• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Những mối quan hệ đã đổi thay và một quá khứ không thể phai nhòa

Chương 04: Món nợ mà tôi phải trả quá lớn mà!

6 Bình luận - Độ dài: 2,441 từ - Cập nhật:

Thời gian cứ thế trôi qua kể từ vụ lùm xùm sáng nay, và trước khi tôi nhận ra thì giờ nghỉ trưa đã đến.

Trong lúc đang nghĩ xem nên ăn trưa ở đâu, tôi liếc nhìn quanh lớp học.

“…Haizz.”

Không biết có phải do dư âm của vụ lùm xùm sáng nay hay hành động của tôi vẫn còn ảnh hưởng không, nhưng hôm nay đám bạn cùng lớp vốn rất thường ồn ào vào giờ nghỉ trưa, giờ lại yên tĩnh đến bất thường.

Enomoto-san, một trong những người gây ra vụ lùm xùm sáng nay, đã vội vã rời đi đâu đó ngay khi giờ nghỉ trưa bắt đầu. Trong khi đó, Hinasumi-san vẫn ở lại trong lớp, không ăn uống, cũng không trò chuyện với bạn bè, chỉ ngồi trên ghế và nhắm mắt như đang suy nghĩ điều gì đó vậy.

Không khí trong lớp trở dần nên ngượng ngùng, như thể mọi người đang dè chừng Hinasumi-san, khiến giờ nghỉ trưa mất đi sự sôi động thường thấy mọi ngày.

Còn tôi thì thành thật mà nói, cảm thấy cực kỳ không thoải mái khi ở trong lớp.

May mắn thay, hay nói sao nhỉ, khi tôi quay trở lại lớp sau vụ việc sáng nay, kỳ lạ là không có ai đến bắt chuyện hay tỏ thái độ ác ý đối với tôi. Bình thường thì sẽ luôn có một hai người kiểu như vậy, nên tôi có hơi ngạc nhiên. Nhưng cũng thỉnh thoảng, tôi bắt gặp vài ánh mắt khó chịu từ một số đứa cùng lớp.

Từ hành động đó, tôi hiểu rằng họ không phải là không có ý kiến gì về tôi.

Nhưng nếu là như vậy, tại sao không ai nói thẳng với tôi? Nếu có vấn đề gì, tôi muốn họ nói trực tiếp để tôi có thể phản bác thẳng thắn. Việc chỉ nhìn chằm chằm mà không làm gì khiến tôi cảm thấy mệt mỏi đến kỳ lạ.

Giữa bầu không khí như thế này.

'Thật sự là chịu hết nổi rồi.'

Chỗ nào cũng được, tôi chỉ muốn rời khỏi lớp ngay bây giờ.

Đúng lúc tôi nghĩ vậy, Hinasumi-san, một phần gây ra nguyên nhân của bầu không khí này, mở mắt và chậm rãi đứng dậy.

Tiếng ghế kéo vang lên trong không gian yên tĩnh khiến tôi bất giác nhìn về phía cô ấy.

Mấy đứa xung quanh cũng chú ý đến từng hành động của Hinasumi-san… Khoan đã, hình như cô ấy đang tiến lại gần tôi thì phải?

“Haruto.”

Linh cảm xấu của tôi đã đúng.

Hinasumi-san, giữa những ánh mắt đổ dồn của cả lớp, tiến đến trước bàn tôi và gọi tên tôi.

“…Có chuyện gì vậy, Hinasumi-san?”

Đã đến nước này rồi, tôi không thể không đáp lại nên dù còn cảnh giác, tôi vẫn gọi tên cô ấy.

“Ừm, cái đó… ăn trưa cùng nhau đi.”

Không hiểu cô ấy đang nghĩ gì mà lại mời tôi ăn trưa cùng nữa.

“Hả?”

Lời mời bất ngờ đến mức tôi không kìm được mà thốt lên một tiếng “Hả?” từ tận đáy lòng.

Có vẻ như các bạn cùng lớp cũng sốc y như tôi, bắt đầu xì xào bàn tán khi Hinasumi-san đột nhiên mời tôi ăn trưa cùng.

“Tại sao lại là tôi… ý tôi là, ăn trưa gì chứ?”

“Tại vì, chúng ta là thanh mai trúc mã mà… thỉnh thoảng ăn cùng nhau cũng được, đúng không?”

Lời cô ấy nói thì tôi có thể hiểu.

Nếu chúng tôi chỉ là thanh mai trúc mã bình thường, không có bất kỳ mâu thuẫn hay rạn nứt nào, là một mối quan hệ trong sáng thì tôi có lẽ sẽ vui vẻ chấp nhận.

Nhưng cô ấy bây giờ là người đã đá tôi, là bạn gái cũ. Hơn nữa, từ trước tới giờ chúng tôi chưa từng ăn trưa cùng với nhau lần nào. Trước khi hẹn hò, và thậm chí là cả khi đang hẹn hò, tôi luôn luôn phải ăn một mình.

Vậy nên, tại sao bây giờ cô ấy lại nói như thế vậy? Thành thật mà nói, tôi không thể hiểu nổi.

“Không, tôi định ăn một mình như thường lệ thôi.”

Tôi cố gắng để từ chối cô ấy một cách nhẹ nhàng.

“Nếu như cậu luôn ăn một mình, thì ăn cùng tớ một lần thì cũng có sao đâu? Nếu cậu không muốn thì tớ ngồi cạnh cậu cũng được.”

Nhưng cô ấy cứ khăng khăng, như thể không muốn để tôi thoát, rồi còn đưa ra một phương án thỏa hiệp.

“Không, tôi không muốn bị hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ…”

“Tôi không muốn để người Hinasumi-san thích hiểu lầm. Là thanh mai trúc mã với nhau, tôi không muốn gây ra chuyện như vậy.”

Tôi nói một câu với cô để thay đổi tình thế.

Lời nói của tôi khiến cả lớp vốn đang xì xào, lập tức ồn ào hẳn lên.

“Ơ, khoan, Hinasumi-san có người thích á!?”

“Cái gì thế này! Tin hot đây rồi!!”

Cũng hiển nhiên thôi.

Hinasumi-san từ trước đến nay luôn từ chối mọi lời tỏ tình từ bọn con trai, thậm chí là còn không chơi với bọn con trai nữa, như thể một bông hoa trên cao không thể với tới được vậy. Việc cô ấy có người mà mình thích chắc chắn sẽ khiến cả lớp xôn xao.

Nhưng…

“Đ-đó là…!”

Hinasumi-san hoảng hốt thốt lên, vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao chỉ vì nói cô ấy đã có người mình thích mà cô ấy lại phản ứng như vậy.

“Này, Haruto. Không phải thế đâu, thật ra…!”

Giữa sự ồn ào của lớp, Hinasumi-san cố gắng nói gì đó với tôi, vẻ mặt chứa đầy tuyệt vọng. Đúng lúc đó, cửa lớp bật mở.

“Này, ở đây có Minazuki Haruto không ?”

Người mở cửa chính là Kuon.

Kuon nhìn xung quanh lớp, và khi ánh mắt ấy lia tới tôi, cô ấy chợt nở một nụ cười tinh nghịch.

“A, tìm thấy nó rồi!”

Cô ấy sải bước vào lớp, chen vào giữa tôi và Hinasumi-san.

“Cô là ai?”

Hinasumi-san nheo mắt, nhìn Kuon đầy tức giận.

“Ừm, tôi là Shinonome Kuon. Tôi đến để tìm thằng này… à, Haruto để có việc ấy mà, nhưng… ơ, cái bầu không khí gì thế này? Tôi có làm phiền gì à?”

Kuon, nhận ra bầu không khí của Hinasumi-san và cả lớp, hỏi tôi.

“À, không…”

Tôi định phủ nhận lời Kuon.

“Ừ, đúng thế. Tôi đang nói chuyện với Haruto, nên mong cô đừng làm phiền.”

Nhưng trước khi tôi kịp trả lời, Hinasumi-san nhìn Kuon với ánh mắt chỉ trích, thẳng thừng nói cô ấy đang làm phiền.

“Hử…”

Kuon nheo mắt, nhìn qua lại giữa tôi và Hinasumi-san.

“Tôi thấy cô mới là người đang ép buộc Haruto thì có.”

Kuon nói đúng sự thật rồi.

“Gì!? Cô chẳng biết cái gì cả!!”

Có lẽ là đã bị nói trúng tim đen. Hinasumi-san, người bình thường không bao giờ to tiếng, bỗng bộc lộ sự tức giận khiến cả lớp ngạc nhiên.

Ngay cả tôi cũng chưa từng thấy cô ấy giận dữ đến như vậy.

Nhưng Kuon dường như chẳng quan tâm, chỉ nheo mắt thêm.

“Đúng là tôi không biết gì thật, nhưng cô là Hinasumi Asuka, đúng không? Độ nổi tiếng còn vang đến cả lớp tôi luôn.”

“Rồi sao?”

“Một người như cô…”

“Ớ!”

Đột nhiên Kuon nắm lấy tay tôi, kéo mạnh.

“Này!”

“Cô đang làm gì thế?”

Giọng tôi hoang mang, còn giọng Hinasumi-san tràn đầy giận dữ.

Nhưng Kuon chẳng màng đến cả hai bọn tôi, thậm chí còn nhìn Hinasumi-san như thể đang khiêu khích.

“Cô nghĩ rằng một tên hướng nội, rõ ràng là đang ở dưới đáy xã hội trong lớp, sẽ dễ dàng nói ra suy nghĩ thật của mình trong cái chỗ chứa đầy những ánh mắt như thế này à?”

Này này này! Tuy đúng là thế thật, nhưng sao cô lại véo má tôi?

“Đúng không?”

Kuon tiếp tục hỏi tôi.

Dù cảm thấy mình đang hơi bị dồn ép, nhưng vì vẫn đúng là tôi đang cảm thấy khó xử nên tôi quyết định nhận đường chuyền đó của Kuon.

“…Ừ. Như tôi đã nói rồi, tôi không có ý định ăn trưa cùng với Hinasumi-san.”

“!”

Đồng ý với Kuon, tôi một lần nữa khẳng định rõ ý định của mình với Hinasumi-san.

“Sao, tại sao lại…”

Có lẽ không ngờ lại bị tôi từ chối đến hai lần, Hinasumi-san sững sờ, lùi từng bước một.

“Vậy nhé, yêu cầu của cô cũng xong rồi, đúng không? Giờ thì đến lượt tôi. Cậu còn nhớ lời hứa lần trước không?”

Nghe Kuon nói vậy, tôi lập tức hiểu ra ngay.

“…Là chuyện của Suzuse, đúng không?”

“Suzuse? À, là cô bé đó à… Đúng vậy. Cậu sẽ dành thời gian, đúng không?”

Lần trước, nhờ Kuon thúc đẩy (dù có thể là cô ấy không nghĩ vậy), tôi đã học được cách để chấp nhận những suy nghĩ không chỉ là phủ định. Lần này, cô ấy cũng giúp tôi thoát khỏi Hinasumi-san… Câu trả lời của tôi đã rõ.

“…Ừm, tôi sẽ đi cùng.”

Nghe tôi nói vậy, Hinasumi-san giật mình, mở to mắt nhìn tôi.

Cô ấy định tiến lại gần, nhưng Kuon kéo tay tôi và bắt đầu di chuyển.

“Thế nhé!”

“Ơ, này, khoan đã! Đừng kéo…”

“Xin lỗi vì đã làm ồn nhé~!”

Bỏ qua Hinasumi-san, người như muốn nói gì đó, Kuon kéo tôi ra khỏi lớp.

Các bạn cùng lớp nhìn theo bọn tôi, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Haruto… Tại sao cậu lại ưu tiên một người phụ nữ như vậy thay vì tớ…”

Giữa tất cả mọi người, ánh mắt của Hinasumi-san không hề rời khỏi tôi cho đến phút cuối, để lại một ấn tượng mạnh mẽ.

----

“Này, Kuon. Thả tay tôi ra được chưa?”

Tôi lên tiếng với Kuon, người vẫn đang kéo tay tôi đi.

“À, đúng rồi. Xin lỗi vì đã kéo cậu bất ngờ thế nhé.”

“À, không sao đâu.”

Bị xin lỗi thẳng thắn như thế này, tôi có hơi bối rối.

Trong mắt tôi, Kuon là một cô gái mạnh mẽ, luôn thẳng thắn với con trai và quan tâm đến bạn bè. Nên việc cô ấy xin lỗi thành thật như vậy khiến tôi hơi bất ngờ.

“Sao, mặt cậu bị gì thế? Tôi xin lỗi mà cậu lại thấy lạ à?”

“Ừ, hơi… một chút?”

“Haizz…”

Kuon thở dài, như thể ngán ngẩm với câu trả lời của tôi.

“Tôi cũng biết xin lỗi khi mình sai chứ. Dù nhìn tôi giống kiểu gyaru, dễ bị hiểu lầm thật, nhưng tôi tự thấy mình là một đứa biết điều.”

“…Vậy mà vừa nãy cậu vẫn hành động khá là mạnh bạo đấy.”

Nghe tôi nói vậy, Kuon gãi má, có vẻ xấu hổ.

“À, tại vì không còn cách nào khác mà. Nếu cứ để như vậy thì lại giống như lần của Mion, với lại…”

“Với lại?”

“…Không, không có gì. Nhưng mà, tôi không biết giữa cậu và cô ấy đang có chuyện gì, nhưng cậu nên lựa chọn người thương của mình một cách cẩn thận hơn.”

Kuon cho tôi một lời khuyên quý giá.

Tôi cũng nghĩ vậy.

“…Tôi có để ý rồi, nhưng…”

Nhưng méo hiểu kiểu gì, tôi cứ toàn bị cuốn vào mấy chuyện rắc rối này thôi.

“Hừm?… Mà, không liên quan gì đến tôi. (lẩm bẩm)”

Kuon lẩm bẩm gì đó rồi tiếp tục bước đi.

Tôi vội vàng chạy theo.

“À, đúng rồi.”

“Gì?”

“Kuon, cảm ơn vì ban nãy nhé. Cậu đã giúp tôi đấy.”

“…”

Không hiểu tại sao, Kuon dừng bước khi nghe tôi nói.

“Kuon?”

“À, không… Chỉ là, đó cũng là một món nợ của cậu với tôi đấy.”

Kuon nói vậy, rồi nở nụ cười tinh nghịch.

“Này, đừng nói là…”

“Đúng chứ.”

“Hả?”

“Ý là… tôi thực sự coi việc vừa nãy là một món nợ với cậu.”

Kuon ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cậu… Không, không có gì. Đi nhanh nào.”

Kuon định nói gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu và bước tiếp.

Tôi tò mò không biết cô ấy vừa định nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau.

“Nhân tiện, chúng ta đang đi đâu thế?”

Tôi hỏi Kuon khi đi cạnh cô ấy.

“Ừm? Một lớp trống bọn tôi hay dùng ấy mà.”

“Lớp trống?”

Khoan, cô ấy vừa nói ”bọn tôi” á.

Lời nói của Kuon mang lại cho tôi một linh cảm xấu.

“À, tìm thấy rồi!”

Theo hướng Kuon nhìn, tôi thấy một lớp học với cái cửa đang để hé ra, và từ bên trong tôi liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Trước khi tôi kịp hỏi, Kuon đẩy mạnh cánh cửa.

“Nè hai người, xin lỗi vì đã để chờ lâu nhé! Có việc nên hơi lâu một chút.”

Trong lớp, hai bóng người quen thuộc đang ngồi trước một cái bàn ghép, trên bàn có đồ ăn trưa đặt lên trên, họ nhìn về phía chúng tôi.

“Chậm quá rồi đấy, Kuon. Tớ đói meo rồi!”

“Không sao đâu, Kuon. Bọn tớ cũng chưa chờ lâu lắm… Ơ?”

Một trong hai người là Enomoto-san, nhận ra tôi đang đứng bên cạnh Kuon.

Cô ấy dừng lời nói của mình, mắt mở to ra đầy ngạc nhiên.

“Ừm? Sao thế, Mion? À… Cậu!!”

Mari, nhận ra sự kì lạ từ cô bạn, nhìn về phía tôi và hét lên.

Nhìn cả hai người họ, tôi cứng nhắc quay sang Kuon, như một con rối bị gỉ sét.

“Kuon, thế này là…”

Như đã đoán được câu hỏi của tôi, Kuon nở nụ cười tinh quái.

“Cậu vẫn sẽ trả nợ đàng hoàng, đúng không?”

Cô ấy đã chặn hết đường lui của tôi rồi.

----

Tác note:

Lần tới sẽ là cuộc trò chuyện đầu tiên với Mion sau khi Haruto khiến cô ấy hiểu ra.

Trong vài chương tiếp theo, Haruto sẽ truyền tải những suy nghĩ hiện tại của mình đến những cô gái đã bị cậu làm cho hiểu ra, và tiếp theo sẽ là một diễn biến "Khiến cô ấy phải hiểu ra" mới dành cho một cô gái khác đang được chờ đợi.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Ký ức mờ hết rồi
Xem thêm
Thanks trans
Xem thêm
Thông não các gái
Xem thêm
lại phải đọc lại từ đầu rồi
Xem thêm