[WN] Đã có bạn gái rồi, lại có thêm một người nữa
Chương 04: Sau khi uống trà bỗng được lên tiên
3 Bình luận - Độ dài: 1,911 từ - Cập nhật:
“Ồ, Shindou-san đấy à. Cuối cùng em cũng tìm được một người giúp đỡ đàng hoàng nhỉ. Đột nhiên bảo tự mình mang hết được rồi biến mất luôn, làm cho cô lo không biết phải làm sao luôn.”
Cô thủ thư Negishi-sensei cảm ơn cả nhóm sau khi họ đã mang hết đống đồ đạc đến văn phòng cạnh thư viện.
“Xin lỗi vì đã khiến cô phải lo lắng ạ, may mà em gặp được hai bạn ấy, nên đã nhờ họ giúp một tay.”
“Vậy à? Cả hai đứa cũng đã vất cả rồi. Chờ một chút nhé, để cô đi pha trà.”
Nói rồi Negishi-sensei đi vào phòng kế bên — ngay khoảnh khắc đó, Yoko liền ngồi phịch xuống ghế, chân tay rụng rời.
“...Cái gì thế? Vừa nãy là …”
“『Ma nhãn thao túng』, đó là kỹ năng của tớ.
Sau cảnh tượng đáng xấu hổ đó, Megumi đã thao túng Yoko, lúc này đang trong trạng thái hoảng loạn, để cả ba cùng mang đống đồ đến đây. Những câu trả lời vừa nãy với Negishi-sensei cũng là do Megumi điều khiển.
“Không phải là … con người?”
“Đúng thế, cũng giống như cậu thôi mà. Tuy nhiên, tớ không phải là Oni như cậu, mà là Succubus.”
Yoko hít một hơi thật sâu, có phải là do Megumi đã tự nhận mình là Succubus, hay là vị chuyện cô là Oni đã bị phát hiện?
Chắc chắn là cả hai!
“Sao … Làm sao cậu biết được?”
“Vì Tatsuya có khả năng đó … Nhưng nếu cậu mà cứ bê mấy thứ như thế thì sớm muộn cả trường rồi cũng phát hiện ra thôi”, ánh mắt Megumi hướng về phía đống thùng các-tông mà họ vừa mang đến.
Nói thẳng ra, sức mạnh của Yoko khi bê ba cái thùng các-tông đó rõ ràng là bất thường. Tatsuya chỉ bê một thùng thôi mà giờ hai tay đã mỏi nhừ hết cả lên rồi.
“Sức mạnh của Shindou-san mạnh gấp … đại khái là gấp tám lần sức mạnh của tớ. Nếu cậu không kiềm chế bớt đi thì sẽ làm người khác nghi ngờ đấy.”
Nghe Tatsuya nói xong, Yoko khẽ giật mình. Ngoài chuyện về bản chất thật của mình, cô còn một mối bận tâm khác liên quan đến cậu ấy.
“Ô hô, chuyện mạnh gấp tám lần là sao thế?”, Negishi-sensei quay lại sớm hơn dự đoán, trên tay là khay trà và bánh ngọt, nhưng cả nhóm, đặc biệt là Yoko, lại đang lo lắng không biết cô đã nghe được bao nhiêu rồi.
“Endou-kun này, dù sao đi nữa thì em cũng có ý định khôi phục lại câu lạc bộ tabletop có phải không?”, hình như Negishi-sensei nghĩ rằng họ đang bàn về một trò chơi nào đó.
Tatsuya lập tức tận dụng sự hiểu lầm đó.
“Vâng, em chỉ đang giải thích một chút về những gì bọn em định làm thôi.”
“Hehe, thế à. Thế để cô đảm nhận vai trò giáo viên cố vấn nhé? Thôi, cô có việc phải đi đây, mọi người cứ thong thả ở lại. À mà, cứ để nguyên chén đĩa đấy, không cần rửa đâu.”
Nói xong, Negishi-sensei liền rời khỏi phòng.
“Giấu được … rồi chứ?”
“ … Có vẻ là vậy.”
Megumi và Yoko thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tatsuya lại trầm ngâm suy nghĩ một chuyện khác.
“Tatsuya, có chuyện gì à?”
Nghe Megumi hỏi, Tatsuya lưỡng lự một chút rồi đáp.
“Không, chỉ là anh nghĩ câu chuyện vừa rồi rất đúng thời điểm.”
“Chuyện vừa rồi… ý anh là câu lạc bộ tabletop?”
“Ừm.”
Nếu họ cứ tiếp tục nói chuyện về chủng tộc hay chỉ số như vừa nãy mà bị ai đó nghe thấy thì rắc rối to mất. Nhưng nếu chỉ có thể nói những chuyện đó trong hoàn cảnh không ai nghe thấy được, thì cũng vẫn vô cùng bất tiện.
Vậy nên, câu lạc bộ tabletop chính là giải pháp tuyệt hảo.
Năm ngoái, trong trường từng có một câu lạc bộ tabletop, chuyên về các trò chơi boardgame và TRPG. Ngoài ra, vì đã có câu lạc bộ cờ vây và cờ Shogi riêng, nên câu lạc bộ này hạn chế chơi hai trò đó, nhưng vẫn còn có cờ vua. [note72807]
Điều quan trọng ở đây là TRPG — tùy từng trò chơi, nhưng các yếu tố như chỉ số hay các chủng tộc khác nhau thường được đưa vào. Nếu các thuật ngữ như “Chỉ số”, “Succubus” hay “Oni” mà bị nghe thấy, họ có thể dễ dàng bảo rằng đó chỉ là nội dung của trò chơi mà thôi.
Vừa ăn bánh uống trà, Tatsuya vừa giải thích ý tưởng của mình cho hai người kia.
“Ý anh là, nếu lấy danh nghĩa hoạt động câu lạc bộ tabletop, thì những cuộc trò chuyện như thế sẽ dễ dàng hơn?”
“Nhân tiện, Shindou-san cũng sẽ dễ dàng từ chối lời mời từ các câu lạc bộ thể thao hơn, đúng không?”
“... Hả? Sao cậu biết chuyện tớ được mời?”
Biết chứ! Vì Tatsuya và Yoko không chỉ học cùng thời cấp hai … mà hò đã biết nhau từ tiểu học, nên cậu đã từng nhờ thuyết phục Yoko tham gia.
Tatsuya biết Yoko luôn tránh các câu lạc bộ thể thao, nên từ chối chuyện đó. Dù không biết lý do tại sao, nhưng cậu đã phần nào đoán ra — với thân phận là Oni, việc tham gia câu lạc bộ thể thao có lẽ là một điều cấm kỵ.
Trong khi đó, Yoko lại đang vô cùng xúc động, cô cứ nghĩ rằng Tatsuya chẳng để tâm gì đến mình, ấy vậy mà cậu lại biết cả những chuyện như thế.
“Ừm hứm, ánh mắt của thiếu nữ đang yêu đây mà. Thế Tatsuya, anh nghĩ sao về chuyện đó?”
“...À …ừ…”
Lời trêu chọc đầy thích thú của Megumi khiến Yoko giật nảy mình.
Qua cuộc trò chuyện, Yoko đã nhận ra rằng Tatsuya và Megumi rất thân thiết … có lẽ là người yêu cũng nên.
Nói một cách khác, với Megumi, Yoko là kẻ thừa thãi. Bình thường thì ai cũng sẽ nghĩ như vậy, nhưng Megumi lại đi hỏi Tatsuya xem cậu nghĩ gì về Yoko, với vẻ mặt đầy hào hứng. Điều đó cho thấy sự tự tin rằng tình cảm của Yoko sẽ không được chấp nhận.
Ai cũng sẽ nghĩ như thế. Nếu sinh ra và lớn lên trong xã hội Nhật bản, ai cũng sẽ nghĩ như thế. Yoko cũng nghĩ như thế.
Nhưng Succubus thì khác.
Chính xác hơn là, Megumi thì khác. Với cô, một người chồng có nhiều vợ là chuyện bình thường, là hình mẫu gia đình lý tưởng.
Tatsuya cũng đã biết được chuyện này trong giờ nghỉ trưa, nên cậu hiểu rất rõ.
“Tất nhiên là anh rất vui, và anh cũng rất thích cậu ấy…”
Yoko rất dễ thương, ai cũng công nhận chuyện đó. Không phải “xinh đẹp”, mà là “dễ thương”, và nét trẻ con ấy chính là sức hút của cô, và tính cách của Yoko cũng rất tốt. Nếu phải chọn giữa thích và không thích, Tatsuya sẽ không ngần ngại trả lời là thích. Được một cô gái như vậy yêu mến, có ai lại thấy khó chịu cơ chứ?
“Vậy à! Thế thì Yoko-chan cũng làm người yêu của Tatsuya nhé? Rất vui được gặp cậu, Yoko-chan. À mà, tớ gọi cậu là Yoko-chan có được không?”
“Eh? À, vâng, không sao đâu. Rất vui được gặp … cậu?” (Rốt cuộc là vui cái gì cơ chứ?)
Yoko hoàn toàn không thể bắt kịp câu chuyện — Chỉ mới vài giây trước thôi, họ còn đang bàn về câu lạc bộ. Thế mà giờ chẳng hiểu sao lại chuyển sang chuyện Tatsuya nghĩ gì về cô.
‘Hóa ra Tatsuya cũng thích mình’, câu chuyện nhảy số nhanh đến mức cô chẳng hiểu quái gì cả, nhưng túm cái váy lại, dường như Tatsuya và Yoko đã trở thành người yêu.
(Khoan đã, cậu ấy nói là “Yoko-chan cũng …” á? Công khai tuyên bố harem luôn sao?)
“Quyết định thế nhé, giờ chúng mình đến phòng kia thôi nào!”
Trong lúc Yoko còn đang mải suy nghĩ, Megumi đã tiếp tục dẫn dắt câu chuyện.
“Eh? Đi đâu làm gì cơ?”, dù không bối rối bằng Yoko, Tatsuya cũng có vẻ không bắt kịp câu chuyện.
“Tất nhiên là làm những chuyện mà người yêu phải làm rồi ♪”
“...Eh!?”, Tatsuya và Yoko đồng thanh kêu lên.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Chẳng hiểu sao, em thấy như thể đang trêu chọc một bé loli ấy.”
“Chúng mình có sự đồng thuận mà! Cùng khối lớp, cùng độ tuổi mà! Mà em cũng tham gia chứ đâu nữa, Megumi!?”
Vài tiếng sau, trong văn phòng bộ môn, vừa chỉnh trang lại quần áo, Tatsuya vừa phản bác lại câu nhận xét của Megumi.
Nhân tiện, do ngày sinh nhật, nên về cơ bản thì đúng là Yoko nhỏ hơn cậu một tuổi.
“Ở trường … ở trường … mà lại tri sâm …”
Dù cho bị Megumi khéo léo dụ dỗ, Yoko vẫn tự nguyện làm những chuyện không thể quay đầu lại, và giờ thi cô đang chìm trong những cảm xúc tự căm ghét bản thân.
Tất nhiên, cô hoàn toàn không hề hối hận chút nào về việc được thân mật hơn với Tatsuya.
(Nhưng địa điểm và số người có hơi …)
Là một nữ sinh ở độ tuổi mộng mơ, Yoko cũng từng đã tưởng tượng về những chuyện như thế. Nhưng trong trí tưởng tượng của cô, đó là cảnh chỉ có cô và Tatsuya, ở trong căn phòng của một trong hai người.
Còn ở trường, lại còn với ba người, thì thật là nằm ngoài lý lẽ thông thường rồi.
“Tatsuya, anh ra ngoài trước đi. Con gái còn nhiều chuyện phải làm lắm.”
“Ừm, thế thì anh sẽ đợi ở ngoài kia nhé.”
Sau cuộc trò chuyện ngắn giữa Tatsuya và Megumi, Tatsuya liền rời khỏi văn phòng.
(Nhưng mà đợi đã …)
Từ nãy đến giờ, Yoko không thể tìm thấy được một vật quan trọng — cụ thể là chiếc quần lót của cô.
Không tìm thấy thì không thể cứ thế mà ra về được.
Dù có hơi xấu hổ, Yoko định nhờ Megumi tìm giúp mình, nhưng cô chợt khựng lại.
“Cái đó … là quần lót của tớ mà…!?”
Thứ mà Megumi đang vui vẻ ngắm nghía chính là chiếc quần lót của Yoko, không thể lẫn đi đâu được.
“Ể, cái này giống quần lót của cậu à? Nhưng mà trên này có viết chữ Tatsuya này, nên chắc là của anh ấy rồi”, Megumi cố ý nói một cách cường điệu, rồi nhét chiếc quần lót vào túi và định rời khỏi phòng.
“Khoan đã, đồ quỷ dữ! Ác ma!”
“Tớ không phủ nhận chuyện ác ma, nhưng Oni là cậu đấy chứ ♪” [note72808]
Megumi nở nụ cười đắc ý rồi bước ra ngoài cửa.
(Mình có thể hòa hợp với một cô gái như thế được không đây?)
Mang theo nỗi nghi hoặc lớn nhất trong lòng, Yoko cũng chạy theo hai người họ.
… Mà không mặc quần lót.


3 Bình luận