Web Novel
Chương 05: Sau giờ học, như thường lệ, tôi mua một chiếc áo ngực cho cô bạn thời thơ ấu của mình.
1 Bình luận - Độ dài: 1,686 từ - Cập nhật:
Ngay khi tôi gõ cửa đàng hoàng rồi bước vào phòng Yuika như thường lệ, chuyện đó lập tức xảy ra.
"Souta, tui cần mua áo ngực mới!"
"Tui về đây. Hẹn gặp ngày mai."
"Gì chứ? Giúp tui đi mà!"
Vừa xoay người tính chuồn, tôi đã bị nhỏ túm chặt lấy tay.
Suýt chút nữa là thoát được rồi, nhưng cuối cùng vẫn bị kéo giật vào trong phòng. Cảm giác chẳng khác gì tôi đang đóng vai chính trong một bộ phim kinh dị.
"Biết rồi! Tui nghe đây! Nghe thôi, được chưa? Buông ra đi! Bà biết tôi dở vụ ma quỷ lắm mà!?"
"Ai nói chuyện ma quỷ gì ở đây? Tui đang nói đến đồ lót đó! Nếu không chịu nghe tôi, tôi sẽ nguyền rủa và cạp internet luôn!"
"Biết ngay mà! Sống ru rú trong phòng, không có net là chết chắc luôn! Nhưng không sao, tui xài wifi free ngoài đường cũng được!"
Dù miệng thì vậy, nhưng rốt cuộc tôi vẫn không thoát nổi.
Đành thở dài chấp nhận, tôi đặt cặp xuống rồi ngồi bệt luôn xuống thảm.
"Rốt cuộc là chuyện gì đây...?"
"Thì... ngại lắm khi phải nói với ông chuyện này..."
"Đừng lo. Tui nghe cũng thấy ngại đây này."
"Thật ra thì... ông biết không?"
Ngồi đối diện tôi, Yuika vừa nói vừa xoay xoay hai ngón tay vào nhau, điệu bộ khá lúng túng.
"...Áo ngực tui đang mặc, cuối cùng cũng không còn vừa nữa rồi."
...Chết tôi rồi.
Tôi đưa tay ôm đầu.
Thật ra, cũng đoán được là sẽ thế này. Yuika từng kể là nhỏ xài đồ từ hồi cấp hai đến giờ, cứ bảo là hơi chật rồi nhưng vẫn mặc mãi, giờ chắc đã tới giới hạn rồi đây.
"Nói vậy thôi chứ, không lẽ bà không có mấy cái khác sao?"
"Có chứ. Nhưng mà cái tui định mặc hôm nay, vừa kéo một cái là móc khóa bung luôn rồi. Mấy cái còn lại thì size cũng vậy..."
"Rồi rồi, chắc cũng chung số phận thôi."
"...Tui cũng nghĩ vậy."
Đôi vai Yuika khẽ rung lên vì ngượng. Cái kiểu phóng khoáng thường ngày hoàn toàn biến mất. Yuika luôn dè dặt chuyện tế nhị thế này mà... tôi cũng muốn làm nhẹ không khí đi, nhưng chỉ cần lỡ lời đùa giỡn tí thôi là nhỏ này nổi đóa ngay, thành ra càng khó xử hơn.
Mà nghĩ kỹ, tôi cũng chẳng thấy thoải mái gì nếu phải kể chuyện đồ lót của mình cho ai đó nghe cả.
"Thế thì tại sao tui lại phải dính vào chuyện này?"
"Không sao đâu. Giữa tui với Souta mà."
"Giữa tui với bà thì liên quan gì tới... áo ngực!?"
"Chứ gì nữa, đương nhiên là thứ về thanh mai trúc mã."
"Tui thề là bạn thanh mai bình thường không có đi thảo luận áo ngực với nhau đâu!"
"Ông thề đi. Rồi hít thở sâu vào—"
"Bạn thanh mai bình thường! Không có đi thảo luận áo ngực! Tui không thề đâu! Định dụ tôi nói cái quỷ gì vậy hả!?"
Giữa lúc tôi phản pháo kịch liệt, tôi bỗng quay mặt đi đầy bối rối.
Yuika ngạc nhiên cau mày, "Souta?"
Chẳng là lúc nhỏ bảo "hít thở sâu vào," tôi hít căng lồng ngực thì lỡ trông thấy một khoảng da trắng cùng khe hở giữa hàng cúc áo ngủ... nơi ấy.
"...Bà nói cái ‘áo ngực bà định mặc hôm nay' bị đứt móc, đúng không? Vậy nghĩa là—"
"...Á..."
Cuối cùng, nhỏ mới sực nhận ra, vội vàng đưa tay che ngực.
Khuôn mặt Yuika đỏ bừng lên, ngước mắt nhìn tôi đầy oán trách.
"...Souta hentai."
"Không, không, không! Tình huống bất khả kháng mà! Nếu có trách thì trách bà không có đồ thay thế đàng hoàng đi!"
"Hời hợt! Souta nói nghe hời hợt quá! Tui không thể tin nổi là mình lại phải nhờ mẹ mua hộ áo ngực!"
"Nhờ mẹ mua đi! Thế là xong chuyện!"
"Thấy chưa! Lại suy nghĩ nông cạn rồi!"
Yuika nhướng mày đắc thắng, như thể tôi đang thua nhỏ vậy.
"Ông nghĩ tui đây là ai chứ? Một năm rưỡi nay từ lúc vào cấp ba tui trốn trong nhà chưa từng ra ngoài đó! Tui là Kisaragi Yuika, một mỹ nữ hikikomori siêu cấp, còn lén lút đi tắm vào lúc nửa đêm nữa cơ! Bảo tui nói chuyện với ai ngoài Souta thì thà chết còn hơn, kể cả có là người nhà!"
Nhỏ tuyên bố như thể có tiếng hiệu ứng bùng nổ vang lên phía sau.
Tôi đưa tay lên thái dương, cảm giác đau đầu ập đến.
"Thôi bỏ đi. Mà đừng có ưỡn ngực nữa! Lại thấy rồi kìa! Tui mà thấy có nghĩa là bà cho phép tôi nhìn đó nha!"
"Không cho nhìn gì hết. Mấy chuyện tinh nghịch đó phải để cho người yêu tui đồng ý đã."
Yuika quay mặt đi, tay ôm khư khư trước ngực.
Tôi thề là không muốn chọc vô ổ kiến lửa đâu. Nhưng mà rõ ràng nhỏ cần áo ngực mới. Nếu cứ để thế này hoài, chắc tôi không giữ nổi bình tĩnh mất.
"Rồi rồi, tui đi mua giúp cũng được. Nhưng bà có biết size của mình không? Bữa trước bà bảo là không nhớ size hiện tại mà."
"Không sao, tui mới đo rồi."
"Kích thước sao?"
"Trên 89, dưới 65, chắc cỡ F cúp."
"…………"
...Sao bà ấy nói mấy cái này tỉnh bơ thế không biết. Tôi cố gắng giữ mặt tỉnh như không hỏi tiếp.
Trên bàn có cuộn thước dây, tôi giật mình nhưng vẫn giữ má áp xuống mặt bàn, giọng bình thản.
"Vậy tui phải giúp kiểu gì?"
"Ra tiệm đồ lót trước ga mua giùm tui. Tui vẽ bản đồ trên máy tính rồi."
"Cái quái gì vậy trời!"
Tôi chết lặng.
Con nhỏ này định cho tôi đi đập đá à?
"Này, chẳng phải ông từng bảo sẵn sàng xông vô tiệm đồ lót vì tôi đó sao!?" [note71500]
À há, tôi có nói vậy thật. Nhưng đó là nói đùa!
"Được rồi! Vậy tui làm cho bà cái áo bằng bìa carton nhé!Thế nên xài tạm đi. Ok?"
"Làm sao xài nổi! Áo ngực đâu phải đồ chơi con nít đâu hả?"
"Không sao đâu, vì tui là người duy nhất thấy mà!"
"Chính vì thế tui mới muốn mặc cái đàng hoàng để gặp Souta! Sao ông không chịu hiểu vậy hả?"
"Tui không hiểu!? Tui mà hiểu thì còn kỳ hơn nữa đó!"
"Thui nào!"
Yuika mở laptop đặt trên bàn.
Trên màn hình là trang web bán đồ lót.
Nhỏ đẩy màn hình về phía tôi, rồi quay mặt đi, mặt đỏ bừng.
"Tui sẽ mặc cái Souta chọn. Nên... Souta chọn giùm đi."
"..."
Trong khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác mình sắp bùng nổ
Không không không! Bình tĩnh lại nào!
"Chắc không đó?"
"Không sao đâu. Chúng ta là thanh mai mà."
"...Bạn thanh mai đúng là đặc quyền."
"Chứ sao nữa. Ông nên biết mình may mắn khi có cô bạn thanh mai xinh đẹp như tui, Souta à. Thôi, chọn đi. Ông thích cái nào trong trang này?"
"Ừm... để coi..."
Tôi lăn bánh chuột, bắt đầu lướt trang.
Màn hình laptop của Yuika khá nhỏ. Nhỏ nghiêng đầu sát lại gần tôi để nhìn cùng.
Đôi hồng đào 89cm của nhỏ suýt chạm vào khuỷu tay tôi. Tôi khẽ nuốt nước bọt, “ohh…”
Trong khi đó, cô bạn thanh mai, người lơ đễnh với tất cả những thứ nên cẩn thận, lại chẳng nhận ra gì, chỉ cười tươi nhìn màn hình.
"Ra là Souta thích kiểu ren thế này hả? Bộ đồ hầu gái hôm trước cũng nhiều bèo nhún mà, nhỉ?"
"Sai rồi! Cái này tự hiện lên thôi!"
"Ông phải chọn cái ông thích mới đúng chứ. Thử cái ren đen này thì sao?"
"Bỏ mấy cái ren đi! Tui không chịu nổi đâu... mà tui nghĩ bà nên chọn loại nào hợp với bà hơn, Yuika."
"Hừm, thế ông nghĩ cái nào hợp với tôi?"
Nhỏ ngước mắt nhìn tôi đầy mong đợi.
Tay vẫn ôm trước ngực, nhưng cố tình nghiêng người khoe dáng.
Đồ ngủ Yuika mặc là loại từ hồi cấp hai, giờ đã chật khít đủ chỗ, đường cong cơ thể lộ ra rõ mồn một.
Đường eo và hông thon gọn, đến mức tôi khó mà không tưởng tượng ra cảnh nhỏ mặc đồ lót...
Không, đúng hơn là... cuộc trò chuyện này đang ép tôi phải tưởng tượng ra cảnh đó thì đúng hơn. Là bạn thanh mai mà thế này có hơi quá không!?
"Ôi trời, Souta đỏ mặt rồi kìa. Dễ thương quá đi♪. Má đỏ hết rồi kìa."
"T-Tui đâu có ngại!"
"Ngại mà. Nhìn má kìa, đỏ rần luôn.. Ó ò!"
Nhỏ cười toe rồi lấy ngón tay chọc chọc vào má tôi.
Ôi trời! Dễ thương chết mất! Nhưng mà bực thiệt!
"Vậy... sao bà không đặt online luôn đi?"
"Không được. Trang web đó cần thẻ tín dụng mà, phải không?"
"Nghe bao giờ chưa? Thanh toán khi nhận hàng đó, cô gái ngây thơ ạ."
"...Ồ!"
Mắt nhỏ sáng rỡ, đập tay vào nhau tán thưởng.
Vậy là vấn đề được giải quyết nhờ phương án đặt hàng và trả tiền khi nhận.
Trên đường về, tôi có ghé qua nói với mẹ Yuika về chuyện này. Bác ấy đồng ý thanh toán hộ (dù khá xấu hổ...).
Nhưng...
Sau đó, Yuika nghiện đặt hàng online luôn, mua cả đống box DVD với bộ manga, kết quả là tôi ăn một cú đá trời giáng từ mẹ.
Nhà Mikami tôi với nhà Kisaragi của Yuika quen thân từ thế hệ của cha mẹ, thành ra tụi tôi cứ như chung một giuộc. Yuika xài tiền là tính vô đầu tôi.
Tôi chỉ muốn hét lên: "Vô lý thật đấy!"


1 Bình luận