"Thưa chủ nhân, thần có việc cần báo cáo với ngài."
"Vào đi."
Giờ thì... nên mở lời thế nào đây?
Thôi được rồi, nếu cần, tôi sẵn sàng quỳ gối van xin.
– Xin hãy cho phép tôi được dạy kiếm thuật cho Luke-sama.
----------
Đã gần một năm trôi qua kể từ ngày đầu tiên tôi bắt đầu học kiếm thuật từ Alfred-san.
Tôi cũng muốn nghiên cứu thêm cả ma thuật nữa, nhưng ôm đồm quá nhiều thứ chỉ khiến mọi thứ trở nên nửa vời mà thôi. Tốt nhất là tập trung vào kiếm thuật trước đã.
... Tuy nhiên đó cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. – Kiếm thuật thú vị af!!
Tôi không thể giải thích rõ ràng tại sao, nhưng nó thực sự rất vui.
Nhờ luyện tập ngày đêm cho đến khi cả người ướt đẫm mồ hôi mà giấc ngủ của tôi đã cải thiện hẳn.
Và tôi cảm nhận rõ mình đang tiến bộ từng ngày. thật là một cảm giác tuyệt vời.
Nhưng trong những trận đấu tập với Afred-san, tôi vẫn chưa giành được chiến thắng một lần nào cả.
Mỗi lần thua, tôi đều cảm thấy một nỗi nhục nhã khôn tả dày vò.
Việc thua một người quản gia tầm thường khiến tôi vô cùng tủi nhục.
Trong cơn tức giận, tôi đã không ít lần buông lời xúc phạm Alfred-san và cả chính mình. Không chỉ một hai lần, mà rất nhiều lần.
... Nhưng ngược lại, việc tôi tận hưởng tất cả những điều này chứng tỏ tôi thực sự không tài nào hiểu nổi được trái tim con người.
Dù vậy, tôi nghĩ rằng được trải nghiệm sớm những cảm xúc này sẽ rất là có ích.
Chắc là sự [thất bại] trước đây đã có ảnh hưởng tích cực lớn đến tôi, không, là đến "Luke" – tôi tin chắc như vậy.
Hoặc đúng hơn, thua là chuyện đương nhiên thôi. Đối thủ của tôi từng là phó đội trưởng đội kỵ sĩ vương quốc cơ mà!
Việc tôi cảm thấy bực bội mới là kỳ lạ.
Và nữa... cái gì nhỉ? Có phải Alfred-san đang nghiêm túc quá mức không?
Đặc biệt là dạo gần đây, tôi mới cầm kiếm được một năm thôi mà? Và đương nhiên, lần này tôi lại thua tiếp.
Sao ông ấy không thể nhẹ nhàng hơn một chút vậy–
"Chỉ trong một năm... chỉ một năm thôi, Cậu chủ Luke đã nắm vững căn bản và ứng dụng của kiếm thuật. Không, đúng hơn là..."
Hả, từ lúc nào vậy?
Đúng là gần đây tần suất đấu tập của chúng tôi tăng lên một cách kỳ lạ, nhưng...
Alfred-san ngước nhìn lên trời. Với vẻ mặt như đang suy tư, hay cam chịu một điều gì đó.
Khó đoán thật. Rồi như đã quyết định một điều gì đó, ông ấy quay sang nhìn thẳng vào tôi.
"Thần đã từng... là phó đội trưởng đội kỵ sĩ vương quốc..."
"Sao giờ mới nhắc đến chuyện đó? Ta biết rồi mà."
Tôi cố gắng dùng giọng điệu lịch sự nhất có thể.
"Thần đã bước qua vô số chiến trường, cướp đi rất nhiều sinh mạng."
"…………"
Tôi không hiểu tại sao Alfred-san đột nhiên nói về chuyện này.
Nhưng tôi muốn hiểu ông ấy, dù chỉ một chút... bởi vì ông ấy là người thầy của tôi. Một người mà tôi không bao giờ có thể đền đáp hết ơn huệ này được.
Tôi cố gắng nghiền ngẫm từng lời của ông, cố gắng thấu hiểu từng từ một mà ông ấy truyền lại.
"Một thanh kiếm chỉ là công cụ để đoạt mạng người. Điều quan trọng nhất là tâm của người cầm kiếm. Việc sử dụng kiếm thuật đã rèn luyện vào mục đích gì, phụ thuộc vào người cầm thanh kiếm đó. Dù là chính nghĩa hay tà ác. – Xin cậu chủ đừng bao giờ quên điều đó."
Nói rồi, Alfred-san cúi đầu thật sâu.
Tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra với ông ấy... tôi vẫn chưa hiểu lắm. Tôi nên nói gì đây?
Ít nhất là bày tỏ lòng biết ơn vì ông ấy đã dạy dỗ tôi suốt thời gian qua... không, không thể.
Một năm qua đã chứng minh rõ ràng rằng sự kiêu ngạo của "Luke" sẽ không cho phép điều đó... Vậy tôi có thể nói gì?
"– Tuy nhiên."
Như đang lách vào kẽ hở của cuộc trò chuyện, Alfred-san tiếp tục.
Hoàn toàn phá vỡ bầu không khí u ám trước đó.
"Dù cậu có nghiêng về tà ác, Thần vẫn muốn nhìn thấy những gì cậu chủ sẽ làm, Luke-sama! Thần khao khát được thấy điều đó!! A, không được rồi. Thần không thể kìm nén ham muốn này được nữa!!"
"... Hả?"
... Cái quái gì thế này!?!? Alfred-san bị sao vậy!!
Mắt ông ấy trông điên cuồng hẳn lên!! Alfred-san lịch lãm ngày nào đâu rồi!? Có phải tôi đã gây ra chuyện này vì cố gắng quá không!? câu chuyện đang rẽ vào nhánhnaof đây trời!?
"Vì vậy, từ nay, thần sẽ dạy cho luke-sama những kỹ thuật sát thủ mà thần đã học được trên chiến trường. Nó hoàn toàn khác với kiếm thuật cao quý của vương quốc. Nhưng thần cam đoan rằng nó sẽ giúp ích cho cậu chủ trên con đường dẫn đến chiến thắng. Lý tưởng nhất là thần muốn đưa cậu chủ thẳng ra chiến trường để trải nghiệm không khí đó ngay lập tức, nhưng... thần nghĩ rằng ngay cả chủ nhân cũng sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra được."
Kỹ thuật sát thủ là cái gì!?
Ông định dạy một đứa trẻ 11 tuổi cái gì vậy!?
///
///
Tôi không thể chấp nhận sự thay đổi đột ngột này.
Tuy nhiên–
"Đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, nhưng dù phương thức có bẩn thỉu đến đâu, vẫn tốt hơn là bỏ mạng."
"Ồ..."
Sự biến đổi bất ngờ của Alfred-san.
Dù hoàn toàn bối rối, nhưng chỉ riêng câu nói đó đã đánh trúng tim đen tôi.
– [Thất bại]
Từ đó với tôi như một cục tạ ngàn cân.
Thứ mà lòng kiêu hãnh mãnh liệt trong tôi với tư cách "Luke" sẽ không bao giờ cho phép được xảy ra – là [thất bại].
Một năm qua, tôi đã nếm mùi thất bại đó vô số lần. Lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác.
Tôi thua trong mọi trận đấu tập. Nhưng ngay cả vậy, lòng kiêu hãnh của tôi vẫn không hề bị suy giảm.
Đừng có coi thường ta.
Cứ chờ đấy.
Ta sẽ ở đó.
Ta chắc chắn sẽ kéo ngươi xuống.
Những tiếng nói như vậy vang lên trong đầu tôi. – À, ra là vậy.
".. A ha ha ha ha!"
Vì lý do nào đó, tôi bật cười.
"Hiểu rồi, ta hiểu rồi. Tốt hơn là thất bại. Lý luận của ngươi quá hoàn hảo. Không có gì sai cả. – Chỉ cần cuối cùng mình là người thắng là được."
"Niềm...niềm động lực mãnh liệt như thế này...!"
Lời nói tuôn ra không ngừng.
"Ngươi cũng không khác gì cả đâu, Alfred. Đừng nghĩ rằng ngươi có thể mãi từ trên cao mà nhìn xuống ta được. Một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ đánh bại ngươi."
À, đây có lẽ là bản chất thật của "Luke", không, là của chính bản thân tôi.
Nó chắc chắn không thể thay đổi cho đến khi tôi chết. Không có cách nào kìm nén được lòng kiêu hãnh khổng lồ này, cách duy nhất để thỏa mãn nó là sự chiến thắng. – Bằng cách tiếp tục chiến thắng bằng mọi cách.
Thực sự, cuộc đời thật là phiền phức. Cực kỳ phiền phức.
Nhưng mà... có lẽ cũng không tệ lắm.
Phải làm thôi.
------------------
"Chỉ mất... hai năm thôi à."
Gần đây tôi thấy mình hay lẩm bẩm một mình. Không hiểu sao nữa.
Nếu ai đó nghe thấy, có lẽ tôi sẽ mất việc làm quản gia mất. Tuyệt đối không được để điều đó xảy ra.
Cuộc đời thật khó đoán. Không ngờ lại có ngày tôi lại muốn giữ cái công việcchết tiệt này.
Thằng nhóc đó... không, Cậu chủ Luke. Đã được gần một năm rưỡi kể từ khi tôi bắt đầu dạy kiếm cho cậu chủy.
Hôm nay, là lần đầu tiên – tôi thua.
Làm sao tôi có thể không cười cho được? Tôi muốn hét lên vì sung sướng ấy chứ.
Nhưng hiện tại tôi là một người quản gia. Không thể để ai nhìn thấy tôi làm vậy được.
Vì vậy, tôi cắn chặt môi lại và kìm nén cảm xúc đang trào dâng bên trong.
"Cậu chủ thực sự... thực sự đã làm được...! Không, không phải vậy. Cậu chủ đã vượt xa cả mong đợi của mình rồi....!"
A, chết tiệt.
Cảm xúc của tôi đang lộ dần ra.
Tôi không hề nương tay một chút nào cả... không, đúng hơn là tôi đã ra sức giết cậu chủ..
Mỗi lần đấu tập, tôi đều cảm thấy như đó là cuộc chiến sinh tử thật sự vậy. Dù chỉ mới cầm kiếm trong thời gian ngắn nà cậu chủ đã dành hết sức tấn công để đạt được chiến thắng.
Ngay từ trận đầu tiên đã như vậy rồi.
Nếu tôi lơ là dù chỉ một chút, tôi sẽ bị quật ngã ngay. Bản năng của một kiếm sĩ đã mách bảo tôi điều đó.
Vì vậy, mỗi lần đấu tập, tôi đều nghiêm túc. Cậu chủ trong mắt của tôi không phải là một ngườihọc trò cần dạy dỗ, mà là như một kẻ thù phải bị tiêu diệt. Tôi buộc phải nghiêm túc như vậy.
Danh hiệu cựu phó đội trưởng đội kỵ sĩ vương quốc không phải để đùa vui mà thôi.
Thẳng thắn mà nói, dù đã già, tôi vẫn tự tin mình là một trong những kiếm sĩ mạnh nhất vương quốc.
Vậy mà Cậu chủ Luke đã đánh bại tôi... thực sự dành lấy được sự chiến thắng!!
"A... không thể chịu nổi nữa rồi."
Tôi cảm thấy một luồng nhiệt rung động sâu trong lòng mình.
Việc Cậu chủ Luke lưu danh sử sách là điều không thể nào tránh khỏi.
Không... không chỉ vậy. Cậu chủ sẽ trở thành huyền thoại!!
Tôi được vinh dự đứng cạnh và chứng kiến người đàn ông sẽ khắc tên mình vào huyền thoại!!
Tôi... thật may mắn biết bao!!
"Ngài Alfred–"
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình. Giọng của một nữ hầu.
Tôi sẽ không bị phân tâm bởi chuyện nhỏ nhặt này. Ngay lập tức, tôi chuyển đổi tâm trạng của mình.
"Có chuyện gì vậy?"
"Ngài có khách đang chờ ngài ạ."
"Khách... đến gặp?"
Tôi nhanh chóng suy nghĩ. Khách ư? Tôi không nghĩ ra được một ai mà lại đến thăm tôi cả.
"Chủ nhân đã ra lệnh là [đi gặp họ] ạ."
"Hiểu rồi. Ta sẽ đi ngay."
"Họ đã đợi sẵn trong phòng rồi ạ."
Nghe tôi nói, nữ hầu cúi chào rồi bước đi.
Trời ạ, ai thế nhỉ? Tôi đang bận lắm cơ mà.
Tôi còn phải nghĩ kế hoạch huấn luyện cho Cậu chủ Luke từ giờ trở đi nữa.
Nhưng chủ nhân đã ra lệnh rồi thì không thể từ chối gặp mặt được.
Tôi bước đi với bước chân nặng nề.
-----------------------------------
– Elka Ey Sutherland.
Đó là tên của tôi.
Tôi tự hào tuyên bố rằng đã từng có thời không một ai trong vương quốc không biết đến cái tên này.
Bởi vì tôi đã từng – là đội trưởng đội kỵ sĩ vương quốc.
Đó là niềm kiêu hãnh của tôi. – À, dĩ nhiên giờ chỉ là chuyện quá khứ mà thôi.
Dù có giỏi đến đâu, một người phụ nữ không thể nào đánh bại đàn ông về mặt sức mạnh được. Nếu có thể sử dụng ma thuật thì khác, nhưng tiếc là tôi không có khả năng đó.
Dù vậy, tôi đã leo lên được vị trí đội trưởng đội kỵ sĩ vương quốc với tư cách là một người phụ nữ, điều mà ít người có thể làm được trong lịch sử của vương quốc này. Tôi có quyền tự hào một chút chứ?
Giờ đây, tôi mở một võ đường ở thủ đô, chỉ dạy cho những người tôi muốn.
Tôi đến gặp Al cũng vì lý do đó. Thực ra tôi muốn đề nghị sớm hơn, nhưng vì không chắc việc quản lý võ đường có thành công không nên đã cân nhắc lại, và cảm xúc cá nhân cũng ảnh hưởng nhiều đến quyết định của tôi.
Dù có tài năng kiếm thuật như thế nào đi nữa, tôi cũng không có ý định dạy những người mà tôi không thích. Dĩ nhiên điều ngược lại cũng đúng.
Sẽ hơi quá khi đưa ra một đề nghị mà bản thân không chắc chắn theo cách vòng vo.
Nên việc đến thăm đã bị lùi lại rất nhiều lần rồi.
"Không biết ông ấy có ổn không..."
Tôi vẫn nhớ như in ngày Al mà từ chức phó đội trưởng.
Ông ấy thực sự rất là cứng đầu. Một khi đã quyết định thì Ông ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Al là người có ý chí quá mạnh mẽ.
Lần cuối chúng tôi gặp nhau là khi nào nhỉ? Tôi quên mất rồi.
"Xin lỗi vì để cô đợi. Cựu đội trưởng đội kỵ sĩ vương quốc, Elka Ey Sutherland."
"Không, thần mới là người nên xin lỗi vì đột ngột đến thăm. Thần vẫn chưa cảm ơn ngài vì đã tiếp đón. Ngài Gilbart."
Gia tộc Gilbart không có tin đồn xấu, nhưng cũng chẳng có tin tốt nào cả.
Về cơ bản, họ được coi là một gia đình quý tộc mẫu mực.
Thông thường, quý tộc không đánh giá cao đội kỵ sĩ vương quốc.
Hầu hết cho rằng chúng tôi chỉ là một lũ bất tài không biết dùng ma thuật. – Nhưng .
Cái gì thế này?
Phải chăng quan niệm của họ về kiếm thuật đã thay đổi?


2 Bình luận