Kawaikereba Hentai demo S...
Hanama Tomo Sune
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 12

Chương 01: Yuika-chan trả thù

0 Bình luận - Độ dài: 7,624 từ - Cập nhật:

Phần 1

Cùng ngày hôm đấy, Keiki vừa hoàn thành bữa tối của mình liền tìm đến chiếc sofa quen thuộc trong phòng khách, rồi cứ thế đắm mình trong khoảng không tĩnh lặng. Khung cảnh bản thân đưa ra phản hồi đối với lời tỏ tình của Yuika sau giờ học được tua đi tua lại trong đầu cậu.

Tại phòng lưu trữ sách của thư viện, khi Keiki thừa nhận cậu đã có người mình thích rồi, Yuika chỉ vỏn vẹn đáp lại: " Vậy ạ..." và rời đi. Lúc đó, cậu chẳng thể miêu tả nổi vẻ mặt của cô gái lúc đó. Giận hờn? U buồn? Thậm chí, có lẽ cô đã âm thầm rơi lệ mà cậu không nhận ra?

"Liệu sự lựa chọn mình đưa ra có đúng?"- Keiki tự vấn.

Có lẽ cậu nên mềm mỏng hơn khi từ chối cô ấy?...Không, thắp tia hi vọng cho người khác trong khi mọi thứ vốn an bài không khác gì hành hạ tâm trí họ. Thật là hời hợt nếu giả vờ quan tâm khi không thể đáp lại tình cảm của 1 cô gái. Ấy vậy mà, Keiki vẫn không khỏi cảm thấy hối hận. Dù gì đi nữa, người kia cũng là đứa kouhai đáng yêu của cậu mà.

Tuy cậu đã sẵn sàng đối diện với những giọt nước mắt của cô sau lời từ chối, nhưng sâu trong tâm can Keiki, cậu vẫn khao khát có thể giữ vững mối quan hệ senpai-kouhai đồng thời trốn tránh sự căm ghét từ cô ấy. Song, cậu cảm thấy bực bội với chính mình cái mong muốn hèn nhát đấy.

"Hỡi tất cả tên khốn đẹp trai trên thế gian này, sao các người có thể chịu đựng được nỗi dằn vặt này hay vậy?"

Cả thằng Shouma nữa, số lời tỏ tình mà tên đó nhận được cũng phải lên tới hàng chục, có phải nếm trải cảm giác này mỗi lần không nhỉ? Chắc không đâu. Vậy thì việc khước từ lời tỏ tình của Yuika làm cậu đau lòng đến vậy là vì—

" Hẳn em đấy đã thổ lộ bằng cả tấm chân tình của mình.."

Nghĩ lại thì, tất cả cô gái đến với Shouma chỉ vì sự hứng thú nhất thời, chỉ đơn giản là họ "thử may mắn". Trong khi đó, Yuika lại quyết định đặt cược tất cả vào tình cảm dành cho Keiki. Cô ấy sẵn lòng gác lại mọi thú vui riêng, thậm chí là mọi thứ chỉ đề cầu mong được bên người mình yêu. 

"Thực lòng thì mình cũng..."

Từ lần hẹn hò cùng kouhai vào Giáng Sinh, cậu cũng đã lờ mờ để ý, rồi sau bao nhiêu trở ngại, Keiki mới nhận thức rõ ràng rằng cậu đã có người mình thích bằng cả con tim mình. Hơn thế, cậu nhìn nhận tình cảm này sâu đậm không khác gì tình cảm của Yuika dành cho cậu.

"—Nii-san"

"Mizuha..?"

Khi cậu ngước lên, đó chính là đứa em gái của cậu trong chiếc áo len dày cộm đi đôi với chiếc váy ngắn, chăm chú nhìn vào mặt cậu:

"Sao anh lại làm vẻ mặt nhăn nhó vậy, có chuyện gì sao?"

"Đúng là anh đang nghĩ ngợi về mấy thứ xảy dạo gần đây."

"Cụ thể là chuyện gì mới được?" Mizuha chống tay lên cằm nghiêm túc suy nghĩ. Rồi trái với sự đứng đắn vài giây trước, cô vỗ tay, tinh nghịch nói:

"Em biết rồi nhé, anh đang tưởng tượng đứa em gái dễ thương của mình đang mặc loại quần lót nào dưới lớp váy này, đúng không?"

"Không hề nhé."

Mạch nói chuyện có vẻ trật nhịp ở đâu thì phải. Sự nghiêm túc vài giây trước đâu mất rồi? Sao chủ đề lại quy về mấy thứ biến thái rồi.

"Anh đang muốn nói rằng mình không hứng thú gì với đồ lót của em gái mình sao?"

"Đó là vấn đề lớn nếu anh thực sự hứng khởi với quần trong của em đấy."

Nó là thường thức xã hội mà. Tại sao em đấy lại không nhận thấy điều này là sai trái cơ chứ. Mizuha ngậm ngùi thở dài:

" Vậy ạ..Hôm nay em đã quyết tâm mặc chiếc màu đen đầy hấp dẫn vậy mà, em đâu biết được anh không hứng thú với nó chứ.."

"Em thực sự mặc nó đấy hả, em không thấy xấu hổ ư !?"

"Là do hôm nay em thực sự phấn chấn để cho anh xem đấy."

"Kể cả em có nói vậy, với tư cách là nii-san, anh không thể chiêm ngưỡng nó được đâu, em phải biết chứ?"

"Nếu anh cứ khăng khăng vậy thì..."

Bất thình lình, Mizuha nắm lấy rìa gấu váy rồi kéo nó lên vị trí mà mắt Keiki vừa đủ thấy được phần đùi nõn nà đồng thời đảm bảo rằng cậu không thể thấy được đồ lót của ẻm:

"Nii-san không muốn kiểm tra xem kiểu dáng, hình dạng của đồ lót trong váy em sao?"

"Đứa em gái ranh mãnh biến thái này...."

Quả là đứa con gái láu lỉnh. Từ cái cách con bé tính toán chiều cao của cậu, chiều cao của bản thân và góc của viền váy khi kéo nó lên, tất cả như đang cố thách thức Keiki kiểm tra đồ lót của mình- chỉ có mấy kẻ biến thái lắm mới yêu cầu anh trai mình như vậy.[note72765]

(Nếu như mọi khi thì mình sẽ mặc kệ con bé..)

Nhưng mọi thứ từ nay đã khác hẳn bình thường.

(Vừa mới đây, tôi có nói rằng mình sẽ chấp nhận mọi mặt tốt, xấu bao gồm cả mặt biến thái của Yuika-chan..)

Để mà nhớ lại thì mọi thứ diễn ra vào vài tiếng trước. Khi đối mặt với kouhai trong phòng lưu trữ sách, Keiki có nhận xét sở thích của các cô gái về cơ bản tựa như việc cậu thích vutotoite vậy. Chưa kể cậu thuyết giảng về điều đó với giọng điệu tự hào và trang trọng nhất có thể để khiến mình không thể nuốt lời. Vì vậy, nếu giờ cậu khước từ Mizuha thì cũng là phản bội Yuika.

"Được rồi, vậy em hãy kéo cao lên cho anh thưởng thức xem nào."

"Hả?!!"

"Việc gì mà phải sửng sốt vậy? Không phải chính em vừa đề xuất sao?"

"Anh nói đúng nhưng mà..."

"Nhưng mà sao? Bớt lúng túng lại và cho anh xem nhanh nào."

"Chỉ là đột nhiên nay anh táo bạo như vậy!?..Em không biết lâu nay anh dâm đãng vậy đấy. Nếu anh muốn xem như thế, anh có thể yêu cầu em bất cứ lúc nào mà." Mizuha mỉm cười vui sướng.

"....."

Đáp lại niềm vui đó, cậu chỉ biết phàn nàn ai mới là "thánh nữ" trong cuộc nói chuyện đồi trụy này. 

(Hiện tại, 'kế hoạch cải tạo biến thái' buộc phải tạm dừng rồi. Nhưng có ổn khi cứ để mấy cô gái biến thái này thoải mái long nhong ngoài xã hội không nhỉ?)

Có lẽ giờ là quá sớm để suy nghĩ và đi đến kết luận. Vừa cân nhắc về tương lai, cậu vừa tiếp tục kiểm tra đồ lót của em gái. Đằng nào đêm nay cậu cũng sẽ mất ngủ. Và đúng như lời của cô gái phô trương đó, đồ lót em ấy mặc thực sự khá hút hồn.

Mizuha bẽn lẽn vén váy lên:

"Anh thấy nó thế nào?..."

51964641-0d6f-4c4d-bf87-aaf1851ca3d1.jpg

"Nó chỉ phù hợp để mặc ở nhà thôi, nếu em định mặc nó đi học thì anh sẽ không chấp nhận đâu. Lỡ như bị mấy đứa con trai thấy thì mọi chuyện không hay đâu."

"Em khẳng định là chỉ mỗi anh mới có diễm phúc chiêm ngưỡng nó thôi đó."

"Đó cũng là 1 vấn đề đấy."

Cuộc trò chuyện cứ thế tự nhiên trôi qua, và Keiki chợt nhận thấy mình đang mỉm cười. Mizuha cũng ý tứ chỉnh lại trang phục và nở nụ cười tươi tắn.

"Tốt quá, tâm trạng anh trông tốt hơn rồi đấy."

"Ể?"

"Tại nãy giờ em thấy anh cau mày mãi."

"Vậy ư..." Nói rồi, Keiki đưa tay lên trán.

Con bé như thường lệ vẫn rất chu đáo, có lẽ con bé cố tình kể về bộ đồ lót màu đen vì muốn giúp anh trai cô bé tỉnh táo lại.

"Vậy nhân dịp sự hứng khởi trong nii-san quay trở lại, sao hai ta không ăn mừng bằng cách tắm cùng nhau nhỉ?"

"Thôi anh xin."

Tôi xin rút lại những suy nghĩ ban nãy của mình. Sau cùng cũng chỉ là cô gái này muốn khoe đồ lót gợi cảm của mình mà thôi.

Phần 2

"Buổi sáng tốt lành, Kiryuu."

"À, chào buổi sáng Nanjou."

Buổi sáng ngày hôm sau, dưới cái thời tiết se lạnh cắt da cắt thịt , khi Keiki đang loay hoay sỏ đôi giày thì Mao đã đứng bất ngờ xuất hiện và gọi cậu bằng chất giọng quen thuộc. Mái tóc nâu đỏ đặc trưng được cô nàng buộc đuôi ngựa lệch, cô bận bên ngoài chiếc áo khoác và khăn quàng kín cổ. Vừa cất chiếc găng tay để thay giầy, cô vừa mở giọng hỏi:

"Này Kiryuu, vụ bài tập toán cậu đến đâu rồi?"

"Hả, hôm nay đã đến hạn rồi á?"

"Cậu cũng quên hả? Đến nước này đành cầu cứu Akiyama vậy."

"Đề xuất hay đấy Nanjou."

"Nhưng tớ cần một thứ có giá trị tương tự để trao đổi, nên là cậu có thể bán thân để đổi lấy đáp án không, Kiryuu?"

"Cậu dừng việc tự biên tự diễn mấy cái lời dẫn kì quái vào được không?"

Có vẻ như lý do Nanjou quên làm bài tập là vì cổ quá tập trung vào bộ truyện BL của mình thôi. Tự bao giờ, khung cảnh xung quanh đã chuyển sang không gian lớp học quen thuộc. Ngay khi cậu sắp bước vào cửa lớp thì—

"A, Keiki-senpai...."

"Yuika-chan..."

Keiki khựng lại khi bắt gặp Koga Yuika- người đang mặc trên mình chiếc áo khoác và khăn quàng cổ giống như Mao. Rồi cô vụng về cố lảng tránh ánh mắt cậu. Thấy vậy, Keiki ngập ngừng cố gắng bắt chuyện:

"C-Chào buổi sáng, Yuika-chan"

"...." Thế nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, Yuika nhanh chóng quay người và dứt khoát rời đi, để mặc lời chào khẽ khàng của Keiki rơi vào khoảng không cô bé để lại.

Đó là sự cự tuyệt không thể chối cãi. Chứng kiến phản ứng ấy, một cơn đau nhói xé lòng ập vào lồng ngực cậu, mạnh mẽ, dữ dội hơn tất cả những khổ sở cậu từng trải qua.

A, đau thật đấy..

Dù cậu đã chuẩn bị tâm lí trước nhưng trực tiếp tận mắt thấy đàn em dễ mến cư xử lạnh nhạt trước mặt mình như vậy thực sự vượt quá những gì cậu mường tượng được.

" Cậu làm gì quá đáng với Yuika à Kiryuu?"

"Không phải câu hỏi nên là:"Có chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy?" sao Nanjou?"

"Không hề, tớ biết thừa với 1 tên đứt dây thần kinh xấu hổ như cậu thì hẳn cậu lỡ buông lời kiểu "tường thành vững chắc" hay mấy cái gì đó tương tự rồi."

"Giờ ai mới là người thô thiển ở đây hả?"

Nếu như những lời này đến tai người đó thì chắc chắn Nanjo sẽ trở thành nạn nhân cho sự phẫn uất của Yuika.

"Thực ra, con bé có nhiều điểm tốt bên cạnh vẻ ngoài của mình đấy." Keiki nhận xét. Tất nhiên thật không cân xứng khi so sánh cô bé với các thành viên khác của câu lạc bộ thư pháp. Nhưng cậu có thể nhận thấy sự nỗ lực của cô bé cố gắng bắt kịp mọi người.

"Vậy ra con bé luôn âm thầm cố gắng sao, hử?"

"Hả?"

Ngoảnh mặt lại, đón chờ Keiki là cái lườm nguýt của Mao, cô hỏi với giọng chất vấn:

"Sao cậu lại biết rõ về con bé thế Kiryuu?"

"A, không...Chỉ là.."

Đến bây giờ câu mới nhận ra là mình đã đào mộ cho chính mình. Chính cách nói úp mở trên vô tình thú nhận thẳng thừng mối quan hệ mờ ám với Yuika-chan.

"Thôi, sao cũng được, tớ không quan tâm. Chỉ nhắc cậu rằng nếu cậu có 1 cuộc chiến, hãy cố kết thúc trước khi nó bắt đầu."

"Tớ nhớ rồi."

Keiki không thể tiết lộ với Mao rằng mọi chuyện đang diễn ra là do cậu đã từ chối lời tỏ tình của Yuika được. Cho nên cậu chỉ có thể gật gù đồng ý.

"Vậy là Yuika-chan không xuất hiện tại chỗ đi làm luôn."

Suốt lịch trực trưa ngày hôm đấy, Keiki như thường lệ ngồi trên chiếc ghế thư viện hoàn thành mọi công việc được giao với tư cách là 1 thành viên ủy ban thư viện. MỘT MÌNH. Đáng lẽ, như mọi hôm, đàn em của cậu- chủ nhân chiếc ghế trống bên cạnh sẽ phụ cậu thụ lý công việc. Nội việc nhớ lại những kỉ niệm khi cả 2 cùng nhau vui đùa trò chuyện đã làm hao hụt đi năng suất, chất lượng cũng như động lực làm việc của cậu.

Thực ra khối lượng công việc không nhiều lắm nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, không biết tâm trí cậu có thể trụ được bao lâu nữa đây.

"Liệu con bé có nghỉ luôn hoạt động câu lạc bộ không nhỉ?"

Mà nếu là Yuika thì dám lắm. Đến công việc của ủy ban còn nghỉ thì mấy cái cỏn con như câu lạc bộ sao cản được. Chưa kể, động lực lớn nhất để cô bé đến tham gia là vì muốn biến Keiki thành nô lệ của mình. Giờ nó cũng mất rồi, vậy hà cớ gì con bé phải đến mấy nơi như câu lạc bộ chứ?

"Mình thật là nhỏ nhen khi vẫn muốn giữ nguyên mối quan hệ kouhai-senpai này sau tất cả những gì đã làm."

Thế nhưng cậu không hề muốn mọi chuyện lại kết thúc thế này. Trong lúc cậu vừa cố hoàn thành nốt việc vừa suy nghĩ về những hồi ức đã xa thì bỗng có tiếng người lại gần:

"Kei-kun-senpai, hôm nay anh vất vả rồi."

"À, Rintarou đấy hả... Gượm đã,có phải là?"

Chàng trai trẻ quen thuộc tên Mitani Rin vận trên mình đồng phục nam sinh tiến đến cùng với 1 người cũng quen thuộc không kém.

"X-Xin chào, Kiryuu-senpai"

"Nếu anh không nhầm thì chú em là Chouno, đúng không nhỉ?"

Cậu bé thừa nhận nhận định của Keiki và khẽ cúi đầu:"Anh nhớ đúng rồi, đó là tên em"

Chouno là học sinh năm nhất như Rin và là thành viên mới của clb nghiên cứu manga.

"Sự kết hợp khá kì lạ đấy"

"À, thực ra Chouno-kun với em là bạn, đã quen biết với nhau từ cuộc tranh cử và trùng hợp thế nào, 2 đứa lại có cùng sở thích nên cũng khá ăn ý. Ngoài ra, cậu ây còn là fan ruột của 'ShameCom' đấy."

"À anh có nghe qua về 'ShameCom' rồi"

Một bộ manga khá quen thuộc giữa các học sinh trung học với nhau. Nếu tôi nhớ chính xác thì tên đầy đủ của nó là ‘Is it shameless to hope for a romcom in a different world?’, đó là câu truyện về 1 thanh niên nhân vật chính thường xuyên mắc vào các sự kiện "lewd" với các nữ chính. Keiki cũng từng có thời nghiện bộ truyện này theo tâm lí của 1 thằng con trai mới lớn.

"Kiryuu-senpai này, hôm nay em đến là xin lỗi anh về sự kiện bầu cử đó."

"Vậy thì, anh tha lỗi cho cậu, mà vốn dĩ anh hay Fujimoto-san chẳng bực bội gì chú em đâu"

Tại sự kiện bầu cử, Chouno-kun là 1 trong những tên gây rối có ý định làm tổn hại đến uy tín và danh dự của Ayano. Nhưng mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi.

"Quan trọng hơn, công việc tại clb của chú em sao rồi?"

"Thú thực thì bọn em đang thiếu cảm hứng làm việc khi Megu-senpai- phó chủ tịch hội học sinh càng ngày càng ít xuất hiện ở clb hơn"

"Tệ thật nhỉ. Dù sao Onizuka-san cũng là hình tượng của clb nghiên cứu manga mà."

Người đc gọi tên ở đây là Onizuka Megumin, 1 thành viên clb nghiên cứu manga kiêm phó chủ tịch hội học sinh và trùng hợp thay, cô cũng là bạn cùng lớp của Keiki , hiện đang cực kỳ bận rộn khi phải cân bằng giữa công việc clb cũng như của hội học sinh. Không những thế, từng cử chỉ dáng đi đều bị phó chủ tịch còn  là Ayano giám sát nghiêm ngặt.

"Em biết làm sao giờ. Hồi có Megu-senpai thì câu lạc bộ còn có khí thế, còn giờ cái clb có khác gì vùng đất câm lặng đâu."

"À phải rồi, Onizuka-san là người giữ bầu không khí cho clb nhỉ?"

Việc người giữ tiếng nói chung vắng mặt có vẻ tạo ra bầu không khí tiêu cực trong clb, khiến họ ngại chung tay đề xuất ý tưởng.

"Tuy bận rộn là vậy nhưng em thấy Megu-senpai vẫn rất rạng rỡ, lại có người yêu bên cạnh quan tâm chăm sóc tận tình nữa. Là 1 kouhai được Megu-senpai dìu dắt từ khi mới vào clb, em thực lòng an tâm khi thấy chị ấy hạnh phúc như vậy."

"Tiện nói về anh bạn trai, anh nghe phong phanh là họ vừa cùng nhau hẹn hò vào đêm giáng sinh đấy."

Đúng vậy, Onizuka-san đang trong mối quan hệ với 1 anh chàng năm 3 Inui Nayao. Họ được mọi người trong clb gọi là "Uyên ương hồ điệp" do độ tương xứng. Tất nhiên là cổ không tham gia vào hoạt động clb nên vẫn chưa hay tin này.

"Nhắc đến việc hẹn hò, phiền anh nghe kĩ này, Kei-kun-senpai"

Giọng nói của Rintarou xuất hiện chen ngang vào cuộc nói chuyện đang dần trở nên sôi nổi hơn giữa Kouno và Keiki.

"Vừa này, trước khi đến đây, em có bắt gặp Mizuha-senpai ở hành lang và thử mời chị ấy uống trà với mình. Nhưng Mizuha-senpai lại từ chối do bản thân phải giải quyết nốt chỗ natto[note72766] được giảm giá rồi rời đi"

"Đến bây giờ cậu vẫn từ bỏ hả Rin?"

"Đương nhiên là chưa và sẽ là không bao giờ. Tôi chỉ dừng lại cho đến khi nào tôi chinh phục được đôi gò bồng đảo kia. Thể thao là không ngừng bỏ cuộc cố gắng."

"Bố mẹ không dạy cậu đừng bao giờ đặt em gái ra để bình phẩm trước mặt anh trai trong 1 cuộc đối thoại hay sao?"

Tuy mang vỏ bọc thanh thản nhưng sự đồi bại đã ăn sâu vào cốt tủy của thằng nhóc này rồi.

"Tôi sẽ không để Mizuha rơi vào bẫy mật của tên chỉ nghĩ đến mấy thứ đồi trụy như cậu đâu."

"Ahahaha, anh vẫn luôn là tên siscon nhỉ, để xem anh bao bọc em gái mình đến bao giờ nhé, Kei-kun-senpai"

"Cảm ơn vì lời khen và động viên,"

Dạo gần đây, việc luôn bị gọi là tên siscon có vẻ làm Keiki chai mặt rồi.

"À, vừa nãy anh gắn mác tôi hơi vội thì phải. Tôi không phải là người sẵn sàng cố gắng tất cả vì bưởi đâu. Đó chỉ là 1 điểm cộng thôi. Thời đại này khó kiếm người nấu ăn ngon, xinh đẹp không góc chết mà còn tốt bụng như Mizuha-senpai lắm anh có biết không. Thật giống như 1 nữ thần giáng trần mà." 

"Cậu ta vừa miêu tả con bé là nữ thần đó à.."

Hình như Rintarou đã vẽ ra một bức tranh hoàn toàn sai lệch về Kiryuu Mizuha. Công bằng mà nói thì những thông tin cậu ta biết không hoàn toàn sai. Nhưng nó lại ẩn đi phần quan trọng nhất.

(Không biết Rintarou sẽ há hốc mồm như nào nếu chứng kiến cảnh Mizuha bắt anh trai mình kiểm tra đồ lót nhỉ..)

Sự thật phũ phàng là, cô gái đấy là 1 người cuồng phô trương thích "thả rông" khắp nơi trái với vẻ đài các bên ngoài. Dù biết vậy, Keiki vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt vì tin này mà lộ ra thì chỉ cần một lời đồn thôi cũng đủ náo loạn cả trường.

" Trông anh có vẻ thoải mái quá nhỉ, Kiryuu-senpai"

"Hả, Nagase-san?"

Thâm tâm cậu kêu gào: (Sao hôm nay lắm khách quá vậy,), vị khách mới đến không ai khác chính là Nagase Airi-san năm nhất với mái tóc màu be buộc xõa qua 2 bên. Theo phản xạ, 2 đứa con trai hơi lùi bước trước sự xuất hiện của cô gái mang tâm trạng xấu hiện mồn một trên khuôn mặt.

"Cho em xin chút thời gian của anh được không?"

"Có bắt buộc phải ngay bây giờ không? Anh hiện đang giữa phiên trực."

Con bé có truyện phải nói ngay lập tức sao? Tiếc là Keiki không thể bỏ trực giữa chừng cũng như người hay trực cùng cậu, Yuika cũng không có mặt. Thế nhưng, Airi hướng ánh nhìn sang Rintarou:

"Mitani này"

"Hả, ừ?"

"Xin lỗi nhưng cậu tạm tiếp quản nơi này được không?"

"Tớ á?!" Rintarou, người không có kinh nghiệm làm ở ủy ban thư viện ra sức phản đối nhưng Airi không quan tâm và chỉ đơn giản kéo Keiki ra khỏi thư viện.

Phần 3

Nơi Keiki bị kéo đến là văn phòng hội học sinh. Ngay khi bước qua cửa được mở sẵn, Airi - người giữ im lặng suốt quãng đường, lên giọng:

“Anh hẳn biết chủ đề của cuộc nói chuyện này là gì rồi, phải không?”

“Có phải là về….”

“Về việc anh từ chối lời tỏ tình của Yuika.”

“Đúng rồi nhỉ…”

Ngay lập tức, vẻ mặt của Keiki trở nên nặng nề. Thực tế, kể từ buổi trò chuyện tại quán cà phê nọ cuối năm ngoái, Airi đã mơ hồ nhận ra Keiki đang để ý một người khác. Nhưng cô vẫn tự tin vào sự dễ thương của bạn mình, chắc chắn rằng chỉ cần cố gắng 1 chút, việc 1 người bình thường như Keiki đổ gục trước Yuika là điều tự nhiên. Song, mọi sự lại kết thúc bằng việc Yuika bị từ chối. 

“Chẳng phải anh đã thề sẽ không bao giờ Yuika rơi lệ sao, đồ dối trá?”

“Anh thực sự xin lỗi…”

“Tên lăng nhăng. Kẻ thù của phụ nữ. Loại nhân vật chính tẻ nhạt trong các bộ isekai harem.”

“Em nặng lời quá rồi đấy.”

“Anh có quá vội vàng đưa ra lựa chọn của mình không? Chắc chắn là Yuika vẫn còn hi vọng chứ…”

“Có thể, nhưng anh không định rút lại lời mình đã nói đâu.”

“Tại sao chứ?”

“Vì anh đã trót yêu người khác rồi.”

“!?”

Đã mường tượng được điều này nhưng nghe được từ chính miệng Keiki tuyên bố vẫn không khỏi khiến Airi sững sờ. Tuy nhiên, cô cố không để lộ sự run rẩy, thắc mắc:

“...Vậy.. người đó có gì hơn Yuika chứ?”

“Đối với anh, không ai sánh bằng người đó, thế là đủ rồi.”

“Không thể có ai tuyệt vời hơn Yuika được... anh nói dối đúng không !?”

“Thế giờ anh phải nói dối sao !?”

“Tch…”

Tệ rồi. Cô đang để cảm xúc lấn át lý trí. Sự bực tức đang khiến cô dù không muốn, mất kiềm chế trước mặt Keiki.

“Anh luôn tự hỏi….  Tại sao em lại quan tâm đến Yuika-chan nhiều đến thế, Nagase-san?”

“Chuyện đó…” Airi ngập ngừng, ánh mắt có chút xao động, chậm rãi nói tiếp: “Anh có nhớ không, cái cách Yuika bơ vơ, lạc lõng khi vừa chuyển đến trường?

“Anh biết. Lúc nào mọi người cũng thấy em ấy ở 1 mình trong thư viện thì phải.”

“Lúc đó, em nhận ra cậu ấy đang phải chịu đựng điều gì, nhưng em…em đã không thể làm gì để giúp cậu ấy. Em có thử tiếp cận vài lần, cố gắng gợi mở các điểm chung, sở thích cũng như các câu bông đùa nổi trên mạng, nhưng cậu ấy thậm chí còn không buồn để tâm đến lời em nói.”

Ngày ấy, Yuika đã dựng lên một bức tường vô hình, đẩy tất cả những ai muốn đến gần ra xa. Và Airi trong sự bất lực của mình cũng không thể phá vỡ bức tường ấy.

“Dù không thể xóa đi nỗi day dứt trong lòng, nhưng ít nhất, em muốn giúp cậu ấy có thể trải qua những ngày tháng học trò tươi đẹp bên cạnh người mình yêu.”

“Ra là vậy..”

“Có thể khiến một cô gái trở nên ngọt ngào như vậy.  Ma lực của tình yêu đáng sợ nhỉ.”

Tận mắt thấy một Yuika tỏa sáng như thiên thần khi bên cạnh Keiki, Airi không khỏi cảm thấy ganh tị với người mang lại nụ cười đấy- điều mà cô không thể. Chính Keiki đã cứu lấy Yuika. Vì lẽ đó, Airi thúc đốc mình dốc lòng se duyên cho bọn họ, bởi:

(Hạnh phúc của cậu ấy là ưu tiên hàng đầu của mình)

Cô luôn suy nghĩ như vậy. Chính xác hơn, cô chỉ cần suy nghĩ đến vậy thôi.

(Song— )

Dù đã luôn tâm niệm như vậy nhưng mọi suy nghĩ trong cô dường như đang vượt quá giới hạn. Lý trí gào thét cảnh báo cô dừng lại. Đầu óc cô quay cuồng chỉ đợi bóng tối nuốt chửng lấy, chợt một bàn tay ấm áp đặt lên trên tóc cô, kéo cô về lại thực tại. 

“Anh đang làm gì vậy, Kiryuu-senpai?” Airi lắp bắp.

“Xoa đầu em.”

“Em thấy mà, nhưng…. tại sao chứ?”

Cô hoàn toàn lúng túng trước hành động bất ngờ này, nhất là khi cậu ta đang mang nụ cười nhẹ trên môi,  khích lệ:

“Nagase-san, em ân cần thật đấy.”

“Hả?”

“Anh thấy em rất tuyệt vời khi cố gắng hết mình vì bạn của mình mà.”

“Em không vĩ đại như anh nghĩ đâu.”

Không biết anh ta vẫn có thể nói vậy khi thấu hiểu những giằng xé nơi lồng ngực cô không. Nhưng kỳ lạ thay—-

(Tại sao mình lại thấy hạnh phúc như vậy…?)

Dẫu biết rằng đây là sự phản bội đối với Yuika, cô không thể phủ nhận được sự dịu dàng đấy. Ngay khi những suy nghĩ trước kia trỗi dậy, giọng nói Keiki vang lên:

“Sự ân cần này làm anh nhớ đến người anh thích đấy, Nagase-san”

“Hả…?”

“Đương nhiên là tính cách 2 người khác nhau. Nhưng người đấy cũng luôn trân quý cảm xúc mọi người xung quanh như em vậy.”

“....”

Tức giận, u sầu và hàng ngàn cảm xúc không tên khác giày vò trái tim Airi, khiến cho nửa sau câu nói không còn lọt vào tai cô nữa. Và trước khi nhận ra, cô nàng gạt tay của keiki ra và thốt ra:

“Đi ra….” 

“Gì cơ?”

“Em đã nói là đi ra cơ mà….!”

“Không phải em là người kéo anh đến đây sao!?” 

Dùng hết sức của mình, Airi mặc kệ sự bối rối đẩy người tiền bối ra ngoài, rồi đóng sầm cửa lại. Đợi chờ những lời phàn nàn cùng những tiếng bước chân dần nhạt nhòa, cô mới tựa nhẹ 2 chân mày vào cửa mà thở dài:

“Mình vốn chẳng có cơ hội ngay từ đầu rồi hả..?”

Cô cảm thấy như bị phản bội bởi chính những hy vọng và suy nghĩ tốt đẹp về Keiki.

“Thực sự mình chẳng hề tốt bụng chút nào đâu..”

Ánh mắt của chàng trai đã nhìn lầm người vì bản chất, thứ gọi là Nagase Airi mới là hiện thân của sự tồi tệ nhất.

“Rốt cuộc… đối với Kiryuu-senpai…thực ra em..” . Ngay khi cô định thú nhận tất cả thì ở trong góc phòng vang lên tiếng lộp cộp cùng âm thanh bối rối: “A!?”

Giật mình quay lại, Airi hô lên: “Ai vậy?”. Trên sàn, cạnh ghế sofa là chiếc máy chơi game di động, và có 1 cặp mắt đang nhòm ra từ đó, không ai khác chính là—

“Shiho-senpai !?” 

“B-Bingo~~?”

Nhìn vào tình trạng, có lẽ là do cô ấy đang cố nhặt cái máy lên thì thấy Keiki cùng Airi vô phòng khiến cô ấy rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nam.

“Tại sao chị lại xuất hiện ở đây vậy?”

“À, là vì…” Shiho đứng dậy phủi quần áo với vẻ mặt khó sử rồi nhặt cái máy lên, giải thích: “Như em thấy đấy, chị đang có con game mới rất muốn được trải nghiệm. Tiện làm sao, chị thấy văn phòng cũng không khóa cửa nên chị mượn tạm nơi này luôn. Ai dè đang dang dở thì 2 đứa đột nhiên loa vào làm chị phải giật mình trốn đi đấy… Chứ không phải là chị cố tình nghe trộm hay gì đâu, hiểu chứ ?”

Đúng là văn phòng này cực kỳ thoải mái và phù hợp chơi game thật. Và chính Airi cũng không ít lần trốn học ở đây khi hội học sinh đi vắng rồi. Mặc dù biết Shiho đang trốn tránh công việc để chơi game nhưng hiện tại Airi đang không có tâm trạng để la rầy điều đó.

“Chị… nghe hết rồi à?”

“..Ừ, xin lỗi nhé”. Shiho do dự gật đầu.

Văn phòng hội học sinh chẳng rộng rãi gì cho cam nên việc nghe được cuộc đối thoại của 2 người là điều dễ hiểu. Nhưng như thế có nghĩa mấy lời lẩm bẩm của Airi cũng—

“Airi-chan thích Keiki-kun sao?”

“Em….”

Giấu diếm vô ích, chị ấy nghe hết rồi. 

“...Đúng vậy, em vốn bị hấp dẫn bởi Kiryuu-senpai.”

Cô buột miệng thốt ra cảm xúc thật của mình, rồi vội nói thêm: 

“Em lúc nào cũng luôn miệng bảo ghét, trốn tránh đàn ông.. mà giờ..”

Bóng ma quá khứ ám ảnh khiến cô dựng lên rào chắn với mọi đàn ông, bao gồm cả Keiki- ít nhất ban đầu là thế.

“ Anh ta khờ dại đến khó tin. Lúc nào cũng thích xía vô chuyện người khác, rồi bám theo cả ngày đêm chỉ để chữa chứng ghét đàn ông của em. Quả tình kỳ quái hết sức.”

Những lời cay nghiệt của Airi chẳng thể suy chuyển cậu ta. Ban đầu, cô tò mò cội nguồn của sự kiên trì dai dẳng đấy, rồi dần dà hình bóng ấy ăn sâu vào từng bữa ăn, giấc ngủ. Và trước khi nhận ra, trái tim đã trao đi tự bao giờ.

“Senpai đã có người thương rồi..”

Sau khi khiến cô khắc khoải nhớ nhung, sau khi làm cô lệ thuộc vào mình, cậu ta lại nhẫn tâm tuyên bố mình có người khác, bỏ mặc cô với lời tuyên bố rằng cô giống với người đấy như thể trong mắt cậu, cô cũng chẳng có gì đặc biệt. 

(Nếu không phải là Yuika, tại sao không thể là mình?)

Cô chợt nhận ra mình đang phi lý ở đây. Chính cô đã không chủ động theo đuổi ngay từ đầu. Vậy hà cớ gì để cô đổ lỗi cho Keiki vì không chọn mình chứ, không, đây chính là kết quả sự lựa chọn mà chính cô đưa ra.

“Dù rất khó để kìm nén nỗi đau…. em vẫn sẽ tiếp tục cổ vũ Yuika…em lựa chọn điều này mà…”

Vì vỏ bọc lý trí giờ đã mất, những cảm xúc thật lòng cứ thế trút ào ra khỏi người cô.

“Cuộc hẹn hò với Kiryuu-senpai đêm Giáng sinh đó, cuộc dạo bộ quanh thị trấn, thậm chí cả cái nắm tay ,..Và cả lời hứa đó nữa, tất cả đúng ra phải xảy đến em chứ không phải cậu ấy!”

Cô rất vui sướng khi nghe cách Keiki nói cậu mong ngóng buổi hẹn đến thế nào. Cả khi nhận được món quà tại quán cafe nọ, trái tim cô đã đập lỡ vài nhịp. Liệu cậu ta sẽ nghĩ sao nếu biết số lần cô ngắm nhìn cuốn sổ tay đó mỗi ngày?

“Ừ, em vốn không cao cả như Kiryuu-senpai nghĩ đâu. Bởi vì vào cái ngày mà em biết được Yuika bị từ chối, trước khi cảm thấy xót xa, em lại thấy… nhẹ nhõm…”

Tuy ngoài miệng cô luôn nhất mực nói sẽ làm tất cả vì Yuika nhưng phần ích kỷ trong cô vẫn cố gắng duy trì mối tình đơn phương này.

“Lí do em gọi anh ấy đến là để thuyết phục anh ấy chấp nhận tình cảm của Yuika…..và cùng để buông bỏ mối tình đơn phương ngu ngốc này.”

Giờ đây, Yuika bị từ chối thẳng thừng. Câu hỏi “Tại sao cô ngu ngốc từ bỏ?”  xoáy sâu vào tâm trí Airi. Cuối cùng, những cố gắng, nỗ lực làm dịu đi cảm giác tội lỗi khi cảm thấy nhẹ nhõm trước thất bại bạn mình,  cũng tan thành mây khói.

“Em còn có thể làm gì  khi anh ấy bình thản nói đã có người trong tim? Vì chính em hiểu được cảm giác bất lực của việc trao đi mà không được nhận lại.”[note72950]

Cô không muốn cậu ấy phải trải qua địa ngục đau khổ cô đã từng, càng không muốn cậu phải cáng đáng mọi áp lực, nỗi đau của việc chần chừ thổ lộ với người mình thích.

(Giờ mà bày tỏ tình cảm chính mình sẽ chỉ làm anh ấy khó xử thêm thôi…)

Đó là lý do cô đẩy cậu ta ra ngoài trước khi bản thân phạm phải bất cứ sai lầm nào.

“Chị hiểu mọi chuyện rồi.”

“Shiho-senpai…?” Airi vừa ngước mắt lên thì ngay lập tức được Shiho ôm chặt.

“Em làm tốt lắm.”

“!?”

Không cần bất cứ lời nói nào cần thốt ra nữa. Airi thuận theo đà đổ gục vào ngực Shiho rồi khóc thút thít.- 

c27ed24f-8682-4af9-b803-5c71eaf15563.jpg

Phần 4

Cuối buổi học ngày hôm đó, vừa định bước về nhà sau khi hoàn thành lịch trực nhật, điện thoại Keiki bất chợt rung lên.

“Hử? tin nhắn từ Nagase-chan sao?”

Chẳng lẽ con bé định ca thán gì nữa đây ? Nghĩ mình vẫn cần lịch sự đáp lại, cậu quyết định mở lên. Đập vào mắt cậu là—

『Yuika bất ngờ ngã quỵ và đang được chăm sóc ở phòng ý tế, anh đến mau lên!』

 “Hả?”

Trong tích tắc, não bộ cậu không thể xử lý thông tin đưa vào. Duy cụm từ “Yuika ngã quỵ” lặp đi lặp lại thúc ép cơ thể cơ thể tê dại hoạt động.

“Chết tiệt!” 

Lúc này, đứng yên thậm chí không phải là một lựa chọn. Không thèm nghĩ ngợi gì thêm, Keiki đã bắt đầu chạy, vụt qua dãy hành lang vắng vẻ, lao vào bệnh xá tại tầng một tòa nhà.

“Yuika-chan—-”

Đánh giá một vòng bệnh xá, y tá Tachibana-sensei không có mặt nhưng trên 1 trong 2 chiếc giường duy nhất trong phòng- cái được che khuất sau tấm rèm, đang phát ra những âm thanh rên rỉ(?) yếu ớt.

“Fuu…. Ah… Mmm…Nnn..”

“Yuika-chan, em có sao không!”

“...Ể?”

Gạt tấm rèm sang một bên, tại đó là một Yuika đang chớp mắt đầy hoang—

“...Ể?”

Phản ứng tương tự cũng xảy ra trên mặt Keiki. Trước mắt anh là khung cảnh cô gái đã cởi bỏ áo khoác và xoa nắn ngực mình bằng hai tay. [note72949]

“K-keiki-senpai!?” Ngay lập tức, khuôn mặt cô gái đỏ như gấc và bắt đầu hoảng loạn hét lên: “A-anh làm gì ở đây vậy?!”

“Câu này anh hỏi mới đúng... Em làm cái gì ở đây vậy?”

“E-em…”

“Em có biết mình đang làm một việc khiếm nhã trong khuôn khổ trường học không?”

“E-em đâu có!” Keiki liền đưa cô ánh mắt hoài nghi khiến cô vội vàng rút tay lại, phủ nhận:

“ Không phải như những gì anh nghĩ đâu!”

“Thế giải thích tại sao em lại mơn trớn bộ ngực mình đi?” 

“Là vì… Ư..” Nuốt lấy sự xấu hổ, cô gái kêu la:” Đây là phương pháp làm ngực nảy nở mà Tachibana-sensei dạy em cách được chưa! Anh có gì không vừa mắt sao!?”

“Rồi rồi, lỗi của anh vì hỏi vậy, nên em bỏ cái gối xuống được không?” Nhận ra vừa đạp phải bãi mìn,giọng cậu dịu xuống.

May cậu phát giác kịp, nếu không thì có lẽ cái gối đã bay thẳng vào mặt cậu rồi.

(Cái cô y tá đó nghĩ cái quái gì khi dạy mấy thứ này cho học sinh mình chứ?)

Nghĩ kĩ lại, cô ấy cũng có thân hình khá mướt mắt đấy chứ. Chẳng trách cô ấy có thể dắt Yuika tin vào mấy thứ nhảm nhí như vậy.

“..Yuika biết rằng đã quá muộn rồi để cứu vãn rồi.”

“Hả?”

“Đúng là mấy tên đàn ông chẳng bao giờ hiểu gì về nỗi lòng phụ nữ, hứ”. Vừa nói cô vừa đính lại khuy áo và ngồi lùi ra mép giường.

“Giờ trả lời câu hỏi ban đầu của em đi, anh làm gì ở đây vậy?”

“Nagase-san nhắn anh bảo em đột ngột ngã quỵ nên là…”

“Ngã quỵ? Không hề, vì đêm qua mất ngủ nên Yuika mới trốn tiết học chiều để đánh giấc dưới phòng y tế.”

“Thật sao?” Keiki đưa tay kiểm tra cô thật kỹ. Đúng là không xuất hiện dấu hiệu của sốt. Cũng không có bất cứ vết thương ngoài da nào hay mấy thứ tương tự vậy. Chẳng lẽ nào—-

“Mình lại bị Nagase-san chơi một vố nữa rồi ?”

Không, có lẽ con bé muốn hai người ở riêng với nhau thôi. 

“Nhưng Yuika thích thú việc anh lo lắng cho cô ấy lắm đó.”

“Ừ thì…”

“Kể cả khi chính cô ấy đã bị từ chối ngày hôm qua.”

“Ách..”

“Ồ, ngoài ra, nguyên do cô mất ngủ cả đêm qua là cô ấy đã khóc hết nước mắt sau khi nghe lời khước từ của anh đấy.”

“Ừ-ừm…”

Con tim của cậu đau đớn khi bị ánh mắt cô như hàng ngàn mũi dao găm ghim chặt vào.

“Anh không cảm thấy thật lãng phí khi một mỹ nữ như Yuika quyết tâm thổ lộ với mình mà chỉ nhận được lời từ chối đầy phũ phàng sao?”

“....”

Cậu không thể phản pháo lại bất cứ chi tiết nào. 

“Tệ thật. Nếu như Keiki-senpai đồng ý thì cô ấy đã có thể chiều chuộng anh theo bất cứ mong muốn nào.”

“Bất cứ… mong muốn nào sao?”

Nghĩ kĩ có vẻ thú vị đấy . Nhưng như dội gáo nước lạnh vào những suy tưởng trong đầu cậu, cô tuyên bố:

“ Mấy việc như đi dạo với cái xích chó trên cổ senpai chẳng hạn?”

“Nó là phần thưởng hay hình phạt vậy?”

Người duy nhất cậu biết có thể thích thú làm mấy chuyện như vậy chỉ có Tokihara Sayuki. 

“Quả nhiên anh sẽ từ chối mà. Vậy thì giờ Yuika chỉ có thể buông bỏ mối tình đầu này và bước tiếp thôi.”

“Em quyết rồi sao, Yuika-chan..”

“Anh nghĩ cô ấy sẽ dễ dàng nhượng bộ như vậy sao?”

“Hả?”

“Fufu, nãy giờ anh tin thật đấy hả? Yuika này mà dễ dàng bỏ cuộc á? Mơ đi!”

“Haaả!?”Keiki há hốc mồm ngạc nhiên.

Cô mỉm cười đáp lại:

“Anh quên mất Yuika là một nữ vương bạo dâm sao? Mà nữ vương thì có quyền hành tuyệt đối, tấn công anh bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu cô ta thích, mà chẳng cần quan tâm đến ý kiến của anh, Keiki-senpai.”

“Hết thuốc chữa rồi…”

Nhưng ít nhất thế có nghĩa là em ấy sẽ ở lại clb.

“Sẵn sàng đi, Yuika này sẽ khiến anh phủ phục và hầu hạ cô ấy suốt đời, senpai.”

“Cảm ơn, từ giờ anh sẽ cẩn trọng hơn.” Một nụ cười nở ra trên môi Yuiki.

‘Kế hoạch cải tạo biến thái’ phá sản rồi. Cô bé vẫn sẽ tiếp tục như này. Nhưng, không hiểu sao, cậu có vẻ không khó chịu về điều đó.

Sau cuộc đối thoại tại bệnh xá, Keiki và Yuika cùng nhau quay trở lại phòng clb thư pháp, tụ họp với bộ ba Sayuki, Mao và Mizuha đang đứng đợi cả hai xung quanh chiếc bàn.

“Hai người đến chậm quá đấy.”Sayuki mở lời.

“Mọi người đang làm gì thế?”

“Bọn chị đang xem lại các bức ảnh từ đợt đi chơi núi tuyết.”

“Hả, sao chúng đã được gửi đến rồi, có hơi nhanh quá không?”

"Tất cả là nhờ vào công sức của Ootori-san đấy.”

“Đúng chất Koharu-senpai”

Quả là vị tiền bối đáng tin cậy. Mọi người đã bày ảnh ra rồi, còn xích lại gần nhau nhường chỗ cho 2 người mới đến.

“Hai người vào đi, Nii-san, Yuika-chan.”

“Để anh ngó thử xem.”

“A, đây là con người tuyết mà Mizuha-senpai làm này.” Bức ảnh mà Yuika đang ám chỉ là khung hình chụp một gia đình người tuyết vui vẻ.

Ngoài ra, còn nhiều bức hình khác như cảnh Yuika đang được Keiki chỉ dạy trong lần trượt tuyết đầu tiên của mình, hay cảnh Mao đang ngáy ngủ hoặc Sayuki trong bộ đồ Pyjama. 

“Ai chụp mình tấm này thế?”

“Trông cậu dễ thương quá nên tớ không kiềm lại được. Xin lỗi nhé.”

“Là cậu chụp ư, Mizuha?” Mao kịch liệt phản đối.

Vẫn là không khí clb như thường nhật.

“......”

Khi Keiki liếc trộm sang phía Yuika, cậu thấy con bé đang mỉm cười bí ẩn một mình, nên tạm thời cậu không cần lo lắng về con bé.

(Bây giờ chỉ còn lại…)

Bài toán ‘Lời tỏ tình của Yuika’ đã được giải quyết, nhưng vẫn còn một người khác đang đợi hồi âm.

(Mình phải lựa chọn thích hợp, tốt nhất là khi chỉ có mình và chị ấy).

Cô ấy cũng như các thành viên khác, đang xem xét các tấm ảnh và cười mỉm. Hiện Keiki đang nợ cô ấy một câu trả lời, thứ đã được quyết định từ lâu và không tiện để nói trước mặt mọi người.

(Có lẽ mình nên chủ động mời chị ấy cùng về nhà rồi tiện thể…)

Trong khi Keiki đang bận bịu suy nghĩ kế hoạch, cô gái đang được nhắc , Sayuki cất tiếng gọi Yuika:

“Tí thì quên, Koga-san, hôm nay em với Keiki-kun có chuyện gì với nhau à, sao hai đứa đến trễ cùng lúc vây?”

“À, Yuika có bàn luận với anh ấy một vài chuyện.”

“Em nói chi tiết hơn được không?”

“Vâng, chuyện là—-”

Đến tận bây giờ Yuiki mới để ý đến nụ cười xảo quyệt của Yuika. Song đã muộn rồi.

“Yuiki-senpai nói sẽ chấp nhận sở thích biến thái của mọi người.”

““““Hả!?””””

Lời Yuika vừa dứt, sự hoảng loạn như bắt lửa, bắt đầu lây lan, bao trùm lấy mọi người.

“N-nghĩa là từ giờ có thể tự do thể hiện sở thích biến thái của mình sao?”

“Còn ‘kế hoạch cải tạo biến thái’ thì sao?”

“Tin chuẩn chưa em?”

Sayuki, Mao và cả Mizuha quay sang hỏi Yuika.

“Chuẩn nhé các chị. Không tin thì hỏi Keiki-senpai xem”

“Đó là…”

Cậu nhớ là mình chỉ nói sẽ tôn trọng cá tính của mỗi người chứ không đến mức đồng thuận với mọi mặt của họ.

“Không những thế, anh ấy còn tiết lộ một chuyện gay cấn nữa…”

Trong khi anh mắt ba người còn lại đổ dồn vào Keiki, Yuika tinh nghịch cười và dội quả bom còn to hơn nãy.

“Keiki-senpai đã xác định được người anh ấy thích rồi.”

“““Người cậu ấy thích!?”””

Ba cô gái hét lên cùng lúc. 

“Đúng vậy. Tuy nhiên phần quan trọng nhất thì senpai lại không tiết lộ …”

“......”

Không chịu được sức nặng của ba ánh nhìn dữ dội, Keiki lảng tránh ra chỗ khác.

“Kiryuu có người cậu ấy thích ư?”

“Đó có thể là ai được chứ?”

“Nii-san có người thương…”

Mao và những người khác bắt đầu cuộc điều tra để tìm ra người trong mộng của cậu là ai. Bầu không khí yên bình trước đó đã bay mất, nhường chỗ cho nồi lẩu của sự hoảng loạn, phấn khích xen lẫn chút cuồng nhiệt không điểm dừng.

(Chuyện gì nữa thế này?)

Đây chắc chắn không phải thời điểm thích hợp để cậu suy nghĩ đến chuyện kia được. Sao cậu lại vướng vào mớ rắc rối này? Sao giữa xã hội rộng lớn ngoài kia, cứ phải là mấy người trong clb này phát hiện ra trước chứ? 

“Yuika-chan…”

“Ehehe~”

Keiki trừng mắt nhìn nguyên nhân của tất cả mọi thứ đang diễn ra, còn cô nàng thì chỉ cười thích thú và lè lưỡi trêu cậu.

Ghi chú

[Lên trên]
Đoạn này trans chế thêm dựa trên ref từ mutsuki skirt .
Đoạn này trans chế thêm dựa trên ref từ mutsuki skirt .
[Lên trên]
là món ăn được lên men đậu nành và thường được ăn vào bữa sáng của những người dân Nhật Bản
là món ăn được lên men đậu nành và thường được ăn vào bữa sáng của những người dân Nhật Bản
[Lên trên]
Quên mất tên truyện đấy =))
Quên mất tên truyện đấy =))
[Lên trên]
Where's my biến thái? Sao sầu thế này T-T
Where's my biến thái? Sao sầu thế này T-T
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận