Được Nhận Nuôi Bởi Gia Đì...
Baby Salt, 아기소금
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Nước Bọt Của Con Tinh Khiết

6 Bình luận - Độ dài: 4,315 từ - Cập nhật:

“Vâng.”

Giờ ăn trưa tại trại trẻ mồ côi – một trong số ít những khoảnh khắc có thể xem là tương đối yên tĩnh.

Tại bãi đất trống nằm phía sau một tòa nhà ít người lui tới, một cuộc gặp gỡ bí mật đang diễn ra.

“Của em nè.”

Một người phụ nữ đưa cho tôi một chiếc túi da nhỏ.

Chị ấy có mái tóc nâu xoăn dài ngang vai.

Những nốt tàn nhang lấm tấm trên sống mũi không làm giảm đi vẻ đẹp, mà ngược lại, chúng còn tô điểm thêm nét duyên dáng cho khuôn mặt thanh tú của chị ấy.

“Cảm ơn chị nha, tiền bối Isabel.”

Tôi nhận lấy chiếc túi từ tay chị ấy và cẩn thận kiểm tra những thứ bên trong.

Rêu xanh, rong, rễ cam thảo khô, và quan trọng nhất là cánh hoa của thảo dược silverbloom – cũng chính là thành phần thiết yếu.

Mọi thứ tôi cần đều ở trong này.

“Em nè... Em cứ gọi chị là được rồi.”

Người phụ nữ có vóc dáng trưởng thành khó lòng mà phớt lờ, chị ấy chống cằm, khẽ thở dài rồi mỉm cười dịu dàng.

Tên chị ấy là Isabel.

Chị ấy là người lớn tuổi nhất trong số những đứa trẻ ở trại trẻ mồ côi Dairen, và ngoài người quản lý chính, chị ấy là người lãnh đạo trên thực tế của cả nhóm.

Do có sự khác biệt về tuổi tác, đám trẻ có xu hướng nghe lời chị ấy hơn bất cứ ai.

Quan trọng hơn hết, chị ấy là một đồng minh có năng lực và không thể thiếu trong kế hoạch lớn của tôi.

“Em có muốn mượn phòng của chị không?”

“Có ạ.”

Chúng tôi né tránh ánh mắt của những người khác, rồi lặng lẽ tiến vào phòng của Isabel.

Khác với những đứa trẻ trong trại phải ở chung phòng theo nhóm nhỏ, Isabel được phân hẳn một phòng riêng.

Nhờ đó, những việc làm ở trong đây sẽ không bị ai nhìn thấy.

Tôi trải tờ báo xuống sàn và bày biện các nguyên liệu ra một cách cẩn thận.

Tôi dùng tay phủi nhẹ vết đất bám dính, tỉ mỉ xem xét từng thứ.

Tôi uốn một cọng rong dài và mảnh thành một vòng tròn, sau đó nhẹ nhàng xếp những loại thảo dược còn lại lên trên.

Tôi đặt cánh hoa silverbloom vào lòng bàn tay và chà xát nhẹ nhàng.

Mùi hương thảo mộc thoang thoảng bắt đầu lan tỏa. Tôi đặt nó lên trên vòng rong và nhẹ nhàng phủ rêu xanh lên trên để giữ mùi thơm.

Những bó nhỏ dần dần hoàn thiện, được tôi cẩn thận đặt vào một chiếc hộp thiếc.

Đây là một loại thuốc thảo dược có tên gọi là 'hương ngủ'.

Khi đốt, hương thơm và khói tỏa ra từ từ làm cơ thể thư giãn và giúp ngủ ngon.

Nếu người nào nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ thắc mắc – rốt cuộc, một cô bé mồ côi thì lấy đâu ra kiến thức về những thứ như này?

Nhưng tất cả những điều này đều đến từ thế giới của Biên Niên Sử Kairen.

Từ thức ăn tăng chỉ số đến hương tăng sức quyến rũ và thậm chí cả những loại thuốc cao cấp được bán với giá trên trời –

Những nguyên liệu này tôi đã làm quen với chúng thông qua vô số lần chế tạo lặp đi lặp lại.

Tất cả là để tăng độ thân thiện của NPC và vượt qua các hầm ngục.

Với tình hình hiện tại của tôi, đương nhiên là việc chế tạo những loại thuốc cao cấp là điều không thể nào.

Nhưng làm ra thứ gì đó có lợi cho bản thân một chút thì sao lại không nhỉ? Cái này tôi vẫn có thể kham nổi.

“Đã xong.”

Tôi nhìn xuống chiếc hộp thiếc đựng đầy những bó hương được gói ghém cẩn thận với nụ cười hài lòng.

Nếu chúng bán chạy, chỉ tiêu hôm nay sẽ dễ dàng hoàn thành thôi.

“Bella, em biết gì không?”

Tiền bối Isabel nằm thoải mái trên giường, nhìn tôi và khẽ nói.

“Gì vậy ạ?”

“Lúc em tập trung vào việc gì đó, trông em thật sự rất xinh đẹp.”

Xinh đẹp?

Đó là một lời khen bất ngờ.

Tôi chỉ mới 8 tuổi – tôi thực sự có thể được xem là xinh đẹp sao?

Cơ mà thật ra tôi thích được gọi là ngầu hơn là xinh đẹp.

“Cảm ơn chị, tiền bối. Chị cũng rất xinh đẹp ạ.”

Nhưng lời khen thì luôn đáng được trân trọng, vì vậy tôi đã đáp lại lời chị ấy một cách chân thành.

“Hì hì, cảm ơn em nha. Ước gì mấy tên đàn ông quanh đây cũng nghĩ như vậy.”

Isabel duỗi người lười biếng trên giường, lẩm bẩm bằng một giọng còn nhỏ hơn.

“Là vì chuyện mai mối đúng không ạ?”

“Ừm, chị cũng đến tuổi mà người ta bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn rồi...”

Chị ấy gần 20 tuổi – một độ tuổi thường được xem là bắt đầu tuổi lập gia đình.

“Vấn đề là chị chưa gặp được ai mà mình thực sự thích hết. Họ toàn chăm chăm nhìn vào cơ thể chị thôi.”

Giọng nói của Isabel mang theo chút khó chịu, môi khẽ bĩu.

À thì, cũng không hoàn toàn công bằng khi trách mấy tên đàn ông kia được.

Ngay cả tôi cũng phải thừa nhận – vóc dáng của chị ấy đủ sức để thu hút sự ngưỡng mộ.

Có những lúc tôi đã vô thức nhìn xuống phía dưới cổ áo chị ấy mà không hề hay biết.

“Thực sự không có người đàn ông tử tế nào hay sao...?”

Chị ấy thở dài, lẩm bẩm như đang nói với chính mình.

Đáp lại, tôi nở một nụ cười tự tin và đùa cợt đưa tay ra.

“Nếu không có thì chị có thể cưới em nè!”

Khóe môi Isabel cong lên vì thích thú.

“Ui trời, một nhóc bé tẹo như em á?”

“Bây giờ em đúng là nhỏ thật, nhưng một ngày nào đó em sẽ trở thành một người tuyệt vời!”

“Em thậm chí còn không nắm nổi tay chị đàng hoàng nữa là.”

“... Có lý do cả mà. Dù sao thì, em nhất định sẽ thành công.”

Tiền bối Isabel có lẽ chẳng ngờ tới được.

“Tương lai mà em ấp ủ không phải là một giấc mơ tầm thường chỉ đi kiếm tiền và an phận ở cái ngôi làng nhỏ bé, hẻo lánh này đâu.”

“Đến lúc đó, em nhất định sẽ thêm chị vào danh sách hậu cung đặc biệt của mình.”

Khi tôi tươi cười rạng rỡ, tiền bối Isabel nheo mắt nhìn tôi.

“Chẳng phải đây là lời tuyên bố rằng em đang lên kế hoạch ngoại tình công khai sao?”

“Chị không biết à? Người có năng lực thì được phép có nhiều người yêu mà.”

“... Đôi khi chị phải đặt câu hỏi liệu em có đúng là chỉ mới 8 tuổi hay không đấy.”

Khi tôi nói với sự tự tin không lay chuyển, chị ấy bật ra một tiếng cười như không tin nổi.

“Đã dám táo bạo thế này rồi... Thật khiến chị lo lắng cho em đủ điều.”

Isabel tựa người vào giường, dùng tay chống cằm. Chị ấy nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm rồi nở một nụ cười quyến rũ kín đáo.

“Nhưng dù sao... Chị vẫn hy vọng em lớn lên thật tốt và khỏe mạnh, Bella à. Trở thành một người phụ nữ trưởng thành thực sự, về mọi mặt.”

Có thứ gì đó kỳ lạ, gợi cảm pha lẫn trong giọng nói của chị ấy.

“Ui, nhìn giờ kìa.”

Kim đồng hồ đã lặng lẽ nhích qua hai giờ chiều.

Nếu tôi lề mề thêm nữa, tôi sẽ không kịp bán những bó thảo dược mà mình đã cất công chuẩn bị.

“Thế em đi nha chị.”

“Ừm, nhớ đi cẩn thận đấy.”

Với lời tạm biệt thoải mái của tiền bối Isabel sau lưng, tôi cẩn thận xếp những lọ thuốc mà mình đã vất vả chế tạo vào giỏ và nhẹ nhàng ôm nó trong vòng tay.

Và rồi, tôi bước ra thế giới ngập tràn ánh nắng bên ngoài.

***

“Không thể giảm giá thêm chút nữa à?”

“Không chị ơi. Nếu còn giảm nữa, em sẽ trắng tay mất.”

“Em biết không... Thỉnh thoảng nhìn em, chị có cảm giác em không phải là một đứa trẻ, mà là một tên đàn ông trưởng thành rành đời nào đó.”

Giống hệt như những gì tiền bối Isabel từng nói với tôi.

Ừ thì, cô ấy cũng không hoàn toàn sai.

Người phụ nữ trưởng thành, thanh lịch khẽ cười bất lực, rồi đưa cho tôi ba đồng xu màu đồng.

Tôi dúi số tiền kiếm được bằng mồ hôi nước mắt vào túi và đưa cho cô ấy một lọ thuốc nhỏ.

“Em chắc chắn chồng chị sẽ thích nó đấy ạ.”

“He he, chị cũng mong là vậy. Chúc em buôn may bán đắt nhé.”

Để lại cho tôi một nụ cười dịu dàng, cô ấy quay người bước đi.

Cô ấy đã trả cho tôi 3 Rune.

Một Rune xấp xỉ bằng 1000 won.

Và bây giờ, sau khi đã bán hết những bó thảo dược mà tôi đã chuẩn bị hôm nay, cộng với khoản tiền bo nhỏ mà cô ấy cho tôi vì hài lòng, tôi đã kiếm được tổng cộng 50 Rune.

Thành tựu nhỏ thôi, nhưng ý nghĩa.

“Cảm ơn chú như mọi khi, chú Hans.”

Tôi nhìn người đàn ông trung niên vẫn luôn ở bên cạnh mình.

“Ầy, có gì đâu. Đối với chú cũng tốt mà – chú được nằm nghỉ ngơi, lại còn kiếm được chút đỉnh. Nhưng hôm nay trông cháu có vẻ hào hứng hơn bình thường thì phải?”

“Dạ. Cháu sắp đi giám định thiên phú.”

“Ồ hô, cháu đã đến tuổi đó rồi à?”

Hans từ tốn vuốt râu, khuôn mặt lộ ra vẻ hài lòng.

“Cháu có muốn chú hộ tống đến đền không? Đừng lo về tiền công.”

“Không sao đâu ạ. Cháu có thể tự đi được mà.”

“Vậy thì...”

Tôi rút ra 15 Rune từ số tiền kiếm được hôm nay và đưa cho Hans.

Đó là khoản thù lao công bằng cho tất cả sự bảo vệ mà ông ấy đã dành cho thân hình nhỏ bé của tôi.

5 Rune sẽ dành cho tiền bối Isabel, người luôn giúp tôi thu thập cánh hoa.

Sau khi trừ đi các khoản đó, số tiền còn lại trong tay tôi là khoảng 30 Rune.

Không phải khoản tiền lớn, nhưng đã đủ đáp ứng chỉ tiêu hôm nay.

“Đừng kỳ vọng quá nhiều nhé. Việc thức tỉnh thiên phú không phải là chuyện dễ mà.”

Hans nói nhẹ nhàng, gần như thận trọng.

“Nhưng biết đâu được ạ?”

Nghe tôi trả lời, ông ấy nhún vai và mỉm cười.

“Ừ... cuộc đời đầy rẫy bất ngờ mà ha. Chúc may mắn, nhóc con.”

Nền tảng của tất cả chính là việc tôi được nhận vào Học viện.

Xét đến năm hiện tại và tuổi của tôi, việc tôi được nhập học Học viện cùng thời điểm với anh hùng quả thực là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Học viện danh giá nhất Đế quốc.

Học viện Solentia.

Một trường sau đại học được kính trọng đến mức ngay cả các thành viên hoàng tộc cũng khát khao gửi con cái mình vào học.

Đúng như danh tiếng của nó, Học viện Solentia không phải nơi chỉ cần có ý chí là có thể bước chân vào.

Nếu muốn được nhận vào, bạn buộc phải chứng minh được tiềm năng vượt trội ít nhất ở một trong hai lĩnh vực: học thuật hoặc võ thuật.

Và để tìm ra những tài năng như vậy, kỳ thi tuyển sinh đã ra đời.

Ngay cả thành viên hoàng tộc cũng sẽ không được nhập học nếu họ không vượt qua kỳ thi tuyển sinh.

Tiếp theo là mức học phí cắt cổ –

Đó cũng là lý do tại sao ở độ tuổi còn rất nhỏ, tôi đã phải cật lực kiếm tiền đến vậy.

Học viện Solentia hoạt động theo hệ thống học kỳ hai năm một lần, học phí cho một học kỳ thôi đã lên tới con số đáng kinh ngạc là 10000 Rune.

Chỉ khi đóng đủ số tiền khổng lồ đó, bạn mới có tư cách đặt chân vào bên trong.

Và số tiền đó chỉ áp dụng cho thường dân.

Học sinh quý tộc phải đóng gấp nhiều lần hơn thế.

Tuy có nhiều lợi ích thật, nhưng 10000 Rune vẫn là gánh nặng không hề nhỏ với một thường dân.

Vậy nên, Học viện đã đưa ra một số hệ thống nhằm giảm bớt gánh nặng tài chính.

Đầu tiên là hệ thống bảo trợ của quý tộc.

Một quý tộc sẽ bảo trợ cho một đứa trẻ thường dân tài năng, đổi lại sau khi tốt nghiệp, đứa trẻ đó sẽ được nhận vào gia tộc của họ.

Hệ thống này chủ yếu áp dụng cho những đứa trẻ có tài năng đặc biệt trong kiếm thuật hoặc ma thuật.

Học sinh nhận được bảo trợ sẽ được miễn toàn bộ học phí, và sau khi tốt nghiệp, họ sẽ được tuyển dụng làm hiệp sĩ hoặc pháp sư dưới trướng gia tộc quý tộc.

Nói cách khác, đó là con đường đảm bảo dẫn đến một tương lai thành công.

Thứ hai là hệ thống học bổng.

Học sinh đạt điểm cao nhất trong mỗi năm học nhất định sẽ được miễn giảm một phần học phí.

Từ miễn toàn bộ đến một nửa – hệ thống này tương tự như các chương trình học bổng mà chúng ta quen thuộc ở các trường đại học.

Và hệ thống học bổng đó chính xác là mục tiêu tôi đang nhắm đến.

Giả sử tôi có thể kiếm được 10000 Rune mỗi năm từ việc bán thảo dược, đến lúc nộp đơn vào Học viện là tôi đã tiết kiệm được khoảng 70000 Rune rồi.

Sau khi trừ luôn phí sinh hoạt và chi phí cá nhân, tôi sẽ có khoảng 50000 Rune để chi tiêu.

Với số tiền đó, tôi có thể trang trải học phí, phí ký túc xá và các chi phí linh tinh khác trong hai năm.

Đến năm cuối, tôi quyết tâm giành được học bổng để chi trả.

Ngay cả khi tôi phải đối đầu với những thiên tài quy tụ từ khắp lục địa, nếu tôi tận dụng triệt để kiến thức từ trò chơi...

Cho dù không thể giành được học bổng miễn toàn bộ học phí, tôi tin bản thân ít nhất cũng có thể giành được học bổng giảm một nửa.

Có lẽ bạn sẽ thắc mắc:

“Nếu đã là một người chuyển sinh, tại sao không nhắm đến sự bảo trợ của quý tộc?”

Có một điều tôi đã học được rất rõ ràng trong tám năm sống ở kiếp này –

Cơ thể này hoàn toàn không có chút tài năng thể chất nào.

Tôi đã thử mọi phương pháp luyện tập dựa trên thiết lập của trò chơi, nhưng kết quả luôn thảm hại.

Tôi thậm chí còn không thể vượt qua những bài cơ bản về điều khiển mana, trong khi đây là thứ rất cần thiết cho ma thuật.

Còn lúc tôi cầm vũ khí lên, tôi biến thành một tên ngốc vụng về đến nực cười.

Một tên đần hết cứu.

Những nhân vật chính khác ít ra cũng sẽ được sinh ra với tài năng trung bình ở một lĩnh vực nào đó như một đặc quyền của việc chuyển sinh – nhưng là ai chứ không phải tôi.

Đó cũng là lý do tại sao tôi không thể chiếm được bất kỳ kho báu ẩn hay những cuộc gặp gỡ may mắn nào trong trò chơi này.

Đúng là có rất nhiều sự kiện rải rác khắp thế giới có thể giúp tăng chỉ số.

Nhưng trên đời chẳng có thứ gì là miễn phí cả.

Tất cả những cơ hội đó đều đi kèm với những rủi ro chết người.

Orc, Wyvern, và những thứ mà trò chơi gọi là quái vật “cấp boss”.

Chỉ cần đi sai một bước thôi, bạn sẽ thấy mình bị xé nát trong một cái bẫy chết người đã được giăng sẵn.

Chỉ khi sống sót qua những hiểm nguy đó, bạn mới có được một cơ hội duy nhất.

Nếu đây chỉ là một trò chơi, chết đi sẽ chỉ có nghĩa là bắt đầu lại.

Nhưng đây là thực tại – cái chết đồng nghĩa với chấm dứt.

Với cái cơ thể yếu ớt thảm hại này, lao đầu vào nguy hiểm chẳng khác nào tự sát.

Nếu tôi là con của một quý tộc, có lẽ tôi đã có hiệp sĩ hộ tống hoặc những mối quan hệ để hỗ trợ tôi…

Nhưng là một đứa trẻ mồ côi, tôi hoàn toàn không có chỗ dựa nào cả.

Dù vậy thì cũng chẳng sao.

Người ta thường nói trong cái rủi có cái may mà nhỉ?

Ngay cả khi không có tài năng ma thuật hay thể chất, vẫn còn một con đường thứ ba.

Thiên phú –

Một sức mạnh siêu nhiên, huyền bí và chưa được chứng minh.

Là một loại sức mạnh hoàn toàn khác biệt so với mana, nó là thứ mà người ta chỉ có thể sở hữu khi được sinh ra.

Một dạng thiên tài bẩm sinh.

Chỉ cần sở hữu thiên phú mạnh thôi là đã có thể được nhận vào Học viện rồi.

Bởi vì sức mạnh này hiếm có và khó lường, Học viện đã lập nên một hệ thống để giám sát và quản lý những cá nhân như vậy –

Và đó là cách được thiết lập trong trò chơi.

Trong truyện, có một vài nhân vật sở hữu sức mạnh được gọi là “thiên phú”.

Ví dụ nổi bật nhất là nhân vật chính – một nhân vật có thể được điều khiển bởi người chơi.

Cậu ấy hoặc cô ấy sẽ có được sức mạnh khác nhau tùy thuộc vào xuất thân được chọn khi bắt đầu trò chơi.

Ví dụ, chọn xuất thân quý tộc sẽ có được sức mạnh “Con Đường Kiếm Thuật”, còn nếu chọn là con của một nông dân sẽ có được “Ý Chí Bất Khuất” giúp miễn nhiễm với mọi tấn công tinh thần.

Và còn khoảng ba lựa chọn khác nữa, quả là một đặc quyền xứng đáng dành cho nhân vật chính.

Ngay cả boss ẩn đóng vai phản diện đứng sau màn trong thế giới này – được gọi là “Phù Thủy Máu” – cũng sở hữu một thiên phú đáng gờm.

Bất kỳ ai có thiên phú đều là nhân vật có tên tuổi, không có ngoại lệ.

Dĩ nhiên là điều này chỉ áp dụng cho những người có sức mạnh siêu mạnh.

Theo thống kê, chỉ có 1:1000 người sinh ra đã có thiên phú.

Và trong số đó, chỉ có 1:10 người có sức mạnh tác động đáng kể.

Còn lại thì… thành thật mà nói, khả năng của họ tầm thường đến nỗi gọi là thiên phú còn thấy ngượng miệng hộ.

Nhưng tôi không hề nghi ngờ.

Tôi chắc chắn mình sẽ sở hữu một thiên phú mạnh ngang ngửa nhân vật chính.

Có thể nhiều người sẽ chế nhạo và bảo đây là sự tự tin vô căn cứ, nhưng tôi có lý do của mình.

Bởi vì – tôi là một người chuyển sinh.

Theo một cách nào đó, điều đó còn khiến tôi thậm chí còn đặc biệt hơn cả nhân vật chính mà nhỉ?

Lẽ nào một người như tôi lại không được ban tặng một món quà đặc biệt?

Tôi không thể cảm nhận được mana, cũng không thể sử dụng vũ khí một cách tử tế với cái cơ thể yếu đuối, bất lực này.

Có lẽ những điều trên là sự cân bằng, để đánh đổi một thiên phú siêu mạnh.

Nếu vậy thì cũng hợp lý thôi.

Vừa có một thiên phú mạnh, vừa có tài năng bẩm sinh cả về ma thuật và kiếm thuật?

Thế chẳng phải sẽ hoàn toàn phá vỡ cân bằng của trò chơi rồi còn gì?

Bản thân tôi cũng không trông mong một thứ gì đó quá lố như vậy.

“Thiên phú của mình có thể là gì?”

Thời điểm thiên phú thức tỉnh là vào năm 8 tuổi.

Hiện tại, tôi đã 8 tuổi.

Thời điểm không thể nào hoàn hảo hơn.

Chỉ có một cách để xác định thiên phú:

Bạn sẽ thực hiện nghi lễ tại bàn thờ trong mỗi ngôi đền, dưới sự hướng dẫn của một linh mục cấp cao.

Trong trò chơi, khoảnh khắc bạn ngâm mình vào nước thánh, một cửa sổ thông báo sẽ hiện ra mô tả thiên phú của bạn.

Tôi rất tò mò không biết ngoài đời thực thì nó sẽ như thế nào.

Tràn đầy háo hức, tôi vội vàng chuẩn bị để trở về trại trẻ mồ côi.

Cuối tuần này –

Tôi sẽ biết mình có sở hữu thiên phú hay không.

Và nếu tôi thực sự sở hữu một thiên phú mạnh...

Thì có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cuộc sống khổ sở ở trại trẻ mồ côi này cuối cùng sẽ kết thúc.

***

Trên một ngọn đồi tĩnh mịch ở một ngôi làng hẻo lánh.

Tại bàn thờ của một ngôi đền nhỏ bé, yên ắng –

Một ánh sáng trắng rực rỡ chớp nháy, chiếu sáng cả một vùng.

“Ôi...!”

Một vị linh mục già nua khẽ thốt lên đầy ngưỡng mộ.

Khuôn mặt ông hiện rõ vẻ kinh ngạc và xúc động.

“Chúc mừng con. Đứa trẻ này, con… có một thiên phú.”

“T-Thật ạ?”

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi không thể không cảm thấy hồi hộp.

Giả thuyết mà tôi đã từng nửa tin nửa ngờ đang trở thành sự thật.

“Phải, để ta xem. Thiên phú của con là…”

Phải chăng đây là cảm giác khi một cô gái gặp được mối tình đầu của mình?

Tim tôi bắt đầu loạn nhịp không thể kiểm soát.

Hoá ra Chúa không hề bỏ rơi tôi.

Không thể không thừa nhận rằng việc chuyển sinh thành một đứa trẻ mồ côi một lần nữa thực sự khiến tôi đau đớn – nhưng nếu đây là phần thưởng, thì tôi nguyện ý quên hết mọi nỗi đau.

Thiên phú của mình có thể là gì nhỉ?

Sức mạnh điều khiển lửa theo ý muốn?

Ai mà chẳng từng mơ ước tạo ra ngọn lửa trên đầu ngón tay ít nhất một lần cơ chứ?

Hoặc có lẽ tôi sẽ được ban cho một cơ thể bất bại.

Tôi không thuộc tuýp người thích đỡ đòn cho lắm, nhưng với khả năng đó, tôi có thể dễ dàng gia nhập Tổ Đội Anh Hùng.

“Thiên phú của con là…”

Khả năng đảo ngược giác quan của người khác?

Hay tự do điều khiển linh hồn?

Hoặc có lẽ là phước lành của một thợ thủ công bậc thầy, có thể chế tạo ra bất kỳ loại vũ khí nào một cách dễ dàng?

“Con có thể làm một bông hoa nở trên tay mình!”

“... Oa.”

“Và, hừm… nước bọt của con có khả năng làm cho bông hoa đó trở nên tinh khiết hơn.”

… Nước bọt?

Chi tiết này có thực sự cần thiết không?

Dù sao thì, có lẽ đây là một thiên phú liên quan đến thực vật.

Sức mạnh tự do điều khiển thực vật – đại loại vậy?

“Và gì ạ?”

Tôi hỏi với giọng tràn đầy mong đợi.

Nhưng vẻ mặt của vị linh mục chẳng nhiệt tình như tôi hy vọng.

“Hở? Chỉ có vậy thôi.”

“... Dạ?”

“Như những gì ta đã nói đấy. Hết rồi. Giờ thì về đi.”

Tôi ngơ ngác nhìn vị linh mục già nua đã quay lưng lại.

“Gì cơ? Không thể nào. Ông đã nói đó là một thiên phú mà.”

“Có cả thiên phú khiến lòng bàn tay đổ mồ hôi đầm đìa đấy. So với nó thì của con cũng khá rồi. Hãy biết ơn và về lẹ đi.”

Tầm nhìn của tôi trở nên trắng xóa.

Ánh sáng rực rỡ vừa lóe lên ban nãy đã biến mất không còn dấu vết.

Như thể nó không còn hứng thú với tôi vậy.

“... Ông nói thật sao?”

“Tất nhiên rồi. Con nghĩ ta sẽ nói dối trong một ngôi đền thánh à?”

“...”

“Đừng buồn. Chỉ việc có thiên phú thôi cũng là đã được Chúa ban phước rồi.”

Phải.

Một thiên phú cho phép tôi làm nở một bông hoa duy nhất trên tay.

Tôi vô cùng… biết ơn.

Với một thiên phú như vậy.

“... Vậy chắc con không thể vào Học viện với cái này rồi nhỉ?”

“Học viện? Học viện nào? Con nên mở một cửa hàng hoa thì tốt hơn đấy, khà khà khà.”

Đúng rồi ha.

Đến nước này, tất cả những gì tôi có thể làm là tiết kiệm tiền và hy vọng nộp đơn vào một chương trình văn học hay gì đó thôi.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Làm 1 bông hoa nở bất kể chủng loại j thì chẳng phải là có thể tạo ra thảo dược vô hạn à ?
Xem thêm
Điều khiển thực vật nếu có thể biến hoá mạnh mẽ kiểu như thao túng rễ cây tấn công thì cũng bá lắm nha nhưng nếu chỉ khiến nở hoa thì thôi nó phế
Xem thêm
Lạc quan đến đau lol 🐧
Xem thêm
Knp
Asian model 🐧🐧
Xem thêm
Cái này ko phải hardmode nữa mà là nightmare mode rồi
Xem thêm
Hehe thanks trans :>
Xem thêm