Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 8

Chương 30 : Chàng trai phiền phức

8 Bình luận - Độ dài: 8,327 từ - Cập nhật:

Ngày tôi tìm lại được Kirishima Shirou của Kyoto thì đã là đầu hè năm thứ ba thời sinh viên rồi.

Tôi trả lại căn hộ từng thuê ở Yamashina rồi chuyển hết đồ đạc về lại Sơn Nữ Trang. Đã lâu rồi tôi mới lại khoác lên mình bộ yukata của ngày xưa.

Cảm giác khi tôi mặc yukata quả thực đã gợi lại trong tôi ký ức về những tháng ngày vui vẻ.

Những gì tôi có thể làm hiên tại chỉ đơn giản là sống một cuộc đời tầm thường. Điều đặc biệt để làm thì không có gì cả. Đêm ngủ trên tấm nệm futon mỏng dính, sáng thì đạp xe tới trường, quần áo thì giặt giũ ở tiệm giặt ủi tự động.

Niềm vui câu cá tự khắc lại quay lại, bếp than bày đầy trên con đường triết học để nướng cá.

Chỉ có một mình tôi hồi đầu, nhưng dần sau đó, ông giaf Daidouji cũng tham gia. Ông già Daidouji sẽ đến bên cạnh tôi, lẳng lặng ăn cơm, và nếu nổi hứng, anh ấy sẽ kéo một khúc cây đàn Mã Đầu Cầm[note75714].

Miyamae cũng nhập gia tiếp đó.

Kỳ thực tập sư phạm kết thúc, Miyamae trả lại căn hộ thuê theo kỳ và trở về phòng của mình ở chung cư Sakura. Dĩ nhiên, đó là vì tôi đã hứa với Miyamae rằng, tôi sẽ biến nơi gọi là Kyoto này trở lại thành một chốn thân quen dễ chịu cho người dân nơi đây, như trước kia đã.

“Thực sự làm vậy được chứ?”

Tối nọ.

Miyamae lật mấy miếng rau củ trên vỉ nướng.

“Chẳng phải vì Tono vẫn còn muốn làm người yêu của Kirishima sao? Bà ấy vẫn đang đau khổ vì bị đá, thế mà Kirishima anh lại bảo, tuy không thể làm người yêu nhưng chúng ta vẫn hòa thuận với nhau nhé…”

“Anh hiểu ý của Miyamae mà.”

Thông thường thì khi một trong hai người yêu nhau nói lời chia tay, đặc biệt là khi cách chia tay quá tàn nhẫn thì để cân nhắc cho đối phương, người kia thường sẽ chọn rời ađi, không bao giờ xuất hiện trước mặt nữa.

Thực tế, tôi cũng đã nghĩ đó là lựa chọn duy nhất, và đã định rời khỏi Kyoto.

Không hẳn…..

“Quyền quyết định, anh đặt hết ở Tono.”

Bản thân là người nói lời chia tay, vậy mà sau đó vẫn muốn duy trì quan hệ với đối phương, mặt đúng là có chút dày.

Nhưng đó cũng chỉ là một khuôn mẫu mà thôi.

Rằng sau khi chia tay trong tình yêu thì nên làm thế nào cho cái gọi là sự cân nhắc theo khuôn mẫu cố hữu.

Nó có phần nào thuyết phục, nhưng chưa chắc đã là điều đúng đắn nhất.

Khuôn mẫu chỉ là những quan niệm phổ biến trong xã hội, chứ đâu phải cảm xúc của chính người trong cuộc.

Tôi biết, trái tim và hành động của con người đôi khi chẳng theo một quy luật nào cả, cũng sẽ có khi nảy sinh mâu thuẫn, thậm chí đôi lúc con người ta còn chấp nhận cả những mâu thuẫn đó. Vì vậy…..

“Trực giác luôn mách bảo anh làm vậy sẽ tốt hơn. Chuyện chia tay của anh và Tono rất tệ, nhưng anh cảm thấy thay vì phủi trách nhiệm rồi rời khỏi Kyoto, bọn anh cứ ở bên nhau và cùng tận hưởng thời gian dần trôi thì sẽ tốt hơn. Tốt hơn cho cả anh….. và cả Tono nữa. Cảm giác của anh là vậy.”

Những ký ức mà chúng tôi đã cùng nhau vun đắp.

Quãng thời gian đó không thể nào hoàn toàn là giả dối được.

“Đúng…”

Miyamae cúi nhìn đôi đũa và chiếc bát trên tay, nói.

“Tono lại thích chính cái vẻ ngô nghê đó của Kirishima. Nhưng mà nè—”

“Tui ủng hộ cách làm của Kirishima.”

Bất chợt, ông già Daidouji lên tiếng.

“Bí mật của cuộc đời chính là, không phải cứ thành tâm tạ lỗi thì mới chạm tới được trái tim của một người.”

Nói rồi, anh ấy dựng cây Mã Đầu Cầm lên.

“Thứ đã dụ được Nữ thần Amaterasu đang ẩn mình trong Thiên Nham Hộ bước ra ngoài, chính là một cuộc huyên náo vui vẻ. Nói cách khác, đây chính là Chiến dịch vũ trụ Thiên Nham Hộ.”[note75713]

Đúng lúc, Tono vừa đi hoạt động câu lạc bộ về, vừa hay bước vào con đường nhỏ của chúng tôi.

Ông Daidouji lướt thấy Tono, liền bắt đầu kéo đàn Mã Đầu Cầm.

Tôi đứng bật dậy.

“Kirishima, hát lên nào! Bài ‘Amanohashidate’ do Kirishima Shirou sáng tác!”

Hòa theo giai điệu Mã Đầu Cầm, tôi cất cao giọng hát bài ca tự sáng tác của mình.

Miyamae có chút bối rối.

Tono liếc nhìn chúng tôi một cái, vẻ mặt tỏ rõ sự khó chịu, rồi không nói một lời, đi thẳng vào chung cư Sakura.

Tôi không phải loại người nản chí chỉ vì một lần đầu thất bại đâu.

Tôi tiếp tục thực hiện “Chiến dịch vũ trụ Thiên Nham Hộ” của mình ngay.

Kể cả khi không có ông già Daidouji và Miyamae, tôi vẫn một mình nướng cá trên con đường. Cứ hễ Tono đi ngang, tôi lại vung vẩy chiếc quạt, gửi hương cá nướng về phía cô ấy.

Ngoài ra, cơ hội tôi và Tono chạm mặt cũng rất nhiều. Dù sao thì, vòng sinh hoạt của những người sống ở chung cư Sakura và trang viên Sơn Nữ Trang gần như là trùng khớp.

Gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, tiệm giặt ủi, rồi tiệm bánh mì. Lần nào tôi cũng chào hỏi, cố gắng bắt chuyện với cô ấy. Nhưng Tono luôn giữ vẻ mặt vô cảm mà lờ tôi đi, cứ thế bước thẳng.

Không nản, tôi vẫn cố hết sức để nói chuyện với Tono, và vì mục đích đó, tôi đã bắt đầu tập chạy bộ buổi sáng.

Tôi cứ nghĩ, nếu mình chạy dọc bờ sông Kamo, có lẽ sẽ gặp được Tono. Tono thì mãi chẳng thấy, cuối cùng đành phải một mình chạy bộ suốt mấy ngày liền.

Hồi trước, sáng nào Tono cũng chạy bộ. Có lẽ, cô ấy ngừng chạy là vì phong độ chơi bóng chuyền không tốt.

Thế nhưng, một buổi sáng, tôi cũng gặp được Tono. Lúc đó tôi đang giãn cơ ở bờ sông thì Tono bước tới. Vừa nhìn thấy tôi, Tono lập tức quay người, chạy về hướng ngược lại.

“Tono, đợi đã! Cho anh nói vài lời thôi!”

Tôi đuổi theo Tono.

Tôi hoàn toàn không thể đuổi kịp cô ấy. Tôi tăng tốc, Tono cũng tăng tốc. Tôi chạy chậm lại, Tono cũng chậm lại. Mỗi khi tôi tăng tốc, Tono cũng sẽ tăng tốc theo.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể chạy vờn theo bóng lưng Tono, quần thảo khắp bờ sông Kamo.

Nhìn chứ, trong cuộc rượt đuổi này, tôi đã nhìn thấy một tia hy vọng nhỏ nhỏi. Nếu Tono thực sự chạy hết sức, cô ấy hoàn toàn có thể dễ dàng cắt đuôi tôi. Nhưng cô ấy đã không làm vậy, có lẽ trong thâm tâm, cô ấy vẫn mong tôi có thể đuổi kịp chăng.

Mà có lẽ, đây cũng chỉ là mong muốn đơn phương từ phía tôi mà thôi.

Vài ngày sau, buổi chiều tà, tôi lại như thường lệ nướng cá trên con đường Triết học, Lúc này Tono đột nhiên xuất hiện, tôi liền vội vàng vung quạt, cố gắng đưa mùi thơm của lươn nướng đến chỗ cô ấy.

Ngày xưa, Tono sẽ ngửi thấy mùi thơm mà lại gần, rồi trở về phòng bưng bát cơm ra trước mặt tôi.

Tôi thực sự chỉ mong có thể quay lại những ngày tháng như xưa.

Thế nhưng, Tono chẳng hề giống như mọi khi. Cô ấy mang vẻ mặt khó chịu, định đi thẳng qua chỗ tôi.

Tôi đành chai mặt gọi cô ấy lại.

“Tono, hôm nay là lươn nướng đấy!”

Tôi dùng đũa gắp một miếng cá, bước đến bên cạnh Tono.

“Không cần.”

Tono lạnh lùng đáp.

“Phiền phức.”

“Đừng nói vậy chứ. Con cá hôm nay do chính tay anh nướng đó, ngon lắm.”

“Lươn gì chứ? Chắc lại là cá da trơn chứ gì.”

Đúng là tôi vẫn thường câu cá da trơn rồi nướng lên giả làm lươn nướng. Nhưng mà—.

“Hôm nay là lươn thật!”

“Hả?”

“Em chắc chắn nghĩ là cá da trơn chứ gì, nên hôm nay anh đã đặc biệt chuẩn bị lươn thật đó. Anh là một người đàn ông của những bất ngờ mà!”

“T-thì sao?”

Tono sững người, rồi cúi gằm mặt, định bỏ đi về phía chung cư Sakura. Tôi vội vàng đuổi theo.

“Tono, chờ đã!”

“Em không chờ.”

“Vừa nãy em cười đúng không?”

“E-em không có cười!”

Tono nói vậy, nhưng trên mặt cô ấy rõ ràng đã thoáng qua một nét cười. Lúc tôi nói mình đã đặc biệt chuẩn bị lươn thật, cô ấy đã suýt bật cười thành tiếng.

“Sao em lại có thể cười với Kirishima được chứ? Em đang đau khổ đây này.”

“Không, em đã cười.”

“Em không cười, hoàn toàn là nhầm.”

Cười, không cười. Nghe nói, không nghe. Cuộc đối đáp cứ lặp đi lặp lại. Tôi cảm thấy, có lẽ mọi chuyện có thể dần quay lại như xưa, cảm giác rất giống với lúc đó.

Nhưng mà—

“Kể cả em có cười, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Em biết Kirishima định làm gì rồi.” Tono nói.

“Anh muốn dùng cách này để chọc em cười, làm em vui lên, đúng là một ý hay, vì em cũng muốn vui lên mà. Nhưng, sau khi anh làm em vui vẻ, em khỏe lại, anh sẽ đi tìm cô gái khác, đúng không nào?”

Những lời Tono nói không sai.

Nhưng…..

“Anh định sẽ ở bên cạnh Tono.”

“Hả?”

Tono ngẩn người, rồi lộ vẻ mặt khó hiểu, đôi mắt mở to.

“Anh nói anh sẽ ở bên cạnh em, nhưng rồi anh lại đi tìm cô gái khác… Thế này chẳng phải là bắt cá hai tay sao?”

“Không, không phải vậy đâu.”

Tôi lắc đầu.

Rồi, tôi thẳng thắn bày tỏ lòng mình.

“Anh muốn ở bên cạnh em, với tư cách một người bạn.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tono thoáng chút rạng rỡ, cô ấy vẫn nghiêng đầu, cao giọng.

“G-gì chứ? Thế chẳng phải là chia tay rồi vẫn làm bạn sao?”

“Nói đơn giản thì là vậy.”

“K-Không được!”

Tono cau mày, giận dữ nói.

“Chuyện như vậy sao mà được! Kirishima thì không sao, nhưng chẳng phải em sẽ phải liên tục đứng nhìn Kirishima qua lại với cô gái khác hay sao?”

“Ừm, có lẽ sẽ thành ra như vậy. Nhưng anh vẫn mong em có thể đồng ý. Dù không phải người yêu, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục cùng em tận hưởng những khoảng thời gian vui vẻ.”

“Nhưng, làm sao có thể…”

Tono lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt bối rối.

Trên mặt cô ấy vừa có nét giận dữ, lại vừa như bất lực, và cuối cùng—

“Không, vẫn không được!”

Tono nói.

Làm sao có thể, làm sao có thể chứ….

“Em chỉ thấy đau khổ thôi! Nếu đã vậy thì đừng ở cạnh em nữa… đi đâu thì đi đi!”

“Á, khoan đã, Tono!”

Dù cố, Tono đã chẳng còn tâm trạng để nghe tôi nói nữa, cô ấy đi thẳng vào chung cư Sakura.

Tôi chỉ có thể đứng nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi.

“Tono…”

Tôi thất thỏm bước về lại bên lò than.

Lời đề nghị này có được Tono chấp nhận hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào cô ấy. Nếu Tono từ chối, tôi cũng chẳng thể làm gì được nữa. Cứ theo lời Tono nói, thì giờ tôi chỉ có thể đi đến một nơi nào khác mà thôi.

“Phải làm sao đây…”

Tôi ngây người nhìn ngọn lửa đang kêu lách tách trong lò.

“Đúng là một gã đàn ông không thể nào tha thứ được mà.”

“Tiệm giặt ủi tự động là nơi chứa đầy kỷ niệm, nên ông mới cố tình tạo ra cái không khí ‘sướt mướt’ này để mong thay đổi tình hình chứ gì! Tui sẽ không để ông được như ý đâu!”

Kèm theo giọng nói ấy, một người thanh niên ngồi xuống cạnh tôi.

Cậu ấy dùng đũa gắp một miếng cá trên vỉ nướng, rồi cho vào miệng.

“Dám ăn lươn thật cơ đấy, đây là hành vi mà một sinh viên nghèo không nên có. Thật không thể tha thứ được. Tui cũng ăn chung đây.”

Là Fukuda.

Chúng tôi vừa ăn lươn, vừa kể cho nhau nghe tình hình gần đây.

Tôi kể hết mọi chuyện về kỳ thực tập sư phạm.

Fukuda vừa cười vừa nói rằng, trong suốt thời gian tôi ở Tokyo, cậu ấy đã lại đi học đầy đủ tất cả các buổi.

“Vì trong lúc Kirishima đi thực tập, tui có nhận được ghi chép bài giảng đâu. Xem ra tui khác ông, rốt cuộc vẫn không thể trở thành một sinh viên đại học sa đọa hoàn toàn được.”

Nghe Fukuda nói vậy, tôi cũng thấy nhẹ cả người.

Sau một thoáng im lặng, Fukuda lên tiếng:

“Ông quyết định ở lại Sơn Nữ trang rồi nhỉ?”

“Ừ.”

Tôi giải thích, ít nhất là cho đến khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ ở lại Kyoto.

“Kirishima, ông vẫn muốn làm bạn lại với tui và Tono, đúng không?”

“Ừ.”

“Chính mình là người làm loạn cả lên, còn định chọn một cô gái khác, vậy mà giờ lại muốn tiếp tục thân thiết với bọn này à?”

“…Đúng vậy.”

“Ích kỷ quá đấy.”

“…Tui biết.”

“Ông đúng là một gã phiền phức.”

Fukuda nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

Nhưng ngay sau đó, cậu ấy khẽ thở dài, nét mặt cũng giãn ra.

“Mà, cũng chỉ là không biết ngượng thôi. Chỉ là một gã mặt hơi dày mà thôi.”

Fukuda hiểu rất rõ lòng tôi.

“Thay vì giả vờ ra đi một cách tiêu sái, ông đã để ở lại một gã phiền phức.”

Tôi gật đầu.

Ban đầu, tôi đúng là đã định rời khỏi Kyoto. Nhưng rồi, tôi nhận ra sâu thẳm trong lòng mình, có một thứ cảm xúc tự đắm chìm trong bi kịch đối với việc ra đi ấy, thậm chí nó còn hơi giống như tìm kiếm sự giải thoát bằng cách tự hủy hoại bản thân.

“Có một khoảnh khắc, tui đã nghĩ rằng, chỉ có việc tự tay hủy hoại chính mình, biến mất khỏi đây như một samurai mổ bụng tự sát, thì mới được coi là chịu lấy trách nhiệm.”

Kết luận cuối cùng mà tôi rút ra là…..

“Nhận lấy trách nhiệm, thực ra là một việc thực tế hơn, cần sự kiên trì từng bước một. Vì vậy, tui đã chọn trở thành một gã mặt dày. Tui nghĩ, vậy là được rồi.”

Suy cho cùng, mối tình của tôi đã ở lại thời cao trung, ở lại quá khứ cùng với Tachibana và Hayasaka rồi.

Nhưng những ký ức đẹp đẽ ở Kyoto này, chúng không phải là thứ giả dối.

Cho nên…..

“Mặt dày cũng được, giả dối cũng được, tui muốn ở bên mọi người. Tui muốn biến Kyoto trở lại thành một nơi tốt đẹp. Tui muốn mọi người tha thứ cho tôi và cho cả mong muốn có phần ích kỷ này.”

“Chuyện có tha thứ hay không, gần như không tồn tại.”

Fukuda nói.

“Trong chúng ta chẳng có ai kiêu ngạo đến thế đâu. Chúng ta vẫn luôn đứng cùng một chỗ, kề vai sát cánh bên nhau, và sau này cũng sẽ như vậy.”

Fukuda nở nụ cười hiền hòa như mọi khi.

“Tui cũng đã suy nghĩ rất nhiều.”

Cậu ấy nói, trong những ngày trốn học, tự nhốt mình trong phòng ở Sơn Nữ trang, cậu ấy đã nghĩ ngợi đủ điều.

“Ban đầu, tui thực sự đã rất ghét Kirishima. Ngay cả mặt ông tui cũng không muốn nhìn, thậm chí cậu vốn không nên ở cạnh bọn tôi.”

Fukuda nói tiếp.

“Trong lúc tui nghĩ về việc Kirishima là một gã đáng ghét đến mức nhường nào, thì thứ cứ hiện lên trong đầu tui, ký ức lại cứ ừa về.”

Ký ức mình cùng nhau đánh mạt chược, cùng nhau đi câu cá, cùng nhau ra biển chơi.

“Những ký ức đó, tất cả đều rất vui. Và, nếu không có ông, chúng đã chẳng thể xảy ra. Ông biết không? Trước đây tui gần như chẳng nói chuyện với con gái bao giờ. Nhưng bây giờ, tui đã là bạn với Tono và Miyamae, mọi người cùng nhau vui đùa. Với tui của thời cao trung, đây chắc chắn là một giấc mơ xa vời. Chính ông là người đã kết nối tui với thế giới hiện tại.”

Nói rồi, Fukuda vuốt nhẹ mái tóc trước trán.

“Ông còn phối đồ cho tui nữa.”

“Đó là do Hamanami làm mà.”

“Nhưng nếu không có ông, tui đã chẳng quen biết bé Hamanami.”

Nói cách khác…..

“Ông đúng là đã làm tổn thương tui. Nhưng những gì ông cho ít hơn thế đâu.”

“Fukuda…”

“Nếu tui từ chối Kirishima ở đây, thì tiếp theo tui sẽ phải làm gì? Đi tìm một người không làm tui tổn thương, tìm một người sẽ trân trọng tui sao? Nhưng nếu người đó sau này lại làm tôi đau lòng thì? Và mỗi lần bị tổn thương lại đổi một người bạn mới, đến cuối cùng, trên đời này ta sẽ chẳng còn ai có thể được gọi là bạn bè nữa, phải không?”

Tính liên tục, Fukuda nói như vậy.

“Mối quan hệ giữa người với người chắc chắn có tính liên tục. Có lúc tốt, cũng sẽ có lúc không tốt. Dù chuyện không vui đã xảy ra, cũng không cần phải hoàn toàn chối bỏ đối phương. Dù đã từng chối bỏ, vẫn có thể làm hòa trở lại.”

Và rồi—

“Tui chọn một tương lai có Kirishima. Vì như vậy sẽ thú vị hơn. Dĩ nhiên, bây giờ trong lòng vẫn còn chút cân cấn, điều đó không thể phủ nhận. Nhưng thời gian sẽ giải quyết tất cả. Mười năm nữa, chúng ta nhất định sẽ vừa cười vừa nói ‘Hồi đó còn có cả chuyện như vậy sao’. Tui có cảm giác như thế.”

Trước một Fukuda đang nói những lời ấy, điều duy nhất tôi có thể đáp lại là…..

“…Cảm ơn.”

Tôi vừa nói, vừa gắp một miếng lươn đặt vào chiếc bát Fukuda đang cầm.

“Thế này trông cứ như tui bị mua chuộc bằng lươn nướng vậy.”

Fukuda vừa cười, vừa há miếng lươn cùng cơm trắng.

“Tui thì nghĩ, Tono cũng giống tui, cũng muốn chấp nhận Kirishima.”

“Thật không? Vừa nãy bà ấy còn mắng tui một trận tơi bời.”

“Bà ấy chỉ cần một thời cơ thôi. Một thời cơ nhỏ nhoi, vụn vặt, để bà ấy có thể bắt đầu lại với Kirishima, với tư cách một người bạn.”

Nhân tiện, Fukuda nói tiếp.

“Dạo này, tui hay đi cổ vũ cho trận đấu của Tono.”

Nghe nói giải đấu liên đoàn đang diễn ra, cuộc chiến tranh chức vô địch đang rất gay cấn.

“Phong độ của Tono, vẫn không tốt à?”

“Đã khá hơn trước rồi, nhưng vẫn chưa về lại trạng thái tốt nhất. Thắng thua vẫn còn 50 50.”

Fukuda nói tiếp, trong lúc xem trận đấu, cậu ấy đã để ý một điều.

“Tono ấy, vào những thời khắc quyết định đầy áp lực, bà ấy sẽ nhìn quanh nhà thi đấu. Trông như đang tìm kiếm một người có thể cho mình dũng khí. Không biết là bà ấy tìm trong vô thức hay có chủ ý. Có ra sao, bà ấy vẫn cứ tìm kiếm. Không phải tìm tôi, cũng không phải tìm ông già Daidouji. Bọn tôi không thể đảm nhận vai trò đó, đúng vậy, vậy còn lại chỉ có thể là Kirishima thôi.”

“…Chuyện đó thì chưa chắc ăn đâu.”

Tôi vừa định nói vậy, nhưng ngay lập tức nhận ra mình chỉ đang viện cớ. Thế nên, tôi thẳng thắn thừa nhận.

“…Ông nói đúng, Tono… đang đợi tui.”

“Ừ.”

Mong rằng đây sẽ là một thời cơ.

Fukuda chính là một người như vậy.

Chúng tôi cứ thế lặng lẽ ăn lươn và uống một chút rượu.

Đó là một đêm đầu hạ thật dễ chịu.

Trăng tỏa sáng lấp lánh, cơn gió mang theo niềm mong chờ mùa hạ.

Cuối cùng mình cũng đã trở về Kyoto.

Tôi bất giác nghĩ vậy.

Fukuda đột nhiên lên tiếng…..

“Người thừa kế của Sơn Nữ Trang, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu cũng có thể tấu lên bản giao hưởng. Kirishima, bây giờ ông thế nào?”

Nhạc cụ của tôi, chỉ có cây sáo ngang mà Fukuda tặng làm kỷ vật tình bạn, cây sáo tôi đặt tên là “Ha-ni”.

Thế nhưng…..

“Tui thực sự có thể thổi nó chứ? Tui có tư cách đó không?”

“Điều đó do chính Kirishima quyết định.”

Tôi rút Ha-ni từ trong tay áo ra. Thực ra, cây sáo này vẫn luôn ở trong tay áo tôi.

Tôi không còn do dự nữa.

“Tui muốn thổi nó.”

“Ừ, tui cũng nghĩ vậy là rất tốt.”

Tôi đặt cây sáo lên môi và bắt đầu thổi.

Âm sắc của Ha-ni lướt đi trong gió, hòa vào ánh trăng, như thể bay vút lên tận trời cao. Dường như cây sáo này mang trong mình một điều gì đó vượt xa cả kỹ năng của tôi.

“Thật là một âm thanh tuyệt đẹp.”

Fukuda nhắm mắt lại, nói.

“Con quỷ ở cổng Chu Tước, hẳn cũng đang mỉm cười.”

Qua ô cửa sổ toa tàu, có thể thấy bầu trời trong xanh và dòng sông lấp lánh.

Tàu vừa hay sắp đi qua một cây cầu sắt.

Tôi và Miyamae đang cùng nhau đến một nhà thi đấu trong phủ, nơi đang diễn ra trận giao hữu quốc tế giữa các trường đại học. Nghe nói có rất nhiều tuyển trạch viên của các doanh nghiệp cũng sẽ đến xem.

Đây là trận đấu tối quan trọng, quyết định đội nào có thể vượt qua vòng bảng để tiến vào vòng chung kết loại trực tiếp hay không.

“Kirishima lúc nào cũng nghĩ việc dùng cái trò cổ vũ để thay đổi tình thế nhỉ.”

Miyamae nói.

“Tono cũng nói với anh một câu gần tương tự.”

Sau ngày ăn lươn nướng với Fukuda, tôi lại tiếp tục bám riết lấy Tono một cách không thương tiếc.

Tôi không ngừng nướng cá trên con đường, thậm chí còn chơi trội nướng cả một cái đầu cá ngừ khổng lồ.

Tôi nghĩ, đối mặt với một cái đầu cá ngừ đột ngột xuất hiện, Tono chắc chắn sẽ phải bắt bẻ vài câu.

Tono quay mặt đi, định vội vã đi qua con đường. Tôi liền cầm đầu cá ngừ đuổi theo.

“Nhìn này, Tono!”

“Thứ này chẳng có gì vui cả!”

“Không không, rõ ràng là siêu thú vị mà!”

“Ồn ào quá!”

Tono dùng hai tay che mặt, đi thẳng vào chung cư Sakura.

Tôi cũng thường xuyên có mặt ở tiệm giặt ủi tự động.

Cuối cùng, vào một ngày nọ, Tono đã chủ động bắt chuyện với tôi.

“Kirishima, anh muốn làm gì em biết tỏng cả rồi!”

Cô ấy vừa ném đồng phục và đồ thể thao của câu lạc bộ vào máy sấy, vừa nói.

“Tiệm giặt ủi tự động là nơi chứa đầy kỷ niệm, nên anh mới cố tình tạo ra cái không khí ‘sướt mướt’ này để mong thay đổi tình hình chứ gì! Nhưng em sẽ không để anh được như ý đâu!”

Không chỉ ở tiệm giặt ủi, Tono còn nhìn thấu cả ý đồ của tôi khi muốn dùng việc cổ vũ để xoay chuyển trạng thái của cô ấy.

Một buổi tối nọ, tôi đang cùng ông già Daidouji chơi sập cờ Shogi trên con đường.

Đúng lúc đó, Tono đột nhiên xuất hiện. Tôi cứ ngỡ cô ấy đến để chơi cùng. Sập cờ Shogi là trò chơi vun các quân cờ Shogi thành một ngọn núi, rồi lặng lẽ rút từng quân một. Nói đơn giản, nhưng lại rất dễ bị cuốn hút, sức hấp dẫn của trò chơi kỳ lạ này ngay cả Tono cũng phải xiêu lòng.

Sự thật luôn phũ phàng.

“Hôm nay, em có trận đấu.”

“Hả?”

“Em biết Kirishima sẽ đến, nên đã không nói cho ai cả. Vì Kirishima cho rằng chỉ cần ra sức cổ vũ là có thể thay đổi được mọi thứ.”

Lịch thi đấu trận đầu tiên của giải giao hữu quốc tế giữa các trường đại học, cô ấy đã không nói cho bất kỳ ai, cứ thế lặng lẽ đi thi đấu.

“Và, em đã thắng. Em hoàn toàn không cần sự cổ vũ của Kirishima.”

Tono đã đặc biệt chạy đến chỉ để nói với tôi điều đó.

Nhưng chỉ cỡ này, thì chẳng thể làm tôi nản lòng được.

Chiều tối hôm sau, Tono kết thúc hiệp đấu thứ hai và trở về chung cư Sakura trong bộ đồ thể thao. Tôi vẫn như thường lệ, ngồi chơi cờ với ông Daidouji trước Sơn Nữ Trang

Tôi nói với Tono vừa trở về.

“Nghe nói hôm nay em thua rồi à?”

“Ờ.”

“Nếu có anh cổ vũ, biết đâu đã thắng rồi nhỉ?”

“Làm gì có chuyện đó! Thua là do thực lực của em không đủ!”

“Gọi anh đi chứ, Tono! Anh muốn tiếp thêm sức mạnh cho em!”

“Không cần!”

Tono bĩu môi, rồi lại quay về chung cư Sakura.

“Quan hệ của hai đứa tốt ghê nhỉ.”

Ông già Daidouji vừa khẽ đẩy một quân cờ, vừa nói.

Kể từ ngày hôm đó, tôi vẫn không ngừng chủ động bắt chuyện với Tono.

Ở nhà ga, cửa hàng tiện lợi, tiệm giặt ủi.

Tono đang bận rộn với lịch thi đấu của giải giao hữu.

Mỗi lần thắng trận trở về, cô ấy sẽ ưỡn ngực nói với tôi.

“Xem này, Kirishima, không có anh em vẫn tốt chán!”

Mỗi lần thua trận trở về, tôi sẽ vặn lại.

“Quả nhiên vẫn cần đến anh rồi!”

Cuộc đối thoại của chúng tôi cứ như hai đường thẳng song song.

Nhưng—

Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp Tono vừa đi thi đấu về trên con đường.

Đó là đêm Yoiyama của lễ hội Gion.

Tôi vẫn mặc yukata như thường lệ, từ trường đại học trở về, và để theo đuổi cái thú phong nhã, tôi đã đi dạo trên con phố đã trở thành phố đi bộ.

Tono trông như thể vừa kết thúc trận đấu rồi tiện đường ghé qua xem, tay xách một chiếc túi Boston lớn. Hơn nữa, cô ấy chỉ có một mình. Tono nhìn tôi một cái, cố tỏ ra vẻ mặt khó chịu, nhưng rồi cô ấy bỗng thả lỏng người, rồi cất bước.

Những cỗ kiệu Sơn Mâu, ánh đèn rực rỡ, tiếng người huyên náo, không khí của lễ hội.

Giữa đường, tôi mua một cây kẹo táo đưa cho Tono, cô ấy cũng thuận tay nhận lấy. Kể từ khoảnh khắc đó, chúng tôi sóng bước bên nhau, cùng nhau dạo bước.

“Đã một năm trôi qua rồi nhỉ.”

Ánh đèn lễ hội soi rọi lên gương mặt Tono.

“Khi đó, là em đã đuổi theo Kirishima.”

“Ừ.”

Cô ấy vừa liếm cây kẹo táo, vừa trò chuyện về những chuyện đã qua.

Khác với lúc đó, giờ đây cả hai chúng tôi đều rất bình thản.

Chúng tôi len lỏi qua những con phố của Kyoto, sau khi ngắm hết các cỗ kiệu Sơn Mâu, cuối cùng chúng tôi dừng chân ở cầu Shijo.

“Sắp tới, sẽ là một trận đấu quan trọng để quyết định có vào được vòng 16 đội hay không.”

Tono cúi nhìn mũi giày của mình, nói.

“Có lẽ… lần này, em thực sự sẽ cần sự cổ vũ của ai đó.”

Chính vì câu nói đó, mà bây giờ tôi mới đang cùng Miyamae, ngồi trên chuyến tàu điện đến nhà thi đấu nơi diễn ra trận đấu.

Tono, Fukuda và ông già Daidouji đã đến địa điểm thi đấu từ trước. Do tôi và Miyamae vướng lịch học, nên phải đợi đến khi tiết cuối cùng kết thúc mới vội vàng lên đường.

“Tono chắc chắn sẽ chấp nhận Kirishima thôi, phải không?”

Miyamae vừa ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ vừa nói.

Tàu điện chạy một mạch về phía bắc Kyoto, ngoài cửa sổ là những dãy núi trập trùng.

“Nỗ lực của Kirishima chẳng có kết quả gì cả.”

“Ừm, đúng vậy thật.”

Quả thực, tất cả những điều này đều là nhờ vào sự bao dung của Tono.

“Kirishima đúng là một sinh vật đơn bào mà.”

Miyamae vừa nói, vừa khẽ gõ vào chiếc trống Taiko tôi đang kẹp dưới nách. Rốt cuộc thì, những gì tôi có thể làm, cũng chỉ là vừa cầu nguyện, vừa cổ vũ cho Tono mà thôi.

“Miyamae, còn em với Tono thì sao?”

“Hình như đang dần quay lại như xưa rồi.”

Cô ấy kể, có một lần tình cờ gặp Tono ở hành lang chung cư Sakura, đã đột nhiên nói với cô ấy: “Dạo này tâm trạng tui không tốt, xin lỗi nhé.”

Thế là Miyamae cũng đáp lại một câu: “Tui mới là đứa phải xin lỗi.”

Ý nghĩa cụ thể của lời xin lỗi đó đã trở nên mơ hồ, và họ cũng không đào sâu thêm. Đối với họ, như vậy có vẻ là vừa đủ.

Kể từ đó, Miyamae và Tono lại quay về thói quen cũ, ngồi cạnh nhau trên giảng đường, cùng nhau ăn trưa ở nhà ăn.

“Nói cho cùng thì, em cũng phải cảm ơn Tono. Bà ấy thật sự là một cô gái tốt, luôn giúp đỡ em.”

“Anh cũng vậy, cũng đã được Tono cho một cơ hội.”

Miyamae gật đầu.

“Vì vậy, chúng ta phải cổ vũ cho Tono thật tốt vào nhé.”

“Ờm.”

“Mà nhắc mới nhớ—”

Miyamae như chợt nhớ ra điều gì, liền lên tiếng.

“Cảm giác như trước đây cũng từng có chuyện thế này thì phải? Kirishima và Tono hẹn nhau sẽ đến cổ vũ.”

“À, là lần ở chùa Nanzen-ji nhỉ.”

Đó là mùa thu năm ngoái, trong dịp lễ hội văn hóa.

Khi ấy, Miyamae muốn đến chùa Nanzen-ji để chụp ảnh, nên tôi đã đi cùng cô ấy. Trùng hợp thay, hôm đó Tachibana có buổi biểu diễn piano đầu tiên trên sân khấu lễ hội văn hóa. Kết quả là, tôi lại đến chỗ cô ấy giúp một tay, và cuối cùng đã đến muộn, lỡ hẹn với Tono.

“Tình huống lần này, khá giống với lần đó, nhỉ?”

“Đúng là vậy.”

“Mong là sẽ không giống lần trước…”

“Lần này chắc không có đâu...”

Bây giờ là một thời khắc vô cùng quan trọng.

Tono đã chủ động mời tôi đến cổ vũ, tôi đã đồng ý. Chỉ cần tôi có mặt, cô ấy thắng trận, chúng tôi đập tay ăn mừng, rồi làm hòa, mọi chuyện sẽ có thể trở lại như xưa.

Tono đã tự tay trao cho tôi thời cơ này.

Tôi tuyệt đối không thể để nó vuột mất.

Lúc này đây, mối quan hệ của chúng tôi chỉ được níu giữ bằng một sợi chỉ mong manh.

Phải đến được bên cạnh Tono, phải níu kéo lại tình bạn này.

Tôi đang mải nghĩ những chuyện đó—

Thì chuyến tàu chúng tôi đang đi, đột ngột phanh gấp.

Tiếng bánh xe rít lên chói tai trên đường ray, hành khách vì quán tính mà loạng choạng.

“C-Cái gì?”

Miyamae bối rối kêu lên.

Ngay sau đó, thông báo trong toa tàu vang lên—

Do sự cố đường dây điện, thời gian có thể vận hành trở lại hiện chưa thể xác định.

Người ta thường nói, nếu báo trước khi đến muộn, sẽ không bị trách móc.

Thời đi học, chỉ cần có giấy chứng nhận tàu trễ là ổn, trong kỳ thực tập sư phạm, các giáo viên cũng dạy rằng nếu sắp trễ giờ, nhất định phải báo trước, đó là lễ nghi cơ bản trong xã hội.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là những quy tắc ngầm, việc đến muộn có được chấp nhận hay không, suy cho cùng vẫn phụ thuộc vào tình cảm, chứ không phải quy tắc.

Dù miệng có nói “Đành chịu thôi, tại tàu bị trễ mà”, nhưng trong lòng có thực sự thanh thản hay không, lại là chuyện khác.

Nói cách hợp lý nhất, có những nơi, dù thế nào cũng không được phép đến muộn, ngay lúc bấy giờ đây chính là thời khắc như vậy.

Sau lần chia tay ở Hokkaido, Tono vẫn luôn giận tôi.

Chắc hẳn cũng đã rất thất vọng.

Vậy đấy mà trong trận đấu, cô ấy vẫn tìm kiếm bóng hình tôi trên hàng ghế khán giả.

Tôi nghĩ tâm trạng của cô ấy lúc đó chắc hẳn vô cùng phức tạp.

Cứ cho là thế đi, cuối cùng cô ấy vẫn chọn bao dung cho tôi, cho tôi một cơ hội để làm bạn trở lại.

Tôi phải đến được nhà thi đấu bằng mọi giá, phải cổ vũ cho Tono!

“Làm sao bây giờ~”

Miyamae buông một tiếng thở dài tuyệt vọng.

Chúng tôi đang đi bộ trên một con đường quê.

Vì tàu điện mãi không hoạt động trở lại, chúng tôi đành đi bộ dọc theo con đường nhỏ bên cạnh đường ray. Nhưng mà—

“Không kịp mất thôi~”

Tuy nhà thi đấu cũng nằm trong phủ, khoảng cách không quá xa. Nhưng đường sắt có thể đi thẳng qua cầu và hầm, còn đường bộ lại phải đi vòng qua núi, xa hơn rất nhiều.

“Gần đây cũng không bắt được taxi…”

Tôi nhìn vào ứng dụng gọi xe vừa tải về, rồi lắc đầu.

Cùng lúc đó, ông già Daidouji lại gửi một tin nhắn đến, trận đấu sắp bắt đầu rồi.

“Đành vậy, cứ đi tìm đường lớn trước đã?”

Chúng tôi quyết định rời khỏi con đường nhỏ ven đường ray để ra quốc lộ.

Tôi thầm nghĩ, có lẽ có thể thử vẫy xe đi nhờ.

Thế nhưng, sau khi ra đến quốc lộ, tình hình lại chẳng mấy khả quan—

Con đường này vắng hoe, tựa như một tuyến quốc lộ cũ đã bị lãng quên, chỉ có lác đác vài sân bowling, tiệm pachinko và quán mì ramen.

Không phải là không có xe chạy qua, dù chúng tôi có giơ tay lên, cũng chẳng có chiếc xe nào dừng lại.

Phải làm sao đây? Tôi ôm đầu. Đúng vào lúc đó.

“Kirishima, nhìn kìa!”

Miyamae vừa nhảy cẫng lên, vừa chỉ về phía trước.

Tôi vừa nghĩ không biết là cái gì, vừa nhìn theo.

Vì nó đã gỉ sét nên tôi không để ý, đó là…..

...là tấm biển của một tiệm cho thuê xe!

“Kirishima~!!”

Miyamae ngồi ở ghế phụ lái hét lớn.

“Sao anh lái chậm thế~!!”

Chúng tôi đã thuê được một chiếc xe từ một tiệm cho thuê đang trên bờ vực phá sản, nhưng vì Miyamae không có bằng lái, nên người cầm lái, dĩ nhiên rồi, chỉ có thể là tôi.

Thật sự thì tôi lại là một tay lái siêu non.

“Cứ thế này thì không kịp mất~!”

Để đến được nhà thi đấu, chúng tôi phải đi qua một con đường núi, mà việc lái xe trên đường núi lại có độ khó cao, nên tôi hoàn toàn không dám nhấn sâu chân ga.

“Giá mà mình có kỹ năng lái xe như Hayasaka hay Tachibana thì tốt biết mấy…”

“Hửm?”

“Không có gì…”

Chiếc xe cứ chậm rãi, chậm rãi lăn bánh.

“Kirishima, em nghĩ bây giờ chính là thời khắc quyết định.”

Miyamae nói.

“Không sao đâu. Kirishima là người lúc cần sẽ làm được, việc lái xe chắc chắn cũng sẽ suôn sẻ thôi.”

“…Đúng là vậy.”

“Để làm hòa với Tono, đây là cơ hội duy nhất rồi.”

“Miyamae nói đúng.”

“Kirishima, cố lên! Kirishima chắc chắn sẽ làm được!”

“Ừm, anh cũng hạ quyết tâm rồi.”

Tôi vừa nói vậy, vừa cố nhấn chân ga…..

“Quả nhiên vẫn không được!! Lái xe trên đường núi đáng sợ quá!!”

“Kirishima!!”

Khi chúng tôi đến được nhà thi đấu, trận đấu đã gần kết thúc. Theo kế hoạch ban đầu, lẽ ra trận đấu đã phải xong xuôi, nhưng vì đã kéo đến set quyết định, nên chúng tôi vừa hay đuổi kịp.

Nhưng….

“Tình hình bây giờ thế nào rồi?”

Tôi đi đến hàng ghế khán giả, hỏi ông già Daidouji đã đến trước chúng tôi.

Ông già Daidouji lắc đầu.

“Thắng thua đã gần như đã được an bài rồi.”

“Hả?”

Tôi ngơ ngác hỏi lại, và ông già Daidouji nặng nề nói.

“Đội của Tono chắc chắn sẽ thắng.”

Nhìn lên bảng điểm điện tử, tuy trận đấu đã kéo đến set quyết định, nhưng ở set cuối cùng, đội của Tono đang dẫn trước với cách biệt lớn. Nghe nói ở set trước, họ đã từng bị đối thủ dẫn trước đến điểm quyết định, rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà đã lội ngược dòng thành công.

“Lúc đối thủ có được match point, Tono đã mấy lần nhìn lên hàng ghế khán giả.”

Fukuda nói.

Tono đã tìm kiếm….. không phải Fukuda, cũng không phải ông già Daidouji, mà là bóng hình của tôi.

Nhưng, tôi đã không ở đó.

“Dù vậy, Tono vẫn tung ra một cú đập quyết định, cứu cả đội.”

Chính xác thì….

“Cô ấy đã thắng bằng chính sức của mình…”

Ngay lúc chúng tôi đang nói chuyện, trong nhà thi đấu vang lên tiếng reo hò.

Đội của Tono đã giành chiến thắng.

Dưới ánh đèn của nhà thi đấu, tôi lặng lẽ ngắm nhìn bóng hình cô ấy đang đập tay ăn mừng cùng đồng đội.

Sau khi đi từ hàng ghế khán giả xuống, tôi thấy Tono đang ngồi trên một chiếc ghế dài trước phòng nghỉ.

Cô ấy vẫn mặc bộ đồ thi đấu, mồ hôi nhễ nhại.

Dường như cô ấy đã biết trước tôi sẽ đến, nên mới ngồi một mình ở đó chờ đợi.

Rồi, cô ấy cất lời.

“Anh đã không đến cổ vũ cho em nhỉ.”

“…..Xin lỗi.”

“Chuyện tương tự trước đây cũng từng xảy ra rồi.”

“…..Không có lời nào để bào chữa cả.”

“Nếu không nói được gì..… cũng đành chịu thôi.”

Tono nói với vẻ mặt vô cảm.

“Kirishima, anh lúc nào cũng làm em buồn lòng. Mà, anh vẫn muốn làm bạn với em sao?”

“Tuy có hơi mặt dày, nhưng đúng là vậy. Anh có rất nhiều khuyết điểm, cũng luôn gây phiền phức cho người khác. Dù thế, anh vẫn muốn làm bạn với Tono.”

“Tại sao lại nghĩ vậy? Anh đâu có định làm người yêu của em, vậy mà vẫn muốn ở bên cạnh?”

Đúng là như vậy.

Thông thường, những người đàn ông và phụ nữ không thể thành đôi, cuối cùng rồi cũng sẽ đường ai nấy đi.

Không vì vậy, lý do tôi muốn được ở bên Tono….. không chỉ Tono, mà cả Miyamae, ông già Daidouji, Fukuda, để…..

“Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều thời gian, hiểu rõ cả ưu và nhược điểm của nhau, anh thấy đó là một điều rất tuyệt vời.”

Trong cái thế giới mà người với người cứ lướt qua nhau, xa lạ với nhau, vẫn có những người biết đến sự tồn tại của mình. Đó là một điều kỳ diệu đến nhường nào, nếu dễ dàng buông bỏ thì thật quá đáng tiếc, vì vậy tôi muốn trân trọng mối quan hệ này.

“‘Người yêu’ hay ‘Bạn bè’ chung quy chỉ là một cái tên mà thôi, anh chỉ muốn trân trọng mối liên kết của chúng ta.”

“Kirishima, anh nói anh hiểu em—”

Tono bĩu môi, bất mãn nói.

“Nhưng thật ra anh chẳng hiểu gì cả, đúng không.”

“Không, anh hiểu.”

“Anh không hiểu.”

Hai người cứ qua lại tranh cãi “hiểu” và “không hiểu”.

“Mọi chuyện về Tono, anh đều biết rõ.”

“Vẫn tự cho mình là đúng như mọi khi nhỉ.”

“Ừm, đó là sự thật.”

Tôi hiểu rất rõ về Tono.

Cô ấy thích các thương hiệu đồ thể thao, nhưng thực chất chỉ mua đồ của Nike, mỗi khi đến mùa gạo mới, cô ấy sẽ ăn rất nhiều cơm, và món ăn kèm ưa thích là trứng cá tuyết cay, cô ấy thích nghe nhạc pop, nhưng trước trận đấu, sẽ nghe hip-hop Mỹ…

Tôi biết tất cả. Và cả.

“Nguyên nhân dạo gần đây Tono thi đấu không tốt, anh đã biết rồi.”

“Đó chẳng phải là vì Kirishima anh đã làm em tổn thương sao!”

Dĩ nhiên, đó có thể là một phần nguyên nhân. Nhưng tuyệt đối không chỉ có vậy.

Tôi nói ra điều mà Tono vẫn luôn che giấu.

“Em bị thương, đúng không?”

Dạo gần đây, Tono rất ít khi đi chạy bộ buổi sáng. Dù có đi, cũng chỉ giữ khoảng cách với tôi, chạy ở phía trước. Nhưng nếu là Tono của ngày xưa, dù tôi có ở đó hay không, cô ấy vẫn sẽ kiên trì chạy bộ mỗi ngày. Phong độ có sụt giảm đến đâu, cô ấy vẫn có thể dễ dàng cắt đuôi tôi.

Hơn nữa, tôi rất hiểu Tono.

“Em vẫn luôn giấu mọi người, nén đau thi đấu, phải không?”

Trách nhiệm của một át chủ bài.

Kẻ liều mạng.

Tono chính là một cô gái như vậy.

“Uuu~ Cay cú quá!”

Tono ở sau lưng không ngừng dùng đầu húc vào tôi.

“Thế mà lại bị Kirishima nhìn thấu!”

Dưới những tán cây lốm đốm nắng, tôi cõng Tono trên lưng, bước đi trên con đường núi. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ thể thao lúc thi đấu, còn chiếc túi Boston thì được treo trên cổ tôi.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Sau khi tôi vạch trần chuyện cô ấy bị thương, Tono đã nói.

“Đúng như anh nói, em đúng là đã bị trẹo chân. Vì vậy, hãy cõng tôi đến bệnh viện đi.”

“Cõng em? Bệnh viện đó ở trong thành phố, xa đây lắm mà?”

“Đây là hình phạt đương nhiên rồi. Dù gì cũng là em đã mời anh đến cổ vũ, vậy mà anh lại không đến. Nếu anh có thể cõng em suốt chặng đường đến bệnh viện, em cũng có thể cân nhắc việc làm bạn lại với anh.”

Thế là, tôi cõng Tono lên, bắt đầu đi từ nhà thi đấu về hướng thành phố.

Tono là một cô gái cao ráo.

Cõng cô ấy đi trên đường núi không phải là chuyện dễ dàng. Khi lên dốc, đầu gối tôi đã bắt đầu run lên.

“N-Nặng quá—”

“Anh mà nói câu đó là thua đấy nhé.”

Tono vừa ghì cổ tôi từ phía sau, vừa nói.

Xem ra nếu muốn làm bạn lại với cô ấy, tôi buộc phải không một lời ca thán mà cõng cô ấy vượt qua ngọn núi này.

“Không chỉ vậy, em sẽ liên tục phá rối anh.”

“Hả—?”

“Đầu tiên là tấn công bằng mồ hôi!”

Tono áp trán lên lưng tôi.

“Nếm thử mùi mồ hôi dính nhớp nháp sau trận đấu đi!”

“Ọe ọe—”

Dưới sự phá phách tinh nghịch của Tono, tôi chậm rãi bước về phía trước. Mà, cái nhịp độ này, cũng thật hợp với phong cách của hai chúng tôi.

“Em mới không đem chuyện cá nhân vào trận đấu đâu nhé.”

Tono nói với giọng có chút hờn dỗi.

“Tay đập dự bị cũng bị thương, nên em với vết thương nhẹ hơn mới phải cố một chút thôi.”

Hóa ra, cô ấy vì bị trẹo chân, nhưng vẫn cố nén đau để thi đấu, nên phong độ mới không tốt.

“Còn việc phong độ dạo gần đây tốt lên, cũng chỉ là vì vết thương đang dần hồi phục mà thôi.”

“Mà thôi, thấy Kirishima anh phải khổ sở thế này, em cũng thấy đã cái nư lắm rồi.”

Nói xong, Tono lại giãy giụa trên lưng tôi.

“Này, đừng có lúc lắc nữa! Anh hết hơi rồi!”

“Nhưng em lại muốn hành hạ anh tiếp cơ!”

Tono lắc lư dữ dội trên lưng tôi.

“Em có thật là đã thi đấu cả trận không đấy?”

Nghịch được một lúc sau, dường như cô ấy cũng đã thấm mệt, cuối cùng cũng chịu yên, thả lỏng người trên lưng tôi.

Tôi từng bước, từng bước một, đi trên con đường núi miền quê này.

Cõng Tono vượt núi để vào thành phố, nghĩ thế nào cũng thấy không thực tế. Nhưng tôi lại muốn làm được điều đó.

Sau khi phạm sai lầm, lại có được cơ hội để bù đắp, đó là một điều vô cùng đáng trân quý.

Và, có lẽ việc ở bên một người dài lâu, cũng chính là như thế này đây—

Cứ từng bước một, vững vàng tiến về phía trước.

a8e4943f-4a72-4a6c-92cf-6831d15f8a2e.jpg

Tôi chịu đựng cái nóng oi ả đầu hạ, tiếp tục bước đi.

“Lần này đến lượt Kirishima bắt đầu à?”

Tono nói.

Tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

“Đây là trả đũa cho lúc nãy. Mồ hôi anh đổ ra, khác của em đấy nhé.”

Sau đó, chúng tôi tiếp tục đi. Con đường núi mãi chẳng thấy dấu hiệu xuống dốc. Đi bộ vượt núi, quả nhiên là một việc vô cùng cực khổ.

Cuối cùng, khi bước chân của tôi từ một bước rút xuống còn nửa bước, Tono cất lời.

“Ở đằng kia có máy bán hàng tự động.”

Một trạm chờ xe buýt có mái che bên cạnh là một chiếc máy bán hàng tự động.

“Nghỉ một chút đi. Ban cho anh một đặc ân, chỉ được phép nghỉ một lần thôi đấy.”

Nghe cô ấy nói vậy, chúng tôi mua một chai nước có ga từ máy bán hàng, rồi ngồi kề vai nhau trên băng ghế của trạm xe buýt để nghỉ ngơi. Dòng nước có ga mát lạnh trôi tuột xuống cổ họng.

Ve mùa hạ đã bắt đầu râm ran.

Nghỉ ngơi một lúc, mồ hôi dần khô, hơi thở cũng đã đều trở lại.

Lúc này, Tono đột nhiên nói.

“Nếu em là kiểu con gái dễ bị tổn thương nặng nề, khóc lóc không thôi, suy sụp thì không gượng dậy nổi, kết quả có lẽ đã khác rồi nhỉ. Bởi vì, Kirishima anh, là kiểu người sẽ không đành lòng nhìn người khác như vậy đúng không nào.”

Thế nhưng—.

“Xem ra, em lại mạnh mẽ quá rồi.”

“Không, là do em quá tốt bụng.”

“Biết ơn em đi.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Hàn huyên một chút, một giọt mưa rơi xuống mặt đường nhựa. Những giọt mưa dần nhiều lên, bắt đầu thấm ướt mặt đất khô cằn.

Đó là cơn mưa rào mùa hạ.

Chúng tôi lặng lẽ chờ mưa tạnh.

Những giọt mưa gõ lên mái che của trạm xe buýt, tạo nên những âm thanh tí tách.

Hơi thở của bốn mùa luân chuyển đang lan tỏa trong không khí.

Tôi gặp Tono vào mùa hoa anh đào bay trong gió. Khi ấy tôi vẫn chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, vừa chuyển đến căn chung cư cũ kỹ ở Kyoto, ấn tượng về Tono cũng chỉ là “cô gái ở chung cư đối diện, cao ráo, trạc tuổi mình” mà thôi.

Cũng như tôi dần thân thiết với những người ở Sơn Nữ Trang, Tono cũng trở nên gần gũi với Miyamae ở cùng chung cư Sakura. Đã không biết bao nhiêu lần tôi trông thấy bóng dáng họ sóng bước bên nhau từ phía xa.

Vòng sinh hoạt của chúng tôi có rất nhiều điểm giao nhau. Ví dụ như, ngồi cách một khoảng trên băng ghế ở tiệm giặt ủi tự động, hay vô số lần lướt qua nhau trên con đường Triết học.

Mùa xuân năm hai, một trận quyết đấu mạt chược người dân ở Sơn Nữ Tràn và chung cư Sakura đã khiến tôi, Tono, và Miyamae trở nên thân thiết.

Kể từ đó, chúng tôi đã cùng nhau trải qua vô vàn tháng ngày.

Có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, có thứ gì mới muốn thử cũng rủ rê nhau.

Hồi tưởng lại, trong đầu tôi chỉ toàn những mảnh ký ức đẹp đẽ.

Hồi ức.

Lưu luyến.

Chuyện xưa ùa về.

Những mảnh vụn vỡ còn sót lại.

Khoảng mười phút sau, cơn mưa rào tạnh hẳn, dứt khoát như thể chưa từng tồn tại.

Mặt đường ướt sũng, những chồi non xanh mướt điểm xuyết những giọt nước long lanh.

Sau tất thảy—

Tono khẽ nói.

“Em tha thứ cho anh.”

Ghi chú

[Lên trên]
Tương truyền, Susanoo-no-Mikoto sau khi lên Cao Thiên Nguyên, nơi các vị thần sinh sống, đã gây ra đủ mọi phiền nhiễu, khiến chị gái của mình là Nữ thần Mặt Trời Amaterasu vô cùng tức giận, quyết định tự giam mình trong hang động Thiên Nham Hộ để phản đối, khiến cả thế giới chìm trong bóng tối. Để giải quyết vấn đề, các vị thần đã tổ chức yến tiệc, ca múa ở bên ngoài Thiên Nham Hộ. Amaterasu vì tò mò trước sự ồn ào bên ngoài nên đã hé cửa hang nhìn trộm, và Thần Sức Mạnh Tajikarao đã nhân cơ hội đó gần như ép buộc Nữ thần ra khỏi hang, thế giới nhờ đó lại có ánh sáng.
Tương truyền, Susanoo-no-Mikoto sau khi lên Cao Thiên Nguyên, nơi các vị thần sinh sống, đã gây ra đủ mọi phiền nhiễu, khiến chị gái của mình là Nữ thần Mặt Trời Amaterasu vô cùng tức giận, quyết định tự giam mình trong hang động Thiên Nham Hộ để phản đối, khiến cả thế giới chìm trong bóng tối. Để giải quyết vấn đề, các vị thần đã tổ chức yến tiệc, ca múa ở bên ngoài Thiên Nham Hộ. Amaterasu vì tò mò trước sự ồn ào bên ngoài nên đã hé cửa hang nhìn trộm, và Thần Sức Mạnh Tajikarao đã nhân cơ hội đó gần như ép buộc Nữ thần ra khỏi hang, thế giới nhờ đó lại có ánh sáng.
[Lên trên]
xài đàn đầu ngựa nghe lỏ lỏ nên đổi
xài đàn đầu ngựa nghe lỏ lỏ nên đổi
[Lên trên]
Địa danh ở Kyoto với ý nghĩa là bắc lên thiên đường
Địa danh ở Kyoto với ý nghĩa là bắc lên thiên đường
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

😭😭😭 a nhà cắm flag to vcl thì tàu kh gặp sự cố mới lạ. TFNC
Xem thêm
Nai xu nai xu nai xu nai xu nai xu nai xu nai xu
Xem thêm
Lặp lại 2 lần trans ới
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
úi sr lỗi trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
lỗi xí 🤡
Xem thêm
quá đãaaaaaaaaaaaaaa
Xem thêm