trans: “Người yêu ư? Tệ thật, vì chúng ta là bạn. Đúng rồi, chương này là bài học về việc..... chọn sai thể loại quan hệ chăng?.”
edit: Phải chăng “làm bạn” chỉ là cách để ta che giấu một trái tim vỡ vụn?
----------------------------------------------------------------------------
Tôi ngồi trên băng ghế ở châu thổ sông Kamo lặng ngắm dòng nước chiều trôi qua.
Buổi chiều nắng thật đẹp.
Điện thoại kêu lên một tiếng “ding”, có tin nhắn.
Là Kadowaki.
Miyuki đã quay trở lại câu lạc bộ hợp xướng chăm chỉ tập luyện mỗi ngày. Một tin nhắn về lời cảm ơn. Theo lời Kadowaki, ban đầu đám con trai và con gái vẫn còn chút ngượng ngùng, nhưng bây giờ mọi người đã cùng nhau hòa hợp như thể chưa từng có cuộc tranh cãi nào xảy ra trên đời.
Chắc hẳn mấy đứa này đã và đang hướng về tương lai phía trước, không còn bị níu giữ bởi những mâu thuẫn trong quá khứ.
Cái kết này là tốt hay xấu, do chính Miyuki mới có thể phán xét.
Tôi tin, chuyện tốt đẹp ấy không xa sẽ đến thôi.
Những chàng trai và cô gái ấy, chúng chỉ đang cố hết sức tiến về phía trước trong cơn bão cảm xúc mà ngay cả bản thân cũng không thể tự hình định ra được.
Thời đại học của tôi có lẽ cũng không khác là mấy.
Suy cho cùng, những gì tôi có thể làm trong cơn bão này cũng giống như Miyuki và mọi người bây giờ đó là tiến về cái hướng mà bản thân cho là đúng nhất.
Ngay lúc tôi đang mải mê suy nghĩ những chuyện đó—
“Đợi lâu chưa.”
Giọng của Miyamae vang lên.
“Kirishima, hôm nay cuối cùng anh cũng chịu mặc thường phục rồi nhỉ.”
Miyamae nhìn tôi bằng cái gật đầu hài lòng.
“Nào, đứng dậy đi.”
Cô ấy thúc giục tôi đứng dậy khỏi chiếc ghế đá.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Tôi gật đầu.
Chỉ cần các mối quan hệ ở Kyoto được hàn gắn, Miyamae sẽ chấm dứt mối quan hệ hiện tại với tôi.
Nói cách khác—
Hôm nay, là buổi hẹn hò cuối cùng của tôi và Miyamae.
◇
Nara là địa điểm buổi hẹn được chọn của tôi và Miyamae.
Tôi thuê một chiếc xe để tiện thể luyện tay lái, Miyamae thì ngồi ở ghế phụ. Chúng tôi cùng nhau lái xe dọc theo quốc lộ thẳng tiến về phía nam.
Điểm dừng đầu tiên, dĩ nhiên là công viên Nara.
Dưới bầu trời trong xanh, từng đàn hươu nai đi lại thong long khắp nơi. Những con nai nghênh ngang băng qua đường, những con nai thì thảnh thơi ngồi nghỉ, cả những con nai không hiểu vì sao lại cáu kỉnh…
Còn về phần Miyamae—
“Kirishima~!! Cứu với~!!”
Cô ấy tay cầm một đống bánh senbei kèm theo một đàn nai rượt đuổi phía sau.
Cô ấy đã vui vẻ hét lên “Đi cho nai ăn nào!” rồi mua một lúc cả đống bánh, kết quả là vừa mới rắc ra vài miếng, cả đàn nai đã xúm lại tấn công cô ấy.
Cuối cùng, cô ấy la lớn “Oa oa oa—!!” rồi ném hết cả đống bánh senbei đi mới thoát ra được khỏi vòng vây.
“Tuy cảm giác hơi thất bại… nhưng thôi cứ chụp một tấm trước đã.”
Nói rồi, Miyamae giơ chiếc máy ảnh DSLR đang đeo trên cổ lên.
“Kết quả chỉ chụp được một đàn nai hỗn loạn…”
Sau khi rời công viên Nara, chúng tôi lại đi xem tượng Phật Lớn, rồi viếng thăm đền Kasuga-taisha.
Miyamae cứ chụp ảnh suốt cả quãng đường.
Vì đi bằng ô tô nên việc di chuyển vô cùng thuận tiện. Tôi tra thử các địa điểm du lịch ở Nara, thấy một ngôi mộ cổ đánh giá với thứ hạng khá cao, liền lái xe đến luôn.
Ngôi mộ cổ đó nằm bên cạnh một con đường chỉ toàn ruộng lúa và nhà dân. Nếu không có hào nước bao quanh, đúng là rất khó để nhận ra sự tồn tại của nó.
“Nhìn thế nào cũng chỉ là một khu rừng nhỏ rậm rạp thôi mà nhỉ?”
“Nếu không nhìn từ trên cao xuống, đến cả hình thù cũng chẳng thấy được đâu.”
Miyamae bấm máy một cách thiếu hứng thú.
“Anh có chắc là đang chụp cho có lệ không?”
Miyamae ở câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường, thường bị coi là linh vật với lý do ‘xinh đẹp dù chụp ảnh kém cũng không sao’. Mọi người trong câu lạc bộ chỉ kỳ vọng ở cô ấy hình ảnh một cô gái dễ thương. Còn tôi kẻ đã xông vào gây rối dưới danh nghĩa một ‘cựu tượng’. Dù vậy, cô ấy vẫn tiếp tục ở lại câu lạc bộ, nỗ lực mài giũa kỹ năng nhiếp ảnh của mình.
Và tôi đã phải thán phục trước sự trưởng thành đó, là khi chúng tôi đi dạo ở khu phố cổ Nara.
Khu phố cổ Nara, hay còn gọi là Naramachi, cả một khu phố vẫn còn giữ được dáng vẻ của những ngôi nhà phố truyền thống.
Miyamae cứ bước chân vào một cửa tiệm là lại chụp một tấm ảnh.
Quạt xếp, lư hương, hoa cẩm tú cầu, bát trà—
Cô ấy đã kết hợp hoàn hảo những vật dụng nhỏ xinh đầy màu sắc đó với không khí cổ kính của những ngôi nhà phố, chụp nên những tấm ảnh vô cùng có hồn.
Mỗi một tấm ảnh đều như thể khiến người ta cảm nhận được không khí của một chuyến đi, cảm nhận được cả khí trời và tâm trạng khi đó.
“…Đẹp quá đi mất.”
Nếu không qua rèn luyện bố cục chuyên nghiệp thì không thể nào chụp được những bức ảnh như thế này. Mỗi một tác phẩm của cô ấy đều được suy tính vô cùng tỉ mỉ. Và kẻ tự xưng ‘ngụy cựu tượng’ là tôi đây, bất đắc dĩ phải thành tâm thán phục.
“Được Kirishima khen, cảm giác cứ là lạ sao á.”
Miyamae cười có chút ngượng ngùng.
“Nếu ai đó nói đây là ảnh do sinh viên trường mỹ thuật chụp, anh chắc chắn sẽ tin.”
“Khen quá lời rồi!”
Miyamae vỗ nhẹ vào tôi một cái.
Cứ như vậy, chúng tôi đi thăm thú khắp nơi ở Nara.
Một buổi hẹn hò vô cùng bình thường. Một cặp nam nữ sinh viên bình thường, làm những việc bình thường.
Tiếp tục, chúng tôi cùng nhau ăn một bữa tối đơn giản, mua thêm rất nhiều bánh warabimochi làm quà cho mọi người.
Đến lúc phải về, chúng tôi ngồi vào xe. Lúc này, Miyamae đột nhiên cau mày suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Thông thường với các cặp đôi, kế tiếp chẳng phải là nên đi ngắm cảnh đêm sao?”
“Đúng là vậy.”
Đây là việc mà sinh viên đại học hay làm.
“Mà, cũng không phải là nhất định phải đi, đúng không?”
“Đã mất công đi hẹn hò rồi, em cũng muốn thử làm những việc mà mọi người hay làm.”
Thế là, chúng tôi lái xe lên con đường núi đầy tối đen.
Trong màn đêm, chúng tôi liên tục rẽ trái, rẽ phải, men theo con đường núi mà leo lên. Miyamae không nói một lời, trong xe chỉ còn lại tiếng gầm của động cơ và tiếng lốp xe lăn trên mặt đường nhựa.
Mất khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh núi.
Một tay lái non tơ như tôi mà nói thực sự có chút mệt mỏi. Nhưng chỉ khi nhìn thấy cảnh sắc trước mắt, sự mệt mỏi đã tan biến ngay tức khắc.
Sau khi đỗ xe, chúng tôi tiến đến đài quan sát.
Dọc đường đi chỉ thấy con đường núi tối om, vậy mà bây giờ đây—
Tầm nhìn bỗng trở nên quang đãng.
Từ trên cao nhìn xuống, toàn cảnh đêm của Nara thu hết vào tầm mắt, xa xa thậm chí còn có thể thấy được ánh đèn của Kyoto.
Tựa như một tấm màn nhung đen, được rắc đầy những viên đá quý lấp lánh.
“Đến đây thật là không uổng công.”
Miyamae khẽ nói.
“Có cảm giác như đã làm được một điều gì đó thật đặc biệt, thích thật đấy.”
Cô ấy chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đêm, không hề lấy máy ảnh ra chụp. Tôi đã định hỏi cô ấy có muốn chụp một tấm không nhưng cuối cùng lại thôi. Chủ đề đó có vẻ quá phá vỡ không khí.
Tôi nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng của Miyamae.
“Em vẫn luôn muốn thử xem, một buổi hẹn hò để chấm dứt mọi chuyện sẽ có cảm giác như thế nào.”
Miyamae vừa ngắm cảnh đêm vừa nói.
“Ấy vậy mà, lại bình thường một cách bất ngờ… Cứ ngỡ sẽ có những biến chuyển tâm trạng kịch tính hơn. Chẳng biết từ lúc nào, em cảm thấy làm bạn với Kirishima là đủ rồi.”
“Miyamae…”
“Chắc là do Kirishima không giỏi hẹn hò lắm nhỉ?”
“Này.”
“Mà thôi, Kirishima vốn dĩ cũng đâu phải là kiểu người chiến thắng bằng sự thú vị của buổi hẹn hò.”
Bình thường hơn cả tưởng tượng, thậm chí còn bình lặng đến mức chính cô ấy cũng thấy ngạc nhiên.
Miyamae nói ra những cảm nhận đó một cách thản nhiên.
Trước điều đó, tôi cảm thấy mình không nên nói rằng tôi vui vì điều đó, tôi cũng không biết nên đáp lại thế nào.
Nhưng, Miyamae trông thực sự rất thanh thản.
“Chúng ta đã có lời hẹn ước mà.”
Miyamae nở một nụ cười bình yên.
“Nếu Kirishima có thể khiến mối quan hệ ở Kyoto trở lại bình thường, chúng ta sẽ chấm dứt mối quan hệ hiện tại. Em cũng đã hiểu từ lâu về mối quan hệ này, nó vốn dĩ đã có chút gượng ép rồi.”
Nghĩ kỹ lại, cô ấy nói tiếp.
“Điều em thực sự muốn, có lẽ là một người bạn. Cho nên khi lần đầu tiên có được một người bạn khác giới là Kirishima, em mới nhầm tưởng đó là một thứ tình cảm khác. Nhưng mà, bây giờ thì ổn rồi.”
“Vậy thì tốt.”
“Em hiểu rồi, điều thực sự quan trọng nhất. Mười năm sau, mọi người cùng nhau đi xem tên lửa phóng lên trời. Cho nên, như vậy là đủ rồi. Kirishima, cảm ơn anh.”
Vậy thì, chắc cũng đến lúc về rồi nhỉ, Miyamae quay lưng lại với cảnh đêm bước về phía bãi đỗ xe.
“Hôm nay là lần cuối cùng, phải chấm dứt cho thật trọn vẹn.”
Tôi đã quyết định sẽ không đáp lại tình cảm của Miyamae.
Để không lưu lại tiếc nuối, để mối quan hệ trong tương lai thêm vững chắc, không nên có thêm bất kỳ sự mập mờ nào nữa.
Miyamae cũng hiểu điều đó.
Chúng tôi phải xây dựng một mối quan hệ thực sự đáng tin cậy, trên tiền đề không trở thành người yêu.
Thế nên—
“Đống đồ đôi của chúng ta, đã đến lúc phải xử lý rồi nhỉ.”
Miyamae vừa cười vừa nói.
◇
Đống đồ đôi mà Miyamae đã dày công sưu tập, mang theo một sự ấm áp đến thừa thãi.
Nếu chúng vẫn còn ở đó, Miyamae có lẽ sẽ không bao giờ có thể nhìn về phía trước, tôi cũng sẽ bị quá khứ níu chân.
Huống hồ, một khi đã chia tay Tono thì không thể nào chỉ giữ lại những biểu tượng tình yêu dễ thương của Miyamae được.
Những món đồ đôi đó vì đó mà không thể cứ để như vậy.
Từ Nara trở về, chúng tôi trả lại chiếc xe đã thuê rồi đi đến chung cư Sakura.
Trên con đường đêm, bước chân của Miyamae không hề trở nên nặng nề.
“Kirishima, mùa xuân năm sau, chúng ta cùng nhau đi Yoshino nhé. Em muốn chụp ảnh hoa anh đào ở Yoshino.”
Cô ấy đã lên kế hoạch cho chuyến đi Nara tiếp theo rồi.
“Tono chắc sẽ chỉ mải ăn dango, chẳng thèm ngắm hoa anh đào đâu~”
Vừa trò chuyện những câu như thế, chúng tôi đã đến phòng của Miyamae ở chung cư Sakura.
“Lái xe mệt chưa? Để em đi kiếm chút gì đó uống.”
Miyamae vừa nói vậy vừa pha cho tôi một tách cà phê. Nhưng cô ấy đã không dùng chiếc cốc đôi, mà là một chiếc cốc bình thường cô ấy vốn có.
Chúng tôi nghỉ ngơi một lát, xoa dịu đi sự mệt mỏi sau chuyến đi ngắn đến Nara.
Khoảng một tiếng sau khi những cuộc trò chuyện giữa chúng tôi dần thưa thớt—
“Chắc cũng đến lúc bắt đầu rồi nhỉ.”
Miyamae đứng dậy.
Cô ấy đi vào bếp, lấy túi rác từ trong tủ ra.
“Ừ, bắt đầu thôi—”
Tôi đáp lại.
“Thiệt tình!!”
Miyamae bất mãn phồng má lên.
“Kirishima, anh đừng có làm cái vẻ mặt đó chứ.”
Cô ấy nói với một vẻ mặt tươi tắn.
“Em sẽ không khóc nữa đâu. Dĩ nhiên, cũng có hơi buồn một chút, dù sao thì Kirishima vẫn sẽ ở bên cạnh em với tư cách là một người bạn mà, nên không sao, không sao hết.”
Cô ấy tiếp tục nói rồi bắt đầu dọn dẹp từ những thứ trong bếp.
Cô ấy đã sưu tầm không ít bộ đồ ăn.
Từ cốc đôi cho đến đĩa, thậm chí cả gác đũa, tất cả đều là những vật dụng nhỏ xinh mà cô ấy đã cất công lựa chọn.
Trong khoảng thời gian ở căn hộ thuê ngắn hạn lúc đi thực tập sư phạm, chúng cũng đã phát huy không ít tác dụng.
Miyamae cho từng thứ một vào trong túi rác.
“Dạo gần đây, đồ ăn nhiều quá đi mất. Phòng thì là phòng đơn, nên thực ra giữ ở mức này mới là vừa phải.”
Khi những bộ đồ ăn trên kệ vơi đi, căn phòng bỗng trở nên trống trải, phảng phất một nỗi cô liêu khó tả.
“Em đã gói chúng cẩn thận trong túi rác rồi, để không bị vỡ.”
Miyamae nói.
“Dù đằng nào cũng là đồ vứt đi…”
Tiếp đó, chúng tôi đi vào phòng, cho những thứ khác vào trong túi rác.
Động tác của Miyamae vô cùng dứt khoát.
“A, cái này nữa.”
Cô ấy cho từng món đồ vào túi rác.
“Kirishima, cho cả cái kia vào đi.”
Tôi làm theo chỉ dẫn của cô ấy, lần lượt cho từng món đồ vào túi rác.
Những vật dụng trong phòng dần ít đi.
Tôi vô tình liếc nhìn vào trong túi rác.
Những bộ đồ ăn.
Lần đầu tiên tôi tặng Miyamae đôi đũa đôi, cô ấy đã cười như thể là cô gái hạnh phúc nhất trên đời.
Những chiếc đĩa.
Mỗi lần mua được một chiếc đĩa mới, cô ấy sẽ tươi cười bày biện món ăn lên trên rồi vui vẻ mang đến cho tôi.
Rửa bát cũng rất vui.
Nhưng bây giờ, tất cả chúng đều bị cho vào trong túi rác.
Bộ đồ ngủ đôi.
Lần đầu tiên mới mua về trời còn chưa tối, Miyamae đã háo hức mặc vào rồi~ Oa~” mà reo hò khắp phòng. Đến khi đêm thực sự buông xuống, cô ấy lại vui vẻ lăn lộn trên giường mà nói rằng “Không tài nào ngủ được!”
Và, chúng cũng bị cho vào trong túi rác.
Cặp bàn chải đôi.
Lần đầu tiên tôi đặt bàn chải của mình vào bồn rửa mặt, Miyamae đã không vì lý do gì mà đi đến bồn rửa rồi tủm tỉm cười nhìn tôi. Cô ấy thích cái cảnh chiếc bàn chải lớn và chiếc bàn chải nhỏ được đặt cạnh nhau. Tôi thì lúc nào cũng đặt một cách tùy tiện màlần nào Miyamae cũng sẽ chỉnh lại hai chiếc bàn chải sao cho chúng đối diện nhau cười mà nói: “Như thế này mới được chứ!”
Chúng cũng bị cho vào trong túi rác.
Đôi dép đi trong nhà.
Chúng rất dễ bẩn, Miyamae thường xuyên cẩn thận giặt hoặc lau chúng. Tôi đã nói rằng đây chỉ là đồ rẻ tiền, không cần phải phiền phức như vậy, thế mà cô ấy lúc nào cũng nghiêm túc nói: “Không được, đây là đồ rất quan trọng mà!” Miyamae quả thực đã rất trân trọng chúng.
Đôi dép được cô ấy chăm sóc cẩn thận đó, nằm gọn gàng sạch sẽ trong túi rác.
Cặp khăn tay đôi.
Của Miyamae là hình con mèo màu hồng, của tôi là hình con chó màu xanh. Cô ấy lúc nào cũng mang theo bên mình lại gần như chẳng bao giờ dùng để lau tay. Cô ấy nói: “Cứ cảm thấy tiếc quá, không nỡ dùng~” rồi chỉ trải ra ngắm.
Nó giờ cũng ở trong túi rác.
Trong túi rác là hình một con mèo dễ thương.
Nghĩ đến tâm trạng của Miyamae khi tự tay cho chúng vào túi rác, lồng ngực tôi như muốn vỡ tung.
Dĩ nhiên trong túi rác, không chỉ có những món đồ đôi.
Mà còn có cả những món quà Miyamae đã tặng tôi.
Ban đầu, cô ấy đã tặng rất nhiều quà để có thể được ở bên cạnh tôi. Sau này, tôi nói với cô ấy không cần phải làm vậy, cô ấy mới thôi không tặng nữa, nhưng những món đồ đó vẫn luôn được trân trọng cất giữ.
Bây giờ, chúng cũng bị cho vào trong túi rác.
Chiếc đồng hồ Miyamae tặng.
Khoảnh khắc tôi đeo nó lên tay, Miyamae đã vui mừng khôn xiết.
“Kirishima lúc nào cũng bảo không nên tùy tiện nhận quà, nhưng mà em ấy, thực ra rất thích quá trình này.”
“Vừa nghĩ đến người mình thích, vừa nghĩ xem cái này có hợp với anh ấy không? Anh ấy có vui không? Vừa chọn lựa. Nếu đối phương thực sự đeo nó lên, cái cảm giác đó, siêu hạnh phúc luôn!”
Miyamae dường như còn tưởng tượng cả chiếc đồng hồ tôi sẽ đeo trong tương lai.
“Đến lúc anh đi làm chắc sẽ phải đổi sang kiểu chững chạc hơn nhỉ? Cảm giác sạch sẽ các thứ cũng quan trọng đúng không? Yên tâm, em đã chọn sẵn cho anh rồi!”
Sự thật thì những tưởng tượng của Miyamae sẽ không bao giờ có thể thành hiện thực được nữa.
Chiếc áo khoác Miyamae tặng.
Vì tôi lúc nào cũng mặc đồ mỏng manh, cô ấy thấy mùa đông sẽ lạnh nên đã mua cho tôi chiếc áo khoác này. Lần đầu tiên mặc nó, hôm đó, sau khi về phòng Miyamae và treo nó lên mắc, quay qua quay lại đã thấy Miyamae khoác nó lên người.
“Kirishima mặc rồi!!”
Nói rồi, cô ấy mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình mà vui vẻ nhảy cẫng lên.
Khi đó, những món quà của Miyamae đã từng bị tôi vứt bỏ một lần. Cô ấy đã vừa khóc vừa nhặt chúng về ôm lại chung cư Sakura khi phát hiện ra.
Bây giờ, một lần nữa, chúng lại bị cho vào trong túi rác.
Lần này, nhất định phải từ bỏ hoàn toàn.
Nhưng ánh mắt của tôi, lại chẳng thể nào rời khỏi những thứ trong túi rác đó.
Cặp cốc đôi mà chúng tôi vẫn luôn dùng.
Pha trà, pha cà phê, mỗi lần ở trong căn phòng này, chúng tôi đều cùng nhau sử dụng. Lúc xem TV, xem phim, lúc lười biếng trên sofa, chiếc cốc đó lúc nào cũng ở trong tầm tay.
Miyamae lúc nào cũng cẩn thận ôm lấy nó, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.
Và bây giờ, chúng được cẩn thận cho vào túi rác, để không bị vỡ.
Cuối cùng, chúng vẫn sẽ bị đập vỡ mà thôi…
Nhìn những thứ đó, tôi gần như sắp bật khóc.
Những món đồ có cặp có đôi.
Những thứ Miyamae đã tặng cho tôi.
Mỗi một món đồ đều chất chứa kỷ niệm. Mỗi một lần tôi nhớ lại nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên gương mặt Miyamae lúc đó. Tôi lại như có thể thấy rõ mồn một hình bóng của cô ấy.
Miyamae dùng cặp đồ ăn dễ thương, vui vẻ bày biện món ăn mình làm.
Miyamae mặc bộ đồ ngủ đôi, phấn khích ôm chầm lấy tôi.
Miyamae vừa ngân nga một giai điệu, vừa cẩn thận sắp xếp lại đôi dép đôi.
Miyamae đặt hai chiếc bàn chải đôi cạnh nhau, rồi cứ thế ngẩn người ngắm nhìn.
Miyamae vừa cười, vừa uống nước bằng chiếc cốc đôi.
Cái kết của những vật dụng chứa đầy kỷ niệm đó, những thứ thấm đẫm tấm lòng ấm áp của Miyamae, tất cả đều sắp bị vứt đi.
Mối tình dễ thương của Miyamae, cứ như vậy bị cho vào trong một cái túi rác.
Rốt cuộc thì mình đang làm cái chuyện tàn nhẫn gì thế này.
Tôi thầm nghĩ.
Trong tôi thậm chí còn dấy lên một suy nghĩ không muốn vứt bỏ chúng đi.
Nhưng mà.
“Thiệt tình đấy~”
Miyamae vẫn giữ vẻ mặt tươi tắn đó.
“Kirishima anh suy sụp cái gì chứ~ Người phải suy sụp là em đây mới đúng chứ~”
“A, đúng là vậy.”
Tôi cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra, tiếp tục công việc đang làm.
Mọi thứ dần được dọn dẹp xong xuôi, trước mắt chúng tôi là ba túi rác.
Tất cả những thứ này đều là những thứ Miyamae đã từng bỏ ra thời gian, mang theo nụ cười chất chứa niềm vui để sưu tập.
Là những thứ đã khiến Miyamae nở nụ cười trên môi.
“Vậy thì, đi vứt thôi.”
Miyamae nói với giọng điệu vui vẻ như thường lệ xách một túi lên. Tôi cầm lấy hai túi còn lại, cùng cô ấy đi đến nơi đổ rác của khu chung cư.
“Được rồi, thế là xong.”
Miyamae nói sau khi đặt những thứ đó xuống bãi rác.
“Em sẽ không quay lại nhặt nữa đâu. Em đã trưởng thành rồi.”
“…Ừ, Miyamae thật sự rất tuyệt vời.”
Sau đó, chúng tôi người trước người sau đi trên con đường nhỏ giữa Sơn Nữ tramg và chung cư Sakura, trở về phòng của mỗi người.
“Như vậy, chúng ta thực sự chỉ còn là bạn bè bình thường thôi nhỉ.”
Miyamae nói.
“Cũng không cần phải nói những lời sướt mướt làm gì nhỉ. Ngày mai chúng ta vẫn sẽ gặp nhau, vẫn sẽ chơi cùng nhau.”
“Ừ, đúng vậy.”
“Từ ngày mai cũng mong được ông giúp đỡ.”
“Tui cũng vậy.”
“Vậy thì, chúc ngủ ngon.”
Miyamae vẫy tay, rồi bước vào phòng mình.
Tôi cũng trở về phòng ở trang viên Sơn Nữ, dọn dẹp qua loa rồi chui vào trong chăn.
Thế nhưng, tôi không tài nào ngủ được.
Lý do khiến tôi không thể ngủ, không phải vì tấm nệm futon ở Sơn Nữ trang mỏng dính, cũng không phải vì tường không đủ dày đến độ có thể nghe thấy tiếng côn trùng bên ngoài.
Tôi đang buồn.
Rõ ràng tôi là người đã không đáp lại tình cảm của Miyamae, rõ ràng tôi là người đã nói muốn làm bạn với cô ấy, vậy mà khi nhìn những món đồ đôi đó bị vứt đi, tôi lại cảm thấy một nỗi buồn không sao tả xiết.
Về mặt lý trí, dĩ nhiên tôi hiểu rằng mình không nên buồn, và đây cũng là quyết định buộc phải làm.
Tôi đã được Touno và Fukuda tha thứ, nếu đã vậy, làm sao tôi có thể sau lưng họ mà tiếp tục duy trì mối quan hệ đó với Miyamae được chứ?
Vì vậy, chấm dứt là đúng.
Nhưng—
Nguyên tắc và sự đúng đắn. Chunsg chẳng thể mang lại dù chỉ một chút an ủi. Những món đồ đôi mà Miyamae trân trọng nằm gọn trong túi rác, chỉ riêng sự thật đó thôi, cũng đủ khiến tôi buồn đến mức không thể chợp mắt.
Tôi chỉ có thể mang theo nỗi buồn không thể kiểm soát này nằm trên giường.
Thời gian cứ thế trôi đi trong sự thao thức.
Dù có nhắm mắt lại hay không ngừng trở mình, nỗi buồn đó vẫn không hề vơi đi tẹo nào.
Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng.
Tôi xỏ giày, bước ra ngoài, định bụng sẽ đi dạo để xua đi nỗi sầu.
Tôi cố tình không nhìn về phía nơi đổ rác của chung cư Sakura mà đi về hướng con phố.
Lang thang trong cái kẽ hở giữa đêm và ngày. Đi một lúc, tôi đã đến bờ sông Kamo.
Và rồi, tôi đã thấy—
Ở đó, Miyamae đang ôm gối, lặng lẽ ngồi bên bờ sông.
◇
Bờ sông Kamo trước lúc bình minh.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Miyamae.
Miyamae liếc nhìn tôi rồi im lặng một lúc. Sau đó, cô ấy chậm rãi nói trong khi ngắm nhìn dòng sông:
“Tui không muốn ở trong phòng.”
“Tui cũng vậy.”
Cô ấy không nói ra nhưng tôi biết. Lý do Miyamae không muốn ở trong phòng.
Trời sắp sáng, xe rác sắp đến.
Những món đồ đôi đó sắp bị mang đi như rác. Cô ấy muốn chạy trốn khỏi hiện thực đó, dù chỉ một chút thôi.
Và những thứ bị mang đi đó cuối cùng sẽ ra sao, cả hai chúng tôi đều cố gắng không nghĩ đến.
Nếu không làm vậy—sẽ chỉ càng đau khổ hơn.
“Có những món đồ đôi đó…”
Miyamae khẽ nói.
“Lúc nào cũng cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cảm thấy chúng ta có quan hệ rất tốt.”
“Chúng ta… có quan hệ rất tốt. Sau này cũng vậy…”
“Ừ.”
Miyamae ôm chặt lấy đầu gối.
“Lúc Kirishima đi thực tập, tui đã thực sự rất hạnh phúc. Kirishima đi làm, tui ở nhà nấu cơm chờ Kirishima về. Rồi cùng nhau mặc đồ ngủ đôi khác màu mà đi ngủ—”
Cô ấy nói. Lúc ấy, cô ấy thường hay tưởng tượng về cuộc sống tương lai.
“Ví dụ như năm mới, chúng ta cùng về Kyushu, cùng nhau đi lễ đầu năm. Tại đó, chúng ta sẽ quàng chung một kiểu khăn choàng… Tui lúc nào cũng tưởng tượng những hình ảnh đó.”
Miyamae khẽ nói.
“Mà nhắc mới nhớ, chúng ta còn chưa cùng nhau quàng khăn đôi bao giờ nhỉ. Biết thế đã đeo thử một lần rồi…”
Cái gì vậy chứ, Miyamae nói.
Vẻ mặt trông vừa như đang cười, lại vừa tràn ngập cô liêu.
“Đã đủ rồi. Vì Kirishima, ông đã cùng tui làm rất nhiều điều muốn làm.”
Cái cốc đôi, cô ấy thực sự rất thích. Miyamae nói tiếp.
“Những lúc Kirishima không có ở đó, tui sẽ xếp hai chiếc cốc cạnh nhau mà ngắm nhìn… cứ như thể mình không hề cô đơn. Tui thích cái cảm giác đó lắm.”
Cô ấy nói, cô ấy thích khoảng thời gian cùng tôi uống cà phê.
Niềm hạnh phúc mà Miyamae khao khát thật nhỏ bé lại cũng thật ấm áp.
Quả thực, trong căn phòng của Miyamae, trong căn hộ thuê theo tuần hồi thực tập, đã từng ngập tràn những món đồ mang theo hạnh phúc.
“Cảm ơn, Kirishima.”
Miyamae ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xăm.
Nhưng tôi biết ngay, cô ấy ngẩng đầu lên không phải để nhìn về phía xa.
Vì trong mắt cô ấy đã ngấn đầy nước mắt.
Để không cho nước mắt rơi xuống, cô ấy đã ngẩng đầu lên.
“Tui… không được phép khóc.”
Cô ấy nói với một giọng run rẩy.
“Vì tui là bạn của Kirishima. Tui sẽ trở thành một người bạn thực sự. Nên tui sẽ không làm ông khó xử. Tui không sao đâu.”
Tôi chẳng thể nói được lời nào.
Nếu có thể, tôi nguyện sẽ khóc thay cho Miyamae. Nhưng, tôi cũng đã kìm lại. Nếu tôi khóc ở đây, e rằng mọi cảm xúc sẽ vỡ òa.
Thế là, chúng tôi im lặng một lúc lâu.
Thế nhưng—.
Bầu trời đã hửng sáng.
Ở con đường bên kia sông, tiếng động cơ của xe rác vang lên chầm chậm chạy qua.
Những món đồ đôi đó, đã biến mất khỏi thế giới này.
Sự thật này đâm sâu vào tim tôi.
Chúng bị vứt bừa bãi vào trong xe rác, rồi chẳng mấy chốc sẽ bị thiêu hủy.
Lúc mua những món đồ đó, Miyamae lúc nào cũng vui vẻ.
Mỗi lần cùng nhau sử dụng, nụ cười của Miyamae lúc nào cũng hạnh phúc.
Căn phòng nhỏ ngập tràn hạnh phúc—
Từng chút một kỷ niệm, những kỷ niệm ấm áp lại ùa về khiến tôi đau đớn khôn cùng.
Nhưng, hơn cả tôi—
“Hức… hức hức… hức hức hức…”
Miyamae ngẩng đầu lên, gương mặt nhăn lại, cố gắng kìm nén nước mắt, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, nhưng làm thế nào cũng không được, đến cả nước mũi cũng chảy ra, cả gương mặt đỏ bừng lên—
“Hức… oa… oa oa oa oa…”
Cô ấy cố sống cố chết để kìm nén, lại chẳng thể nào nén được nữa—
Cuối cùng, cô ấy như một đứa trẻ, òa khóc nức nở.
Nước mắt lăn dài trên má, tiếng nức nở không còn có thể đè nén. Cô ấy cố mím chặt môi nhưng vẫn không ngăn được tiếng thổn thức.Cuối cùng vẫn bật khóc thành tiếng.
Tôi muốn an ủi cô ấy. Nhưng tôi không thể ôm lấy cô ấy như một người yêu, không thể nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy. Đó là việc không được phép làm. Chúng tôi muốn trở về làm bạn, nên mới vứt bỏ những món đồ đôi đó.
Thế là, tôi chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng Miyamae.
Xin lỗi, Miyamae, xin lỗi.
Miyamae không ngừng khóc, vừa nức nở, vừa đứt quãng nói:
“Tui… tui đã thực sự… rất vui… thực sự rất hạnh phúc…”
Mặc chung đồ ngủ đôi, ôm chặt lấy nhau mà thiếp đi—
Quãng thời gian đó—
Mong rằng có thể kéo dài mãi mãi.
Miyamae nói xong, liền không thể thốt nên lời nào nữa, chỉ tiếp tục khóc trong đau đớn.
Miyamae, từ nhỏ đến lớn không có bạn bè, lớn lên trong cô độc ở nhà bà ngoại.
Miyamae Shiori là cô gái dễ cảm thấy cô đơn.
Lên đại học, cô ấy đã quen biết Tono và tôi, đã có được những người bạn, chắc hẳn cô ấy đã rất vui.
Tôi cũng vậy, đã cùng Miyamae trải qua rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ.
Miyamae khao khát hơi ấm giữa người với người, khao khát những niềm hạnh phúc nhỏ bé nhưng ấm áp đó.
Trong căn phòng đầy những món đồ đôi đó, đúng là đã tồn tại thứ mà cô ấy kiếm tìn.
Trong căn hộ thuê theo tuần đó có cuộc sống mà cô ấy hằng ao ước.
Nếu có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao.
Thế nhưng, tôi không thể làm được.
Xin lỗi.
Xin lỗi, Miyamae.
Tôi không ngừng xin lỗi trong lòng, đồng thời nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ấy.
Thứ mà Miyamae thực sự muốn, tôi chỉ có thể cho cô ấy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Nhưng từ nay về sau, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy.
Không để cô ấy cô đơn, không để cô ấy mất đi nụ cười, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy.
Đừng khóc.
Đừng khóc, Miyamae.
Vì chúng ta là bạn.
Nếu Miyamae gặp khó khăn, tôi sẽ đến bên cô ấy bất cứ lúc nào.
Nếu cô ấy rơi vào khốn cùng, tôi sẽ đến giúp cô ấy.
Chỉ cần là việc tôi có thể làm, tôi đều sẽ làm.
Vì chúng ta là bạn bè mãi mãi.
Cho nên, đừng khóc.
Bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ là chỗ dựa cho em.
Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.
Cho nên—
Đừng khóc.
Vì chúng ta là bạn.
Đừng khóc—.
◇
Đó là một buổi chiều giữa hạ.
Tôi đã đến một nhà hát ở nội thành Tokyo.
Cuộc thi hợp xướng.
Trên hàng ghế khán giả đã không còn một chỗ trống, toàn là học sinh, giáo viên và phụ huynh của các trường tham dự.
Các câu lạc bộ hợp xướng của từng trường theo thứ tự, lần lượt trình bày những bài hát mà họ đã dày công luyện tập.
Đầu tiên là bài hát chỉ định của năm nay, tiếp theo là bài hát tự chọn của mỗi trường.
Tuy bài hát chỉ định là giống nhau, nhưng cách thể hiện của mỗi trường lại hoàn toàn khác biệt. Có trường giọng hát đầy đặn, có trường âm sắc tinh tế; có trường nhịp điệu nhanh hơn, có trường lại có phần chậm rãi; có trường phong cách trình diễn điêu luyện, có trường lại có chút vụng về.
Thế nhưng, những sự khác biệt đó, trong tai tôi đều là một vẻ đẹp.
Bài hát tự chọn thứ hai là bài hát do mỗi trường tự do lựa chọn. Có lẽ đó là ca khúc họ yêu thích, là bài hát họ tự tin nhất. Hoặc có lẽ là bài hát được quyết định sau khi mọi người ngồi lại, thảo luận sôi nổi. Cũng có thể là vì lời bài hát đã chạm đến trái tim họ,nên mới được lựa chọn sau cùng.
Mỗi người trong số họ đều đang dốc hết sức mình.
Sau khi kết thúc phần hợp xướng, có những học sinh thậm chí đã cảm động đến rơi nước mắt.
Tôi ngồi trên hàng ghế khán giả, tiếp tục lắng nghe giọng hát của họ.
Chẳng mấy chốc, cuộc thi đã gần đến hồi kết.
Khi đội thi trước đó rời khỏi sân khấu, trong một khoảnh khắc tĩnh lặng, một chàng trai từ bên cánh gà bước ra, tay cầm một cây đũa chỉ huy hợp xướng.
Là Kadowaki.
Nhìn gương mặt em ấy căng như dây đàn vậy chứ bước chân lại vô cùng vững chãi.
Theo sau Kadowaki là các thành viên của câu lạc bộ hợp xướng. Trong số đó, tôi thấy được bóng hình của Miyuki.
Tất cả mọi người vào vị trí, Kadowaki đầu tiên cúi chào hàng ghế khán giả, sau đó, các thành viên cũng theo động tác cùng nhau cúi chào.
Tiếng giày gõ trên sàn.
Những học sinh chỉnh lại tư thế rồi đứng im bất động.
Cả nhà hát chìm vào tĩnh lặng.
Vài giây trống rỗng, căng thẳng, rồi—
Kadowaki vung cây đũa chỉ huy, buổi trình diễn bắt đầu.
Những học sinh mở môi, cất cao giọng hát.
Bài hát chỉ định.
Họ hát lên những khát vọng về tương lai, giãi bày những bất an của hiện tại.
Giọng hát chạm thẳng vào trái tim.
Giọng cao của các bạn nữ cùng giọng trầm của các bạn nam đan xen vào nhau. Thay vì nói là hòa làm một, nó lại giống như hai người đang chung tay hợp tác hơn.
Đúng vậy, là chung tay nắm lấy nhau.
Cho dù Kadowaki có nỗ lực, Miyuki không chấp nhận, sân khấu này lẽ đã không thể thành hiện thực. Chính vì Miyuki đã chấp nhận, họ mới có thể một lần nữa kề vai sát cánh trong cùng một câu lạc bộ.
Chỉ dựa vào nỗ lực của một người, có rất nhiều chuyện không thể nào làm được.
Ngược lại, cũng chính vì có sự tồn tại của đối phương, mà có rất nhiều chuyện lại có thể thành hiện thực.
Cũng giống như tôi đã quay trở lại Kyoto là nhờ vào lòng tốt và sự mạnh mẽ của Tono.
Và cũng chính vì sự mạnh mẽ của Miyamae, tôi mới có thể tiếp tục làm bạn với mọi người.
Kể từ đó, chúng tôi lại quay về cách ta bên nhau mỗi phút giây như ngày xưa.
Cùng nhau đi câu cá, cùng nhau chơi mạt chược, mùa hè này, còn quyết định sẽ đi thử lòng can đảm.
Miyamae vừa mạnh miệng nói:
“Sợ gì chứ, tui chẳng muốn đi đâu—Thật đấy, không sợ chút nào đâu, thật đấy, hoàn toàn không sợ!” Cả bọn được một trận cười vỡ bụng.
Tuy giữa chúng tôi thỉnh thoảng vẫn còn chút ngượng ngùng, có những chủ đề vẫn còn lảng tránh, nhưng tôi luôn cảm thấy, thời gian trôi đi sẽ dần xoa dịu tất cả.
Vừa nghe bản hợp xướng của Miyuki và mọi người, tôi bất giác nghĩ vậy.
◇
Cuộc thi hợp xướng kết thúc. Đã lâu rồi tôi mới lại trò chuyện với đám học sinh. Dù chỉ là một khoảng thời gian chia xa ngắn ngủi, trông chúng đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Trong phòng nghỉ, Kadowaki có chút ngại ngùng nói lời cảm ơn tôi.
“Cảm ơn thầy, thầy Kirishima. Em cuối cùng cũng đã làm được rồi.”
Tiếp theo đây, em ấy sẽ chuyên tâm cho việc thi cử.
Kadowaki nói như vậy.
Miyuki lại không đến cùng các học sinh khác mà đợi đến khi tôi một mình bước ra khỏi nhà hát mới gọi tôi lại.
“Thầy.”
Nghe thấy giọng em ấy, tôi quay đầu lại. Miyuki lại lập tức quay mặt đi.
Em ấy nhìn về hướng hoàn toàn ngược lại rồi khẽ nói—
“Ừm… cái đó, cảm ơn thầy.”
Và rồi—
“Nếu có thể, xin thầy hãy chọn người chị giống hệt em.”
Nói xong, em ấy liền quay người chạy về phía các bạn trong câu lạc bộ hợp xướng.
Trong trái tim Miyuki, tôi đã trở thành một phần của những ký ức đã qua.
Tôi mơ hồ có cảm giác như vậy.
◇
Rời khỏi nhà hát, tôi bắt một chuyến tàu điện, đến một quán cà phê gần ngôi trường cao trung tôi từng theo học.
Bước vào trong quán, Tachibana và Hayasaka đang ngồi ở bàn, người uống cà phê, người uống hồng trà.
Hôm nay họ cũng đã đến xem cuộc thi. Ở nhà hát, tôi đã thấy họ từ xa, họ vẫn được đám học sinh yêu mến như ngày nào.
“Shiro, ở đây.”
Thấy tôi bước vào, Tachibana khẽ giơ tay lên gọi.
Tôi đi về phía họ.
Vẫn như mọi khi, Tachibana và Hayasaka ngồi đối diện nhau. Trước khi họ kịp để tôi chọn chỗ, tôi đã nhanh tay hơn, xách cổ áo sau của Tachibana như xách một con mèo, đặt cô ấy ngồi xuống cạnh Hayasaka, còn mình thì ngồi ở phía đối diện.
Nhìn quanh quán.
Quán cà phê mang phong vị cổ kính ngày xưa này là nơi tôi và Hayasaka thường ghé đến sau giờ học thời cao trung.
Bây giờ, ngồi ở đây lại là Tachibana và Hayasaka đã trở thành sinh viên đại học.
Cảm giác thật kỳ diệu.
Sau khi gọi cà phê, ba chúng tôi trò chuyện về những cảm nhận sau cuộc thi hợp xướng hôm nay.
Trường đó đúng là lợi hại thật nhỉ? Bài hát đó, ngày xưa chúng ta cũng từng hát mà.
Tất nhiên, đó không phải là chủ đề quan trọng nhất của ngày hôm nay.
Vì thế, khi chủ đề đó kết thúc, cả ba người đều im lặng.
Không một tiếng động.
Và rồi—
“Vậy thì—”
Hayasaka nở một nụ cười có phần phiền muộn, nói—
“Bắt đầu thôi, chuyện mà chúng ta đã không thể hoàn thành khi đó—”
Cái kết cục đã không thể nào chạm tới.
Sự tiếp nối của những ngày cao trung.
Câu trả lời.
“Em—”
Tachibana suy nghĩ một lát, rồi nói.
“Nếu không phải là người yêu, em không thể ở bên cạnh Shiro được.”
Vẻ mặt của Tachibana vẫn điềm nhiên như mọi khi.
Tiếp đó, Hayasaka cũng cất lời—
“Em cũng vậy.”
Cô ấy nói với tôi bằng một vẻ mặt vừa điềm tĩnh lại vừa có chút đau buồn.
“Chúng ta đâu thể chỉ là bạn bè, đúng chứ?”
Quả thực là vậy.
Mối tình của chúng tôi, đã bị bỏ lại ở thời cao trung từ lâu rồi. Những cảm xúc nhạy bén và những thôi thúc bất ổn của ngày ấy, vẫn còn vẹn nguyên như cũ.
Đúng vậy—
Khi con tim ta gặp nhau, sẽ luôn có một bên phải hoàn toàn tan vỡ.
Không còn lại một chút dấu vết.
Tựa như tất cả một vở kich vốn dĩ chưa hề kết thúc…
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cảnh báo: đừng đọc mấy lời này nếu bạn không muốn đọc (
Nếu đã có câu trả lời ở 2 câu hỏi đầu thì xin chúc mừng! Bạn đã trả lời sai.
À, nếu ai hỏi:
- Đến chương này là xong Vol 8 rồi à? => Chắc vậy
- Liệu sẽ có Vol 9 Vol 10? => Hãy suy nghĩ như 1 con bạc
- Đàn anh Yanagi đâu? => Ai mà biết
- Main sẽ về với ai? => Tự mà ship
- Câu chuyện của Kyoto và Tokyo liệu sẽ tiếp diễn ra sao? Những mối quan hệ rối rắm quanh nam chính sẽ ra sao? => Tôi tin vào trí sáng tạo của bạn
- Và vô vàn câu hỏi vì sao? => Hãy để thời gian trả lời tất cả
Cuối cùng, xin cảm ơn bạn đã đọc hết mấy dòng vớ vẩn này ( Tác giả chưa viết phần phụ chú nên tôi ghi dùm tác giả)
Về phần dịch: Chính thức bản dịch chạm đáy, giờ cả trans, edit và các bạn đều phải chờ tác rồi.
Chúng ta hãy cùng nhau đi đến cái kết của câu chuyện nhé!


13 Bình luận