Giọng nói của cô ấy văng vẳng bên tai tôi như một tiếng vọng dịu dàng.
“Được rồi, tớ rất mong được làm việc cùng cậu đấy, đồng đội!”
Tôi đã làm được rồi.
Sau khi chuyển sinh vào thế giới này, tôi luôn ấp ủ một giấc mơ sâu thẳm trong lòng –
Và giờ đây, giấc mơ ấy cuối cùng đã trở thành hiện thực.
Với sự công nhận từ anh hùng, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính thức trở thành một thành viên của Tổ Đội Anh Hùng.
“Việc đến Học viện đúng là quyết định đúng đắn mà.”
Hiện giờ, tôi chẳng phải sợ điều gì nữa. Tôi là người của Tổ Đội Anh Hùng cơ mà.
Thay đổi vận mệnh? Từng bước leo lên đỉnh vinh quang? Điều đó gần như là điều hiển nhiên rồi.
Danh vọng, của cải, địa vị. Và sau khi giải nghệ? Một cuộc sống xa hoa. Tất cả – đều sẽ thuộc về tôi.
“Chị à.”
Tạm biệt cảnh nghèo đói.
Tạm biệt quãng đời đen tối trong trại trẻ mồ côi.
Từ giờ trở đi, con đường trước mắt tôi sẽ trải đầy hoa.
“Chị à.”
Cuối cùng, tôi cũng có thể thoát khỏi cái gia đình đáng ngại ấy.
Tất cả những ngày tháng sống trong lo sợ, thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn –
Giờ thì đã kết thúc rồi. Tôi sẽ không để nó ảnh hưởng đến mình nữa.
Một khi Đế quốc chính thức công nhận Tổ Đội Anh Hùng, tôi sẽ hoàn toàn tự do.
“Chị à.”
‘… Ặc.’
Một giọng nói nhỏ nhẹ, khẽ khàng. Chỉ với một chữ mà đã khiến toàn thân tôi cứng đờ, lông tơ dựng đứng.
Tôi quay đầu về phía phát ra giọng nói, động tác phát ra một tiếng “rắc”.
Cô ấy đứng đó.
Cô gái được đăng ký là em gái của tôi trong gia đình mà tôi đã được nhận – không, chính xác hơn là bị ném vào.
Và trong tương lai không xa, rất có thể là kẻ sẽ thiêu rụi nửa lục địa này thành tro bụi.
“Em đứng đó từ bao giờ thế?!”
“Vừa mới đến thôi à.”
Đừng sợ.
Trước kia, tôi có thể sẽ run rẩy trước luồng sát khí mơ hồ đó, nhưng nay đã khác xưa rồi.
Tôi không còn lý do, cũng chẳng cần thiết phải sợ nữa. Tôi là một thành viên kiêu hãnh của Tổ Đội Anh Hùng cơ mà.
Tôi ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng, đối diện với ánh mắt của cô ấy một cách bình thản.
“Này, chị đã bảo em đừng xuất hiện bất ngờ như vậy rồi mà?”
Tôi đã sơ suất.
Vì quá vui mừng nên tôi đã mất cảnh giác, đến mức không nhận ra có người đang đến gần mình.
Hành động này không phù hợp với tư cách của một thành viên Tổ Đội Anh Hùng. Tôi nên chấn chỉnh lại.
“Chị à, chị gia nhập Tổ Đội Anh Hùng rồi hả?”
“Đúng vậy! Thế nên, từ giờ trở đi chúng ta sẽ không còn gặp nhau nhiều nữa đâu. Thật lòng mà nói, cả hai ta đều chịu quá đủ rồi còn gì?”
“Chị sẽ rời khỏi đó, đúng không?”
“Hả?”
“Chị sẽ rời Tổ Đội Anh Hùng, nhỉ?”
Trước lời nói bất ngờ ấy, tôi chớp mắt với vẻ mặt ngơ ngác.
“Không? Sao chị phải rời đi?”
“Em nghĩ chị nên rời đi thì hơn.”
“Cái gì cơ?”
“Em không hỏi ý của chị mà.”
Đôi mắt màu tím ánh lên tia sáng mờ nhạt, khiến tôi rùng mình hơn bao giờ hết.
Khóe mắt cô ấy cong lên trông thật đẹp, vậy mà… không hiểu sao lại chẳng giống gương mặt đang cười chút nào.
“Này! Chị là thành viên của Tổ Đội Anh Hùng đấy. Em không được nói mấy lời kiểu vậy –”
“Chị à, em đang nói chuyện một cách tử tế đấy. Rời đi đi.”
“Dù em có nói gì thì chị cũng –!”
“Chị nghĩ… chuyện gì sẽ xảy ra nếu mẹ biết được?”
“Học viện… liệu có ổn không ha?”
“Em định nói cho bà ấy biết à…?”
“Ừm.”
Ngày đầu tiên gia nhập Tổ Đội Anh Hùng.
Rút lui vì lý do cá nhân liên quan đến gia đình.


6 Bình luận