Dear Self-styled F rank b...
Mikawa Ghost Necometal
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 02: Cò quay Nga

0 Bình luận - Độ dài: 7,022 từ - Cập nhật:

Thời gian Guren tới phòng học sau khi hoàn thành bài kiểm tra đầu vào, bây giờ đang là giờ ăn trưa.

"Năm nhất, lớp 7, hạng 2704, Saijou Guren. Được vào."

Dùng thiết bị chạm vào cánh cửa trông kiên cố đến mức có thể chặn được khi đại dịch zombie bùng phát, thiết bị phản hồi cùng với giọng nói AI vang lên. Khóa cửa được mở và cánh cửa trượt sang cho cậu ta vào.Bên trong chứa số lượng bàn học ngang với số lượng học sinh, có một đám đông cậu ta chưa từng gặp trong cuộc đời , cả trai và gái đều mặc chung đồng phục với Guren-

"Woaa, cái này y như các trò chơi và anime mình được chứng kiến !"

"Anh làm gì mà di chuyển kì cục vậy, Onii-sama?"

"Uwaah?!"

Trong khi Guren đang chìm đắm vào những cảm xúc sâu thẳm trong lòng, có người đứng bên cạnh gọi cậu ta.

"Tưởng gì, hóa ra là em, Karen...Em chờ anh suốt đó à?"

"Dĩ nhiên rồi, Onii-sama. Khoảng khắc em nghe thấy giọng anh, em ngay lập tức chạy tới đó!"

Guren nheo mắt nhìn đứa em gái, người vẫn như chú cún trung thành đang vẫy đuôi dữ dội với Guren như chủ của nó mới trở về vậy.Cảnh đó làm trái tim Guren bình tĩnh hơn, người đã quen với các mánh gian lận mà anh ta đã trải qua từ trước đến nay.

"Em mong chờ gặp anh đến mức đó à...?Mà, để chuyện đó sang một bên đi,Karen.Giờ chúng ta sẽ là bạn cùng lớp kể từ nay.Anh rất mong chờ đấy."

"Dĩ nhiên rồi, onii-sama.Mà anh có biết chỗ ngồi của mình ở đâu không?"

"Em nhắc anh mới nhớ, anh vẫn chưa biết nữa...Mặc dù anh nghĩ thiết bị này có lẽ phải cho anh biết chứ."

"Anh không cần phải lo. Em sẽ  lập tức tìm chỗ cho anh ngay thôi.Nhưng anh hãy chờ một lát trước khi về chỗ ngồi nhé."

"Tại sao lại thế?"

"À, thì là, không có gì đâu ạ.Mọi chuyện sẽ kết thúc nhanh thôi."

Mỉm cười toe toét, Karen nhìn vào màn hình thiết bị của mình rồi so sánh cách bố trí chỗ ngồi trong lớp.Hiện lên trên ứng dụng định danh là số vị trí ngồi, nó phát sáng màu đỏ đậm.Nghĩ rằng đây là chỗ ngồi của mình, Guren đang định về chỗ ngồi thì-

"----!!!"

Đằng kia, một sự việc bất thường đang diễn ra, một bầu không khí căng thẳng khó có thể diễn tả thành lời, bao trùm cả lớp.Ở trong lớp, nơi vị trí ngồi của Guren ở đó,đang có rất nhiều học sinh đang tụ tập lại tạo thành đám đông,một số người đứng bên ngoài nhận ra sự hiện diện của Guren và nhìn anh ta-

Số còn lại thì đang tập trung vào 2 người bên trong đám đông.

"...Giờ thì không biết chuyện tiếp theo gì sẽ xảy ra đây."

"Có vẻ mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi, mày không nghĩ vậy sao? Ku ku ku..."

"Tội nghiệp Momoka-san"

Guren rất quen với những lời thì thầm vừa qua.Tại những nơi  có những cuộc cạnh tranh tàn khốc, khi một ai đó đánh cược vật quan trọng, giọng nói của những kẻ ngoài cuộc- giọng nói của đám người đang tận hưởng chứng kiến người khác đang phải chịu sang chấn tâm lý, hoặc tệ hơn. 

"Ha.... Ha.....Hmmm...!"

Click clack, một tiếng vật kim loại vang lên.

Ở giữa đám học sinh đang vây quanh, có 2 người con gái đứng ở giữa họ.Một trong số 2 cô gái đang trong tình trạng hoảng loạn, đang cầm vật gây ra tiếng kim loại đó trên tay,thở hổn hển, mái tóc đang dính vào trán vì mồ hôi chảy đầm đìa.

"Ara, chuyện gì vậy?-Thời gian có hạn đó nha?Cô phải dùng chúng thật cẩn thận đấy."

Người còn lại có mái tóc vàng cùng với đang dùng những lời lẽ hà khắc và tàn nhẫn đối với cô gái tóc hồng trước đó.Bộ tóc vàng óng của cô ả được làm xoăn.Khác với một người Nhật thông thường, cô ta sở hữu đôi má trắng bất thường.Thông qua thái độ và cử chỉ, cô ả mang sắc thái vô cùng duyên dáng, yêu kiều, trên tay cô ta  cầm chiếc quạt giấy dùng để che khuôn mặt đang mỉm cười của cô.Mặc dù đang mặc bộ đồ đồng phục, độ dài kinh ngạc của cô ta dễ dàng nhận thấy, cùng với vòng eo thon cùng với vòng 1 nhô lên.

Đứng đó cùng với hai tay đang khoanh lại,

"Đây là trò chơi mà cô yêu cầu mà.Chơi hay không tùy vào cô, nhưng mà quyết định nhanh lên nhé?"

"C-chỉ một chút nữa thôi, làm ơn đó!"

"Tôi sẽ muốn cô đưa ra quyết định ngay và luôn. Tôi không thể bỏ lỡ buổi ăn trưa được."

Trước mặt cô gái tóc vàng đang vừa nói vừa ngáp, tiếng lạch cạch của kim loại ngày càng trở nên rõ ràng hơn, cô gái tóc hồng đang run rẩy với vật kim loại đang cầm trên tay.

"Cái quái gì vậy, Karen chuyện này là sao?"

Từ một vị trí xa, Guren cũng có thể dễ dàng nhận ra vật kim liệu đó.Guren buột miệng hỏi Karen, người đứng cạnh anh ta trả lời như thể chuyện thường ngày.

"Dĩ nhiên đó là trò chơi rồi anh hai?Một thể loại đơn giản của cò quay Nga."

"....Huhh??!!"

Guren mở to mắt trước lời giải thích khó tin của cô em gái.Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt chứng minh cho sự thật tàn khốc đó.Bên trong bàn tay run rẩy của cô gái tóc hồng không thể nhầm được đó là khẩu súng ngắn ổ xoay.Với thể loại và kích cỡ Guren chưa bao giờ thấy, có người sẽ nghĩ đó chỉ là một dạng đồ chơi, nhưng ánh đen trên nòng chiếc súng chỉ có thể là hàng thật.

“Không vấn đề gì cả, chuyển động của nó, không hề lạ gì.Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi, phải không?Đúng vậy, mọi thứ đều ổn…!”

Cô gái tóc hồng kiểm tra chuyển động của sung hết lần này tới lần khác, khuôn mặt trông như sắp khóc đến nơi.Cô có tóc 2 bím, nhìn bồng bềnh như kẹo bông gòn, cùng với những đặc điểm khuôn mặt đáng yêu.Vẻ ngoài đẫm nước mắt dễ dàng có thấy giống như một loài động vật nhỏ đang đau khổ.So sánh với cô gái tóc vàng, cô ấy thấp hơn một cái đầy, nhưng ngực thì phát triển rõ rang hơn. Chắc chắn, nếu cô ấy không quằn quại trong nước mắt và sự khiếp sợ, nụ cười của cô ấy chắc chắn sẽ rất đẹp.

“Này, em vẫn có thể cười trong tình huống này sao, Karen?Khẩu sung tốt hơn hết không phải là hàng thật,đúng không?”

“Một khẩu súng không có nhãn hiệu…anh có thể gọi như vậy nhưng khẩu súng được tạo ra để làm trò chơi cò quay Nga tại học viện.Dĩ nhiên, chúng có thể bắn được đạn đó.”

“Ahh, thảo nào anh không nhận ra mẫu sung đó…Dù vậy, súng dùng cho trò cò quay Nga, ngôi trường rác rưởi này đang nghĩ gì vậy? Kể cả bọn họ nữa, đánh cược mạng sống của mình vì những điều vô lý.”

Nửa ngạc nhiên, nửa choáng nghiệp từ tận thâm tâm. Guren nói vậy , Karen nghiêng đầu thắc mắc.

“Em không nghĩ mọi người sẽ vui khi nghe điều đó từ onii-chan đâu .”

“Anh nói vậy vì điều đó là sự thật.Đánh cược mạng sống vào những thứ này sao có thể chấp nhận được.”

“Họ làm vậy vì họ có những vấn đề riêng của họ.Bất chấp dù việc đó ngu ngốc đến mức nào, họ vẫn làm vậy.”

Với những lời đó, Karen lấy thiết bị Guren đang cầm trên tay và khởi động nó.Em ấy truy cập vào mạng lưới nội bộ của học viện và tìm kiếm thông tin của 2 cô gái.

“Cô gái với tóc 2 bím là Momogai Momoka-san.Dường như thông tin của cô ấy hiện ra ở đây là thật.Cô ấy có lẽ đã mất quyền giữ kín thông tin của cô ấy.”

“…Như vậy nghĩa là sao?”

Hiện lên trên màn hình là khuôn mặt của cô gái. Không phải khuôn mặt hoảng sợ của cô ấy, mà là khuôn mặt tươi cười trên môi, hình ảnh hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài hiện tại.Cô ấy tên là Momogai Momoka, thuận tay trái.Cô ấy đến từ một tỉnh ở vùng Đông-Bắc , và gia đình của cô ấy là lãnh chúa giàu có ở nơi đó.Số đo 3 vòng của cô ấy,các mối quan hệ tình cảm trong quá khứ, các bộ đồ lót với nhiều màu sắc mà cô ấy có-

“…Anh hiểu ý em rồi.”

Đó là ý của Karen khi nói “quyền sở hữu thông tin của cô ấy” và cô ấy đã bán nó.So sánh với thông tin của Guren, nó rõ rang không có cùng thiết lập, những thiết lập đó có lẽ phụ thuộc vào việc thắng hoặc thua trong các trò chơi nữa.Guren suy nghĩ.

“Các học sinh có thể đổi các quyền nhất định  như là chip trong song bạc vậy. Trong các trường hợp thông thường, GP sẽ được dung như vật để cược trong các trò chơi, những đặc quyền này đặc biệt ở chỗ nếu không đủ GP, ta có thể dùng chúng để cá cược.”

“Đúng là công cụ đáng kinh tởm- nhìn từ thông tin của Momogai có thể thấy cô ấy đang chịu chuỗi thua.”

“Vâng , Momoka-san hiện tại đã mất phần lớn điểm GP rồi ạ.Mặc dù cô ấy từ chối nhận bất cứ sự giúp đỡ gì của gia đình, cô ấy sắp tới giới hạn rồi.”

“Vậy sao?Và cuối cùng cô ấy trở thành con mồi dễ dàng cho cô gái  tóc vàng kia sao?”

“Đúng là onii-sama có khác. Anh nhìn thấu mối quan hệ của họ chỉ trong thoáng chốc.”

“Mọi người cũng sẽ dễ dàng nhận thấy thôi.Cô gái tóc vàng kia rõ ràng loại người sẽ đẩy con mồi vào góc tường bằng mọi thứ xung quanh cô ta.”

Nhìn thộng tin của Momoka bị lộ ra thôi cũng khiến Guren đau long.Anh ta thu nhỏ trang thông tin và tìm kiếm người còn lại.Tên của cô gái tóc vàng hiện ra.

“Kusonoki Kaede…Này, ở đây chỉ có tên cô ta, không có gì khác.Anh tưởng điền mọi thông tin phải là bắt buộc chứ.”

“Cô ấy đã dùng điểm GP để mua quyền cho phép cô ấy giấu thông tin.Thông tin em biết được, cô gái ấy là C-ranker thứ hạng của cô ấy hiện đang đứng thứ 239, top đầu trong đám năm nhất, nên vì vậy cô ấy có thể dễ dàng có đủ GP để mua quyền đó.”

“Ohh~.”

Với biểu cảm trống rỗng,Guren so sánh thông tin 2 người trước mặt.

“Người còn lại Momogai đang là F-ranker, xếp thứ 2703 à?Ha, cô ấy chỉ xếp trên anh 1 bậc.”

“Onii-sama…Vậy là anh quyết định không làm bài nghiêm túc sao?”

“Anh nói với em rồi mà phải không?Rằng anh sẽ không tham gia bất cứ trò chơi nào.Anh chỉ là một thằng cu đứng chót thôi, và điều đó rất ổn.”

“Trời ơi, mặc dù onii-sama là người giỏi nhất mà lại xếp hạng chót.”Karen nói cùng với cái phồng má bất mãn.

Mặc dù Guren cảm thấy thích thú với dáng vẻ đáng yêu của em gái,ánh mắt của Guren nhanh chóng quay sang nhìn 2 cô gái , vẫn đang mặt đối mặt.

“Chà, anh nghĩ anh đã hiểu rõ nguộn ngành rồi.”

Một bên cùng với đôi mắt của kẻ bề trên và tràn ngập sự tự tin.

Bên còn lại, đôi mắt của kẻ yếu thế, quằn quại trước kẻ mạnh.

Kusunoki Kaede và Momogai Momoka, một bên là kẻ săn mồi, bên là con mồi.

“Với việc thông tin của Momogai bị lộ tới mức này, cô ấy chắc chắn sẽ muốn thay đổi thế cục hiện tại.Với không còn gì để cược nữa, cô ấy có lẽ sẽ muốn làm một pha quay ngoắt 180 độ.”

“Vâng, luật của trò cò quay Nga cực kì đơn giản.Hộp đạn có thể chứa được 6 viên, và cho từng viên đạn vào một, chĩa nòng súng vào đầu của mình và rồi kéo cò.Chỉ có vậy thôi.”

“Thế còn cách quay ổ đạn thì sao?”

“Anh sẽ quay mỗi lần tới lượt mình.”

“Ra vậy.Vậy nó sẽ không tăng khả năng dính đạn khi thời gian trôi qua, mà xác suất luôn là 1/6 nhỉ.”

“Đúng vậy.Đó là trò chơi hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn.Việc cô ấy xếp hạng thấp đã cho thấy,cô ấy không giỏi trong các trò chơi có nhịp độ nhanh, cũng như trò chơi đòi hỏi sự thông minh.Vì vậy-“

“Cô ấy đặt cược vào trò may rủi.”

“Đúng vậy ạ.”

“May rủi, à.”

Guren khịt mũi.

-Ngay tại thời điểm này, cô ấy đã thua rồi.

“-Khoảng khắc cô nghĩ như vậy, cô đã được định đoạt là kẻ thua cuộc rồi!”

Không nhận ra, suy nghĩ của Guren chồng lên với lời nói của Kaede, trong khi cô nói trong đám đông, như thể nữ hoàng nói với thần dân của mình vậy, cô ta ưỡn ngực  mình.

“Cô nghĩ cô có thể đánh bại tôi với trò thuần may mắn ư? Không dừng lại ở những trò về kiến thức lẫn niềm dũng cảm, cô tiếp tục thách thức tôi sau những lần thử không có thành quả và tiếp tục bị đánh bại bởi tôi,Momoka-san.Và bây giờ-“

Gập chiếc quạt cùa mình , Kaede cười mỉa mai.

“-Cô nghĩ ít nhất sẽ thắng được tôi 1 lần sao?”

“M-Mọi chuyện sẽ ổn thôi!Lần này tôi chắc chắn, Momoka sẽ thắng.Bởi vì… bởi vì…!”

Khuôn mặt cô sắp khóc đến nơi, Momoka từ chối chấp nhận thất bại.

“Momoka đã thua rất nhiều lần trước đó.Tôi đã không thể thắng Kusonoki-san.Vì vậy, lần này sẽ…”

“Tới lượt cô thắng, ư?”

Đáp lại Momoka, dường như đang gặp khó khăn khi cất tiếng,

“Thật là buồn cười.tôi đã dự đoán cô sẽ có vài mưu kế trong lần đấu cuối cùng này khi cô tự tin tuyên chiến như vậy, nhưng-“

Tiếng khịt mũi nhạo báng phát ra .

“Cô không biết à?Nữ thần chiến thắng sẽ không phù hộ cho những kẻ thất bại vô dụng như cô đâu.Những kẻ không có phẩm chất sẽ không thể chiến thắng được đâu.

“S-sẽ không thể nào biết được nếu không thử!”

“Đúng rồi đấy bởi vì cô không biết tại sao cô cứ thua liên tiếp. Có lẽ tôi sẽ dạy cho cô vài bài học.”

Với biểu cảm giống như buồn chán sắp chết, Kaede lấy khẩu sung trên tay Momoka đẵm nước mắt và kiểm tra bằng bàn tay điêu luyện của người lành nghề.Từ tay phải đổi sang tay trái, cô ta xoay ổ đạn.

“Không phát hiện mánh khóe gì.Thật thuận lợi, có vẻ cô vãn còn giữ lòng tự trọng của giới nhà giàu.”

“…Lần này chắc chắn…tôi sẽ thắng!”

Với những lời đó,tóc 2 bím của Momoka rung rinh.

“Đ-Đừng đứng sau Momoka.Lùi lại một chút đi.”

Bảo những người ngoài cuộc lùi lại, Momoka vẫy tai bảo mọi người lùi ra.Thấy vạy, Kaeda cười khúc khích.

“Ara ara.Cô có nghĩ mỗi người sẽ nghe theo đề nghị của tôi không?”

“….Chỉ trong trò chơi này thôi, Momoka không cho phép bản thân thua cuộc…!”

“Được thôi.Mọi người, có phiền không nếu mọi người lùi lại một chút?Tôi không muốn bị  đổ lỗi vì bất cứ điều gì đâu.”

Kaede vẫy tay ra hiệu đám đông lùi xuống, một nụ cười hiện lên trên môi cô ta.Trong khi các học sinh mắt nhìn nhau hoang mang, họ cùng làm theo lời Kaede và lùi xuống.

"Khoảng cách như này ổn rồi.Giờ thì, bắt đầu trò chơi của chúng ta nào."

Đám đông được nới rộng hơn trông như một thứ gì đó giống đấu trường cổ đại.

"Khẩu súng được chuẩn bị bởi Momoka-san.Những người quan sát đều cách xa 2 người họ, không có khả năng gian lận.Người chiến thắng được quyết định bởi may rủi.

Karen tự nói với bản thân, Guren vuốt tóc của bản thân.

"Định đoạt bằng may mắn hả?Đừng có ngốc thế, Karen.Với tình hình này, Momoka sẽ chết."

"Eh."

Trong khi Karen đang ngỡ ngàng, trò chơi vẫn tiếp tục.Kaede cầm nòng súng bằng tay phải trong khi dùng tay trái để xoay ổ súng.

Click clack.

Âm thanh của ổ súng quay dừng lại, Kaede đặt nòng súng lên thái dương.

"Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu trước."

Với không một chút do dự, cô ta kéo nòng súng.

Click.

Một âm thanh khô khốc.Bằng chứng cho thấy ổ đạn lần này trống.

"Fu...fufufu...ohohohohoho!Đó là 1-0 dành cho tôi.Tiếp theo là Momoka-san nhỉ?"

Mở chiếc quạt giấy, kaede che đi nụ cười của cô ta.Đáp lại, biểu cảm khuân mặt Momoka trắng toát.

"....Lượt của tôi....!"

Momoka nhận lấy khẩu súng, giữ khẩu súng bằng tay trái, rồi quay ổ đạn bằng tay phải.

Lách cách-khoảng khắc ổ đạn bắt đầu xoay, Guren tiến lên phía trước và gọi Momoka.

"Này, cô gái tóc hồng!"

"Hyaa?!"

Đột ngột bị gọi bởi Guren, Momoka nhảy cẫng lên vì giật mình.

"C-Có chuyện gì vậy?!U-Uhm, tôi đang trong dở ván trò chơi đấy cậu không thấy à?!Cuộc sống của tôi phụ thuộc vào nó đấy, cậu nghĩ mình làm gì vậy?!"

Mặc dù Momoka chỉ trách Guren, cậu không để tâm đến điều đó.Đám đông bắt đầu trở nên ồn ào hơn.Ánh mắt của họ đều nhắm vào người can thiệp Guren,họ đều nheo mắt nhìn cậu.

"Mày là thằng quái nào?Mày ở đây, tức là mày học cùng lớp, nhưng..."

"Phải kiểm tra thông tin của thằng này mới được...Mày là Saijou Guren...hả...Saijou...?"

"Wha-!Saijou....có nghĩa là?!"

Vậy ra kiểm tra thông tin phải làm như vậy à?

Cho cậu ta có thời gian để cậu ta tự giới thiệu là cũng là một điều tốt, nhưng không phải trong lúc này, Guren nở nụ cười cay đắng.Khoảng khắc đó, có một cảm giác mềm mại bám vào phía sau lưng cậu.

"Onii-sama.... can thiệp vào trò chơi của người khác là hành vi xấu đó, anh biết không?"

"Đừng nói thế trong khi đang ôm chặt anh nữa,Karen.Chúng ta đang ở trong trường đấy, kể cả có là anh em chúng ta cũng không được làm vậy."

"Ôi trường, có phải anh đang xấu hổ không?Em rất vui khi nghe được điều đó~"

Như một chú mèo vui vẻ, Karen dụi má vào lưng của Guren, dĩ nhiễn mọi người xung quanh không bỏ lỡ khoảng khắc ấy.

"S....Saijou.... vậy là anh trai... của Saijou Karen?Tại sao anh ta lại ở trường này?!"

"Nhìn thông tin về Saijou Karen đi.Vừa có thêm một trạng thái mới"Em gái của Saijou Guren", nó ghi vậy đấy!"

"Cô ta tự lộ ra thông tin cá nhân của mình ?"

"....Có lẽ cô ta nghĩ rằng mình có thể thoải mái với rank B của cô ta.Saijou Karen, hãy đi chết đi...!

Những giọng nói mang đầy sự khát máu.Về phần Guren anh ta chỉ nheo mắt thể hiện sự khó chịu

"Này Karen, anh quên hỏi là em xếp hạng mấy vậy?"

"Hạng B, xếp thứ 98, em vô cùng xấu hổ khi có 97 người khác xếp hạng cao hơn em."

"Em vẫn thuộc về phần giỏi hơn mà đúng không?Em thật sự đã thay đổi sau bao lâu anh không gặp được em nhỉ..."

"Không không không, so sánh về kĩ năng của em với onii-sama thì em chẳng khác gì đứa trẻ sơ sinh cả."

"Làm ơn, đừng có trở nên mạnh hơn nữa."

"Em có thể coi nó như tuyên bố"Anh sẽ ủng hộ em" được không?Ôi trời, Onii-sama~"

"Liệu 2 người có thôi đi được không, Karen-san và rồi Guren-san...phải không nhỉ?"

Kaede đột ngột gập chiếc quạt lại. Giữ chiếc quạt trong lòng bàn tay, Kaede lườm Guren với ánh mắt tràn đầy sát khí.

"Bọn tôi đang dở một ván trò chơi thiêng liêng, mặc dù  vì cậu  là học sinh chuyển trường nên không biết luật đi nữa, việc gián đoạn trò chơi là thứ tôi không thể bỏ-

"Cũng đúng thôi, trong trường hợp của cô."

"...Anh đang muốn nói ý gì?"

Giọng nói của Kaede tràn ngập sự thăm dò.Nhưng Guren không để tâm.

"Momogai, nhỉ.Có ổn không nếu cô không kiểm tra khẩu súng?"

"Eh?Momoka đã kiểm tra nó 3 lần rồi...và khẩu súng này do cô ấy chuẩn bị, vì vậy nên khẩu súng hoàn toàn ổn!"

"Ahhh, đúng là cô đã rất cố gắng cho việc này. Nhưng trên hết, cô nên-"

"Đủ rồi đó! Để bọn tôi được yên!"

Cắt ngang câu nói của Guren, Momoka hành động như thể một chú cún bị giẫm phải đuôi vậy.

"Này này này..."

Bị đẩy ra phía sau. Guren lùi lại vài bước.Lấy một hơi thật sâu, Momoka dí súng vào thái dương.

"Đừng có can thiệp nữa, được chứ...Giờ là lượt của Momoka!"

Clank-Khoảng khắc chuẩn bị bóp cò

Haaa...Không còn cách nào khác.

Guren nhẹ nhàng đá vào đầu gối của Momoka

"Kyawa?!"

Cơ thể Momoka tự động khụy xuống.

Chưa tới 1 giây sau, tiếng súng nổ vang lên.Bởi vì không ai cầm tay cầm súng, nòng súng hướng thẳng lên trên trời, và đó là khẩu súng bắn vào.Một tiếng nổ súng bao trùm khắp lớp học.Khoảng khắc tiếng súng vang lên, có thứ gì đó màu đỏ rơi xuống từ trần nhà.

"....Cái gì?"

Sau khi nhìn kĩ lại,Guren bất ngờ.

"Mực ư...?Không phải, là tương cà chưa.Mang ra khẩu súng khủng như vậy, và đây là đạn ư?"

Lau đi vết chất lỏng màu đỏ trên ngực liếm thử.Guren đoán trong sự tức giận.

"Awa.....awawawawawawa....!!!"

Momoka ngã khụy xuống sàn nhà, một tiếng kim loại vang lên khi viên đạn rơi xuống nền.Chỉ cần nhìn lượng khói thuốc súng thoát ra khỏi nòng súng, bay lên trời với tưng đợt mỏng như sợi chỉ.Cơ thể Momoka run lên dữ dội trong sự sợ hãi.Váy của cô ấy nhăn nhíu hết cả lên, tạo ra một khoảng không gian vừa đủ ngó xuống thứ bên dưới, nhưng trước khi Guren kịp có cơ hội đó, một đôi bàn tay từ đằng sau lưng đã che đi mắt của cậu ta rồi.Không cần hỏi Guren cũng biết đôi bàn tay này là của ai.

"Này, Karen không phải em bảo đây là khẩu súng thật sao?"

"Em không nói viên đạn là thật mà onii-sama.Mặc dù trò chơi quyết định mọi thứ trong học viện, nhưng những trò chơi đe dọa trực tiếp tới mạng sống của học sinh không được phép diễn ra."

Khi Karen trả lời, vẫn lấy tay che mắt của Guren,

"Vậy sao không nói ngay từ đầu cho rồi.Anh làm những điều không cần thiết rồi đấy,ugh..."

Viên đạn vỡ tung trên trần nhà.Với khuân mặt dính đầy cà chua,Guren thở dài thườn thượt rồi nói,

"Xin lỗi vì làm phiền 2 người như vậy.Giờ 2 người muốn làm gì thì làm."

"Ah...awawawawawawawa..."

"Đợi đã, Saijou Guren.Tôi muốn một lời giải thích."

Không như Momoka đang bối rối, Kaede đang hoàn toàn bình tĩnh, không hề cố che giấu biểu cảm bất mãn, cô ta chặn đường Guren, nhẹ nhàng dí chiếc quạt vào dưới cằm Guren.

"Cậu đã làm gián đoạn trò chơi thiêng liêng của tôi 2 lần rồi.Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua ư?"

"Đây là ngày đầu tiên của tôi sau khi chuyển trường, và tôi đã nghĩ ai đó sẽ bị giết ngay trước mắt tôi, nên, dĩ nhiên tôi sẽ ngăn điều đó lại.Ngồi học tại một nơi mà tại đó vừa có người chết vài phút trước, nếu là cô, cô có làm vậy không?"

"Chỗ ngồi... của cậu?Ôi trời."

Lấy ra thiết bị nhận dạng điện tử của bản thân, cô ta kiểm tra ứng dụng.Mặc dù địa điểm trò chơi diễn ra đã để trống suốt khoảng thời gian trò chơi diễn ra, ứng dụng bây giờ đang cho thấy chỗ ngồi này giờ đây thuộc quyền sở hữu của không ai khác ngoài Guren.

"Ra vậy, tôi hiểu lý do của cậu.Nhưng, không sự thật là cậu đã làm gián đoạn trò chơi của bọn tôi.Nếu tôi báo cáo việc này cho nhà trường, cậu sẽ nhận án phạt, cậu biết đấy?"

"Cứ làm gì mà cô thích.Tôi thỏa mãn vì không phải thấy ai chết hôm nay."

"Tại sao cậu lại làm thế trong lượt của Momoka?Cậu không hề làm gián đoạn trò chơi khi đang tới lượt tôi?"

Ah ha.... vậy là cô ta phát hiện ra rồi...

-Hoặc đó là do Guren nghĩ, trong khi đang bị lườm bởi Kaede.

Nếu cậu ta biết đó chỉ là đạn giả, cậu ta sẽ không cần phải can thiệp.Mặc dù Momoka có lẽ sẽ bị thương từ lực của viên đạn, cô ấy chắc chắn sẽ không chết.

"Tôi đã chắc chắn Momoka sẽ chết, nên tôi can thiệp."

"...Hmmm?"

Mặc dù Guren đã định kết thúc cuộc hội thoại tại đây, biểu cảm của Kaede trái ngược với sự thỏa mãn.Có vẻ đã cô ta bực bội vì đã không  hoàn thành trò chơi.

""Chắc chắn chết ư"...Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ khi nghe câu nói đó được.Đây chỉ đơn giản là trò chơi, và cái điều kiện đều công bằng cho cả 2 bên.Cậu sẽ không bao giò biết kết quả trừ khi tới hồi kết,phải không?"

"Công bằng ư.Việc đó khá dễ để cho cô nói vậy."

Gom góp mọi sự tự tin trong giọng nói,Guren tiếp tục.

"-Suy nghĩ để mọi thứ cho may mắn định đoạt là việc kẻ sắp thất bại chắc chắn sẽ nghĩ tới.Nữ thần chiến thắng sẽ không bao giờ mỉm cười với những kẻ thất bại, nhỉ."

Với những lời đó của Guren."Mặt nạ" của Kaede bắt đầu vỡ vụn, để lộ cảm xúc thật của cô ta.

"Nếu cậu muốn nói gì cứ nói đi?

"Cô chắc chứ?Tôi sẽ giải thích mọi thứ đấy?"

".....!"

Mặc dù nó không giống như một lời đe dọa, với việc không mang một ý nghĩa xác thực nào hết, Kaede ngậm chặt mồm như đứa trẻ bị bố mẹ quở trách vậy.

Và rồi,

"Tốt thôi, đây là ngày đi học đầu tiên của cậu, cho nên tôi sẽ bỏ qua lần này...Momoka-san à?"

Như thể muốn trốn chạy, Kaede tránh ánh mắt của Guren và nhìn về phía người mà về mặt cơ bản đã bị cô ta đánh bại.

"Hya?!"

Đột ngột bị gọi, Momoka, người đang ngồi giữa 2 chỗ ngồi, giật thót.Luống cuống nhìn vào khẩu súng, làn bụi thuốc súng đang phai dần, và gương mặt của Kaede...

"L-Làm ơn chờ đã, Kusunoki-san!Cuộc thi vừa rồi không được tính-"

"Tôi không cho rằng nó không được tính đâu, cuộc thi đã xong rồi."

"K-Không thể nào! N-Nhưng chúng ta bị làm gián đoạn, nên... việc đó quá lạ đi!"

"Dù cảm thấy rất tệ, nhưng tôi không chấp nhận lý do đâu.Trong lượt của cô, viên đạn đã được bắn đi.Vì vậy, AI chắc chắn sẽ tuyên bố tôi là người chiến thắng.

Những người quan sát bắt đầu trở nên ồn ào 1 lần nữa.Ngồi dưới chân của Kaede, đang tự tin về chiến thắng của mình, Momoka bắt đầu nhìn quanh tìm kiếm sự cứu rỗi.

"M-Mọi người...!Làm ơn....Đây là....những điểm GP... cuối cùng của tôi...!"

Chứng kiến cô gái đang bị tổn thương và tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt của cô ấy, sẽ khiến bất kì ai nhói lòng.Tuy nhiên, học sinh cùng lớp không hề đưa tay cứu rỗi, không một ai màng tới sự cầu cứu của Momoka.

Mọi người đều trở nên im lặng, quay lại chỗ ngồi, bơ đi Momoka, cô ấy không khác gì một chú cún bị bỏ rơi vậy.Như mọi người đã hết hứng thú, khác xa với vẻ hào hứng trong trò chơi vừa qua,chứng kiến việc này quá là bình thường trong"Cuộc sống hằng ngày "của họ"--

Và rồi, cô gái bơ vơ một mình.

"K-Không thể nào.....waaaaaaahhhhhhh..."

"Thật là khó coi Momoka-san-Dù đã đánh cược mọi thứ, mà vẫn thua."

"Waaahhhhhhh..."

"Cứ khóc cho tới khi nào cô muốn.Nhưng việc "thanh toán" sẽ không thể tránh được đâu."

Một giọng nói máy móc vang lên từ cả 2 ID điện tử của họ.

"-Kết quả của trận đấu đã được xác thực."

"Kẻ thất bại, F-rank, hạng 2703,Momogai Momoka-san.Trừ 1000GP"

"Người chiến thắng, C-rank, hạng 239, Kusunoki Kaede-san.Cộng 1000GP"

" Điểm GP của Momogai Momoka-san đã xuống con số 0, vì thế tước quyền của cô ấy với tư cách người chơi, và bị loại khỏi bảng xếp hạng.

"Nếu không có "Bản hợp đồng" nào được lập ra, cô ấy sẽ bị ép thôi học khỏi trường--"

Hệ thống thông bao nhẹ nhàng, và biểu tượng trên ứng dụng của thẻ ID của Momoka đổi màu.Biểu tượng của học viện không hề thay đổi, nhưng màu sắc thay đổi từ màu xanh nhạt xang màu đỏ thể hiện cảnh báo.

Thấy vậy, Kaede lộ một nụ cười tàn nhẫn

"Chúc mừng tốt nghiệp sớm, Momoka-san?"

"Uuu.....uwaaaah..."

Những giọt nước mắt to và tròn chảy trên má Momoka, trong khi cô ấy đang bị coi thường bởi Kaede.

"Vậy việc duy nhất cô có thể làm chỉ là khóc thôi à--Cô làm tôi thất vọng quá.Cố gắng mà tìm ai có mua cơ thể của cô đi nhé."

Để lại những lời đó, Kaede không thèm nhìn lại mà về thẳng chỗ ngồi của mình.Trong cùng 1 lớp học, chỉ cách vài bước.Với cùng 1 bầu không khí, đều tồn tại kẻ thắng và thua.Kẻ thua cuộc thì khóc trong tuyệt vọng, trong khi người thắng cuộc thì tràn ngập niềm vui.

-Khung cảnh này sẽ cảm thấy rất tệ.Đó chính xác là lý do tại sao Guren ghét những thứ này.

"Này, cô đứng lên được không?"

Cố gắng giảm đi cảm giác tội lỗi trong lòng ngực, anh ta đưa tay về phía Momoka.

"Sụt sịt...Wahhhh.....Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.."

"Này, dừng lại đi được chứ. Hãy khóc ở chỗ của mình...đây phải không?Kaede, đừng có đứng nhìn đó và giúp anh đi."

"Onii-sama, có phải anh giúp cô ấy vì cô ấy đáng yêu không?....Uhm... mặc dù ngực của em có vẻ nhỏ hơn so với của cô ấy, em chắc chắn sẽ làm cho chúng bự thêm bằng cách nào đó....!

"Em đang nói gì thế..."

Vì Guren không nhận được sự giúp đỡ từ Karen, anh ta mang Momoka về chỗ ngồi của mình với sự giúp đỡ từ ứng dụng ID.

Đến chỗ ngồi của mình, Momoka chỉ nằm dài trên mặt bàn, tiếng khóc không còn nghe thấy nữa, chỉ thấy lưng của cô ấy hơi run run.Guren biết rằng mình đã vượt quá giới hạn của mình,nhưng anh ta vẫn nói 1 lần nữa.

"Kết quả sẽ không thay đổi dù tôi không can thiệp đi nữa...Nhưng, tôi cảm thấy có 1 phần trách nhiệm khi làm cô rơi vào tình trạng này.Xin lỗi vì đã can thiệp vào như vậy."

"......."

"Được rồi, tôi quay về chỗ ngồi đây."

"....!"

Vẫn còn nằm tren bàn, lưng cử động nhẹ.Guren coi nó như là đồng ý tha lỗi, và để trở nên khá than khi tự giải thoát bản thân khỏi cảm giác tội lỗi, anh ta quay trở lại chỗ ngồi.Dù vậy, đối với ngày đầu đi học, anh ta chắc chắn không kì vọng mọi thứ sẽ kết thúc căng thẳng như thế này.

Ngồi xuống ghế, Guren lắc đầu để xóa bỏ những suy nghĩ của bản thân.Một cuộc sống tươi sáng, yên bình mà anh ta đã luôn tưởng tượng khác xa với nơi đây và ngày đi học đầu tiên không thể nào mà tệ hơn.Không thể thay đổi được gì dù làm gì đi nữa, anh ta tựa cằm vào 1 tay, thở dài.

"Onii-sama."

"Gì thế, Karen?--À hóa ra em ngồi cạnh anh hả?"

"Đúng vậy, bằng một giao dịch đó~em vẫn còn một vài mong muốn có thể nhờ được từ những người trong lớp."

"....Ra vậy."

Guren không hề muốn hỏi cách mà cô em gái mà có được chỗ ngồi này.Anh ta đoán có lẽ việc này diễn ra giống như sự việc đã xảy ra vài phút trước.Những cái nhìn của bạn cùng lớp nhìn về phía họ tràn đầy sự cảnh giác.

"Mà này Onii-sama, tại sao anh biết viên đạn sẽ được bắn ra trong lượt của Momoka-san vậy?"

"Anh không hề, anh chỉ đoán thôi."

"Đừng trêu em nữa và dạy cho em đi.Onii-sama không phải người dựa theo bản nằng. Nếu anh không dạy cho em, em sẽ hỏi mãi luôn.Việc này sẽ không làm phiền anh chứ?"

"Em dừng lại đi được không.Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy phiền phức rồi."

Nhìn thấy đôi sáng lên với sự hiếu kì của Karen, Guren thở dài.Kiểm tra ánh nhìn của người xung quanh 1 lượt, anh ta phải đảm bảo không có ai nghe được anh ta.May mắn thay, các bạn cùng lớp khác dường như đã tăng sự thận trọng, vì thế họ không đến gần đủ để nghe thấy được.

-Như này chắc ổn rồi.

"Có mẹo cho khẩu súng đó."

"Ôi troiwf~ Nhưng đó là khẩu súng do Momoka-san chuẩn bị mà anh biết chứ? Chưa kể đến việc cô ấy đã kiểm tra kĩ trước cuộc chơi."

"Đúng là cô ấy chuẩn bị súng, nhưng nó vẫn thuộc về nhà trường mà, đúng chứ.

"Ahhhh, em hiểu ý anh rồi."

"Anh không biết rõ mọi việc được xảy ra như thế nào nhưng anh đoán rằng Momoka nhận được từ người có trách nhiệm trông coi.Giống như trong thư viện có thủ thư vậy, họ chắc hẳn phải có ai đó cho những trò chơi."

"Đúng vậy, chung quy lại là như thế ạ."

"Vậy thì đơn giản thôi. Mọi cuộc thương lượng đều được hoạt động dựa vào GP.Giống như cách em có được chỗ ngồi gần anh, các học sinh sẽ có thể tạo các"đề nghị " với điểm GP của họ."

"Anh nói em mới nhớ...hệ thống điểm GP không chỉ áp dụng cho học sinh mà cả các thầy cô nữa. Chấp nhận 1 số yêu cầu cụ thể của học sinh, họ sẽ nhận được GP trao đổi-Và càng nhiều GP mà họ sở hữu, thì danh tiếng và sự công nhận họ càng cao."

Nói đến đây, Karen cắt ngang lời đọc thoại của bản thân"Nhưng...

"Cho rằng Kusonoki-san đã làm việc đó đi nữa...Sao cô ấy biết Momoka-san sẽ chọn trò cò quay Nga?"

"Momogai đang có chuỗi thua, vì thế không có khả năng để suy nghĩ lý trý được nữa. Vì thế nó sẽ rất hợp lý nếu cô ấy chọn trò chơi may rủi."

"Ah, hóa ra là vậy."

"Một trò chơi đánh cược tất cả.Một trò chơi cô ấy chọn cho cô ấy cảm giác yên lòng, nhưng làm ảnh hưởng tới đối thủ.Kusonoki có lẽ đã chuẩn bị các mẹo tương tự vào tất cả trò may rủi khác . Dù thử thách có là gì, thắng bằng mọi giá-- bởi vì cô ta đã phát triển tư duy đó, cô ta đã nắm chắc thắng lợi rồi. Tất cả chỉ có thế thôi."

"Em sẽ thấy những loại người này mọi lúc mọi nơi ở thế giới ngầm' Karen à- đây chỉ là một trong nhiều những loại đấy thôi."

-Của những con người ưu tú vừa giỏi, lanh lợi, tự tin

"Thể loại người như Kusunoki sẽ không cần nghỉ ngơi tất cả chỉ nhằm mục đích chiến thắng.Nếu đó là trò may rủi, họ sẽ tìm những lỗ hổng mà không có ai có thể buộc tội họ gian lận"

"Và  giờ sẽ là về mẹo với chiếc súng .Vậy loại thủ thuật nào mà Kusunoki-san đã sử dụng ạ?Momoka-san đã kiểm tra khẩu súng vô số lần, và không phát hiện được gì."

"Sẽ không đời nào ai đó không biết biết về súng sẽ nhận ra điểm bất thường này.Chưa kể đến việc khẩu súng này được làm ra để phục vụ cho ngôi trường ngớ ngẩn này.Nghĩ theo hướng đó, kì vọng sẽ phát hiện ra điểm bất thường 1 cách dễ dàng thì quả là ngu ngốc."

Ngừng lại 1 nhịp, Guren giơ ngón trỏ bên tay phải lên và quay nó.

"Thông thường, băng đạn của súng ngắn chỉ có thể xoay sang trái hoặc phải.Tùy vào người tạo ra nó, súng có thể xoay cả 2 bên, nhưng điều đó sẽ trở nên ngu ngốc 1 cách không ngờ trong những trò chơi thể loại này."

Băng đạn của khẩu súng ngắn giống như một cái ống cùng với 6 cái lỗ, thường không có nắp đậy.

"Nhìn vào khẩu súng từ phía bên cạnh, em sẽ thấy có viên đạn ở lỗ tiếp theo hay là không.Nếu em tiếp tục xoay băng đạn, ngay cả 1 con khỉ cũng sẽ biết khi nào đạn sẽ được bắn ra.Nhưng, khẩu súng được làm đặc biệt bởi học viện Shishiou, việc xoay băng đạn không cố định và em không thể nhìn thấy bên trong có đạn hay không."

"Vâng, dù gì nó cũng là khẩu súng được chế tạo dành cho trò cò quay Nga mà."

Có thể xoay bên trái và phải-Đây chính là điểm mấu chốt này."

"Eh?"

Guren tiếp tục nói với tông giọng thấp.

"Kusunoki-san cầm khẩu súng trong tay phải và quay băng đạn bằng tay trái, còn Momogai thì ngược lại.Cô ấy cầm bằng tay trái và xoay bằng tay phải."

1 người thuận tai phải sẽ cầm súng bằng tay phải và quay hộp đạn bằng tay trái.Điều ngược lại như vậy đối với người tay trái.

"Khoảng khắc anh nhìn thấy gương mặt tự tin đó, anh đã chắc chắn.Kusunoki chắc chắn dã dùng vài mẹo ở đây. Phần lớn sẽ là--

Nếu 1 người thuận tay phải quay hộp đạn với bàn tay trái, đạn sẽ không được bắn ra.

Nếu 1 người thuận tay trái quay hộp đạn bằng tay phải, đạn chắc chắn sẽ được bắn.

"Đó là tất cả suy đoán của anh."

Một định kiến của Momogai khi cho rằng súng do mình tự chuẩn bị sẽ an toàn.Kusunoki đã dẫn dắt cuộc trò chuyện cùng với sự giúp đỡ của đám đông và làm suy yếu khả năng suy nghĩ lý trí của đối thủ, và đã xong trò lừa bịp này-

"1 kẻ lừa đảo chán ngắt."

"Anh có thể nắm bắt nhiều như vậy chỉ trong 1 khoảng khắc đó thôi sao,onii-sama?"

"Đúng vậy."

"Nếu như dự đoán của anh sai thì sao..."

"Nó không phải vấn đề là sai hay đúng, chỉ có 1 sự thật duy nhất thôi."

"Dựa trên tiêu chuẩn của anh ư?"

"Bản năng, hoặc thứ gì đó giống vậy."

Đối diện với sự nghi ngờ của cô em gái, Guren chỉ cãi đầu, nở nụ cười chua xót.

"Anh có thể nhận thấy được.Con đường mà họ sử dụng, những suy nghĩ của họ.Quá trình xây dựng những mảnh ghép dẫn họ tới chiến thắng.Mọi thứ, như một bản phác thảo, cứ như đang lơ lửng trên tâm trí anh vậy, cùng với những hình ảnh rõ ràng.Và trong 5 năm gần đây, anh chưa bao giờ sai lần nào."

Quan sát  anh trai và  lắng nghe những lời giải thích vô tư của anh trai mình.Chiếc cổ trắng của Karen khẽ cử động khi em ấy nuốt nước miếng.

"...Onii-sama thật là phi thường."

"Giờ đây những kĩ năng này chỉ là vô giá trị thôi.Sức mạnh này chỉ có thể sử dụng ở trong cái thế giới ô uế này, chứ hoàn toàn không có giá trị nào khác.Thay vào đó, anh sẽ muốn có năng lực có thể giao tiếp tốt để anh có thể kết bạn nhanh hơn, một hồ sơ giáo dục đủ để anh có thể làm việc tại 1 công ty bình thường, những thứ đó quan trọng hơn nhiều, thật đấy....Karen. đừng có lan truyền mấy tin đồn linh tinh, được chứ."

Guren cầu xin với giọng mạnh mẽ và nhận lại được nụ cười của Karen.

"Được thooi~ Nó sẽ là bí mật giữa 2 chúng ta.Em sẽ trân trọng điều đó."

Ngắm nhìn biểu cảm đáng yêu của em gái mình, Guren thở dài trong lòng.

Mọi thứ trơ nên rắc rối vào ngày đầu tiên, à.

Anh ta phải chứng kiến trò chơi ngay trước mặt bản thân, và cuối cùng can thiệp không vì lý do gì.

Làm ơn, bình tĩnh lại đi.

Mùi của máu, vị của những khổ đau, xét tới vị trí của con mồi, những con thú đang ngủ sâu trong trái tim Guren đang dần dần muốn được thức giấc.

Chết tiệt, như thể như mình sắp cuốn vào chuyện đó 1 lần nữa.Mình sẽ không bao giờ muốn trải việc đó lần nào nữa.Mình đã quyết như vậy rồi.

Tiếng chuông reo.

Cố gắng kìm lại những bản ngã của bản thân , Guren mong chờ tới tiết học tiếp theo.

.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận