Web Novel
Chương 07 : Sau giờ học, như thường lệ, tôi lại tiếp tục dùng donut để dụ dỗ nhỏ bạn thời thơ ấu.
0 Bình luận - Độ dài: 1,293 từ - Cập nhật:
"Meo~!"
"Ơ... ơ này..."
Vừa bước vào phòng, tôi lập tức chớp mắt.
Vì ngay trước mắt, trong cái “bánh futon” [note71560]đang lù lù trên giường, có một sinh vật nhỏ đang nhìn chằm chằm tui với ánh mắt đề phòng.
...Tất nhiên, “sinh vật nhỏ” chỉ là nói ví von thôi. Thật ra thì đó chính là Kisaragi Yuika — cô bạn thuở nhỏ của tôi, đồng thời là một hikikomori thứ thiệt bao năm nay.
"Nào nào, bình tĩnh nào. Là tui đây mà, bạn của bà đây. Có cần cảnh giác dữ vậy không?"
"Méo! Méo!"
Tôi cố gắng bắt chuyện bằng giọng điệu thân thiện hết mức có thể, nhưng vô ích.
Yuika thò đầu ra khỏi đống chăn rồi gầm gừ dọa nạt tôi. Mái tóc của cổ dựng đứng như mèo con đang xù lông vì sợ hãi. Làm được tới mức đó cũng đỉnh thiệt. Bạn thuở nhỏ của tôi đúng là một kho báu kỳ lạ.
"Gì vậy trời, sao hôm nay bà căng thế? Bức tường phòng thủ sập rồi hả? Lũ Titan sắp tràn vào à?"
"Ngược lại mới đúng đó! Tại sao ông lại có thể thản nhiên bước vào phòng như không có gì xảy ra? Phải vào kiểu mặt mũi bí hiểm, như thể đang bị Titan đuổi dí tới nơi mới đúng chứ?"
"Thôi bà ơi, gác cái ví dụ từ bộ anime mà tui cũng đang hóng phần mới đi. Càng nói càng loạn thêm á."
"Khoan! Bà đây đang theo đúng mạch truyện đàng hoàng đó nha! Đừng có hiểu lầm! Diễn biến tháng này đúng là bùng lổ thiệt luôn!"
"Khoan đã! Không thể nào! Một hikikomori chính hiệu như bà mà lại đọc được tạp chí hàng tháng á!? Đừng nói là bà lại đốt sạch tiền vào mấy thứ đó rồi nha?"
"Và đây! Một cú twist động trời! Mỹ nữ hikikomori Kisaragi Yuika thật ra có một đứa em trai đang đi học đấy nhé! Dù… cũng đã một năm rưỡi rồi hai đứa tui chưa nói chuyện với nhau..."
"À!"
Là bạn từ nhỏ, tất nhiên tôi biết chuyện đó. Yuika có một đứa em trai. Khác với chị nó, thằng nhỏ là đứa đàng hoàng. Nhưng giống chị nó, nó cũng quý tôi nữa.
"...Thế là bà lục đống truyện trong phòng nó lúc nó đang đi học á? Đừng có làm vậy chứ. Kiểu gì cũng có thứ nó không muốn cho bà thấy đâu."
"Dù sao thì, tui tìm được ‘To Love Ru Darkness,’ [note71563]với cả ‘Super HxEros’[note71564]nữa đó."
"Đừng có đọc mấy thứ đó mà!!"
"Tui đọc hết rồi. Còn nhớ rõ mấy trang bị gập lại lạ lắm."
"Bà thật sự không có ý định dừng lại luôn hả?"
Lần tới gặp thằng nhỏ, tôi phải bảo nó giấu kỹ hơn. Tôi biết thừa là kiểu gì Yuika cũng tìm ra được, vì ả có thời gian vô hạn để lục lọi. Nhưng không vì vậy mà tôi có thể bỏ qua. Danh dự đàn ông là quan trọng lắm!
"Thôi bỏ qua đi, lạc đề rồi. Mà rốt cuộc sao hôm nay bà lại cảnh giác dữ vậy hả?"
"Thì tại sao Souta lại bình thản vậy chứ...?"
Cổ chui tọt vào ổ chăn, lẩm bẩm như thể đang càm ràm. Má bà hơi ửng đỏ.
"...Hôm qua ông đã cố đè tui ra còn gì."
"À..."
Tui hiểu rồi. ...Xin lỗi nha. Nói là “hiểu” vậy thôi, chứ thiệt ra tôi đã ý thức rất rõ chuyện đó ngay từ đầu rồi.
Tường thành Maria của Yuika đã sập. Nói cách khác, Titan... chính là tôi.
A... A... A...
...Vâng, tiếng vọng đã kết thúc. Cuộc trốn tránh thực tại cũng đến hồi hạ màn.
"Để xem nào..."
Tôi tiến tới bên giường, cặp sách vẫn còn trên tay. Giường kêu cót két khi tôi ngồi xuống, còn cái ổ chăn thì dịch ra một chút. Chỉ vài xăng-ti-mét thôi. Tôi khẽ gõ tay lên futon.
"Đúng là hôm qua tui có làm vậy. Nhưng mà, Yuika, đừng hiểu lầm."
Tôi hạ thấp giọng, nghiêm túc nói:
"Tui chỉ muốn đẩy bà… tới giới hạn."
"Ể!? Câu này không hề gỡ gạc được gì hết á!? Ngược lại mới đúng!!"
"Tất nhiên là tui còn mong đợi hơn thế nữa rồi."
"Nói gì kỳ vậy!? Tui biết phải xử sao với ông giờ!?"
"Không thành vấn đề. Tui đã tính cả rồi."
Tôi lục cặp, lôi ra một món đồ.
Yuika bỗng im bặt, khẽ phát ra tiếng “hừm”.
Tui đưa ra chiếc thẻ nạp mà cổ từng mè nheo đòi mãi. Không đến mức gấp mười lần, nhưng mệnh giá thì gấp đôi bình thường.
"Sao nào, công chúa?"
"...Không có ý kiến."
Từ trong ổ chăn, bàn tay của cổ vươn ra. Tôi đặt thẻ vào tay cổ.
Kiểu trao đổi này cũng giống như nghi thức thân thuộc giữa tụi tôi rồi.
"Bà nên biết ơn lòng rộng lượng của tui đi. Vì là bà nên tui mới ưu ái vậy đó."
"Tui sẽ nhớ ơn ông."
"Lần sau mà ông còn đè tui nữa thì đòi gấp mười lần đó."
"Rồi sau đó thì sao?"
"Gấp trăm."
"Quao."
Tôi bắt đầu tính nhẩm xem phải làm bao nhiêu việc part-time mới trả nổi khoản đó.
"Vậy nếu bà là người đè tui thì sao?"
"Chuyện đó thì…"
Cô ấy vừa cào phần cào của thẻ, vừa nói:
"Chuyện đó không xảy ra đâu. Tui lúc nào cũng phải kiềm chế với ông mà."
"Thật không đó?"
"Thật."
"Bởi vì," Yuika tiếp lời,
"Nếu tui mà đè ông xuống thì ông sẽ hưởng ứng ngay lập tức."
"Không không, tui cũng có lòng tự trọng của mình mà."
"Để tui cho ông mượn laptop rồi ông Google từ 'kiềm chế' một trăm lần đi."
"Xin lỗi, tui đang trong giai đoạn mất dần khả năng kiềm chế rồi."
"Vậy thì ông biết vấn đề nằm ở đâu rồi đó."
Sau đó, cổ bảo tôi đem laptop lại.
Tôi cứ tưởng là cô nàng muốn tra từ điển thật, ai dè chỉ để nhập mã nạp game trình duyệt.
Tôi đặt laptop trước ổ chăn.
Nghe tiếng lật trang, tiếng gõ phím.
"Ừ thì, tui hiểu cảm giác muốn đè tui của ông mà."
"Nữ thần wagashi [note71565]hiểu tui ư?"
"Ai là thần wagashi hả!? Nếu một cô gái xinh đẹp như tui mà rơi vào tay ai đó, chắc nam chính của ‘Đảo Hoa Anh Đào Không Bao Giờ Chết’ cũng phải sốc đó nha!"
Tôi không thật sự hiểu ví dụ đó cho lắm.
Một lúc sau, tiếng nhạc của game hạm đội vang lên từ trình duyệt.
Nhìn vào màn hình, Yuika lẩm bẩm bằng giọng lơ đãng:
"Ông muốn làm chuyện hư hỏng đúng không?"
"Muốn lắm chứ."
Tôi cũng nhìn màn hình, khẽ gật đầu.
...Nhưng tôi sẽ không làm.
Vì tụi tôi cũng chỉ là bạn thuở nhỏ.
Cả hai cùng nghĩ vậy, rồi cùng thở dài.
"...À mà, bà muốn ăn donut không?"
"Ủa, ông có donut hả? Hiếm nha."
"Tui mua ở trước ga. Phòng khi thẻ nạp không đủ hiệu lực."
"Thế còn chần chờ gì nữa! Tui đang chơi bận lắm, không rảnh tay đâu, đút tui đi! A~"
"Ê ê, A~ đây!"
Tui lấy hộp donut từ trong cặp ra, đút cho vị thần wagashi đang say sưa cày game.
...Ừm, nghĩ kỹ lại thì, giá mười cái donut chắc vẫn còn rẻ hơn thẻ nạp game.
Lần sau có đè nữa, tôi sẽ thương lượng bằng mười cái donut.
Thế nên, tôi vẫn lên kế hoạch cho lần đè kế tiếp.


0 Bình luận