Tập 03 Yui Side
Bi Kịch Của Hikigaya Hachiman Với Skill Ẩn Thân (Lv. Max)
0 Bình luận - Độ dài: 9,042 từ - Cập nhật:
Bi Kịch Của Hikigaya Hachiman Với Skill Ẩn Thân (Lv. Max)
Tác giả: Romeo Tanaka
Minh họa: Shigeru Tobe
Dịch Thuật: Valvrare Team
“Hogeêêêêêêê!?”
Một buổi sáng nọ, tôi chợt nhận ra.
Hình như tôi đã max level rồi.
Max cái gì á? Thì là skill chứ còn gì nữa.
Đấy, dạo này đang hot trend đúng không? Bị xe tông chết, chuyển sinh ở dị giới, rồi mở bảng thông số ra cảm nhận sâu sắc sự khởi đầu của cuộc đời mới ấy.
Giá mà cũng có một vị thần siêu tốt bụng trên Trái Đất này bảo là vì sơ suất nên đã ban cho thuộc tính bóc tem (lời nguyền) khi sinh ra, nên bù lại sẽ cho siêu tuyệt kỹ và thuộc tính charisma để xin lỗi, thì hay biết mấy. Tôi cũng muốn vô song và được vây quanh, chiều chuộng.
Dù sao thì, Kino-san[] cũng đã nói rằng thế giới chẳng đẹp đẽ gì. Tôi, người hiểu rõ điều đó, vừa nghiến răng chịu đựng thực tại khắc nghiệt, vừa miệt mài cày cuốc trong dungeon (trường học). Kết quả là, hình như tôi đã max skill rồi. Đời mà bế tắc thì cứ cắm mặt vào dungeon trường học cho lành.
Nhân vật chính trong “Kino no Tabi” (Hành trình của Kino).
Đây là cảm giác và giao diện thông số của tôi.
Hachiman / 17 tuổi / Nam
Chiều cao / 175cm
Sinh nhật / 8 tháng 8
Nhóm máu / A
Ẩn Thân LV9 (MAX)
Kháng Cự Quyến Rũ LV9 (MAX)
Mộc Nhân Quyền LV9 (MAX)
Ẩn Thân thì không nói, còn Kháng Cự Quyến Rũ, cái này... Nếu bị phạt tỏ tình với con gái thì cũng không bị bay lên mây mà lỡ miệng nói YES. Nếu mà vui quá mà tin lời tỏ tình thì sẽ bị cả lớp bêu riếu là “Uwaaa, ảo-tưởng-gaya tưởng thật luôn kìa! Buồn cười vãi!”. Cái stress đó không dễ mà bỏ qua được đâu!! Giống hệt, giống như cái lần đó!!
Nhưng mà, tôi chịu được.
Vô số trải nghiệm đau thương, khi mà cứ hễ con gái tỏ ý thích là 100% bẫy ngọt ngào, đã rèn giũa tôi. Phiền phức!!
Mà, Mộc Nhân Quyền là cái gì vậy? Cái, cái đó á? Ai hiểu thì hiểu, cái đó đó. Nhưng mà tôi đâu có gặp sư phụ đầu gấu bị xích dưới hầm đâu, cũng đâu có chỉ bóc vỏ bánh bao ra ăn đâu...[] Bản thân tôi cũng không biết chi tiết, nhưng mà tóm lại là skill này cũng max rồi, hình như là vậy.
Nội dung của phim “Thiếu Lâm Mộc Nhân Hạng”, dịch sang tiếng Nhật là “Shaolinji Mokujinken” (Thiếu Lâm Tự Mộc Nhân Quyền).
Từ trước đến giờ skill ẩn thân của tôi cũng đã thuộc hàng đỉnh rồi.
Chỉ cần đủ điều kiện, thật sự là đến bố mẹ cũng không nhận ra tôi ngay trước mặt. Đã đạt đến trình độ đó rồi. Cái danh “ẩn sĩ ẩn dật” không phải là để trưng.
Vậy mà... còn max nữa, á?
Bản thân tôi cũng khó tin, nhưng mà hình như là vậy thật.
Tại sao tôi biết ư, là vì sáng ngủ dậy, tôi nhìn vào gương.
“Hogeaaaaaaaaaaaaaa!?”
Không ngờ là tôi, không hề xuất hiện trong gương.
Nhưng mà, khi tập trung tinh thần thì lại hiện ra. May quá. Tôi vẫn còn tồn tại.
Nhưng mà trong một khoảnh khắc, chắc chắn là sự tồn tại của tôi đã đạt đến mức zero. Tự ẩn thân đến mức lừa được cả bản thân. Cái này là cái quái gì vậy!?
“Funyaaah~~n... đây là ngáp đó. Không có giả bộ đâu, không có giả bộ đâu nha. Tự nhiên đó.”
Trong phòng khách vắng lặng, em gái Komachi của tôi hình như vừa tỉnh giấc, vừa lẩm bẩm tự biện hộ. Em gái à, không có gì giả tạo hơn việc tự nhận mình ngây thơ đâu đấy.
Tôi rời khỏi gương, đi về phía phòng khách. Không gây ra tiếng động. Đúng hơn là không thể gây ra tiếng động. Skill Ẩn Thân Lv max khiến tôi vô thức triệt tiêu sự hiện diện của mình. Này này, là bị động à? Không bật tắt được à. Tôi là nhân vật mất cân bằng à. Mà thôi, có lẽ tôi đã mất cân bằng theo một nghĩa khác rồi... về mặt khả năng giao tiếp.
Dù sao thì, Komachi đúng là, không nhận ra sự tồn tại của tôi ngay bên cạnh. Là người nhà mà lại như vậy, thật đáng buồn. Bị lơ trong nhà thế này thật là đau lòng đó.
Này, Komachi!
Sao tôi không nói được vậy trời. Thế này chẳng khác nào người cả dạo dài không nói chuyện với ai. Mà đúng là không ra tiếng được luôn. Đến cả việc nói “Vâng” ở cửa hàng tiện lợi cũng vấp. À, nhắc mới nhớ, hôm qua tôi được nghỉ lễ nên cả ngày không nói chuyện với ai trong gia đình luôn. Nhưng chỉ có một ngày thôi mà? Đến như tôi mà nói, chỉ một ngày thôi cũng trải nghiệm được mấy tháng sống ẩn dật rồi. Ôi trời, tôi là hiện thân của hư vô hay gì? Đùa à. Vừa tàng hình, vừa không nói được, tôi không phải là “ta vô địch” mà là “ta vô dụng” mới đúng.
“...Ko...ma...chi...”
“Dấu chấm hỏi? Komachi hình như nghe thấy tiếng gì đó?”
Nói ra một câu nghe như thể nhân cách hóa của “dấu hỏi chấm”, Komachi đảo mắt nhìn xung quanh. Ánh mắt lướt qua trên người tôi. Thật luôn, con bé không nhận ra tôi.
“Komachi, dù thế nào thì như vậy là tổn thương anh lắm đó! Anh ở đây này!”
Cũng may là khi tôi cố gắng phát ra tiếng từ bụng, thì âm lượng cũng đủ nghe. Mắt Komachi đảo quanh một hồi, cuối cùng cũng dừng lại trên mặt tôi.
“Hả, Onii-chan? Anh ở đó từ khi nào vậy?”
“Thật ra... Từ đầu... rồi... chỉ là... em... không nhận ra... Thôi...”
“Ồ, vậy hả. Hôm nay anh tàng hình còn ghê hơn mọi khi nữa! Mà giọng anh có vẻ hơi không ổn định, kiểu như có lẫn tạp âm ấy?”
Lợi hại + mạnh mẽ... sao?
“Hôm nay... cổ họng anh... hơi... rát...”
“Giống như tiếng phát thanh siêu nhỏ từ mười mét vậy.”
Nghe đến mức đó cơ à. Thảo nào tôi nói chuyện mà người ta không phản ứng. Ra vậy... Tôi bị khàn giọng nên tiếng nói giống như radio ở xa. Hèn gì tôi nói chuyện với người ta ba lần thì một lần họ tỏ vẻ bối rối rồi lơ luôn. Tôi không phải là giọng hay mà là giọng radio à. Đến giọng nói cũng không có cảm giác người thật.
“Onii-chan, hôm nay anh còn mờ nhạt hơn mọi khi nữa đó. Anh nín thở hả?”
“Không, anh không dùng được cái 'Kế hoạch hoàn hảo chứng minh thần vắng mặt'[] đâu.”
Năng lực của Meleoron trong “Hunter x Hunter”. Có thể xóa bỏ sự hiện diện của bản thân khi ngừng thở.
Vì tôi không thể tuyệt đối giấu khí chất chỉ bằng cách nín thở.
“Ừm ưm ưm~? Kỳ lạ ghê. Ở đâu ta?”
Komachi nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Được nhìn chằm chằm thích thật... Cảm giác như sự tồn tại của mình được thừa nhận vậy.
Nhưng Komachi cứ chớp mắt liên tục, như thể con bé đánh mất tôi trong tầm nhìn. Chẳng lẽ ngay cả khi đang nhìn chằm chằm vào tôi mà con bé cũng không thấy được sao? Ể, quá đáng vậy? Kỹ năng Lv max lợi hại đến thế cơ à?
“A, Komachi biết rồi! Tại tóc anh dài ra đó.”
“Ừm? Đúng là dạo này hơi ảm đạm thật.”
Tôi dùng ngón tay véo lấy tóc mái rồi kéo. Đúng là vì tóc che mắt nên tôi gần giống kiểu đó rồi. Kiểu đó đó, kiểu tóc của ngài Kitaro nổi tiếng. Cái người là con trai của người giống như ông già một mắt đó.[] Tiện thể, trên đỉnh đầu tôi thỉnh thoảng cũng mọc ra cái tóc dựng ngược như ăng-ten yêu quái. Nó hiếm như cọng trà, ai thấy được thì cứ bái lạy thoải mái.
Ám chỉ các nhân vật trong bộ manga Gegege no Kitaro.
Mà nói mới nhớ, tôi cứ thắc mắc sao tầm nhìn tối om, hóa ra là do tóc mái che hết ánh nắng rồi. Do ngày thường tôi sống một cuộc đời thanh xuân u ám nên không nhận ra sự tối tăm về mặt vật lý.
“Oabendosue.” (Chào buổi tối)
Tôi dùng tay vén tóc mái như vén rèm. Ồ, sáng quá sáng quá. Phòng sáng sủa thì tâm trạng cũng sáng sủa hẳn lên. Tính cách u ám thì vẫn vậy thôi.
“Không phải 'hơi' đâu. Đáng lẽ phải cắt lâu rồi đấy. Onii-chan bây giờ đúng là Motsari-kun luôn.”
Cái cách gọi mà nghe như đang nói về rất nhiều người ngoài kia, làm ơn đừng có gọi như thế.
“À ừm, đến cái level của anh rồi, dù tóc có hơi dài hay là cắt ngắn gọn gàng thì đánh giá của người khác về anh cũng không khác nhau là mấy đâu…”
“Có chứ. Ai để ý thì vẫn để ý thôi. Hiếm lắm mới có ba ngày nghỉ liên tiếp, hay là đi cắt tóc đi?”
“...... Ừm──”
Ngoài việc lười cắt ra, thật ra còn một lý do bí mật khác nữa. Có thể nói lý do đó mới là thật.
Nói thẳng ra là tiền.
Bình thường, người ta cắt tóc một tháng một lần. Mấy đứa có ý thức làm đẹp cao thì hình như một tháng cắt hai lần, nhưng đó là đặc quyền của giai cấp tư sản. Cái thân phận giai cấp vô sản này của tôi, một tháng tôi không đi quá một lần. Không, nói chính xác ra thì một tháng tôi còn không đi nổi một lần.
Bằng cách dịch chuyển cảm giác đi cắt tóc mỗi ngày một chút, tôi có thể từ từ tiết kiệm và bỏ túi tiền cắt tóc bố mẹ cho. Cụ thể là cứ 35 ngày đi cắt một lần, mỗi tháng tôi sẽ kiếm được 5 ngày. Nhờ thuật giả kim này, tôi đã thành công trong việc tăng thêm một ít tiền tiêu vặt. Đây chắc là một trong những bí quyết tiết kiệm tiền tiêu vặt chủ yếu của học sinh cấp hai, cấp ba. Đi cắt tóc ở tiệm 100 yên thì còn tiết kiệm được nhiều tiền hơn nữa, nhưng dễ bị phát hiện lắm. Phải nói là tôi đã từng bị phát hiện rồi.
Sau khi giải thích cho Komachi nghe—
“Đó là kỹ thuật tà ác đấy, Onii-chan Evil.”
“Anh có nhiều khoản phải chi tiêu mà.”
“Có phải anh mua quá nhiều đĩa blue-ray với manga không?”
“Không phải mua mà là anh đang quay vòng vốn đấy.”
“Quay vòng? Quay vòng cái gì?”
“Kinh tế Nhật Bản.”
Komachi thở dài.
“Onii-chan à, đừng có nói mấy câu vô vị vậy. Chỉ tổ làm giảm giá trị của anh thôi.”
“Giá trị mà em nói là Komachi point chứ gì. Phụ thuộc vào em quá đấy.”
“Nếu Onii-chan quay vòng kinh tế thì dùng tiền cho quần áo hay tóc tai có phải tốt hơn không?”
“...... Cái áo phông của Komachi ấy, bao nhiêu tiền?”
“Cái này là đồ 'petit-prix' (giá rẻ), nên chắc khoảng 1200 yên thôi? Rẻ mà đúng không?”
“Rẻ á? Bằng hai cuốn tiểu thuyết đấy...”
“Phản đối. Suy nghĩ đó không được đâu.”
Ăn mặc ở, đến một mức nào đó tốn tiền là chuyện không tránh khỏi. Điều đó thì tôi hiểu...... Dù không muốn nhưng đây cũng là một bài học. Phải giáng cho Komachi một đòn. Búa tạ mang tên hiện thực!
“Biết không? Quần áo ấy, thực ra làm từ vải đấy?”
“Biết không? Light novel ấy, thực ra làm từ giấy đấy.”
“Này, thôi đi, dừng lại đi.”
Boomerang!
Chẳng lẽ chủ đề này là cấm kỵ không được nhắc tới...?
“Xin lỗi Komachi-san, anh hiểu rồi. Vẻ ngoài rất quan trọng.”
“Hiểu là tốt rồi.”
Mặt con bé đắc ý thấy rõ. Rõ ràng là đang cười, nhưng lại có cảm giác mưu mô xảo quyệt. Nụ cười kiểu Adachi Mitsuru.
“Ừm, đúng vậy. Cũng không có kế hoạch gì, đi cắt tóc thôi.”
Tiện thể ăn luôn món ăn tâm hồn của tôi, ramen. Trong cuộc đời, số lần được ăn ramen là có hạn. Đặc biệt là một người có xu hướng hikikomori như tôi thì tần suất ra ngoài còn ít hơn người bình thường. Nên khi nào ăn được thì phải ăn cho đàng hoàng. À phải rồi, tôi được Hiratsuka-sensei giới thiệu cho một quán ngon. La Vương, quán mà 99% mỡ trong cơ thể bạn sẽ được tạo thành từ mỡ lưng, do Hiratsuka Shizuka chọn. Chắc chắn không sai được, nhân cơ hội này thử xem sao cũng không tệ. Hình như tên là Hổ Huyệt thì phải? Theo thông tin trên mạng thì địa điểm ở Inage. Ồ, hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể đi được.
Được rồi, cắt tóc thì lười thật nhưng cứ thử đi khai phá quán mới xem sao!
Mà nói đi ăn nhà hàng là “khai phá” nghe cứ kỳ kỳ sao ấy nhỉ. Ừ thì, bản thân tôi cũng hay dùng từ đó mà.
Vì quán đông khách nên phải ngồi đợi ở ghế đá trước quán 15 phút. Khách thì cũng đã ra về được vài người rồi mà nhân viên vẫn chưa gọi tôi vào...
Hé cửa ra một chút, gọi vào bên trong.
“À ừm... ze ze... xin lỗi... ze... còn chỗ không ạ?”
Giọng radio của tôi đã gọi nhân viên tới... nhưng không! Không gọi được! Bị lơ luôn! Tại lúc định bắt chuyện tôi bị ho, tạp âm lớn quá. Kỹ năng Ẩn Thân thụ động bá đạo thật!
“A, Shun-kun! Chỗ này còn trống này! A, ể? Hình như mình vừa ngồi lên cái gì đó…?”
“Dowaaaaaa!?”
Bỗng dưng một cô gái lạ hoắc ngồi phịch xuống đùi, làm tôi giật mình hét toáng lên.
“Kyaa!”
Người phụ nữ uốn cong người thành hình con tôm. Người đi cùng cô ấy (chắc là bạn trai) thì hốt hoảng hỏi có chuyện gì vậy, có chuyện gì vậy. Hoàn toàn không có vẻ gì là nhận ra sự tồn tại của tôi.
Trái tim tinh nghịch bị dọa sợ của tôi bùng cháy!
“Xin lỗi Shun-kun! Bệnh trĩ kinh niên của em hình như tái phát rồi!”
“Ể, em, em bị trĩ kinh niên á... Anh không biết đấy... còn trẻ mà đã bị bệnh kinh niên rồi...”
“Ể? Anh nói gì vậy Shun-kun? Em không bị trĩ kinh niên! Mà ai vừa giả giọng em nói chuyện đấy!?”
“Này, Rumi-tan, bị trĩ mà ăn đồ kích thích thế này không ổn đâu nhỉ? Chọn cái gì đó dịu dàng với cái mông hơn đi?”
“Ai bảo em bị trĩ chứ! Này, có ai đó giả làm em ở đây không? Em nghĩ người đó vừa ngồi ở cái ghế này đấy?”
“K, không, từ đầu đã không có ai ngồi ở đó mà...”
Shun lộ vẻ bối rối. Koryu thì mặt đỏ bừng như trái cà chua vì giận dữ và xấu hổ. Nhưng quả cà chua này gân guốc nổi đầy, chắc sắp giết người đến nơi...
“Thật sự có người ngồi ở đây mà! Chắc chắn có! Mông em cảm nhận được cái gì đó mềm mềm! À, nói vậy, hình như em có ngồi lên cái gì đó cứng cứng! Chắc là có! Nhất định là có! Chắc chắn là có! Chắc chắn là hắn ta ta cố tình sàm sỡ em! Tên đó là biến thái—!”
Cô là Quỷ Dạ Xoa à.
Chứng kiến tận mắt sự nghi ngờ không chắc chắn biến thành vu oan, tôi run rẩy vì kinh hãi. Hơn nữa, đây là kiểu tự mình tin rằng là thật. Tệ hại quá mức. Tôi hiểu rõ việc bị gán tội là biến thái trên tàu điện thì coi như xong đời. Không phải chuyện đùa đâu!
Tiện thể nói thêm, cái vật cứng chạm vào đó là khóa thắt lưng. Dù tôi nói vậy chắc cũng chẳng ai tin. May mà kỹ năng ẩn thân của tôi đã đạt Lv max.
“Bình tĩnh đi Rumi-tan... Không có ai cả... Đúng rồi, có một quán ngon hơn... Mình đi đến đó nhé? Không, anh muốn ăn thôi. Không phải lo lắng về trĩ gì đâu. Trĩ chỉ là hiểu lầm thôi mà? Anh tin Rumi-tan mà... Nói chung là, mình đến một quán nào đó dịu dàng hơn, anh muốn em trở lại thành Rumi-tan dịu dàng như mọi khi...”
Uwa, Shun-kun thật tuyệt vời. Hóa ra làm người yêu cũng khó khăn nhỉ. Chỉ những người làm được như vậy mới có bạn gái. Tôi thì không thể làm được, nên nhắm đến việc kết hôn qua mai mối vậy.
...Tự nhiên không còn hứng thú với ramen nữa rồi. Bị nhân viên ngó lơ cũng tổn thương nữa. Đi cắt tóc trước vậy.
Tôi đi trên đường, định bụng tìm đại một tiệm nào đó cắt tóc, thì cảm thấy một sự khác thường rõ rệt.
...Những người khác đi đường không né tôi à?
Mọi khi, khi tôi đi trên đường, mọi người sẽ tránh tôi. Đặc biệt là các cô gái trẻ tuổi có xu hướng đó càng mạnh. Nếu là các cô gái cùng thế hệ hoặc ít tuổi hơn, hầu hết sẽ nhìn thấy mặt tôi và tránh né như một quả bóng ma thuật, vẽ một đường cong gấp khúc.
Lần trước cũng có một cô gái nổi loạn kiểu “Ta là ai, người lớn thì mặc kệ” đi lướt qua tôi, nhưng vừa đến trước mặt tôi thì hét lên “Híc!” rồi bay vèo vào lề đường. Run rẩy cả người. Trong mắt bạn bè, chắc cô ấy là một người lạnh lùng, khó gần, gặp tôi thì cứ như nai con vậy. Hahaha, thế nào? Ta đây là Vua Đi Bộ... Với ta, đi bộ dễ như ăn kẹo... Dễ như... hửm, gì vậy? Cái cảm giác đau nhói trong ngực này là gì...?
Tiện thể nói thêm, ngược lại, càng là phụ nữ lớn tuổi thì càng không tránh tôi. Khi trên năm mươi tuổi thì thậm chí còn cưng chiều tôi nữa. Quả nhiên, con người khi đạt đến level 50 thì khả năng kháng tinh thần cũng đạt Lv max chăng?
Quay trở lại câu chuyện, hôm nay thì các cô gái đi trên đường hoàn toàn không tránh tôi. Thậm chí còn có thể chạm vai khi lướt qua nhau. Vô lý! Như thế này thì trên tàu điện, thậm chí có thể có nữ sinh trung học ngồi cạnh tôi. Về mặt vật lý vũ trụ, có thể xảy ra hiện tượng như vậy sao, tiến sĩ Hawking!
Nhưng sự hiện diện mờ nhạt đến mức này, ngược lại lại trở nên thú vị nhỉ.
Tinh thần nghịch ngợm lại trỗi dậy.
Làm gì đó nhỉ? Một hành động xứng đáng với một người có kỹ năng ẩn thân Lv max.
Tôi để mắt đến một gia đình đang đi bộ cùng hướng phía trước.
Một người mẹ trẻ và một cô con gái nhỏ. Một mục tiêu quá thích hợp. Bây giờ tôi sẽ thực hiện một hành vi nguy hiểm mà bình thường có thể bị bắt vì hành vi đáng ngờ!
Nhanh chóng áp sát gia đình. Từ phía sau lưng không phòng bị. Và... vượt qua.
Xiu!
Thành công! … Vượt mặt rồi.
Ý thức cảnh giác cao độ nhất Nhật Bản thuộc về những bà mẹ dắt con nhỏ. Cái ý thức cảnh giác đó, chỉ cần thấy đàn ông đứng trên đường thôi cũng đủ gọi cảnh sát rồi. Hành vi vượt mặt vừa rồi còn nghiêm trọng hơn gấp bội. Nếu có vài anh nhân viên văn phòng gần đó, chắc tôi bị đè ra tại chỗ vì tội quấy rối mất.
Nếu kỹ năng ẩn thân của tôi không phát huy tác dụng, thì hẳn đã có thông báo “Vào khoảng 1 giờ chiều hôm nay, tại quận Inage, thành phố Chiba, đã xảy ra vụ việc một người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng vượt qua một người mẹ và con gái từ phía sau.”
Nhưng.
“Mẹ ơi, vừa nãy có cái gì vượt qua mình à?”
“Có ai vượt qua mình đâu. Ở chỗ đông người thế này, làm gì có ai làm chuyện kỳ quặc như vậy.”
“Nhưng con chắc chắn là có mà...”
Vượt mặt thật sự bị coi là chuyện kỳ quặc à. May mà tôi có kỹ năng ẩn thân.
Mà nghĩ lại, xem ra trẻ con quả nhiên cảm nhận được khí tức của mình. Kỹ năng này của mình, có lẽ là tàng hình ở mức độ xã hội. Tức là xóa bỏ sự tồn tại trong xã hội, trở nên vô hình. Vì vậy nó có tác dụng với những người hòa nhập xã hội, còn với trẻ con thì không thể che giấu hoàn toàn được.
Thật là tuyệt vời. Nếu mài giũa kỹ năng này, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ đạt đến trình độ của Lupin cũng nên. Nhưng trộm cắp là hành vi phạm tội. Nếu trộm thì phải trộm những thứ vô tội... Trái tim của bạn chẳng hạn (mặt ngầu).
Bỗng nhiên, một người quen đang đi bộ cách tôi khoảng mười mét.
Tên đó chẳng lẽ là…!?
Ờm, bạn cùng lớp, đã từng chạm mặt vài lần, cái tên thuộc nhóm của Hayama... Này Nickes, cậu tên gì ấy nhỉ? Tớ là Bomber đây.[]
Các nhân vật trong manga “Hunter x Hunter”.
Nhớ ra rồi. Kẻ pha trò của nhóm Hayama, Sekiguchi. Tôi nói bừa đấy.
Thôi không đùa nữa, cậu ta là Tobe, nếu trí nhớ của tôi không nhầm...
Tobe đang đi thẳng về phía tôi. So với lúc ở trường, có vẻ hơi gù lưng. Không có sinh khí, trông uể oải. Chẳng lẽ đây là trạng thái non-character, non-chara sao? Tức là bộ mặt thật không hề giả tạo, chế độ khi nói chuyện với mẹ ở nhà. Dù là người hướng ngoại đến đâu thì khi nói chuyện với mẹ ở nhà cũng là non-chara thôi (trừ những cô gái thân thiết với mẹ). Non-chara tóm lại là tính cách thật của người đó. Không gian lớp học đáng sợ đến mức không ai được phép là non-chara.
Dù sao thì gặp nhau ở một nơi như thế này thật là trùng hợp. Nếu cứ thế này thì sẽ lướt qua nhau mất... Chào hỏi không nhỉ? Dù sao thì cũng không phải người xa lạ, mà là bạn cùng lớp. Chắc chắn là nên chào hỏi một chút... Ừm. Mà, nói thật là phiền phức. Tôi biết Sekiguchi... à không, Tobe, nhưng hoàn toàn không thân thiết. Có thể nói là trên mức người xa lạ, dưới mức người quen. Có lẽ vẫn có thể lờ nhau đi một cách lịch sự? Chẳng lẽ đối phương cũng nghĩ như vậy? Một thế giới tốt đẹp, thoải mái cho cả hai sẽ đến chăng?
...Không, đằng này đi thẳng đối diện thế này thì... không ổn nhỉ. Nếu lờ nhau đi thì có thể bị coi là cố ý đấy. Hết cách rồi, chào thôi. Tôi chọn thời điểm Tobe đến gần và chào một cách tự nhiên nhất có thể.
“Yo”
Giọng đẹp trai của tôi gọi Tobe lại... Không hề! Gọi không được! Lướt qua luôn! Bị lơ ở cự ly gần thế này thật là thảm hại! Thê thảm thê thảm! Từ vết thương lòng, tinh thần ngây thơ của tôi trào ra như cục mì udon! Điều khó khăn là không biết đây là do kỹ năng ẩn thân hay là Tobe cố tình lơ tôi. Không, vừa nãy tôi đã gọi bằng cả ruột gan rồi mà? Nếu vậy thì tôi sẽ gọi lại để xác nhận.
“Này, Tobe”
“...Ể?”
khi tôi gọi, Tobe ngơ ngác nhìn xung quanh. Ánh mắt lướt qua mặt tôi. Quả nhiên Tobe cũng không nhận ra sự tồn tại của tôi. Chắc chắn là do tác dụng của kỹ năng.
Tôi bỏ lại Tobe-kun đang ngơ ngác và rời khỏi chỗ đó. Hiệu ứng kỹ năng là bị động nên không thể điều khiển bằng ý chí.
Lợi hại đến mức này, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu có thực sự có thể dùng nó để làm chuyện xấu hay không. Nói thì nói vậy, một thường dân như tôi cũng chẳng nghĩ ra được chuyện xấu gì để làm, đúng là phí của trời. Như cho quỷ gậy gỗ Hinoki, cho Benkei giáo tre. Không, quỷ và Benkei mà có những vũ khí này thì chắc cũng mạnh lắm chứ...
Tóm lại, ngay cả khi gặp người quen, đối phương cũng không thể tìm thấy tôi, nên có vẻ như không cần phải lo lắng hay trốn tránh gì cả.
Ái chà chà, lạ thật. Rõ ràng là đang vô song nhờ kỹ năng, mà sao chẳng thấy vui gì cả...... Mỗi lần ẩn thân thành công là lại thấy lòng tôi tổn thương đi một chút. Kỹ năng hồi phục tâm hồn của tôi bao giờ mới thức tỉnh đây?
Thôi kệ đi...... Cắt tóc ở đâu cũng được, ăn ramen ở đâu cũng được, rồi về nhà. Về cái tổ ấm áp, mà không ai có thể làm tổn thương tôi ấy......
Đi bộ một lúc trên phố, tôi phát hiện ra một tiệm làm tóc có vẻ ngoài cực kỳ sành điệu. Chỉ nhìn thôi là biết. Chắc chắn đây là một salon được các cô gái trẻ cực kỳ yêu thích. Mà đã vậy thì chắc cũng được các chàng trai trẻ có ý thức làm đẹp cao ưa chuộng. Trên menu cũng có ghi là “Men's OK”. Nhưng mà vào đây thì hơi ngại. Có vẻ hơi sành điệu quá so với tôi, mà mấy kiểu tiệm này chắc toàn là đặt lịch trước thôi.
Thực ra trước đây tôi đã từng bị một tiệm làm tóc nọ đuổi thẳng cổ ngay khi vừa bước vào với lý do “À, xin lỗi nhưng mà phong cách của tiệm không hợp với kiểu người như cậu đâu. Cậu nên đi chỗ khác thì hơn”. Chuyện đó đã thành chấn thương tâm lý của tôi rồi. Nghe kìa quý vị, phong cách đấy! Đã là salon sành điệu thì dù có đuổi khách cũng nên lựa lời mà nói chứ.
Vậy nên, tôi bỏ qua cái tiệm này. Lúc sắp đi lướt qua trước cửa tiệm, cánh cửa mở ra và một gương mặt quen thuộc bước ra.
“Cảm ơn rất nhiều~☆ Hẹn gặp lại~☆”
Cô gái đang nói lời cảm ơn với nhân viên tiễn khách đó, không ai khác chính là Yuigahama Yui. Có lẽ vì vừa mới làm tóc xong nên cô ấy khoác lên tôi một thứ ánh sáng lấp lánh hơn bình thường. Cái hiệu ứng girl ấy là cái quái gì vậy. Chẳng khác nào cảnh nhân vật senpai đáng ngưỡng mộ xuất hiện trong anime dành cho trẻ con cả. Đến cả câu thoại cũng lấp lánh ☆ kìa, nữ sinh cấp ba lấp lánh quá rồi đấy. Đừng có mà lên mặt nhé?
Gặp nhau ở câu lạc bộ thì quen rồi, nhưng mà gặp người quen ở ngoài đường thì cứ thấy ngại ngại. Không phải là bây giờ mới thấy ngại hay phiền phức gì đâu, mà là lòng thấy mệt mỏi ấy. Nhưng mà bây giờ tôi có kỹ năng. Tôi quyết định cứ thế này mà lướt qua bằng ẩn thân.
Xiu!
…… Được rồi, ẩn thân thành công.
Ngay trước mặt Yuigahama, tôi đã bình thản lướt qua. Yuigahama không hề nhận ra sự tồn tại của tôi. Ở khoảng cách này, bình thường thì cô ấy đã nhận ra ngay lập tức rồi. Nhưng mà cứ yên tâm đi Yuigahama. Không phải là cậu vô tình đâu. Chỉ là tôi quá siêu thôi.
Vừa đi được chừng mười mét, ngay lúc tôi định thay đổi tâm trạng và tìm một tiệm khác thì.
“Hikki?”
Mái tóc của tôi bị vén lên như tấm rèm cửa, khuôn mặt của Yuigahama đột nhiên thò ra hỏi tôi “Obandosue☆?”. Không gian riêng tư bị xâm phạm nghiêm trọng, tôi giật nảy mình.
“Kyaa!? “
“Woah, giật cả mình... ... Đừng có mà hét lên như con gái thế chứ~☆”
Giật mình là phải chứ. Tấn công bất ngờ đấy. Thông thường là khai chiến ngay lập tức đấy. Remember Pearl Harbor. Remember my face.
“Cậu... sao cậu nhận ra tớ vậy?”
“Cậu vừa đi ngang qua tớ mà☆. Cơ mà trông khác thường ngày quá, thoáng cái tớ còn tưởng ai khác cơ.”
“Cậu, chọc ngón tay vào tóc mái của người ta rồi おばんどすえ~, nếu đó là người hoàn toàn xa lạ thì cậu sẽ xấu hổ đến chết mất đấy.”
“Ư...... Cũng có khả năng đó nhỉ. Uhyahh, nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ rồi~☆”
Yuigahama dường như không nghĩ đến khả năng này, xấu hổ ôm lấy đầu.
... Cái loại người này chẳng bao giờ sợ mất mặt hay thất bại cả.
Thế nên mới vô tư bắt chuyện với người lạ, kéo gần khoảng cách giữa cả hai. Có lẽ cũng có lúc thất bại, nhưng cô ấy sẽ liên tục thử thách, và rồi vòng bạn bè cứ thế mở rộng ra. Ví như, chiến thuật “đánh và chạy” trong giao tiếp. À không, không phải chạy... không phải trốn tránh, mà là chủ động đón nhận đối phương, nên phải gọi là “đánh và ôm” mới đúng. Tiện thể, chiến lược kết bạn của hội cô độc là “gấu ngủ đông”. Ngồi im chờ người khác bắt chuyện. Tự dưng dùng thuật ngữ shogi thế này cũng đúng chất “cô độc” ghê.
“Nhưng mà đúng là Hikki như tớ nghĩ, kết quả là good☆”
“A, cậu mới cắt tóc à? Trông cứ lấp lánh thế nào ấy.”
“Ể... cậu, nhận ra á? Hôm nay tớ chỉ tỉa lại một chút thôi, mà cậu nhận ra được cơ à☆... mà Hikki ban nãy nhìn thấy tớ bước ra khỏi cửa hàng rồi đúng không!”
Vẻ mặt ngại ngùng của cô ấy ngay lập tức thay đổi thành thất vọng. Vẻ mặt thất vọng, ý là cái kiểu mắt bị vẽ thành dấu X ấy. Mà khoan đã, vì sao ban nãy cậu lại lộ ra vẻ mặt thuần khiết “Cậu nhìn ra rồi! Tớ vui quá!” trong tích tắc vậy chứ. Người trêu cậu là tôi đây còn chẳng biết phải phản ứng thế nào nữa.
“Vậy giờ cậu đang làm gì thế?”
Giọng điệu hạ thấp xuống rồi hỏi. Với cả cái dấu ☆ mà tôi cứ nghĩ là u ám cũng biến mất tiêu luôn. Có khi nào nó liên quan đến trạng thái tinh thần không nhỉ.
“À, tớ định đi cắt tóc chút. Tại vì tóc dài quá nên hình như trông khác đi nhiều.”
“À, ừm. Trước kỳ nghỉ tớ đã thấy tóc cậu dài lắm rồi, hôm nay còn quá đáng hơn nữa. Trông tệ lắm.”
“Này, 'trông tệ lắm' là ý gì hả? Tóc dài ra thì tệ đến mức nào chứ.”
“...Ơ thì, bị cảnh sát bắt đi, chẳng hạn?”
“Cảnh sát!?”
Yuigahama thường ngày tuyệt đối không thể gọi là mạnh mẽ, giờ lại hiếm khi tự tin đến vậy. Thật là, sự tương phản với con người thường ngày của cô ấy khiến tôi thấy thật đáng tin. Nếu là cô nàng này, tôi nguyện phó mặc mái tóc của mình cho cô ấy...
“Cắt tỉa một chút phần tóc mái và để lộ mắt ra. Chỉ vậy thôi là sẽ biến đổi lớn luôn đấy.”
Biến đổi lớn... Biến thái lớn? Liệu có trở thành một tên biến thái cỡ bự không? Tôi giật mình trước tưởng tượng này. Không sao, Yuigahama hôm nay, không sao đâu. Tôi, tin Yuigahama. Oresama, omae, yokkakari.[]
Chế lại câu thoại của quỷ thú khi giao tiếp với quỷ trong series game “Shin Megami Tensei”: “Ta muốn, nuốt chửng, ngươi”.
“Chỉnh sửa tóc cho con trai! Tớ đã muốn thử làm cái này một lần rồi đó~!”
Gì vậy chứ, chỉ cần tóc thôi sao. Nếu cậu muốn chỉnh sửa nhiều bộ phận khác hơn nữa thì tôi cũng không ngại đâu đấy... Với tâm thế sẵn sàng dâng hiến toàn thân, tôi nhắm mắt lại. Khoảnh khắc tiếp theo.
Cụp.
“A”
Ôi trời, tôi vừa nghe thấy một âm thanh khá lớn đấy. Chắc là cắt đi không ít đâu nhỉ? Hỏi tôi có lo lắng không á? Không, hoàn toàn không. Dù rất không hợp với tính cách của mình, nhưng hôm nay tôi muốn tin Yuigahama. Bình thường cô ấy xem tạp chí thời trang chăm chú chẳng khác nào sĩ tử ôn thi, đáng để tôi tin tưởng như vậy. Vậy nên, cái tiếng “A...” đó là có ý gì?
“Tớ xin lỗi Hikki! Tớ lỡ tay cắt thành Hime-cut rồi!”
“H, hả?”
Tôi mở mắt ra. Tuy nhiên, vì đây chỉ là một công viên bình thường chứ không phải là một tiệm cắt tóc, nên không có gương, tôi không thể xác nhận được dáng vẻ của tôi.
“Ồ, nhìn phía trước rõ hơn hẳn. Cũng thoải mái đấy... Nhưng Hime-cut là gì vậy? Một dạng của rạch tay à?”
“Không không, tớ đang nói về kiểu tóc công chúa ấy mà...”
Nếu là kiểu đó thì tôi biết. Kiểu tóc mái bằng ấy. Có khá nhiều nhân vật anime để kiểu đó. Đợi đã đợi đã, ý cậu là tôi đã thành ra như vậy sao? Cái thằng này lại thành nhân vật moe sao? Còn TS (chuyển đổi giới tính) nữa à? Thôi đi, chuyện đó còn quá sớm với tôi mà...
“G, gương... Cho tớ xem gương!”
“T, tớ nghĩ là cậu không nên xem thì hơn!”
“Nhưng nếu không xem thì làm sao mà phán đoán được... Yên tâm đi, tớ quen đối mặt với thực tế tàn khốc từ bé rồi. Tớ chịu được mà...”
“Cậu sống một cuộc đời địa ngục vậy sao? Ừm, đợi tớ một chút... Biết đâu vẫn còn cách. Tóc hai bên dài ngắn khác nhau, trước mắt cứ cắt cho bằng nhau đã...”
Cụp.
“Ư”
“Yuigahama-san!? Vừa nãy, cái tiếng ư đó là gì vậy? Mambo à?”
“Chưa đến mức Mambo... mới chỉ là Waltz thôi... Bình, bình tĩnh nào. Vẫn còn cứu vãn được. Chắc là được. Được, được mà. Tớ còn có chiêu đã học lỏm được...”
Hình như cô ấy đang tự khích lệ bản thân hơn là khích lệ tôi nữa rồi...
“Tớ, tớ tin cậu mà.”
“Hình như... cắt hơi quá tay rồi...”
Quyết định anh dũng của Yuigahama. Hai bên tóc bị “cụp” một phát. Sao lần nào cũng “cụp” thế nhỉ? Chẳng phải nên cắt tỉa từ từ hơn sao? “Cụp” là không ổn rồi, sao lại “cụp” được nhỉ. Nếu là cắt nghiệp dư thì phải “Tách... Tách...” gì đó chứ nhỉ. Cái kiểu “cụp” liên hoàn hoành tráng này, tôi thấy nó giống cái kiểu cắt tóc bằng máy ở tiệm 1000 yên vậy.
“Đến nước này... chỉ còn cách cắt undercut thôi sao? Nhưng liệu có cắt được bằng kéo không nhỉ...?”
“Này, này, đừng có phiêu lưu chứ... Hôm nay tớ đúng là có hơi giống người chuyển sinh, nhưng cậu đâu phải là mạo hiểm giả...”
“C, chuyển sinh? Không, nhưng nếu không mạo hiểm thì tình hình này... Ừm, vẫn còn chiêu cuối mà... chiêu 'trọc lốc' ấy.”
“Hả!? Vừa nói gì đấy!?”
Tôi vừa nghe thấy 'trọc lốc' đấy à?
“K, không có gì đâu!... Tóm lại là không được bỏ cuộc, phải làm cho đến cùng!”
Yuigahama giơ kéo lên.
Cụp.
Âm thanh đó tượng trưng cho điềm gở chết chóc.
“... Oaaaa.”
Âm thanh đó cũng tượng trưng cho điềm gở chết chóc. Chắc chắn hết cứu rồi.
“Xin lỗi Hikki, tớ có một tin rất buồn muốn báo cho cậu...”
A, tôi hoàn toàn hiểu Yuigahama định nói gì rồi.
Không cứu vãn được nữa rồi. Chắc là vậy thật.
Mái tóc của mình chắc tan nát rồi... (khóc thầm). Nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Vốn dĩ tôi đã đồng ý cho Yuigahama cắt mà. Chuyện trách móc Yui, tôi tuyệt đối không làm. Mấy cuốn light novel tôi hay đọc đã dạy tôi rồi. Trong những lúc thế này, đừng làm con gái khóc!
Quay người lại, tôi nói.
“Đừng bận tâm. Tớ không quan tâm đến kiểu tóc đâu. Nên cậu cũng...”
“Phì───────!”
Yuigahama vừa nhìn thấy mặt tôi đã phì cười một cái, khiến thanh đo sát khí của tôi lập tức lên MAX (không phải cà phê). Cứ thế này thì chiêu siêu tất sát sẽ tung ra mất thôi.
Mà tôi rốt cuộc có bao nhiêu loại thanh đo thế này? Hệ thống phức tạp thế này thì người mới nào dám lại gần! Hả, chẳng lẽ đó là lý do mà tôi chẳng có người bạn mới nào sao? Tôi là nhân tài dành cho giới hardcore à!
“... Muốn phá hủy... cái nụ cười đó của cậu...”
“X, xin lỗi... rõ ràng là do tớ cắt hỏng mà... Thật sự xin lỗi... phì... n, nhưng mà...”
Đúng như nghĩa đen, cô ấy ôm bụng run rẩy cả vai. Chắc chắn là cô ấy đang cố gắng hết sức để ngoảnh mặt đi khỏi tôi, vì nếu cứ nhìn tiếp thì sẽ không thể ngừng cười mất.
“Tớ xin lỗi!”
Sau khi phì cười suốt một phút, Yuigahama cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cúi đầu thật sâu.
“......k-không sao......đâu mà......”
“Ể, cậu nói nhỏ quá? Nghe như đài radio ở xa ấy?”
Đến sức để nói cũng sắp không còn nữa rồi.
“Nói chung là tớ thật sự xin lỗi. Tớ đang thành tâm hối lỗi đây. Tớ sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, coi như là chút đền bù nhỏ bé.”
“Ủa, cậu còn muốn thử tiếp à?”
Ý cô ấy có vẻ là “Tớ đã hối lỗi rồi nên tớ sẽ làm đến cùng”. Ủa, hối lỗi là vậy hả? Tôi cứ tưởng “hối lỗi” là “sẽ không bao giờ làm nữa” chứ...
“Tại tớ mà cậu mới ra nông nỗi này... Tớ nhất định sẽ tìm cách cứu vãn!”
“K-không cần phải gồng mình vậy đâu. Đến nước này rồi, chỉ còn cách giao cho chuyên gia thôi nhỉ?”
“Ừm. Tớ cũng định vậy. Quay lại tiệm lúc nãy, giải thích rõ nguyên nhân, rồi nhờ người ta giúp đỡ, được không?”
“C-Cậu đang đùa à? Cái loại tiệm đó á, là vùng đất hứa chỉ những người được chọn mới được bước vào thôi. Là tiệm dành riêng cho những người được thần linh chọn lựa. Tớ là kẻ không được chọn, vào đó chỉ thêm phiền người ta.”
“Thôi mà, đừng nói mấy chuyện đó nữa, cho tớ chịu trách nhiệm đi! Tất nhiên là tớ bao hết! Tớ sẽ giám sát hoàn toàn thành phẩm! Tớ sẽ không để nó kỳ quặc đâu! Còn có coupon nữa...... còn có coupon đó......”
Người ta sắp khóc đến nơi rồi.
Tôi không có sức chống cự với nước mắt, nụ cười hay vẻ giận dữ của con gái. Gần như bao trọn cả hỉ nộ ái ố rồi. Vì con gái đáng sợ lắm mà...
Yuigahama kéo tôi đi, vẻ ngoài thì có vẻ như đang trạng thái tạm dừng, nhưng trong lòng tôi lại đang bối rối tột độ. Đến cả sức lực để đứng vững và phản kháng, tôi cũng không còn, chỉ đành ngoan ngoãn để cô ấy lôi đi.
Khụ, tôi sẽ bị dẫn đến vùng đất hứa sao. Được thôi...... Đến nước này rồi, chỉ còn cách cho cô ấy thấy thực tế thôi.
Đúng như Yamamoto Isoroku đã nói, cho cô ấy thấy (cảnh bị nhân viên từ chối cho vào tiệm), nói cho cô ấy nghe (thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà) , bắt cô ấy (xin lỗi), rồi hờn dỗi (ra vẻ), Yui mới hiểu ra được.
Tôi đã quyết tâm chuẩn bị tinh thần để chịu nhục nhã ở salon làm tóc.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị chế giễu ngay khi bước vào tiệm, nhưng trái với dự đoán và ấn tượng ban đầu (nói vậy có thất lễ không nhỉ), nữ quản lý tiệm có vẻ ngoài sành điệu (cuối độ tuổi hai mươi) lại ân cần lắng nghe câu chuyện của Yuigahama.
“......Thật sự thì chuyện này hơi khó à nha. Chị hiểu rồi, vì giờ đã hết giờ làm việc, nên chỉ với tư cách là người mẫu cho buổi học cá nhân, chị sẽ sửa lại cho bạn đó nhé.”
“Nhất định rồi! Em sẽ trả tiền!”
“Vậy chị sẽ thu em 500 yên.”
“Rẻ vậy có ổn không ạ?”
“Giá này là giá dành cho người mẫu khi bọn chị cần. Nhưng mà, người mẫu chỉ khi nào bọn chị cần mới tìm thôi, bình thường bọn chị không nhận yêu cầu của khách hàng đâu.”
“Vâng, vâng! Xin lỗi vì đã đưa ra một yêu cầu vô lý như vậy!”
Yuigahama liên tục xin lỗi.
Nhân viên dẫn tôi vào bên trong tiệm đã đóng cửa và ngồi vào ghế.
Đương nhiên, trước mặt tôi có một chiếc gương. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong đó, tôi suýt bật cười. Chưa từng thấy ai mất cân đối đến thế! Nhưng nhận ra cái dáng vẻ lố bịch đó chính là tôi, tâm trạng tôi lại tụt dốc. Khoan, tôi đã đi bộ đến tận cửa hàng này với cái đầu này sao? Bị rất nhiều người đi đường nhìn thấy? Hình như còn bị chụp ảnh nữa thì phải...? Chắc là bị đăng lên mạng rồi?
“Hmm, tự cắt mà làm kiểu táo bạo quá nhỉ.”
“Tại vì thợ làm tóc của em lúc nào cũng cắt kiểu đó nên em lỡ tay...”
Nghe ý kiến nghiệp dư của Yuigahama, chị quản lý không hề cười nhạo mà gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
A, thái độ bình tĩnh thật đáng tin cậy... Tôi nghĩ người chuyên nghiệp nên như vậy.
“Vì phải chỉnh lại sự cân đối tổng thể nên chị sẽ cắt theo phán đoán của mình nhé.”
“A, vâng, giao cho chị ạ.”
“Kiểu tóc đơn giản sẽ hợp hơn nhỉ.”
“Vâng, đừng quá phức tạp…”
“Tớ sẽ làm sao cho khi tóc dài ra vẫn tự nhiên nhé.”
Vừa nói, người đó vừa thoăn thoắt cắt tỉa tóc lại cho tôi.
Không phải “cụp”. Âm thanh cắt tóc của người này không phải là “cụp”!
Hơn nữa, người ta không nói chuyện thừa thãi, dù không biết phải yêu cầu thế nào thì người ta vẫn thoăn thoắt cắt cho tôi, quá tuyệt vời...
Nếu là một cửa hàng như thế này thì tôi muốn đến thường xuyên, nhưng chắc là giờ làm việc bình thường thì khác. Đây chỉ là đặc biệt của riêng bây giờ thôi.
“Em là học sinh trường Sobu thứ ba đến tiệm của chị hôm nay đấy.”
“...Có lẽ nào, là Tobe sao?”
“Ồ, Tobe-chi đã đến đây à?”
“Ồ, hai người là bạn à?”
“Là bạn cùng lớp.”
Yuigahama thay tôi trả lời.
“Cậu ấy về trước khi Yuigahama cắt tóc xong, nên hai người mới không gặp nhau đấy.”
Tiệm này có lắp vách ngăn nhỏ giữa các khách hàng. Chắc vì vậy mà khó để ý những khách khác.
Tiệm này có vẻ đang thịnh hành, có lẽ Tobe đến trải nghiệm cũng nên. Hoàn toàn không thấy ngắn đi chút nào, cái đó là sao nhỉ. Chẳng lẽ đặt cắt kiểu 0,2mm à.
…Tự dưng thấy, như vậy cũng mệt mỏi ghê. Phải luôn chạy theo mốt. Mặc dù theo đuổi mấy nàng Pretty Cure mới nhất với tôi cũng tự nhiên như hít thở vậy…
“Tiệm của chị tham khảo theo kiểu Ichiran, để khách hàng ít phải chạm mặt nhau.”
Cái gì cơ⁉
“Là Ichiran ramen à?”
“Đúng vậy, cái kiểu mỗi người một vách ở quầy, không thấy khách bên cạnh ấy. Chị thích ramen lắm, nhưng con gái mà đi ăn ramen một mình thì hơi ngại. Nhưng Ichiran thì thấy thoải mái khoản đó. Tiệm làm tóc cũng có chỗ như vậy đúng không? Kiểu như hơi khó vào ấy. Hồi cấp hai, cấp ba, chị cũng khó mà vào được mấy salon sành điệu.”
“Ra vậy... Trông chị sành điệu lắm mà.”
“Chị phải cố gắng lắm mới được vậy đó. Thời học sinh thì, nói chung là trông u ám lắm.”
“Em không hình dung ra được luôn á~”
Yuigahama nói.
Phản ứng hờ hững quá. Với Yuigahama thì chắc là khó tưởng tượng thật. Cô ấy coi đó là chuyện phiếm, nghe xong là cho qua. Còn tôi thì thấy đồng cảm sâu sắc.
“Được rồi, chắc là xong rồi đấy.”
Cắt xong rồi. Không gội đầu, không dịch vụ gì thêm, chỉ cắt tóc thôi. Nhưng như vậy với tôi là thoải mái rồi, tôi hài lòng.
“Ánh mắt của em tạo ấn tượng mạnh lắm, tôi cắt kiểu tự nhiên để hợp với nó. Chắc là sẽ ngắn hơn một chút, để dài ra thì sẽ lại giống như trước thôi. Chăm sóc cũng không cần quá cầu kỳ đâu.”
Tôi nhìn vào gương, giật mình vì kiểu tóc mới. Quả thật là ngắn hơn trước. Cảm giác khác hẳn. Nhưng có một sự hài hòa tuyệt diệu.
“Xin lỗi, nhưng đây không phải là kiểu tóc quá sành điệu. Chỉ là không kỳ quặc thôi. Mặc dù để cắt được kiểu này cũng cần kỹ thuật nhất định đấy. Làm được kiểu này thì có thể từ học việc lên chính thức luôn.”
“...Cảm ơn chị. Vừa vặn lắm.”
“Không có gì.”
Yuigahama trả tiền, và chúng tôi rời khỏi tiệm.
Ồ, phản ứng của mọi người xung quanh... bình thường rồi. Không còn bị lờ đi nữa, mà cũng không bị nhìn với ánh mắt kỳ lạ. Chẳng có ai lăm lăm chụp ảnh cả.
Vì cắt mái và để lộ mắt ra, kỹ năng cũng giảm đi đáng kể rồi.
Ẩn Thân LV7
Kháng Cự Dụ Hoặc LV9 (MAX)
Mộc Nhân Quyền LV9 (MAX)
…... Hình như cũng không giảm đi là bao, thôi kệ đi. Chắc chắn khi MAX thì hiệu quả sẽ tăng vọt lên.
Dù sao thì tôi cũng đã thoát khỏi cái kiếp INEEEE. Tôi đã trở thành IRU.[] Tôi nghĩ rằng cuộc sống bình thường thật tuyệt vời. Đó là một ngày tôi thực sự cảm nhận được điều đó. Mặc dù vậy, rốt cuộc thì Mộc Nhân Quyền là cái gì vậy nhỉ?
INEEE: Đây là viết tắt internet slang của “いらない” (iranai) - không cần thiết, vô dụng
IRU: Viết tắt của “いる” (iru) - cần thiết, hữu ích (ngược lại với INEE)
Một đám đông khá lớn đang đi tới từ phía trước. Vì họ lấp kín cả con đường và không có kẽ hở nào, Yuigahama bắt đầu bối rối không biết nên tránh sang bên phải hay bên trái.
“Đi đường này đi.”
Tôi bước lên phía trước, trước cả Yuigahama. Và lao thẳng vào đám đông từ phía trước.
“Ể, nguy hiểm đó!”
“Không sao đâu. Cứ đi theo sau lưng tớ là được... Xin lỗi nhé.”
Tôi dùng thủ đao mở đường. Biệt danh, Thủ Đao Giữa Biển Người.
“Nhưng, như vậy thì...”
“Không sao đâu mà.”
Nếu không phải lúc Ẩn Thân, hầu hết mọi người sẽ tự tránh tôi. Đến cả Chém Người Trong Đám Đông còn phải ra tay. Có thể nói là dễ hơn đi trên cánh đồng không người.
Đúng như dự đoán, một vết nứt xuất hiện trong đám đông. Tôi lướt qua cái khe hở vừa đủ cho một người đó. Yuigahama đi theo sau dè dặt lẩm bẩm.
“Mọi người đều tránh Hikki kìa...”
Ể, cô ấy hơi thương hại tôi à? Đây là cảnh Hachiman SUGOI mà? Hãy khen ngợi những điểm tốt nhất của tôi một cách chân thành hơn đi chứ.
Ừm, số lượng người này đúng là hơi đông. Trong đó còn có những người mà tôi trừng mắt cũng không xua đi được, vì vậy vai tôi bắt đầu va vào người khác. Tệ rồi, cứ thế này thì tôi sẽ mang tội gây tắc nghẽn giao thông mất. Lúc này, cơ thể tôi tự nhiên hành động.
Tôi chỉ dựa vào vai và cánh tay khẽ chạm vào người khác, chịu đựng dòng người đang tiến đến, khiến dòng người chảy ngược về phía sau. Động tác quá mức thuần thục đó, quả thực đã đạt đến cảnh giới chuyên gia. A, Mộc Nhân Quyền là chỉ cái này sao! Là kỹ năng tôi luyện được trong quá trình nói “A—hình như tớ không hợp với chỗ này, đi trước đây” và len lỏi giữa các bạn học…
Đã xuyên qua đám đông một cách an toàn. Nếu ở trạng thái hoàn toàn Ẩn Thân thì chắc tôi đã bị đè nát rồi.
Vào thời điểm xung quanh không còn ai, Yuigahama mói mở miệng nói.
“...Có chút xin lỗi. Bình thường quá rồi nhỉ.”
“Ể?”
“Lúc thợ cắt tóc cắt cho cậu, tớ cứ nghĩ chị ấy giỏi lắm, có lẽ tớ đã đánh giá chị ấy hơi cao rồi. Kiểu tóc này không đến nỗi tệ… nhưng tớ hơi thất vọng.”
“Này này. Không tệ đến thế chứ?”
“Không tệ, nhưng cũng không quá xuất sắc.”
“Cậu mong đợi cái gì chứ?”
“Tớ đã nghĩ là sẽ có điều kỳ diệu hơn... ví dụ kiểu đầu ngầu vuốt ngược như trong game ấy.”
Cô gái này đang nói về FF à? Bây giờ series đó không phải FF mà là HF (Host Fantasy) rồi đấy? Cái kiểu tóc đó, làm sao mà hợp với tôi được.
A, Yuigahama-san không hiểu rồi. Cái chị chủ tiệm đó hiểu không khí đến mức nào, kỹ thuật đến mức nào. Chị ấy đã sống với những suy nghĩ gì, và bây giờ khi trưởng thành, chị ấy thăng hoa nó như thế nào. Mấy đứa bẩm sinh mang thuộc tính “Riajuu” thì không hiểu được những điều này đâu...
“Yuigahama, tớ thấy chỗ đó được đấy.”
“Ế, vậy hả?”
“Thậm chí có thể nói là rất ưng ý.”
“Sao lại dùng từ cổ vậy!? Thích đến thế cơ à?”
“Ừ, nếu có cơ hội thì tớ cũng muốn đến nữa.”
“Nếu vậy thì tớ biết nhiều chỗ khác nữa mà? Tớ giới thiệu cho cậu nhé? Có những tiệm làm tóc đẹp hơn nữa đó.”
“Không, tớ thích kiểu cắt này mà. Tớ không muốn bị làm cho thành cái kiểu tóc vuốt ngược đâu.”
“Ể~, vậy hả? Ể~...”
Quả nhiên Yuigahama-san không hiểu rồi.
Chỉ là nghe nói được giới thiệu trên tạp chí nên có lẽ từ giờ sẽ thành tiệm nổi tiếng lắm đây. Nếu vậy thì chắc tôi không đến nữa đâu. Chỉ là bây giờ tôi có thể nói điều này.
“Cảm ơn vì đã dẫn tớ đến một tiệm tốt nhé, Yuigahama.”
“............ư, ừm. Không có gì... nhưng mà...”
Cô ấy ngượng ngùng cúi đầu.
“Tuy không hiểu lắm… nhưng cậu hài lòng là tốt rồi… Phù… may mà đã cứu vãn được…”
Hiếm khi Hachiman cho điểm cao như vậy, nhưng Yuigahama lại chẳng hề nhận ra. Cơ mà, hảo cảm của tôi, chắc cô gái này cũng không cần đâu nhỉ.
Tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn với Yuigahama vì đã dẫn tôi đến một tiệm tốt. Bằng cách không gây gánh nặng cho đối phương hết mức có thể. Mắt tôi dừng lại ở cái máy bán hàng tự động được đặt ở hiên nhà của khu phố mua sắm. Trong menu đương nhiên có cái đồ uống quốc hồn quốc túy của Chiba, cái đó đấy.
“Yuigahama, uống cà phê không? Tớ bao.”
“Ế? Sao tự nhiên lại?”
“Thì là cảm ơn vì tiền cắt tóc chứ sao.”
“C, có được không? Vậy thì ở đó có Starbucks...”
“Xin lỗi nhưng Starbucks hơi bị “sharan☆raan” (chói lòa) quá, nên dùng máy bán hàng tự động thôi.”
“Ể~!”
Cậu ấy cứ như hít thở không khí mà đi theo phong cách thời thượng vậy đó.
“Nếu ở đó có cà phê Star MAX, dù gì thì tớ cũng sẽ vào mua ngay.”
“Cửa hàng đó có vẻ chỉ bán đúng một loại cà phê thôi......”
“Nếu muốn uống thì ba bốn lon gì đó cứ uống thoải mái đi. Chỉ là nhãn hiệu phải là MAX thôi đấy.”
“......Trò chơi trừng phạt hả?”
“Nào, chọn đi. Cậu muốn lon hay chai, cứ gọi MAX Coffee mà cậu thích đi.”
Tôi ném một đống xu vào máy bán hàng tự động.
“Ểểểể~, chỉ MAX thôi sao...... ư ư...... có cả soda dưa lưới trông cũng ngon nữa mà......”
Yuigahama cứ đứng trước máy bán hàng tự động mà lẩm bẩm gununu. Dù đây không phải là trò trừng phạt mà chính là sự tiếp đãi tuyệt vời nhất trong lòng tôi, nhưng thôi, đừng nói cho cậu ấy biết thì hơn.


0 Bình luận