mio theo dõi họ là chính đáng. Lần trước, lời nguyền đã kích hoạt khi cô ghen tị nghĩ về Basara và Yuki ở một mình, nhưng lần này không có vấn đề gì--- Nói cách khác,

“Phải rồi… Không còn nghi ngờ gì nữa. Mình không ghen… hay gì cả.”

“Vâng, em hiểu mà! Ngài chỉ đang lo lắng cho Basara-san thôi! Vì vậy, Mio-sama, xin hãy nới lỏng tay một chút, được không? Tay trái của em đang trở nên tím tái vì thiếu máu rồi đấy!?”

Mio lẩm bẩm, còn Maria van nài với đôi mắt đẫm lệ. Tuy nhiên, khi tàu dừng lại ở một ga.

“Ah, họ xuống tàu rồi! Đúng như dự đoán, họ đổi sang chuyến tàu khác ở đây. Đi nào, Maria!”

Mio cũng xuống tàu nhằm đuổi theo Basara và Yuki. Cô nắm chặt tay trái Maria để không bị lạc, bất chấp việc cô có thể nghe được tiếng hét ngắn ngủn “HGG!!?” cùng tiếng “Rắc” từ cổ tay Maria. Nhờ có Khế Ước Chủ Tớ, cô có thể định vị vị trí của Basara nếu muốn, nhưng nó sẽ không báo cho cô biết rằng cậu ấy đang làm gì tại đó.

Hiện tại thì, cô không thể rời mắt khỏi Basara và Yuki dù chỉ một chút.

 

Phần 3:

Sau khi đổi tàu, họ đã đến nơi sau giờ hẹn bốn mươi phút.

Hiện tại đang là trước giữa trưa. Yuki đề nghị đi ăn trưa trước và Basara đồng ý.

Yuki không hẳn là thích đồ ăn nhanh. Nhưng cô nghĩ không còn nơi nào phù hợp hơn nơi đây đối với một cặp học sinh cao trung đang đi ăn ngoài.

---Nonaka Yuki, từ nhỏ đến lớn sống như một Anh Hùng, không biết một học sinh bình thường xử sự như thế nào cả.

Lý do cô theo học tại một trường cấp ba ở Tokyo là để quan sát con gái của Ma Vương tiền nhiệm: Naruse Mio. Cô đơn giản ở đây là vì nhiệm vụ với tư cách là Anh Hùng.

Nhưng chỉ hôm nay.

Chỉ hôm nay thôi--- cô muốn làm một cô gái bình thường.

Đó là một thành phố đầy ắp những thanh thiếu niên và hơn nữa là một ngày nghỉ, thành ra quán ăn có hơi đông người một chút.

Yuki cảm thấy không quá thoải mái ở những nơi tấp nập và ồn ào, nhưng những chỗ ngồi gần đó đã được lấp đầy với những cặp đôi trẻ tưởi khác, và hơn hết, Basara đang ngồi đối diện cô, ngấu nghiến ăn hamburger một cách ngon lành. Trong tình huống này,

“……..” “Mh? Có chuyện gì sao?”

Cậu ấy có vẻ như đã nhận thức được tâm trạng thất thần của cô. Basara nhìn cô với vẻ bối rối, Yuki liền lắc đầu nói “Không có gì cả”.

Cô vẫn chưa quen với hương vị của hamburger cũng như là vị CO2 sủi bọt trong miệng của coca, nhưng dẫu thế cô vẫn cố gắng tận hưởng hương vị như một kỷ niệm đáng nhớ dưới thân phận học sinh cùng với Basara.

Sau bữa trưa, họ tiến đến nơi diễn ra sự kiện chính của ngày hôm nay--- mua sắm quần áo.

Bước vào khu trung tâm thời trang nổi tiếng tầm cỡ địa danh,

“Wow…”

Basara đứng bên cạnh cô lẩm bẩm thán phục. Vì trung tâm mua sắm này có rất nhiều những cô gái đang dò tìm thời trang mốt nhất. Âm nhạc được phát nền ồn ào, khiến cho không khí càng sôi động.

---Nhưng một vấn đề phát sinh. Trong khi đang đi đến thang máy, họ lướt qua các quầy mua sắm, nhưng thật lòng thì, Yuki không biết nên đi đâu cả.

Bất cẩn quá.

Cô đã nghĩ chắc chắn khi tới đây, cô sẽ tìm được vài bộ quần áo. Tầng một thực chất có một quầy thông tin, nhưng thực sự thì cô còn không biết phải hỏi điều gì.

Yuki do dự không biết phải làm gì, để lộ điểm yếu khi chỉ mới đến đây lần đầu.

“Xin chào~ Cô đang tìm gì vậy ạ?”

Đột nhiên một cô nhân viên của một cửa hàng gần đó lên tiếng gọi.

Mio đứng nhìn khung cảnh đó từ đằng xa.

Đây là một tình cảnh không đoán trước được. Yuki bối rối trước sự việc diễn ra chóng vánh. Hướng về phía cô,

“Xin lỗi vì đột nhiên kêu lên~ Tôi thấy cô có vẻ băn khoăn, vậy là cô chỉ đến đây xem lướt qua xung quanh mà không có mục đích cụ thể hay sao? Nếu thế thì, sao không đến xem sản phẩm chúng tôi đang bày bán? Chúng tôi vừa cho ra mắt bộ sưu tập mùa đông mới mẻ này.”

“Ehm… Nhưng”

Tuy nhiên, Yuki đang lưỡng lự. Bởi vì người đã gọi cô ấy ban nãy là nhân viên của một cửa hàng bán chủ yếu loại quần áo phong cách đường phố với màu sắc sặc sỡ.

Đó không phải là loại thương hiệu mà Yuki yêu thích. Theo những gì Mio biết, Yuki là một người có tính cách ngây thơ. Cô ấy đã đến vùng đất thánh của thời trang giành cho giới trẻ trong buổi hẹn hò với Basara, nhưng

Cô ấy hẳn là bị xem như một con mồi dễ dụ rồi.

Mio cũng ngờ ngợ đoán được ý đồ của nhân viên đó. Yuki rõ ràng tỏa ra hào quang của một người không biết gì về nơi này thật.

Như những gì nhân viên đó nói, giờ đang là thời điểm bộ sưu tập mùa đông kia được mở bán. Vì đang là mùa mang lại lợi nhuận cao nhất của cửa hàng, thành ra chỉ tiêu bán ra đã tăng cao hơn trước.

Vì thế, một vài nhân viên muốn tăng doanh thu của bản thân bằng cách dụ dỗ khách hàng mua sản phẩm của họ. Nữ nhân viên này đang gây áp lực cho Yuki, ép cô phải mua một thứ gì đó.

“Công việc của tôi là giúp mọi người ăn mặc đẹp đẽ đấy ạ. Tôi chắc chắn có thể giúp được cho cô. Ví dụ như, tôi nghĩ bộ đồ này sẽ rất hợp với cô.”

Nhanh tay chộp lấy một cái áo hoodie từ một cái kệ gần đó, cô ấy giơ nó trước người của Yuki.

“Thấy chưa~ Trông rất đẹp ạ. Nó còn có thể phối với những loại đồ khác nữa đấy ạ.”

Thực sự trông cô ấy rất xinh đẹp. Nhân viên cửa hàng đề xuất một cái áo hoodie màu hồng rực với vải dệt kim tuyến.

Khả năng cô nhân viên đề xuất cái nào này bởi vì Yuki trông khá hiền lành. Hơn nữa,

“Nó hợp với những loại đồ khác, vì cô muốn bán thêm nữa…”

Bắt đầu với một cái áo hoodie, cô nhân viên với ý định bán nhiều món cùng lúc thành một bộ hoàn chỉnh. Nhìn thấy sự kiên trì của người nhân viên, Maria bên cạnh lên tiếng.

“Bạn thuở nhỏ của anh ấy có vẻ gặp rắc rối, nhưng Basara-san chẳng giúp gì nhỉ?”

Đối với họ, Basara đang gãi đầu bên cạnh Yuki, bối rối không biết phải làm sao.

“…Không, anh ấy đã cố gắng giúp từ nãy. Nhưng có vẻ anh ấy cũng không quen thuộc với một nơi như này. Nhân viên cũng là nữ giới, nên anh ấy không biết phải xử lý thế nào.”

Như thế là quá mức để cho Basara, một chàng trai, làm điều gì đó mà cậu còn không thể làm với Yuki, một cô gái.

Cơ mà,

Dù cho Yuki đang gặp khó khăn, đó không phải là điều mà cô cần phải bận tâm. Basara cũng chả khá khẩm hơn mấy. Cậu ấy đã quá thân mật với Yuki trên tàu ban nãy, nên… để cậu ấy gặp một chút rắc rối cũng tốt.

Mio chỉ định quan sát từ xa và không định giúp đỡ họ. Nhưng,

“……………” “---Mio-sama?”

Mio nghe thấy câu hỏi của Maria, người đáng nhẽ đang đứng bên cạnh cô, phát ra từ sau lưng cô.

Trước khi nhận ra, Mio đã bước tới. Nhanh nhẹn chen vào giữa Yuki và nhân viên,

“Xin lỗi vì đã để cậu đợi lâu, Nonaka~!”

cô nắm tay Yuki và kéo đi.

“Được rồi, đi nào.” “---Eh?”

Yuki ngạc nhiên vì sự xuất hiện đường đột này. Basara cũng vậy. Nhưng Mio không quan tâm. Kéo theo tay của Yuki, cô định rời khỏi đây--- nhưng đôi chân đang tiến về phía lối ra đã bị ngưng lại ngoài ý muốn. Người nhân viên đang nắm lấy tay áo của Yuki,

“Ồ, cô là bạn của cô ấy à? Sao hai người không vào cùng nhau? Bạn cô rất thích bộ sưu tập mới này đấy.” Nhân viên tỏ ra chuyên nghiệp, không dễ buông tha con mồi. Dù cho khuôn miệng đang nở nụ cười thân thiện, cô ghì lên người Mio với một ánh nhìn sắc lẹm. Nhưng Mio cũng không kém cạnh gì.

“Không, cảm ơn.” “Nhưng thứ này” “Không, cảm ơn” “Này cô ơi, ít nhất hãy nhìn kĩ hơn” “Không, cảm ơn”

Khi Mio liên tục lặp lại một câu trước người nhân viên kiên cường, cô nhân viên đành phải buông tay. Cô ấy đã chấp nhận rằng dù cho cô có nài nỉ đến mức nào, thì cô cũng chẳng bán được.

Cách mà cô nhân viên tiễn khách với một nụ cười và “Xin ghé lại lần sau nhé~”, chứng tỏ cô ấy chuyên nghiệp đến nhường nào.

Khi vừa đến khu vực thang máy mà không cần ghé qua bất kỳ cửa hàng nào khác trong khi vẫn còn đang kéo tay Yuki đi theo,

“---Nói cho cậu biết, đây chỉ là trùng hợp mà thôi!”

Cô tuyên bố hét lên, sau khi quay lại thấy Basara, người đã bình thản theo sau Yuki.

“Ehm… Mio?”

“Chỉ là tình cờ thôi! Em đang đi mua sắm với Maria thì thấy hai người. Thấy hai người gặp rắc rối, em không còn lựa chọn nào khác… Thật đấy! Chỉ vậy thôi!”

“Xin hãy bình tĩnh, Mio-sama. Nếu ngài quá kích động, sẽ tự đào hố chôn mình đấy.”

“---C, Chị không bị kích động.”

Mio đỏ mặt hét lên. Không ổn. Cố tình chen ngang vào lúc đó thì không sao cả, nhưng cô đã hành động mà không hề suy nghĩ, nên giờ chỉ biết nói nhăng nói cuội cho qua.

Nhưng, ý tôi

Không thể trách được. Vì cơ thể cô tự động di chuyển.

---Có lẽ cô muốn sòng phẳng với Yuki.

Trong trận chiến ở công viên hôm đó, Yuki đã giúp Mio, dù cho cô không có nghĩa vụ phải làm điều đó. Đó là sự thật không thể phủ nhận, dù Mio không thể tha thứ được rằng việc nó đã suýt lấy đi mạng sống của Basara. Mio cảm thấy mình sẽ thua cuộc nếu bỏ mặc Yuki đang bối rối lúc đó.

Đúng vậy, đó là bản chất của cô ấy. Naruse Mio không muốn thua trước Nonaka Yuki--- Chỉ vậy thôi.

“Dù sao thì, cảm ơn em. Nếu không có em, bọn anh có lẽ đã bị dụ dỗ rồi… Phải không, Yuki?”

“…….”

Bên cạnh Basara vừa mới thở dài một tiếng, Yuki lặng lẽ gật đầu. Vẻ mặt hơi bức xúc của cô có lẽ đến từ sự lơ đễnh trong việc nhờ giúp đỡ hơn là sự khó chịu vì được Mio cứu.

“Thế nào rồi, Yuki? Có cửa hàng nào khiến cậu chú ý không?”

Khi Yuki không trả lời, Basara dịu dàng hỏi.

“Tớ hiểu rồi… Vậy cậu muốn làm gì tiếp theo, Yuki? Tiếp tục nhìn quanh một vòng nữa ha?”

Yuki vẫn im lặng, có lẽ bản thân cô đang đấu tranh nội tâm, thay vì cân nhắc. Lúc này,

“Ừm… Chúng em có thể đi cùng được không?” “Này, Maria!?”

Mio luống cuống lên tiếng, nhưng Maria bình tĩnh giải thích.

“Không, ý em là, hai người không biết gì về nơi này, phải không? Nên có Mio-sama đi cùng sẽ dễ xử lý những tình huống như lúc nãy hơn.”

“Ừm, đúng vậy, nhưng…”

Nhưng Yuki sẽ khó lòng đồng ý, vì nó sẽ cản trở buổi hẹn của cô ấy.

“Cậu nghĩ sao, Yuki…?”

Basara hỏi ý kiến của Yuki. Cô im lặng một lúc, rồi nhắm mắt lại.

“……………Được.”

Cuối cùng, cô đồng ý với lời đề nghị của Maria như vừa buông bỏ thứ gì đó.

Và rồi cô dịu dàng mở mắt ra, nhìn về phía Mio.

“Naruse-san--- nếu có thể, xin hãy giúp tôi chọn quần áo.”

Mio chấp nhận lời thỉnh cầu của Yuki.

Cô không quá phản đối giúp đỡ Yuki. Nếu là thế thì, cô đã không cứu Yuki khỏi nhân viên cửa hàng.

---Nhờ vậy, việc mua sắm diễn ra suôn sẻ lúc sau đó.

Sau khi nghe những điều mà Yuki nói, Mio dẫn cô ấy đến các cửa hàng phù hợp với phong cách của Yuki.

Khéo léo đối đáp với các nhân viên và cùng Yuki chọn đồ. Cuối cùng,

“…Đây, cô thấy thế nào?”

Vì Yuki không biết mặc đồ đúng cách, Mio đã phải vào phòng thử đồ cùng cô ấy và giúp cô mặc chúng.

Thông thường, nhân viên sẽ làm việc này, nhưng Yuki đã nhờ chính Mio để giúp cô, có lẽ Yuki vẫn còn ám ảnh chuyện lúc nãy.

“Ừm… Trông đẹp lắm, thật đấy.”

Yuki gật đầu, gương mặt hài lòng nhìn bản thân vừa được trau chuốt. Đôi má hồng hào đó là bằng chứng của việc cô ấy hài lòng với sự lựa chọn của Mio.

“---Basara, nhìn này.”

Yuki vén tấm rèm sang một bên, bước ra ngoài và xoay người một vòng trước mặt Basara.

“Mh? Hoo… Đẹp đấy. Kiểu quần áo này cũng hợp với cậu nữa.”

Basara thốt lên, khiến Yuki mỉm cười hạnh phúc khẽ thành tiếng “Mm”. Đó là biểu cảm của một cô gái bình thường mà Yuki chưa từng thể hiện với Mio. Khi đó, Maria tiến lại gần Mio và thì thầm vào tai cô.

“Ngài có chắc là nên đối xử tốt với kẻ thù như vậy không, Mio-sama?”

“…Này nhá, chính em đề nghị chuyện này đấy.”

“Thì, đúng là vậy, nhưng… dẫu sao thì, lý do ngài lại giúp cô ấy nhiệt tình như thế? Cô ta sẽ dùng những bộ đồ này để quyến rũ Basara-san.”

“Dù sao thì, sống giả tạo đề xuất một thứ gì đó xấu xí là đi trái lại với nguyên tắc của chị.”

Đó là lời hứa giữa những cô gái. Cô không muốn làm nó một cách hời hợt. Và quan trọng hơn cả, nếu cô giở trò hèn hạ, thì nó đồng nghĩa với việc cô thừa nhận mình thua kém Yuki. Không đời nào mà cô lại làm vậy được.

Sau khi Yuki cho Basara thấy bộ đồ mà Mio đã lựa cho, cô trở lại phòng thay đồ đầy mãn nguyện.

Khi cô cởi bộ đồ đấy xuống và chỉ còn lại bộ nội y trên người, vóc dáng cao ráo của Yuki trở nên nổi bật hơn. Mio đứng cạnh thân hình kiều diễm đó và nhìn nó thông qua tấm gương treo trên tường.

Cô ấy thực sự rất xinh đẹp.

Mio lại một lần nữa nhận ra sức hút của Yuki. Làn da trong trẻo của Yuki là thứ mà Mio không sở hữu. Đường cong cơ thể của cô ấy vẽ ra những nét nữ tính khác biệt với Mio và khiến cho cả Mio cũng bị thu hút.

Cô cũng nhận thức được lý do Yuki có một câu lạc bộ thần tượng cô ấy như bản thân.

Nói là vậy, nhưng cô không ghen tị. Mỗi người có sức hút riêng--- quần áo cũng vậy. Mio tự tin vào vẻ đẹp của bản thân mình và tự tin rằng cô không kém cạnh gì Yuki khi nói về khoản đó.

Quan trọng hơn là.

Điều mà cô bất ngờ là việc Yuki đã nhờ Maria và cô hộ tống cô ấy. Đáng lý hôm nay là buổi hẹn hò đặc biệt của Yuki và Basara.

Cô nhân viên kiên cường kia đã phá hỏng buổi hẹn hò của hai người, nhưng thực sự thì Yuki rất muốn đi dạo thêm chút nữa với Basara nhân dịp này.

Dù vậy cô ấy đáng lẽ phải chống đối lại việc nhờ vả Mio. Thế nhưng, Yuki lại thành thật nói ra lời cảm ơn.

“Cảm ơn, Naruse-san.”

“Không có gì… Tôi chỉ giúp cô chọn đồ với một nhân viên thôi. Không cần phải khách sáo”

Mio đáp lại lạnh nhạt, nhưng Yuki lắc đầu “Không”. Cô ấy nhìn thẳng xuống,

“Không phải vậy. Tôi chưa từng đến một nơi như thế này… chỉ toàn luyện tập khi ở làng. Cho nên tôi không biết một buổi hẹn hò thực sự là như thế nào.”

“……Tôi hiểu rồi.”

“Tôi chỉ hạnh phúc khi được ở bên Basara… Nhưng tôi nghĩ cậu ấy sẽ thấy chán, vì cậu ấy đã quen với cuộc sống bình thường rồi.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Yuki khiến Mio nhận ra một lần nữa rằng cô ấy là một Anh Hùng. Và--- bản thân của Mio đã kế thừa sức mạnh và dòng máu của Ma Vương tiền nhiệm.

---Nhưng thời điểm họ biết về thân phận của bản thân là khác nhau hoàn toàn.

Mio biết được dòng máu của mình từ nửa năm trước--- Vào ngày mà cha mẹ nuôi của cô bị giết.

Trước đó, Mio đã sống như một cô gái bình thường với niềm hạnh phúc bình thường.

Còn về phía Yuki, cô ấy đã biết được sự tồn tại của cô từ lúc cô nhận thức được nó và đã được huấn luyện cho sứ mệnh đó.

Dĩ nhiên, gọi đó là bất hạnh là hỗn xược. Tộc Anh Hùng dù cho có nhiệm vụ bảo vệ thế giới, họ cũng có quyền hạnh phúc trong cuộc sống.

Nhưng.

Dù sao, họ hẳn đã khao khát hạnh phúc giản đơn của người bình thường.

Khi Mio im lặng, Yuki lạnh lùng nói, như thể những suy nghĩ của Mio hiện rõ trên mặt của cô.

“Cô không cần cậu phải lo lắng. Nhờ có cô, tôi đã mua được quần áo để quyến rũ Basara.”

“Quyến rũ… Này nhé.”

“Tôi cũng học được về hẹn hò. Tận dụng kinh nghiệm của ngày hôm nay, lần sau tôi sẽ có buổi hẹn tốt hơn với Basara, chỉ với hai chúng tôi.”

Yuki nói bình thản. Mio rõ ràng không thể bỏ qua được.

“Này--- Cô định hẹn hò với Basara lần nữa hả?”

“Tất nhiên. Giờ thì, dẫn tôi đến cửa hàng khác và chọn đồ cho tôi tiếp nào.”

Cô gái này… nhờ vả nhưng lại tỏ ra như cao ngạo như vậy đấy. Thế nhưng,

“Được thôi--- Cứ thử xem.”

Cô chấp nhận lời thách thức của Yuki ngay lập tức, Mio mỉm cười.

Một khi đã hứa, cô sẽ làm đến cùng. Và cô sẽ không làm qua loa.

Nhưng Yuki cũng đừng nên quên.

Mua quần áo mới--- làm đẹp bản thân, không phải là đặc quyền của chỉ mỗi Yuki.

Họ tiếp tục dạo quanh các cửa hàng, Yuki nhờ Mio và nhân viên giúp đỡ.

Cuối cùng, cô quyết định được thứ cô sẽ mua tiếp theo.

Khi Mio và Maria cũng chọn đồ cho mình, họ thi nhau thử và cả ba người bọn họ đều khoe bản thân trong bộ quần áo mới cho Basara xem.

Đủ loại thuật ngữ về thời trang và phong cách phối đồ mới lạ. Tất cả những thứ đó đều nó một nét đặc trưng của nó--- Nhưng Yuki có lẽ còn không hiểu được một nửa trong số chúng.

Dù vậy, cô cũng đã rất vui, vì cô đã có thể đi chơi vào ngày nghỉ cùng với Basara. Về Mio và Maria, cô không thấy họ phiền phức, vì họ đã đối mặt với cô thay vì phá rối buổi hẹn.

Dĩ nhiên, cô vẫn muốn buổi hẹn hò chỉ có hai người, nhưng không thể phủ nhận họ đã giúp đỡ cô rất nhiều. Vì vậy--- Yuki nghĩ như vậy cũng tốt.

“…Được rồi, tớ sẽ mua cái này.” “Ừ. Bọn tớ đợi ở bên ngoài nhé.”

Yuki gật đầu sau khi Basara nói xong, rồi xếp hàng ở quầy thanh toán. Một ánh nhìn lướt qua chiếc đồng hồ đeo tay đã thấy thời gian trôi qua từ trưa đến chiều tối vô cùng chóng vánh, kể từ lúc bọn họ bắt đầu dạo quanh các cửa hàng.

Vì họ đã ở trong một tòa nhà được thắp đèn sáng trưng, nên họ khó có thể biết được. Trời có lẽ đã tối khi họ bước ra ngoài rồi cũng nên.

À phải.

Trước khi lên chuyến tàu ra về, cô nên đi ăn tối với Basara. Cô cũng không ngại mời thêm Mio và Maria, vì họ đã giúp đỡ cô mua sắm.

Yuki mỉm cười, liếc nhìn phía sau--- quay về phía Basara và những người khác đang đứng ngoài cửa hàng.

“----”

Cảnh tượng trước mắt khiến nụ cười của cô tắt lịm. Cô không nghe được cuộc trò chuyện từ xa. Nhưng từ biểu cảm, cô có thể đoán được Maria đang trêu chọc Mio, khiến cho cô nổi giận, còn Basara nhìn họ với nụ cười bất lực.

Hơn hết, ánh mắt Basara dành cho Mio và Maria tràn đầy sự dịu dàng.

Nonaka Yuki thấy hạnh phúc mà cô khao khát ở nơi mà cô không thể nào chạm tới.

---Basara, không còn là Anh Hùng, đang sống với gia đình mới và chiến đấu vì những cô gái đó. Đó là hiện tại và tương lai mà Basara mong muốn.

Còn lại--- Yuki chỉ là biểu tượng của quá khứ đối với Basara.

Cô từng cùng cậu trải qua bi kịch tại <ngôi làng> năm năm trước, và là hiện thân của quá khứ mà vẫn đang làm cậu đau khổ, vậy nên cô không khác gì gánh nặng cho tương lai với Mio mà Basara đang hướng tới.

“……………”

Yuki nhìn về nơi khác, lưng quay đi đối với họ. Bởi vì cô không thể chịu đựng nhìn thêm một giây phút nào nữa. Rồi cô tiếp tục đứng trong hàng chờ thanh toán đến lượt cô, mắt nhìn xuống.

“Tiếp theo ạ~”

“……”

Đến lượt Yuki và cô định bước lên--- thì đột nhiên một bàn tay nắm lấy cánh tay cô.

Cô không cảm nhận được khí tức nào cả cho đến khi cánh tay tôi có ai đó chạm vào. Cô nhìn người đối diện với vẻ ngạc nhiên.

“---?”

Hơi thở của cô trở nên đứt quãng. Là một khuôn mặt quen thuộc.

Một cô gái--- với đôi mắt lạnh lùng như chính cô.

 “Kurumi…”

Yuki ngây người gọi tên cô ấy, cô gái lạnh lùng đáp lại.

“Đã có quyết định chính thức từ <làng>. Tôi đến để thông báo--- nhiệm vụ mới của chị.”

Một hơi thở.

“Chơi trò gia đình đủ rồi đấy… chị gái.”

“……Mh?”

Basara đang nói chuyện với Mio và Maria, bỗng nhíu mày vì cảm thấy điều gì đó bất ổn.

Sự hiện diện của Yuki, người mà bọn họ đang chờ đợi, đã biến mất.

“Yuki…?”

Cậu nhìn về phía quầy thanh toán, nhưng Yuki, người đáng lẽ đang đứng ở đó, đã không còn nữa.

Dù cho cậu có tìm khắp cửa hàng, khắp những khu vực xung quanh, Nonaka Yuki đã biến mất không dấu vết.

 

Phần 4:

Cuối cùng, họ không thể tìm thấy Yuki.

Họ đã hỏi nhân viên cửa hàng và cũng nhận lại được kết quả gì, và thậm chí khi họ tìm kiếm khắp trung tâm thương mại và khu vực xung quanh cũng không thể nào tìm thấy được cô ấy.

Mọi cuộc gọi đến điện thoại của cô đều báo ngoài vùng phủ sóng. Cô ấy chắc đã tắt nguồn máy, khiến chức năng GPS không hoạt động.

“…Chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy về trước chúng ta rồi sao?”

“Không thể nào… Bỏ qua bọn em, Basara vẫn ở đây. Không có lý do gì để cô ấy làm vậy cả.”

Trong khi Maria và Mio trao đổi, Basara đang suy nghĩ về một điều khác. Đó là cảm giác cậu cảm nhận được khi chỉ có cậu với Yuki--- một ánh nhìn.

Nhưng.

Ngay sau khi Mio và Maria xuất hiện, cảm giác đó đã biến mất. Canh chỉnh thời cơ rất thuyết phục, nên cậu đã tưởng đó là do Mio và Maria đang theo dõi.

Có lẽ nào--- có ai đó khác đang quan sát họ?

Khi trở về khu vực địa phương bằng tàu, họ đi đến biệt thự của Yuki để kiểm tra, nhưng

“…Không có. Cô ấy không ở đây.”

Cuộc gọi cuối cùng cho cô ấy vẫn là lời đáp ngoài vùng phủ sống. Cạn kiệt ý tưởng, họ không còn cách nào khác ngoài trở về nhà Toujou.

“……………” “……………” “……………”

Bầu trời âm u, con đường đêm được chiếu sáng bởi đèn đường, ba người bước đi trong im lặng. Dù chỉ vài giờ trước, họ đã vui vẻ bên nhau. Sự im lặng khiến mọi thứ như một giấc mơ.

Vào những lúc như thế này,

Nếu như--- cậu có Khế Ước Chủ Tớ với Yuki. Thì cậu có thể xác định vị trí của cô ngay lập tức. Nhưng,

Mình đang nghĩ gì vậy.

Basara lập tức gạt bỏ ý nghĩ rẻ mạt đó đi. Cậu muốn xoa dịu nỗi lo đến mức suy nghĩ của cậu trở nên kỳ quặc.

Nhưng nếu Yuki gặp chuyện gì đó--- Nghĩ đến đây, lồng ngực Basara thắt lại.

---Năm năm trước, bi kịch xảy ra với làng Anh Hùng. Ngày đó, nhiều đồng đội của cậu đã mất mạng, và sức mạnh của Basara mất kiểm soát, sức hủy diệt trở nên lớn hơn nữa.

Dù vậy, một số người vẫn được cứu, trong đó có cả Yuki. Nếu bây giờ cô ấy gặp chuyện, cậu sẽ---

“…Basara? Có chuyện gì vậy, Basara!”

Mio kéo mạnh tay cậu, lôi Basara từ ký ức quay về thực tại.

“Anh ổn không, Basara-san…?”

“…Ừ, anh ổn. Xin lỗi… anh đang nghĩ về vài chuyện.”

Khi Basara mỉm cười yếu ớt lặp đi lặp lại câu “Anh ổn”, tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi quần.

Không phải tiếng chuông cuộc gọi, mà là tin nhắn.

Dù vậy, Basara vội lấy điện thoại ra và kiểm tra người gửi.

Tiếc là không phải Yuki.

Khi Basara lắc đầu, Mio bên cạnh lầm bầm một tiếng “Em hiểu…” nhỏ nhẹ. Nhưng khi nhìn tên người gửi, cậu cứng người.

Không có tên ở đó. Chỉ có một khoảng trống. Nhưng với người lần đầu nhắn cho cậu, đáng lẽ phải hiển thị địa chỉ email.

Lý do không hiện là do chính Basara đã thiết lập như vậy.

Đó là người mà cậu đã bí mật liên minh, và vì vậy lưu số điện thoại khác biệt để trao đổi tuyệt mật.

Đây là lần đầu tiên người này nhắn cho cậu.

“……………”

Nội dung đúng như cậu dự đoán. Sau khi đọc xong, cậu nhấn nút xóa ngay lập tức và điện thoại bắt đầu hoạt động chức năng đó--- Ngay khi tin nhắn bắt đầu biến mất.

Đột ngột bóng tôi bao trùm lấy xung quanh. Khi cậu nhận ra--- một đòn tấn công ập xuống từ trên cao.

“---Tránh ra, Maria!”

Basara ôm lấy Mio và nhảy sang một bên.

“N- Này!”

Mio bất ngờ kêu lên, nhưng Basara không có thời gian để quan tâm.

Vì đòn tấn công vừa rồi đã tạo ra sóng xung kích dữ dội cùng tiếng nổ. Basara tiếp đất, vẫn ôm chặt Mio.

“---Em ổn chứ!?” “Vâng, bằng cách nào đó!”

Nghe Maria trả lời ở khóe ngoài tầm nhìn, cậu thở phào nhẹ nhõm.

---Lý do cậu chỉ cảnh báo Maria là vì cô ấy đứng đối diện, với Mio đứng giữa hai người vào lúc đó.

Nhưng Maria, một Hard Striker chuyên về cận chiến, sẽ di chuyển nhanh nhẹn hơn--- cậu tin vào phán đoán đó. Đáp lại phán quyết nhanh nhạy của Basara,

“Hoo--- phản ứng nhanh hơn ta tưởng.”

Một giọng nói ngạo mạn vang lên từ trên cao, mang vẻ chế giễu Basara.

Khi Mio nhìn lên, một gã khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung.

Một luồng khí tức đen ngòm tỏa ra từ cơ thể hắn.

Không còn nghi ngờ gì nữa. Đó là một ác quỷ từ phe Ma Vương đương nhiệm. Ở một góc khác,

“…Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Maria từ từ đứng dậy. Cô nhìn chằm chằm vào con quỷ thù địch,

“Đòn tấn công vừa rồi… Nếu chỉ nhắm vào Basara-san và ta, ta có thể bỏ qua, nhưng tệ hơn là kéo cả Mio-sama vào.

Liệu đó có phải là điều mà phe Ma Vương đương nhiệm muốn không?”

“Huuh? Ta không định kéo cô ta vào đâu. Sẽ rắc rối nếu ta bất cẩn giết cô ta và sức mạnh của Wilbert tan biến đi. Nhưng chiến trường luôn thay đổi. Một số chuyện có thể xảy ra--- tai nạn ấy, ngươi hiểu mà”

Gã quỷ khổng lồ cười lớn, cơ thể rung lắc theo.

“Hơn nữa--- Cấp trên muốn sức mạnh của Wilbert, nhưng nếu thứ sức mạnh ngu ngốc này biến mất vì một đòn tấn công như vừa rồi, thì cũng chẳng có ích gì.”

Nói xong, hắn nhìn Basara.

“Con succubus kia thì khỏi nói, nhưng tên nhóc như ngươi cũng không tồi… Dù vậy, không đủ để Lars gặp rắc rối với ngươi.”

Hắn nói, rồi khịt mũi.

“Nhưng sao cũng được--- Ta sẽ giết tất cả các người trừ con gái của Wilbert.”

Basara nghe những lời này, tay vẫn ôm eo Mio.

“……Có phải là do ngươi làm không?”

Giọng Basara trầm xuống, có chút lạnh lùng. Tên quỷ khổng lồ kia tỏ ra bối rối.

“Hả? Gì cơ?”

“Có phải ngươi là kẻ làm cho Yuki biến mất?”

Basara hỏi lại. Con quỷ dường như chợt nhớ ra. “Àa--- Cô gái Anh Hùng đó.”

Ngay khi hắn nói xong, Basara biến mất khỏi vị trí bên cạnh Mio.

“Eh---?”

Mio kêu lên hoang mang. Trong khoảnh khắc đó--- Basara đã đứng trước mặt con quỷ khổng lồ.

Trong tay phải là Brynhildr, thanh kiếm yêu quý của cậu, đã hiện hình.

Cậu vung kiếm.

Nhát chém ngang của Basara đâm thẳng vào bụng con quỷ giống như nó đã được cắm ở đó từ trước.

---Ngay lúc đó, Basara cảm nhận được một sức cản bất thường.

CREEEEEAAAAAAAK!

“Kuh…!”

Cùng với âm thanh kim loại chói tai, tay phải Basara tê rần. Cậu ấy đã bị chặn. Hơn nữa, không phải bằng vũ khí hay khiên. Bụng con quỷ đã hứng trọn thanh Brynhildr đó.

“Này, cậu nóng tính thật đấy--- Có bổ sung đủ canxi không thế?”

Con quỷ cười khẩy, rồi

“Ta sẽ bẻ gãy cơ thể cậu thành từng mảnh… để nhét vừa vào túi của ta, nhóc con!”

Hắn vung nắm đấm phải về phía Basara. Ngay lập tức, Basara đạp vào bụng con quỷ và lùi lại, né khỏi tầm đấm với một khoảng cách mong manh.

Nhưng nắm đấm của tên quỷ đó vẫn tạo ra được một luồng sóng xung kích vô hình,

“? Guh, Gaaah—!?”

Basara bị một đòn vô hình đánh bay ngược về sau, đập vào rìa kết giới--- bức tường ngăn cách không gian bình thường và không gian bị cô lập này.

“Ồ, sao thế? Xong rồi à?”

Con quỷ tiến lại gần, định ra đòn kết liễu. Nhưng trước khi nắm đấm có thể chạm vào Basara, hắn đã bị nuốt chửng bởi biển lửa cùng với một tiếng gầm vang.

“Đừng có đột nhiên xuất hiện rồi làm ra vẻ ta đây!”

Mio liên tục phóng ra những ngọn lửa.

“Hah… Ngọn lửa yếu ớt này còn chẳng đủ gãi ngứa ta!” Dù vậy, con quỷ vẫn lao thẳng qua biển lửa.

“---Vậy cái này thì sao?”

Lợi dụng lửa làm bình phong, Maria xuất hiện trước mặt hắn, nắm đấm đập thẳng vào bụng con quỷ.

BAM! Một tiếng va chạm mạnh. Đòn tấn công từ Maria, một Hard Striker dựa vào sức mạnh, chắc chắn đã chặn đứng con quỷ.

“…Đau đấy.”

“Eh--- Gah!?”

Mu bàn tay trái của hắn thổi bay cơ thể nhỏ nhắn của Maria bằng cách phủi tay. Ngay trước khi cô đâm xuống đất, Basara bằng cách nào đó kịp thời đỡ lấy Maria, nhưng

“Sao rồi, cái nhiệt huyết lúc nãy đâu? Chỉ biết sủa thôi à?”

Con quỷ khổng lồ vung nắm đấm liên tục, tạo ra sóng xung kích từ trên không.

Basara và các cô gái tản ra né tránh chúng, nhưng họ không thể phản công.

Chết tiệt, hắn là một power type hoàn hảo!

Hắn ta trông giống một tên đồ tể tầm thường, nhưng lại là một power type có thể chiến đấu hoàn hảo với sức mạnh vượt trội.

Sức mạnh là tất cả. Một cơ thể chịu được sức mạnh khổng lồ chắc chắn có khả năng phòng thủ cao, ảnh hưởng từ độ bền bỉ của bản thân, và thực tế, nó dễ dàng chặn đòn của Basara.

Hắn ta khả năng cao còn mạnh hơn cả Maria, một người với power type như hắn ta--- Hơn nữa, hắn là một Shooting Fighter, thậm chí còn có khả năng tấn công với sóng xung kích.

Vấn đề không chỉ là đòn tấn công của Basara vô hiệu, mà cả nắm đấm của Maria cũng vậy.

Vì vậy, dù cho họ có thể tiếp cận hắn ta, họ không có cách nào hiệu quả để gây sát thương lên người hắn.

Hy vọng cuối cùng là ma thuật cấp cao từ Mio, một magic type--- nhưng không cần phải nói, ma thuật càng mạnh càng cần phải tập trung tinh thần. Vì vậy,

Khi hắn liên tục tấn công bằng sóng xung kích như thế này

Hắn nhìn về phía Mio, nhưng cô không có thời gian để niệm chú, vì bản thân phải né tránh cơn mưa sóng xung kích từ trên trời.

Xét theo thể hình, hắn chắc chắn cũng có thể lực vượt trội.

Đến một lúc, Basara và các cô gái sẽ không thể nghỉ mệt và né tránh những luồng sóng xung kích--- Là một thế bế tắc.

Vậy thì,

Basara cúi người xuống và tập trung.

Cậu tính toán con đường ngắn nhất và tốt nhất để tiêu diệt kẻ thù trên không, cùng với tốc độ cần thiết để bản thân làm điều đó.

Và rồi--- Basara chuẩn bị tấn công bằng cách đạp mạnh xuống đất. Đúng lúc đó.

“Phiền phức quá… Ta sẽ kết liễu tất cả các ngươi cùng một lúc.”

Nói thế, con quỷ, kẻ thù mà đang đối phó với Maria, tung ra một đòn tấn công không ai lường trước được.

---Những làn sóng xung kích trước giờ chỉ là đường thẳng, được tạo ra từ những cú đấm. Giờ đây nắm đấm dừng lại giữa chừng, tác động vào không khí--- Kết quả là, sóng xung kích không chỉ đơn thuần là đường thẳng, mà lan tỏa theo hình tròn, tấn công Basara và các cô gái cùng một lúc.

“? Đồ khốnnnnnn---!”

Basara dùng năng lượng tích lũy cho đòn tấn công cùng với tốc độ cao để phản công.

Đòn tấn công được giải phóng trước mặt Mio và Maria không phải là <Banishing Shift>, nhưng nó đã thành công trong việc cắt đôi luồng sóng xung kích. Những luồng sóng xung kích hình tròn chẻ sang hai bên Basara, dọc ra đằng sau cậu.

“Tốt lắm. Phải như này chứ.”

Dù đòn tấn công của hắn bị chặn, con quỷ khổng lồ lại tỏ ra vui vẻ.

“Vậy thì--- nếm cái này đi!”

Ngay khi hắn nói xong, cánh tay phải vốn đã to lớn càng phình to hơn gấp đôi--- không, gấp ba lần.

Không ổn!

Rõ ràng hắn đang chuẩn bị một đòn tấn công kinh khủng hơn nhiều so với những đòn từ trước đến giờ.

---Basara ngày xưa chắc chắn sẽ lao vào ngay lập tức.

Không do dự, cậu sẽ dùng tốc độ tối đa để rút ngắn khoảng cách và ngăn chặn kẻ thù tấn công.

Nhưng, Basara của hiện tại đang do dự.

Cậu không thể ngay lập tức quyết định rằng cậu nên xông vào đòn tấn công đó hay cố phòng thủ để bảo vệ Mio và Maria.

Kẻ thù lợi dụng sơ hở khi do dự đó để chuẩn bị đòn tấn công.

“---Huh?”

Nhưng con quỷ khổng lồ đột nhiên ngừng cử động, như thể hắn đã nhận ra điều gì đó.

Tại sao chứ?

Basara thấy được câu trả lời ngay tại bụng con quỷ. Con quỷ đang lơ lửng--- có một thứ gì đó xuyên thủng cơ thể khổng lồ của hắn.

“Một ngọn giáo…?”

Mio, nhìn từ góc độ khác, lẩm bẩm nhíu mày, khi cơ thể của con quỷ khổng lồ có sự thay đổi nhanh đến mức chóng mặt. Cơ thể con quỷ bắt đầu đóng băng thành tuyết trắng xóa, cùng với những tiếng động. Toàn thân khổng lồ của con quỷ, chỉ trong nháy mắt, đông cứng lại rồi rơi xuống đất.

CLINK. Với một âm thanh như kính vỡ, con quỷ vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

 

Phần 5:

Tất cả còn lại là một ngọn giáo trắng dài cắm xuống đất.

Mio và những người còn lại không thể phản ứng trước sự việc bất ngờ này. Giữa bầu không khí im lặng đó,

“--------”

Một chàng trai trẻ xuất hiện từ đâu đó. Nhìn thấy một bên mặt khi cậu ta nhặt cây giáo lên trong im lặng,

“Takashi…”

Mio nghe thấy tiếng thì thầm bất ngờ của Basara trước mặt cô.

Khi được gọi tên, chàng trai trẻ chuyển ánh mắt sắc bén từ cây giáo sang Basara.

“…Ai vậy, Basara?”

“Hayase Takashi… Bạn thời thơ ấu của anh, giống như Yuki, từ khi anh còn ở <làng>.”

Trả lời câu hỏi của cô, Mio có thể đoán được phần nào hoàn cảnh.

Không có gì ngạc nhiên khi cậu ta có thể vào được kết giới này.

Mio biết về bi kịch mà Basara đã trải qua khi còn ở làng Anh Hùng.

Cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra khi sức mạnh của Basara mất kiểm soát.

Nó đã để lại những vết thương lòng không bao giờ lành cho nhiều người và là lý do khiến cho Basara bị trục xuất khỏi làng.

Có lẽ người như Yuki chỉ thuộc thiểu số, những người vẫn còn đối xử tốt với Basara sau sự cố đó.

Ít nhất--- ánh mắt mà chàng trai trẻ dành cho Basara không phải là ánh mắt của một cuộc đoàn tụ với một người bạn thuở nhỏ lâu ngày không gặp.

“Takashi, tại sao cậu lại… Và ngọn giáo đó, không lẽ…”

Khi Basara hỏi, không tin vào mắt mình, đột nhiên

“Ừ--- Đúng vậy, nó là 'Byakko'.”[note75971]

Một giọng nói cười khúc khích vang lên từ phía sau. Khi Mio quay lại, đó là một chàng trai trẻ mắt híp.

“----!?”

Ngay khi nhìn thấy chàng trai đó, Basara thay đổi sắc mặt và nhảy lên.

Cậu đứng trước mặt chàng trai trẻ đó, che chắn cho Mio và Maria.

“N- Này, Basara…?” “Có chuyện gì vậy?”

Mio và Maria bối rối trước tình huống bất thường, trong khi Basara không trả lời. Vẫn với vẻ mặt nghiêm nghị, cậu đang chờ phản ứng của chàng trai trẻ. Ngay lúc đó,

“Geez. Và khi chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ… Đừng nhìn tôi với ánh mắt đầy hận thù như vậy chứ.”

Chàng trai mắt híp nhún vai và cười khổ.

“Shiba-san… Tại sao anh lại ở đây?”

Basara hỏi với thái độ khác hẳn so với khi nói chuyện với Hayase Takashi.

Basara?

Nhìn Shiba, một phần trong Basara đang vô cùng cảnh giác và căng thẳng cao độ.

“Cậu có cần phải hỏi không? Là mệnh lệnh của <làng> thôi.”

“Đừng có đùa. <Làng> bình thường sẽ không bao giờ để anh ra ngoài.”

“---Tôi tự hỏi ai mới là người đang đùa ở đây đấy.”

Takashi ngắt lời.

“Basara… Đừng nói với tôi rằng cậu coi tình huống này là bình thường?”

“Ý của cậu là sao…”

“Cô gái thừa hưởng sức mạnh của Ma Vương tiền nhiệm đang ở đây. Cậu có thể gọi đó là bình thường sao?”

“…Cậu đang nói rằng việc chỉ có Yuki quan sát cô ấy là không đủ?”

Shiba là người trả lời câu hỏi của Basara.

“Không, mỗi Yuki-chan là đủ để giám sát rồi. Vấn đề ở đây là ngược lại. <Làng> đã quyết định rằng chỉ giám sát thôi là không đủ.”

Sau đó, Takashi nói ra những lời quyết định, tiếp nối câu nói của Shiba.

“Làng Anh Hùng đã chỉnh sửa Naruse Mio từ mục tiêu giám sát cấp S thành mục tiêu cần phải tiêu diệt cấp S. Đây là tuyên bố chính thức. Đó là lý do chúng tôi ở đây--- Để thực hiện nhiệm vụ của mình với tư cách là Anh Hùng.”

Đối mặt với Takashi, Mio không khỏi bất ngờ.

Về mặt từ ngữ, anh ta dùng từ “tiêu diệt”, nhưng về cơ bản, anh ta đang nói đến việc lấy mạng Mio.

Bản thân Mio muốn tránh chiến đấu với Tộc Anh Hùng nếu có thể.

Một lý do là sẽ rất khó khăn khi vừa phải đối phó với lũ quỷ của phe Ma Vương đương nhiệm vừa phải chiến đấu với Anh Hùng.

Hơn nữa.

Cô đã chiến đấu cùng Basara, một cựu Anh Hùng, và phần nào hiểu được Yuki, hiện đang là một Anh Hùng, qua sự việc hôm trước.

Chính vì điều đó mà hôm nay họ đã có thể cùng nhau đi mua sắm.

Nhưng Mio nhận ra rằng suy nghĩ của mình quá non nớt.

Đối với phe Ma Vương đương nhiệm, cô không phải là Naruse Mio, mà là con gái của Ma Vương tiền nhiệm Wilbert.

Điều tương tự cũng áp dụng cho Tộc Anh Hùng. Có lẽ điều đó cũng đúng với Maria của phe ôn hòa.

“……”

Cúi mặt xuống, Mio lặng lẽ cắn chặt môi, thì đột nhiên một bàn tay đặt lên vai cô.

Đó là bàn tay của người duy nhất ở đây coi Mio là chính cô.

Người anh trai cố gắng bảo vệ cô như gia đình, như em gái--- Toujou Basara.

“-----”

Với ánh mắt bình tĩnh nhưng kiên quyết, Basara nhìn chằm chằm vào Takashi.

Đó là lời tuyên bố về lòng quyết tâm của cậu.

Cậu vẫn cầm Brynhidlr trong tay phải. Vì vậy,

“Chà, tôi biết cậu sẽ như vậy mà, Basara… Suy cho cùng thì cậu là con trai của Jin-san mà.”

Shiba đứng sau anh mệt mỏi cười khô khốc.

“Dù sao, chúng tôi cũng không đến đây để vui vẻ. Vì cậu đã bị trục xuất khỏi <làng>, cậu không còn được coi là đồng đội nữa, mà chỉ là một con người bình thường--- nếu cậu cản trở chúng tôi, cậu sẽ là kẻ thù.”

“Ừ… Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó rồi, Shiba-san.”

Cậu sẽ bảo vệ Mio, người không thể được bảo vệ bởi Anh Hùng. Cậu ở đây hôm nay vì đã quyết định như vậy.

“Quan trọng hơn, cho tôi hỏi một điều. Lý do Yuki đột nhiên biến mất…”

“Hửm? Ồ, nếu cậu đang tìm Yuki-chan…”

Sau khi Shiba nói, một cô gái lặng lẽ xuất hiện từ phía sau Shiba.

“Yuki, cậu…”

Khi Basara gọi, Yuki nhìn cậu chỉ trong chốc lát, nhưng ngay lập tức cúi xuống nhìn một cách buồn bã.

Bỏ qua cảm xúc của cô ấy, cô ấy đang đứng với họ--- Điều đó nói lên rất nhiều về lập trường của Yuki.

“<Làng> cũng muốn Yuki chiến đấu nữa sao…?”

“---Ý cậu là gì?”

Takashi nheo mắt lại và hỏi, trong khi Basara trả lời với một chút khó chịu.

“Như tôi đã nói. Yuki luôn là một người hiền lành và không thích chiến đấu. <Làng> chỉ định cô ấy quan sát Mio, nhưng giờ lại ép buộc cô ấy chiến đấu, điều đó---”

là sai… Basara định nói vậy, nhưng không thể.

Bởi vì một quả cầu sét đột ngột bay về phía cậu từ một bên, ngắt lời cậu.

“Coi chừng!”

Đột nhiên, Mio bước ra phía trước và tạo ra một lá chắn ma thuật, nhưng

“---? Kyaaaaaa!”

Quả cầu sét đâm vào lá chắn, phóng ra tia lửa và đẩy Mio bay đi.

“Mio-sama!”

Maria vội vàng lao đến, trong khi Mio đứng dậy với vẻ mặt nhăn nhó “Chị không sao”, thì một cô gái xuất hiện từ bóng tối của một con hẻm, nơi quả cầu sét bay ra.

“Kurumi, ngay cả em…”

“Đừng gọi tên tôi một cách bừa bãi, tên phản bội!”

Kurumi hét lên với giọng điệu đầy thù ghét.

“Bảo vệ con gái của Ma Vương tiền nhiệm? Tôi ấn tượng khi anh có thể đùa giỡn như vậy đấy… Anh thậm chí còn không biết chị gái tôi đã phải sống suốt năm năm qua với cảm xúc như thế nào cả!”

“------”

Toujou Basara đứng như trời trồng trước tiếng hét giận dữ của Kurumi. Vì cô ấy nói đúng.

Khi họ đoàn tụ tại Học viện Hijirigasaka, Basara đã ngạc nhiên trước sự thay đổi của Yuki.

Yuki đã thay đổi rất nhiều suốt năm năm không gặp nhau.

Nhưng Basara, người đã rời làng và không còn là Anh Hùng, không có quyền lo lắng cho Yuki.

Và vì cậu đã chọn bảo vệ Mio, người thừa hưởng dòng máu của Ma Vương tiền nhiệm, cậu không khác gì một kẻ phản bội đối với Yuki và những người đồng đội cũ. Nhưng,

“Đó là tất cả những gì cô có thể nói sao?”

Maria từ từ đứng dậy, rồi đột nhiên nhảy lên bằng cách đạp mạnh xuống đất. Với việc lấy đà từ đôi chân mạnh mẽ của một power type, cô thu hẹp khoảng cách với Kurumi trong nháy mắt và định tấn công cô như vậy.

“---Đừng có kiêu ngạo, con succubus kém cỏi.”

Với tốc độ nhanh hơn Maria, Takashi vung ngọn giáo tinh linh “Byakko” từ một bên.

Đòn tấn công đó bị Basara, người đã đứng giữa Takashi và Maria, chặn lại bằng Brynhidlr.

Nhưng một thứ khác đã buộc bốn người, những người đã bước vào một trận chiến toàn diện với Basara vs. Takashi và Maria vs. Kurumi, phải dừng lại.

Đó là một âm thanh gầm rú làm lay chuyển bầu không khí xung quanh. Đồng thời, lá chắn ngăn cách hai không gian cũng dễ dàng bị phá hủy.

“Cái…!?”

Đột nhiên quay trở lại không gian bình thường, Basara và những người khác hoãn lại trận chiến.

“Được rồi--- Vậy là đủ rồi. Đừng quá phấn khích và bắt đầu một trận chiến ở đây.”

Shiba tuyên bố với nụ cười hòa bình. Với một giọng điệu đe dọa,

“Con quỷ đã dựng rào chắn lên đã chết rồi. Các cậu có ngốc không khi bắt đầu một trận chiến trong một không gian dễ dàng bị phá vỡ bởi đòn tấn công nhẹ của tôi? Nếu có thương vong thì sao?”

Basara nuốt nước bọt trước những lời này. Đây không phải là chuyện đùa. Chắc chắn, con quỷ đã chết, nhưng rào chắn khi đó vẫn còn được dựng lên.

Chính rào chắn đó đã chặn tất cả những sóng xung kích từ con quỷ khổng lồ. Chính vì họ biết điều đó, nên họ đã cố gây chiến.

“Như vậy là không được đâu, Takashi, Kurumi-chan… Dù lần này các cậu là diễn viên, nhưng tôi tin rằng tôi đã bảo các cậu đừng bộc lộ cảm xúc quá nhiều. Tôi chỉ là người trông nom các cậu và <làng> cấm tôi giao chiến với Basara và đồng bọn rồi. Vì vậy, đừng khiến tôi gặp rắc rối, được chứ?”

“……” “----Được thôi!”

Takashi và Kurumi nhảy đi, dù không vui, đến bên cạnh Shiba và Yuki.

Nhìn thấy điều đó, Basara và Maria tạm thời thả lỏng một chút, dù vẫn còn cảnh giác. Một khoảng cách tự nhiên được hình thành giữa hai bên.

“Đó là thỏa thuận, Basara, vì vậy chúng tôi xin phép rút lui ngay bây giờ. Nếu chúng tôi bất cẩn phá hủy thành phố, các trưởng lão sẽ gây áp lực cho chúng tôi một lần nữa. Chúng ta sẽ giải quyết việc này trong một tuần. Chúng tôi sẽ chuẩn bị một không gian mà rào chắn có thể chịu được cuộc chiến của chúng ta, vì vậy hãy làm điều đó ở đó--- Cậu nghĩ sao?”

“…Đâu phải tôi muốn nói không là không đâu.”

“Ừ, cũng đúng.”

Shiba nói một cách thờ ơ, trong khi Basara hỏi.

“Về rào chắn đó, các anh định đặt nó ở đâu?” “Tôi muốn một nơi phù hợp với rào chắn, nhưng tiếc là chúng tôi chưa biết rõ thành phố này. Tôi sẽ liên lạc với cậu khi chúng tôi quyết định được nơi đặt nó.”

“Nếu anh là người giám sát, Shiba-san, vậy chúng tôi sẽ chiến đấu với Takashi và Kurumi?”

Và Yuki-chan nữa. Các cậu cũng có ba người, như vậy là hoàn hảo.”

“……”

Đừng ép buộc Yuki chiến đấu chứ--- Basara không còn có thể thốt ra mong muốn đó nữa.

Cậu nhìn Yuki một lần nữa, nhưng Yuki không nhìn lại cậu nữa.

“---Vậy thì, hẹn gặp lại một tuần nữa.”

Nói xong, Shiba và những người khác quay lưng lại với họ và rời đi.

 

Phần 6:

“Hee--- Ta biết là họ sẽ đến một ngày nào đó, nhưng những tên trưởng lão cứng đầu này lại cử người đến sớm hơn ta nghĩ đấy chứ.”

Sau cuộc gặp gỡ tình cờ với Takashi và những người khác, Basara trở về nhà và liên lạc với Jin trong phòng riêng của mình.

---Jin, trụ cột của gia đình Toujou, đã rời khỏi nhà và đang xâm nhập vào ma giới.

Ông ấy đã nói rằng muốn liên lạc với ai đó, nhưng Basara vẫn chưa nghe được cụ thể đó là ai. Việc Jin không nói với cậu về điều đó đồng nghĩa với việc vẫn chưa đến lúc cậu biết về nó.

Điện thoại di động của Jin có một con chip ma thuật đặc biệt cho phép ông gọi điện như thế này, mặc dù phụ thuộc vào một số điều kiện như thời gian hoặc địa điểm trong ma giới. Và,

“Nhưng nghĩ rằng các trưởng lão đã để Kyouichi bước chân ra khỏi <làng>…”

Basara đã kể cho ông nghe toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, trong khi Jin nói với một giọng điệu nghiêm túc khác thường.

“Nhưng Shiba-san nói rằng lần này cậu ấy chỉ là người giám sát và sẽ không tham chiến.”

“Ừ thì, bọn họ cũng phải có một số điều kiện để kiềm hãm cậu ta lại khi đi ra ngoài làng chứ, nhưng… cẩn thận là trên hết.”

“Vâng, con biết rồi…”

Hậu quả của thảm kịch năm năm trước. Lý do tại sao người ta đề nghị tống Basara vào tù ngay sau khi <Banishing Shift> của cậu ấy mất kiểm soát là vì trước đó đã có một “Tiền lệ”.

Basara đã được mọi người gọi là “Thiên tài”, nhưng thuật ngữ để đánh giá Shiba Kyouichi là “Siêu Thiên tài”.

Tính cách quá thất thường của anh ấy khi xem xét sự vượt trội đó khiến anh ấy gây ra nhiều “vấn đề” và kết quả là anh ấy bị giam giữ trong tù suốt nhiều năm.

Thành thật mà nói--- Họ khá may mắn trong hoàn cảnh mà anh ấy không tham gia vào trận chiến lần này.

Do đó, Basara chuyển sự chú ý sang vấn đề cấp bách trước.

“…Yuki đã từng chiến đấu cùng chúng con trước đây, mặc dù vì vài lý do nhất định, vì vậy con nghĩ rằng cô ấy sẽ không tỏ ra thù địch với Mio lắm. Ngay cả hôm nay, tất cả chúng con đã đi mua sắm cùng nhau.”

Dĩ nhiên Basara không nghĩ rằng <làng> sẽ dễ dàng buông tha cho Mio dễ dàng như vậy.

Tuy nhiên. Ở đâu đó trong thâm tâm, cậu đang ấp ủ một hy vọng nhỏ nhoi.

Mặc dù cuối cùng cô ấy đã thừa hưởng sức mạnh của Ma Vương tiền nhiệm, Mio chưa bao giờ muốn sở hữu chúng.

Ngay từ đầu, Mio đã được nuôi dưỡng như một cô gái bình thường cho đến nửa năm trước mà không biết về dòng máu quỷ của mình.

Vì vậy, không thể tránh khỏi việc họ vẫn cảnh giác với cô như một mục tiêu giám sát, nhưng họ sẽ không cố giết Mio bằng cách đặt cô làm mục tiêu cần phải tiêu diệt--- đó là điều anh mong muốn.

“Chú mày mong đợi điều gì cơ chứ? Họ có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ hòa bình trong thế giới con người.”

“Vâng… Con biết. Nhưng con cũng có những thứ con muốn bảo vệ.”

Basara siết chặt nắm đấm phải.

“Ừ, đúng vậy. Ta sẽ không chất vấn sự cao quý của nhiệm vụ của họ, nhưng nếu chúng ta không thể thỏa hiệp dù thế nào đi nữa, thì chúng ta chỉ có thể đối đầu với họ.”

“…Như vậy có ổn không, ông già?”

Lần này khác với việc đối đầu với phe Ma Vương đương nhiệm, những người đang nhắm đến sức mạnh thừa hưởng của Mio.

Ngay cả khi họ bị trục xuất, họ đã từng là đồng đội của nhau.

Một rắc rối khác là Tộc Anh Hùng, những người làm việc vì hòa bình thế giới, chỉ coi sức mạnh thừa hưởng của Wilbert là mối đe dọa. Điều đó có nghĩa là họ sẽ săn lùng và lấy mạng Mio một cách không thương tiếc, không giống như lũ quỷ, những người cố gắng chiếm lấy nó và sử dụng nó.

Ngay cả khi họ chiến thắng Takashi và những người khác lần này, sẽ khá khó để cho <làng> thu hồi một tuyên bố mà đã được thông qua một lần rồi.

Ngược lại, họ chắc chắn sẽ coi cô là mối nguy hiểm cao hơn và gửi những người thực thi mệnh lệnh mạnh mẽ hơn.

---Hơn nữa, Tộc Anh Hùng không chỉ tồn tại ở Nhật Bản.

Sự xuất hiện của quỷ và quái thú không chỉ giới hạn ở Nhật Bản.

Bảo vệ thế giới là điều cần thì, không chỉ giới hạn ở Nhật Bản. Vì vậy, Tộc Anh Hùng đã chia thế giới thành nhiều khu vực và những người của Tộc Anh Hùng được đưa vào những khu vực đã được giao cho, Nhật Bản là một trong số đó.

Vì vậy, khi họ trở thành kẻ thù của <làng> của Nhật Bản, tất cả các Tộc Anh Hùng trên thế giới chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của họ. Nhưng,

“Ta không thực sự quan tâm. Điều đó đồng nghĩa với việc bảo vệ Mio thôi.”

Jin nói ở đầu dây bên kia.

“Chúng ta đang nói về những kẻ muốn trục xuất chú mày khỏi làng như một mục tiêu cần giám sát, háo hức giết chú mày nếu có bất cứ điều gì xảy ra và thậm chí muốn ta đảm nhận vai trò giám sát chú mày. Như thể ta quan tâm đến mấy nhiệm vụ thiêng liêng bây giờ ấy.”

“Điều đó… đúng, nhưng”

Cậu biết rằng họ phải có một lập trường rõ ràng để bảo vệ Mio.

Nhưng.

Nếu cứ thế này, trong lòng Basara vẫn có một sự miễn cưỡng khi biến những đồng đội cũ thành kẻ thù.

Thua cuộc và tất cả sẽ kết thúc. Nhưng chiến thắng sẽ chỉ làm tăng thêm khó khăn.

Cậu không biết liệu mình có thể tìm thấy bất cứ điều gì từ một trận chiến trong hoàn cảnh này hay không.

Hơn nữa, trong tất cả những cậu phải đối đầu, những đối thủ đầu tiên của cậu là Takashi, Kurumi--- và thậm chí là cả Yuki. Điều đó quá trớ trêu. Tuy nhiên,

“Này— Đừng nói với ta rằng chú mày đang lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi chiến thắng, dù cho chú mày thậm chí còn chưa đấu lần nào? Chú mày lấy cái sự bình tĩnh đó từ đâu vậy hả?”

“Đó không phải là…”

Basara vội vàng phủ nhận.

“Ta sẽ không bảo chú mày quên đi tương lai, nhưng đừng quá tham lam. Ngay cả khi chú mày làm hủy hoại não bộ của mình, điều gì đó cũng sẽ xảy ra. Vì vậy, hãy tập trung vào những gì ngay trước mắt trước. Ít nhất, chú mày sẽ mất một cái gì đó nếu chú mày thua và sẽ bảo vệ được thứ gì đó nếu chú mày thắng. Đó là nơi chú mày phải vạch ra ranh giới.”

“……”

Đúng vậy. Cậu đang lo lắng về cái gì? Y tá của trường Hasegawa cũng đã nói với cậu rồi, phải không?

Cậu nên vạch ra một ranh giới mà cậu sẽ không bao giờ lùi bước và bảo vệ nó.

Hãy nhớ lại. Điều gì mà cậu--- Toujou Basara thực sự muốn bảo vệ?

“Đúng vậy… Con sẽ làm thế.”

Basara nói như thể đang gạt phắt sự do dự ở trong lòng, trong khi Jin cười nói “Tốt lắm”.

“Ta sẽ chịu trách nhiệm cho. Không quan trọng đối thủ có sở hữu 'Byakko' hay không--- Hãy đánh bại hắn.”

Ghi chú

[Lên trên]
Byakko có nghĩa là Hổ Trắng và là một trong bốn chòm sao Trung cổ.
Byakko có nghĩa là Hổ Trắng và là một trong bốn chòm sao Trung cổ.
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tks trans
Xem thêm