• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[WN] Phần 1: Từ khi có thể nhìn thấy thanh trạng thái, tôi đã có bạn gái

Chương 03: Cứ nhắm mắt đưa tay, ấy thế mà lại ổn

1 Bình luận - Độ dài: 1,411 từ - Cập nhật:

Cuối cùng, cho đến tận lúc tan học, Tatsuya vẫn chẳng thể nghĩ ra được kế hoạch gì cả. Thậm chí cậu còn thoáng nghĩ đến việc tiết lộ thân phận thật của lớp trưởng cho cả lớp biết, nhưng đó rõ ràng là một ý tưởng ngu ngốc.

Nếu mọi chuyện chỉ kết thúc đơn thuần bằng việc mọi người trong lớp cho rằng Tatsuya là một thằng ngốc thì cũng chẳng sao, nhưng nếu không cẩn thận, cuộc đời cậu sẽ đi tong mất thôi. Không phải vì kỹ năng của một Succubus, mà là về địa vị xã hội của cậu. Nghĩ đến đó, Tatsuya chợt nhận ra rằng cậu vẫn chưa hiểu tại sao lớp trưởng lại gọi mình đến.

Cậu đã phát hiện ra cô ấy là một Succubus.

Vậy thì có sao chứ?

Cho đến tận bây giờ, cô ấy vẫn sống bình thường cơ mà … không, thậm chí còn là một lớp trưởng mẫu mực. Nếu như có ngày, một người bạn cùng lớp nào đó bỗng hét lên và tiết lộ bí mật “Cô ta là một con Succubus!”, liệu có vấn đề nghiêm trọng nào xảy ra không?

Tatsuya dám khẳng định: chẳng có vấn đề quái nào cả!

Ngược lại, có lẽ mọi người sẽ còn cảm thấy thương hại vì cô ấy bị một gã kỳ quặc quấy rối.

Vậy thì, tại sao cô ấy lại cố tình đòi gặp cậu? Rốt cuộc, cậu vẫn không thể hiểu được.

Có thể cô ta đã nhắm cậu làm “thức ăn”  vì không cần phải che giấu thân phận thật. Điều đó nghe qua thì có vẻ đáng sợ đấy, nhưng nếu nghĩ kỹ thì chẳng qua cũng chỉ là bị làm mấy chuyện dâm dục trong giấc mơ và hậu quả cùng lắm là mộng tinh mà thôi. Và, đống tinh dịch đó có thể sẽ được thụ thai cho một cô gái nào đấy … nhưng chuyện đó không gây tổn hại trực tiếp cho bản thân cậu.

Không hề có biện pháp đối phó cụ thể nào như thánh giá hay tỏi đối với ma cà rồng, nhưng mà, nếu mức độ thiệt hại chỉ “ở mức đó”, thì có lẽ cũng chẳng cần đến biện pháp gì.

Dù sao thì『Bách khoa thư quái vật』cũng chỉ là một cuốn sách mang tính văn hóa đại chúng, nên có thể có những quyển sách chuyên sâu hơn sẽ ghi chép về các biện pháp đối phó và gây sát thương khác.

Dù gì đi nữa thì trước mắt, Tatsuya quyết định sẽ hoàn thành công việc và quan sát tình hình, rồi mới bắt đầu hành động.

~~~~~~~~~~~~~~~~

“Lớp trưởng, tớ đã điền xong bảng khảo sát nghề nghiệp đây rồi”, Tatsuya vừa nói vừa chìa tờ đơn ra.

“Cảm ơn nhiều … Nhân tiện, thế này có hơi đường đột, nhưng bây giờ cậu có thể giúp tớ sắp xếp một số tài liệu không?”

“Ừm, được thôi”, Tatsuya vui vẻ nhận lời đề nghị dù cho có hơi bất ngờ.

Cậu không hề bị thao túng hay gì đó tương tự cả.

Cứ vài tuần một lần, cậu lại được nhờ làm mấy việc lặt vặt như thế này, nên chẳng có người bạn cùng lớp nào để ý đến cuộc trao đổi của hai người.

Lần này liệu có thật là để sắp xếp tài liệu không? Hay chỉ là cái cớ để rời khỏi lớp, Tatsuya không thể biết chắc được.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Văn phòng bộ môn khoa học xã hội.

Cửa phòng lẽ ra phải bị khóa trái lại, nhưng lớp trưởng lại mở cửa một cách bình thường, cô ấy ra hiệu cho Tatsuya vào trước, còn mình thì đi sau và khóa cửa lại.

               

‘Không được ở riêng trong phòng kín với một người đàn ông.’

                            

Tatsuya chợt nhớ đến lời dạy mà mẹ thường nói với em gái mình. Vì đã nghe những lời đó quá thường xuyên, nên dù chỉ là vô tình, Tatsuya cũng vẫn luôn làm theo, hay nói đúng hơn, nó đã trở thành thói quen ăn sâu vào tiềm thức.

Đừng vội vã chạy vào thang máy khi chỉ có một cô gái đang đứng trong đó.

Khi đang ở một mình với một cô gái, cố gắng để cửa mở.

Nếu bắt buộc phải đóng cửa, không được khóa lại, và đứng sao cho cô gái ở gần phía cửa hơn.

Nghe những lời mẹ nói, Tatsuya đã từng nghĩ:”Những cô gái thận trọng đến mức độ đó hẳn là phải tự luyến quá nặng rồi.”

Nhưng giờ đây, tình huống này đáng sợ hơn cậu tưởng rất nhiều.

Sức mạnh của Tatsuya chỉ là 70, hơi thấp hơn mức trung bình của đám con trai trong lớp, thậm chí còn thua một số cô gái trong câu lạc bộ thể thao.

Trong khi đó, sức mạnh của lớp trưởng là 361. Chẳng cần phải thử cũng biết, về cơ bản cậu chẳng có cửa thắng.

                

‘Không được ở một mình với một người khỏe hơn mình.’

                        

Ngược lại, khi chính mình bị rơi vào tình huống đó, Tatsuya mới nhận ra nó đáng sợ đến thế nào. Bây giờ thì có lẽ đã quá muộn rồi.

“Nè, cho tớ câu trả lời đi? À mà, chuyện sắp xếp giấy tờ chỉ là cái cớ thôi, không cần bận tâm đâu”, cô ấy mở lời.

“ … Câu trả lời?”

Bị tấn công, bị đe dọa … hay ngược lại, bị cầu xin đừng nói với ai … Tatsuya đã tưởng tượng ra những tình huống như thế, nhưng quả thật điều này thì hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

“ — Cậu đã thấy rồi, đúng không?”, lớp trưởng lặp lại câu nói giống hệt như buổi sáng.

“Tớ đã thấy rồi … nhưng đây có phải là câu trả lời đúng không?”, vừa nói, Tatsuya vừa nghĩ rằng chuyện này chắc chắn không phải chỉ có thế.

Khuôn mặt lớp trưởng dần đỏ ửng lên, không phải vẻ mặt giận dữ, mà giống như đang đỏ mặt vì xấu hổ hơn.

Tatsuya hoàn toàn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

“Câu chuyện đó … cậu không biết gì sao?”

“Chuyện đó là chuyện gì cơ?”

Mặt cô ấy càng lúc càng đỏ hơn.

Có lẽ, nếu có ai biết về “chuyện đó” mà nghe thấy, họ sẽ cho rằng cậu đang quấy rối tình dục. Nhưng Tatsuya thực sự chẳng biết gì cả. Vì vậy, cậu chỉ còn nước hỏi lại mà thôi.

“Qu … Quần lót, nếu viết tên người mình yêu lên đó, và để cho người đó thấy được, thì tình cảm của cậu sẽ được đáp lại.”

Cái quái gì thế này? Một kiểu bùa yêu sao?

Tatsuya có nghe nói về chuyện viết tên lên cục tẩy và dùng hết nó, nhưng viết tên người mình thích lên quần lót thì chưa từng nghe qua bao giờ.

“D—Dĩ nhiên, chỉ làm thế thôi thì chưa đủ … tớ biết chứ. Nên là, nếu cậu đã thấy, thì tớ muốn nghe câu trả lời …”, lớp trưởng nói, khuôn mặt đỏ như gấc.

Nói cách khác, “ — Cậu thấy rồi, phải không?” thực ra là “(Cậu thấy tên mình được viết trên quần lót rồi, đúng không?)”

Tatsuya nghĩ, mình có nên nổi giận không nhỉ…

Cậu đã sợ hãi, nhưng ngay lúc đó, cậu đã hiểu được ý nghĩa của những lời cô ấy nói.

Nói một cách khác, trên quần lót của Takahashi Megumi có viết tên Tatsuya, không lẽ cô ấy không nhận ra cậu đã biết thân phận Succubus của mình sao?

“Lớp tr… Takahashi-san, sáng nay cậu đã dùng một loại phép thuật kỳ lạ lên người tớ có phải không?”

“Hả? ……Aaaa!!!”

Cô ấy dường như bây giờ mới nhận ra, hóa ra là đã thi triển trong vô thức sao?

“À, ờ, cái đó, là …”

“Ừm, cậu không cần phải giấu diếm gì đâu. Thực ra, cái tớ đã thấy là trạng thái của Takahashi-san, rằng cậu là một Succubus.”

Nghe Tatsuya nói xong, khuôn mặt đang đỏ bừng của lớp trưởng bỗng trắng bệch.

Thật sự luôn, từ đỏ rực chuyển sang trắng toát một cách hoàn hảo.

(Thế này chắc có hại cho sức khỏe lắm nhỉ?)

Tatsuya nghĩ vậy một cách vô trách nhiệm.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Tự nói luôn:)). Ko nói thì đã happy end rồi
Xem thêm