Trên đường trở về sau chuyến đi, tôi lặng lẽ ôn lại những kỷ niệm vui vẻ đã qua, rồi khẽ liếc nhìn sang Youshin đang ngồi bên cạnh. Cậu ấy đang gật gù buồn ngủ. Nhìn dáng vẻ đó, tôi bất giác ngáp theo.
Cũng không hẳn là vì tôi chán hay gì, chỉ là khi biết sắp phải về nhà, cảm giác thả lỏng khiến mọi mệt mỏi cùng lúc ập đến. Dù tôi đã ngủ rất nhiều nhưng không hiểu sao vẫn thấy buồn ngủ…
Ở phía ghế trước, bố mẹ đang trò chuyện về cảm nghĩ sau chuyến đi chơi hôm nay và cả buổi cắm trại sắp tới nữa. Dù trước đây tôi không thích cắm trại cho lắm… nhưng lạ một cái, tôi lại muốn thử đi chuyến này. Có lẽ, sự thay đổi ấy của tôi là nhờ có cậu ấy ở bên.
Saya thì không ở trong xe này. Cô bé đang đi cùng xe với Shinobu-san.
Mà… hình như con bé thân với Shinobu-san hơn cả tôi luôn thì phải? Em gái lại đi thân thiết với mẹ của bạn trai của chị… nghe nó cứ lạ lạ sao ấy. Nhưng Shinobu-san có vẻ cũng thích Saya lắm.
Nếu chẳng may họ thân thiết với nhau còn hơn cả tôi thì sao… Là bạn gái của Youshin, tôi không khỏi cảm thấy một chút lo lắng. Mà, nếu là Saya thì chắc sẽ không có chuyện gì kỳ quặc xảy ra đâu.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay Youshin. Cậu ấy khẽ rên một tiếng nhỏ, người hơi giật nhẹ. Thấy thú vị quá nên tôi cứ chọc chọc tay cậu ấy, và mỗi lần làm vậy thì toàn thân cậu ấy lại rung lên. Hơi vui thật đấy…
… Không được không được, giờ không phải lúc để đùa giỡn thế này.
“Mẹ ơi, mẹ có chăn hay gì đó tương tự không? Youshin trông buồn ngủ lắm rồi”
Tôi khẽ thì thầm, cố gắng không đánh thức cậu ấy, và mẹ đưa cho tôi một chiếc chăn nhỏ. Không ngờ là mẹ lại có thật. Hỏi vậy cũng đáng.
“Sao con không ôm cậu ấy luôn nhỉ? Ấm lắm đó~”
“Không đời nào con làm vậy…!!!”
Tôi khẽ hét lên và giật lấy chiếc chăn. Không phải là tôi muốn làm vậy đâu, chỉ là… nếu lỡ đánh thức cậu ấy dậy thì không được ổn cho lắm… Rồi tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho Youshin, cậu ấy chỉ khẽ cựa quậy, nhưng vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành.
… Một ý nghĩ nghịch ngợm đột nhiên lóe lên trong đầu tôi.
Tôi đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi Youshin, vuốt nhẹ. Cậu ấy lại khẽ rên lên, rồi cựa quậy. Ừm… có vẻ vui thật đấy… Aa, lại nữa rồi, cứ giỡn thế này thì được cái gì chứ.
Khi nhìn vào khuôn mặt đó, tôi bỗng nhớ đến ngày tôi đã tỏ tình. Đó chính là nơi mọi thứ bắt đầu. Hôm nay là gần tròn ba tuần… buổi hẹn hò thứ ba đã kết thúc, cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi chỉ còn lại một tuần.
Chúng tôi chỉ còn tối đa 2 buổi hẹn nữa thôi. Cuối tuần tới sẽ là ngày cuối cùng, ngày quyết định tất cả.
Buổi hẹn cuối cùng… chắc chắn tôi sẽ muốn làm gì đó mà chỉ có hai đứa thôi, không giống như lần này. Dù vui thật đấy, nhưng cảm giác nó giống một chuyến đi chơi hơn là hẹn hò.
Tôi đâu có ngờ được mọi chuyện sẽ thành ra thế này đâu…
Khi tôi kể lại cho Hatsumi và Ayumi, họ sốc đến mức không thể tin nổi. Chính tôi cũng đang thắc mắc đây, cơ mà đây là đề xuất của Shinobu-sn nên tôi đành chịu.
… Việc phải ngủ cùng phòng với cậu ấy cũng thật bất ngờ. Cái này thì tôi chưa dám hé miệng. Không biết họ sẽ phản ứng thế nào nếu tôi nói ra nhỉ.
Tôi cũng phải chắc chắn rằng mẹ tôi không nói cho họ biết. Tôi muốn tin là mẹ sẽ không làm vậy…
“Nn…”
Tiếng Youshin vang lên từ bên cạnh. Khi tôi quay sang nhìn, cậu ấy đang từ từ mở mắt. Tôi chỉ im lặng nhìn.
“Nanami-san… xin lỗi, tớ lỡ ngủ mất tiêu”
“Chào buổi sáng Youshin. Cậu chỉ ngủ có một chút thôi. Cậu mệt rồi à?”
“Lâu lắm rồi tớ mới đi xa như vậy mà… haaa… cậu không thấy chán chứ?”
“Nãy giờ tớ chỉ ngồi ngắm cậu ngủ thôi đó, nên chả thấy chán tí nào luôn”
Nghe vậy, cậu ấy đỏ mặt và quay đi. Phản ứng đó đáng yêu đến nỗi tôi không thể không bật cười. Youshin càng thêm xấu hổ, hai má cậu ấy đỏ rực lên.
“Xin lỗi vì cắt ngang lúc hai đứa đang tình cảm nhé. Chúng ta sắp đến nơi rồi đấy”
Ngay sau đó, mẹ tôi ngồi ở hàng ghế trước lên tiếng. Youshin có vẻ vẫn còn đang ngái ngủ nên bất ngờ khi nghe thấy tiếng mẹ.
Sắp đến nơi… cơ mà là đến chỗ nào? Cảnh vật xung quanh chẳng giống khu phố nhà tôi chút nào. Cả Youshin cũng đang bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chúng ta sẽ ghé qua nhà của Youshin-kun một chút. Ban đầu định từ chối rồi, nhưng Saya lại lên xe của Shinobu-san, nên mẹ đành phải nhận lời”
Có lẽ mẹ nhận ra chúng tôi đang thắc mắc nên giải thích luôn. Ra chúng tôi sẽ đến nhà Youshin. Có hơi bất ngờ thật vì lần nào cậu ấy cũng qua nhà tôi cả.
Đến Youshin cũng không ngờ là sẽ về nhà mình, nên cậu ấy gật đầu khi nghe mẹ nói vậy.
Cảm giác như đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi đến nhà của Youshin. Hình như là sau lần hẹn đầu tiên, khi tôi ghé qua nấu cơm tối thì phải? Mọi lần tụ họp toàn ở nhà tôi mà.
… Liệu chúng tôi có lên phòng không nhỉ? Không phải là tôi đang có suy nghĩ gì đâu… đột nhiên tôi lại nghĩ đến chuyện chưa bao giờ được vào phòng cậu ấy thôi… Tôi đang biện minh với ai vậy chứ? Tự mình lo nghĩ, rồi tự khiến bản thân xấu hổ.
Tôi vẫn đang mơ mộng nên không để ý, nhưng lúc này, Youshin đang nghịch điện thoại bên cạnh tôi và âm thầm đưa ra một quyết định, cũng chính là lý do dẫn đến hành động tiếp theo của cậu ấy.
Trong khi tôi vẫn đang luống cuống một mình, Youshin nhẹ chạm vào tay tôi và thì thầm.
“Nanami-san… khi về rồi, tớ có chuyện quan trọng muốn nói… Cậu có thể lên phòng tớ được không?”
“Ể… ừm”
Phòng… phòng á?! Trong phòng của Youshin, và chắc chắn là sẽ chỉ có hai đứa thôi đúng không? Tôi dò hỏi cậu ấy bằng ánh mắt, và Youshin lặng lẽ gật đầu.
Cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc và nói những lời đó, và tôi chỉ theo phản xạ gật đầu đồng ý. Chỗ tay bị chạm vào như nóng bừng lên, và khi tim tôi vẫn còn đang đập thình thịch, một nỗi lo khác dâng lên trong lòng.
Chuyện quan trọng đó… rốt cuộc là gì?


7 Bình luận