Mấy ông nghĩ tôi sủi rồi đúng không :)?
Enjoy!
--------------------------------------
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, và ngay lập tức nhìn thấy Nanami-san đang nằm bên cạnh mình, đang ngủ với khuôn mặt như một thiên thần, và ngay lúc này nó chỉ cách tôi có vài cm... Đợi đã, có gì đó sai sai thì phải?
Hôm qua rõ ràng bọn tôi có nằm gần nhau như thế này đâu? Tôi thậm chí còn không nhận ra mình đang nằm chung giường với cậu ấy. Khuôn mặt của chúng tôi nằm sát nhau, và khi ngắm cậu ấy ở khoảng cách gần như vậy, tôi nhận ra Nanami-san xinh đến mức nào. Có sao không khi nói cậu ấy giống như một con búp bê nhỉ?
Khuôn mặt của cả hai gần đến mức tôi có thể nhìn thấy được cả hàng mi, nhìn rõ cả làn da và đôi môi của cậu ấy… Thôi, cứ nhìn chằm chằm thế khiếm nhã quá, dừng lại thôi…
Cậu ấy vẫn đang mang trên người bộ yukata, và nằm đối diện với tôi, cùng với một tấm chăn được phủ nhẹ lên người. Và cũng y hệt như hôm qua, yukata của cậu ấy hơi hở ở phần phía trước.
Không thể cứ nhìn vào chỗ đó mãi được, tôi kéo chăn của cậu ấy cao lên một chút. Nanami-san vốn đã không thích bị nhìn vào đó rồi, tôi phải kiềm chế bản thân lại.
Giờ thì, làm gì đây nhỉ? Chắc là nghịch điện thoại tí… Sắp hết pin rồi, thật luôn. Tôi thở dài, bật giao diện của game lên và lướt qua lịch sử tin nhắn. Baron-san và những người khác có vẻ đã nói về cả đống thứ mà tôi có thể làm tối qua. Không anh ơi, em không có hôn Nanami-san đâu á, vừa vừa thôi. Nghĩ thế rồi tôi tắt màn hình, để điện thoại sang một bên.
Rồi, lại là cái vấn đề này, sao tôi lại ngủ với Nanami-san vậy nhỉ? Tôi ngồi dậy, cố nhớ lại những gì xảy ra tối qua. Xung quanh tôi, mọi người vẫn đang say giấc nồng—chiếc giường bên cạnh là mẹ tôi, Saya-chan và Tomoko-san. Còn hai ông bố thì nằm trên chiếc futon ở cuối phòng.
A, nhớ ra rồi. Tối hôm qua tôi đã chạm trán với họ khi đang nói chuyện với Nanami-san. Rồi mọi người quay về phòng, và dù có vẻ như đã tỉnh rượu, hai bà mẹ của chúng tôi đều vô cùng phấn khích. Họ nói đã chụp được rất nhiều bức ảnh của chúng tôi, rồi còn theo dõi này nọ… Bộ họ là gián điệp à?
Và rồi cuối cùng thì… khoan, theo tôi nhớ thì tôi và Nanami-san nằm ở hai giường khác nhau mà ta? Không khéo có thế lực nào đó nhúng tay vào cũng nên.
Nanami-san đang ngủ rất yên bình bên cạnh tôi. Đến giờ tôi vẫn không tin được đó lại là bạn gái của tôi, nhưng sự thật là vậy. Cô gái xinh đẹp đang nằm bên cạnh tôi lúc này, là bạn gái của tôi.
“Ungh…”
Nanami-san xoay người, khiến tấm chăn cũng bị tuột theo. Chỗ đó lại bị lộ ra, và mắt tôi, một cách vô cùng tự nhiên, tiếp tục bị dính chặt vào đó.
Tôi không định miêu tả lại rõ ràng đâu, nhưng cậu ấy lúc này đang nằm sấp, nên cái chỗ đó nó bị thay đổi một tí, hay đúng hơn là nó chỉ khiến mắt tôi bị hút vào nhiều hơn. Aaaa, tôi lại như thế nữa rồi, bình tĩnh nào tôi ơi…
Tôi lại nằm phịch xuống giường, do tôi chẳng có sức nào mà đứng dậy. Vừa quay lưng về phía Nanami-san, tôi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau mình.
“Hm… Ủa, gì vậy?”
Có vẻ như tôi đã đánh thức Nanami-san dậy rồi. Tôi cảm thấy khá tệ, nhưng chuyện xảy ra sau đó ngay lập tức đánh bay cái cảm giác đó đi.
Cậu ấy vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mê. Vừa nói cậu ấy vừa luồn tay qua khoảng trống giữa cánh tay và cơ thể tôi, và ôm chặt lấy tôi như thể tôi là một chiếc gối ôm khổng lồ vậy.
“Nè, Saya, nếu em muốn đánh thức chị dậy, ít nhất hãy làm cho tử tế hơn được không? Hửm? Hình như em to hơn rồi thì phải?”
Được ôm tất nhiên sẽ đi kèm với cái cảm giác mềm mại của hai quả núi của cậu ấy đè lên lưng tôi. Nó khiến tôi giật mình tỉnh giấc, hay đúng hơn là đánh bay mất cơn buồn ngủ của tôi luôn.
Cậu ấy vẫn cứ tiếp tục cựa quậy. Chết thật, tôi không bình tĩnh nổi mất. Tôi phải đánh thức cậu ấy, càng nhanh càng tốt.
“Nanami-san, tớ không phải cô em gái của cậu đâu”
“Huh… Ai vậy? Youshin à… Khoan?! Youshin? Cái gì cơ?!”
Ngay khi nhận ra người mà cậu ấy đang ôm là tôi, Nanami-san nhảy dựng lên. Cái cảm giác đó trên lưng tôi cuối cùng cũng biến mất. May thật…
“C-chào buổi sáng, Nanami-san”
“Chào buổi sáng. Ờm… Đây là lần thứ hai chúng ta ngủ cùng nhau nhỉ?”
Mới sáng ra mà cậu nói cái gì vậy hả, Nanami-san?!
“Mà, sao nó lại xảy ra vậy?”. Cậu ấy ngay lập tức sửa lại. Tôi đã nghĩ là cậu ấy đã bằng cách nào đó trèo lên giường tôi trong lúc ngủ, nhưng có vẻ như tôi đã nhầm.
Chào hỏi nhau xong, chúng tôi nhìn nhau rồi mỉm cười. Có thể hơi ngượng nghịu thật nhưng có thể nói chuyện với nhau vào buổi sáng thế này dễ chịu hơn tôi tưởng. Chắc vì đó giờ tôi chỉ toàn ngủ một mình trong căn nhà trống không.
Lúc mới tỉnh dậy thì tôi có hơi hoảng, còn giờ thì đã tỉnh táo hơn. Chỉ vài phút trước tôi cứ ngỡ mình vẫn đang mơ màng, nhưng giờ thì nó hoàn toàn biến mất. Có thể đó cũng là tác dụng của việc ngủ cùng với Nanami-san—tất nhiên là theo cách lành mạnh nhất có thể rồi.
“Có vẻ hai đứa tỉnh cả rồi ha. Chào buổi sáng”
“Bố? Bố làm gì ở đây vậy? À không, tại sao ai cũng ở đây hết thế?!”
Genichiro-san cười, nói. “Không phải tất cả mọi người đêm qua đều đã đồng ý là sẽ ngủ cùng một phòng sao? Càng đông càng vui chứ”
À, tôi nhớ ra rồi. Đêm qua chúng tôi đã bị tra khảo bởi nhị vị phụ huynh về đủ thứ chuyện, rồi họ còn nói rằng chúng tôi nên hôn nữa chứ. Do bị ảnh hưởng bởi thứ cồn trong cơ thể nên họ không ngần ngại mà nói hết những gì họ đang nghĩ trong đầu. Thế mới nói, tôi muốn tránh xa rượu càng nhiều càng tốt…
Tôi đã nghĩ rằng Genichiro-san là kiểu ông bố mà sẽ không bao giờ cho con gái mình làm mấy chuyện như thế với bạn trai, nhưng tối qua thì hoàn toàn ngược lại. Nói không ngoa thì bác ấy là người hào hứng nhất đấy. Mà, như thế vẫn hơn là bị cấm không được hẹn hò với Nanami-san.
Nhưng tôi vẫn đứng dậy khỏi giường, cúi đầu trước ông ấy. “Con thực sự xin lỗi. Đáng lẽ con không nên ngủ với con gái bác, đã vậy còn đến tận hai lần”
“Không sao đâu, Youshin-kun. Con không cần phải lo lắng vậy đâu”
Nghiêm túc thì tôi đã chuẩn bị tinh thần để ăn đấm vào mặt rồi đấy. May là lần này Genichiro-san chỉ mỉm cười và tha cho tôi. Lần sau phải cẩn thận hơn mới được…
“Dù gì thì chính bác đã đặt Nanami nằm cạnh con mà”
Chà, nếu vậy thì may rồ- Hả?! Genichiro-san tính làm gì vậy? Không phải ngay từ đầu bác đã nói là mấy chuyện như vậy không được cho phép mà?
Nanami-san thì há miệng kinh ngạc. “Bố… bố làm cái gì vậy hả?!”
Genichiro-san vẫn tiếp tục cười. Ánh mắt ấy nhìn chúng tôi cách ấm áp, như thể bác ấy đang vui mừng trước những gì mình đang chứng kiến vậy.
“Mà, khá bất ngờ là mọi người đều ở đây đấy”
“Tớ cũng vậy. Bố tớ mỗi khi về nhà lúc đang say xỉn, là sẽ biến thành một đứa trẻ, liên tục đòi ngủ với mẹ và cả đống thứ khác nữa…”
“E hèm. Con đang ở trước mặt mọi người đấy”
Tôi muốn biết thêm một chút nữa, nhưng Genichiro-san đã nhanh chóng ngăn chặn Nanami-san lại. Không ngờ đến luôn đó bác ơi…
Tôi nhìn sang phía Genichiro-san. Thấy thế, bác ấy liền đỏ mặt quay đi. “Nhân tiện thì, vì chúng ta dậy sớm, chúng ta nên đi tắm một chút trước khi ăn sáng không?”
Cố gắng thay đổi chủ đề, Genichiro-san hỏi mọi người rằng có muốn đi tắm không. Vì tất cả có vẻ đều đã tỉnh ngủ nên chúng tôi quyết định đi cùng nhau. Nanami-san có vẻ buồn vì không phản lại được bố, nên tôi cố gắng xoa dịu cậu ấy trong khi cả hai cùng chuẩn bị. Chúng tôi cũng sẽ tiến thẳng tới chỗ ăn sáng sau khi tắm xong.
Vừa trò chuyện, nhóm chúng tôi vừa đi xuống cầu thang, rồi chia nhau ra khi đến nơi. Tomoko-san có ngỏ ý muốn tất cả vào phòng tắm gia đình—nhưng tôi lịch sự kiên quyết từ chối.
Có vẻ như cô ấy ám chỉ rằng muốn tốt cho cả tôi và Nanami-san, nhưng tôi vẫn từ chối. Cậu ấy cũng nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói “Cậu không muốn tắm chung với tớ sao?”. Tất nhiên là tôi muốn rồi, rất muốn là đằng khác, nhưng lý trí đã kịp thời giữ tôi lại. Vẫn còn quá sớm để chúng tôi—hai đứa học sinh cao trung—tắm chung với nhau.
Dù gì đi nữa thì nói về mấy chuyện như thế này khi chỉ vừa mới sáng sớm đúng là không tưởng mà. Chắc chắn là Tomoko-san chỉ đang cố trêu tôi mà thôi.
Mặc dù bị trêu chọc, tôi vẫn tận hưởng được việc đi tắm buổi sáng. Nghĩ lại thì, lần cuối tôi tắm với bố mình là lúc nào nhỉ? Từ đầu đến giờ tôi không có tiếp xúc với ông ấy nhiều. Có hơi ngượng thật, nhưng tôi khá chắc là ông ấy trông rất vui vẻ. Không phải do tôi tưởng tượng ra đâu đúng không?
Có lẽ vì cảm giác tự do khi đi tắm khiến tôi có thể trò chuyện một cách nhẹ nhàng, thoải mái với bố, điều rất hiếm khi xảy ra ở nhà. Chúng tôi bàn về cuộc sống, trường học, và đủ thứ chuyện khác. Genichiro-san cũng tham gia vào. Có thể nói rằng đây là lần đầu tôi đi tắm với hai người đàn ông, nhưng tôi không hề thấy khó chịu như trước đây. Tôi thấy nó thú vị thì đúng hơn.
“... À, Youshin này, con bây giờ có vui không?”. Bố tôi chợt hỏi.
Genichiro-san có vẻ cũng đang đợi câu trả lời của tôi, vì chú ấy không nói gì cả.
Có vui không… à?
Chắc chắn ông ấy không nói đến việc cánh đàn ông đang tắm cùng nhau. Quá dễ để nhận biết bố tôi đang ám chỉ tới tôi và Nanami-san, kể từ lúc chúng tôi bắt đầu hẹn hò.
Câu trả lời của tôi quá là rõ ràng rồi, nhưng tôi vẫn cứ ngồi ngâm bồn mà suy nghĩ. Vừa làm thế tôi vừa ngắm quang cảnh bên ngoài. Thành phố buổi sáng mờ ảo trong màn sương mai, được chiếu sáng bởi ánh sáng ban ngày, trông khác hẳn những gì tôi đã thấy tối qua.
Có thể thấy rõ những chiếc xe đang chạy trên đường và những con thuyền chầm chậm trôi ngoài biển khơi, và khi nhìn thấy chúng, một cảm giác hoài niệm xuất hiện trong tâm trí tôi. Cái cảm giác này chắc chắn sẽ không thể có được khi đang ở nhà.
Cho đến gần đây, niềm vui của tôi chỉ giới hạn lại trong một căn phòng.
Nếu tìm kiếm trên internet, những video có cảnh đẹp như này gần như chỗ nào cũng có, và tôi thấy cái nào cũng có vẻ đẹp riêng.
Nhưng thế giới của tôi đã mở rộng chỉ trong một thời gian ngắn. Tất cả đều khởi đầu với một cuộc gặp gỡ bất ngờ, và đó cũng là những gì tôi cảm nhận được qua những ngày tháng ở bên cạnh Nanami-san. Nên tất nhiên là câu trả lời của tôi chỉ có một.
“Con rất vui ạ”
Tôi chỉ trả lời ngắn gọn như thế. Rất vui. Tôi đang tận hưởng từng giây phút của khoảnh khắc này. Cả bố và Genichiro-san đều gật đầu hài lòng với tôi.
Khá ngại khi phải bộc lộ cảm xúc của mình với người khác. Đặc biệt khi đó lại là ông bố của tôi. Nhưng hôm nay tôi có thể nói về cảm xúc của mình một cách trung thực hơn bình thường—có thể là do chúng tôi đang tắm, hoặc là do ảnh hưởng của chuyến đi này.
“Con đã lớn rồi nhỉ. Bố rất vui khi có thể nhìn thấy con mình trưởng thành như vậy”
Nghe ông nói vậy, tôi vừa vui nhưng cũng có hơi ngứa ngáy. Có vẻ như mặt tôi nóng lên không phải là vì nước nóng rồi.
“Cậu có một đứa con trai rất tuyệt vời đó”
“Đúng vậy… Cũng nhờ Nanami-san nhà cậu cả”
“Không phải đâu. Đều là Youshin-kun hết cả”
Được cả Genichiro-san và bố khen khiến tôi càng thấy xấu hổ hơn. Họ nói chuyện bình thường đến nỗi khó ai tin được hai con người này đã say bí tỉ đêm qua và lăn quay ra ngủ với nhau. Mà, tôi sẽ không nhắc tới nó vì không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ này.
Nhưng thật lòng thì tôi nghĩ mọi chuyện đúng là nhờ Nanami-san. Khá là mỉa mai khi nghĩ về cách mọi thứ bắt đầu, tôi cũng không nghĩ rằng mình có thể thay đổi nhiều đến vậy.
Chúng tôi trò chuyện thêm một lúc, rồi cũng quyết định ra khỏi bồn tắm. Tôi muốn uống tí sữa, nhưng lại thôi, vì sắp ăn sáng rồi.
Khi ba chúng tôi vừa tắm xong cũng là lúc hội chị em bước ra phòng thay đồ. Chúng tôi đã định ngồi đợi, nhưng căn thời gian chuẩn như thế này thì đúng là hoàn hảo.
Khi tôi chạm mặt Nanami-san, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt khác lạ. Cậu ấy hơi xấu hổ, nhưng cũng có vẻ đang mong đợi điều gì đó. Cậu ấy liên tục liếc nhìn tôi, nhưng khi mắt chúng tôi chạm nhau thì cậu ấy lại quay mặt đi vì xấu hổ.
Bên phía phụ nữ ai cũng cười vui vẻ. GIờ thì tôi cảm thấy tò mò họ đã nói chuyện gì với nhau ở trong đó rồi đấy. Mà, dù tôi có hỏi thì họ cũng sẽ không trả lời đâu, nên thôi vậy.
Nanami-san cũng nhận thấy nụ cười trên khuôn mặt của các bà mẹ nên cậu ấy tự vỗ nhẹ vào má, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Rồi cậu ấy lại về mode thường ngày, nở nụ cười vui vẻ.
Cậu ấy có thật sự ổn không vậy?
“Tắm xong rồi tớ thấy đói quá. Không biết bữa sáng sẽ như thế nào nhỉ? Mong chờ quá~”
“À… ừm, tớ cũng vậy”
“Hửm? Cậu không đói à, Youshin?”
“Không, tớ đói lắm. Bữa sáng nay sẽ là tiệc buffet đấy.”
Cậu ấy mỉm cười hạnh phúc bên cạnh tôi. Cái ánh mắt lúc nãy của cậu ấy là sao? Tôi hơi ngại để hỏi, nhưng nếu không phải thứ gì xấu thì cậu ấy sẽ nói với tôi vào lúc nào đó mà thôi. Chắc là mấy người đó lại nhồi nhét vào đầu cậu ấy mấy lời khuyên kỳ lạ nào đó nữa rồi.
Mà, tôi cũng chẳng có tư cách gì để nói về nó. Ngay từ đầu tôi đã nhận được rất nhiều lời khuyên từ Baron-san và những người đồng đội khác. Xét về chi tiết thì chắc chắn là khác nhau, nhưng về bản chất thì lại tương tự nhau.
Nanami-san và tôi cứ tiếp tục bước đi, và tôi cố gắng điều chỉnh bước đi và tốc độ sao cho chúng tôi tụt về sau nhóm. Cậu ấy cũng theo tôi, và chúng tôi cứ thế song hành.
Nhìn những người khác đi trước, tôi khẽ chạm vào tay Nanami-san. Cậu ấy mở to mắt ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu ý và chúng tôi bắt đầu nắm tay nhau.
Chúng tôi chỉ nắm tay bình thường thôi, không phải kiểu đan tay mà ai cũng gọi là nắm tay kiểu người yêu, nhưng tôi vẫn cảm thấy phấn khích đến kỳ lạ, và tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Chắc chắn là việc đi tắm lúc nãy chả ảnh hưởng gì đến cảm xúc của tôi bây giờ cả.
Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau, cố gắng không để bị phát giác. Theo sau mọi người, chúng tôi đi đến phòng ăn.
♢♢♢
Tôi từng nghe nói rằng dự đoán chính là trí tưởng tượng của chúng ta về tương lai. Tôi không thể nhớ được là ai, nhưng một dự đoán đúng được cho là dựa trên những trải nghiệm trong quá khứ.
Việc đưa ra một dự đoán chính xác khó hơn tôi nghĩ. Ít nhất thì theo quan điểm của tôi, giàu kinh nghiệm sống là một trong những yếu tố giúp đưa ra dự đoán chính xác.
Còn những việc nằm ngoài dự đoán là vì chúng xảy ra đột ngột, nằm ngoài phạm vi kinh nghiệm… chắc vậy.
Cảm giác tôi dùng từ “nghe nói” hơi nhiều thì phải… Nhưng sự thật là tôi đã bị thuyết phục một cách kỳ lạ lần đầu tiên nghe đến nó. Đúng là, ngay cả trong game, những diễn biến thường xảy ra ngoài dự đoán nếu nó không giống với bất kỳ thứ gì tôi từng chơi trước đây.
Mà, cuộc sống vốn chứa đầy những bất ngờ nên cũng không có gì lạ. Nếu những gì tôi nghe được đúng là sự thật thì đồng nghĩa với việc tôi thiếu kinh nghiệm sống, vì dạo gần đây tôi toàn gặp nhiều chuyện ngoài dự đoán. Nếu chỉ là trong game thì tôi cũng là dân kỳ cựu đấy chứ.
Nhưng tôi cũng có thể nhìn nhận theo cách này: mình vẫn còn nhiều cơ hội để tích lũy thêm kinh nghiệm trong tương lai. Nói cách khác, tôi vẫn còn cơ hội để phát triển. Nghe có vẻ gượng ép, nhưng lối suy nghĩ đấy cũng không phải quá tồi.
Nghe như tôi đang suy nghĩ thứ gì đó một cách nghiêm túc—cơ mà đúng là thế thật. Có lý do cả thôi.
“Đúng là ngoài dự tính mà…”
Hiện giờ tôi đang ngồi dưới một gốc anh đào, vừa nhâm nhi từng ngụm nước cam. Chắc vì phải tiếp tục lái xe lên người lớn cũng chỉ uống những thứ như trà ô long thôi.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này à? Mọi thứ bắt đầu từ lúc chúng tôi đang ăn sáng. Tôi và Nanami-san đang ăn món tráng miệng là bánh flan, Saya-chan cùng với Tomoko-san đến chỗ chúng tôi.
“Onee-chan ơi, kế hoạch hôm nay là gì thế?”
Nghe thế, chúng tôi đơ người ra, chẳng hiểu chuyện gì. Lịch trình hôm nay… không phải là về nhà hay sao? Cả hai chúng tôi nghĩ như vậy, trong khi Saya-chan khẽ thở dài, rồi liếc nhìn Tomoko-san với ánh mắt có phần trách móc.
Dù bị nhìn như vậy, Tomoko-san vẫn tươi cười như chẳng có gì xảy ra.
“Mẹ à… mẹ phải nói rõ ràng chứ…”
“Xin lỗi nhé~ Mẹ cứ tưởng là đã nói rồi, ai ngờ là mẹ lại hào hứng quá, rồi quên mất”
Tuy nói xin lỗi nhưng Tomoko-san vẫn đặt tay lên má và mỉm cười rất vui vẻ. Saya-chan chỉ lẩm bẩm vài lời phàn nàn, như đang cố tình trách nhẹ.
“Fufu~ Dù sao thì đây cũng là một dịp đặc biệt, nên chúng ta cùng đi ngắm hoa anh đào trên đường trở về nhé”
Trước lời đề nghị của Tomoko-san, tôi và Nanami-san thốt lên đầy nghi hoặc. Lại tiếp tục là hai chúng tôi không biết gì về chuyện này, nên Saya-chan tỏ ra ngán ngẩm.
Tôi hỏi bố mẹ mình thì họ cũng tưởng là chúng tôi biết rồi, và họ còn đổ tại bọn tôi cứ tình tứ mãi với nhau nên không tìm được thời điểm thích hợp để nói… Tính ra thì họ nói cũng không sai, tôi chả cãi lại được.
Mà thôi, giờ có thêm gì thì sau đó chúng tôi cũng sẽ về nhà thôi, nên nếu có đi ngắm hoa hay làm gì đi nữa chắc không sao đâu.
Sau đó, chúng tôi di chuyển bằng xe khoảng 10 phút, tới chỗ một công viên khá gần khách sạn. Xung quanh rất đẹp, rực rỡ với hàng cây anh đào và nhiều loài hoa khác đang khoe sắc. Một vài cây đã bắt đầu trổ nhiều lá hơn thay vì hoa, nhưng vẫn còn rất nhiều cây hoa anh đào đang nở rộ. Sự tương phản giữa sắc xanh và hồng tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Có một con đường cạnh đó ôm trọn hồ nước, dọc theo đó là hàng cây, cùng với đủ loại hoa từ đỏ đến vàng… chúng là hoa gì nhỉ? Có vẻ như công viên này được bố trí để người ta có thể vừa đi dạo vừa thưởng hoa.
Được tản bộ ở đây thì đúng là hết sảy.
“Nếu đến sớm hơn một chút thì đã đúng mùa hoa nở rồi, nhưng cũng không phải là quá muộn đâu. Hoa anh đào vẫn chưa rụng hết, nên chúng ta vẫn có thể tận hưởng buổi ngắm hoa này đấy”
Genichiro-san nói với tôi như vậy. Có vẻ đây không phải là lần đầu tiên bác ấy đến đây. Nghe đâu khi Nanami-san còn nhỏ, họ thỉnh thoảng cũng lui đến chỗ này.
Nhắc mới nhớ, cậu ấy nhìn quanh, trông có vẻ khá hoài niệm, còn tôi thì ngược lại, phấn khích vì lần đầu được đến nơi như thế này. Cả nhóm sau đó di chuyển vào sâu bên trong công viên. Có vẻ họ đã quyết định địa điểm cụ thể, nên tôi chỉ việc đi theo.
Trên đường đi, Nanami-san kể cho tôi về vài kỷ niệm cũ của cậu ấy.
“Hồi đó, tớ suýt nữa là rơi xuống cái ao kia đó… À không, hình như là tớ rơi xuống thật”
“Sao cơ? Nhưng không phải có hàng rào à? Hay sau khi cậu ngã người ta mới dựng lên?”
“Không, lúc đó, tớ nhớ là tớ trèo qua cả hàng rào luôn… Hình như là cãi vã với bố mẹ thì phải. Trẻ con mà, hễ nổi nóng là lại làm mấy chuyện điên rồ đâu đâu…”
Nghe cậu ấy kể mà tôi cứ ngỡ là chuyện của người khác. Cơ mà nếu đúng là vậy thật thì Nanami-san hồi nhỏ có hơi hung bạo quá không? Có lẽ vì không nhớ rõ nên cậu ấy mới kể như là chuyện của ai khác. Mà, thật khó để tưởng tượng một Nanami-san rụt rè lúc này lại như thế lúc còn nhỏ.
… Không, nghĩ lại thì gần đây hành động của cậu ấy cũng cho thấy một phần của tính cách đó. Tôi nhìn chằm chằm Nanami-san, và cậu ấy ngượng ngùng gãi má.
Bỏ qua chuyện chủ động, tôi vẫn không tài nào tưởng tượng được cảnh Nanami-san nổi giận. Liệu một ngày nào đó cậu ấy sẽ nổi giận với tôi chăng? Khi đó, chúng tôi có làm lành được không? Mong là sẽ được.
“Trèo qua hàng rào mà cậu vẫn an toàn được nhỉ…”
“Bố tớ đã lao xuống cứu mà, với cả tớ bơi cũng khá giỏi”
“Mặc nguyên quần áo mà bơi nguy hiểm lắm đấy… mà nghe cậu nói thế thì rõ ràng là đã rơi xuống nước còn gì?”
Nghe tôi nói thế, cậu ấy mở to mắt, rồi lè lưỡi ra và nháy mắt như để đánh trống lảng. Đó chẳng phải là cái biểu cảm “tehepero” đó sao? Cậu ấy học được cái động tác này đâu vậy? Hay là do ảnh hưởng của tôi? [note73251]
Tôi có quá tự mãn không nhỉ?
Không, chắc chắn không phải đâu, chỉ là tình cờ cậu ấy làm thế thôi…
“À rế? Youshin không thích biểu cảm thế này à?”
Sai bét, là ảnh hưởng từ tôi cả. Mà, như này tôi cũng thích, nó dễ thương mà. Đang khi tôi không biết phải đáp lại như thế nào, còn Nanami-san thì chuẩn bị nói gì đó tiếp, thì một tiếng la của Saya-chan vang lên.
“Hai cái con người kia! Bớt tình tứ lại và qua đây phụ việc cái coi!!”
Nanami-san như định nói gì đó nhưng rồi nuốt lời lại. Sau đó cậu ấy ghé sát mặt vào tai tôi và thì thầm: “Để sau nhé”. Cậu ấy muốn nói gì vậy nhỉ? Tôi không đáp lại mà cùng cậu ấy đi về phía mọi người.
Dưới tán cây anh đào, ai cũng chuẩn bị cho buổi ngắm hoa. Có khá nhiều dụng cụ được đặt sẵn mà tôi không biết là được chuẩn bị từ khi nào. Cả nguyên liệu cũng thế.
“Có lẽ đây là lần đầu mình ăn yakiniku ngoài trời nhỉ…” [note73252]
Người đáp lại lời lẩm bẩm không nhằm vào ai của tôi là Genichiro-san và Tomoko-san. Bố mẹ tôi đang cách chỗ tôi đứng khá xa, bận rộn chuẩn bị cho buổi cắm trại một cách thành thạo. Lần đầu tôi thấy họ hào hứng như vậy đấy.
“Bố mẹ cháu có kể rồi. Họ đã xin lỗi vì quá bận nên không thể đưa cháu đi cắm trại. Hôm nay tuy không hẳn là một buổi cắm trại thực thụ… nhưng mong cháu hãy tận hưởng hết mình”
“Fufu~ Bố cháu thích cắm trại lắm, nhưng Nanami thì lại không thích mấy. Nên hôm nay bố cháu cũng rất mong chờ đó”
“Ừm… tại vì ngủ ngoài trời không được thoải mái lắm, đúng không? Với cả cũng không được tắm nữa… nhưng nếu chỉ đi ngắm hoa thì cháu rất vui”
Nhìn thấy Genichiro-san với khuôn mặt vui vẻ không kém gì bố tôi, tôi thấy cũng vui lây. Tomoko-san và Saya-chan nhìn chung cũng rất vui vẻ.
Tôi vừa trò chuyện với mọi người vừa thích thú trước những dụng cụ mà tôi chưa từng thấy. Tôi không ngờ là bố mẹ tôi lại nghĩ như vậy… không cần phải lo lắng đến vậy đâu.
Tôi vốn là kiểu người thích ngồi cả ngày trong nhà, nên nếu có ai đó rủ tôi đi cắm trại, tôi chắc chắn sẽ không vui vẻ nói: “Ừ, đi thôi!”, mà là sẽ bối rối hoặc từ chối nếu được mời.
Vậy mà lúc này tôi lại thấy háo hức, kỳ lạ thật. Tôi cảm thấy khó xử, và nói chuyện với Genichiro-san thay vì bố mẹ.
Trước đó tôi đã báo tin cho Baron-san và những người khác rằng: “Bọn em sắp đi ngắm hoa anh đào. Chi tiết sẽ báo cáo sau”. Và mọi người đều đáp lại: “Đi chơi vui vẻ nhé!”. Sau đó… tôi không dụng đến điện thoại nữa. Khá chắc kèo là tôi của trước đây cũng sẽ nghĩ, tình huống này chắc chắn sẽ không chơi game được rồi, hay gì đó tương tự.
Tấm thảm picnic được trải ra, cùng với một chiếc bàn xếp trông như bàn dã ngoại. Bố mẹ tôi có mấy món như này à? Hay là đồ thuê vậy? Chuyện trong nhà mà đến cả tôi cũng chẳng biết gì cả…
Mà, quan trọng hơn…
“A, Youshin, bên này nè!”
Nanami-san đang phụ giúp bố mẹ tôi chuẩn bị, nhảy cẫng lên và vẫy tay gọi tôi. Bầu trời trong xanh lác đác vài đám mây trắng, cộng với thời tiết ấm áp và dễ chịu… đúng là một ngày tuyệt vời mà.
Dưới vòm trời ấy, những cánh hoa anh đào trắng và hồng, cùng một vài chiếc lá xanh rung rinh trong làn gió nhẹ.
Nanami-san, nổi bật lên giữa khung cảnh tuyệt đẹp ấy, đang mỉm cười và vẫy tay với tôi.
Cơ thể tôi bất giác đứng khựng lại, say mê ngắm nhìn cậu ấy.
Tôi đã nghĩ, rằng cậu ấy thật sự rất xinh đẹp.
“Youshin-kun này, đẹp thật nhỉ?”
“Vâng, rất đẹp, thật sự đấy”
Tôi không cố hỏi Genichiro-san câu hỏi ấy mang ý nghĩa gì, mà chỉ lặng lẽ đồng ý. Nanami-san nhìn tôi, hơi nghiêng đầu, chắc đang thắc mắc vì sao tôi lại dừng bước. Nhưng ngay cả dáng vẻ đó… cũng rất đáng yêu.
Tôi muốn chụp lại khoảnh khắc đó ngay bằng máy ảnh, nhưng không hiểu sao cơ thể tôi không chịu nhúc nhích. Rồi tôi nghĩ—dù nghe chẳng giống tôi lắm, rằng không cần chụp lại cũng được, chỉ cần lưu giữ nó trong ký ức là đủ rồi.
Khi tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ, Tomoko-san đã chụp lại một bức ảnh. Tôi đưa mắt ra hiệu với cô, rằng hãy gửi cho tôi tấm ảnh đó, và cô chỉ im lặng gật đầu lại… Có lẽ là hiểu ý tôi rồi.
“Nanami và cả bố mẹ cháu đều đang đợi đấy. Cứ để hết việc chuẩn bị cho chú, cháu cứ việc vui vẻ hết mình đi”
“Cháu không cần giúp gì sao ạ?”
“Đây là niềm vui của người lớn mà, mấy đứa cứ thong thả đi”
“Đúng, Youshin cứ thư giãn là được rồi”
Từ lúc nào, bố tôi đến bên cạnh Genichiro-san và hai người đấm tay nhau, như đang ra hiệu gì đó với nhau. Tôi nói rằng như vậy thì không tiện, và để tôi giúp một tay, nhưng cả hai người kiên quyết từ chối.
Sau một hồi đôi co nhẹ… cuối cùng tôi cũng phải nhượng bộ.
“Được rồi… cháu xin nhận lòng tốt của bác ạ”
Nghe vậy, hai ông bố gật đầu vui vẻ. Chúng tôi sau đó đi về phía Nanami-san và những người khác. Khi tôi tiến lại gần, cậu ấy lại mỉm cười với tôi.
“Youshin… Hôm nay cũng cùng nhau vui vẻ nhé”
“Ừm, cùng nhau tận hưởng nào”
Hôm nay không phải là một buổi hẹn hò riêng của hai đứa, nhưng tôi có cảm giác rằng nó vẫn sẽ tuyệt vời mà thôi.
Quanh tấm thảm picnic có mấy chiếc ghế dã ngoại được đặt sẵn. Saya-chan đã yên vị trên một chiếc từ lúc nào. Tôi và Nanami-san ngồi trên hai chiếc ghế khác. Tựa người vào ghế, tôi ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời.
“Youshin này… ánh nắng ấm áp quá nhỉ? Dễ chịu quá, tớ sắp ngủ tới nơi rồi…”
“Ừ ha, nhưng mà… ổn không vậy? Thư thái quá mức như này…”
“Không được sao? Anh rể với Onee-chan ấy… thỉnh thoảng cũng nên như vầy chứ”
Cả ba chúng tôi vừa ngồi, vừa ngắm hoa anh đào nở rộ dưới bầu trời xanh. Những bông hoa hồng nhạt và trắng nổi bật trên nền trời xanh, trông rất đẹp mắt. Tôi liếc nhìn sang bố tôi và Genichiro-san, lúc này đang chuẩn bị lò nướng.
Trước đây tôi chưa từng đi cắm trại, nên hiển nhiên là tôi chưa bao giờ nướng thịt ngoài trời. Tôi cứ nghĩ bố tôi cũng như vậy, nhưng có vẻ tôi đã lầm.
Hai người họ lắp ráp lò nướng và bắt đầu nhóm lửa bằng than củi. Tôi cũng muốn giúp, nhưng họ bảo để họ tự làm, nên tôi đành chấp nhận và ngồi yên, hơi áy náy một chút, và chỉ lặng lẽ quan sát họ.
… Đã lâu rồi mới làm mấy việc thế này, nên trước hết họ muốn lấy lại cảm giác—là những gì hai người họ nói. Có vẻ trước đây họ cũng thường làm lắm, nhưng hôm nay là lần đầu họ làm lại sau một thời gian dài… và họ cũng đã rất mong chờ dịp này.
Về phần tôi, tôi chỉ muốn hai ông bố được nghỉ ngơi sau khi đưa chúng tôi đến đây. Nhưng họ đã nói đến vậy thì có vẻ tôi chen vào chỉ tổ vướng chân, và nếu họ phải dạy tôi thì hết vui mất, nên tôi quyết định để việc nhóm lửa lại cho họ.
“Youshin, Nanami-san, Saya-chan, mấy đứa muốn uống trà hay nước trái cây?”
Khi tôi vẫn đang mải ngắm hai người kia, mẹ tôi mang đồ uống tới. Tôi và Nanami-san chọn trà, còn Saya-chan thì lấy nước trái cây.
Nhấp một ngụm nước, tôi thở dài nhẹ nhõm. Không hiểu sao, thời gian như đang trôi chậm lại. Khi bạn rời khỏi nhịp sống hối hả và bận rộn thường ngày, thời gian sẽ chậm lại như vậy à?
Hai ông bố ngồi nhóm lửa, trong khi hai bà mẹ thì cắt phô mai cùng nhiều thứ khác và làm một thứ gì đó trông khá lạ mắt. Không biết họ mua nguyên liệu từ lúc nào luôn.
Tôi lại cố gắng giúp, nhưng như bố và Genichiro-san, tôi lại bị từ chối, cách thức y hệt bố tôi luôn. Họ nói họ muốn tự nấu ăn. Đấy thực sự là niềm vui của người lớn à? Tôi không hiểu lắm.
“Này ba đứa, đồ ăn sẽ mất một lúc để nấu xong đó. Sao không đứng lên và đi dạo một chút nhỉ? Thời tiết hôm nay đẹp lắm, sẽ rất dễ chịu đấy”
Chúng tôi vừa mới nghỉ ngơi được một chút thì Tomoko-san lên tiếng gợi ý. Đi dạo trong công viên à… Trời nắng ấm áp, thời tiết cũng dễ chịu… nghe được đấy chứ. Quá lý tưởng cho một buổi đi dạo luôn còn gì.
“Nanami-san, cậu đi không?”
“Được, thử xem sao… Saya, em muốn đi không?”
“Em xin phép không đi nhé… Dù sao cũng là dịp tốt, hai anh chị cứ đi riêng với nhau đi. Em đã quyết định là dành cả ngày hôm qua và hôm nay để thư giãn sau hàng đống hoạt động câu lạc bộ, nên em sẽ không làm gì cả~ Cái ghế dễ chịu này sẽ không buông tha cho em đâu, hôm nay bạn trai của em là anh ghế này rồi đó…”
Saya-chan vừa cười vừa tựa lưng vào ghế. Em ấy uống một ngụm nước trái cây, xin Tomoko-san phô mai nhưng chỉ nhận được một miếng, nhưng vẫn ăn một cách vui vẻ.
Nhìn Saya-chan như vậy, hai chúng tôi chỉ biết đứng đó mà cười khổ.
“Vậy… Youshin, hai đứa mình đi nhé?”
“Ừ, đi thôi”
Tôi đứng dậy khỏi ghế, đưa tay về phía Nanami-san. Cậu ấy mỉm cười nhẹ, rồi nắm lấy tay tôi.
Sau khi cả hai đứng lên, chúng tôi buông tay ra, cúi đầu chào mọi người rồi rời khỏi chỗ đó. Từ sau lưng, Saya-chan nhỏ giọng nói “Cố lên nhé”.
Nghe vậy, tôi quay ra đằng sau lưng. Saya-chan vẫn cười, rồi cô bé giơ tay lên, làm dấu hiệu peace sign.
Tôi cũng giơ tay đáp lại, thì Saya-chan lè lưỡi tinh nghịch… Đúng là một cô bé tốt bụng.
“Sao thế?”
“Không có gì đâu, đi thôi”
Chúng tôi cứ thế rảo bước trong công viên. Vì mọi người đều đang nhìn nên chúng tôi không dám nắm tay, nhưng vẫn giữ khoảng cách gần và vừa đi vừa trò chuyện, cười đùa.
“Mọi người có lo lắng cho chúng ta quá không vậy…”
Không chỉ Tomoko-san, đến cả Saya-chan cũng tinh ý nhường không gian riêng tư cho chúng tôi.
Mình có đang quá ỷ lại vào sự quan tâm của họ không…
“Hừm… hình như là họ đã lên kế hoạch từ đầu rồi. Chắc là họ muốn bọn mình trải nghiệm mọi thứ, còn họ thì lo hết công tác chuẩn bị. Bố tớ cũng hay như vậy lắm…”
“Vậy à… không ngờ bố mẹ tớ cũng suy nghĩ được như vậy đấy”
“Mà kệ đi. Hôm nay cứ dựa dẫm vào mọi người vậy. Dù sao chúng ta cũng được ở riêng với nhau còn gì~”
Nanami-san nói vậy rồi ôm lấy tay tôi. Hôm nay có vẻ cậu ấy muốn đi dạo với tư thế này. Tôi cũng chấp nhận để cậu ấy ôm lấy tay mình.
Việc đợi cho đến khi chúng tôi đi khỏi tầm mắt của mọi người cho thấy cậu ấy cũng rất tinh tế.
Nói gì thì nói, làm như vậy trước mặt bố mẹ vô cùng xấu hổ. Mà, cũng lâu rồi chúng tôi mới khoác tay nhau như thế này… nên dù có hơi ngượng, chúng tôi vẫn chầm chậm bước đi trong công viên.
Dọc con đường không chỉ có hoa anh đào, mà còn rất nhiều loài hoa khác đang nở rộ. Gió thổi nhẹ nhàng, tạo cảm giác dễ chịu.
“Không biết này là hoa gì nhỉ? Đẹp thật đấy”
“Ừ, đẹp thật… Hay tụi mình chụp ảnh chung đi?”
“Hừm… giờ thì chưa cần đâu. Cứ thong thả đi dạo đã”
“Cậu nói cũng đúng…”
Chúng tôi tiếp tục đi bộ trên con đường tràn ngập hoa anh đào.
Cỏ xanh phản chiếu ánh sáng mặt trời cộng với màu xanh tuyệt đẹp khiến nó trông giống như một tấm thảm. Trên một thân cây mọc thẩng ra từ bãi cỏ, những bông hoa trắng và hồng nhạt đung đưa trong gió.
Một số cây đã bắt đầu ra lá thay vì hoa. Không biết nếu chúng nở rộ vào thời điểm này trong năm thì sẽ thế nào nhỉ? Chắc chắn cảnh tượng sẽ rất ngoạn mục cho coi. Nhưng, sự kết hợp của sắc xanh, trắng và hồng lúc này, cũng rất đẹp rồi.
Khi gió thổi, những cành cây đung đưa kèm theo âm thanh xào xạc, và những cánh hoa được gió cuốn đi rơi lả tả quanh chúng tôi. Những bông hoa anh đào nhẹ nhàng bay lượn ấy trông chả khác gì tuyết—mặt đất xung quanh chúng tôi được phủ đầy hoa, cũng giống y như được phủ bởi tuyết, trông cũng rất đẹp.
Làn gió nhẹ nhàng và ấm áp lướt qua má, mang đến cảm giác vô cùng dễ chịu. Được thong thả đi dạo cùng người mình thích bên cạnh thế này… đúng là không còn gì hạnh phúc hơn.
“Cậu biết đấy… như này cũng tuyệt thật. Dù chẳng giống buổi hẹn hò bình thường của học sinh cao trung tí nào, nhưng nó yên bình và rất thảnh thơi”
Nanami-san nở một nụ cười dịu dàng, dường như cậu ấy có cùng cảm xúc với tôi. Đúng là chỉ đi dạo thế này không hề ra dáng một buổi hẹn hò cho lắm… nhưng thỉnh thoảng như vậy cũng tốt.
Hẹn hò vốn dĩ không nhất thiết phải sôi nổi, chính tôi cũng nhận ra điều đó. Chúng tôi cứ thế bước đi bên nhau, trò chuyện cách nhẹ nhàng.
Khi đang đi, chúng tôi bắt gặp một đoạn đường nơi những hàng anh đào từ hai bên vươn ra, tạo thành một thứ giống như đường hầm. Khu vực này được bao phủ hoàn toàn bởi hoa anh đào, những cánh hoa rơi xuống tạo thành nhiều họa tiết trên mặt đất.
“Tuyệt thật đấy, không biết đây là tự nhiên hay sao nhỉ?”
“Đẹp quá ha… Bọn mình thử đi qua đi?”
Chúng tôi đi qua đường hầm hoa anh đào đó. Phía trên đầu là một vòm hoa trắng và hồng nhạt phủ kín, tạo cảm giác như tuyết vậy. Chúng tôi cố tình đi chậm lại, thong thả bước từng bước trong đường hầm ấy.
“Nanami-san, chúng ta chụp ảnh được không?”
“Ừm… được đấy…”
Khung cảnh đẹp đến nỗi khiến tôi muốn chụp ảnh… và Nanami-san cũng gật đầu đồng ý. Chúng tôi chụp ảnh cho nhau, rồi nhờ một gia đình cũng đang đi dạo gần đó chụp cho cả hai một tấm hình chung.
Gia đình được chúng tôi nhờ đã vui vẻ giúp chúng tôi chụp hình. Để đáp lễ, chúng tôi cũng giúp họ chụp ảnh làm kỷ niệm. Sau khi cảm ơn họ, chúng tôi tiếp tục rảo bước. Sau đó, chúng tôi đến chỗ một cái ao được bao quanh bởi hàng rào thấp.
Quanh ao cũng có những hàng cây hoa anh đào, và những cánh hoa theo gió rơi phủ đầy mặt nước, trông như một tấm thảm. Một chiếc thuyền đang lướt trên mặt nước, cuốn trôi những cánh hoa theo đường chạy. Nhưng ngay sau đó, những cánh hoa lại bay xuống phủ kín mặt nước, như chưa có gì xảy ra.
“Cái ao này rộng ghê, cậu có nghĩ là có cá ở dưới đó không?”
“Khá chắc là không có gì đâu…”
Nanami-san tách khỏi tôi và đến gần hàng rào, nhìn vào trong ao. Tôi cũng bước lại gần hơn một chút… thì đúng lúc ấy, cậu ấy hét lên.
“Kyaa?!”
Cỏ khá ướt nên khả năng là Nanami-san đã hơi trượt chân mà mất thăng bằng. Hàng rào quanh đây thấp hơn chiều cao của chúng tôi, đến mức chúng tôi có thể dễ dàng trèo qua.
Nanami-san nghiêng người ngã về phía hàng rào. Trong cơn hoảng loạn, tôi gọi tên cậu ấy rồi nắm lấy tay, dùng hết sức kéo về phía mình.
Tôi kéo tay Nanami-san khá mạnh nên có thể cậu ấy sẽ bị thương, nhưng tôi không thể để cậu ấy ngã xuống ao được.
“Nanami-san, cậu không sao chứ?! Quanh ao nguy hiểm lắm, phải cẩn thận đấy!”
“À… cảm ơn cậu, Youshin… tớ bị trượt nên đâm ra hoảng quá… ừm…”
Vì đang ôm nhau, nên tôi có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm từ cơ thể cậu ấy. Tim tôi cũng theo đó mà tăng tốc—của cậu ấy chắc cũng vậy.
Lý do khiến nhịp tim tôi nhanh bất thường như vậy, không chỉ vì tôi hoảng hốt khi thấy cậu ấy gặp nguy hiểm… Mà còn vì, tôi chưa từng ôm Nanami-san như thế này trước đây.
Dù thật lòng tôi muốn giữ cậu ấy trong vòng tay một chút nữa thôi, để cảm nhận sự ấm áp ấy, nhưng chúng tôi không thể giữ thế này mãi được… Tôi dần nới lỏng vòng tay, rồi cơ thể cậu ấy từ từ rời khỏi tôi cách tự nhiên.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai con người đang ôm nhau bỗng nhiên rời khỏi vòng tay nhau? Câu trả lời đã quá rõ ràng: khoảng cách giữa họ sẽ gần nhau tới mức họ sẽ tự nhiên nhìn nhau, và đó chính xác là những gì đang xảy ra với chúng tôi lúc này.
Có lẽ vì vừa bất ngờ ôm lấy nhau, hoặc giao tiếp bằng mắt ở khoảng cách vô cùng gần như thế này, mà tim tôi giờ đập mạnh hơn cả lúc nãy—cảm giác như tôi sắp đột quỵ đến nơi. Nanami-san cũng đang đỏ mặt, đôi mắt ướt át ấy ngẩng lên nhìn tôi.
Chúng tôi cứ thế nhìn vào mắt nhau… rồi…
“Mẹ ơi, hai anh chị kia đang làm gì vậy ạ?”
“À, ơ… không, con đừng làm phiền họ, đi thôi nào…”
“Thỉnh thoảng mẹ với ba cũng ôm nhau giống vậy đúng không? Vậy hai anh chị kia cũng là ba mẹ phải không ạ?” [note73253]
“Suỵt! Im lặng nào, chúng ta đi thôi…”
Giọng nói của họ nhanh chóng kéo chúng tôi quay về thực tại.
Đúng chất mấy cảnh kinh điển trong manga luôn… Nhưng chỗ chúng tôi đang đứng là một công viên có rất nhiều gia đình qua lại, nên chắc chúng tôi phải kiềm chế hơn một chút thôi… Tự dưng bị một đứa trẻ gọi là “ba mẹ”, cả tôi và Nanami-san đều bất giác lùi lại, giữ khoảng cách với nhau.
Cả hai đều có chút ngượng ngùng và im lặng một lúc, nhưng cứ thế này mãi thì cũng không được. Tôi từ từ đưa tay ra, má vẫn còn đỏ bừng vì xấu hổ.
“C-chúng ta về thôi nhỉ?”
“Ừm… về thôi, mọi người chắc đã chuẩn bị xong hết rồi”
Chúng tôi sau đó quay lại con đường cũ, trở về nơi mọi người đang tụ họp. Trên đường đi, bầu không khí giữa hai đứa có phần gượng gạo hơn hẳn so với lúc trước, bằng chứng là chúng tôi nói ít hơn rất nhiều. Cứ thế, chúng tôi quay về chỗ mọi người, vẫn trong tư thế khoác tay nhau như lúc nãy.
“Ara ara~ Mẹ vui quá đi mất”
“Hừm… Khoảng cách giữa hai đứa lúc đi và lúc về đúng là khác hẳn… Làm tốt lắm, Youshin”
Thôi chết, tôi đã định canh thời điểm để bỏ tay ra trước khi về đến đây, nhằm tránh việc bị trêu chọc … và bằng một cách nào đó mà tôi lại quên béng mất.
Hai bà mẹ đều mỉm cười và giơ ngón cái lên, như thể đang cổ vũ cho chúng tôi vậy.
“Hai anh chị về đó rồi à? Em ăn trước rồi á, tại thịt ngon quá mà~ Em sẽ dọn hết đống này cho coi”
Saya-chan vừa ngấu nghiến onigiri, vừa ăn thịt nướng bố tôi đang làm. Cô bé thậm chí còn được mẹ tôi đút cho nữa. Họ thật sự trở nên cực kỳ thân thiết luôn rồi. [note73254]
Một lần nữa tôi phải công nhận… đúng là em gái của Nanami-san có khác. Kỹ năng giao tiếp của Saya-chan không phải dạng vừa. Một trời một vực với tôi luôn.
Genichiro-san và bố tôi thì vừa nướng thịt vừa hô mấy câu kiểu như “Chúc mừng đôi vợ chồng trẻ!!”. Họ say rồi sao? Không, tôi không thấy bất kỳ chai rượu nào cả, chắc họ quá phấn khích thôi. Lần đầu tôi thấy bố như này đấy.
“Nào nào, hai đứa chắc đói rồi phải không? Thịt đang nướng đây, cứ ăn thoải mái nhé”
Thịt cừu, thịt lợn, thịt bò và xúc xích được nướng tỏa ra mùi thơm phức cùng với âm thanh xèo xèo. Có cả rau như hành tây và cà rốt cũng đổi màu nâu trông rất đẹp mắt.
Trên bàn thì có đĩa salad cà chua, phô mai mozzarella và thịt gà do mẹ làm, cùng với những món khai vị như phô mai đặt trên bánh quy, món tráng miệng như kẹo dẻo marshmallow và trái cây. [note73255]
Họ mua cái đống này lúc nào vậy nhỉ? Chắc là hôm qua khi mọi người tách ra từng nhóm.
“A, mình thích món này lắm nè~ Youshin cũng thử đi, ngon lắm đó”
Nanami-san lấy một chiếc bánh quy rồi đưa vào miệng, sau đó cậu ấy đưa cho tôi một chiếc khác. Trên đó là phô mai và táo, và hình như còn được rưới thêm một lớp siro nữa. Khi tôi cắn một cái, vị mặn của phô mai, vị chua nhẹ của táo và vị ngọt của siro lan tỏa khắp đầu lưỡi.
“Ngon thật đấy. Mấy món này cứ như đồ ăn vặt vậy… À không, hay là món nhắm rượu nhỉ?”
“Ừ, bố tớ thích mấy cái như này lắm. Nhưng đúng là giống đồ ăn vặt ha~”
“Nè nè hai đứa, mấy miếng thịt chín rồi đấy. Có cả đồ uống nữa, cứ lấy món mình thích đi nhé~ À, không có rượu đâu nên là yên tâm đi, nhất là Nanami với cái tiền án của con…”
“Mẹ đừng nói thế chứ! Có rượu con cũng không uống nữa đâu!!”
“A, cảm ơn Tomoko-san ạ. Con xin phép dùng bữa”
Tôi nhận cái đĩa đầy thịt nướng từ tay Tomoko-san và cùng Nanami-san thưởng thức nó.
Không biết có phải vì thịt được nướng trên vỉ nên phần mỡ thừa chảy ra hết, hay là nhờ mùi than… hương vị của nó hoàn toàn khác với thịt được chiên trên chảo thông thường. Xúc xích cũng có cả phô mai bên trong, khi cắn vào thì phần phô mai nóng như muốn người ta bị bỏng… Nhưng thật sự rất ngon.
Chắc hẳn việc ăn dưới bầu trời xanh thế này cũng góp phần giúp món ăn trở nên ngon hơn.
“Ngon thật đấy, Youshin… À, cậu có muốn ăn cơm nắm không? Chúng ta có cá ngừ, cá hồi và kombu đó” [note73256]
“Ừm, vậy… lấy cho tớ kombu nhé”
Cầm miếng cơm nắm lên, tôi ăn thử, và thấy nó rất hợp ăn cùng với thịt. Có lẽ vì cảm thấy đói sau chuyến đi bộ lúc nãy mà hai đứa cứ mải mê thưởng thức bữa ăn.
Mọi người cùng nhau ăn uống dưới bầu trời trong xanh, trò chuyện rôm rả… Không thể tin được là đứa đã từng chỉ thích ở trong nhà như tôi lại thấy đây là một trải nghiệm thú vị.
Và rồi, sau khi đã no nê, tôi cùng Nanami-san nằm xuống tấm thảm picnic.
Lúc đó… tôi nhận ra có những cánh hoa anh đào dính trên tóc và mặt cậu ấy.
Tôi nhẹ nhàng gỡ những cánh hoa ấy ra… và giữa khung cảnh rộn ràng, náo nhiệt xung quanh, chúng tôi chỉ nhìn nhau và lặng lẽ mỉm cười.
Dưới ánh nắng ấm áp, chúng tôi cứ thế quên cả thời gian, tận hưởng buổi ngắm hoa.
Khi tôi và Nanami-san nằm dài trên tấm thảm, ngắm nhìn những cánh hoa bay lả tả… thì những người khác cũng đang ngắm hoa theo cách của riêng mình.
Hai ông bố thì vừa ăn vừa trò chuyện. Mẹ và Tomoko-san thì đang có một cuộc nói chuyện điển hình giữa những bà nội trợ. Này là kiểu thích đồ ngọt hơn hoa à? Những cuộc trò chuyện như thế, tôi không thể xen vào, mà ban đầu tôi cũng chẳng có ý định đó. Liệu một ngày nào đó, tôi cũng sẽ nói chuyện như vậy chăng?
“Su… suu…”
Vẫn đang lạc trong dòng suy nghĩ, tôi chợt nghe thấy tiếng thở của Nanami-san bên cạnh. Có vẻ như cậu ấy đã bị ánh nắng ru ngủ, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Chắc cậu ấy mệt lắm rồi. Nghĩ vậy, tôi đắp chiếc áo khoác đang mặc lên người cậu ấy, rồi ngồi lại trên tấm thảm.
Pin điện thoại không còn nhiều lắm… nhưng chắc là tôi sẽ báo cáo với Baron-san chút. Tôi sẽ không muốn đánh thức Nanami-san đâu. À, hay là chụp một tấm ảnh nhỉ…
Khi tôi đang nghĩ vậy, thì gần như là cùng lúc với tiếng chụp ảnh, một cái bóng nhỏ bỗng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Danh tính của cái bóng đó là… Saya-chan.
Cô bé liếc nhìn Nanami-san, rồi quay sang tôi và nở một nụ cười với đôi mắt trông giống hệt chị, chỉ là hơi xếch lên một chút.
“Anh rể nè, nói chuyện với em chút được không? Đó giờ chúng ta chưa lần nào ở riêng cả phải chứ?”
Tôi hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị đột ngột đó. Quả thật việc chỉ có tôi và Saya-chan thế này… à không, chính xác thì còn có Nanami-san đang nằm bên cạnh, là điều chưa từng xảy ra.
“À, anh không cần phải cảnh giác thế đâu. Em cũng đâu phải là định hỏi anh rể mấy câu kỳ quặc hay gì… Em chỉ muốn hỏi về chuyện của hai anh chị mà thôi”
“Trước tiên thì, cái cách gọi ‘anh rể’ đó, nghe cứ ngượng ngượng sao ấy. Dù gì anh cũng là con một, cũng chưa từng được họ hàng thân thiết gọi vậy bao giờ”
“À rế? Anh không thích à?”
“Cũng không hẳn, chính anh là người đã cho phép em gọi vậy mà. Anh chỉ tò mò vì sao em lại dùng ‘anh rể’ mà thôi”
“Vì em chắc chắn là kiểu gì anh cũng sẽ kết hôn với Onee-chan mà”
Hả, ẻm vừa nói cái gì vậy? Kết hôn á…?! Cả Genichiro-san lẫn Tomoko-san trước đây cũng từng lấp lửng nói qua, nhưng như thế chẳng phải cái nhà này ai cũng nôn nóng đến thế à? Chắc kèo là đến cả bố mẹ tôi cũng vậy luôn… Cảm giác như cái bức tường bao quanh chúng tôi đang được xây lên với một tốc độ chóng mặt.
Nếu cứ lo lắng quá thì tôi sẽ tự đào huyệt chôn mình mất, gạt chủ đề này sang một bên đã vậy. Tôi cảm thấy nếu càng phản ứng thì lại càng bị phản công ngược nhiều hơn.
“Vậy, em nói muốn hỏi chuyện giữa anh và Nanami-san… cụ thể là gì?”
“Hừm… kể ra thì cũng nhiều, nhưng… Anh rể nè, anh thích nhất điểm gì ở Onee-chan vậy?”
Em nó đưa ra một câu hỏi bất ngờ đến mức tim tôi đập thình thịch, suýt thì toát cả mồ hôi lạnh. Dù cậu ấy đang ngủ, nhưng đấy vẫn là một câu hỏi vô cùng khó nhằn khi Nanami-san vẫn đang ngay cạnh tôi. Có khi nói qua người khác còn ngượng hơn cả việc nói với chính Nanami-san luôn không chừng. Nói thế chứ, nói trực tiếp chắc cũng sẽ ngượng không kém là bao.
“... Em hỏi thế để làm gì?”
“Thì… vì em thường xuyên nghe Onee-chan kể về những gì chị ấy thích ở anh rể mà. Riêng anh thì em chưa nghe lần nào, nên em tò mò muốn biết thôi”
Nanami-san ơi… rốt cuộc thì cậu đã nói với cô em gái này những thứ gì vậy? Hơi xấu hổ một chút, nhưng ánh mắt lấp lánh của Saya-chan lại đang nhìn tôi một cách vô cùng háo hức.
Điểm tôi thích nhất… điểm mà tôi thích nhất ở Nanami-san… Giờ bị hỏi thế tôi mới nhận ra rằng bản thân chưa thực sự nghĩ về nó lần nào. Hoặc nói đúng hơn, tôi thích nhiều đến nỗi tôi cũng chả biết tôi thích nhất thứ gì ở cậu ấy.
“Chắc là vì Onee-chan có ngực bự, đúng không?”
“Không phải đâu… À, anh cũng không hẳn là ghét, nhưng anh nghĩ con gái đừng nên nói đến ‘ngực bự’ thì hơn đấy?”
“Cả anh rể cũng nói giống mấy đứa bạn của em luôn…”
Tất nhiên nếu Saya-chan cứ dùng tay mà nâng ngực lên như thế thì tôi phải nói rồi… Nếu cô bé mà làm như thế trong lớp thì bọn con trai chỉ có nước kiếm cái lỗ mà chui xuống thôi. Mắng Saya-chan vài câu, tôi lại tiếp tục suy nghĩ.
Tôi thích nhất điểm gì ở Nanami-san nhỉ?
Cậu ấy làm cơm hộp cho tôi, dạy tôi nấu ăn và học tập, đã vậy còn rất quan tâm đến tôi.
Thi thoảng cậu ấy trở nên táo bạo hơn bình thường, và khi tôi đáp lại thì lại ngượng chín mặt vì xấu hổ, dễ thương cực kỳ.
Cậu ấy cũng có một tấm lòng rộng mở, luôn cố gắng thấu hiểu và nắm bắt những sở thích của tôi, và chắc là cũng thích tôi nữa… dù sau cùng đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Hơn hết, cậu ấy luôn nghĩ cho tôi, với một sự dịu dàng ấm áp.
Cứ kể ra hết thì tôi sẽ không có điểm dừng mất. Nếu phải nói ra cách cụ thể thì…
“Điều anh thích nhất, chắc là sự đáng yêu của cậu ấy”
“Ý anh là về ngoại hình à?”
“Không, về tính cách cơ. Cậu ấy chu đáo, rộng lượng… thỉnh thoảng tự bộc lộ cảm xúc rồi tự đỏ mặt… tất cả những thứ đó khiến anh thấy cậu ấy thật đáng yêu”
“Phải ha… Onee-chan hiền lắm mà. Em thấy hai người rất hợp nhau luôn ấy. Em chưa từng gặp ai dịu dàng như anh rể cả”
Không ngờ em ấy lại nghĩ như vậy… Vừa vinh dự, nhưng cũng hơi xấu hổ. Không biết Saya-chan đã thỏa mãn chưa nữa.
Nhưng sự nhẹ nhõm ấy chỉ kéo dài trong chốc lát. Ẻm lại tiếp tục hỏi tôi với một nụ cười trêu chọc chẳng khác gì Nanami-san.
“Thế, nếu là ngoại hình thì anh thích nhất chỗ nào?”
Ôi chà… ngoại hình à. Lại một câu hỏi khó nhằn nữa… Tôi cảm thấy dù có trả lời thế nào thì cũng sẽ gây ra hiểu lầm hay gây hiểu lầm ấy… Thật sự thì cô bé này đang muốn cái gì đây?
“Chắc hẳn là… ngực, phải không?”
“Này, sao em cứ nhấn mạnh về ngực thế? Em định bắt anh trả lời kiểu gì đây hả?”
“Tại mấy bạn nam trong lớp em cứ nói kiểu ‘con gái thì ngực vẫn là quan trọng nhất’ ấy. Em cứ nghĩ con trai ai cũng thế. Mà của Onee-chan á, mềm lắm, lại còn đầy đặn nữa… Siêu đỉnh luôn!”
… Ừm… Tôi từng tiếp xúc với cái sự mềm mại ấy rồi nên càng lúc càng khó trả lời. Tất nhiên không phải tôi cố ý. Chỉ là vô tình… vô tình thôi.
Với một đứa con trai học sơ trung khỏe mạnh thì tôi nghĩ có chú ý đến ngực cũng là điều dễ hiểu, nhưng với tôi thì…
Nếu phải hỏi tôi thích nhất điểm gì ở ngoại hình Nanami-san, ngực lại không phải thứ mà tôi nghĩ đến.
“Chắc là… đôi mắt…? Nanami-san có một đôi mắt rất đẹp”
“Mắt á? Không phải ngực, cũng chẳng phải mông… mà là mắt? Anh rể à, anh có sở thích khá là kỳ lạ đó”
“Em học mấy thứ đó từ đâu vậy hả?! Không phải sở thích gì đặc biệt đâu… mà là, ánh mắt của Nanami-san ấy… rất đẹp mà, đúng không?”
Đúng vậy, giờ nghĩ lại thì… tôi nhận ra mình rất thích được Nanami-san nhìn thẳng vào mắt.
Đôi mắt ấy to, trong sáng như đá quý. Thỉnh thoảng có chút lo lắng thoáng qua, nhưng đôi mắt ấy luôn nhìn tôi cách dịu dàng… mỗi lúc như vậy lòng tôi trở nên ấm áp lạ thường.
“Mắt… hừm… câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của em rồi”
Saya-chan nói thế rồi khoanh tay, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Hy vọng là tôi đã không nói gì quá kỳ quặc… cái cảm giác như đang bị đánh giá này khiến tôi hơi hồi hộp. Saya-chan sau đó quay đi, hướng ánh mắt về phía Nanami-san.
“Onee-chan nè, tốt quá nhỉ? Anh rể mê chị như điếu đổ luôn rồi đó~”
Ngay khi cô bé nói xong, Nanami-san—nãy giờ tôi nghĩ là ngủ mất rồi, bỗng giật mạnh một cái. Hả? Đừng nói với tôi là cậu ấy thức từ nãy giờ nhé…
Nanami-san từ từ ngồi dậy, rồi lườm Saya-chan một cái sắc như dao, với một khuôn mặt đỏ bừng.
“Saya… em nói gì với Youshin vậy hả… chị xấu hổ đến mức không cử động nổi luôn này…”
Không biết cậu ấy đã nghe được chỗ nào rồi. Mặt tôi cũng bất giác đỏ vì ngượng, không thể nhìn thẳng vào Nanami-san. Saya-chan thì nhìn hai chúng tôi với một nụ cười rạng rỡ.
“Thật ra em luôn thắc mắc tại sao Onee-chan lại sợ con trai, mà lại không sao khi ở cạnh anh rể. Nhưng sau khi nói chuyện với ảnh xong thì em hiểu rồi… Chính vì anh rể là người như vậy, nên Onee-chan mới thấy yên tâm”
“... Đúng vậy, chính vì đó là Youshin nên chị mới thoải mái… cơ mà đừng bắt chị nói mấy thứ như này nữa được không, xấu hổ lắm…”
Saya-chan, với nụ cười trông giống hệt Tomoko-san, nhìn vào người chị đang đỏ mặt tía tai của mình cách trìu mến. Bị nói thẳng ra như vậy… đúng là xấu hổ thật.
Sau đó, cô bé quay người về phía tôi, cẩn thận chuyển sang tư thế seiza và quý đầu thật sâu. [note73257]
“Youshin-san, từ giờ trở đi xin anh tiếp tục chăm sóc cho chị thật tốt nhé”
Việc Saya-chan gọi tôi bằng tên thay vì “anh rể‘ cho thấy con bé dành nhiều tình cảm thế nào cho Nanami-san.
… Quả nhiên con bé cũng rất yêu quý chị của mình. Có lẽ vì vậy mà nhân cơ hội này, Saya-chan đã hỏi tôi rất nhiều điều. Biết đâu, sâu trong lòng cô bé vẫn còn nỗi lo lắng ẩn khuất nào đó.
“Ừm, anh xin nhận lời”
Tôi cũng ngồi lại theo tư thế seiza, cúi đầu đáp lại Saya-chan. Chắc hẳn nhờ vậy mà bức tường ngăn cách giữa chúng tôi cũng dần được gỡ bỏ.
Khi cả hai cùng ngẩng đầu lên, Saya-chan ngay lập tức quay trở về chế độ em gái và áp sát lại gần tôi với một nụ cười.
“Vậy thì nè!! Anh rể giới thiệu cho em ai đó đẹp trai trong trường anh đi! Nhìn hai anh chị tình tứ làm em cũng muốn có bạn trai quá trời… mà mấy đứa cùng tuổi thì lại chẳng có ai ra hồn cả”
Cái tốc độ chuyển đổi chủ đề gì thế này… Saya-chan nghiêm túc lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một Saya-chan đúng với lứa tuổi của mình.
“Giới thiệu à… anh không có quá nhiều bạn đến mức giới thiệu được ai đâu”
“Ể~ Anh làm biết bao nhiêu việc cho Onee-chan vậy mà lại ít bạn á? Anh đúng là cực đoan ghê”
Tôi đành thử tìm trong album ảnh… nhưng trong đấy chỉ có ảnh chụp màn hình game hoặc ảnh chụp từ lúc gặp Nanami-san trở đi. Không, nhìn kỹ lại thì chỉ toàn ảnh của cậu ấy thôi. Tấm duy nhất có hình con trai là của Shibetsu-senpai. Shibetsu-senpai… à.
“Uwaa, anh này đẹp trai quá trời luôn đó?! Lại còn rất cao nữa! Chênh lệch chiều cao với anh rể quá trời luôn kìa!”
Không biết từ lúc nào, Saya-chan đã đứng ngay sau lưng tôi, hí hửng khi nhìn thấy tấm ảnh. Dù đã biết trước là vậy, nhưng nghe cô bé nói tôi mới nhận thức lại rằng anh chàng này, từ góc nhìn của Saya-chan, đúng là đẹp trai thật.
“Ừm, đúng vậy. Shibetsu-senpai ngầu thật, nhưng mà…”
“A, anh này bị Onee-chan từ chối vì ảnh suốt ngày cứ nhìn vào ngực chị ấy suốt đúng không? Ừm, ừm, ra là vậy”
Tôi còn đang lúng túng không biết nói gì, thì Saya-chan lại thản nhiên nói ra thông tin ấy về senpai.
Quay sang nhìn Nanami-san, tôi thấy cậu ấy chỉ đang bối rối cười, thè lưỡi ra. Có lẽ cậu ấy từng kể cho Saya-chan nghe rồi.
“Hừm… em không có vòng một như chị… như vậy có ổn không ta? Cơ mà cái anh đó từng tỏ tình với chị phải không? Tức là em cũng có cơ hội nhỉ? Nè, lần tới nếu có dịp thì giới thiệu senpai đó với em nha”
“Nếu Saya-chan không thấy có vấn đề gì thì cũng được thôi…”
Tôi liếc sang Nanami-san, và cậu ấy vẫn đang trưng ra cái vẻ mặt bối rối lúc nãy.
Giới thiệu một người từng đi tỏ tình với cô chị cho em gái… chắc hẳn Nanami-san khó xử lắm, dù người giới thiệu lại là tôi.
“Ờm… em biết đấy, senpai đó chỉ chăm chăm tia ngực chị thôi, em không thấy phiền à? Cũng không hẳn là anh ta xấu đâu, chị cũng có chút hiểu lầm, nhưng anh ta là người tốt đấy”
“Ồ~? Onee-chan đây lại đi khen một đứa con trai nào đó ngoài anh rể kìa. Hiếm thật. Vậy thì senpai đó chắc chắn là người tốt rồi”
Không nhịn được, Nanami-san cũng lên tiếng, nhưng đúng như Saya-chan nói, có thể thấy cậu ấy đã bắt đầu đánh giá senpai cao hơn. Mà, anh ấy đúng là tốt thật.
Nhưng vấn đề ở đây là, giới thiệu người mà từng bị cô chị từ chối cho cô em liệu có ổn không? … Chắc là không ổn đâu nhỉ?
Tôi và Nanami-san đều nghĩ vậy, nhưng có vẻ Saya-chan không quan tâm lắm, cô bé chỉ nghiêng đầu trước phản ứng khó hiểu của chúng tôi.
“Onee-chan nói gì vậy? Con trai thì ai mà chả thích ngực? Họ có nhìn cũng là chuyện bình thường thôi. Với cả em cũng đâu có nói là muốn hẹn hò ngay đâu. Em chỉ muốn biết người ta như thế nào thôi mà”
Cả tôi và Nanami-san đều bất ngờ trước câu nói của Saya-chan.
Con bé này trưởng thành hơi sớm quá thì phải… Saya-chan là một cô học sinh sơ trung, đúng không? Mấy đứa học sơ trung bây giờ đều có suy nghĩ như vậy à? Đến ngay cả Peach-san cũng học cấp hai nhưng ăn nói chín chắn hơn nhiều.
Không chừng cái tính cách ấy lại được thừa hưởng từ Tomoko-san… nói thế nghe dễ hiểu hơn nhiều.
“Với cả chị quên rồi sao, Onee-chan? Em là thành viên câu lạc bộ khiêu vũ đó. Một vũ công mà không muốn bị người khác nhìn thì làm sao được? À nhưng… cỡ như chị thì chắc là khó nhảy lắm nhỉ…”
“Nè, cái đó người ta gọi là quấy rối tình dục đấy biết không hả?!”
Saya-chan lập tức nắm lấy ngực Nanami-san, rồi cứ vậy dùng tay mân mê sờ nắn. Tôi vội quay mặt đi, vì đấy là một cảnh tượng mà không một thằng đực rựa nào nên xem cả. Thế là…
“Này Saya!! Em đang làm gì thế?! Dừng lại nhanh lên!”
Không hiểu sao, ngay lúc tôi ngoảnh mặt đi… hoặc vì tôi đã ngoảnh mặt đi, mà tiếng phản kháng của Nanami-san lại càng gay gắt. Tai tôi lúc này chỉ nghe được tiếng sột soạt của vải và giọng nài nỉ đầy khó chịu của cậu ấy.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Chính vì không thể nhìn thấy nên trí tưởng tượng của tôi bỗng nhiên hoạt động hết công suất, nhưng tất nhiên, tôi không thể ngoái lại. Cố chịu đi, tôi tự nhủ, à không, dừng lại đê tôi ơi!!
Một lát sau, những âm thanh kỳ quặc vẫn tiếp tục… rồi một tiếng “bốp” đanh đét vang lên.
“Đau quáaaaaaaa!
”Tự làm tự chịu nhé!”
Quay đầu lại, tôi trông thấy Saya-chan đang ôm đầu, rơm rớm nước mắt, còn Nanami-san thì giơ nắm đấm lên, vẻ mặt vô cùng giận dữ. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy giận đến mức vậy đấy… Dù chắc chắn là Nanami-san sẽ nổi trận lôi đình với mấy chuyện này, nhưng tôi cũng phải bất ngờ với cách hai chị em này đối xử với nhau.
Nanami-san nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn và giấu nắm tay sau lưng, sau đó nở một nụ cười gượng gạo, như thể muốn giấu đi sự xấu hổ của cậu ấy. Mà, cậu cũng chẳng cần phải giấu làm gì.
Không biết đây là một khuôn mặt khác của Nanami-san hay do là chị em ruột nên cậu ấy mới thoải mái như vậy. Không phải là tôi đánh giá gì đâu, tôi không có ấn tượng xấu lắm. Nếu tôi mà có anh chị em chắc tôi cũng làm thế không chừng.
“Uwaaaaa~! Anh rể ơi! Onee-chan đánh em kìa! Em chỉ mới vừa nắn vừa nghịch ngực của Onee-chan một chút thôi mà”
Chỉ có một chút thôi á? Bạo lực là không đúng, nhưng vì thế mà bị đấm thì cũng chẳng oan đâu, nhỉ.
Trước cảnh Saya-chan giơ hai tay ra và tiến lại gần tôi với giọng đều đều, Nanami-san, nãy giờ vẫn đang giấu nắm đấm sau lưng, lại giơ nó ra trước mặt với một biểu cảm giận dữ.
Khi bàn tay Saya-chan sắp chạm vào tôi, tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai cô bé và ngăn lại. Saya-chan nghiêng đầu, và bằng cách nào đó, Nanami-san cũng nghiêng theo.
“Saya-chan, quấy rối tình dục ấy, dù có là cùng giới tính cũng là quấy rối đấy”
“Waoo… Em biết là chả có ai đứng về phía em rồi, nhưng câu vừa rồi của anh bất ngờ thật đấy…”
Saya-chan thở dài một tiếng và miễn cưỡng nở một nụ cười. Nanami-san cũng khẽ cười trừ. Thật ra trước đây Baron-san từng nói với tôi rồi, những gì tôi làm chỉ là lặp lại lời ảnh nói thôi. Dù trọng tâm của chuyện này chắc không nằm ở đó.
“Buuu~ Anh rể lúc nào cũng về phe của Onee-chan hết”
“Là bạn gái anh thì tất nhiên anh phải làm thế rồi. Anh mà đứng về phía em thì mới là lớn chuyện đó”
“Sự thật đúng là mất lòng mà… hic hic”
Saya-chan nhún vai và nói với giọng đều đều như đang khóc. Nhưng nghe đến câu cuối, tôi và Nanami-san nhìn nhau, rồi cả hai cùng bật cười. Saya-chan nhìn chúng tôi cách lạ lẫm, nhưng cũng dễ hiểu thôi. Chính Shibetsu-senpai cũng đã từng nói như vậy. Chúng tôi đều không khỏi không phì cười trước sự trùng hợp khó tin ấy, và cả Saya-chan, ban đầu còn ngơ ngác, cũng bật cười theo.
Và khi vui vẻ, người ta cũng nhận ra rằng thời gian trôi qua thật nhanh…
Trước khi chúng tôi kịp nhận ra, thì đã đến giờ phải về. Tiếc nuối thật, nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Chính vì có kết thúc nên ta mới có thể trân trọng khoảnh khắc hiện tại.
“Youshin-kun, hè này chúng ta đi cắm trại ở biển đi? Chắc chắn sẽ vui lắm, đã vậy lại được ngắm Nanami trong bộ đồ bơi nữa chứ”
“Ý hay á! Anh rể, trước lúc đó hãy giới thiệu senpai cho em nha!”
Trên đường về, Genichiro-san đưa ra lời đề nghị, và Saya-chan lập tức đồng ý. Saya-chan… không phải em ấy từng nói là ghét đi cắm trại hay sao? Bố mẹ tôi cũng hưởng ứng và bắt đầu lập kế hoạch. Đúng là nhanh như gió vậy.
Biển, à…? Tôi lén nhìn sang Nanami-san. Có lẽ nhận ra ánh nhìn của tôi, cậu ấy cười rồi nói nhỏ, “Mong chờ chuyến cắm trại quá nhỉ?”. Nghe vậy, tôi nở một nụ cười gượng gạo.
“Sao thế?”
“À, thật ra, có hơi xấu hổ nhưng mà… tớ gần như không hề biết bơi”
“Vậy à? Không sao đâu, tớ bơi giỏi lắm, để tớ dạy cậu”
Nanami-san tự tin giơ nắm đấm lên như muốn nói “Cứ để đó cho tớ!”, rồi đưa mắt nhìn lên như đang suy nghĩ gì đó. Rồi má cậu ấy bắt đầu hơi ửng đỏ, và với giọng nói khẽ, cậu ấy nói nhỏ đủ chỉ để tôi nghe thấy.
“Youshin…thích kiểu đồ bơi nào nhỉ? Bikini chẳng hạn…? Nếu có mua mới thì, đi với tớ nhé?”
Đồ bơi… của Nanami-san á?! Câu nói ấy lại khiến trí tưởng tượng của tôi hoạt động, và ngay lập tức, tôi cảm thấy vô cùng lo lắng vì sức công phá của nó là không thể đùa được. Thôi nguy hiểm quá…
“Nanami-san, đến biển rồi thì, tuyệt đối đừng tách ra khỏi tớ nhé. Ngoài ra, cậu chắc chắn sẽ cần đến một chiếc áo hoodie hoặc thứ gì đó giống vậy. Và nếu có cởi ra, thì chỉ được cởi trước mặt tớ thôi… nhé?” [note73258]
Nghe tôi nói vậy, Nanami-san trưng ra một bộ mặt ngơ ngác. nhưng rồi lại mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.
“Cậu lo xa thật đấy. Đừng lo, tớ sẽ không rời xa cậu dù chỉ nửa bước”
“Tất nhiên là tớ phải lo rồi. Cô bạn gái quý giá của tớ mà lị”
Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, háo hức nói về những sự kiện đang còn chờ ở phía trước.


9 Bình luận
Tfnc