Những mối quan hệ đã đổi thay và một quá khứ không thể phai nhòa
Chương 03: Một cuộc gặp gỡ bất ngờ
8 Bình luận - Độ dài: 2,258 từ - Cập nhật:
Lâu chưa lâu chưa :))
----
“Hà… Mình lại làm chuyện thừa thãi nữa rồi.”
Không thể chịu nổi bầu không khí trong lớp hiện tại, tôi đã lỡ làm một việc không cần thiết.
Chắc chắn tôi đã gây ra một sự chú ý theo hướng tồi tệ hơn.
Nghĩ đến việc trở lại lớp sau khi gây ra chuyện này... Haizz, tôi chẳng muốn tưởng tượng đến nó một chút nào.
“Chắc chỉ còn mỗi cách giết thời gian ở đâu đó cho đến lúc cuối thôi.”
May mắn là vẫn còn thời gian trước giờ vào lớp.
Hy vọng trong những lúc thế này, bầu không khí trong lớp sẽ bình thường trở lại và mọi người sẽ quên chuyện của tôi, dù điều đó có vẻ rất khó.
Nghĩ vậy, tôi vừa đi dọc hành lang vừa cân nhắc xem mình nên dành thời gian ở đâu đây.
Khi đến một góc rẽ…
“A!”
Do không nhìn phía trước, tôi va phải vào ai đó.
“X-xin lỗi. Tôi đang mải nghĩ nên không nhìn đường… Cậu ổn chứ?”
Tôi vội vàng đưa tay ra cho người bị tôi va phải.
“Ừm… không sao đâu. Tôi cũng đang mải chơi game nên không để ý.”
Người trả lời tôi dường như là một học sinh nữ khóa dưới.
Cô ấy đang cầm điện thoại. Và từ lời nói vừa rồi, có lẽ cô ấy đang chơi game trên ứng dụng thì lại va phải tôi.
“Dù sao thì… điện thoại của cậu vẫn ổn chứ? Có bị hỏng không vậy?”
“Ừ, có vẻ là không sao.”
“Vậy à, thế thì tốt.”
Có thứ gì đó khiến cả bản thân mình tập trung đến mức mà không quan tâm đến xung quanh là tốt, nhưng tôi nghĩ vẫn nên nhắc nhở cô ấy một chút.
“Nhưng mà nè, chơi game khi đang đi bộ thì nguy hiểm lắm đấy, nên đừng làm thế nữa nhé.”
“Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Vậy à. Thế thì tôi đi đây.”
Tôi nói ngắn gọn rồi quay lưng lại.
Nhưng khi định bước đi…
“Ơ, gì thế?”
Không hiểu sao cô ấy lại túm lấy áo tôi, khiến tôi không thể bước tiếp.
Tôi quay lại, không hiểu hành động đột ngột này là gì.
“…Sao vào giờ này rồi mà anh lại đi bộ ở đây?”
Cô gái trước mặt nghiêng đầu, nhìn tôi với ánh mắt khó đoán, như thể đang suy nghĩ gì đó vậy.
Nghe câu hỏi của cổ, tôi nhìn xung quanh và ngay lập tức hiểu ra.
Hình như tôi đang đi về phía khu nhà câu lạc bộ thứ hai.
Ở trường chúng tôi, các câu lạc bộ thể thao sẽ ở khu nhà thứ nhất, còn câu lạc bộ văn hóa thì ở khu nhà thứ hai. Buổi sáng hiếm có ai lại đến khu thứ hai, vì cửa phòng thường xuyên khóa và chỉ mở vào buổi chiều.
Trừ khi có đơn xin trước, nhưng tôi chưa từng được nghe là có một câu lạc bộ văn hóa nào lại hoạt động tích cực đến vậy.
Chắc vì thế mà cô ấy lại thắc mắc khi thấy tôi đi về hướng này.
“À, thật ra giờ này tôi không muốn quay lại lớp ấy mà.”
Tôi có thể đang đánh trống lảng, nhưng vì cảm thấy áy náy khi va phải cô ấy, tôi quyết định nói thật.
“Ừ? Sao thế?”
“Thật ra trong lớp tôi vừa có một màn cãi vã nho nhỏ, và tôi không thể chịu nổi bầu không khí đó. Khi định rời đi, tôi lỡ…”
“…Lỡ nói một điều không nên nói?”
“Đại khái là thế. Nên giờ tôi đang…”
Nghe tôi kể xong, cô gái trước mặt ra vẻ suy nghĩ và rồi kéo lấy tay áo tôi.
“Ừm, cậu làm gì thế?”
“…Tôi biết một chỗ để giết thời gian. Đi theo tôi.”
“Ơ, à, ừ.”
Tôi bị cô ấy kéo đi mất rồi--- À mà khoan đã,
“À thì nhân tiện, tên cậu là gì vậy? Tôi là Minazuki Haruto, năm hai.”
“Ừm. Em biết rồi, anh là onii-chan của Rei.”
Nghe cái tên phát ra từ miệng cô ấy, tôi bất giác dừng bước.
“Hả, Rei á? Vậy em là…”
“Vâng, bạn của Rei ạ… Tên em là Kurihama Moeka.”
Hóa ra cô gái này là Kurihama Moeka, bạn của Rei.
“… Sao thế anh?”
“À, không…”
Không ngờ tôi lại liên tục gặp bạn của Rei, dù trước đây tôi chưa từng được gặp ai trong số họ cả. Nếu trên đời có thứ gọi là định mệnh, thì tôi muốn phàn nàn một câu.
“Em biết tôi là onii-chan của Rei nên mới giữ tôi lại à?”
“Vâng, cũng có một chút ạ.”
Quả nhiên.
“Nhưng nhìn anh có vẻ đang gặp rắc rối… Em đang làm phiền anh ạ?”
Kurihama nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Trông cô ấy dường như thực sự quan tâm đến tôi vậy, và lúc nãy cổ cũng đã thẳng thắn nhận lỗi.
Cô bé này ít nói, nhưng không phải người xấu nhỉ.
Nghĩ vậy, tôi lắc đầu.
“Không, thật ra tôi thấy cũng khá may đấy. Nhưng sao em lại biết tôi là onii-chan của Rei?”
“Ừ, Rei cho em xem ảnh ạ.”
Vc, vậy thì ảnh của tôi thực sự được lan truyền trong đám bạn của Rei à!?
“À, nhân tiện thì bức ảnh đó là thế nào vậy?”
“…Rei bảo là không được nói ạ.”
Nè, Rei.
Em thực sự đang giữ cái ảnh gì của anh vậy?
Mà em chụp được lúc nào chứ?
“Nhưng anh yên tâm đi. Không có ảnh gì hư hỏng đâu.”
“Nếu có thì tôi mới là người gặp rắc rối đấy!!”
Tôi không kìm được mà bật lên một câu tsukkomi.
“Haha. Onii-chan của Rei tsukkomi hay đấy. Anh vui tính ghê.”
Cô bé này khác so với Nitta, nhưng cũng có một phong cách rất riêng.
'Nhưng mình lại không thấy khó chịu một chút nào'
Có lẽ là vì cổ cũng giống như Nitta, cô ấy không có ác ý với tôi.
Tuy đôi khi có thể sẽ bị gây hiểu lầm, nhưng tôi thấy cách nói chuyện thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề của cô ấy dễ khiến người khác quý mến hơn là những lời nói sáo rỗng.
“Em cũng thế, Kurihama. Tuy ít nói nhưng trả lời vẫn rất sắc sảo, nói chuyện với em cũng thú vị lắm.”
Tôi bất giác nói ra suy nghĩ của mình.
“…”
Nghe tôi nói xong, Kurihama mở to mắt, ngạc nhiên.
“Sao thế em?”
“Lần đầu có người nói em thú vị đấy ạ… Mà em thú vị thật à?”
“Ờ, ừ… Tôi thấy thế.”
“Vậy ạ…”
Nói rồi, Kurihama cúi mặt xuống.
“Kurihama?”
“…Moeka.”
“Hả?”
“Gọi em là Moeka được rồi… Em cũng sẽ gọi anh là Haruto.”
Gì, ẻm gọi thẳng tên luôn á hả? Tôi là đàn anh đấy nhé.
Maa, thôi cũng được.
“Ừ, được rồi… Moeka.”
“Vâng, Haruto. Gì thế ạ?”
“À, em định dẫn tôi đi đâu?”
“À, em quên mất.”
Này này này!
“Đây.”
Moeka lại nắm tay lấy áo tôi và bước đi.
“Không, tôi tự đi được mà.”
“Không được.”
Moeka dứt khoát từ chối, không để tôi kịp nói thêm câu nào.
Thấy vậy, tôi đành im lặng và đi theo cô ấy.
----
“…Đây.”
Moeka dẫn tôi đến phòng nấu ăn.
Từ bên trong vọng ra tiếng lạch cạch và vài giọng nói.
“Ờm, sao lại dẫn anh đến đây?”
“…Anh nhìn vào bên trong đi.”
Moeka khẽ mở cửa phòng nấu ăn.
Tôi làm theo, nhìn qua khe hở.
Trong phòng là Rei, người đang mặc tạp dề. Không hiểu sao em ấy lại nấu ăn, bên cạnh là một cô gái lạ mặt.
Còn kia là Nitta, em ấy đang ngồi trên chiếc ghế gần đó, trông có vẻ đang mệt mỏi cực độ.
“Này, Rei!? Cậu vụng về quá rồi đấy!”
“T-tại vì, cho một lượng vừa đủ là cho bao nhiêu cơ chứ…”
“Nhưng mà cậu cho nhiều thế này á! Trời ơi!!”
Cô gái lạ mặt đang hối hả hỗ trợ Rei, nhưng động tác có vẻ rất thành thạo.
Nhìn khung cảnh đó, tôi hiểu Rei đang được cô ấy dạy nấu ăn.
“ Hahahaha, mới sáng sớm thế này mà hai người làm lắm đồ ăn thế!”
Trong khi đó thì Nitta ôm bụng, cố gắng nói với cả hai.
“Airyu nhỏ con thế này, cậu phải ăn nhiều vào chứ!”
“Tớ ăn mãi mà vẫn còn nhiều thế này đây~!! Sức chứa bụng của tớ đã đầy lắm rồi~!! Hai người cũng mau ăn đi chứ~!!”
“Ờ, xin lỗi Airyu. Tớ thường ăn ít lắm.”
“Còn tớ thì, ừm~, hay ăn đồ thừa của em gái, nên thôi cũng được(?)~”
“Uuuu!!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt mình, tôi lặng lẽ rời mắt khỏi cửa.
“…Này, thế có ổn không em?”
Tôi thấy hơi tội cho Nitta, trông cô ấy thật đáng thương quá mà.
“…Không sao đâu, Airyu đã đồng ý rồi ạ.”
“Moeka-chan, mau vào cứu tớ với!!”
“…Em đang được gọi kìa?”
“…Nếu được thì em cũng không muốn vào đâu.”
Này, em phải vào cứu cổ đi chứ!
“Em không được như thế chứ. Bạn em đang cần sự giúp đớ, nên ngoan ngoãn vào trỏng đi.”
“Ư… Anh đi cùng em được không?”
Moeka nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu.
“Sao tôi lại phải đi cùng chứ…”
Tôi chẳng liên quan gì hết á.
“Nhưng Haruto, với Rei… ừm…”
Moeka đột nhiên ngập ngừng.
“Em biết chuyện à?”
“…Xin lỗi ạ.”
Vậy là Moeka biết chuyện giữa tôi và Rei… Không rõ cô ấy nghe từ chính Rei hay Nitta, nhưng giờ tôi đã hiểu tại sao cô ấy cứ kéo tôi đi rồi.
Tôi nhìn vào trong một lần nữa.
Rei đang nói cười vui vẻ với bạn bè, và vụng về nấu ăn.
“…Không, tôi không đi đâu.”
Tôi cảm thấy được là sự hiện diện của mình có thể sẽ phá hỏng khung cảnh này, nên từ chối đề nghị của Moeka.
“Vậy… ạ…”
Moeka cúi vai, trông rất buồn bã.
Chắc hẳn cô ấy đang hành động vì muốn tốt cho Rei, người bạn của mình.
Rei đúng là rất được bạn bè của mình yêu quý đấy, nhỉ?
“Cảm ơn vì đã quan tâm nhé.”
Không để ý đến điều đó, tôi đã xoa đầu Moeka, người lúc này hẳn là đang buồn bã.
“Á~.”
“À, xin lỗi em, tôi lỡ tay.”
“…Ừm, không sao đâu ạ. Thậm chí…”
Ủa, mặt Moeka hình như có hơi đỏ?
“…Không, không có gì.”
“Vậy à? Thế tôi đi đây.”
“…Vâng.”
“Ừm, cố lên nhé.”
Nghe tôi nói, Moeka khẽ gật đầu.
Tôi nhìn cô ấy lần cuối rồi rời đi.
----
~POV: Moeka~
Nhìn theo bóng lưng của anh ấy khi Haruto rời đi, tôi đã cảm nhận được một cảm giác khá lạ lẫm.
“…Nóng~.”
Chỗ mà Haruto xoa đầu dường như đang nóng lên, và mặt tôi đang phản chiếu trên cửa sổ cũng đỏ ửng.
Tim tôi như rạo rực, và không hiểu sao tôi không thể rời mắt khỏi hướng mà Haruto đi.
“…Kỳ lạ thật.”
Cảm thấy lạ lùng, tôi thử tự xoa đầu mình như lúc Haruto vừa làm.
“Ừ… Không giống.”
Nhưng không có cảm giác hồi hộp như khi Haruto xoa.
Đang tự hỏi tại sao mình lại cảm thấy thế này, bất ngờ cửa mở ra.
“Này, các cậu! Thật sự là tớ không thể ăn nổi được nữa đâu!! Tớ chạy đi gọi Moeka-chan đây!!”
Airyu bước ra từ phòng nấu ăn, mắt sáng lên khi thấy tôi đang đứng trước cửa.
“Ơ, Moeka-chan? Cậu đến rồi à!”
“Ừ.”
“Ơ, Moeka à? Tốt quá! Từ nãy tới giờ Airyu cứ đòi hỏi ấy, mệt lắm luôn~. Hợp tác cùng nhau nhé♪”
“…Ừm, được.”
“Gì chứ, Moeka-chan!?”
Nhìn phản ứng thái quá của Airyu, tôi chợt nghĩ đến Haruto, chàng trai với khí chất lạ lùng mà tôi vừa mới gặp hôm nay.
“Ơ, Moeka? Có chuyện gì à?”
Đang nghĩ về Haruto, Rei từ bên trong bước ra, trên người vẫn mặc tạp dề.
Mái tóc đen thường xõa ra giờ đang được buộc gọn phía sau, toát lên một nét duyên dáng khác thường.
“Không… không có gì.”
Dù nghĩ là không cần phải giấu chuyện về Haruto, nhưng tôi lại nói vậy.
“Vậy à? À, đúng rồi! Moeka thử món này đi! Tác phẩm tâm đắc nhấtcủa tớ đấy~!”
Rei đưa món ăn vừa làm xong cho tôi.
“Ừ, được rồi.”
Tôi dùng đũa gắp một miếng lên và ăn thử.
“…Ngon.”
“Thật không? Tốt quá đi~!”
“Công sức của Airyu đúng là không uổng phí nhỉ.”
“Này, Youki-chan! Cậu vừa nói là "công sức" đúng không!?”
Dù vẫn cãi nhau, nhưng Youki và Airyu vẫn đang cười nói vui vẻ như thường lệ.
“Hai cái người này, thật là…”
Rei mỉm cười nhìn cả hai, rồi bất chợt nhìn món ăn mình làm.
“…Hy vọng onii-chan cũng sẽ thích nó.”
Rei nói vậy, trông yêu kiều đến mức mà ngay cả tôi, một người cùng giới, cũng phải ngẩn ngơ. Nhưng đồng thời, trong lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc không yên.
----
dcm thk chó bao nhiêu gái rồi


8 Bình luận