“…..Karlz, cảm ơn những gì cậu đã làm từ trước đến nay, cảm ơn cậu.”
Nằm bất lực trên giường, Artesia nở một nụ cười không còn tí sức lực.
Thế nhưng, đôi mắt tuyệt đẹp của cô đang dần mất đi sinh khí.
Đôi mắt màu thạch anh tím ấy đã sớm mất đi tiêu cự.
“Cậu đã vì ta mà trả giá nhiều hơn bất kỳ ai. Cậu đã thấu hiểu ta và niềm kiêu hãnh của chúng ta cùng lời thề nguyện mà gia tộc Eisenhardt đã kế thừa qua bao đời. Cho đến tận ngày hôm nay, cậu vẫn luôn giữ trọn lòng trung thành của mình như sắt với thép.”
Cô quay mặt mình về phía Karlz, bàn tay trái khẽ động đậy, dường như cô muốn giơ tay nắm lấy Karlz.
Artesia đã không còn chút sức lực nào để vươn tay ra nữa.
“…Thần đã làm tất cả những gì mình có thể bởi đó là cách duy nhất để kẻ được Artesia-sama nhặt về như thần có thể báo đáp ân nhân của mình.”
Chính Artesia đã cưu mang và cứu rỗi Karlz.
Từng có một thời, thời cậu chỉ là một trong vô số dân nghèo, không có nổi một bữa ăn no bụng, sống lay lắt bằng cách tìm kiếm thức ăn thừa rãi rác. Vào khoảnh khắc tăm tối nhất đời, cô đã thu nhận cậu.
Cô để Karlz làm người hầu sống trong dinh thự, cho cậu một cuộc sống đúng nghĩa, dạy cậu đọc, viết bao gồm vô số kiến thức nhỏ nhặt nhất… Nhờ sự tận tâm của cô, cậu dần được tiếp đến kiến thức và lịch sử của ‘Công tước gia Eisenhardt’, hiểu về nơi cô xuất thân, hiểu được chí nguyện của các bậc tiền bối đã truyền lại qua bao thế hệ cả tấm lòng của người con gái đơn côi đang một mình gánh vác tất cả.
Vì thế, Karlz cũng không ngừng nỗ lực, để có thể trở thành một người xứng đáng được ở bên cạnh cô.
Nếu không có Artesia, có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ biết nỗ lực là gì, yêu thương một người là gì, hay chỉ như bao kẻ nghèo hèn khác mà nằm phơi thây nơi góc phố.
Đúng như cậu đã nói, Artesia chính là ‘tất cả’.
Nhưng giờ đây, tất cả ấy sắp tan biến.
Cô đã không còn sức để nắm lại bàn tay Karlz, hơi ấm trong tay cô cũng đang dần mất đi.
Không vì thế mà ngăn được cô giữ nụ cười tươi trên môi.
Mặc cho cái chết cận kề, tư thái và niềm tin của cô không hề lay chuyển.
Như thể đang chứng minh với thế gian rằng ta Artesia dù ở bất cứ đâu ở bất cứ thời điểm nào, cũng vẫn chính là gia chủ của nhà Eisenhardt.
“Karlz… quyết tâm của cậu, vẫn chưa đổi thay sao?”
“Vâng. Thần là người được chính tay gia chủ nhà Eisenhardt dạy dỗ nên, đây là điều vĩnh viễn không thể thay đổi.”
Cậu nói, giơ lên chiếc nhẫn gia chủ được truyền lại qua bao đời của nhà Eisenhardt.
Vật được khảm trên chiếc nhẫn tượng trưng cho niềm kiêu hãnh mà nhà Eisenhardt đã bảo vệ qua bao thế hệ tiền nhiệm.
Artesia từng nói theo thông lệ, cần phải đem ma pháp cố hữu của gia chủ khắc tâm vào ‘Hòn đá hiền triết’ được khảm trên nhẫn rồi trao lại cho gia chủ đời tiếp theo, đến thời điểm thích hợp và cần thiết có thể hoàn toàn kế thừa ma pháp cố hữu.
“‘Hồi quy’ về quá khứ… tuổi thọ của cậu sẽ bị rút ngắn rất nhiều đó.”
“Không sao cả. Đây hoàn toàn là ý chí của riêng thần, cho dù Artesia-sama có ngăn cản, thần cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự.”
“Hehe… cậu thật sự dám cãi lời ta sao?”
“Vâng. Dù là lời của gia chủ, thần cũng sẽ cãi lại.”
“Đúng là một đứa trẻ hư… Ta thật muốn đánh vào mông cậu để phạt.”
“Ngài chưa từng làm vậy lần nào cả.”
“Cũng phải mà nhỉ… cậu lúc nào cũng rất nỗ lực.”
Ngay cả trong lúc nói chuyện, bàn tay cô đang lặng lẽ mất đi sức di chuyển.
Những giọt nước mắt rơi xuống bàn tay đang được nắm chặt, cô cũng không còn cảm nhận được nữa.
“Karlz này, đến cuối cùng rồi, ta có thể nói vài lời yếu đuối được không?”
Nói rồi, đôi môi Artesia run rẩy như đang đốt lên những tia lửa sinh mệnh cuối cùng.
“Thật ra… ta cô tịch lắm. Cha và mẹ ta đều qua đời, những người bên cạnh cũng lần lượt ra đi, ta đã vùng vẫy để cứu họ… nhưng ta lại chẳng thể làm được gì, ta chỉ có thể một mình cô độc sống tiếp.”
Cô không phải với tư cách gia chủ Eisenhardt, chỉ là một thiếu nữ mang tên ‘Artesia’ đang cố thổ lộ cõi lòng mình.
“Nhưng mà… được sống những ngày tháng cùng cậu, đã giúp ta một lần nữa tin rằng lựa chọn của mình không sai. Bởi vì quãng thời gian sống có ý nghĩa đó, thật sự rất vui, thực sự rất hạnh phúc.”
Cô hồi tưởng lại bảy năm ngắn ngủi đối với mình rồi cất lời.
“Cho nên, ta có thể tin rằng quyết định của mình rất đúng đắn. Bởi ta tin, giống như niềm hạnh phúc mà ta cảm nhận được thì vô số những người đã được cứu rỗi khác chắc chắn cũng đang cùng sống trong hòa bình và hạnh phúc.”
Cũng là tâm nguyện của cô.
Và là ước mong duy nhất.
‘Cầu cho tất cả mọi người đều có thể sống trong hòa bình và hạnh phúc’
Để thực hiện ước nguyện ngây thơ như của một đứa trẻ Artesia đã dâng hiến tất cả bao gồm cả thanh xuân của bản thân và gia tộc.
Dựa trên chính là lý tưởng mà vị gia chủ khai quốc của Eisenhardt đã tin tưởng.
“Cho nên, Karlz…..”
Cô nói trong bất lực, cố gắng dồn hết chút sức lực cuối cùng.
“…..Cảm ơn cậu, đã ở bên cạnh ta.”
Cùng với câu nói, bàn tay đang nắm chặt của cô hoàn toàn dìu xuống.
Trên gương mặt cô vẫn giữ nụ cười thường ngày.
Ấy vậy mà… từ đôi mắt nhắm nghiền ấy, lại lăn dài một giọt lệ.
Không phải là nước mắt của gia chủ Công tước gia Eisenhardt, mà là nước mắt của một thiếu nữ.
Sinh lão bệnh tử chung quy là chuyện mà ai rồi cũng phải tự mình trải qua mà thôi….. Artesia Eisenhardt, an tường rời xa trần thế.
◇
Một tuần đã trôi qua kể từ cuộc họp thường kỳ tại hoàng thành.
Sau khi nộp lên hoàng đế những văn kiện cần thiết để bồi thường cho nhà Blaskas…..
“…………!!”
Trong thư phòng của phủ công tước, Zavis lặng lẽ đấm mạnh một cú xuống bàn.
Cơn đau nhói truyền đến từ bàn tay cũng không thể làm ngọn lửa giận trong lòng Zavis thôi nguôi ngoai.
“…Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?”
Rõ ràng mọi chuyện phải không có một kẽ hở nào mới đúng.
‘Hòn đá hiền triết’ đang ngủ yên dưới lòng đất Fairmond, họ không chỉ giữ bí mật tuyệt đối về sự tồn tại của nó, ngay cả khi cần lấy ra để phục vụ nghiên cứu. Họ đã hành động cực kỳ cẩn trọng.
Nội dung nghiên cứu về hòn đá hiền triết thậm chí cho đến đời Zavis vẫn còn là bí truyền được gia chủ nhà Ornament truyền lại qua bao thế hệ, tuyệt đối không thể nào có chuyện nó bị rò rỉ ra ngoài kia.
Tất cả những gì chúng ta đã làm…… Fairmond bị cướp mất.
“…………Là kẻ nào.”
Ánh mắt hắn trống rỗng, lóe lên như u linh, hắn lẩm bẩm một mình.
“Là kẻ nào… Kẻ nào đã hãm hại ta…!!”
Chắc chắn có một công tước gia khác nhúng tay vào thế sự.
Nếu không phải người cùng cấp công tước, không thể nào hắn giăng ra một cái bẫy hoàn hảo đến thế mà không bị phát hiện.
Phía sau chuyện này, nhất định có kẻ đang giật đầu dây.
Từ kế hoạch bắt cóc Feyu Blaskas, sự can thiệp của thương đoàn Mercator kiên quyết không dính líu đến buôn bán nô lệ, vụ hỏa hoạn tại nhà đấu giá, thời điểm tổ chức cuộc họp thường kỳ đến kẻ có thể nắm rõ nội tình hoàng thành, xuyên qua vô số lớp cảnh vệ để đến được phòng họp——
Tình hình cuộc họp thường kỳ và nội bộ hoàng thành, có lẽ kẻ khác vẫn có thể dò la được, nhưng kẻ biết được kế hoạch thâm sâu của nhà Ornament, chỉ có thể là số rất rất ít.
Chẳng hạn như kẻ trung thành…..
“——Ngài cho gọi thần sao, Đại công tước Ornament?”
Fidel như thường lệ, cung kính cúi đầu bước vào thư phòng.
Hắn là người của gia tộc Jade, từ lúc sinh thời cho đến nay vẫn luôn thề trung thành tuyệt đối với nhà Ornament.
“Về việc thần đến muộn, vô cùng xin——”
Zavis vung tay ngắt lời hắn, ngay sau đó——
Sàn nhà và tường của thư phòng co bóp như một sinh vật sống.
Sàn và tường ngọ nguậy như những con rắn đang nghoe ngoẩy đột ngột quật Fidel vào tường, trói chặt cổ và tứ chi của hắn, ghim chặt hắn trên tường.
“Ự——!?”
“Fidel, ngươi đúng là trung thành với ta thật.”
Zavis trừng mắt nhìn Fidel, giọng nói run rẩy vì cơn tức giận.
“Hóa ra… ngươi làm tất cả những điều này là để gây ra chuyện ngày hôm nay sao?”
“Ngài, ngài đang nói gì… vậy!?”
“Là ngươi đã tiết lộ kế hoạch của chúng ta, đúng chứ, Fidel.”
Fidel không chỉ biết về vụ bắt cóc lần này, mà còn nắm rõ toàn bộ kế hoạch sau đó.
Dĩ nhiên, động cơ phản bội của Fidel cũng không khó để suy đoán.
“Chẳng lẽ vì ta đã ra lệnh cho ngươi giết cha mẹ nuôi để đảm bảo ngươi kế thừa gia tộc Jade….. ngươi cảm thấy bất mãn sao?”
Gia chủ và phu nhân tiền nhiệm của nhà Jade, vì vài vấn đề thể chất nên khó có con. Để ưu tiên duy trì gia tộc họ đã nhận một đứa trẻ ưu tú làm con nuôi.
Và quyền kế thừa của Fidel sẽ bị chuyển cho con ruột nếu sau đó họ có con ruột và không ngoại trừ Fidel có thể sẽ bị nhà Jade loại bỏ.
Zavis chính là đã lợi dụng điểm này để Fidel ra tay sát hại gia chủ và phu nhân tiền nhiệm của nhà Jade.
Hắn có lý do bắt buộc phải trừ khử họ.
“So với tên gia chủ tiền nhiệm ngu xuẩn dám đi ngược lại ý ta công khai sự tồn tại của ‘Hòn đá hiền triết’ để tạo phúc cho xã hội… ta lại đánh giá cao lòng tham và sự trung thành với Ornament của ngươi khi dám tự tay sát hại cha mẹ nuôi nên mới đề bạt ngươi, thật đáng tiếc.”
“Ngài đang nói gì… thần không hiểu, Đại Công tước!!”
Fidel ra sức chống cự, khó khăn lắm mới thốt ra được vài lời.
“Thần đến đây là để báo cáo về con ả tinh linh đó…! Vì con khốn đó vẫn còn sống, những kẻ thuộc phe quý tộc Sivayou có liên quan đến chúng ta đều đã bị bắt giam rồi——”
Hắn vùng vẫy biện minh, Zavis chỉ lạnh lùng nhìn hắn nhếch mép cười.
“Ha… nói cũng phải. Chính vì ngươi đã cấu kết với Mercator, cứu con khốn tinh linh đó. Từ đầu, ta lẽ ra phải nhận ra ngươi biết hết mọi chuyện.”
“Ngài đang nói gì… thưa Đại Công tước, rốt cuộc ngài đang nói gì vậy!?”
“Đến nước này mà còn giả ngu được thì ta phải khâm phục dũng khí của ngươi đấy.”
Zavis nói xong——
“——Hai tuần trước ngươi đến báo cáo, kẻ phản bội đã được xác lập rồi, ta nói không sai chứ?”
Cái chết của Tử tước Urekis là giả, Feyu Blaskas vẫn còn sống, quá trình các thành viên phe quý tộc bị bắt… Fidel đã báo cáo những điều đó cho hắn từ hai tuần trước.
Chính vì vậy, Zavis mới thay đổi phương châm, dự định trong cuộc họp thường kỳ một tuần sau đó, sẽ chủ động giải thích toàn bộ vụ bắt cóc, qua đó thăm dò xem công tước gia nào đang giật dây sau lưng.
Kết quả lại bị tương kế tựu kế, bị đâm một nhát dao sau lưng.
“Làm tốt lắm. Ta không ngờ ta lại bị đánh bại một cách chí mạng như vậy.”
“Xin chờ đã…!! Thần phụng mệnh Đại Công tước, đi truy tìm tung tích Tử tước Urekis, điều tra xem con tinh linh có còn sống không, nhận được tin từ nội gián gần Sivayou, và hôm nay mới vừa trở về Đế đô!!”
“Ồ… vậy thì lạ thật đấy.”
“Chắc chắn có kẻ đã giả dạng thần để tiếp cận Đại Công tước! Thần làm sao có thể quên được ân tình ngài đã giúp thần kế thừa gia tộc Jade được chứ——”
“Nói cách khác… tên giả dạng ngươi đó biết dù nhà Jade chỉ là một gia tộc phụ thuộc bên ngoài nhưng thực chất lại chuyên xử lý những việc bẩn thỉu cho nhà công tước. Dù là trường hợp nào, việc ngươi để lộ thông tin đó cũng là do sự tắc trách của ngươi.”
Đó có lẽ cũng là thông tin mà chỉ một số ít người mới có thể biết được.
Nhưng… nếu thật sự có kẻ giả dạng Fidel để tiếp cận, điều đó có nghĩa là kẻ giật dây sau lưng biết rằng Fidel là nhân vật chủ chốt nắm rõ kế hoạch của Ornament.
Chuyện này chỉ có Zavis và bản thân Fidel biết, địa vị của hắn tuyệt đối không thể bị lộ ra ngoài, dù chỉ là một phần vạn khả năng cũng không thể có con sâu làm rầu nồi canh.
Tuy nhiên——đó là trong trường hợp loại trừ khả năng Fidel đã phản bội.
“Từ trước đến nay vất vả cho ngươi rồi, Fidel Jade.”
Một phần của bức tường che phủ khuôn mặt Fidel, từ bên trong vọng ra những âm thanh nghẹn ngào.
Bức tường bao bọc lấy thân thể đang bị trói chặt của Fidel.
“Hãy dùng chính mạng của ngươi——để chuộc lại tội lỗi đã cản trở tâm nguyện của nhà Ornament ta.”
Cứ thế, Fidel thậm chí không kịp hét lên một tiếng đã bị nuốt chửng vào trong tường.
Không lâu sau, bức tường thư phòng trở lại như cũ… tiếng la hét đau đớn vang vọng trong phòng cũng biến mất.
Zavis tận mắt chứng kiến kết cục của kẻ phản bội, lặng lẽ đứng dậy.
“Ta vẫn chưa thể từ bỏ tâm nguyện của nhà Ornament ở đây được.”
Hắn thay một bộ y phục không mấy nổi bật, rồi khẽ vẫy tay về phía giá sách.
Giá sách vang lên tiếng động, biến hình tạo thành một lối vào.
Sau sự rung chuyển thì xuất hiện phía sau đó là một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống lòng đất.
Zavis bước đi vững chãi, tiến về phía lòng đất bị bóng tối bao trùm.
“Vẫn chưa có ai biết được vị trí của ‘Hòn đá hiền triết’.”
Người duy nhất biết được tọa độ hòn đá chỉ có gia chủ của Công tước gia Ornament.
Con đường dẫn đến mạch khoáng nơi ‘Hòn đá hiền triết’ đang ngủ yên, chỉ có thể xuất phát từ phủ công tước Ornament.
Sâu dưới lòng đất Đế đô… có một đường hầm dài dằng dặc dẫn thẳng đến Fairmond.
Đường hầm này có thể thực hiện được là vì nhà Ornament là những bậc thầy về ma pháp luyện kim.
Chính vì họ là những đại sư ma pháp luyện kim có thể tự do điều khiển mọi vật chất vô cơ và tái cấu trúc chúng theo ý muốn bổ trợ thêm các yếu tố phụ như không ai có thể sánh kịp họ trong việc phòng thủ cứ điểm và xây dựng trận địa.
Họ chú trọng đến kỹ thuật cơ khí mà các gia tộc khác xem thường với lý do “ma pháp không làm được nên mới phải dựa vào các phương tiện khác”. Dựa vào và thông qua việc phát triển các loại máy móc và ma cụ, họ đã dần tạo ra khoảng cách với các gia tộc khác.
“Ornament mới là… mới là gia tộc xứng đáng đứng trên đỉnh cao của các công tước gia…!!”
Bừng cháy với nỗi ám ảnh đó, Zavis đi thang máy xuống tầng thấp nhất.
Ở đó đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ma đạo.
Khác với ngựa hay ma thú sẽ mệt mỏi, đó là loại xe có thể chạy liên tục miễn là còn ma lực.
Và——
“Chỉ cần có ‘Hòn đá hiền triết’, kế hoạch lúc nào cũng có thể làm lại từ đầu.”
Hắn rút khẩu súng trang trí từ trong ngực áo, cắm vào ổ khóa rồi vặn.
Ngay lập tức, động cơ nguyên bản phát ra tiếng gầm gừ rồi bắt đầu vận hành.
“Và chắc rồi——ta sẽ xé xác những kẻ đã hãm hại nhà Ornament chúng ta ra thành từng mảnh.”
Zavis mắt vằn lên tia máu, mạnh mẽ đạp chân ga.
Đi xe ngựa đến Fairmond mất ít nhất ba ngày.
Nhưng nếu sử dụng đường hầm dưới lòng đất dẫn thẳng đến Fairmond này và lái xe ma đạo liên tục, không đến một ngày là có thể đến nơi.
Sau đó, chỉ cần thu hồi và vận chuyển thẳng về phủ công tước càng nhiều ‘Hòn đá hiền triết’ càng tốt.
Dù việc không thể sử dụng toàn bộ mạch khoáng dưới lòng đất Fairmond là một đòn giáng mạnh, nhưng trước khi hoàng đế ký tên và thư tín được gửi đến Sivayou, vẫn còn vài ngày đệm cho kế hoạch.
Số lượng ‘Hòn đá hiền triết’ chất lên xe ma đạo vận chuyển và mang về phủ công tước chính là thứ quyết định. Chỉ cần suôn sẻ sẽ không có vấn đề gì.
Cho nên không có vấn đề gì——
“—!?”
Ngay lúc hắn nghĩ vậy, Zavis nhìn thấy vật thể chắn trước mắt, vội đạp phanh.
“—Tại sao.”
Nhìn cảnh tượng được ánh đèn soi rọi, Zavis ngây người lẩm bẩm.
Hắn nhìn chằm chằm về phía trước con đường hầm như bị chặn đứng bởi một đống đổ nát.
“Tại sao… tại sao, tại sao…!!”
Zavis nói mê, vô thức lặp đi lặp lại mấy từ ồi rút khẩu súng trang trí ra.
“Tại sao… tại sao tại sao tại sao tại sao HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ!!”
Ánh mắt đã trống rỗng, Zavis thi triển ma pháp luyện kim bắt đầu tái tạo lại bức tường chắn trước mặt.
Hắn muốn níu kéo tia hy vọng cuối cùng bắt đầu tái tạo lại con đường hầm đã sụp đổ hoàn toàn.
Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt hắn không hề thay đổi.
Chỉ có con đường bị phủ kín bởi đất đá, kéo dài vô tận.
Đường hầm không thể sụp đổ.
Con đường hầm nằm sâu dưới lòng đất này người ngoài không thể chạm tới, bên trong lại được đúc bằng vật liệu vững chắc nhờ ma pháp luyện kim, dù cho có sự can thiệp từ yêu tố bên ngoài cũng tuyệt đối không thể sụp đổ.
Nhưng có một điều chắc chắn, đây là do kẻ thứ ba gây ra.
Tồn tại một kẻ vô hình nào đó đang cản trở con đường của hắn.
“Là tên khốn nào, đang cản trở bá nghiệp của tao AHHHHHHHHHHHH!!”
Mắt hắn vằn lên tia máu, hắn tiếp tục thi triển ma pháp, không ngừng tái cấu trúc đống đổ nát thành đường hầm——
“——Ngươi quả nhiên đã đến đúng như ta dự liệu.”
Ngay lúc hình ảnh con đường hầm quen thuộc hiện ra trước mắt, một giọng nói vang lên.
Một giọng nói vẫn còn non nớt, âm điệu cao, nghe có phần trẻ con.
Từ dáng người nhỏ bé đó, có thể nhận ra đó là một đứa trẻ.
“Vừa hay, lương thực của ta cũng sắp hết rồi. Với thân thể trẻ con này, trở về Fairmond đúng là vất vả.”
Đứng ở đó là một thiếu niên.
Một thiếu niên mặc trang phục quý tộc, tóc đen mắt đen.
Một thiếu niên bình thường, không nổi bật nhưng để lại ấn tượng sâu sắc.
Tại sao, một thiếu niên như vậy lại ở đây?
“Tương lai của ngươi đến đây là hết. Tâm nguyện của nhà Ornament sẽ hoàn toàn chấm dứt tại nơi này.”
Dáng vẻ cậu đang nói chuyện, tuyệt không phải ảo giác hay ảo tưởng ra ảo ảnh.
Và rồi——
“——Đây chính là mồ chôn xác của ngươi, Zavis Ornament.”
Thiếu niên đó nói ra những lời hoang đường như thế.
◇
Zavis trước mắt Karlz, đã hoàn toàn mất đi vẻ uy nghiêm của một gia chủ công tước.
Mắt vằn tia máu, tóc tai rối bời, trông như một con quỷ.
Dáng vẻ đó, chẳng khác nào những đứa trẻ ở khu ổ chuột đang tranh giành thức ăn.
“Thật thảm hại, Zavis Ornament.”
Karlz cất lời, giọng nói mang theo chút thương hại.
“Nếu đã tự xưng là một trong Lục Đại Công tước, là tồn tại đứng trên đỉnh đế quốc… thì dù đối mặt với khó khăn nào cũng phải kiên định, bất khuất, thái nhiên tự tại, đó mới là tư thái mà một gia chủ công tước nên có, chứ?”
Ít nhất, vị gia chủ công tước mà Karlz biết đúng là vậy.
Mất đi cha mẹ, mất đi đồng chí, mất đi tự do, mất đi ma lực… nhưng trước mặt Karlz, cô chưa từng một lần đánh mất phong thái của một ‘gia chủ’ dù đến cuối đời ngay cả việc ngồi dậy cũng không thể.
Nghe những lời của Karlz, Zavis nhếch mép cười lạnh với đôi môi run rẩy.
“Tư thái của một công tước…?”
Hắn nắm chặt khẩu súng ngắn trong tay, ánh mắt đầy phẫn nộ và căm hận nhìn chằm chằm vào Karlz.
“Chẳng lẽ… chính tên nhóc trước mắt tao đây đã cản trở tâm nguyện của tao? Lục Đại Công tước chống đỡ cả đế quốc mà lại bị một tên vô dan tiểu tốt đùa bỡn trong lòng bàn tay sao? Đừng có đùa , chuyện như thế không thể nào tồn tại, tuyệt đối không tể—— HAHAHAH”
Hắn khoa trương dang rộng hai tay, ánh mắt tan rã, cất tiếng cười lớn.
“——Trước mắt tao, không hề có tồn tại chó chết như thế!”
Zavis vừa dứt lời, viên ngọc được khảm trên khẩu súng ngắn bắn phụt ra ánh sáng chói lòa.
Ngay sau đó, không chỉ mặt đất của đường hầm, mà cả trần nhà và tường cũng phát ra những tiếng động như rít gào, rung chuyển dữ dội.
Cảnh vật xung quanh như không ngừng lặp lại sự sụp đổ và tái sinh, bị tái cấu trúc hoàn toàn.
‘Ma pháp Luyện kim’
Thông qua ma lực, tạm thời phân giải, tổ hợp và tái cấu trúc vật chất.
“Bất kể là con chó, kẻ dám cản đường tao đều không thể tha thứ.”
Ma pháp tùy ý điều khiển vật chất.
Công tước gia Ornament đã dựa vào ma pháp luyện kim để tạo nên vô số truyền kỳ.
Khi quân địch reo hò vì đã phá hủy cây cầu, nhà Ornament lại ở ngay trước mắt chúng tái tạo nên một cây cầu đá mới, khiến chúng rơi vào tuyệt vọng.
Biến pháo đài của địch vốn được xưng tụng là kiên cố, cùng với cả vùng đất, sụp đổ, sau đó lại xây dựng nên một thành trì còn vững chắc hơn, tiêu diệt quân địch đến đoạt lại.
Đối mặt với quân địch bất ngờ tấn công chớp nhoáng, áp sát lãnh thổ đế quốc, họ đã lập tức dựng lên một tòa thành ngay trước mặt kẻ địch, tàn sát toàn bộ quân xâm lược, không để chúng bước vào đế quốc nửa bước.
“——Kẻ cản đường tao, tao chỉ cần nhân danh Ornament mà nghiền nát mày là được.”
Không gian rộng lớn được tái cấu trúc thành hình bán cầu.
Sử dụng những vật chất được cạo ra, tạo thành một binh đoàn vũ khí thô sơ.
Giáo đá, kiếm đá, nỏ pháo, cung đá, máy ném, máy bắn đá, cọc chống ngựa, tường đá… những vũ khí này không ngừng được tạo ra, những hình nhân bằng đất sét được bố trí xung quanh vũ khí.
Trong lòng đất chật hẹp này, một ‘tòa thành’ không thể tưởng tượng được đang dần thành hình.
Chặn đứng mọi kẻ địch xâm phạm, dùng số lượng tuyệt đối để nghiền nát kẻ thù.
Dựa vào năng lực phòng thủ và công thành tuyệt đối, cùng với năng lực áp chế và triển khai cứ điểm do binh đoàn vũ khí và hình nhân đất sét tạo ra. Vị Ornament khai quốc đã được kẻ địch đặt cho một biệt danh.
‘Tòa thành Bất Lạc của Ornament’
Chỉ cần một người là có thể xây thành trong một đêm, không cần một binh một tốt là có thể đẩy lùi thậm chí tiêu diệt toàn bộ quân đội.
Dựa vào sức mạnh và công trạng áp đảo ấy, nhà Ornament mới có thể đứng vào hàng ngũ các công tước gia chống đỡ cả đế quốc.
“HAHAHAHAHA!! Tâm nguyện của nhà Ornament tao sẽ tan vỡ ư!? Nơi này sẽ trở thành mồ chôn xác của Zavis Ornament của tao ư? Gia chủ của nhà Ornament không thể leo lên đỉnh vinh quang cao nhất ư!? Một tên nhóc vô lực rác rưởi mà tao còn chẳng thèm đặt vào mắt cũng dám vọng tưởng cản đường tao sao!?”
Zavis với gương mặt hung tợn, khinh miệt nhìn Karlz trước mặt.
“——Ngươi nói đúng. Bằng sức của ta, đúng là không thể giết ngươi được.”
Đó là sự thật.
Dù biết được thông tin từ tương lai, dù sao bản thân Karlz giờ cũng chỉ là một đứa trẻ không có sức mạnh.
Cậu không giống Artesia, sở hữu ma pháp cố hữu cường đại, cũng không có kỹ thuật ma pháp ưu tú được truyền lại qua bao đời của Lục Đại Công tước.
Chính vì thế——
“——Kẻ giết ngươi, sẽ chính là sức mạnh của ngươi.”
Ngay khoảnh khắc Karlz nói xong câu đó.
‘Tòa thành’ vừa được triển khai, cùng với tiếng rung chuyển của mặt đất, bắt đầu sụp đổ.
Chính xác mà nói, không phải là sụp đổ.
Mà như thể ‘trở về nguyên dạng’, ‘tòa thành’ và binh đoàn vũ khí biến lại thành cát sỏi và đất vụn.
“T-Tại… tại sao, tại sao tại sao tại sao tại sao…!?”
Zavis như ôm lấy đầu mình, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không phải vì hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà ngược lại——chính vì hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai chuyện gì đã xảy ra, Zavis mới hét lên như thể sụp đổ.
“Tại sao——mày lại có thể sử dụng bí thuật ‘Ma pháp Luyện kim’ của tao!?
Thứ đang xảy ra trước mắt, chính là một trong những quá trình của ma pháp luyện kim, ‘phân giải’.
Kỹ thuật ma pháp này, chỉ cho phép Công tước gia Ornamen và các quý tộc thuộc phe Ornament sử dụng, và được truyền dạy như một phần của bí thuật.
Dù có lấy được lý thuyết ma pháp ở đâu đó, nhưng nếu không có sự huấn luyện chuyên môn về ma pháp luyện kim, kỹ thuật điều khiển ma lực tinh vi phải mất nhiều năm mới có được, kèm theo lượng ma lực tương ứng. Không đáp ứng đủ thì không thể sử dụng được, tuyệt không phải là kỹ thuật mà kẻ không thuộc phe phái này có thể mô phỏng.
Thế nhưng, những thứ Zavis tạo ra lại đang bị ma pháp cùng hệ thống liên tục ‘phân giải’, tốc độ đó thậm chí còn vượt qua tốc độ tạo ra. Nói chính xác là bị cưỡng chế khôi phục về trạng thái ban đầu.
“——‘Phương pháp ghi lại, lưu trữ và tái hiện ma lực đặc định’.”
Karlz nói xong, bước lên một bước.
“‘Tác dụng nghịch lão hóa của vật chất được tạo ra’, ‘Thí nghiệm phản ứng trong trạng thái hư vô ma lực’, ‘Lượng và tốc độ sản sinh ma lực tối đa’, ‘Tương tác và truyền dẫn liên kết giữa các ma lực cùng loại’.”
Nghe những từ Karlz liệt kê, Zavis đột ngột mở to mắt.
“Tại sao… tại sao…”
Cùng với lời lẩm bẩm đã lặp lại vô số lần ấy, Zavis vô lực quỳ sụp xuống đất.
Zavis hiểu rõ ý nghĩa của những từ đó hơn bất kỳ kẻ nào.
Chỉ có người của Công tước gia Ornament mới có thể hiểu được.
“Tại sao… ngay cả nội dung nghiên cứu về ‘Hòn đá hiền triết’ của nhà Ornament chúng ta mà ngươi cũng…”
“Bỏ qua nhân cách và thủ đoạn, ngươi đúng là một người xuất sắc. Dù sao thì, chính ngươi là người đã bỏ ra ba trăm năm, nghiên cứu và làm sáng tỏ bản chất cùng tác dụng của ‘Hòn đá hiền triết’ và cuối cùng hoàn thiện được nó.”
Nói rồi——Karlz giơ lên hòn đá đang tỏa ra ánh sáng đỏ rực trong tay.
Thành quả đó sẽ xảy ra sau mười năm nữa.
Thông qua việc xâm lược Sivayou và các thí nghiệm trên cơ thể tinh linh, Zavis đã tiến hành nghiên cứu quy mô lớn, cuối cùng hoàn toàn làm sáng tỏ các đặc tính của ‘Hòn đá hiền triết’. Hắn đã thành công biến nó thành sức mạnh của chính mình.
Nhưng, Zavis của ‘hiện tại’ vẫn chưa thể hiểu được.
“Ta đã trộn lẫn vài viên ‘Hòn đá hiền triết’ vào trong đống đổ nát của đường hầm. Ngay khi ngươi dùng ma pháp luyện kim để tái tạo lại đường hầm, ma lực và thuật thức ma pháp của ngươi đã được lưu lại và truyền đến viên ‘Hòn đá hiền triết’ ở đây của ta… nhờ đó, ta có thể tái hiện lại chính ma pháp luyện kim của ngươi.”
Nếu lúc đó Zavis có thể bình tĩnh hơn một chút, có lẽ hắn đã phát hiện ra những viên ‘Hòn đá hiền triết’ rải rác trong đống đổ nát.
Dù cho là đã lợi dụng những tác dụng và đặc tính chưa được làm sáng tỏ của ‘Hòn đá hiền triết’, hắn có lẽ cũng có thể nhận ra có âm mưu gì đó đằng sau.
Nhưng——tất cả những gì Karlz làm, chính là để hắn không thể giữ được sự bình tĩnh đó.
Bắt đầu từ chuyện xe ngựa, kèm theo các yếu tố khác nhau, khiến hắn nghi ngờ có kẻ thứ ba can thiệp.
Ám chỉ sự tham gia của các công tước gia khác, những người không biết về sự tồn tại của ‘Hòn đá hiền triết’.
Lợi dụng khả năng mất đi hạt nhân của kế hoạch ‘Hòn đá hiền triết’để dồn hắn vào đường cùng về mặt tinh thần.
Và ám chỉ sự phản bội của thuộc hạ mà hắn tin tưởng, để hắn hoàn toàn rơi vào cô lập.
“Đây chính là——điều kiện tiên quyết dựng nên chỉ để giết chết ngươi.”
Nghe những lời của Karlz, Zavis run rẩy toàn thân cố thi triển ma pháp.
“Nói láo… không thể nào, không thể nào, không thể nào không thể nào không thể nào——”
Dù đã quỳ rạp trên đất, cúi gằm đầu, Zavis vẫn tiếp tục thi triển ma pháp.
Hắn không ngừng lặp lại việc tạo ra, cố gắng ngăn cản sự ‘phân giải’ ‘tòa thành’ của mình.
Thế nhưng, ‘tòa thành’ lại sụp đổ với tốc độ còn nhanh hơn.
Karlz đã liên kết viên ‘Hòn đá hiền triết’ trong tay với mạch khoáng, liên tục rút ra ma lực từ đó, dùng lượng ma lực khổng lồ gần như vô hạn ấy để vô hiệu hóa ma pháp của Zavis.
“Tao… Tao phải hoàn thành tâm nguyện của nhà Ornament…!! Để trả thù những công tước gia khác đã luôn coi thường chúng ta, để rửa sạch nỗi uất hận của các đời gia chủ đã phải chịu đựng từ trước đến giờ. Ba trăm năm ròng rã chúng tao đã dâng hiến tất cả cho những ngày này…!!”
Như báo trước cho kết cục của những lời nói và tâm nguyện của hắn, tất cả những gì hắn xây dựng nên đang tan rã.
“Tâm trạng này của ngươi, ta cũng có thể hiểu được, Zavis Ornament.”
Karlz nhìn Zavis bằng ánh mắt lạnh lùng, đồng thời đưa tay vào trong ngực áo.
Lấy ra một khẩu súng ngắn nhỏ, nhưng vẫn hơi lớn so với bàn tay trẻ con.
“Bởi vì, ta cũng sống đến tận bây giờ là để rửa sạch nỗi uất hận của gia chủ.”
Đó là chuyện xảy ra ở kiếp trước, trước khi hồi quy.
Trong cuộc họp thường kỳ, Artesia đã dẫn theo Karlz tham dự.
Khi ấy, Artesia đã giải thích về bệnh tình của mình rồi đề nghị lập Karlz làm người kế vị sau khi mình qua đời. Thế nhưng Zavis hắn đã lấy lý do vi phạm khế ước, bắt cô “phải thể hiện thái độ tương xứng”.
Tuân theo lời đó, Artesia đã quỳ gối xuống cúi đầu.
Zavis đã buông lời sỉ nhục thậm tệ nhà Eisenhardt dù Artesia đã cúi đầu.
Hắn ta nói đó là gia tộc đã quên đi niềm kiêu hãnh của công tước mà chỉ biết bám víu vào một vị trí còn sót lại.
Là một gia tộc thấp hèn chỉ biết cưu mang dân nghèo.
Cậu đến giờ vẫn còn nhớ gương mặt của Artesia khi cô cúi đầu, chịu đựng những lời miệt thị đối với gia tộc mà cô vô cùng yêu quý.
Thế nhưng, Zavis cuối cùng vẫn không chấp nhận việc lập người kế vị.
Thứ duy nhất hắn ta thừa nhận, chỉ là để Karlz ở lại làm người hầu và tiếp tục chăm sóc cho Artesia.
“Cứ tiếp tục cúi đầu như thế đi, Zavis Ornament.”
Cậu chĩa nòng súng vào đầu Zavis còn đang quỳ gối. Hắn bất lực ngồi bệt xuống đất.
“Đây chính là——kết cục xứng đáng cho kẻ đã sỉ nhục gia chủ của ta và cướp đi sinh mạng của ngài.”
Cùng với câu nói quyết định số phận của hắn, Karlz lặng lẽ bóp cò súng.
◇
Viên đạn xuyên qua đầu, hắn chết ngay tại chỗ.
Hắn trợn tròn mắt, gương mặt đầy tuyệt vọng nhìn lên trời.
Karlz nhìn chằm chằm vào cái chết của hắn một lúc… rồi khẽ thở dài.
“——Lucia, xong rồi, ra đi.”
Cậu gọi về phía bóng tối, một bóng người hiện ra từ phía sau đống đổ nát rải rác trong đường hầm.
“Ui… đúng như thiếu gia nói, may mà không làm bừa.”
Tiếp đó vang lên, không phải là giọng nói thiếu nữ thường ngày.
Mà là một giọng đàn ông trầm và khàn.
Giọng nó đó——là gương mặt quen thuộc của một ‘người đàn ông’.
Fidel Jade.
Hắn là thân tín của Công tước gia Ornament, cũng là nhân vật đã âm thầm thúc đẩy kế hoạch.
Thế nhưng, Karlz thở dài, rồi khẽ vẫy tay về phía người đàn ông đó.
“Cô còn định giữ bộ dạng đó đến bao giờ? Trở lại như cũ được rồi đấy.”
“Vâng vâng, thế này thì cuối cùng cũng có thể nói lời tạm biệt với công việc phiền phức này rồi——”
Người đàn ông nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, đồng thời nắm lấy khuôn mặt mình——từ bên dưới đó lộ ra một gương mặt quen thuộc.
“Phù——đúng là mỏi vai chết đi được. Tên này hoàn toàn là một kẻ cuồng công việc, trong đầu chỉ toàn là Công tước gia Ornament vạn tuế.”
Lucia than thở, cuộn tay áo lên cho vừa với vóc dáng của mình.
“Chà… tôi có thể thay đồ ở đây được không?”
“Tôi lại thấy như thế còn phiền hơn, cứ trở về hình dạng ban đầu cho tôi.”
“Ể——khó khăn lắm mới được gặp lại hầu gái-chan yêu dấu sau hai tuần, không thể dịu dàng hơn một chút sao.”
“Ai là hầu gái-chan yêu dấu?”
“Đương nhiên là tôi chứ ai ở đây nữa.”
“Đừng có nói như thể đó là chuyện hiển nhiên.”
Karlz qua loa đáp lại những lời đùa cợt của Lucia, xác nhận lại một lần nữa.
“Vậy, không có ai phát hiện ra sự tồn tại của cô chứ?”
“Tôi làm sao có thể mắc phải sai lầm sơ đẳng như thế. Tôi trước sống bằng nghề này mà.”
Lucia giơ ngón tay cái lên, nở một nụ cười rạng rỡ.
Đây là chuyện được lưu truyền về Lucia ở thế giới trước khi hồi quy, trước khi cô qua đời.
Trong thế giới ngầm, tồn tại một tổ chức chuyên nhận các nhiệm vụ tình báo và ám sát.
Thế nhưng, không ai biết được danh tính thật sự và chi tiết về cái tổ chứ gì đó.
Dấu vết của họ được che giấu một cách khéo léo, ngay cả đặc điểm của hung thủ cũng không thể xác định được.
Rõ ràng là một vụ mưu sát, lại không ai có thể chứng kiến được dung mạo của hung thủ.
Viên chức xuất hiện để nhận nhiệm vụ, lúc là đàn ông, lúc là phụ nữ, lúc là người già, lúc là trẻ con, với vô số gương mặt khác nhau, không thể phân biệt được họ là người được thuê, hay là thành viên của tổ chức, cũng không thể nắm bắt được quy mô của tổ chức, tổ chức có bao nhiều thành viên cũng không.
Dựa trên những tình hình đó, tập đoàn ám sát không rõ danh tính này, bắt đầu được người ta gọi là ‘Những kẻ không mặt’. Ở giai thoại cuối cùng được lưu truyền trong một bộ phận người dưới cái tên “Vô Diện”.
Không ai biết được gương mặt thật của họ.
Họ không có một khuôn mặt nhất định.
Chính vì thế, họ có thể đóng vai bất kỳ ai.
Thực hiện thành công vụ ám sát chỉ dựa vào năng lực quan sát nhạy bén, giả dạng thành người khác, xâm nhập vào những nơi mà người thường không thể vào, đánh cắp thông tin, tiếp cận mục tiêu mà không bị cảnh giác.
Chân tướng của tổ chức này——chỉ có một người duy nhất ‘Lucia Dennis’.
Nếu cô không nhận nhiệm vụ của nhà tài trợ mà mất mạng, có lẽ cái tên “Vô Diện” sau này vẫn sẽ tiếp tục vang danh trong thế giới ngầm.
Chính vì cô tiến hành điều tra xâm nhập vào trong Đế quốc, nơi có công nghệ ma pháp phát triển và đối đầu với một tồn tại khổng lồ như Lục Đại Công tước dẫn đến danh tính của Lucia cuối cùng đã bị bại lộ và bị sát thủ giết hại.
Đó là vì——kỹ thuật biến ảo hóa trang của cô bắt nguồn từ ‘ma pháp’.
“Tôi rõ ràng chưa từng nói với ai mà, thật tài tình khi thiếu gia phát hiện ra tôi có thể sử dụng ‘ma pháp cố hữu’.”
“Chỉ cần là người từng ở nhà Eisenhardt, đều sẽ biết chuyện này. Trong sách lịch sử cũng có ghi chép và mô tả chi tiết về tất cả các ‘ma pháp cố hữu’ đã từng xuất hiện cho đến nay.”
Phần còn lại, chỉ là dựa vào các thông tin khác nhau để ghép lại thành sự thật.
Sự tồn tại đặc dị được gọi là “Vô Diện”.
Sự thật này chỉ châm dứt sau khi một thi thể phụ nữ không rõ danh tính xuất hiện, hoạt động của “Vô Diện” từ đó mắt bị phơi bày.
Thông qua việc truy tìm lời chứng của những người liên quan đến vụ chặt đầu bọn sơn tặc. Tra hỏi cựu nhân viên của trại trẻ mồ côi là một cơ sở huấn luyện đặc biệt đến cựu người hầu của nhà Dennis, cuối cùng đã tìm ra lý do “tại sao trước đây cô luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo nhưng lần này lại thất bại”. Và đi đến kết luận rằng đó là vì ‘ma pháp cố hữu’ liên quan đến ma lực.
“Trong thế giới sau khi nhà Eisenhardt suy tàn, ma pháp cố hữu được gán cho nhiều cái tên khác nhau như dị năng, kỳ tích, thể chất đặc dị, số người biết được chi tiết nó bắt nguồn từ ma lực ngày càng ít đi. Vì vậy tôi đoán, cô đã trong tình trạng không nhận thức đúng về bản chất năng lực của mình mà đến Đế quốc, kết quả là bị các pháp sư phát hiện danh tính bằng kỹ thuật dò tìm ma lực.”
“Ồ ồ… tuy thiếu gia nói đúng, nhưng nghe có vẻ phức tạp quá.”
Lucia tuy tỏ ra hiểu, nhưng vẫn bĩu môi, lộ vẻ mặt khó nói.
Về việc kết hợp các kiến thức liên quan đến ma pháp này, Karlz đã tiến hành ngay từ đầu bằng cách thông báo trước cho cô về cách né tránh các kỹ thuật dò tìm ma lực và phương pháp ngụy trang.
Chính vì thế, cô mới có thể thành công giả dạng thành Fidel mà không bị lộ danh tính.
“Tuy tôi đã dạy cô cách đối phó rồi, nhưng ở trong Đế quốc vẫn nên hạn chế sử dụng. Nếu có ai đó nhận ra năng lực của cô bắt nguồn từ ‘ma pháp cố hữu’, nhà Eisenhardt và các ‘đồng chí’ sẽ bị nghi ngờ ngay. Để tránh tình huống oái ăm nhất, tôi mới cố ý để cô khôi phục lại dung mạo trẻ trung.”
“Tôi biết rồi. Hơn nữa, thiếu gia thích dáng vẻ bình thường của tôi hơn, đúng không nào?”
“Tôi thì không quan tâm cô trông như thế nào đâu.”
“Ý là dù tôi trông thế nào thiếu gia cũng thích tôi sao!?”
“Đừng có nói nhảm nhí, mau hoàn thành nốt công việc còn lại đi.”
Karlz ngắt lời, chuyển ánh mắt sang Zavis đã chết.
Cậu không hề có chút đồng tình nào với Zavis.
Những tội ác mà nhà Ornament đã gây ra trong tương lai nhiều không kể xiết, không còn chút giá trị dư giả nào để đồng cảm.
Họ không chỉ bắt cóc Feyu, biến cô thành nô lệ, chà đạp lên danh dự của cô, mà để kiểm soát Vương quốc Sivayou và tộc tinh linh họ không ngần ngại lợi dụng cái chết của cô. Họ chưa bao giờ xem Á nhân là những tồn tại ngang hàng họ mà chỉ coi họ là vật liệu nghiên cứu ma pháp và phần còn lại là‘Hòn đá hiền triết’.
Dù không truy cứu những tội lỗi trong tương lai, nhà Ornament trước đó cũng đã gây ra vô số tội ác chôn vùi tất cả trong bóng tối.
Chính vì thế——
“Lucia, tôi sẽ dùng cái xác kia, cô lui ra xa một chút đi.”
Karlz khinh miệt nhìn xác chết của Zavis, giơ lên ‘Hòn đá hiền triết’ trước mặt.
Cậu lợi dụng ma lực của Zavis đã được mô phỏng, thi triển ma pháp lên thân thể hắn.
“——Đối với kẻ đã cướp đi sinh mạng của ngài, ta vốn không định ban cho hắn sự yên nghỉ rẻ rúng mang tên cái chết.”
Nói ít làm trước——Karlz cắm thẳng ‘Hòn đá hiền triết’ vào vị trí trái tim của xác chết.
◇◇◇


0 Bình luận