• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nanh Độc Xuyên Tim

Chương 07

0 Bình luận - Độ dài: 2,472 từ - Cập nhật:

Và rồi, thời gian thoắt cái đã trôi qua. Không khí trở nên se lạnh, những cành cây khẳng khiu run rẩy trút bỏ những chiếc lá phong cuối mùa.

Hình ảnh hai cậu thiếu niên đeo bao cát nặng trịch chạy quanh sân tập vào buổi bình minh mờ ảo đã trở thành một cảnh tượng quen thuộc ở lâu đài Baymon. Và lý do đám gia nhân thường dừng lại khi thấy cảnh đó là để dành chút thời gian thương hại Abel. Hình ảnh cậu bé mảnh khảnh chưa từng nhìn thấy binh khí bao giờ, sau khi bị tụt lại một quãng xa cuối cùng cũng kiệt sức ngã gục. Họ tặc lưỡi cho kẻ chịu đòn thay đang phải chịu khổ hạnh oan uổng vì chủ nhân của mình.

Nhưng sau vô số lần mặt trời mọc rồi lặn, bức tranh quen thuộc đó cũng dần dần bắt đầu có sự thay đổi.

“Gì thế? Sao mọi người lại tụ tập ở đây?”

Thấy các đồng nghiệp đang túm tụm trước sân tập, một người lính bước đến với vẻ mặt khó hiểu. Một người trong đám đông quay lại nhìn anh ta.

“Nhìn thằng nhóc kia kìa.”

Edwin Baymon và kẻ chịu đòn thay của cậu ta đang chạy sóng vai nhau. Đó là cậu thiếu niên đã gây ra không ít xôn xao trong đám hầu gái kể từ khi mới vào lâu đài. Cũng có những người lính ác cảm với vẻ ngoài như con gái của cậu ta. Họ hả hê trong lòng khi thấy thằng nhóc yếu ớt trông như thể đánh một cái là ngã kia phải chịu đựng cuộc hành xác dưới tay Patrick không chút nương tình trong huấn luyện. So với Edwin từ nhỏ đã quan sát binh lính và hiệp sĩ ở sân trước và sớm được Patrick chỉ dạy, thì Abel đã ở trong điều kiện bất lợi ngay từ vạch xuất phát.

Ngày đầu tiên, Abel ngã vật xuống đất ngay sau khi kết thúc tư thế trung bình tấn và không thể cử động cho đến hết giờ ăn trưa. Thấy bộ dạng đó, có những gia nhân còn lo rằng thay vì đấu tập với Edwin, có khi họ lại phải dọn xác trong lâu đài cũng nên. Và vì người dọn dẹp đương nhiên sẽ là họ, nên họ đã mong cậu ta tự rời đi trước khi công việc của họ nhiều thêm.

Nhưng Abel đã không đáp lại sự kỳ vọng đầy lo ngại đó. Cho dù khi Edwin đã chạy xong phần của mình mà hắn vẫn còn vài vòng nữa, cho dù hắn có ngã gục xuống nôn ọe ở vòng cuối cùng, thì dù phải bò hắn cũng quyết hoàn thành chứ tuyệt đối không bỏ cuộc.

Một đêm, hai đêm, bảy đêm… Thời gian trôi qua, những người đi ngang qua khu vực tháp canh nhìn xuống sân tập đều cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Đó là thứ gì đó đang gõ cửa vào những định kiến đã ăn sâu bén rễ trong lòng họ. Và sự thay đổi đó không chỉ diễn ra ở những nơi không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Vòng thứ chín!”

Patrick hét lớn về phía hai cậu thiếu niên vừa lao nhanh như tên bắn qua vạch xuất phát. Chỉ còn một vòng cuối cùng. Kẻ chịu đòn thay mà chỉ vài tháng trước còn chẳng thể hít khói nổi Edwin, giờ đây đã chạy sóng vai cùng chủ nhân.

Edwin nghiến chặt răng. Việc vốn chỉ là rèn luyện thể lực từ lúc nào đã mang hình thức cạnh tranh. Đó là kể từ khi Edwin bắt đầu ý thức được rằng cái thằng nhóc không đáng để mắt tới kia từ lúc nào đã bắt đầu chạy sát ngay bên cạnh mình.

‘Chết tiệt… Chết tiệt… Mình lại có thể thua một tên nông nô sao?’

Chỉ còn vòng cuối cùng. Những người lính, người hầu và hầu gái đang xem bất giác hét lên. Tai Edwin cũng nghe thấy rất rõ.

“Ááááááááác!”

Lòng kiêu hãnh lần đầu bị đe dọa trong đời đã giúp cậu ta dồn chút sức lực cuối cùng. Lá phổi bị ép đến giới hạn khiến cổ họng nghẹn lại. Mồ hôi đọng trong giày tỏa ra hơi nóng. Đôi chân Edwin như bay lên trong mấy bước cuối cùng.

“Hự! Thắng rồi! Ta thắng rồi, là ta!”

Cơ thể cậu thiếu niên ngã lăn ra đất sau khi vượt qua vạch xuất phát. Gương mặt dúi dụi trong bụi đất đỏ bừng nhưng tràn ngập niềm vui.

“Hộc, hộc.”

Abel chạy về theo sau, dừng lại. Hắn điều hòa hơi thở. Sắc mặt hồng lên, lồng ngực phập phồng lên xuống.

“Đúng rồi.”

“Làm sao thắng được cậu chủ Edwin chứ…”

Đám gia nhân đang xem gật đầu trước kết quả đã dự đoán, nhưng lại cảm thấy một nỗi thất vọng không tên. Họ đã mong chờ điều gì nhỉ? Không hiểu sao trong lòng lại trống trải lạ lùng. Những người đang tiếc nuối liếc nhìn sân tập lần nữa trước khi quay đi. Edwin kiệt sức sau cú nước rút cuối cùng, đang nằm sõng soài trên mặt đất. Hơi thở của Abel đã trở lại đều đặn, sắc mặt trông thật thản nhiên.

‘Trông như cậu ta cố tình thua vậy.’

Ai đó đã nghĩ vậy, rồi giật mình kinh ngạc nhìn quanh. Nhường ư, ai? Abel? Nhường Edwin? Xét về thân phận hay bất cứ điều gì khác thì đó đều là một sự nghi ngờ vô lý. Nhưng mà… ‘Ngoài thân phận ra thì còn lý do gì khác chứ?’ Những người không tìm được lý do nào khác liền giải tán với ánh mắt bất an, vì họ nhận ra suy nghĩ của mình đang dẫn đến một kết luận nguy hiểm. Nhưng ngay từ khoảnh khắc đưa ra phán đoán đó, họ đã vô tình mặc định Abel là đối thủ cạnh tranh của Edwin mà họ không ý thức được rằng, cạnh tranh chỉ tồn tại khi hai bên ở vị thế ngang bằng.

“Chúc mừng ngài.”

Lời chúc mừng Abel nói với Edwin cũng vậy. Edwin đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng nên không nhận ra lời nói của tên nông nô này vượt quá phận sự đến mức nào. Cậu ta chỉ vênh váo đáp: “Hừ, đương nhiên rồi.”

Abel mỉm cười. Patrick không nói gì. Ánh mắt ông ta lộ vẻ bối rối, dường như cũng đang hoang mang không biết phải làm thế nào. Vốn dĩ lý do đưa Abel đến là để làm chất xúc tác cho sự trưởng thành của Edwin. Nhưng việc một kẻ chỉ được mang về làm công cụ lại trưởng thành thế này nằm ngoài dự đoán của ông. Đối với ông, tình huống hiện tại giống như việc cho hạt tiêu vào để khử mùi hôi tanh, nhưng mùi tiêu lại quá nồng làm thay đổi cả hương vị món ăn.

“……”

Patrick nhìn cậu thiếu niên đã bình tĩnh trở lại bằng ánh mắt phức tạp. Hơi nóng trên mặt cậu ta đã hoàn toàn biến mất. Thật khó tin đây là bộ dạng của người vừa chạy hết mấy vòng quanh sân tập chỉ mới đây thôi. Cái bù nhìn sống dành cho Edwin đang bắt đầu vượt ra khỏi vai trò của nó. Phía sau lưng vị hiệp sĩ đang bối rối chìm vào suy tư, Abel khẽ mỉm cười.

*

Campbell quyết đoán hơn Patrick. Đúng kiểu trí thức, có thể nói là giỏi tính toán.

“Khụ, đến rồi à?”

Thấy Abel vào trước, Campbell hắng giọng. Từ lúc nào không hay, anh ta đã thường đến căn phòng mình từng căm ghét này trước để chờ đợi. Bởi vì sự tồn tại đầu tiên khiến anh ta cảm thấy các buổi học của mình không hề lãng phí. Cách xưng hô với sự tồn tại này vẫn còn mơ hồ, bởi vì sự tồn tại này là một nông nô. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi kể từ một lần duy nhất khi cậu ta vốn chỉ lặng lẽ ngồi trong góc vừa ôm bắp chân vừa lắng nghe, đã mở miệng nói.

Khi đó, Campbell đang giải thích thuật hùng biện của Yagonus sử dụng phương pháp bố cục đã ảnh hưởng đến luật tôn giáo như thế nào. Dĩ nhiên, Edwin chỉ chống cằm rồi cứ ngáp ngắn ngáp dài. Thấy mắt cậu ta cứ díp cả lại, Campbell bèn hỏi một câu mà không mong nhận được câu trả lời. Anh ta cảm thấy khoảng thời gian này thật sự vô nghĩa.

“Là phần trình bày sự việc (Narratio) ạ.”

Vì vậy, khi câu trả lời vang lên trong căn phòng yên tĩnh, anh ta đã giật nảy cả mình. Vội vàng nhìn sang Edwin thì thấy cậu ta đang ngủ gật. Lẽ nào? Anh ta quay đầu về phía góc phòng. Cậu thiếu niên đang cúi đầu như thể xấu hổ.

“Cậu vừa nói gì?”

“……”

Mắt Campbell mở lớn như không thể tin nổi. Anh ta vừa hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra lần nữa, vừa bị nỗi nghi ngờ rằng không thể nào có chuyện đó bủa vây.

“Cậu vừa nói gì?”

“…Là phần trình bày sự việc (Narratio) ạ.”

“Cậu hiểu nội dung ta nói sao?”

“…Chỉ là tôi cứ nghe, rồi hiểu được một chút ạ…”

Abel dè dặt khẽ ngước mắt lên. Campbell hỏi liên tiếp.

“Nó nằm trong quyển nào của sách Thánh Vịnh?”

“Quyển 27 ạ.”

“Sau phần trình bày sự việc là gì?”

“Phần luận chứng (Confirmatio)…”

Campbell trông như người vô cùng kích động. Abel đưa mắt nhìn nhưng vẫn nói rành mạch không vấp.

“Tại sao ông ấy lại nhấn mạnh phản ứng cảm xúc?”

“Vì suy nghĩ của thính giả không phải lúc nào cũng diễn biến như dự đoán ạ. Nếu logic và bằng chứng của lời biện luận mang lại sự tin cậy, thì thiện cảm và ác cảm đối với cá nhân người biện luận lại có thể tác động đến phán đoán của thính giả theo một khía cạnh khác.”

Nghe câu trả lời trôi chảy không chút ngắc ngứ, niềm vui sướng và hân hoan tột độ trào dâng trong lòng Campbell. Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, không, lần đầu tiên kể từ sau khi cởi bỏ chiếc mũ cử nhân, anh ta mới lại cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của bản thân.

Anh ta không sai. Sai là những người trong lâu đài này. Không phải anh ta không có tài năng dạy dỗ. Mà là đứa con trai hư đốn của Lãnh chúa không có tài năng học hành!

Những ánh mắt đầy áp lực về người thừa kế không có tiến bộ. Cái nhìn của gã hiệp sĩ đầu óc chỉ toàn cơ bắp và của lũ người ngu dốt không hiểu nổi học vấn uyên bác của anh ta, đã khiến một người tự tôn cao như anh ta cũng phải rơi vào nghi ngờ.

Thật sự là mình không biết dạy sao? Là mình sai sao?

Nhưng không. Anh ta không hề sai. Hãy nhìn xem! Ngay cả một cậu bé thấp hèn thế này còn hiểu được cơ mà!

“Không thể tin được, không thể tin nổi…”

Campbell tựa vào bàn như mất hết sức lực. Anh ta không thể tin vào tình huống như một phép màu này. Sự thật rằng một nông nô không có sách vở chỉ nghe lỏm được lại học và hiểu nhiều hơn cả dòng dõi quý tộc mà anh ta đã dạy lâu hơn… Điều đó vừa chạm vào lòng tự tôn sâu sắc của anh ta với tư cách là người thuộc tầng lớp đặc quyền, lại vừa đồng thời mang đến niềm vui sướng và sự mãn nguyện không lời nào tả xiết của một nhà giáo dục.

Ngày hôm đó, Campbell cứ đi đi lại lại trong phòng một cách sốt ruột cho đến khi buổi học kết thúc, trông anh ta như đang rơi vào suy tư. Là để tìm cách thỏa mãn cả nghĩa vụ lẫn sự phù phiếm trí thức của mình. Một phương cách vừa không vi phạm điều kiện hợp đồng, lại vừa không bỏ lỡ niềm vui duy nhất níu giữ những tháng ngày vô nghĩa của anh ta ở lâu đài này.

Campbell lập tức đi tìm Phu nhân Nam tước, người duy nhất ở đây phần nào nhận ra giá trị của anh ta. Dĩ nhiên, vì là phụ nữ nên việc giao tiếp cũng có giới hạn.

Campbell giải thích về hiệu quả của việc tạo ra một đối thủ cạnh tranh cho Edwin khi không hề tỏ ra hứng thú với các giờ học tại gia. Anh ta lấy ra một bài nghiên cứu từng tiếp xúc thời đại học, trình bày rằng những đứa trẻ không có hứng thú đã cho thấy sự tiến bộ trong học tập khi thấy được bộ dạng tích cực của đối thủ cạnh tranh cùng trang lứa bên cạnh. Anh ta không hề đề cập rằng bài nghiên cứu đó thực chất là một công trình bị xếp xó ở trường, và đối tượng nghiên cứu là khỉ chứ không phải người.

Phu nhân Nam tước tỏ vẻ không hài lòng với ý nghĩ để một nông nô học cùng con trai mình. Campbell không chỉ ra rằng họ vốn đã học cùng nhau rồi, chỉ trừ việc không có bàn ghế học riêng mà thôi. Thay vào đó, anh ta thuyết phục rằng dù sao cậu bé cũng là nhân lực của lãnh địa, nhân dịp này dạy dỗ một chút thì sau này có thể dùng làm thị đồng cũng rất hữu ích. Anh ta còn nói thêm rằng ngoại hình của Abel rất nổi bật.

“Ngoại hình nổi bật?”

Lúc này Phu nhân Nam tước mới tỏ ra quan tâm. Campbell thầm chửi rủa trong lòng nhưng ngoan ngoãn gật đầu.

Abel từ trước đến nay chưa từng gặp mặt vợ chồng Nam tước. Là do lịch trình sinh hoạt khác nhau. Vợ chồng Lãnh chúa chẳng hơi đâu để tâm đến một tên nông nô quèn, cũng chẳng có lý do gì để cố tình gọi cậu ta đến. Vì vậy Phu nhân Nam tước không biết mặt cậu.

“Đúng vậy ạ. Nghe nói ở Kinh đô, những bậc quyền quý thường mang theo các thị đồng để thể hiện phẩm giá. Thần không dám nghĩ rằng phẩm cách của Phu nhân lại thua kém họ đâu ạ.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận