Từ khi tôi bắt đầu học kiếm thuật từ Alfred-san đến giờ đã được một năm.
Dù tôi muốn bắt đầu học ma thuật, nhưng ôm đồm quá nhiều thứ cùng lúc chỉ khiến mọi thứ trở nên nửa vời. Sẽ tốt hơn nếu tôi tập trung vào kiếm thuật cho đến khi đạt được một trình độ nhất định.
…Có cái con cặc ấy! (T/N: “What a load of c**p”)
Kiếm thuật vui vãi l!!
Tôi vẫn chưa hiểu mục đích học kiếm thuật để làm gì, nhưng nó thật sự rất thú vị.
Nhờ luyện tập hằng ngày, tôi đã có thể ngủ một cách thoải mái.
Càng luyện tập, tôi càng tiến bộ. Cảm giác đó thật tuyệt vời.
Tuy nhiên, đến bây giờ tôi vẫn chưa đánh bại được Alfred-san.
Mỗi khi tôi thua, một cảm giác nhục nhã kinh khủng lại đè lên tôi.
Làm sao tôi có thể thua một tên quản gia được?
Chính cái sự thật đó khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Có những ngày tôi còn bật ra những lời chửi rủa Alfred-san và cả bản thân mình.
Nhưng việc tôi trải qua cảm giác nhục nhã sớm như vậy lại là một điều tốt.
Thật ra, bị “hạ gục” trước kia chắc chắn đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi, hay chính xác hơn là ảnh hưởng đến Luke.
Đương nhiên tôi sẽ thua rồi.
Dù sao thì người tôi đang đối mặt vẫn là cựu Phó tư lệnh của Kỵ sĩ Hoàng gia mà.
Nói đúng hơn, cảm giác hối hận mới là điều khó tin.
Với lại, Alfred-san cũng khá cứng đầu đấy chứ?
Nhất là trong thời gian gần đây.
Tôi mới chỉ cầm kiếm được một năm thôi.
Và lẽ đương nhiên lần này người thua lại là tôi.
Nhưng mà Alfred-san cũng có thể nhẹ tay một chút chứ...——
“…Mới một năm. Trong vòng chưa đầy một năm, Luke-sama đã nắm được gần như toàn bộ kiến thức cơ bản về kiếm thuật rồi. Ngược lại… không, thôi bỏ đi.”
Hả, tôi nắm được kiến thức cơ bản từ khi nào vậy?
Thực sự thì gần đây tần suất các buổi tập ngày càng tăng lên.
Alfred-san nhìn lên trời, như thể đang tập trung suy nghĩ về một điều gì đó, như thể đang từ bỏ điều gì đó.
Vẻ mặt của Alfred-san có thể được hiểu theo hai cách như vậy.
Alfred-san quay lại nhìn tôi.
“Thần đã từng là Phó tư lệnh của Kỵ sĩ Hoàng gia…”
“Ta biết.”
Đây là thành quả của việc tôi cố gắng hết sức để nói sao cho lịch sự nhất có thể.
“Thần đã từng chỉ huy rất nhiều chiến trường và đã tước đi rất nhiều sinh mạng.”
“……”
Câu này thì tôi không biết.
Sao tự nhiên Alfred-san lại nói về chuyện này vậy?
Nhưng tôi muốn hiểu hết mọi thứ.
Alfred-san là sư phụ của tôi.
Tôi không thể nào đền đáp hết những gì Alfred-san đã làm cho tôi.
Vì vậy tôi cố gắng hết sức để có thể hiểu từng từ một.
“Một thanh kiếm là công cụ để lấy đi mạng sống của người khác. Điều quan trọng là người cầm thanh kiếm ấy. Người mang kiếm chính là người quyết định sẽ sử dụng thanh kiếm đó vào việc gì. Dù có là thực thi công lý hay gieo rắc tội ác. ---Thần xin ngài đừng quên điều đó.”
Nói xong, Alfred-san cúi đầu thật sâu trước tôi.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Tôi chẳng hiểu gì cả.
Mình phải nói gì bây giờ?
Tôi muốn cảm ơn vì ông ấy đã chỉ dạy tất cả cho tôi, nhưng tôi lại không thể làm vậy.
Tôi nhận ra rằng Luke, người đại diện cho sự kiêu ngạo và bất cần, sẽ không bao giờ cho phép tôi làm điều đó.
Vậy tôi phải nói gì bây giờ?
Tôi không biết phải làm sao cả.
‘---Nhưng.’
Alfred-san tiếp tục.
Lần này, bầu không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên khác thường.
“Thần muốn tận mắt chứng kiến những gì Luke-sama sẽ đạt được, dù có tệ đến mức nào đi nữa! Thần không thể dập tắt được khát khao này rồi! Ah, không thể rồi. Khát khao này là thứ mà thần không tài nào kiểm soát được!”
“……”
...Hả?
Chuyện gì vừa xảy ra với Alfred-san vậy?
Mắt của Alfred nhìn như thể một kẻ đang lên cơn điên vậy!
Quý ông Alfred đâu rồi?
Chuyện này có phải do tôi thay đổi cốt truyện không?
Cái kiểu thế giới song song gì đây?
“Vì vậy, từ giờ trở đi, thần sẽ chỉ dạy ngài những kỹ thuật kết liễu đối thủ mà thần đã tích lũy được từ những lần đặt cược mạng sống của mình trên chiến trường. Nó hoàn toàn khác với kiếm thuật truyền thống của Vương quốc. Nhưng thần hứa rằng những kỹ thuật này sẽ giúp ngài chiến thắng. Thần muốn ném ngài vào chiến trường để ngài tự mình trải nghiệm, nhưng thần chắc chắn cha ngài sẽ từ chối ngay…”
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Kỹ thuật kết liễu đối thủ ư!?
Alfred-san đang cố dạy cái gì cho một đứa nhóc 11 tuổi vậy?
“---Đây là tín ngưỡng của thần, nhưng thần tin rằng dù có dùng thủ đoạn bỉ ổi đến đâu, thì nó vẫn tốt hơn là thất bại, mà trên chiến trường thì thất bại cũng chẳng khác gì án tử.”
“…Huh.”
Trước sự thay đổi đột ngột của Alfred-san, tôi chỉ biết đứng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên, chỉ một chỗ đánh thẳng vào tâm trí tôi được thôi.
Đó là “thất bại.”
Tôi cảm thấy nhạy cảm với những từ đó.
Đúng hơn, không phải là tôi.
Mà là Luke.
Trong suốt một năm qua, tôi đã thua không biết bao nhiêu lần rồi.
Hết lần này đến lần khác.
Cứ đấu là tôi lại thua.
Dù vậy, Nó vẫn chẳng hề làm tổn hại đến lòng tự trọng của tôi chút nào cả.
Nhưng bây giờ…
“Đừng có mà xem thường tao.
Tao sẽ đạt được mức độ đó ngay thôi.
Tao sẽ hạ gục mày cho mà xem.”
Những lời đó vang vọng trong đầu tôi.
Vì lý do đó…
“Kukuh… Ahahahaha!”
Tôi bật cười.
“Thực sự còn hơn là thất bại thật. Chỉ cần cuối cùng ta là người chiến thắng thì mọi thứ còn lại sẽ trở thành vô nghĩa!”
“…!! Đúng vậy….Đó là điều quan trọng nhất!”
Tôi nói như thể đó là điều hiển nhiên.
Và tôi vẫn chưa dừng lại ở đó.
“Cả ngươi nữa, Alfred. Cứ nghĩ xem, ngươi có nghĩ rằng ngươi sẽ nhìn xuống ta lâu không? Một ngày nào đó, ta sẽ hạ gục ngươi thôi.”
Có vẻ như nó đã ở trong bản chất của Luke, không giờ chắc của tôi cũng vậy mất rồi.
Tôi chắc chắn rằng từ giờ đến khi bản thân từ giã cõi đời này thì tôi vẫn sẽ không thể nào thay đổi được.
Không đời nào mà tôi lại có thể thay đổi được cái tính cách tự kiêu cao ngất trời này được, nên cách duy nhất để thỏa mãn nó là giành chiến thắng.
Chỉ cần thắng là được.
Quả là một lối sống phiền phức.
Phiền phức quá thể.
Nhưng.
Không tệ chút nào cả..
Mình chỉ cứ thế mà sống thôi.


2 Bình luận