Tập 03 Yui Side
Luôn Cảm Thấy, Một Ngày Nào Đó Tôi Có Thể Thích Cái Vị Ngọt Ngào Ấy
0 Bình luận - Độ dài: 10,793 từ - Cập nhật:
Luôn Cảm Thấy, Một Ngày Nào Đó Tôi Có Thể Thích Cái Vị Ngọt Ngào Ấy
Tác giả: Wataru Watari
Dịch Thuật: Valvrare Team
Gần đây, thực đơn bữa tối bỗng dưng có thêm một món.
À thì, là món tráng miệng, à, bây giờ bọn trẻ gọi là “sweet” thì dễ hiểu hơn nhỉ. Xin lỗi xin lỗi. Tại tôi không giỏi ăn đồ ngọt lắm nên hơi kém khoản này.
Thế nên, dạo này bữa tối thường có món tráng miệng lắm đó.
A, không phải là tôi được thăng chức hay tăng lương gì đâu nhé. Thậm chí, nếu tính ngược lại từ khối lượng công việc thì tôi còn cảm thấy như bị giảm ấy chứ. Cái mà mấy người hay gọi là “cost-performance ” (tốn kém mà hiệu quả thấp) ấy hả? Thật sự là đám trẻ bây giờ giỏi thật đấy. Với mấy ông chú như tôi thì chẳng hiểu tụi nó nghĩ gì luôn.
A, ý tốt đấy nhé? Ý tốt đấy... Cái này tụi trẻ cũng hay nói nhỉ. Mấy đứa đó cứ nghĩ rằng chỉ cần thêm “ý tốt” vào là có thể nói xấu người khác thoải mái hay sao vậy?
...A, không, thật sự là tôi nói với ý tốt đấy! Xin lỗi! Đừng giận! Không có ý gì khác đâu! Đừng có khó chịu mà gõ bàn phím lạch cạch như thế! Sợ lắm đó!
Thật sự là không phải đâu. Này, lúc chúng tôi bằng tuổi mấy cậu thì còn chẳng có ý thức về chi phí gì cả. Thế hệ trên của chúng tôi thì theo kiểu bong bóng, coi tiền của công ty là tiền của mình, cứ vung tay quá trán, tiêu xài thoải mái...
Định bụng bảo rằng tiếp theo sẽ đến lượt bọn tôi, ai dè bị phán là thời kỳ băng hà với thế hệ lạc lối, rồi bị giáng cho chính sách thắt lưng buộc bụng, cắt giảm ngân sách nữa chứ, đúng không? Đừng nói chi đến chi phí kinh doanh, đến cả tiền đầu tư ban đầu cũng chẳng có, bị ép làm việc trong tình trạng kiệt quệ…
Thế nên, giới trẻ bây giờ thật sự rất giỏi. Tiêu tiền còn biết tính toán hơn bọn tôi, lại còn thông minh nữa, tôi thật lòng khâm phục. Không vì sĩ diện mà đâm đầu đi mua xe mua đồng hồ, giờ cũng chẳng ai mua nhà nữa, nhỉ? Cứ thuê là xong, đúng không?
Ừ ừ. Tôi biết là vì các bạn trẻ không có tiền mà.
Xin lỗi vì lương thấp quá nhé! Mặc dù chuyện này không đến lượt một người làm công ăn lương như tôi phải xin lỗi! Công ty chúng tôi, bỏ qua mấy ông già bà cả trên kia thì lương cũng chẳng được bao nhiêu đâu? Nói đúng hơn là tôi cũng chẳng lĩnh được bao nhiêu tiền ấy chứ? Thật đó, thật mà.
Có chức trưởng phòng này nọ đấy, nhưng mà cái này là để bắt đi làm ngày nghỉ rồi tha hồ mà bắt làm thêm giờ thôi, chức danh trưởng phòng cho có thôi đấy? Công ty đen tối đấy, đen tối. Một công ty đen.
Thì, công ty tôi cũng chỉ có thế thôi mà! Chắc chắn là không đến mức sụp đổ đâu, nhưng mà... có lẽ là tình hình kinh doanh cứ ngang ngang thế thôi. Nếu thế thì lại nói đến chuyện cắt giảm chi phí, thế nên, mấy bạn nói đúng thật đấy. Tôi cũng thấy vậy luôn.
Mấy bạn trẻ tuổi giỏi thật đấy. Cố gắng thật đấy, hay là suy nghĩ nhiều nhỉ. Bọn trẻ bây giờ sinh ra đã sống trong thời đại kinh tế trì trệ từ từ rồi còn gì.
Không biết có phải vì thế không nữa...
Phải nói sao nhỉ, chắc là, tiêu chuẩn giàu có đã thay đổi rồi.
Tôi cứ có cảm giác các bạn đang theo đuổi những thứ khác biệt hơn, chứ không phải những thứ mà chỉ cần có tiền là ai cũng có thể tùy tiện mua được.
Cụ thể là gì à...? A, có hỏi thế thì tôi cũng chịu thôi... Chỉ là tôi muốn nói điều gì đó hay ho thôi mà... A, đợi chút, tôi nghĩ ra rồi! Các bạn rất trân trọng thời gian của mình, đúng không! Mặc dù tôi cũng không rõ lắm!
Lúc chúng tôi còn trẻ thì là American Express với Rolex, còn bây giờ thì là những thứ vô giá vô hình hơn là những thứ hữu hình, kiểu vậy?
À, câu này có vần điệu không ta? Là Rap đúng không. Rap ĐẤY-NHỈ! Nhắc mới nhớ, bây giờ rap đang thịnh hành đúng không? Hypnosis Mic đúng không, Hypnosis Mic. Tôi biết. Đang hot lắm nè~ Tôi biết tôi biết. Được yêu thích lắm nè~
Hay là tôi cũng tập hip-hop nhỉ! Nhưng mà khó quá nên loay hoay mãi!
......... Này, cậu phản ứng lạnh lùng ghê nhỉ.
Ừm, vâng, đúng vậy. Xin lỗi, tôi xin nhắc lại.
“Chỉ có nữ sinh trung học và mấy ông chú mới quan tâm đến xu hướng”.
Tuy tôi cũng biết tôi là ông chú, nhưng bị mấy bạn trẻ nói vậy tôi cũng hơi tủi thân đấy…
...Không không, không phải đâu, nhà tôi có con gái, chỉ là tôi đang nghĩ xem có gì để bắt chuyện với nó không thôi mà... Không phải ông chú, mà là bố thôi mà...
Con gái à? A, ừ. Bây giờ mười bảy tuổi. Tháng tư này lên lớp 12 rồi.
Có lẽ là vì vậy… Mỗi khi nói chuyện với con gái, tôi đều nghĩ, việc mấy ông chú không hiểu suy nghĩ của giới trẻ là do sự lười biếng của phía mấy ông chú thôi.
Rõ ràng người có tuổi là chúng ta, nhưng lại không cố gắng để hiểu chúng nó.
Cứ giữ cái thái độ bề trên này thì bị con gái ghét cho coi? Thế nên tôi nghĩ phải từ từ kéo gần khoảng cách với con bé, nghĩ vậy thì tôi cũng không muốn chỉ trích các bạn trẻ nữa.
Ế? Đâu có, đâu có! “Ông bố tuyệt vời” gì chứ, khen tôi cũng có được gì đâu? À mà, nói chuyện ngoài lề chút nha, cậu có muốn uống cà phê không? Hay là chút đồ ngọt gì đó? Để tôi lấy gì đó từ hộp giải khát nhé?
Không cần? A, vậy... Cậu muốn về sớm. Thế à. Ra vậy. Tôi cũng vậy. Tôi cũng muốn nhanh nhanh về nhà ăn tối…
Vậy thì, mau chóng hoàn thành công việc rồi về thôi nào.
× × ×
Vừa bị nhồi nhét giữa một đống người trên tuyến Keiyo, tôi vừa nhắn vội một tin LINE: “Anh về đây~ Hóng bữa tối quá ♪”. Để tránh câu nhắn trở nên quá cụt lủn, tôi không quên dùng biểu tượng cảm xúc, icon và sticker.
Xoay tròn bờ vai đang mỏi nhừ vì làm thêm giờ, tôi cất điện thoại.
Haizz, hôm nay cũng là một ngày dài.
Làm thêm giờ xong, cho cấp dưới về hết, tôi lững thững bước đi trên hành lang dài dằng dặc sâu dưới lòng ga Tokyo...
Và rồi, khi về đến ga gần khu chung cư nhà tôi thì đã hơn 9 giờ tối.
Tôi đã quen với cuộc sống này từ lâu rồi, nên giờ cũng chẳng thấy khổ sở gì. Thậm chí, gần đây tôi còn thích cái lộ trình về nhà này. Cái đường hầm dưới lòng đất dẫn đến sân ga Keiyo, nơi còn gần ga Yurakucho hơn ga Tokyo, giờ đi bộ cũng có cảm giác như đang tập thể dục vậy.
Dù sao thì bữa tối cũng có món tráng miệng handmade mà, nên đốt cháy chút calo trước cũng tốt.
Món tráng miệng handmade đó không phải lúc nào cũng có, mà tùy hứng thôi, nhưng điều đó lại mang đến cảm giác như một phần thưởng, khiến tôi bắt đầu mong chờ bữa tối ở nhà. A, không, lúc nào tôi cũng mong chờ cả.
Tuy nhiên, vì sao tự dưng thực đơn bữa tối lại có thêm một món, thì bí ẩn đó vẫn chưa được giải đáp.
Tôi chẳng nghĩ ra được chuyện gì có thể là nguyên nhân cả. Chức vụ cũng không đổi, lương cũng không tăng, tôi cũng không động đến quỹ tích lũy NISA. Việc rút tiền từ iDeCo thì còn lâu lắm. []
NISA (Nippon Individual Savings Account): Tài khoản tiết kiệm cá nhân Nhật Bản
iDeCo (Individual Defined Contribution pension): Lương hưu đóng góp xác định cá nhân
Chung cư cũng chưa trả hết, xe cũng vẫn còn nợ, thêm vào đó là việc tăng thuế và suy thoái kinh tế gần đây, thậm chí tôi còn cảm thấy kinh tế gia đình đang eo hẹp hơn. Tất nhiên, tôi vẫn kiếm đủ tiền để không phải lo lắng về chuyện ăn uống, nên cũng không có vấn đề gì lớn.
Dù vậy, việc tự dưng có thêm một món vẫn khó hiểu.
Nếu là mùa hè, thì tôi có thể tạm chấp nhận với lý do kiểu như dưa cà gì đó được mùa nên rẻ. Vợ tôi chắc sẽ tươi cười rạng rỡ nói kiểu: “Tại người ta bán nhiều quá nên em mua dư đấy~. A, nhưng hôm nay không kịp nên ăn dưa muối xổi nhé~”. Hoặc, nếu là mùa thu, thì có thể vợ tôi sẽ nói là khoai lang rẻ, rồi ngoài cơm trộn khoai ra còn có thêm món khoai lang tẩm đường trong bát nhỏ... kiểu đó cũng không có gì lạ. Nếu là mùa đông, thì có khi cam mua cả thùng chất đống lên để ăn tráng miệng cũng nên.
Nhưng, món tráng miệng tự làm bắt đầu xuất hiện trên bàn ăn từ đầu xuân. Không không, mùa xuân cũng có nhiều món ngon mà, với lại vợ tôi hay mua cả đống nguyên liệu gì đó ở Aeon là chuyện thường thôi.
Nếu đó là món ăn làm từ nguyên liệu theo mùa, thì tôi cũng dễ chấp nhận hơn. Nếu vợ tôi tranh thủ mua sắm hàng ngày rồi làm món ăn từ nguyên liệu tình cờ thấy, thì đó là một chuyện hết sức tự nhiên.
Nhưng, món xuất hiện trong một bữa tối đầu xuân đó lại là bánh tart trái cây đào.
Lạ thật, mùa đào là vào mùa hè cơ mà...
Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy, nhưng vì lâu lắm rồi mới được ăn bánh tự làm nên tôi không nghĩ nhiều mà cứ thế ăn ngấu nghiến.
Hồi mới cưới, vào ngày nghỉ vợ hay làm bánh táo cho tôi ăn, ngẫm lại mà thấy bồi hồi... Vốn dĩ, cái điểm chung giữa tôi không thích đồ ngọt lắm và vợ tôi thì lại rất thích đồ ngọt, chính là cái bánh có rượu rum đó...
Mải miết suy nghĩ lung tung và chìm đắm trong hồi ức, thì tàu đã đến thị trấn nơi tôi sống.
“Ước gì đến giờ ăn tối quá đi ~”, tôi vừa ngân nga vừa chạy xuống cầu thang ga, thừa đà lao thẳng về tổ ấm thân yêu.
Vượt qua sảnh vào, xuống thang máy, một mạch đến cửa nhà!
“Anh về rồi đây~”
“Mừng anh về—”
Vừa mở cửa, cánh cửa phòng khách ở cuối hành lang hé ra, vợ tôi ôm chú chó Sable ra đón.
× × ×
Cứ có tăng ca là khó mà cả gia đình cùng ăn tối được. Chắc nhà nào có con gái tuổi ăn tuổi lớn, lại lo lắng về cân nặng cũng thế thôi.
Kết quả là, chỉ có tôi và Sable ăn tối vào giờ này. Dưới chân tôi, trong khi tôi nhồm nhoàm thưởng thức món ăn ngon tuyệt vợ nấu, thì Sable cũng gặm rộp rộp thức ăn cho chó.
Tôi nghiền ngẫm vị ngon của bữa cơm và niềm hạnh phúc, chắp tay nói “Cảm ơn vì bữa ăn”, Sable có vẻ cũng đã no bụng, thở phù một tiếng rồi lạch bạch đi về phía vợ tôi đang ngồi thư giãn trên sofa. Tôi vừa dõi theo bóng nó vừa xoa nhẹ bụng.
Ừm, chắc được khoảng tám phần no. Đã thấy no bụng rồi, nhưng vẫn có gì đó hơi thiếu thiếu.
Bởi vì, từ nãy đến giờ cứ thoang thoảng một mùi thơm rất tuyệt. Vừa thơm lừng vừa ngọt ngào, một mùi hương gợi nhớ...
Tôi hướng mắt về phía nguồn gốc của mùi hương, thấy cô con gái yêu đang xắn tay áo, cau mày vẻ khó khăn trong bếp. Mỗi lần con bé nghiêng đầu thắc mắc, búi tóc tròn buộc lỏng mái tóc nâu nhạt phớt hồng lại rung rinh.
Mọi khi, vừa thấy tôi về là nó đã vội vàng trốn vào phòng riêng rồi, hôm nay lại hăng hái trong bếp thế này. Lạ thật... Bình thường nó có bao giờ đứng bếp đâu...
“Yui, con đang làm gì đấy?”
Tôi vừa hỏi, Yui đã lờ tịt tôi đi rồi ngồi xổm xuống. Rồi nó lơ đãng trả lời:
“Ừm, thì... một chút thôi.”
Lạnh lùng. Thái độ lạnh lùng quá đi. Papa quen với kiểu này ở mấy em nhân viên nữ dưới quyền rồi đấy nhé!
“Đang làm bánh ngọt đúng không nào~?”
Chắc là không đành lòng nhìn tôi và Yuigahama nói chuyện như vậy, vợ tôi bèn lên tiếng hòa giải.
A, ra thế. Hóa ra Yui đang dán mắt vào cái lò nướng. Yui làm bánh cơ đấy... Hiếm thấy à nha. Phải chụp ảnh mới được! Thế là tôi vội vàng đứng dậy, vòng ra bếp, giơ điện thoại lên định chụp một kiểu.
Cười lên nào, cười lên nào, nào, cheese! Tôi vừa định nói thế thì...
Yui cau có nhìn tôi, lườm một cái không nói không rằng. Ghê quá... Tôi đặt điện thoại xuống sàn, giơ hai tay lên đầu rồi lủi thủi trở về bàn. Ừm, chắc để lần sau chụp ảnh vậy... Lúc nào Yui-chan vui vẻ, nhỉ, ừm.
Nhưng mà, việc Yui tự mình vào bếp là một cảnh tượng hiếm có khó tìm. Vợ tôi nấu ăn rất giỏi, chắc là cũng có ảnh hưởng từ mẹ nhỉ... Tôi vừa ngẩn ngơ nghĩ thì, “Ting!” một tiếng.
“Mẹ ơi. Mấy món ngọt mà dạo này mẹ hay làm ấy...”
“A, cái đó à ~? Vị ngon hơn rồi chứ ~?”
Nghe tiếng vợ, Yui bật dậy, ló đầu ra khỏi bếp. Rồi, nó im lặng, liếc mắt nhìn trộm về phía này. Vậy thì đúng là, gần đây người làm bánh ngọt là Yui rồi. Vậy thì, câu trả lời của tôi dĩ nhiên chỉ có một.
“Ngon quá, ngon tuyệt cú mèo, gió như đang thì thầm...”[]
Trích từ quảng cáo bánh bao “Juuman Goku Manjuu” đặc sản tỉnh Saitama.
“Thấy chưa~, tốt quá rồi~, Yui-chan”
“Ừm. Mà cũng không phải con làm cho Papa đâu... Chỉ là luyện tập thôi mà?”
Yui hờ hững lảng tránh, nhưng dù vậy, gương mặt nghiêng của con bé vẫn khẽ mỉm cười đầy mãn nguyện.
“Ra vậy... Là Yui đã luôn làm đồ ngọt cho Papa sao.”
Yui mà trước giờ chưa từng thấy làm việc gì ra dáng nấu ăn cả... Con gái tôi lớn lên lúc nào không hay. Cảm động đến nỗi, Papa sắp thành Hyojuu ở đoạn cuối truyện Gon Gitsune mất thôi.
Ối dào ôi! Sao không nói sớm cho người ta biết~! Điện thoại, điện thoại! Để điện thoại ở đâu rồi nhỉ!? Mama, có thấy điện thoại của anh không!? Phải chụp ảnh mấy món bánh Yui làm mới được! Mà, mình ăn hết từ đời nào rồi còn gì!
Nhưng, nhờ vậy mà cuối cùng bí ẩn vụ bánh tart trái cây đào phiên bản giới hạn mùa xuân đã được giải đáp.
“Ra là vậy... Yui thích đào mà.”
“Hả, à, ừm, thích ạ, sao tự nhiên bố lại hỏi thế...”
“Không, thì... Hồi đầu xuân, lần đầu tiên món tart đào xuất hiện trong bữa tối đó. Papa nghĩ là Yui làm đó. Vì Yui hồi nhỏ đã thích đào rồi mà... Mỗi lần bị cảm, Papa lại gọt đào lạnh cho con...”
“Đúng rồi~, đúng là vậy đó~. Khỏi bệnh cảm rồi con vẫn còn mè nheo bố mẹ một thời gian, cứ lẽo đẽo theo sau bố mẹ khắp nhà~ giờ lớn ngần này rồi~”
Tôi nhìn xa xăm cảm khái, vợ tôi cũng phối hợp đưa tay lên khóe mắt, giả vờ sụt sùi. Nhìn từ bên ngoài thì chẳng khác nào một màn kịch hài hước, đương nhiên chúng tôi chỉ đùa thôi, nhưng thật ra trong lòng tôi rất nghiêm túc.
Ký ức này có lẽ là một phần lý do khiến quả đào trở thành biểu tượng của sự dịu dàng và tình yêu đối với Yui. Ừm... Cũng có thể chỉ đơn giản là thích thôi. Nhưng mà, nghĩ vậy thì Papa thấy ấm lòng hơn đó nha!
Nhưng, đối với chính chủ thì việc bị lôi lại những kỷ niệm thời thơ ấu thế này chắc là khó chịu lắm. Yui có chút xấu hổ, nghịch nghịch mái tóc búi tròn.
“Con, con hồi nhỏ dễ bị cảm thế ạ...”
“Hình như mùa hè con hay bị cảm thì phải. Người ta nói ngốc thì không bị cảm, nhưng mà, đúng là con gái Papa thông minh thiệt.”
Papa giơ ngón cái lên đầy khí phách, nói với nụ cười tràn đầy vẻ phong độ, Yui nhìn Papa với ánh mắt lạnh tanh. Lạnh đến nỗi Papa tưởng mình sắp bị cảm luôn rồi chứ... Papa rùng mình một cái, có lẽ là lây bệnh, Mama cũng khẽ rùng mình cười khúc khích.
“Cảm cúm mùa hè thì~... ư fu fu♪”
Cô ấy dường như nghĩ ra điều gì đó, nhưng nói được nửa chừng thì vội vàng nuốt lại, vui vẻ cười. Vì nụ cười đó quá nhiều ẩn ý nên Yui tỏ vẻ nghi hoặc.
“… Ể, gì vậy?”
“Không có gì đâu~”
“Chắc chắn là Mama định nói gì đó!”
Yui từ bếp đi ra chất vấn, vợ tôi vừa nói “Không có gì mà~” vừa lăn qua lăn lại trên ghế sofa, né tránh. Sau đó, hai người bắt đầu nô đùa trên ghế.
Vợ tôi ngả người ra sofa, Yui ôm eo cô ấy và tựa người vào.
Cái dáng vẻ ấy, rất giống với dáng vẻ khi Yui vừa khỏi bệnh, nũng nịu với vợ tôi ngày xưa. Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ. Siêu cấp đáng yêu nên tôi đã chụp ảnh rồi đấy. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ cố gắng ghi lại những khoảnh khắc đời thường nhỏ nhặt như thế, kết quả là album ảnh của gia đình Yuigahama đã trở thành một khối lượng khổng lồ. Cũng không hẳn là tôi có sở thích chụp ảnh gì, nhưng nếu nói về việc chụp ảnh vợ và Yui một cách đáng yêu thì tôi tự tin tôi là người giỏi nhất thế giới.
Chính vì thế, việc không thể chụp lại được chiếc bánh tart trái cây do Yui dồn hết tâm huyết làm ra, khiến tôi vô cùng hối tiếc.
“A, cái bánh tart dùng đào ấy, ước gì mình đã chụp lại nhỉ...”
“Không sao đâu ~. Bởi vì em đã chụp đàng hoàng rồi mà ~”
Thật á? Tuyệt vời. Quả nhiên là mama nhà Yuigahama. Đúng là Gaha-mama mà! Vừa nói, tôi vừa di chuyển đến sofa theo hiệu lệnh vẫy tay.
“Ể… Chụp rồi á? Cái đó làm không được đẹp lắm đâu, ngại chết đi được…”
Ba người chúng tôi ngồi cạnh nhau, kẹp vợ ở giữa, ghé sát mặt vào màn hình điện thoại để xem. Giọng điệu của Yui có vẻ không hài lòng lắm, nhưng khi xem ảnh thật thì không thể phủ nhận, chiếc bánh tart trái cây được bày biện khá đẹp mắt.
Phần đế bánh tart có vẻ là loại bán sẵn, nhưng lớp kem phô mai được phết đều một cách tỉ mỉ, các loại trái cây với màu sắc rực rỡ, bắt đầu với quả đào, có lẽ vì muốn tránh phô trương quá mức nên số lượng được hạn chế và sắp xếp một cách tinh tế. Lớp napage cũng bóng bẩy như son môi.
“Không không, làm đẹp mà. Nhìn này, chỗ này làm tỉ mỉ ghê…”
Vừa nói, tôi vừa chợt nhớ đến chiếc bánh tart đã ăn vào đầu xuân.
...Không, khoan đã? Cái tôi đã ăn hình như méo mó hơn nhiều. Đúng vậy, giống như cái quả đào bị đổ ụp sang bên phải này, lớp kem phô mai thì nhấp nhô như vườn đá khô, và viền bánh tart bị vỡ ấy.
Nghĩ kỹ lại thì, cái tháp trái cây lúc đó được trang trí theo phong cách ấn tượng, hình dáng vô cùng độc đáo, lớp napage bóng loáng được phết hơi táo bạo và có kết cấu thú vị khi chạm vào lưỡi. Nói một cách ngắn gọn, tôi nhớ đó là một tác phẩm đầy tâm huyết, thể hiện mạnh mẽ cảm giác handmade. Ể, cái gì đây, ký ức bị bóp méo à? Đáng sợ quá... Chẳng lẽ đây là trạng thái mùa hè của Cô Hoạch Điểu (Chim Ubume)...?
Trong lúc tôi đang run rẩy vì sợ hãi, một thứ gì đó cũng đang run rẩy tương tự lọt vào tầm mắt. Nhìn kỹ thì ra là đầu ngón tay của Yui. Yui xấu hổ đỏ mặt, rụt rè nhún vai, chỉ vào chiếc bánh tart méo mó mà tôi đang nhìn.
“... Cái con làm, không phải cái kia, mà là cái này.”
“A, à ra vậy! Không, cái này cũng đẹp và tuyệt vời, vị thì ngon nhất rồi! ...Vậy, cái kia là mama làm để làm mẫu à?”
Khi tôi cố gắng hết sức để đánh trống lảng, và hỏi về chiếc bánh tart mà tôi vừa hết lời khen ngợi, sự run rẩy của Yui dừng lại ngay lập tức. Tiện thể, bàn tay vừa chỉ vào màn hình điện thoại nhanh chóng vươn lên búi tóc củ tỏi trên đầu.
“À..., ừm, thì, ờ, cũng có, cũng có thể có những cái như vậy...”
“Đúng đúng, chắc là vậy đó~”
Yui nghịch nghịch búi tóc củ tỏi trên đỉnh đầu, xoay cổ một cách gượng gạo đến mức phát ra tiếng cót két, nhìn về hướng khác. Vợ tôi thì vuốt nhẹ búi tóc phía sau đầu, mỉm cười hiền dịu, nhưng vì cười quá nhiều nên mắt híp lại, không thể nhìn thấu bên trong đôi mắt.
Phản ứng này, rõ ràng không phải là cái vợ tôi làm...!
Không, tôi cũng đã nghĩ vậy rồi!
Nhìn kỹ thì thấy, so với cái vợ tôi làm thì cái này có vẻ thiếu màu sắc. Cái Yui làm thì ngược lại, màu sắc lại quá nhiều, nhưng cái thứ trong ảnh kia lại tỏ ra kiểu cách một cách kỳ lạ.
Giống như những designer thiếu thẩm mỹ, cứ hở ra là “Tôi nghĩ đơn giản là nhất”, rồi đưa ra những bản thiết kế rập khuôn và cẩu thả. Tôi không biết đã nói bao nhiêu lần rằng, chính sự đơn giản mới đòi hỏi gu thẩm mỹ.
Chiếc bánh tart kia, tổng thể thì được làm khá khéo léo, nhưng thực chất lại ẩn chứa thái độ hờ hững kiểu “Cố gắng quá cũng không ngầu đâu...”. Tuy nhiên, lòng tự trọng, sự xấu hổ, hay thậm chí là sự phù phiếm lại lộ ra, và có thể thấy được sự thiếu hứng thú kiểu “Không biết bung xõa như thế nào...”. Cái gì đây, có phải là tác phẩm của đám nhân viên trẻ dưới quyền tôi không? Lẽ nào cái thằng nhóc này đang coi thường trưởng phòng à?
Nhưng tôi cũng nổi tiếng là một người sếp khá giỏi giang. Cách ứng phó trong những tình huống thế này tất nhiên là tôi đã nắm vững. Công ty chúng tôi có phương châm là khen ngợi để phát triển nhân viên trẻ!
“Tuyệt vời! Bản mẫu này, quả là đỉnh! Hay quá đi! Cảm nhận được sự dịu dàng, thấy được cả nhân cách có vẻ rất chân thành luôn đó! Papa thích kiểu này đó!”
Tôi không biết ai đã làm ra nó, nhưng cứ tạm thời khen tới tấp đã, khuôn mặt Yui đang nhìn xa xăm dần dần hướng về phía tôi.
Người ta khi được khen thì dễ buông lời thật lòng. Và, nếu khen đến mức quá lời, thì sự khiêm tốn cũng sẽ xuất hiện, và họ bắt đầu thú nhận những lỗi nhỏ nhặt. Fufufu, tôi lăn lộn chốn công sở đến giờ mà vẫn sống sót, đâu phải là không có lý do.
Quả nhiên, Yui vừa vuốt vuốt búi tóc củ tỏi, vừa ngượng ngùng ấp úng bắt đầu nói.
“V, vậy hả... Con không nghĩ vậy đâu... Nói là nghiêm túc thì đúng hơn là bướng bỉnh... Còn dịu dàng thì... chắc cũng có dịu dàng thật...”
“Đúng vậy đó~, mẹ thấy có tấm lòng trong đó, tốt đó nha~. Mẹ cũng thích đó~”
“T-thế sao ? Vậy ạ... Chắc vậy... Ừm, màu sắc trái cây thì không được đẹp lắm, kiểu hơi giản dị, nhưng mà có cảm giác rất cố gắng...”
“Đúng đúng! Hay quá đi! Ai làm vậy?”
Ehehe... Yui có vẻ ngượng ngùng nói, tôi mỉm cười tươi rói gật gù hưởng ứng, giả vờ một cách tự nhiên nhất, hỏi một cách vô tư. Thế nhưng, Yui đang nói chuyện trôi chảy bỗng nghẹn lời. Và, lại một lần nữa, con bé nghiến răng quay mặt đi.
“B, bạn...”
DOUBT────!!!!
Cái cách lấp liếm đó, chắc chắn không chỉ là bạn bè đâu...
Tôi còn đang do dự có nên hỏi kỹ hơn không thì vợ tôi đã nói một câu không thể bỏ qua “Ừm ha~, có lẽ vẫn còn là bạn bè thôi~” rồi khúc khích cười.
“A, chắc sắp nướng xong rồi!”
Vừa nói một cách giả tạo, Yui bật dậy khỏi ghế sofa, chạy vội vã về phía bếp. Tôi hoàn toàn bỏ lỡ thời cơ để hỏi, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn.
Trong lúc đó, Yui ôm khay trở lại, lại chạy vội vã về.
“Đây, nếm thử đi”
Con bé nói rồi đưa ra chiếc bánh nướng vừa mới ra lò. Vẻ ngoài hơi thô kệch một chút, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác deja vu. Cảm giác hoài niệm này... Tôi nhìn rồi chợt nhận ra. Rất giống bánh táo mà vợ tôi hay làm. Xem ra Yui đã tự mình thực hiện theo công thức của cô ấy.
Nhưng, mùi hương lại hơi khác. Nhìn kỹ thì thấy, nhân bên trong cũng không phải là táo. Phần thịt quả lấp ló qua lớp vỏ bánh trông mềm mại, và từ những miếng bánh đã cắt, nước quả ngọt ngào chảy ra.
“Cái này là gì nhỉ?” vừa nghĩ, tôi vừa lấy một miếng nhỏ cho vào miệng. Lớp vỏ bánh giòn tan thơm lừng vỡ vụn trong miệng, ngay lập tức, hương đào tươi mát và vị ngọt tan chảy lan tỏa. Ra là bánh đào. Và cũng giống như công thức của vợ tôi, có thêm rượu rum.
“...Sa, sao ạ?”
“Ngon. Đồ Yui làm cái gì cũng ngon.”
Tôi giơ ngón tay cái lên đáp lại ánh mắt lo lắng của Yui. Nhưng, đó không phải là câu trả lời mà con bé mong đợi, Yui thở ra một hơi dài.
“Không phải vậy... Con chỉ là nghĩ, không biết đàn ông có thích kiểu vị này không thôi...”
“Ừm... Chiếc bánh này tất nhiên là rất ngon, Papa rất thích, nhưng Papa thích cái gì đó thanh mát hơn một chút.”
“Không, con không hỏi ý kiến của Papa đâu.”
Yui xua tay lia lịa như thể muốn phủ nhận điều gì đó.
Ừm... vẫn cái thái độ lạnh lùng đó. Đúng là lạnh lùng thật! Nhưng mà Papa ấy, cũng quen với việc bị mấy em nhân viên mới trẻ hơn mình hai mươi tuổi phản ứng như vậy rồi!
Nhưng mà, có lẽ vì thấy tội nghiệp cho tôi, vợ tôi cười khổ rồi xoa dịu:
“Ừm~. Papa không hảo ngọt mà~.”
Ha ha ha, vị ngọt trong cuộc sống này là đủ rồi! Nhìn xem. Vợ và con gái tôi, siêu xinh đẹp và đáng yêu phải không? Và nghe này. Cái giọng lạnh lùng khi hờ hững với tôi và cái âm thanh ngọt ngào khi gọi tôi là Papa, tuyệt vời phải không? Hơn hết, dù nói gì thì cô ấy vẫn làm bánh cho tôi, còn hỏi ý kiến của tôi và dựa dẫm vào tôi đấy. Sống cuộc sống như vậy, bảo sao tôi thành dân hảo ngọt được?
Đúng lúc đó, Yui đang đăm chiêu bỗng ngẩng phắt đầu lên.
“Ra vậy... Nếu không hảo ngọt, chắc không dùng để tham khảo được... Vậy khỏi cần Papa vậy.”
Tôi bị loại bỏ một cách chóng vánh. Ừm..., đến cả Papa cũng chưa từng bị công ty loại bỏ bao giờ, nên không biết phải phản ứng thế nào, hơi bối rối đấy.
Bỏ mặc sự bối rối của tôi, Yui tung tăng chạy vào bếp, rồi cầm một cái đĩa trở lại.
“Cái này, là cái con vừa làm. Cái này không ngọt... Mà, con chỉ làm thử thôi nên hơi dở một chút.”
Nói rồi, con bé đưa cho tôi một cái bánh quy.
Hình dạng thì đa dạng nào là ngôi sao, trái tim, tròn, tam giác, vuông, nhưng không có topping hay đường icing gì cả, chỉ là một chiếc bánh quy nướng mỏng đơn giản. Tôi nhìn chằm chằm vào cái đĩa và Yui đặt trên bàn thấp, có lẽ vì thấy xấu hổ, Yui nhanh chóng lún sâu vào ghế sofa, trốn sau lưng vợ tôi.
Rồi, con bé liếc nhìn qua vai vợ tôi, lẩm bẩm mấy lời chỉ phát ra trong miệng.
“...Lần sau con sẽ làm cho Papa cái đàng hoàng hơn.”
Ể? Con bé này, đang nói cái gì vậy? Đáng yêu quá đi mất!
“C, có thật không? Cho Papa á? Yui làm bánh thủ công đặc biệt điều chỉnh độ ngọt cho riêng Papa á? Cho Papa á? Th, thật sự được sao?”
Tôi cảm động đến phát khóc, Yui bồn chồn nghịch nghịch búi tóc của mình, rồi hờ hững quay mặt đi.
“Có gì đâu mà không được... Cái này cũng là luyện tập thôi mà. Ý là, đừng có nói mấy cái đó nữa, ăn nhanh đi.”
Con bé vừa lảng tránh vừa phồng má hờn dỗi, rồi thô lỗ đẩy cái đĩa về phía tôi. Tôi vội vàng nhận lấy, nhanh chóng quay sang vợ tôi.
“Mama, nhà mình có bàn thờ thần không? Không có à. Không có nhỉ. Làm nhé? Làm ngay bây giờ nhé? Rồi dâng lên?”
“Bàn Phật chắc cũng được ha~ À, nhưng lỡ bị ám mùi nhang thì sao ta~”
“Được rồi, ăn lẹ đi.”
Yui nheo mắt nhìn chúng tôi, giọng điệu pha chút bực bội. Bị thúc giục, tôi vội vàng đưa bánh quy vào miệng.
Khoảnh khắc cắn vào, chiếc bánh quy vỡ vụn ra, một vị ngọt dịu lan tỏa. Kết cấu tan chảy trong miệng thật dễ chịu, vì vị ngọt vừa phải nên tôi bất giác đưa tay lấy cái thứ hai, cái thứ ba.
“Ừm, ngon thật đấy. Bố thích cái này.”
Bình thường tôi không hay ăn đồ ngọt lắm, nhưng riêng cái bánh quy này thì tôi có thể nói là ngon, thích thật sự, không hề có ý thiên vị của người làm bố đâu nhé. Nghe những lời thành thật tuôn ra, Yui thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở một nụ cười.
“Vậy là ổn rồi. Vậy thì, đây, cả Sable nữa.”
Vừa nói, Yui vừa thoăn thoắt gắp những chiếc bánh quy từ đĩa đặt trước mặt tôi, đưa ra trước mặt Sable đang nằm ngủ dưới chân.
Hửm? Hửm? Tôi nhìn so sánh cái bánh mình đang cầm với cái Sable đang nhồm nhoàm ăn, sau khi đứng bật dậy xem, nhưng dù nhìn bao nhiêu lần thì vẫn thấy chúng là bánh quy y hệt nhau.
“Ế... được đối xử như Sable vậy... Vậy có nghĩa là, có khi nào... Papa... được yêu quý ngang Sable luôn...?”
“Papa lạc quan được vậy là nhất đó ~”
Vợ tôi vỗ tay tán thưởng. Hì hì, phải không? Tôi leo lên được chức quản lý cũng nhờ cái tài ứng biến này đấy! Nói vậy thôi, chứ tôi vẫn hơi lo lắng.
“Mà khoan, cái này cho Sable ăn có ổn không vậy?”
“Ổn chứ ~. Con đã tìm hiểu kỹ rồi ~. Làm bằng bã đậu thì tốt cho sức khỏe lắm đó ~”
Nghe vậy, vợ tôi lạch cạch lướt điện thoại, cho tôi xem trang web mà vợ đã tham khảo. Trên đó có ghi rõ ràng là “Bánh quy tự làm cho chó”. Ừm, càng nhìn càng thấy toàn là cho chó không...
Chắc là nó được làm theo ý tưởng người và chó cùng thưởng thức thôi. Nếu vậy thì tôi ăn cũng không có vấn đề gì. Tôi và Sable vừa tranh nhau ăn vừa khen ngon ngon, hoặc vừa gâu gâu vừa nhai rôm rốp, vợ tôi nhìn mà tủm tỉm cười vui vẻ.
“Được rồi ~. Như vậy thì chắc là có thể cho người ta ăn được rồi nhỉ ~”
“M, mama, mấy chuyện đó không cần phải nói ra đâu mà...”
Vợ tôi thì đặt tay lên má, nở một nụ cười rạng rỡ, còn Yui thì vội vàng ngăn cản.
Quả thật, cái bánh quy này được cả tôi và Sable vô cùng yêu thích. Chắc chắn là người khác cũng sẽ ăn được thôi. Vợ tôi nói không sai chút nào.
Nhưng mà, định cho ai ăn vậy... Nghe cái giọng của vợ tôi với cái vẻ lúng túng của Yui thì rõ ràng không phải là tôi rồi... Kiểu gì thì kiểu, cái tông giọng này không hề tính tôi vào số người đó! Cảm giác giống y như lúc mấy đứa nhân viên đang bàn nhau đi nhậu sau giờ làm ấy!
Trong những tình huống như thế này, cách ứng xử của một trưởng phòng thường quy về ba kiểu.
Kiểu thứ nhất, giả vờ không nghe thấy gì. Đây là cách ứng xử tiêu chuẩn nhất.
Kiểu thứ hai, nói một câu kiểu “Tụi bây đừng có nhậu nhẹt quá ảnh hưởng đến công việc đấy nhé ~” rồi diễn vai một ông chú hiểu chuyện. Nếu muốn giữ liên lạc ở mức tối thiểu thì đây là lựa chọn tốt nhất.
Kiểu thứ ba, hắng giọng hoặc lẩm bẩm một mình để tỏ vẻ là tôi nghe thấy, đồng thời chờ đợi được mời kiểu “Liệu mình có được mời không nhỉ, hồi hộp quá”. Đây là kiểu tệ nhất. Dù có được mời hay không, sau này cũng sẽ bị nói xấu kiểu “Hồi nãy trưởng phòng thả thính mời nhậu ghê quá...”, “Đúng rồi đó. Cứ liếc liếc bên này hoài”, “Có ổng là nhậu mất ngon”, “Ít ra cũng phải bao đi chứ”, “Bỏ tiền ra nghe mấy ông chú nói chuyện, tưởng đâu đi club ôm không đó?”. Nếu đến nước này, chỉ còn cách tự lừa dối bản thân là “Bị nhân viên ghét cũng là một phần công việc của sếp!”.
Nhưng mà, không thể để cho cái gã trưởng phòng Yuigahama này bị xem thường được.
“Hay đấy! Nghe hay đó! A, hay là đi công viên dành cho chó không? Papa chở đi! Tiện thể đi mua sắm ở outlet luôn! Trên đường về ghé suối nước nóng cũng được ha!”
Dựa trên nguồn vốn dồi dào, đưa ra những lợi ích mà đối thủ cạnh tranh không có! Cố tình làm ra vẻ hào hứng, nói năng hơi quá khích một chút, thể hiện sự thân thiện! Nếu nhập cuộc với một thái độ đùa cợt thì dù có bị từ chối kiểu “Không có mời trưởng phòng đâu” thì cũng có thể chống chế bằng cách “Haha! Không ai mời hả ta!” rồi vỗ bốp một cái lên trán, cười ha hả cho qua chuyện. Đây là một kỹ thuật cao cấp để biến nó thành một câu chuyện cười tại chỗ!
Sao nào, thuật diễn thuyết ha hả của một ông chú mà Papa đã dày công vun đắp bao năm nay... Vừa nói vừa dò xét phản ứng của Yui thì thấy Yui đang cau mày với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Không, con không đi với Papa đâu......”
Ta-haa! Con không đi với Papa cơ à! Vừa cười ha hả vừa định vỗ lên trán. Nhưng bàn tay đó bị vợ nắm lấy. Bị kéo mạnh một cái, vợ thì thầm vào tai tôi.
“Đúng rồi đó~. Không được làm phiền buổi hẹn hò đâu đấy~”
Bằng hương thơm ngọt ngào và hơi thở quyến rũ, vợ tôi vừa nói một điều không thể bỏ qua.
Quá sốc, tôi không thốt nên lời, chỉ dùng ánh mắt để hỏi “Chuyện gì thế này?!”. Vợ liền nghiêm mặt giơ ngón tay lên, khiển trách tôi. Haha, vợ tôi đáng yêu quá đi mất? Đáng yêu đến mức tôi suýt bị đánh lừa mất rồi. Mà, hẹn hò là cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi há hốc mồm, đảo mắt tìm kiếm câu trả lời. Rồi, bóng dáng Yui đang ngồi xổm xuống vuốt ve Sable hiện ra trong tầm mắt tôi, con bé lẩm bẩm.
“Làm đồ ngọt khó thật đấy. Chẳng biết vị nào mới ngon nữa.”
Biểu cảm đó có thể hiểu là đang lo lắng, hoặc đang vui vẻ, hoặc thậm chí là đang yêu, một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.
A, ra là vậy. Trong đầu tôi chỉ có ý nghĩ đó.
Cứ tưởng sẽ có nhiều cảm xúc hơn, vốn còn lo lắng rằng tôi khó mà giữ được bình tĩnh, nhưng tôi hoàn toàn không có ý định truy đến cùng, không có ý định ngay từ đầu đã phản đối kịch liệt, không có ý định đấm vào cái bản mặt không biết là ai kia, cũng không có ý định trêu chọc con bé.
Khi đã nhìn thấy nụ cười dịu dàng, buồn bã, bình yên và hạnh phúc đó, tôi không thể nói gì cả.
──Ra vậy. Con thực sự đã yêu, một tình yêu thật sự.
Tôi không hề nói ra thành lời, chỉ lẩm bẩm trong lòng ngực đang nhói đau. Cố gắng lờ đi cảm giác muốn sụt sịt mũi, tôi hít một hơi thật sâu bằng mũi, hương thơm ngọt ngào đến tan chảy của chiếc bánh đào còn sót lại lấp đầy lồng ngực tôi.
Một buổi tối bình thường như bao ngày, phòng khách nơi chúng tôi trải qua mỗi ngày, chiếc sofa bọc vải nơi cả gia đình quây quần bên nhau.
Thật lãng phí nếu rơi nước mắt trong một cuộc sống bình dị như thế này, tôi ngước nhìn lên trần nhà với ánh sáng gián tiếp mờ ảo. Hãy để dành nó cho một dịp vui vẻ hơn trong tương lai.
Tôi chậm rãi thở ra một tiếng thở dài mang theo cảm xúc, để không ai phát hiện, bên cạnh tôi cảm thấy một sức nặng nhẹ nhàng. Không cần quay đầu, nhiệt độ cơ thể truyền đến từ cánh tay cho tôi biết, là vợ đang tựa vào tôi.
“Không cần vội đâu, cứ từ từ thôi. Khi làm bánh, con nghĩ về người mà con muốn người đó ăn, người mà con muốn người đó vui vẻ, đến lúc đó tự khắc sẽ thành hương vị của riêng con. Cứ từng bước một làm ra thành phẩm lý tưởng nhất, đó cũng là niềm vui khi làm đồ ngọt đấy.”
Vợ nói với con gái bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Không phải là giọng điệu ngọt ngào dịu dàng thường ngày, mà là giọng điệu nghiêm túc như đang truyền lại một câu thần chú bí mật quan trọng.
“Ư~m, nhưng mà, khó quá......”
Yui cười bối rối, xoa xoa búi tóc. Trong nụ cười dịu dàng không chỉ có những sắc thái đáng yêu như vui vẻ, e thẹn hay xấu hổ, mà còn có cả nỗi buồn và sự hối tiếc nghẹn ngào.
Có lẽ vợ tôi cũng nhận ra sự bất lực đó. Cô ấy khẽ thở dài, nở một nụ cười dịu dàng, và lại cất giọng nhẹ nhàng như mọi khi.
“Papa bảo là không thích đồ ngọt lắm, nhưng chẳng phải Papa thích món bánh táo của nhà mình sao~?”
“A, ừm. Đúng là vậy thật. Rõ ràng bánh táo Mama làm ngọt như vậy.”
“Ể?”
...Khoan đã? Tôi không thích ăn đồ ngọt lắm, nên bánh táo vị ngọt nhẹ độc nhất vô nhị của nhà Yuigahama, có thêm rượu Rum, là vị mà tôi và vợ cùng nhau nghiên cứu ra mới đúng chứ? Chắc không ngọt đến mức Yuigahama thích ăn đồ ngọt nói vậy đâu...
Khi tôi còn đang lấy làm lạ, vợ tôi tựa đầu lên vai tôi, vui vẻ cười như một đứa trẻ vừa thành công trong một trò đùa tinh nghịch.
“Vậy nên, 'chậm rãi, không vội vàng' là quan trọng nhất đó nha~. Cứ từ từ, từng chút từng chút một, dần dần làm cho nó ngọt hơn, đến mức không ai nhận ra~.”
“Ra là vậy......”
Dù sao thì Yui cũng đã hiểu rồi.
“...Chẳng lẽ đây là cách luyện khả năng kháng độc? Hay là một hình thức tu hành của ninja?”
Tôi vừa cười gượng vừa nói vậy, rồi gặm chiếc bánh quy cùng với Sable.
Có lẽ, chiếc bánh quy này, cả cái bánh pie đào kia nữa, rồi cũng sẽ thay đổi hương vị.
Và rồi, tôi nghĩ rằng, một ngày nào đó, sẽ có một hương vị theo kiểu của Yui.
Nghĩ đến một người hảo ngọt nào đó, chậm rãi không vội vàng, tốn thời gian, từng chút từng chút một, dần dần, cùng nhau tạo ra nó.
Chắc chắn nó sẽ cực kỳ ngọt ngào. Nhưng, đối với tôi, nó có vẻ hơi đắng chát......
──Hiện tại, tôi vẫn chưa thể thích được cái vị ngọt đó.
× × ×
Tôi nhanh chóng kết thúc công việc, rồi rời khỏi công ty.
Gác lại hết việc tăng ca, cả việc trò chuyện với cấp dưới, tôi vội vã bước đi trên hành lang dài dằng dặc của ga Tokyo.
Có lẽ vì còn khá sớm so với mọi khi, nên tuyến Keiyo vẫn chưa đông đúc. Đứng cạnh cửa, tôi thấy cảnh đêm của Destiny Land lướt qua cửa sổ.
Hồi trước, ba người chúng ta thường đi cùng nhau...
Trước khi mua căn hộ, khi còn sống trong chung cư hơi chật chội so với một gia đình, ba người chúng tôi đã sống dựa vào nhau như thế. Vợ tôi chu toàn mọi chi tiêu trong gia đình, khi đã tiết kiệm đủ số tiền mục tiêu, cô ấy nói muốn ăn mừng và cả nhà cùng nhau đi Disneyland chơi.
Sau này, tôi có thu nhập ổn định hơn, chúng tôi chuyển đến nhà mới, nuôi chú chó mà vợ tôi hằng ao ước, thỉnh thoảng cả nhà còn đi du lịch, nhưng không biết từ khi nào chúng tôi không còn cùng nhau đến Disneyland nữa. Hình như là khi con bé lên lớp cuối của tiểu học, bắt đầu đi chơi với bạn bè.
Cứ như vậy, thời gian tôi dành cho con gái dần ít đi, và vào một lúc nào đó, tôi sẽ ngạc nhiên trước dáng vẻ của con gái mà tôi không hề biết.
Ít bị cảm hơn, nhuộm tóc làm đẹp, bắt đầu làm bánh, yêu đương, và rồi......
Sau khi thở dài một hơi đầy ai oán, tôi lấy điện thoại ra.
“Có thể sẽ về muộn.” Tôi nhắn một tin như vậy, rồi xuống ở ga trước ga cần đến hai ga.
Tôi luôn thích những món ăn vợ nấu và bánh ngọt con gái làm, luôn mong chờ chúng, nhưng chuyện hôm qua vẫn còn đó, tôi thực sự không muốn về nhà ngay lập tức.
Uống một ly rồi về vậy.
Nhưng tôi cũng chẳng có tâm trạng đến mấy quán bar đứng uống hay mấy quán nhậu bình dân.
Tôi lang thang vô định trên đường, tìm xem có quán nào trông được mắt không, rồi lạc đến khu vực tập trung những khách sạn cao cấp.
Nếu muốn một mình yên tĩnh uống rượu, quầy bar trong khách sạn có lẽ là một lựa chọn không tồi. Bất chợt nổi hứng, tôi lao vào khách sạn gần nhất, bấm nút thang máy.
Cánh cửa thang máy mở ra, đưa tôi đến tầng cao nhất. Ánh sáng dịu nhẹ như nến soi rọi một quán bar tĩnh lặng. Vài vị khách tản mát ngồi thưởng thức không gian thanh bình, ai nấy đều toát lên vẻ lịch lãm.
Lắng nghe tiếng nhạc jazz du dương, tôi chọn một góc nhỏ tại quầy bar để ngồi xuống.
Ngoài tôi ra, còn vài vị khách nữa.
Người đàn ông mảnh khảnh ngồi cách tôi hai ghế đang nhâm nhi ly rock với một cuốn sách bỏ túi trên tay. Dáng vẻ điềm tĩnh toát lên phong thái của một nhà quản lý. Chỉ là, thỉnh thoảng một lọn tóc mái từ mái tóc chải ngược của ông ta lại rủ xuống như một tấm rèm, và cái động tác vuốt tóc lên có chút thô bạo, khiến người ta cảm nhận được chút tàn dư của sự nghịch ngợm thời xa xưa.
Ở phía ngược lại, cách tôi một chỗ ngồi là một gã đàn ông có vẻ đáng ngờ với bộ râu lún phún, đeo kính râm, mái tóc đen dài xoăn nhẹ một cách tùy tiện. Gã này uống cạn ly highball một cách mạnh mẽ, chỉ tay vào chai Macallan và gọi “Cho tôi một ly on the rocks”. Trong lúc chờ đợi, gã nhai lạc một cách ngon lành, vừa ngân nga vừa nghịch máy tính bảng.
Khó mà đoán được tuổi, nhưng cả hai người, có lẽ đều trạc tuổi tôi.
Một khoảng thời gian trưởng thành không ồn ào trôi qua.
Những ngày như thế này, rượu không ngọt là tốt nhất.
Tôi gọi một ly Laphroaig Quarter Cask nguyên chất, bắt đầu nhấm nháp từng chút một. Khi tôi thở dài mãn nguyện với hương vị đặc trưng khói xộc và đắng chát, một mùi hương sảng khoái như thảo mộc bất ngờ xộc thẳng lên mũi.
Ngon quá... Tôi lẩm bẩm một mình, cảm giác như những thứ nghẹn ứ trong lòng tan biến đi.
Có lẽ vì vậy mà tôi đã lỡ lời nói chuyện với cô gái bartender mà tôi không hề quen biết.
“Con gái tôi, có lẽ sắp có bạn trai rồi...”
Tôi nói khẽ, nhỏ nhẹ, động tác lau ly của cô gái bartender dừng lại. Trong tiếng thở khẽ của cô ấy có thể thấy sự bối rối. Có vẻ như cô ấy không biết liệu tôi có đang bị bắt chuyện hay không, hay chỉ là tôi đang độc thoại.
“Những lúc như vậy, người cha nên làm gì nhỉ...? Cô thấy sao?”
“À...ờ... tôi... tôi không biết nữa... tôi... tôi nghĩ tốt nhất là nên lặng lẽ dõi theo...”
Cô gái bartender với mái tóc đen ánh xanh lúng túng nói như vậy một cách khó khăn. Nhìn thoáng qua, cô ấy có vẻ lớn hơn con gái tôi một chút. Khoảng hai mươi tuổi nhỉ.
Làm khó các cô gái trẻ là điều không thể tha thứ đối với một ông chú. Tôi cười hề hề để xoa dịu tình hình.
“Cô nói đúng. Xin lỗi, tôi hỏi một câu kỳ lạ quá.”
“Dạ không...”
Cô gái bartender nở một nụ cười gượng, cúi chào nhẹ rồi lại tiếp tục lau ly. Tôi lại làm chuyện dại dột rồi... Để xua tan sự ngượng ngùng, tôi lại nhấm nháp ly rượu.
Đang nhìn vào chiếc ly trống không, định bụng uống thêm một ly nữa, thì bất ngờ một chiếc lót ly được đặt xuống.
“Ly này là Godfather. Xin mời.”
Ngước mặt lên theo giọng nói, một ly rock được đặt xuống. Những viên đá vuông nổi trên chất lỏng màu hổ phách. Tôi không gọi món này mà? Nghiêng đầu thắc mắc, cô gái bartender nhẹ nhàng chỉ về phía bên phải tôi.
“A, từ vị khách kia..., mời ạ...”
Cô gái bartender, mặt đỏ bừng đến mức có thể nhận ra ngay cả trong bóng tối, nói. “A, ra vậy. Mấy câu thoại sến sẩm kiểu đó, thực tế nói ra miệng thì hơi ngại thật nhỉ.” Dù vậy, tôi vẫn bày tỏ sự kính trọng với tinh thần chuyên nghiệp của cô ấy khi đã nói ra, nói lời cảm ơn và cầm lấy ly rượu.
Rồi, tôi liếc nhìn về phía cái người được gọi là “khách kia”.
Ngồi ở vị trí quen thuộc, cách tôi hai chỗ, Ngài Đầu-vuốt-ngược vuốt nhẹ mái tóc, rồi gật đầu chào hỏi.
“Xin lỗi. Tôi nghe thấy câu chuyện của anh. Nếu anh không phiền, xin mời. Tôi chỉ là muốn mời anh một ly.”
Khuôn mặt thông minh, lý trí của ông ta tạo ấn tượng lạnh lùng, nhưng khi ông ta nở nụ cười bối rối, trông lại trẻ con đến bất ngờ.
Tôi chưa từng đối mặt với tình huống này bao giờ, nhưng việc nhận lấy ly rượu mời có lẽ là phép lịch sự. Tôi nhích sang một ghế, nâng nhẹ ly rượu.
“Cảm ơn. Tôi xin phép không khách sáo.”
Ngài Đầu-vuốt-ngược mỉm cười đáp lại, cũng xích lại gần tôi một ghế. Nhưng, vẻ mặt ông ta đột nhiên trầm xuống.
“Con gái tôi cũng nói với tôi rằng..., có người nó muốn tôi gặp mặt...”
“... Chuyện đó có hơi khó chấp nhận thật.”
Thật ra, nếu tôi bị nói thế, tôi cũng không biết phải phản ứng thế nào. Ngay cả việc con gái tôi có bạn trai hay không, tôi còn sợ không dám xác nhận nữa là.
Xem ra, ngài Đầu-vuốt-ngược đang ở giai đoạn trước tôi trên cương vị một người cha. Tôi cũng nên bày tỏ sự kính trọng với vị tiền bối vĩ đại này.
“Cho tôi một ly giống như vậy.”
Chẳng mấy chốc, một ly rock glass được mang đến trước mặt ngài Đầu-vuốt-ngược. Chúng tôi cầm ly lên, vừa cười gượng vừa cụng nhẹ ly, rồi cạn ly.
Nhấp một ngụm, hương hạnh nhân lan tỏa trong khoang mũi, tiếp đó là vị ngọt tựa đậu hũ hạnh nhân tan chảy trên đầu lưỡi. Cách pha chế đơn giản, chỉ cần trộn whisky với rượu hạnh nhân, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ tạo nên một hương vị đậm đà.
“Nói là khó lòng chấp nhận thì cũng không đúng... phải nói thế nào nhỉ. Gọi là cô đơn thì cũng không hẳn. Việc con gái trưởng thành và hạnh phúc, tôi mừng cho nó thật lòng, nhưng mà...”
“À..., đúng là khó mà nói thành lời nhỉ. Một nỗi hoang mang tươi sáng... kiểu vậy.”
“Đúng, kiểu như vậy đó.”
Ngài Đầu-vuốt-ngược cười gượng, chậm rãi nghiêng ly.
“... Như cô gái bartender vừa nói, việc chúng ta, những người làm cha, có thể làm chỉ là dõi theo mà thôi.”
“Đúng vậy... Có lẽ chúng ta chỉ có thể ủng hộ thôi...”
Tình yêu không phải là lý lẽ. Hoặc có lẽ ước mơ cũng vậy. Dù chúng ta có cằn nhằn đến đâu, suy nghĩ của con gái vẫn là của riêng nó, không phải thứ có thể dễ dàng thay đổi.
Không, không ai có quyền thay đổi nó cả. Giả sử, nếu có ai đó cố gắng chà đạp lên suy nghĩ của con gái tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đó.
Vì vậy, chúng ta chỉ có thể dõi theo, ủng hộ, và tồn tại như một nơi để con có thể trở về bất cứ lúc nào.
Điều tuột ra khỏi miệng tôi là một lời lẩm bẩm gần như độc thoại.
Nhưng, có một giọng nói đáp lại điều đó.
“Không không, không đúng rồi... Cách làm đó sai rồi.”
Bất ngờ đáp lại là một giọng khàn khàn. Khác với cách nói chuyện điềm tĩnh của ngài Đầu-vuốt-ngược, giọng này uể oải và không hề có chút nhiệt huyết nào.
Tôi vô thức nhìn về phía đó, thì thấy ngài Râu-xồm đang nhai rốp rốp món lạc rang.
“... Việc một người cha nên làm không phải là dõi theo hay ủng hộ. Người cha phải là người đứng chắn đường. Vì mục đích đó, phải nghĩ ra mọi kế sách.”
Nói rồi, ông ta nhếch mép cười khẩy. Ngài Râu-xồm thao thao bất tuyệt một tràng những lý luận riêng của mình, rồi quầy bar lại trở về tĩnh lặng.
Chẳng lẽ ông ta đang nói với tôi sao...? Tôi lo lắng nhìn sang bên cạnh thì ngài Đầu-vuốt-ngược nhún vai như muốn nói “Tôi chịu”. Nhìn cô gái bartender thì thấy cô ấy đang mải miết lau ly.
... Ra vậy. Là tôi, chỉ có tôi thôi. Có vẻ như tôi phải nghe chuyện này rồi.
“À, cái chuyện bày kế sách ấy, cụ thể là...?”
Tôi dè dặt hỏi thì ngài Râu-xồm hắng giọng, như thể đang muốn nói “Cuối cùng thì cậu cũng hỏi rồi đấy”. Rồi ông ta vuốt chòm râu cằm, vênh mặt lên mà mở lời.
“Đầu tiên là chuẩn bị một người con trai cả.”
“Ngay bước đầu đã bế tắc rồi... Nhà tôi chỉ có một mụn con gái thôi...”
“A, vậy à... Thằng con trai cả là yên tâm nhất để giao cho việc giám sát và bảo vệ... Thôi đành vậy. Chuyển hướng thôi.”
Ngài Râu-xồm ừm ừm suy nghĩ một hồi, rồi vỗ tay một cái.
“Nói chung, cứ nhất quyết 'Tôi tuyệt đối không đồng ý!' suốt đời là được chứ gì? Dù không biết có tác dụng không.”
“Cái đó căn bản không thể gọi là kế sách...”
Ngài Đầu-vuốt-ngược đứng bên cạnh nghe mà cạn lời. Tôi cũng ngẩn người ra, nhưng giật mình tỉnh lại, cố gắng nói chuyện với ngài Râu-xồm. Dù ý tưởng của ông ta tùy tiện và lố bịch đến mức nào, về mặt tâm lý, tôi không phải là không thể hiểu được, điều đó mới đáng lo ngại.
“Không, à, dù nói vậy, nhưng còn cảm xúc của con gái nữa chứ...”
“Người cha cũng có cảm xúc chứ bộ!”
“Trời, người này sao lại có thể nói lý cùn với bộ mặt nghiêm túc đến vậy... A, ừm, quả thật là người cha cũng có cảm xúc thật...”
Bị nói với cái giọng điệu như Kunie Tanaka trong phim “Từ phương Bắc” khi bị bưng tô mì ramen đi mất ấy, thì suýt nữa là tôi bị thuyết phục luôn rồi... Thấy tôi bị áp đảo, ngài Râu-xồm nhân cơ hội đó mà dồn ép tới tấp.
“Nếu chỉ vì tôi phản đối mà đã bỏ cuộc thì suy cho cùng tình yêu của chúng cũng chỉ đến thế thôi. Kiểu gì cũng không thể thành công được. Vậy nên, trước hết cứ phủ định tất cả, phản đối hết mình, đó mới là tấm lòng của cha mẹ.”
“Nếu làm vậy ở công ty tôi là quấy rối quyền lực đó!”
“Yên tâm, yên tâm, ở chỗ tôi không những miễn cưỡng tính là trong vùng an toàn, mà còn là một phần của chương trình đào tạo tân binh nữa.”
Gahaha! Ngài Râu-xồm cười sảng khoái. Người này có ổn không vậy, có vẻ như không làm ở một công ty đàng hoàng. Ở chỗ tôi mà thế này là “out” ngay lập tức vì vi phạm quy tắc ứng xử, rồi bị viết mail nặc danh đến phòng tư vấn của bộ phận nhân sự cho xem... Chết rồi, người này, chẳng lẽ là người nguy hiểm...? Tôi hơi rụt người lại để giữ khoảng cách, thì ngài Đầu-vuốt-ngược thò mặt ra từ phía vai tôi.
“...Ra là vậy, nghe cũng có lý đấy.”
Ủa mà sao người này, lại nhào người về phía trước vậy? Đến giờ vẫn còn tảng lờ những gì ngài Râu-xồm nói, giờ thì khoanh tay gật gù lia lịa. Hừm hừm, thì ra người này cũng không phải là nhân viên công ty bình thường à? Thảo nào tôi cứ thấy có cái cảm giác yakuza trí thức kỳ lạ.
Trong lúc tôi đang run sợ, ngài Râu-xồm dứt tiếng cười ha hả, chợt nhìn xa xăm. À mà thôi, đeo kính râm nên chả thấy gì cả.
“Vì hạnh phúc của con gái, dù bị ghét đến đâu tôi cũng không bận tâm. Đó chẳng phải là người cha sao? Hơn nữa, chướng ngại càng lớn thì càng bốc lửa chứ? Vùng vẫy, khổ sở, đau đớn, càng như thế thì càng trở nên nghiêm túc...”
Vừa xoay xoay cái ly rock, vừa ngắm nhìn chất lỏng màu hổ phách, cách nói chuyện của ngài Râu-xồm đã thay đổi hoàn toàn, trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Ngài Râu-xồm dốc cạn ly rock, tạo ra tiếng leng keng của đá.
“...Chẳng phải chúng ta cũng đã từng như vậy sao? Tôi cũng không chắc nữa.”
Nụ cười nhếch mép đầy mỉa mai, nhưng trong lời nói ấy không hề có sự khó chịu, mà thậm chí còn toát lên sự thân thiện. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vậy mà cứ như đang ôn lại kỷ niệm xưa.
Vì lẽ đó, tôi chợt nhớ lại.
Những lần em nói chuyện điện thoại rất lâu với tôi vào nửa đêm, từ đầu dây bên kia vọng lại những tiếng càu nhàu khó chịu.
Mỗi khi tôi đưa em về nhà, chúng tôi quyến luyến không muốn chia tay, đứng trò chuyện trước cửa, ông luôn cau có đi ra đi vào.
Lần đầu tiên tôi chính thức đến thăm nhà, bóng lưng ông vội vã rời đi ngay khi vừa thấy mặt tôi.
Giờ đây, ông chỉ là một người ông hết mực yêu chiều cháu gái, nhưng quả thật vào lúc đó, “người cha của con gái” đã đứng trước mặt tôi như một bức tường.
Có lẽ không chỉ mình tôi nhớ lại những ký ức đó. Bên cạnh, ngài Đầu-vuốt-ngược cũng đang hé môi cười. Tôi và ngài Đầu-vuốt-ngược vô tình nhìn nhau, cười gượng.
“Cho người kia một ly.”
“Ly giống vậy.”
Chúng tôi đồng thanh tặng ngài Râu-xồm một ly rượu.
“Ồ, thật ngại quá. Xin cảm ơn.”
Ly rock đến chỗ ngài Râu-xồm, và chúng tôi chạm ly mà không phát ra tiếng. Dù chiến trường khác nhau, nhưng là nâng ly với những người đồng đội đã chiến đấu cùng chiến tuyến.
Không nói gì cả, từ từ nghiêng ly, nhấm nháp từng chút một, thì điện thoại rung lên.
Cầm lên xem, là tin nhắn LINE của vợ tôi. Không một chữ nào, chỉ có một tấm ảnh. Tôi mở ảnh phóng to, là hình ảnh Yuigahama đang đeo tạp dề đưa chiếc bánh vào lò nướng. Hôm nay con bé cũng làm bánh ngọt thì phải.
...Giờ về có kịp ăn bánh mới ra lò không nhỉ?
Trong lúc đang bồn chồn suy nghĩ, ghế kêu lên ken két. Vội nhìn sang thì thấy ngài Râu-xồm đang đứng dậy. Dốc cạn ly một hơi, rồi thở ra một hơi mãn nguyện.
“Vậy thì, tôi xin phép đến đây thôi. Godfather, cảm ơn vì bữa rượu.”
Sau khi cúi chào như xin lỗi, ngài Râu-xồm gọi với cô gái bartender.
“Tính tiền cho tôi. A, với cả, cho tôi loại quen thuộc. Cho tôi theo số người có được không?”
“......Vâng, tôi hiểu rồi.”
Cô gái bartender tuy có vẻ hơi xụ mặt, nhưng sau khi thở dài ngắn, cô ấy lấy gì đó từ tủ lạnh phía sau.
“Cái này vừa hay để giải rượu, tôi bảo họ nhập về đấy. Nếu mấy anh không chê thì dùng thử.”
Cùng với lời của ngài Râu-xồm, thứ xuất hiện trên quầy là một lon cà phê. Tôi có chút quen mắt với thiết kế pop art phối màu vàng và đen. Dù vậy, tôi cũng không hay uống lắm. Tôi chỉ nhớ là nó ngọt đến phát ngán.
“Cà phê MAX à. Lâu lắm rồi đấy nhỉ... Thiết kế thay đổi rồi sao?”
Ngài Đầu-vuốt-ngược cầm lon cà phê lên, khẽ mỉm cười vui vẻ. Tôi thầm nghĩ “Ơ, tôi có quen với thiết kế của nó đâu...”. Cũng cầm lon MAX lên theo. Ừm, nói chung là thiết kế cũng dễ thương đấy.
Trong lúc tôi ngắm nghía kỹ càng, có vẻ như ngài Râu-xồm đã thanh toán xong. Ngài Râu-xồm vẫy tay chào.
“Vậy, hẹn gặp lại khi khác nhé.”
Dù không biết tên hay địa chỉ liên lạc của nhau, đó là lời chào hẹn ngày tái ngộ. Có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng, tôi nghĩ như vậy là được rồi. Cả tôi và họ đều chỉ là những người tình cờ gặp nhau ở đây, nhưng chỉ cần hiểu được điểm chung là những người cha yêu con gái, vậy là đủ.
Chính vì vậy, Ngài Đầu-vuốt-ngược cũng khẽ nở một nụ cười hiền hòa.
“Vậy, hẹn gặp lại khi khác.”
“Vâng. Hẹn gặp lại khi khác.”
Tôi cũng đáp lại như vậy, dù biết đó là một ước nguyện khó thành, giống như họ. Ba người ba vẻ, mỗi người chỉ khẽ nhếch mép cười khổ.
Ngài Râu-xồm rời đi, và chẳng mấy chốc Ngài Đầu-vuốt-ngược cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Tiếp theo đó, tôi cũng rời khỏi quán bar.
Sau đó, tôi cũng rời quán. Chắc hẳn ai nấy đều cố ý tránh mặt, để khỏi đụng độ sau màn chia tay đầy phong độ. Trên đường ra ga, tôi cũng không thấy bóng dáng họ đâu.
Hình như nhà ba người chúng tôi cũng không cùng hướng, ở sân ga tôi cũng không thấy họ.
Trong lúc chờ tàu, tôi nhắn tin cho vợ “Anh sắp về đến nhà rồi đây”, rồi cất điện thoại vào cặp.
Và, đúng lúc đó tôi chạm phải thứ gì đó mát lạnh.
Cầm lên xem, đó là lon cà phê MAX mà ngài Râu-xồm đã tặng. Lần cuối tôi uống nó là khi nào nhỉ, vừa lục lọi ký ức, tôi vừa bật tab lon cà phê.
Và, uống một hơi lớn.
“Ngọtttttt...”
Ngọt hơn tưởng tượng khoảng bảy nghìn tỷ lần, tôi không khỏi nhìn lại bảng thành phần. Ể, cái này, nó ngọt đến vậy luôn sao!? Vừa nãy còn uống rượu whisky nên càng thấy ngọt hơn chăng...
……Ừm, à thì, không tệ như tôi nghĩ, không phải là ghét. Nếu quen rồi thì cũng ổn thôi. Hay đúng hơn là, do được “huấn luyện” lâu năm, có lẽ tôi đã trở thành một người hảo ngọt rồi cũng nên.
Chuyện tương lai thì không biết, nhưng nếu cứ từ từ tiến lên phía trước, có lẽ điều gì đó sẽ thay đổi.
Chuyện tình cảm của con gái và tương lai của nó, chắc cũng vậy thôi.
Mang theo suy nghĩ ngây ngô ấy, tôi ừng ực uống cạn lon MAX.
Sau khi vị đường sữa đặc và đường cát trôi tuột qua cổ họng, tôi mới cảm nhận được chút vị cà phê.
Ngọt đến phát ngấy, nhưng lại phảng phất chút vị đắng nhẹ.
──Một ngày nào đó, tôi sẽ thích được cái vị ngọt này, có cảm giác như thế.


0 Bình luận