Điều kiện tiên quyết để t...
Fujiki Washiro (藤木わしろ) neon
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1(Đã hoàn thành)

Chương 8

2 Bình luận - Độ dài: 2,878 từ - Cập nhật:

Một tháng trôi qua kể từ khi Feyu Blaskas xuất hiện tại cuộc gặp mặt thường niên.

Klaus đứng trong hoa viên, ngước nhìn trời cao, thở dài một hơi thật sâu.

“Aizz… đúng là một tháng khó tiêu …”

“Vậy thì thật vất vả cho anh rồi. Anh cứ bận rộn suốt, tôi đến hoa viên cũng không được, nhàn rỗi quá đây này.”

“Đừng nói như kiểu tôi đây ngày thường rất nhàn rỗi…!?”

“Hoàng đế mà lị, có chút nhàn rỗi mới tốt. Minh chứng quốc gia thái bình.”

Artesia thản nhiên nhấp trà đối mặt với Klaus đang không ngừng than vãn.

“Vậy, chuyện lần này cuối cùng ra thế nào rồi?”

“À… tôi đã nhận được văn kiện chính thức từ công tước gia Ornament, xác nhận nội dung không có vấn đề và gửi thư cho vương thất Silvayou. Sau đó, được hồi âm từ phía tiểu thư Blaskas và phía vương thất đồng ý tiếp nhận nội dung bồi thường, nên chuyện này xem như đã tạm thời kết thúc.”

“Vậy thì tốt quá rồi.”

Nghe câu trả lời bình thản của Artesia, Klaus khẽ thắc mắc.

“...Chuyện lần này, đối với cô mà nói cũng là một chuyện vui chứ nhỉ? Dù sao thì lãnh địa đã mất vì chuyện ba trăm năm trước giờ lại được giao vào tay nhà Blaskas có quan hệ với cô còn gì.”

“Bản thân chuyện đó đã là một điều đáng mừng. Tôi cũng rất thân với ông nội của cô bé là Trakia, nếu do đích thân tiểu thư Feyu, người mang huyết thống của ông ấy quản lý thì chắc chắn sẽ không có gì xấu xảy ra.”

Thế nhưng.

“Có điều, người phụ trách quản lý lãnh địa đó sẽ không phải là cô bé.”

“…Ý cô là sao?”

“Anh có thể đi điều tra sau. Tuy quyền sở hữu lãnh địa, trên danh nghĩa thuộc về nhà Blaskas nhưng quyền quản lý lãnh địa, nói sao nhỉ, có lẽ sẽ được toàn quyền giao cho một gia tộc tên là ‘Achimenes’.”

“Achimenes… tôi hình như có nghe qua cái tên này ở đâu rồi thì phải.”

“Chính là gia danh mà cậu thiếu niên đi cùng tiểu thư Feyu nói được ban cho đấy.”

“Chuyện này tôi không rõ lắm… là gia tộc mà cô quen biết à?”

“Gia tộc này thì tôi không biết. Nhưng mà——đó là tên cổ của một loài hoa nở ở vùng đông nam Đế quốc.”

Đối với những người bình thường, Archimenes chẳng qua chỉ là ‘tên của một loài hoa’ không hơn không kém.

Thế nhưng——đối với người nhà Eisenhardt, cái tên này lại mang một ý nghĩa.

“Gia huy của nhà Eisenhardt chúng ta là hoa Aconitin. Đây chỉ là do vị gia chủ khai quốc nhất thời hứng khởi nói ‘hoa là biểu tượng của hòa bình’ mà quyết định. Trong lịch sử quả thật có thông lệ tặng những đóa ‘hoa’ mang tính biểu tượng cho các thành viên gia nhập phe phái, hoặc dùng làm mật hiệu hành động giữa các đồng chí.”

“…Khoan đã, nói vậy tức là, cậu ta là người có liên quan đến nhà Eisenhardt sao?”

“Tôi không thể chắc chắn. Nhưng, ngôn ngữ của loài hoa đó và những lời cậu ta nói lúc ấy, thật sự quá trùng khớp.”

Những lời mà Karlz đã nói khi đó.

‘Cho nên, lần này, thân nhất định sẽ trở thành người có thể giúp được ngài.’

Ngôn ngữ của hoa Achimenes là “Cứu rỗi”.

Vì vậy, nhà Eisenhardt đã ban cho cái tên ‘Achimenes’ một tầng ý nghĩa khác.

“——‘Tiêu diệt kẻ thù, kẻ ngáng đường của đồng chí chúng ta’, đó chính là ý nghĩa của nó trong nội bộ nhà Eisenhardt.”

Đây vốn là mật lệnh dùng để điều động quân tiếp viện cho đồng chí đang gặp nguy, huy động toàn bộ lực lượng của Eisenhardt và các đồng chí tham gia chiến tranh.

Karlz đã nói câu nói đó với Artesia.

Và hiện tại… sinh mệnh của Artesia đang bị đe dọa bởi một căn bệnh không rõ nguyên nhân.

“Về vụ việc của tiểu thư Blaskas lần này… tuy Ornament tuyên bố là do thành viên trong phe phái tự ý hành động, họ chắc sẽ không phơi bày vụ việc này ra, chỉ cần nạn nhân không xuất hiện. Cứ như vậy, cũng đồng nghĩa với việc không báo cáo chuyện này lên Bệ hạ.”

“Chuyện lần này tôi hoàn toàn không hề hay biết. Với tư cách là Hoàng đế có trách nhiệm giám sát việc thực thi khế ước, tôi vẫn luôn cố gắng thu thập thông tin về phía Á nhân hết mức có thể. Ta có thể thề, báo cáo với cô, tuyệt đối không có sự dối trá hay che giấu nào.”

“Điều đó tôi tin anh. Nhưng mà… việc anh không biết chuyện này, đồng nghĩa với việc có kẻ đã cố tình che giấu thông tin. Nếu chuyện này được phát hiện sau khi tôi chết, nhà Ornament sẽ không cần phải chịu trách nhiệm vì vi phạm khế ước nữa.”

“Khoan đã, cách nói của cô, chẳng khác nào là——”

“Chẳng khác nào nhà Ornament biết tôi sẽ chết vào lúc nào, đúng không?”

Trái ngược với Artesia mỉm cười, Klaus nín thở.

“Nếu họ nắm được thời điểm tôi chết, vậy có nghĩa là tình trạng của tôi không phải là bệnh. Không thể loại trừ một yếu tố khác gây ra. Tôi không cho rằng đây là do một mình nhà Ornament làm mà có khi gom bằng bàn tay của tất cả các công tước gia đều tham gia vào cũng nên.”

“…Cũng giống như ba trăm năm trước sao?”

“Hoàng đế như anh đúng là phiền não không ngừng nhỉ.”

“Bị chính người trong cuộc nói như vậy, tôi không cười nổi đâu.”

“Có nói thêm thì tôi và anh đang bị ràng buộc nên không thể làm gì được. Một khi tôi và anh có hành động sẽ khiến bọn họ cảnh giác. Cho nên chúng ta cứ không làm gì cả, sống như bình thường thôi.”

“Cái… cô nói là cứ khoanh tay đứng nhìn sao!?”

“Bởi vì, nếu làm chuyện gì thừa thãi, có thể sẽ cản trở đứa trẻ đó thì sao?”

“Chẳng lẽ… cô thật sự tin rằng đứa trẻ đó có thể cứu được cô sao?”

“Ừm. Tôi tin cậu bé ấy.”

Artesia nói với nụ cười tràn đầy xác tín.

Cô không có bất kỳ căn cứ nào.

Cô thậm chí còn không biết cậu ta rốt cuộc là ai.

Thế nhưng—— một ‘ý chí’ rõ ràng đã hiện lên từ giây phút Artesia đối mặt với cậu, cô có thể cảm nhận được từ sâu trong đôi mắt cậu.

“Cho nên, tôi quyết định tin tưởng vị hoàng tử của mình, và kiên nhẫn chờ đợi.”

“Hoàng tử… tính cách của cô không nên nói ra những lời như thiếu xuân nữ mơ mộng vậy chứ.”

“Dù là bà già 300 tuổi đời, tôi vẫn luôn mang trong mình trái tim thiếu nữ đấy.”

“Đừng nói những lời không hợp với phong cách của cô nữa. Dù gì chúng ta cũng quen biết nhau khá lâu rồi.”

“Aiya, nếu đã vậy, tôi sẽ đáp lại anh một câu đúng chất Eisenhardt nhé.”

Nói rồi, Artesia kiêu hãnh mỉm cười.

“Mối liên kết của nhà Eisenhardt chúng ta, còn đậm sâu hơn cả huyết mạch, được kết nối bằng ý chí còn cứng hơn cả thép… dẫu cho trải qua bao nhiêu năm tháng, dù chúng ta có cùng nhau đi đến tương lai xa xôi nhường nào đi nữa, vĩnh viễn không bao giờ mục nát.”

Đây là lời thề được truyền lại qua bao đời của nhà Eisenhardt.

Trong dòng sông dài của thời gian chưa từng mục nát, ý chí được truyền thừa không ngừng——

“——Đó chính là lời thể ‘Thiết Huyết’ của Eisenhardt chúng ta.”

Với tư cách là gia chủ kế thừa ý chí ấy, cô đáp lại Klaus bằng một nụ cười không chút e sợ.

Thuận lợi thay, thư tín từ Đế quốc đến được vương thất Silvayou.

Được chính Feyu đích thân giải thích đầu đuôi sự việc, dựa trên lời chứng của cô chỉ ra các thành viên phe quý tộc là chủ mưu, những kẻ đồng lõa đã bị xử tử với tội danh quốc tặc bắt cóc thành viên hoàng thất.

Một số lời đồn thổi vẫn liệu phía Đế quốc có tham gia vào vụ bắt cóc, nhưng Feyu một lần nữa đứng ra chứng minh “Đế quốc không tham gia”, kèm theo lời công bố với thần dân. Bản thân cô sẽ nhận được lời hứa của Hoàng đế, dốc lực bồi thường cũng như giải quyết vấn đề nô lệ do bắt cóc phi pháp gây ra.

Không chỉ vậy——

『——Về vụ bắt cóc lần này, nhà Ornament chúng tôi vô cùng coi trọng sự việc.』

Đúng vậy, người đang nói trong máy chiếu hình chính là Zavis.

『Trong sự việc lần này, Tử tước Urekis thuộc phe phái Ornament của tôi, trong quá trình tiếp nhận nô lệ đã sơ suất trong việc xác minh thân phận, suýt nữa đã đe dọa đến danh dự và tính mạng của Blaskas bị bắt cóc bằng thủ đoạn phi pháp. Tôi xin bày tỏ sự hối tiếc về những lỗ hổng trong quản lý đã tồn tại từ lâu. Đồng thời, với tư cách là gia chủ của Công tước gia Ornament, người đứng đầu phe phái, tôi cũng nhận thức sâu sắc về sự thiếu sót trong quản lý của bản thân. Trong tương lai, đối với vấn đề nô lệ do bắt cóc phi pháp, chúng tôi sẽ cung cấp sự hỗ trợ toàn diện——』

Zavis nói đến đây, Karlz liền tắt nguồn máy chiếu hình.

“Xem ra ‘vận hành’ rất thuận lợi.”

“Eo… biết rõ nội tình thì đúng là có hơi rợn người đấy nhỉ.”

Lucia làm ra vẻ khoa trương nhún vai.

Người xuất hiện trong đoạn hình ảnh vừa rồi chính là Zavis Ornament.

Thế nhưng——nội tại của hắn đã trở thành một tồn tại không thể khẳng định là chính hắn nữa kìa.

“Thiếu gia, cái đó cụ thể là kỹ thuật gì vậy?”

“Đó là kỹ thuật ‘Nhân Tạo Nhân’ mà nhà Ornament đã tạo ra trong quá trình nghiên cứu ‘Hòn đá hiền triết’. Bằng cách dùng ‘Hòn đá hiền triết’ để mô phỏng ma lực, cấy nó vào cơ thể để thay thế tim. Kèm theo điều kiện đủ và thiếu, từ đó đạt được trạng thái gần như bất lão bất tử.”

Thế nhưng, Karlz nhíu mày tiếp lời.

“Thông qua việc lập trình các mệnh lệnh sử dụng ma lực vào ‘Hòn đá hiền triết’ được cấy vào, ‘Người nhân tạo’ sẽ tuyệt đối không thể chống lại mệnh lệnh. Nhà Ornament trong tương lai không chỉ lợi dụng điều này để chế tạo vũ khí ma đạo, mà còn cấy ‘Hòn đá hiền triết’ vào cơ thể tinh linh, cải tạo họ thành binh lính. Hơn nữa, còn xóa sạch những ký ức bất lợi cho chúng.”

“Chỉ nghe thôi đã thấy ghê tởm rồi… Vậy thì, Zavis hiện tại cụ thể là đang trong trạng thái nào?”

“Ta chỉ xóa những ký ức liên quan đến cái chết của chính hắn, vànhững kế hoạch mà nhà Ornament đang xúc tiến, những ký ức khác đều được giữ lại. Để Zavis cứ thế mất tích sẽ gây ra sự nghi ngờ không cần thiết từ các công tước gia khác, hơn nữa xóa quá nhiều ký ức cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của công tước gia.”

Khi đó, Zavis quả thực đã chết.

Karlz tôn ‘Hòn đá hiền triết’ làm lõi, để hắn hồi sinh thành một ‘Nhân Tạo Nhân’  mang ký ức của chính mình cộng với sự can thiệp của một người ngoài là Karlz, liệu hắn có còn được gọi là bản thân Zavis hay không, rất khó nói.

“Trong mệnh lệnh đã được truyền vào ma lực của tôi. Tôi đã chỉ thị hắn phải hoàn toàn tuân theo mọi mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ định kỳ ra chỉ thị để hắn trở thành một con cờ tiện dụng.”

“Chà, bản thân hắn, xét đến chuyện của tiểu thư Feyu, coi như là gieo gió gặt bão. Có thể tùy ý điều khiển một gia chủ đương nhiệm của công tước gia, xem ra sẽ rất có lợi cho hành động sau này.”

“Chính là như vậy. Trong tương lai có lẽ sẽ khó dùng lại phương pháp tương tự, nhưng chỉ riêng Zavis thôi cũng đủ để kiềm chế hành động của các gia tộc khác, che giấu sự tồn tại của chúng ta.”

Có thể lợi dụng quyền uy và ảnh hưởng của công tước gia là một ưu thế lớn, có thể sử dụng như một quân bài hữu hiệu để làm lung lay sáu đại công tước gia khác.

“So với chuyện đó, Lucia.”

“Vâng~ vâng~, có chuyện gì sao, thiếu gia?”

“Tại sao tôi lại phải ngồi trên đùi cô?”

“Ưm, vì chúng ta đã xa nhau một thời gian mà, tôi nghĩ thiếu gia cũng cô đơn lắm.”

Lucia để Karlz ngồi trên đùi mình, mỉm cười vui vẻ nhìn cậu.

Thấy dáng vẻ đó của cô, Karlz thở dài nhưng vẫn khẽ gật đầu.

“Vậy à.”

“Ể, cảm giác phản ứng của thiếu gia so với trước đây lạnh nhạt hơn nhỉ?”

“Thật ra thì, tôi đã quen rồi.”

“Thiếu gia nhà ta nhanh quen với phụ nữ thế sao…”

“Lúc cô không có ở đây, tôi bị Feyu quấn lấy suốt hai mươi bốn giờ còn bị cô ấy nói kiểu ‘để cậu không cô đơn, chúng ta ngủ chung nhé’, bị dùng làm gối ôm nữa.”

“Ể—, cái gì vậy, quá gian xảo đi! Rõ ràng trước đây lúc tôi muốn chui vào chăn của cậu, cậu còn thẳng tay đánh vào mặt tôi!”

“Feyu đó là xuất phát từ lòng tốt, còn cô thì, tôi thật sự cảm nhận được nguy cơ mất trinh tiết.”

“Vậy thì thù lao cho công việc lần này, định là cùng thiếu gia chung giường chung gối, được không?”

“Tôi có thể xoa đầu cô như trước đây, nên là tha cho tôi đi.”

“Nếu muốn xoa, xoa mông cũng được đó?”

“Coi như thù lao, tôi sẽ sắp xếp cho cô một bác sĩ giỏi để kiểm tra đầu óc.”

Trong lúc đang trò chuyện như vậy, Lucia đột nhiên ghé sát vào mặt Karlz.

“Cảm giác như thiếu gia hôm nay tâm trạng đặc biệt tốt nhỉ?”

“Phải. Dù sao thì——tôi cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy khung cảnh mà tôi hằng khao khát rồi.”

Nói rồi, Karlz phóng tầm mắt ra khung cảnh trải dài bên ngoài ban công.

Một bình nguyên xanh mươn mướt trải dài như tấm thảm lụa.

Xa xa là những ngọn núi tuyết trắng xóa.

Những ngọn núi lửa đang phun ra khói đen và dung nham đỏ rực rỡ.

Một hồ nước rộng lớn phản chiếu cảnh vật như một tấm gương.

Những cảnh sắc cùng tồn tại một cách hài hòa đã tạo nên một bức tranh vô cùng độc đáo.

Đây chính là——vùng đất mang tên Fairmond, được chuẩn bị cho những tinh linh là bằng hữu thân thiết.

“Mỗi khi nghe Artesia-sama kể về vùng đất Fairmond và những câu chuyện về các đồng chí… tim tôi lại rạo rực như đang nghe một câu chuyện phiêu lưu, điều đó đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ.”

Đối với Karlz thuở nhỏ, Artesia luôn kể những câu chuyện về các đồng chí như những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.

Cậu đến giờ vẫn nhớ rõ dáng vẻ của Artesia khi kể về bóng hình và những chiến tích của các đồng chí ấy.

Và——

『Thật muốn có một ngày, có thể cùng cậu đến thăm vùng đất nơi Eisenhardt ra đời.』

Cậu vẫn còn nhớ, câu nói mà cô đã thì thầm khi nằm trên giường bệnh.

Kết quả, trong thế giới trước khi hồi quy, ngay cả một ước nguyện nhỏ nhoi như vậy cũng không thể thực hiện được.

Thế nhưng, bản thân của kiếp này, cậu đã không còn là một thiếu niên vô năng không thể làm được gì nữa.

“Lucia, xe ngựa đến rồi, chúng ta đi đón khách.”

Trên cỗ xe ngựa có thể thấy ở phía xa, treo huy hiệu của vương thất Silvayou.

Ngay sau đó, lá cờ của thương đoàn Mercator đang tung bay phấp phới trong gió.

Khác với kiếp trước chỉ có một mình, kiếp này, Karlz đã có những đồng chí đáng tin cậy.

Chính vì vậy——

“——Chúng ta hãy cùng thảo luận, điều kiện tiên quyết để trở thành Mastermind.”

Mang theo nụ cười không chút sợ hãi, cậu bước những bước đầu tiên trên con đường trở thành‘Mastermind’.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận