• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Nanh Độc Xuyên Tim

Chương 02

0 Bình luận - Độ dài: 2,235 từ - Cập nhật:

Jack ôm một bó yến mạch lớn trong tay bước đi. Mùa thu hoạch năm nay bội thu nên chiếc giỏ trĩu nặng. Giá mà cứ thế này mang đến xưởng xay, lấy bột nghiền về nướng bánh rồi làm một bữa tối thịnh soạn thì tốt biết mấy, nhưng cậu không thể.

Phải dâng phần tốt nhất cho ngài Lãnh chúa trước, rồi đến phần tốt thứ hai cho Cha xứ, sau đó những nông nô như cậu mới được hưởng phần còn lại.

“A.”

Trên con đường dẫn đến lâu đài lãnh chúa, cậu dừng bước khi thấy mấy cỗ xe ngựa đã đỗ sẵn phía trước. Nhà nào thu hoạch xong cũng đều tụ tập ở đây để nộp đồ cống nạp.

Mặt trời vẫn còn đứng bóng nên thời gian vẫn còn dư dả. Những người nông dân đang tận hưởng sự thảnh thơi của mùa màng bội thu, tán gẫu chuyện phiếm với hàng xóm.

Lũ trẻ chạy nhảy ồn ào xung quanh. Có đứa còn đội cả cừu con nhặt được ngoài đồng cỏ lên đầu mà đi.

Trong số đó có cả Marietta. Gương mặt cậu sáng bừng lên khi thấy cô gái mình thích. Nhưng ánh mắt Marietta lại đang ngước nhìn cỗ xe ngựa ở phía đối diện.

Trên đống rơm, một thiếu niên tuấn tú đang gối tay nằm dài uể oải. Ánh nắng mùa thu nhuộm mái tóc cậu ta thành màu vàng óng. Marietta đang ngẩn ngơ ngắm nhìn những đám mây trôi lững lờ phản chiếu trong đôi mắt biến đổi liên tục của cậu thiếu niên ấy.

“……”

Jack cảm thấy như mình đã thua cuộc. Cậu lườm cậu thiếu niên kia.

Cậu thiếu niên đó đã đột ngột xuất hiện vào 6 năm trước, gây xôn xao cả ngôi làng nhỏ bé này. Jack lúc đó đang chơi trò thia lia đá, đã hét lên rồi chạy về làng báo tin khi phát hiện một đứa trẻ trạc tuổi mình đang trôi nổi trên sông thay vì mấy hòn đá cuội.

Cho đến khi bà Joanna, một góa phụ sống một mình sau khi chồng con bị lũ sói hại, mang đứa bé đó về, Jack vẫn chưa có chút đề phòng nào.

Khi ấy, cậu bé trông tiều tụy và thảm hại như thể chết đói lâu ngày. Mái tóc màu tro xám như phủ đầy than bụi, còn sắc mặt thì trắng bệch như sáp. Chẳng trách Jack lại nhầm tưởng đó là một xác chết.

Nó không nói năng rành rọt, cũng không nhớ nổi mình bao nhiêu tuổi, tên là gì.

Bà Joanna quyết định nuôi đứa bé như con ruột, hết lòng chăm sóc nó trên giường bệnh, cuối cùng chỉ nghe được nó lắp bắp vài âm tiết “A… bê…”. Bà Joanna quyết định gọi nó là Abel.

“Abel, ra xưởng xay hỏi xem hôm nay họ có xay kịp không.”

Ông Gallat đang nói chuyện về đám gia súc thả trên bãi cỏ, nhìn về phía cỗ xe. Ông sống gần nhà của Joanna và Abel. Thỉnh thoảng ông cũng giúp đỡ những việc nặng nhọc mà một phụ nữ đơn thân và một đứa trẻ khó lòng xoay xở. Như việc tích trữ củi vào mùa đông chẳng hạn. Dĩ nhiên, bây giờ Abel đã lớn nên ông cũng ít cần phải giúp hơn.

“Vâng.”

Cậu thiếu niên gảy cây sáo cỏ đang thổi dở rồi nhảy từ trên xe xuống. Gò má cậu ta hồng hào đến mức khó tin nổi đó là cái xác của 6 năm về trước.

Rồi cậu ta nháy mắt với cô gái nãy giờ vẫn luôn nhìn mình. Giờ đây, ánh mắt Marietta nhìn cậu ta như đang đối diện với một vị thánh sống. Jack không giấu nổi vẻ bất mãn.

Đúng lúc đó, Abel nhìn về phía này.

“……”

Bắt gặp ánh mắt đó, Jack giật mình. Abel nhếch mép cười.

Gáy Jack lạnh toát. Cậu lùi lại một bước, một cảm giác rờn rợn bao trùm lấy cậu.

Đôi mắt vốn đang ghim chặt vào cậu khẽ đảo sang ngang. Cậu thiếu niên vui vẻ lên tiếng.

“Hay là chúng ta dùng rượu mật ong nhỉ?”

“Thế thì hơi phí.”

Ông Gallat chép miệng tiếc rẻ. Mấy người nông dân gần đó cũng thêm vào.

“Thà cho tôi còn hơn! Chỉ cần một chai là tôi canh chừng bên cối xay nước cả ngày cho.”

Mọi người cười rộ lên, trừ Jack. Chủ xưởng xay hễ có cơ hội là lại hay thụt két ngũ cốc. Muốn nhận lại thành phẩm tử tế thì phải đút lót, mà rượu mật ong thì rất được ưa chuộng.

“Cậu mà đi thì chắc lão ấy sẽ trộn ít đá hơn đấy.”

Ông Gallat nói đùa. Những người nông dân luôn nghi ngờ việc bột lúc nào cũng lẫn đá vụn sau khi xay, dù họ đã lựa kỹ đến đâu. Chắc chắn là lão chủ xưởng xay Henry cố tình bỏ thêm vào để cân cho đủ nặng.

“Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ cố hết sức.”

Abel cầm cọng rơm lên làm như mũ rồi cúi chào lịch sự. Những người nông dân lại bật cười.

Mặt Marietta ửng hồng. Chắc hẳn cô bé thôn quê này đang nghĩ về hình ảnh vị công tử quý tộc phong nhã nhất mà mình có thể tưởng tượng ra. Và thực tế là, dù chỉ khoác chiếc áo chẽn cũ sờn, hình ảnh đó lại khá hợp với cậu thiếu niên.

“Chậc.”

Như nghe thấy tiếng tặc lưỡi tức tối, Abel quay lại. Jack giật nảy mình. Abel sải bước nhanh đến gần. Người Jack cứng lại.

Abel tiến đến ngay trước mặt trong nháy mắt rồi giơ tay lên.

“Hự.”

Jack nín thở. Nhưng bàn tay giơ lên chỉ nhặt chiếc lá dính trên vai cậu mà thôi.

“Cái này làm sáo cỏ tốt đấy.”

Abel cười khẩy. Jack nhìn lại quần áo mình, mấy hạt ngũ cốc và vỏ trấu dính trên lưng rơi lả tả xuống đất.

Mặt Jack đỏ bừng. Hennapin, cô bạn hay đi cùng Marietta, cười phá lên.

“Ahaha! Làm ruộng xong thì phải phủi quần áo đi chứ. Cậu làm cái gì thế hả? Bẩn thỉu quá!”

‘Con khốn nạn!’

Jack lườm cô gái mặt đầy tàn nhang. Cái vẻ cười làm quá để lấy lòng Abel trông thật đáng ghét. Vốn dĩ những nông nô ngày nào cũng đầu tắt mặt tối với công việc thì làm gì có hơi sức đâu mà để tâm đến mấy thứ sạch sẽ.

Chuyện các cô gái trong làng bỗng dưng thường xuyên phủi váy hay giấu đôi giày dính phân bò đi cũng đều là tại Abel cả.

Chẳng biết bà Joanna đã chăm bẵm kỹ lưỡng thế nào, mà kể từ khi đôi má hốc hác trước kia trở nên hồng hào đầy đặn, mái tóc cũng bắt đầu óng ả, cậu thiếu niên đi đến đâu cũng đều gây chú ý.

‘Chết tiệt.’

Thành ra, đám con trai trong làng như Jack hay Ralph bị ra rìa cũng là điều dễ hiểu.

Thú vị đấy, thú vị thật…

Abel vừa đi vừa huýt sáo. Hắn biết lý do vì sao sau gáy mình cứ nóng ran.

‘Loài người vẫn thú vị thật đấy…’

Ác quỷ mỉm cười. Phản ứng của đám con đực và con cái xung quanh cái vỏ bọc mà hắn chiếm giữ khiến hắn vui vẻ. Giá mà hắn nháy mắt luôn với cả cái bản mặt đang nhìn chằm chằm đầy căm ghét và đố kỵ kia thì chắc còn vui hơn nữa.

Nhưng ở cái thời đại mà hắn đang đặt chân trên mặt đất này, đồng tính luyến ái bị coi là tội lỗi. Hắn có thể không cắt tóc, mặc váy thay vì mặc quần, nhưng ở một trang viên thôn dã thế này, lựa chọn dành cho phụ nữ chẳng có là bao.

Hoặc là trở thành vợ của nông nô, hoặc là bị hỏa thiêu như một phù thủy, cả hai con đường đều chẳng có lợi gì cho hắn. Điều kiện giao kèo của hắn là phải đưa cái vỏ bọc này trở thành Vua của xứ sở này, vì vậy để đạt được mục tiêu, giả trai là cách tiện lợi nhất.

Phải nói là may mắn, vì Belial chẳng có hứng thú gì với việc phải giao phối rồi chửa đẻ ngay khi bắt đầu có kinh nguyệt, hay bị đám Quan tòa dị giáo kiếm cớ rồi thiêu sống trên cọc gỗ.

Aizz, trời đất. Phù thủy cơ đấy! Hỏa thiêu cơ đấy!

‘Thật nhớ ngày xưa.’

Lần cuối cùng hắn ở dương thế, phù thủy không cần phải lẩn trốn. Tất cả đều là tín đồ trung thành của hắn, vàng bạc châu báu và gấm vóc tuôn chảy như suối trong các thành đô và đền thờ mang tên hắn. Những vật tế nóng hổi và tươi mới nhất được dâng lên ngai vàng của hắn, còn những chàng trai và cô gái xinh đẹp thì chưa bao giờ rời khỏi giường của hắn.

Vậy mà giờ đây chỉ còn lại thứ giáo lý cứng nhắc này… Đúng là một thời đại nhạt nhẽo.

“Chào buổi chiều, Henry?”

Abel mỉm cười khi bước vào xưởng xay. Người đàn ông đang lom khom nhìn bánh xe của máy xay bột quay đầu lại.

“Có chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên mặt dính đầy cám hỏi. Giọng nói có phần cộc lốc.

Nhưng nụ cười của Abel lại càng tươi hơn.

“Cháu muốn biết liệu hôm nay có đến lượt nhà cháu không ạ.”

“Không biết. Phải xay xong phần của ngài Lãnh chúa và Cha xứ đã mới biết được.”

“Phần đang xay đây là để mang lên lâu đài ạ?”

“Ừ. Sáng sớm Patrick đã mò đến dặn phải cẩn thận đừng để lẫn đá với cám vào…”

Giờ thì đã hiểu tại sao tâm trạng Henry lại không tốt. Việc bị hiệp sĩ của Lãnh chúa tìm đến hăm dọa từ sáng sớm tinh mơ thì chẳng vui vẻ gì. Nhưng đó cũng là bằng chứng cho thấy bình thường Henry đã chểnh mảng đến mức nào.

“Tôi đã nhờ vả biết bao nhiêu lần, chỉ mong cậu ta để mắt tới thằng con tôi một chút. Ngày lễ thánh còn mổ cừu dâng cả phần béo nhất…”

Henry lẩm bẩm đầy bất mãn. Ông ta luôn khăng khăng rằng đứa con trai 15 tuổi của mình có tài năng về kiếm thuật. Và ông ta đã bí mật nhờ Patrick, hiệp sĩ của lâu đài, dạy dỗ cho con trai mình, nhưng xem ra dù đã đút lót đủ kiểu vẫn chẳng có tác dụng gì.

“Chỉ cần để nó làm kẻ chịu đòn thay lúc dạy cậu chủ Edwin là được rồi mà… Đúng là đồ cổ hủ vô dụng.”

Edwin là con trai của Lãnh chúa. Con em quý tộc khi học thường có một kẻ chịu đòn thay, đóng vai trò nhận phạt mỗi khi chúng có hành vi không tốt. Vì không dám để lại thương tích trên thân thể quý tộc nên họ trút lên người thường dân. Nhưng những kẻ muốn bán da thịt đổi lấy cơm ăn áo mặc thì lúc nào cũng có, nên nguồn cung chưa bao giờ cạn kiệt. Và cũng hiếm hoi tồn tại những kẻ có tham vọng, muốn được nghe lỏm những lời dạy dỗ của tầng lớp thượng lưu theo cách này.

“…Patrick chết tiệt! Chỉ cần tao trở thành người tự do thì mấy thằng hiệp sĩ quê mùa này nhằm nhò gì…”

Henry đang chửi đổng hăng say, chợt nhận ra sự hiện diện bên cạnh liền ngẩng phắt đầu lên. Ông ta dè dặt quan sát sắc mặt cậu thiếu niên.

“Abel à. Coi như cháu chưa nghe thấy gì nhé. Rõ chưa?”

Dù là chủ xưởng xay quản lý một cơ sở quan trọng của trang viên, việc xúc phạm một hiệp sĩ là điều ông ta nằm mơ cũng không dám. Xui xẻo có khi còn bị một ngọn thương đập vỡ sọ cũng nên.

“Dĩ nhiên rồi…”

Nụ cười của cậu thiếu niên giờ càng rạng rỡ hơn, như đang ngậm mật ngọt.

“V…Vậy… vậy thì cháu đi đi.”

Henry sợ hãi vì lỗi lầm mình vừa gây ra, chỉ muốn tống cổ cậu ta đi cho nhanh. Abel thong thả đi về phía cửa rồi đột nhiên quay lại.

“À mà, vậy thì… khi nào mới đến lượt nhà cháu ạ?”

“Chà, đã bảo là không biết mà!”

Henry quát lên. Rồi ông ta bắt đầu tập trung vào việc sàng lọc chỗ ngũ cốc để nộp cho lâu đài. Abel nhìn theo bóng ông ta đi về phía cái sàng rồi bước đến gần cối đá.

Cạnh những bao ngũ cốc bày la liệt là đám đá đã được lựa ra. Không chút do dự, Abel tống hết chúng vào cối đá.

Rào rạo! Tiếng đá vỡ vụn bị nghiền nát không vọng đến tai người đàn ông đang mải mê làm việc trong góc.

“Cháu đi nhé, chú.”

Abel vui vẻ rời khỏi xưởng xay. Nụ cười trên môi không khác gì lúc hắn mới bước vào.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận