The Novel's Extra
Jee Gab Song
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chính truyện

Chương 302: Hậu chiến tranh (2)

0 Bình luận - Độ dài: 3,428 từ - Cập nhật:

Jin Sahyuk nói những từ mà tôi không hiểu. Nhưng dường như như cô ta không đùa. Thành thật mà nói, chúng tôi không đủ thân thiết để nói đùa với nhau.

Vì vậy, tôi hỏi lại.

“…Cô đang bảo vệ tôi á?”

“Ừ, ngươi nghe đúng rồi đấy.”

Cô ta thậm chí còn đặt manhwa xuống và nhìn tôi một cách nghiêm túc.

“…Tôi cần biết thêm chi tiết.”

Jin Sahyuk nhún vai.

“Ta cũng không biết nhiều. Ta chỉ biết đó là lệnh của Bell.”

“Bell?”

"Ừ, tên đó nói Yi Yeonjun tính giết ngươi. Ta biết ngươi không phải là người dễ bị đánh bại, nhưng mấy tên mà Bell cảnh báo ta thường rất mạnh."

"...?"

Tôi vẫn còn đang ngái ngủ à? Hình như tôi vừa nghe được một điều gì đó rất điên rồ.

Jin Sahyuk lắc đầu khi thấy tôi cau mày.

"Ta đã nói với ngươi rồi. Ta không biết nhiều. Ta chỉ đưa ngươi ra khỏi boongke vì Bell nói rằng sẽ rất nguy hiểm nếu ngươi gần Đoàn Kịch Tắc Kè lúc này. Có thể nói ta đã cứu ngươi

đấy.” 

“Gượm cái, lúc nãy cô vừa nói Yi Yeonjun đúng không?”

Yi Yeonjun từng là cựu trùm của Đoàn Kịch Tắc Kè, người đã bị Bell giết chết. 

Ít nhất thì đó là những gì Sếp nói với tôi.

“Ừ.”

“Không phải hắn ta đã chết rồi sao?”

“Hmm…” Jin Sahyuk vuốt cằm trong khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

“Ta không biết chi tiết, nhưng ta nghe nói anh ta đã sống lại.”

“Sao có thể thế được?”

“Làm sao ta biết được? Quan trọng hơn là…” Jin Sahyuk đặt ngón trỏ lên ngực tôi.

“Đến lượt ngươi khai ra rồi.”

“Về chuyện gì?”

“Chính ngươi đã nói rằng Bell đã tiết lộ cho ngươi rồi mà.”

“Tiết lộ? Cô đang nói cái quái gì…”

Rồi tôi nhớ ra. 

Bell đã nói với tôi về việc hắn đã trở thành hóa thân của Baal và rằng tôi phải giết anh ta để có được một kết thúc có hậu. Jin Sahyuk hất tóc lên và nhìn tôi.

“Bell nói rằng hắn ấy đã kể cho ngươi tất cả bí mật của hắn.”

“À, ý cô là thế à. Ờ thì…”

Tôi nhún vai và kể cho Jin Sahyuk mọi thứ tôi nghe được từ Bell. Biểu cảm của cô ta trở nên dữ dội hơn khi tôi tiếp tục. Cô ta thậm chí còn bắt đầu cắn móng tay khi tôi nói với cô ta rằng Bell có thể trở thành Baal.

“Đó là tất cả những gì anh ta nói với tôi.”

Tôi nói xong và bật Smartwatch của mình. Rất nhiều tin nhắn đến từ nhiều người khác nhau, bao gồm cả Kim Suho và Evandel. Tin nhắn của Boss thu hút sự chú ý của tôi đầu tiên.

[Hajin, Cậu ở đâi?]

[Cậi ở đâu?] 

[Ta có người này muốn giới thiệu với cậu. Cậu đi đâu rồi?]

[Đừng lo. Tôi đang ở trên Tàu Genkelope.]

Tôi trả lời và ra khỏi giường. Sau đó, tôi đi một vòng quanh nơi này. Nhà bếp và phòng tắm trông sạch sẽ. Tôi có thể nhìn thấy Biển Đông qua cửa sổ. Lúc này là đêm muộn và những con sóng biển bên ngoài đang nhảy múa trong bóng tối. Dường như ẩn nấp bên trong bóng đêm đó còn có cả “Phần kết:” mà tôi không biết nữa.

"Ngươi đang nhìn gì thế?"

Jin Sahyuk tiến đến chỗ tôi. Cô ta cũng đang nhìn ra biển khi tôi hỏi vô ấy.

"Cô vẫn cho rằng tôi là Kindspring sao?"

Tôi cười gượng trước sự hiểu lầm của cô ấy. Giải quyết vấn đề với Jin Sahyuk sẽ khiến tôi gặp rất nhiều rắc rối. Nội việc đề cập đến Kindspring vừa nãy thôi đã làm tăng tỷ lệ đồng bộ của tôi lên 0,3%.

[Đồng bộ hóa hiện tại — 13%]

Jin Sahyuk trông có vẻ không quá thất vọng. Có lẽ cảm xúc của Kim Chundong đã thay đổi cô ấy. 

Cô ấy nhìn vào mắt tôi và khẽ cười.

"Không còn nữa, nhưng ta chắc chắn rằng ngươi có liên quan đến Kindspring."

Tôi chỉ cười. Đó là một sự xác nhận.

“Ta sẽ ở bên cạnh ngươi cho đến khi tìm ra mối quan hệ của ngươi với Kindspring.”

“Đó cũng là lệnh của Bell à?”

“Ừ, vậy nên mỗi tháng nói cho ta một phần là được.”

Chúng tôi quay lại biển. Những điều chưa biết vẫn nhảy múa trong bóng tối, nhưng đột nhiên có điều gì đó thoáng qua tâm trí tôi.

“Cô vẫn định sẽ trở về quê hương nhỉ?” Tôi thận trọng hỏi.

“Tất nhiên rồi.” Jin Sahyuk gật đầu không chút do dự.

“Tại sao?”

“Bởi vì mọi người đang đợi ta ở đó.”

“Akatrina đã sụp đổ rồi.”

“Không, ngươi không bao giờ biết được. Akatrina mạnh hơn ngươi nghĩ.”

“…”

Tôi biết Akatrina đã sụp đổ mãi mãi với tư cách là tác giả gốc. Chưa kể, đã 30 năm trôi qua kể từ khi Jin Sahyuk qua đời. Akatrina sẽ không sống sót được lâu như vậy.

“Nếu Akatrina không tồn tại thì sao? Cô vẫn quay lại sao?”

Tôi lạnh lùng hỏi. Có một phần trong tôi cảm thấy thông cảm trước vị vua đặt niềm tin vào một điều hão huyền.

“Không thành vấn đề”

Tôi đã nghĩ Jin Sahyuk sẽ nổi điên, nhưng cô ấy bình tĩnh lắc đầu.

“Tôi không có lý do gì để sống thiếu Akatrina.”

“…”

Cô ấy mang trong mình quyết tâm kiên định nhất trên thế giới. Jin Sahyuk đã mất nhiều thứ, nhưng vẫn giữ vững hy vọng này.

“Ta sẽ vui vẻ mà đón nhận cái chết ở quê hương của ta.”

Akatrina là tất cả với cô ấy.

[Một ai đó bên trong bạn đã đáp lại niềm tin mãnh liệt của nhà vua.] 

[Đồng bộ hóa đã tăng 2%.] 

[Đồng bộ hóa hiện tại — 15%] 

[Cảnh báo! Hãy cẩn thận đừng để mất đi chính mình.]

Có vẻ như Kim Chundong cũng thực sự trung thành với Jin Sahyuk.

“…”

Tôi quay đi và tự đánh lạc hướng mình bằng cách gọi Spartan. Anh ấy xuất hiện từ hư không và đáp xuống vai tôi.

“Cái gì thế?”

Tôi lờ câu hỏi của Jin Sahyuk và nhìn vào Smartwatch của mình.

[Hajin, con nhớ chú. ㅠ-ㅠ] 

[Con chán quá.]

[Đây là linh thú con làm hôm nay. Mèo con dễ thương, chú có thích không?] 

[ㅠㅠ Sao chú không trả lời?] 

[Con nhớ chú] 

[ㅠㅠ]

Tất cả những tin nhắn này đều đến từ Evandel. Tôi không thể trả lời vì tôi đã bất tỉnh. Chúng khiến tôi quên hết về sự đồng bộ.

“Spartan?”

— Piek?

“Chúng ta đi gặp Evandel nhé.”

— Prrr.

— “Cái gì? Ngươi định đi đâu—”

Với một cái gật đầu, Spartan ngay lập tức dịch chuyển tức thời.

***

Chúng tôi đến một khu rừng rậm rạp đầy rẫy linh thú. Khu rừng này thuộc về Evandel và hầu hết con người không bao giờ có thể vào được vì sức mạnh ma thuật bên trong cơ thể họ. Tôi có thể vào được chẳng qua là nhờ thể chất [Rối Loạn Ma Lực] và [Đồng Phục Hắc Liên] của bản thân.

Tôi đi về phía cabin của Evandel với Spartan trên vai. Gift của tôi, [Siêu thiện xạ], đã tăng lên cấp 1 và tôi biết phải tìm cô ấy ở đâu ngay khi đến nơi. Tôi hoàn toàn hiểu được cấu trúc của khu rừng chỉ trong nháy mắt.

[♥ Cabin của Evandel ^-^ ★]

Chẳng mấy chốc, tôi đến một cabin có tấm cửa dễ thương. Tôi mỉm cười và gõ cửa. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng động bên trong.

Không thể chờ thêm nữa, tôi nhìn xuyên qua cánh cửa. Evandel đang dụi mắt trên giường. Hẳn con bé vừa mới tỉnh dậy.

“Evandel, dượng đêy là chú đây.”

Tôi thì thầm và mắt con bé lập tức mở to. Con bé bật dậy khỏi giường và lao ra cửa.

“…!”

Mắt con bé còn mở to hơn nữa khi nhìn thấy tôi.

“Dạo này con thế nào?”

“Aaaang!”

Evandel đẫm nước mắt nhảy vào vòng tay tôi sau khi đã phải chịu cảnh cô độc nhiều tháng liền. Con bé liên tục gọi tên tôi khiến tôi cũng rơi nước mắt theo. 

Hajin! Hajiiin! 

Tôi ôm cô ấy và xoa đầu con bé.

Cuộc đoàn tụ của chúng tôi khá cảm động. Chúng tôi đi tham quan quanh cabin và ra ngoài chơi với các linh thú. Evandel giới thiệu tôi với từng con một và chúng tôi trở lại bên trong sau 4 giờ.

“Con có muốn gặp Rachel ngay không?”

“Rachel?” Evandel hét lên sung sướng.

“Được, nhưng chúng ta không thể gặp cô ấy trực tiếp. Chúng ta sẽ gọi điện cho cô ấy.”

“Ah…”

Con bé có vẻ hơi thất vọng, nhưng nó mỉm cười ngay sau đó. Tôi mở ứng dụng ảnh ba chiều để có trải nghiệm sống động hơn. Sau đó, tôi gửi cho Rachel một tin nhắn yêu cầu cô ấy gọi video cho tôi.

Tiring—

Smartwatch của tôi reo và tôi nhấc máy gọi Rachel.

[Đang vào phòng chat lập thể]

Một hình ảnh ba chiều của Rachel hiện ra trước mặt chúng tôi. Trông rất thực tế như thể Rachel đã đích thân đến vậy.

"Xin chào."

— Có chuyện gì thế? Làm sao cậu vào được chỗ đó vậy, Hajin?

"Tôi có cách của mình."

"Rachel."

Evandel dang rộng vòng tay và đi về phía Rachel. Cô ấy muốn ôm, nhưng lại chỉ đi xuyên qua hình ba chiều.

"À."

— Đợi thêm một chút nữa, Evandel. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.

Rachel mỉm cười nhẹ nhàng và Evandel gật đầu. 

Nhưng bầu không khí ấm áp chẳng kéo dài được lâu. 

Bíp— Bíp— Một số tin nhắn hiện lên kèm theo tiếng báo thức.

[Người quản trị sẽ vào phòng chat thông qua quyền của quản trị viên.]

[Mã: 1231]

Sự can thiệp của quản trị viên? 

Một hình ảnh ba chiều khác xuất hiện trong cabin.

— Hmm. Vậy ra hai người đây hả.

“Cái quái gì thế…”

Tim tôi hẫng một nhịp vì ngạc nhiên. Yoo Yeonha đã chiếm phòng chat của chúng tôi với tư cách là quản trị viên. Cô ấy nhìn Evandel, Rachel và tôi trước khi mỉm cười.

— Cô ấy là đứa trẻ đó sao?

Yoo Yeonha chỉ vào Evandel.

“H-Hả? Ý cậu là sao?”

Tôi nhanh chóng giấu Evandel ra sau lưng, nhưng Yoo Yeonha cau mày như một con quỷ.

— Tôi đã nghe mọi chuyện từ Rachel rồi.

“Cái gì?”

Tôi quay sang Rachel và cô ấy gật đầu với một nụ cười cay đắng.

— Cô ấy nói đúng, mặc dù nói đúng hơn là do bị bắt tại trận. Tuy nhiên, cô ấy đã hứa sẽ trở thành người bảo vệ cho Evandel. Mình để nói hết trong tin nhắn rồi vì cậu không nghe máy. Mình đoán cậu cũng không thấy tin nhắn luôn nhỉ.

Yoo Yeonha cười toe toét và đưa tay về phía Evandel.

— Xin chào, rất vui được gặp con.

“À, vâng. Xin chào…”

Evandel có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng vẫn lịch sự đáp lại.

— Hmm… Thật là một cô gái dễ thương.

“Làm sao mà cô vào được căn phòng này?”

Yoo Yeonha tự hào khoanh tay.

— Công ty tôi đã tạo ra ứng dụng này. Quan trọng hơn là…

Tadadak— Yoo Yeonha bắt đầu gõ trên bàn phím và gửi tin nhắn riêng cho tôi.

[Cậu là người đã yêu cầu Yoo Jinhyuk điều tra Yi Yeonjun, phải không?]

“…!”

Tôi giật mình và liếc nhanh cô ấy. Cô ấy có vẻ tin chắc rằng tôi là chủ nhân của yêu cầu đó

Đúng là không thể qua mắt được cô ấy chuyện gì mà. Đến mức này, cô ấy thậm chí sẽ không tin tôi ngay cả khi tôi phủ nhận đi chăng nữa.

“Ho.”

Tôi hắng giọng và gật đầu nhẹ.

[Tôi biết mà. Hiện tại chúng tôi đang dồn hết sức lực vào cuộc điều tra Yi Yeonjun. Mọi chuyện có vẻ hơi mờ ám. Tại sao cậu lại tìm hiểu một người đã chết?]

Vậy là cô ấy đã biết Yi Yeonjun đã chết rồi. Tôi cảm thấy ấn tượng và gửi cho cô ấy một tin nhắn riêng.

[Có tin đồn là anh ta còn sống.]

— Hả?

Yoo Yeonha cau mày sâu hơn nữa.

[Ồ, vậy thì có lẽ…]

Cô ấy chưa nói hết, nhưng tôi biết cô ấy muốn hỏi về Sự cố Kwang-Oh.

[Ừ, Yi Yeonjun đã chỉ huy Đoàn Tắc kè trong Sự cố Kwang-Oh. Hồi đó, Đoàn Tắc kè còn hành động tàn ác hơn bây giờ.]

[Tôi hiểu rồi.]

Biểu cảm của cô ấy có vẻ hơi buồn.

[Tôi hiểu tại sao cậu muốn bắt anh ta.]

Tadadak— Cô ấy tiếp tục gõ.

[Tôi hiểu rồi, nhưng đừng làm một mình. Tôi biết cậu oán hận Đoàn Tắc kè đến mức nào. Chỉ cần hứa với tôi lần này cậu sẽ hợp tác với tôi.]

Hối hận, buồn bã, quyết tâm và kiên định… Tất cả những cảm xúc đó đều có thể thấy trên biểu cảm của Yoo Yeonha.

[Được rồi, vậy thì mình trông cậy vào cậu.]

Tôi đáp lại với một nụ cười nhẹ. Tuy nhiên, Rachel. người đã bị bỏ rơi đột nhiên nheo mắt lại.

— Hai người đang làm gì vậy?

— Chuyện đó không liên quan đến cậu. Đây đang bàn chuyện quan trọng.

Yoo Yeonha xua tay đuổi Rachel đi như thể đang xua đuổi một con ruồi. Rachel đành ngậm ngùi im lặng. Không dễ nuốt trôi, cô ấy lập tức trả thù bằng cách sửa đổi thiết lập. Ảnh lập thể của Yeo Yeonha bị thu nhỏ lại.

— Cái quái gì… cậu đang làm gì thế? Không thấy tôi đang bàn chuyện dở sao?

— Không, mình mới là người đang gọi điện với Hajin. Cậu là kẻ xâm nhập, Yeonha.

— Cái gì? Cô đang đùa tôi à? Cái—

Giọng của Yoo Yeonha đột nhiên trở nên the thé. Rachel không chỉ thay đổi kích thước mà còn cả giọng nói của cô ấy.

— Cô nghĩ cô đang làm gì vậy? Biến tôi trở lại! Chúng tôi không tạo ra tính năng này để cô làm ba cái trò này!

— Hahaha. Cậu khá dễ thương khi hóa nhỏ đấy, Yeonha. Cậu có muốn đeo tai thỏ không?

Rachel gõ vào màn hình một vài lần và mũi của Yoo Yeonha đỏ lên. Một đôi tai thỏ cũng xuất hiện trên đầu cô ấy.

— Này! Cô điên rồi à?

Yoo Yeonha không thể cho qua chuyện này. Cô ấy đã sử dụng quyền quản trị viên của mình để làm cho Rachel thậm chí còn nhỏ hơn cả Evandel.

— À, chuyện gì thế này? Biến mình trở lại!

— Cô bắt đầu trước mà.

— Đừng trẻ con nữa.

— Tôi phải nói với cô câu này mới đúng.

Yoo Yeonha và Rachel 130 cm đang trừng mắt với nhau. Evandel nhìn cả hai như đang xen một vở kịch khi tôi gọi Spartan.

“Spartan?”

— Prrr.

Spartan và tôi không cần bất kỳ lời nào. Nó có thể đọc được suy nghĩ của tôi và luôn làm những gì tôi muốn.

“Không có gì vấn đề gì với chiếc áo choàng tàng hình, phải không?”

— Prrr.

“Tốt. Cẩn thận nhé. Quay lại ngay nếu bị bắt gặp.”

Tôi yêu cầu Spartan theo dõi Yi Yeonjun và Boss. Tôi muốn xem Yi Yeonjun có thể đang lên kế hoạch gì và cũng muốn bảo vệ Boss.

— Kiaaao!

Spartan vỗ cánh và biến mất vào bầu trời.

— Cô đang quá tự mãn chỉ vì giới truyền thông gọi cô là Kiếm sĩ Nguyên tố.

— Cậu không biết rằng sử dụng quyền quản trị công ty để theo dõi phòng chat riêng là phạm pháp sao?

Trong khi đó, Rachel và Yoo Yeonha vẫn tiếp tục cãi nhau. Họ liên tục hét lên và chỉ tay vào nhau, nhưng tôi không hiểu được dù chỉ một nữa nội dung của cuộc đối thoại vì giọng nói của họ bị thay đổi loạn lên. Có vẻ như họ sẽ không sớm bình tĩnh lại.

"Evandel, con muốn ra ngoài chơi không?"

"Được!" Evandel cười toe toét.

"Được, đi thôi."

Hai hình ảnh ba chiều tiếp tục cãi nhau khi chúng tôi rời khỏi cabin.

Cảnh tượng bên ngoài giống như trong truyện cổ tích. Linh thú của Evandel tràn ngập khu rừng. Một con kỳ lân bay trên bầu trời, một con mèo và một con sóc đua nhau, một con thỏ và một con rùa cào lưng nhau. Mọi thứ đều có cảm giác yên bình và ấm áp.

***

[Pandemonium, Nơi ẩn náu của Đoàn Kịch Tắc Kè]

Yi Yeonjun nhìn xuống Pandemonium từ trên mái nhà. Thành phố này từng thuộc về Đoàn Kịch Tắc Kè. Tham vọng trong đôi đồng tử ấy có thể nuốt chửng cả Pandemonium.

"Cô đã làm rất tốt, Byul. Ta tự hào về cô."

Yi Yeonjun vỗ vai cô. Cô nhìn anh với vẻ bối rối vì cô luôn tin rằng anh đã chết. Yi Yeonjun đã trở thành cha cô sau khi cô giết cha mẹ ruột của mình. Cô vẫn chưa tiếp nhận sự thật rằng anh đã sống sót trở về dễ dàng như vậy.

"Ừm... Sếp."

"Không. Cô mới là sếp, Byul. Đừng gọi ta như vậy."

Giọng nói, mùi hương, cách anh nói chuyện và thậm chí cả sức mạnh ma thuật của anh đều giống nhau.

"Tôi không còn là thành viên của Đoàn Kịch Tắc Kè nữa. Đoàn Kịch Tắc Kè thuộc về cô và ta không có ý định lấy nó đi."

Yi Yeonjun trả lời khi họ nhìn nhau chằm chằm.

“Tuy nhiên, chủ nhân của ghế đen mới mà cô đưa vào… Có phải là Kim Hajin không?”

Yi Yeonjun đột nhiên nói một điều gì đấy ngoài dự đoán.

“Hắn ta rất nguy hiểm.”

“Xin lỗi, gì cơ?”

“Không có gì ngạc nhiên khi cô không biết, Byul. Hắn đã bắt tay với Bell. Cùng một Bell đã giết tôi.”

Một giọng nói vang lên trong tai Yi Yeonjun trong khi anh nói.

— Ngươi đang đổ hết mọi chuyện lên đầu ta à?

 Đây là Truyền Tâm của Bell. Yi Yeonjun trả lời với một khuôn mặt vô cảm.

— Byul nghĩ anh là kẻ thù. Nếu tôi có thể lợi dụng anh để khiến cô ấy chống lại tên đó, tôi sẽ làm vậy. Hãy phải hiểu cho ta.

— Ừm. Nói thế nhưng mà ta không chắc điều này sẽ hiệu quả đâu nha~.

Như Bell dự đoán, Yi Byul nhanh chóng lắc đầu.

“Không, anh nhầm rồi. Hajin sẽ không bao giờ làm vậy.”

Yi Yeonjun nhìn cô chằm chằm và mỉm cười yếu ớt.

“Thật vậy sao? Ta hy vọng là vậy. Ừm, giờ ta nên quay lại thôi.”

“Hả? Quay lại đâu?”

“Cơ thể ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Đừng lo. Ta không giận cô đâu.”

“Sếp, ý tôi là… Đợi đã.”

Yi Yeonjun cố gắng rời đi với lý do hồi phục sức khỏe, nhưng Boss lo lắng chạy theo.

— Thấy chưa? Tôi đã nói rồi. Kim Hajin đã hủy hoại Byul. Cô ấy giờ hoàn toàn khác rồi. Anh sẽ phải tự thân vận động nếu muốn giết hắn ta.”

Bell có vẻ vui vẻ khi chế giễu sự thất bại của bạn mình. Yi Yeonjun vẫn im lặng với vẻ mặt thản nhiên.

Trong khi đó, một con chim đang quan sát họ từ trong bóng tối.

“Prrr—”

Spartan không chỉ truyền tải cuộc trò chuyện giữa Boss và Yi Yeonjun, mà còn truyền tải cả Truyền Tâm giữa Yi Yeonjun và Bell.

‘Ừ, ta đang nghe đây. Cứ theo họ, nhưng hãy quay lại nếu như ngươi thấy xuất hiện nguy cơ bị bắt.’

Một mệnh lệnh từ Kim Hajin.

Che giấu bản thân dưới tấm màn bóng đêm, Spartan lặng lẽ đuổi theo Yi Yeonjun.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận